Con gái mẹ kế là bạn gái cũ của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

18 38

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

320 15389

Nguyệt Thần

(Đang ra)

Nguyệt Thần

Toshiki Inoue

"Nguyệt Thần" được xuất bản vào ngày 6 tháng 11 năm 2015

12 390

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6962

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 23

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 91

Tập 10 - Vươn tay đến là chạm được vào em - Những thứ đạt được, ảo ảnh lấp lánh

‎ ‎Haba Jouji◆Tìm ra vào lúc hoàng hôn

Con người ta liệu đã từng một lần nghĩ điều gì đó của bản thân họ là tuyệt vời không nhỉ.

Với tôi thì, chỉ duy nhất một lần.

—Đến câu lạc bộ đi~!

—Ừm! ……Nhưng mà tớ phải trực nhật nữa—À ré?

Dù là bôi bảng đen, dù là gom rác, những công việc dư thừa ấy tôi điều hoàn thành hết cả.

Ngoài tôi ra thì chẳng ai nhận ra ai đã làm chuyện đấy. Ai nấy cũng vừa nghiêng đầu, rồi vừa đi đến nơi mà bản thân nên đến.

Cái thể chất thế này cũng có cách sử dụng được.

Tôi dù cho có giúp đỡ thế nào đi nữa thì rốt cuộc cũng không lọt vào tầm mắt ai đó. Dù là trong cuộc sống của bất kỳ ai đi nữa tôi cũng không được tính là một nhân vật. Không hề được nhận ra, cứ như một hiện tượng tự nhiên vậy, có thể cống hiến hết mình với vai trò người hỗ trợ sau cánh gà sân khấu.

Đó là thứ duy nhất—một bộ phận duy nhất mà tôi nghĩ là tuyệt vời của bản thân.

Tôi không có năng lực gì cả.

Cũng chẳng có khả năng vận động. Học hành thì cũng không hẳn lắm. Và cũng chẳng có khiếu nghệ thuật.

Tư chất duy nhất mà tôi được ban cho mà chẳng ai thương hại và lo lắng lấy.

Nếu thế thì chẳng phải cách sống của tôi như là thứ đã được quyết định rồi sao.

Mấy chuyện dư thừa cứ giao hết đây cho tôi.

Những người có năng lực thì nên dành thời gian cho những công việc tương ứng thì hơn. Cứ giao hết những chuyện dư thừa cho tôi, còn mấy người thì nên làm việc mà chỉ mấy người làm được.

Người không thể làm gì như tôi sẽ tiêu biến trong chuyện mà ai cũng có thể làm.

Đó đã là chuyện duy nhất mà đối với tôi là niềm tự hào—

—Haba-kun

Cho đến khi vào buổi hoàng hôn nọ.

Tôi được gọi khi mà đang mang theo bọc rác.

Người con gái ấy đã xuất hiện.

—Haba Jouji-kun. Có việc mà chỉ có cậu mới có thể làm được

‎ ‎Irido Mizuto◆An ủi nhau, hỗ trợ nhau

Tiếng bút yên tĩnh hòa vào tiếng kim đồng hồ đang chạy.

Thỉnh thoảng còn có tiếng lật trang giấy. Đấy là tiếng mà tôi lật trang sách giáo khoa.

“2 đứa~, mẹ đi ngủ đấy nhé~”

Yuni-san vừa đi ra hành lang nối với cửa, vừa nói.

“Đừng có cố gắng quá sức đấy nhé. Cố lên~!”

“Ừm. Mẹ ngủ ngon.”

“Dì ngủ ngon ạ.”

Chúng tôi gật đầu đáp lại rồi thì dì Yuni rời khỏi phòng khách. Sau đó thì tiếng bước chân khuất sau căn phòng ngủ trên tầng hai.

Tôi sau đó ngước đầu khỏi cuốn sách giáo khoa.

Ở đó Yume đang ngồi trong bàn sưởi, mở rộng sách giáo khoa và vở mà chăm chút học trong im lặng.

Cũng không hiếm khi mà nhìn thấy quang cảnh này nữa.

Học kỳ một còn cứng đầu nên cả hai nhốt mình học trong phòng riêng, nhưng mà cho đến kỳ thi cuối kỳ lần này, cả hai đã giúp đỡ nhau học tập ngay từ đầu một cách tự nhiên. Chúng tôi chia ra những môn mà mình giỏi. Những yếu tố chính ghen ghét khi xưa đó khi mà trở thành sự hỗ trợ rồi thì tạo thành mối quan hệ bổ sung hoàn thiện tuyệt vời.

Nhưng mà—

“……Fưa~”

Yume khẽ mở miệng và ngáp. Sau đó thì cổ dụi mắt.

Tôi nhìn thấy thế và nói,

“Không nên tập trung quá sẽ tốt hơn. Ngoài học ra thì em cũng bận mà đúng chứ?”

“Ừm……Thì thế.”

Vào thời gian này thì có vẻ hội học sinh bận rộn lắm. Cuộc học ngân sách cho năm sau này, lễ tốt nghiệp, lễ nhập học này nọ, và những sự kiện mà học sinh bình thường không nhận thức được đang xô đẩy nhau mà đến nữa. Ngoài ra còn bài thi cuối kỳ khó nhất cả năm học nên chỉ có thể nghĩ lịch của cô ấy đã bị nhầm lẫn. Nếu như ngày Valetine nằm ở tháng ba thì Yume đã không có thời gian dư dả để làm sôcôla rồi.

“Anh biết không thể trễ nải trong chuyện học hành, mà thỉnh thoảng em hãy thư giãn đi.”

“……Ưn ưn~……”

“Thậm chí là em đang cố gắng quá sức đó. Mà yên tâm đi, không ai khác thấy đâu.”

“…………Haaaaaaa~~~…………”

Dừng cây bút chì bấm lại, Yume nằm dài lên cuốn tập rồi thở dài ra một hơi thật dài.

“……Lần đầu em mới thấy một học kỳ ba bận rộn thế này……”

“Thì vì bình thường đây là thời kỳ chẳng có hoạt động gì mà.”

Thì cũng có vài ba cái như Valentine hay là Valentine trắng—một học kỳ với những sự kiện không có áp lực cạnh tranh, hay không quan trọng về kết quả. Nhưng trừ mấy thành viên trong hội học sinh.

Yume nắm chặt hai tay trên cái bàn sưởi.

“Ở đâu đi nữa thì việc quản lý biên lai cũng phức tạp cả, chuyện lập kế hoạch ngân sách hoàn toàn không tiến triển gì cả……”

“Vất vả ghê ha.”

“Nói là không được sử dụng hết ngân sách chứ chỉ toàn mua những thứ chẳng liên quan đến sinh hoạt câu lạc bộ mà thôi……”

“Tình trạng nghiêm trọng quá ha.”

“Thầy hiệu trưởng còn định tăng thêm kế hoạch『tiệc tiễn đưa』mà thầy đột nhiên nghĩ ra nữa……”

“Tội cho tổ chức quản lý trung gian ghê.”

Tôi gật gù cho qua những lời phàn nàn tiếp theo của cổ. Không phải vì tôi hời hợt mà là vì đó chỉ là việc là người ngoài như tôi có thể làm mà thôi.

“Em mệt quá~~……An ủi em đi~~……”

“Rồi rồi.”

Tôi vươn tay đến, rẽ mái tóc dài của Yume qua bên rồi nhẹ nhàng vuốt ve vùng tai. Trông như là vuốt ve một chú chó cỡ lớn vậy, nhưng trông Yume có vẻ thích thú, dễ chịu mà cọ lòng bàn tay tôi lên má.

“Thế này thì cố gắng được rồi chứ?”

“Ưn ưn~……Một chút nữa đi.”

Tôi cười trước giọng nói hết sức nũng nịu, xong rồi lại dùng ngón tay vuốt ve vành tai. Đôi môi Yume mũm mĩm cười trông như là nhột, trong khi đôi mắt thì nhìn tôi thật mềm mại.

“Cảm ơn anh.”

Một lọn tóc được vén qua tai kia rơi xuống đôi gò má.

“Nếu thế này mà em thấy được thì anh an tâm rồi.”

“Vậy thì, em kỳ vọng cao vào ngày Valentine trắng đấy nhé?”

“Đừng gây áp lực cho anh……”

Vì đến bây giờ tôi còn đang trằn trọc về nó đây.

Yume cười khúc khích và khẽ đung đưa vai,

“Bên anh sao rồi?”

“Hửm?”

“Thì anh cũng đang dòm chừng chuyện học hành của Higashira-san mà đúng chứ.”

Tiếp nối học kỳ hai, tôi cũng lại lần nữa được ra lệnh đến làm gia sư tại gia của Isana.

Ừ thì, dù cho không được Natora-san tin tưởng đi nữa, với tư cách là quản ký, tôi cũng không thể để con nhỏ đó thi rớt được. Chủ yếu thông qua dạy từ xa, tôi đang lấy lại kiến thức mấy bài giảng mà con nhỏ đó hầu như là không nghe trong giờ giảng bài.

“Vất vả quá nhỉ? Bản thân anh cũng phải học vậy mà.”

“Chuyện học của anh không tốn nhiều thời gian lắm nên không sao. Tuy là tốn khá nhiều với Isana ấy chứ.”

Như là ngay lập tức tinh thần giảm sút này, hay không nói ra bất cứ gì là sẽ chẳng hiểu gì này, tệ lắm luôn ấy. Con nhỏ đó là loại người cổ điển, chỉ phát huy năng lực của mình bằng sở thích mà thôi.

Yume bất ngờ vươn tay đến, dùng lòng bàn tay chạm vào má tôi.

“Giỏi lắm giỏi lắm.”

“Em an ủi anh đấy à?”

“Em cho anh nằm gối đùi nhé.”

“……Làm thế thì anh sẽ lăn ra ngủ đấy.”

“A, vậy à.”

Sáng hôm sau, nếu bị ba mẹ thấy cảnh bọn tôi gối đầu nhau ngủ ở cạnh bàn sưởi thì xem như hết cứu luôn.

“Vậy thì, thêm vào……ngày Valentine trắng nhé.”

“Lễ tốt nghiệp hình như cũng ngày hôm đó nhỉ.”

“Ừm. Vẫn còn lễ nhập học nữa, nhưng mà tạm thời xả hơi.”

“Nếu thế thì……Phải hóng ngày hôm đó ha.”

“Ừm.”

Tôi bắt lấy bàn tay đang chạm vào đôi gò má thì Yume cũng nắm ngược lại.

Không lâu sau thì những ngón tay của hai đứa đã quấn lấy nhau trên bản sưởi rồi.

“……Nè~”

“Gì đó?”

“Bọn mình……dính lấy nhau một chút đi, được chứ?”

Tôi đợi một nhịp rồi đáp,

“Hết cách rồi ha.”

“Ehe. Hoan hô.”

Tôi hơi nhích sang bên để tạo khoảng cách thì Yume di chuyển đến đó và cho chân vào bên trong bàn sưởi.

Kế đó vai chúng tôi tựa vào nhau như dính lấy.

Tôi như đỡ lấy nó mà vòng cánh tay qua vùng eo mảnh khảnh.

“Ưn……”

Chắc khỏi cần phải nói, buổi học hôm nay đã kết thúc mất rồi.

‎ ‎Hoshibe Toudou◆Nhỏ vợ hậu bối

“Senpa~i! Anh còn sống không~?”

Cánh cửa phòng đột nhiên được mở, và tôi nhảy lên trên giường. Tôi úp màn hình smartphone mà tôi đang nghịch lên ga giường một cách vô thức.

Người mở cánh cửa phòng khoác ác khoác trên bộ tư phục—chính là người yêu của tôi, Asou Aisa.

Hôm nay cũng vậy, tôi vừa nhìn gương mặt đang nở nụ cười lém lỉnh, vừa nói.

“Là em à……Còn chìa khóa thì sao?”

“Em nhận được chìa khóa dự phòng từ mẹ của anh rồi.”

Rồi Aisa đắc ý cho tôi xem chìa khóa. Tôi nghĩ nhỏ được mẹ tôi thích lắm……nhưng bị bạn đồng trang lứa ghét vậy mà chỉ riêng điểm này thôi thì lại khéo vô cùng.

Khi mà tôi thở dài ra một hơi thì Aisa híp đôi mắt lại.

“Senpai……”

Ánh nhìn đó hướng về chiếc smartphone đang để úp trên tấm ga giường.

“Chẳng lẽ nào……anh đang xem mấy thứ khiêu dâm hả?”

Trước cái ánh mắt như thể cảnh sát hỏi cung nghi phạm của bạn gái, tôi cũng nhìn chằm chằm lại bằng đôi mắt nghiệp vụ chất vấn.

“Chẳng lẽ nào……Em là loại sẽ vứt AV của bạn trai đi hả?”

“Dạ.”

Trả lời ngay tắp lự luôn.

Được nhỏ trả lời như thế này cũng làm tôi thấy thoải mái.

Aisa tiến một hai bước đến gần, đặt tay lên đùi rồi nhìn xuống chỗ tôi.

“Thì bởi vì, anh có cần mấy thứ đó đâu chứ? Có bạn gái dễ thương như thế này rồi vậy mà!”

“Để anh thay mặt tất cả con trai cãi lại nhé, người trần mắt thịt với hình thức nội dung là những thứ khác nhau đấy nhé.”

“Mỗi ngày em đều tự sướng rồi gửi cho anh vậy mà!”

Tôi nhún vai khi thấy Aisa phồng đôi gò má.

Sao nhỏ không chịu hiểu cho nhỉ. Sao mà bạn gái có thể giống với diễn viên AV hay là gái xài nick ảo được chứ.

“Mà~, đề em vắt sạch ham muốn tình dục của senpai sau vậy.”

“Đừng có nói mấy điều đáng sợ coi.”

“Bây giờ thì là ham muốn ăn uống cái đã. Mẹ anh nhờ em qua nấu bữa trưa đó.”

Rồi Aisa nâng nhẹ cái bao ni lông lên cho tôi xem. Có vẻ như nguyên liệu được đựng trong đó.

“Được nhờ à, bằng cách nào?”

“Thì bằng LINE ạ.”

“Đừng có nhắn LINE với mẹ của người khác coi.”

Thấy khó chịu thật sự. Mẹ tôi cũng ồn ào mấy câu kiểu『Con nhất định đừng để vuột mất mấy đứa con gái tốt tính như Aisa-chan đấy nhé』nữa chứ.

Từ sau khi bắt đầu hẹn hò, Aisa bắt đầu tỏ ra mình như là người vợ thường xuyên đến thăm chồng như thế này. Nhỏ thân với lại mẹ tôi cũng vì lý do đó. Nhỏ làm việc gia đình rất tốt so với vẻ bề ngoài, nhưng mà thậm chí những việc đó tôi còn cảm nhận thấy sự lém lỉnh khi vào tay nhỏ nữa.

“Cảm ơn vì đã đến nấu ăn cho anh, nhưng mà em……chẳng phải còn phải học thi à?”

“……Anh đang nói gì thế.”

Aisa quay mặt lảng đi.

Con nhỏ này……Kỳ thi cuối kỳ đã đuổi đến nơi rồi, vậy mà còn đến đây để trốn tránh hiện thực à?

“Hết cách rồi ha~……Để sau anh xem cho.”

“Hehehe. Vậy thì làm phiền anh. Em sẽ cố không để làm ô danh hội học sinh đâu.”

—Rồi, rốt cuộc thành ra như thế này.

“……Ưn ưn~……Ưn fư~……”

Vừa nghe nhịp thở lúc ngủ trông mãn nguyện, tôi vừa nhìn ra khung cửa sổ đã kéo rèm. Bên ngoài hoàng hôn đã buông xuống, màn đêm đang kéo đến.

Tôi nhìn nhỏ người yêu đang khỏa thân, dùng vai tôi thay gối mà ngủ bên cạnh. Thay vì nói đã kiệt sức, nhỏ lúc đầu trông đã mệt rồi. Vì hội học sinh thời kỳ này có rất nhiều chuyện bận rộn mà. Mà nếu thế thì tôi muốn nói rằng, ‘đã thế rồi thì bây giờ đâu phải lúc làm chuyện này chứ’ lắm—

“……Cả 2 đứa nghiện rồi nhỉ~……”

Tôi vừa lẩm bẩm, vừa dùng ngón tay vén tóc mái của Aisa. Tôi biết mình không có tư cách để bắt bẻ nhỏ—Chỉ toàn cầu cho nhỏ không bỏ lỡ bất cứ gì từ nội dung học thi.

Tôi vừa xoa đầu của Aisa như nâng niu, vừa bắt đầu tiếp tục vọc smartphone.

Trong lúc như thế thì tôi bất chợt nghe được giọng mớ ngủ cùng với nhịp thở gây nhột vùng cổ mình.

“……Shenpai……Ưn ưn, hãy luôn ở bên nhau……”

……Đến cả nói mớ mà cũng lém nữa.

Vừa cười khổ, tôi vừa đưa mím mái tóc của Aisa lên đầu môi, rồi nhỏ tiếng trả lời.

“……Anh biết mà.”

Thế nên anh mới phải suy nghĩ quà Valentine trắng như thế này đây đấy.

‎ ‎Kawanami Kogure◆Không chỉ được nhận

Thỉnh thoảng tui cũng xem lại về nhân sinh của bản thân.

Chắc chắn nhiều người sẽ có thời học sinh tiểu học hoàng kim như tui đã từng. Tận hưởng mỗi ngày được bạn bè bao quanh, cảm giác như thể mình là vai chính của thế giới vậy.

Tui của lúc đó khác với tui của bây giờ—

Tui đã từng có cảm giác vạn năng. Tui đã từng có cảm viên mãn. Tui đã từng có sự tự tin mà dù có làm gì chắc chắn cũng sẽ không thất bại.

Hay nói cách khác, có lẽ có thể nói là không biết thất bại là gì luôn. Thì thế mà. Một thằng oắt con ếch ngồi đáy giếng. Ấy vậy tui có cảm giác—so với tui của hiện giờ thì tui đương thời vẫn là đỡ hơn.

Có thể nghĩ cái bản thân nhận ra mình chẳng thể làm gì ấy—

Làm sao mà bằng cái bản thân kiêu hãnh có thể làm mọi chuyện chứ.

Mình thành ra thế này từ lúc nào nhỉ? Àà, chắc chắn là từ lúc đó.

Cái lúc mà tui hiểu lầm rằng, chỉ cần há miệng và chờ là có thể có bạn gái.

—……E-, em thích……anh đó……

Lúc đó, đứng trước con nhỏ bạn thuở nhỏ mà tui chưa cảm thấy cay ghét, chắc chắn là tôi đã trở nên hèn nhát nhu nhược mất tiêu.

Tui đã trở nên quen—với những gì được nhận.

Trong đầu tui lướt qua luồng suy nghĩ mang tính xã hội, rằng chẳng phải Valentine trước ngày Valentine trắng chẳng phải là một loại phân biệt nam nữ hay sao. Ví dụ, nếu như tui và con nhỏ đó đổi giới tính cho nhau thì sẽ thế nào. Tui trong dạng con gái sẽ trở nên trằn trọc không biết tặng sôcôla nào mỗi dịp 14 tháng 2 đến. Nhưng mà hiện thực thì chỉ cần đợi nhận sôcôla, rồi chỉ cần suy nghĩ cách đáp lễ một cách tiêu chuẩn.

Từ sau khi bắt đầu hẹn hò với nó cho đến bây giờ, tui có cảm giác như mình đã sống bị động suốt.

Với lại tuy là có cảm giác rằng ít nhiều liên quan đến thói hư của con nhỏ đó, nhưng quả nhiên về mặt bản chất thì có lẽ bản thân tui có sự kiêu ngạo và biếng nhác nữa.

Việc điều trị cho cái thể chất này, chỉ mỗi con nhỏ đó là đang hành động thôi, tôi chưa từng hành động dù chỉ một lần—Mà dù sao đi nữa, tui cũng có trách nhiệm phải đáp ứng lại có nguyện vọng của nhỏ, rằng chí ít tui có thể nói lời yêu một cách tự do.

“Thỉnh thoảng……cũng nên xem chất của thằng đàn ông nhỉ……”

*Bộp*, rồi tui bị ăn cuốn tập vào trán.

“Ko~ra. Không được lười.”

Tui ngước cái đầu đang đặt trên tay vịn sô-pha của mình lên thì thấy Minami đang dòm tui với cặp lông mày nhướn lên. Con nhỏ đang mặc bộ đồ bằng len ở nhà, rất chi là văn minh.

“Anh không có lười. Chỉ đang thử xem xét lại nhân sinh của bản thân thôi.”

“Trước lúc đó thì hãy xem xét lại phạm vi của bài thi giùm cái. Cất công em đã theo học cùng anh vậy mà! Lần này anh đâu có nhờ vả Irido-kun đúng chứ!?”

Vừa nói, Minami vừa đặt ly cà phê đã pha xuống bàn.

Phải rồi đấy. Lần trước thì cũng thế, nhưng mà tui không thể van nài đứa bạn hạng nhì khối đang tốn thời gian để không để cho con nhỏ Higashira thi rớt được.

Phải suy nghĩ xem Valentine trắng phải làm thế nào vậy mà—Tui muốn được nhỏ quan tâm dù chỉ một chút cũng được. Quan tâm đến thằng mà nhỏ tặng sôcôla honmei ấy.

“Rồi rồi. Làm tiếp đây~!”

Ngồi kiểu con gái ở cạnh bàn rồi thì Minami đập tay xuống tấm thảm nhầm kêu tui xuống.

“Lần này em cũng suýt soát thôi! Học đàng hoàng đi nhé!”

“À ừ, xin lỗi.”

Tui ngồi dậy và xuống khỏi ghế sô-pha, sau đó ngồi xếp bằng bên cạnh Minami.

Minami thì cau mày trông nghi ngờ.

“……Gì đấy? Sao đột nhiên thành thật thế kia.”

“Anh chỉ lấy lại tinh thần thôi.”

Dù gì đi nữa thì kỳ thi cũng đã ở trước mắt.

Nếu như nói ghét cái cách sống được ban cho—thì tui phải làm gì đó bằng chính thực lực của bản thân.

Vừa cầm cây bút chì bấm trên tay, tui vừa nhân tiện hỏi.

“Nhân tiện thì, anh có chuyện muốn hỏi đây.”

“Hửm?”

“Em, muốn làm gì anh rồi mới thấy vui hả?”

Minami ngây người ra nhìn chằm chằm vào mặt tui.

“Chẳng lẽ nào, anh đang cố bắt em nói ra mấy chuyện khiêu dâm hả?”

“Không có! Đứa dâm và mẹ trẻ đấy!”

Tui thật là ngốc khi hỏi con nhỏ này mà.

‎ ‎Haba Jouji◆Dung lượng của kẻ hắc tử*

(*Note: Nguyên văn là 黒子 (Kuroko – Hắc Tử) Kẻ âm thầm hỗ trợ từ đằng sau)

—Mà ngồi xuống đi kế toán. Từ giờ chúng ta là hội học sinh.

Đấy rõ ràng là bắt cóc mà.

Tôi, một người mang ý chí của hắc tử trong suốt không nhận ra được ấy, khi nhận ra thì đã bị dẫn đến phòng hội học sinh, và còn vác trên vai cái vai trò trở thành kế toán nữa.

Người làm chuyện đó là hội phó hội học sinh kiêm bạn cùng khối đã đề bạt tôi.

—Tôi đang hỏi cậu định làm gì tôi?

Kurenai-san bình thản trả lời.

—Nếu mà bắt tớ nói thì tớ cũng muốn hỏi cậu cậu định làm gì đấy. Mang năng lực nhìn thấu vấn đề nhất trong các đời thư ký, và cả kinh nghiệm thực tế nữa, vậy tại sao lại cố gắng ở vị trí bình thường khác kia chứ. Nếu như có một món hời như vậy lăn lóc trước mắt thì nghĩ đến chuyện phải có nó trong tay chẳng phải là đạo lý thông thường sao?

Người như Kurenai Suzuri đúng là mấy người hết thuốc chữa mà.

Với năng lực, sắc đẹp thu hút sự chú ý của mọi người, vậy mà lại khen người thậm chí không có sở trường là tôi. ‘Món hời’—thiệt tình, tôi thường được nói là một sự tồn tại không gây chú ý vậy mà.

Và cái hội học sinh mà tôi đã tham gia ấy……đã chẳng tệ như tôi đã nghĩ.

—Jo~kun, cậu giỏi quá! Đã xong rồi sao~? Quả nhiên mà~~! So với Aisa làm việc chậm ghê……

—Oi Asou Aisa! Đừng có đùn việc cho Jo~ coi!

—Fư fư~. Một kouhai cứng rắn và kiên cường thật ha, hội trưởng

—Thái độ gì đấy con nhỏ kia. Có còn liêm sỉ không đấy

Asou-san và Kurenai-san nhìn nhau bất hòa, senpai tổng vụ thì dõi theo họ bằng ánh mắt ôn hòa, còn hội trưởng Hoshibe thì ngáp mà trông như buồn ngủ. Nếu như mà nói mình không cảm nhận được sự dễ chịu nếu như được đặt trong không gian như thế……Thì đấy sẽ là nói dối.

Tuy vai trò như là trong hội học sinh quá sức đối với tôi

Nhưng được ở bên cạnh những con người này—có lẽ, là chuyện vui.

Chỉ như thế đã là đủ rồi.

Nhưng dù chỉ như thế đã là quá đủ.

—Sao thế, Jo~?

—Đâu có đường nào để chạy đúng không. Con gái sẽ làm thế này để phục vụ cho cậu đó

—Oi oi. Cậu xa xỉ thật đó nha. Tớ đã nói ‘mỹ nữ xinh đẹp này sẽ trao trinh tiết cho cậu’, vậy mà lại lạnh lùng từ chối à?

Trách nhiệm của tớ nặng nề lắm, Kurenai-san à.

Đối với tớ, một người đã sống mờ nhạt, tàng hình ấy

Mà lại tiếp nhận tình cảm của người khác như thế này——Quá sức nặng nề mà.

‎ ‎Irido Mizuto◆Vất vả rồi

“——Tốt rồi. OK.”

“Hààà~~~~…………”

Khoảnh khắc tôi nói OK, Isana mệt mỏi rũ rượi nằm dài lên bàn.

“Kịp rồi~……Tớ đã nghĩ lần này sẽ không kịp chứ……”

“Vất vả rồi. Phần upload cứ để tôi lo.”

“Nhờ cậu đó~……”

Là nhà sản xuất của Isana, tôi đã quyết định đăng tải các bức minh họa liên quan đến các sự kiện theo từng mùa. Tất nhiên là cũng bao gồm cả Valentine trắng nữa, nhưng đây là lần đầu tiên bị ép khổ chiến như thế này. Thật sự cổ không nghĩ ra được bất cứ điều gì.

Nếu phải nói thì trong nguồn hình ảnh Light Novel chính của Isana, vào thời kỳ Valentine trắng thường xảy ra sự kiện cao trào nên không phải lúc dành cho chuyện đó là nhiều—Nếu là trong một bộ romcom thì sẽ liên tưởng đến hình ảnh chọn ra một trong số nhiều nữ chính vào ngày Valentine trắng. Do có cái ấn tượng như thế trước đó mà có lẽ đề tài về Valentine trắng rất ít.

Vốn dĩ nó là sự kiện mà chủ thể là con trai về mặt cơ bản mà.

Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện vẽ nhân vật nam, nhưng cuối cùng lại theo cái ý tưởng đột phá là『Vậy dứt khoát vẽ nữ chính thắng cuộc thì thế nào?』. Nếu như chỉ có hình ảnh cao trào trong romcom thì chỉ cần đơn giản vẽ thế là được.

Thắng thua của nhân vật nữ chính trong truyện tình cảm hài hước thường được chia sẻ khá rộng rãi, và điều này cũng phản ánh khá phù hợp với phong cách hình vẽ của Isana, khi nó gợi lại các tình tiết trong câu chuyện. Trông như có thể đạt được 500 lượt retweet luôn ấy.

……Thực ra thì dạo gần đây có lác đác vài tài khoản của người trong ngành theo dõi nữa.

Có lẽ khả năng công việc thương mại nào đó đến không ít đâu. Tôi cũng đã thảo luận với lại Keikouin-san rồi, nhưng mà lại được chú ấy nói rằng『nếu như có thì cũng chẳng có gì lạ đâu』.

Nhưng mà về mặt cảm xúc của Isana, vẫn còn quá sớm để nhận công việc to lớn về Light Novel.

Đằng nào thì kinh nghiệm vẽ gì khác ngoài mỹ nữ xinh đẹp của cổ quá ít. Phải có thể vẽ được cả nhân vật nam cũng như người lớn, và cũng phải tích lũy kiến thức liên quan đến thiết kế đò vật nhỏm, sau đó cuối cùng mới có thể bắt tay vào. Nhanh lắm cũng phải đến giữa năm sau để tích lũy sức mạnh, rồi sau đó tạo danh mục đầu tư—

—Tôi vừa hoạnh định kế hoạch như thế, vừa rời khỏi phòng của Isana thì thấy Natora-san đang ngồi ở phòng khách.

Natora-san đang ngồi co một đùi trên ghế sô-pha, dùng tivi để chơi game. Là game đối kháng cần rất nhiều sự tập trung, nhưng mà khi tôi bước vào phòng khác thì cổ nói mà không hề quay lại.

“Yoo. Vất vả rồi.”

“……Vất vả rồi à.”

“Ta không có đang mệt. Đừng coi thường ta, nhóc.”

Mỗi lời chào thôi thì tôi mong cổ đừng có táp lại, nhưng mà tôi cũng đã khá quen với hành động chẳng giống người lớn của con người này rồi.

“Quản lý đưa con gái luộm thuộm của ta rõ vất vả mà đúng không. Ta đã nghe kết quả của kỳ thi cuối kỳ rồi.”

“……Là thực lực đấy ạ. Với lại vốn dĩ con không phải loại tốn nhiều thời gian cho việc học ạ.”

“Tự hào lên đi chứ. Chú mày đã giúp con gái ta không bị điểm dưới trung bình ở cái trường dự bị đó đấy?”

Kết thúc một hiệp rồi hay sao mà Natora-san bỏ cái điều khiển đang cầm ra và quay lại.

“Làm tốt lắm. Chú mày có thể ôm con gái ta đấy.”

“Vì kết thúc đúng đắn về mặt chính trị nên là con xin phép kiếu ạ.”

Vừa cười và đáp ‘cái cớ hay đấy nhóc’, Natora-san vừa bắt đầu hiệp tiếp theo.

……Tôi chưa nói chuyện mình đã bắt đầu hẹn hò với Yume cho con người này biết.

Tuy rốt cuộc không biết mức độ nghiêm túc trong phát ngôn muốn tôi dính chặt với Isana của cổ là bao nhiêu, nhưng mà một lúc nào đó có lẽ phải nói ra đàng hoàng thôi. Vì chuyện có người yêu mà còn vào phòng con gái là sự thật……nên với tư cách là bậc cha mẹ, con người này có quyền trách móc tôi.

Nhưng mà, phải sau khi tình trạng của Isana lắng xuống đã. Phạm phải sai lầm dẫn đến chuyện liên lạc với tôi bị cấm thì Isana của bây giờ sẽ chẳng thể làm gì được cả.

Dù cho sau đó ấn tượng về tôi có trở nên xấu đến thế nào đi nữa, tôi nghĩ bây giờ không phải là lúc để nói ra chuyện đấy.

Uống nước xong và trở về phòng thì Isana đã cứ thế nằm ngủ trên bàn rồi.

Lần đầu đối mặt với cuộc chiến cam go cùng với bài thi cuối kỳ, có lẽ cổ đã kiệt sức rồi. Tôi lấy cái mền từ giường ra rồi nhẹ nhàng đắp nó lên vai của Isana.

“Vất vả rồi.”

Khẽ nói thế rồi, tôi đặt một chiếc túi nhỏ ở trước mặt cổ.

Chiếc túi nhỏ đó là bánh quy mắc tiền mà tôi đã mua ở ga tàu điện ngầm khi đến đây.

‎ ‎Asou Aisa◆Senpai

Nhiều khi tôi mở mắt dậy đều cảm thấy cơn lạnh.

Không phải do khí hậu của tháng ba đâu. Cũng không phải tấm mền tôi đắp bị mỏng đi.

Bởi vì, thời gian tôi ở cạnh senpai đã tăng lên.

Tôi yêu hơi ấm của senpai, chỉ muốn cuộn tròn gối bên trong tấm futon.

Cả tôi cũng cảm thấy sự bất an. Ai ngờ chỉ cần senpai không ở chung một giường mà mình lại thấy cô đơn như thế này chứ.

Bây giờ mỗi tuần chúng tôi ngủ cùng nhau hai lần vậy mà.

Có vẻ như cái ham muốn tình dục không ngớt của tôi đang than phiền rằng chỉ như thế thôi thì không đủ—Chẳng lẽ tôi đã nghiện rồi sao? Không không, thử nói theo hướng tích cực nào. Cơ thể của mình đã nhuộm màu senpai mất rồi. Khô~ng, dâm quá!

Thật sự thì, có lẽ……tôi chỉ nhõng nhẽo cái chuyện senpai trở nên không còn là senpai.

Từ lúc gặp nhau, senpai đối với tôi đã là senpai. Ngoài như thế ra thì không thể nào đâu, nên dù bây giờ đã trở thành người yêu của nhau, tôi vẫn cứ gọi ảnh là senpai và không định ngưng dùng kính ngữ với ảnh.

Tuy bản thân senpai cũng thỉnh thoảng nói này nọ như『em còn tính xài kính ngữ đến bao giờ hả?』đấy chứ……Nhưng mà cái vị trí senpai ấy dễ chịu với tôi ngoài sức mong đợi mà. Có cảm giác cứ nhõng nhẽo đi nữa cũng được ấy. Có cảm giác cứ dựa vào đi nữa cũng được ấy. Chẳng phải cảm giác dịu dàng như đối với một nhỏ em gái, mà lại còn có thể chim chuột với nhau như thể người yêu ấy, là cảm giác tuyệt vời nhất hay sao?

Nói tóm lại là, bản thân tôi không có sự tự tin.

Cái sự tự tin để trở thành người có thể ngang bằng với lại senpai ấy—Mà tôi lúc nào cũng là đứa như thế mà. Vừa bối rối muốn được mọi người nuông chiều, vừa cố nhận thức một cách kỳ lạ và thu mình mình lại. Không có gì thay đổi so với khi tôi còn tị nạnh với lại Suzurin cả.

Từ tháng sau, tôi phải trải qua cuộc sống học đường mà không có senpai ở đó.

“—Chị hai! Chị định ngủ đến bao giờ đấy!? Hôm nay là lễ tốt nghiệp đó!?”

Cái chuông báo thức em gái siêu việt reo lên, rồi tôi rục rịch thò mặt ra khỏi tấm futon.

Hội học sinh là nguồn lực hậu phương cho lễ tốt nghiệp. Tôi năm ngoái đã trải nghiệm qua rồi, nhưng mà có lẽ RanRan hay Yumechi vẫn chưa biết không chừng.

Phải đi thôi.

Tôi cũng đã là một senpai rồi.

Lễ tốt nghiệp đã kết thúc một cách tốt đẹp.

Học sinh tốt nghiệp rời khỏi hội trường, và chúng tôi đến để dọn dẹp ghế xếp trong cái phòng thể chất rộng thênh thang. Bên ngoài phòng thể chất, tôi không rõ là tiếng vui mừng hay là tiếng khóc nữa, nhưng có thể nghe thấy những giọng nói vui buồn lẫn lộn len lỏi vào tai.

Tôi—đã không khóc.

Người senpai mà tôi biết ngoài senpai ra thì chỉ có senpai tổng vụ thôi. Với lại cũng gắn kết với nhau trên mạng xã hội nên chẳng có cảm giác gì như là chia tay cả.

Vốn dĩ tôi là loại không khóc trong ngày lễ tốt nghiệp.

Tôi muốn mọi người khóc khi mà tôi tốt nghiệp, nhưng mà lại là loại người hoàn toàn vô tâm đến mức tuyến lệ không hoạt động lúc mà mấy senpai tốt nghiệp.

Hay là, ……do mình không muốn thừa nhận nhỉ.

Thừa nhận cái sự thật senpai sẽ tốt nghiệp—và senpai sẽ không còn lại senpai nữa.

“Aisa.”

Khi tôi đang khiêng những cái ghế gấp thì Suzurin đến bắt chuyện.

“Chỗ này cứ để bọn tớ. Cậu có chỗ cần đi mà đúng chứ?”

“Ưn……”

Miệng tôi cứng lại theo phản xạ trước lời đề nghị chu đáo đó.

Sau đó, khi mà miệng mở ra rồi lại tuôn ra cái cớ chẳng thể chấp nhận được.

“Không sao đâu. Tớ bị ghét mà. Nếu mà giờ tớ ra sẽ phá hủy tâm trạng xúc động của họ mất.”

Rồi Suzurin nheo mày trong ngờ vực.

“……Hiểu hơn về bản thân rồi đấy nhỉ. Lúc nào cũng tỏ ra cái ưu điểm xía vào chuyện của người khác vậy mà.”

“Ý tớ là hào quang của vợ chính thức ấy? Không cần phải lo, tớ đã hẹn gặp ảnh đàng hoàng rồi.”

Phải—Hôm nay là lễ tốt nghiệp, cũng là ngày 14 tháng 3.

Ngày Valetine trắng.

Tôi đã nhận được tin nhắn từ senpai rằng ảnh sẽ đáp lễ ngày Valentine.

Thế nên, không cần phải gặp ở trường cũng được—

“Có lẽ ảnh sẽ được mấy kouhai khác tỏ tình đó.”

Sống lưng tôi đông cứng.

“Hôm nay là cơ hội cuối cho họ gặp ảnh mà. Như thế không sao đấy chứ—”

“Xin lỗi, phần còn lại nhờ mọi người nhé!!”

Tôi đẩy mấy cái ghế xếp đang ôm cho Suzurin rồi tức tốc chạy ra khỏi phong thể chất.

Tôi hiểu mà.

Rằng đây là sự bất an vô nghĩa. Senpai sẽ không quan tâm nếu như tôi không còn là kouhai của ảnh nữa, và cũng không quan tâm nếu như những kouhai khác tỏ tình với ảnh. Tôi đã khổ chiến mới có thể tán đổ ảnh, nên mấy con nhỏ kouhai khác không có cửa đâu.

Ấy vậy mà—Đối với senpai, tôi muốn ảnh xem tôi là đứa kouhai trên hết cả.

Cho đến tận cuối cùng của cuối cùng. Không sót một phút hay một giây.

Bởi vì—Đối với tôi, senpai là người senpai trên hết cả mà……!

Cái sân trường mà tôi chạy ra để truy cầu bóng hình ấy lạ mang một quang cảnh không như tôi tưởng tượng.

Senpai đang không bị nhiều kouhai khác bao quanh.

Chỉ mỗi mình ảnh là đang tựa lưng vào cổng trường, chơi đùa với cái ống đựng bằng tốt nghiệp nữa.

Và rồi,

“Hửm? Ồ—Sớm ghê ta.”

Ảnh lại nhìn vào mặt tôi……và nói câu như mọi khi.

Tôi nhìn dáo dác vài lần xung quanh cổng trường không có một ai khác ngoài senpai,

“Ể? Ano……Senpai? Mấy người đưa tiễn anh đâu……?”

“Chuyện đó quan trọng gì nữa. Câu lạc bộ thì anh đã nghỉ từ năm nhất mà—Mấy đứa liên quan đến hội học sinh, ừ thì, cũng đã xuất hiện cho anh thấy mặt rồi. Mà chuyện đấy cũng xong xuôi sớm rồi.”

“Ểể? Tại sao thế ạ……?”

“Vì anh có hẹn trước mà.”

Senpai nở nụ cười giễu cợt.

“Tháng trước em có nói với anh còn gì—Đừng bắt bạn gái dễ thương chờ, ấy.”

……Đó chỉ là lời nói đùa thôi mà.

Lời mà senpai nói bây giờ, chắc chắn là đùa thôi.

Nhưng mà, chuyện ảnh ưu tiên tôi trên hết, chắc chắn là thật.

“……Senpai.”

“Hửm?”

Tôi dễ tin người lắm, nên chỉ thế thôi là quên khuấy đi thứ như sự bất an.

“Anh……chẳng có chút tín nhiệm ha~”

Không biết mình đã có thể hóa thân thành nhỏ tiểu quỷ chưa nhỉ.

Không biết sự an tâm thật sự có lộ ra bên ngoài gương mặt không nhỉ.

Đấy là những bất an trong tôi bây giờ mà thôi.

“Đừng có đùa với cựu hội trưởng hội học sinh nhé, con nhỏ này. Chúng mời anh đến buổi họp lớp nhiều lắm à.”

Vừa nói đùa, senpai vừa đến gần tôi.

Sau đó, ảnh cho tay vào túi và nói「Cúi xuống chút đi」.

“Ể? Senpai, đột nhiên sao thế—”

Theo lời ảnh, tôi cúi xuống một chút thì senpai vòng tay qua sau cổ tôi.

Một cảm giác nhẹ tâng bao quanh vùng cổ.

Từ cổ tôi có một chiếc dây chuyền mỏng rủ xuống.

“Happy—À~……Happy Valentine thì có nghe, còn Happy White Day có ai nói không ta?”

Tôi nhìn xuống chiếc dây chuyền đang rủ xuống ở vùng cổ mình.

Cái này là……Cái này là!

“Se-, senpai, cái này……!”

“Thứ thay cho vòng cổ. Vì em đâu thể trực tiếp nắm dây cương được nữa đúng chứ.”

Nói thế rồi senpai ra vẻ xâu hổ mà lảng ánh nhìn từ cặp mắt trông như kẻ bất lương ấy qua chỗ khác.

“……Vừa chuẩn đúng không. Không bị mấy kẻ phiền phức bám víu lấy.”

…………Wa…………

Wa, a, aaaaa~~~~~~~!

“Senpai~!”

“A? ……Nư ô~—”

Tôi đẩy vai của anh xuống.

Ở đôi gò má rất gần ấy, tôi chồng đôi môi của mình lên.

Sau mười giây như thể khắc ghi cảm xúc ấy lên, tôi dòm vào gương mặt của senpai.

“Senpai……chúc mừng anh đã tốt nghiệp.”

“……Cảm ơn.”

Tôi cười khúc khích khi mà senpai đáp lại cộc lốc rồi dùng mu bàn tay để che môi mình lại.

Chỉ mỗi tôi biết senpai dễ thương như thế này thôi.

Tôi đã nghĩ trong tâm……rằng, senpai như thế này thì không chỉ làm nũng mà còn muốn được làm nũng nữa cơ.

“Nhân tiện thì, anh có biết đeo dây chuyền là vi phạm nội quy trường chứ?”

“Không lộ là được còn gì.”

“Alô alô~. Có phải đấy là phát ngôn của cựu hội trưởng không đấy~?”

Senpai là senpai trên hết cả.

Còn tôi là đứa kouhai trên hết cả.

‎ ‎Minami Akatsuki◆Vì anh nói muốn làm gì cũng được mà

Biết chuyện này chứ.

Rằng làm bạn thuở nhỏ với nhau mười năm thì cái lựa chọn Valentine trắng sẽ mất đi ấy.

Ban đầu thì đã dễ thương lắm chứ. Tui tặng cho ảnh sôcôla 10 yên, và ảnh đáp trả lại bằng gói bánh 30 yên. Thiên hạ có nói, vào ngày Valentine trắng sẽ được đền đáp lại gấp ba lần.

Nhớ không lầm thì lần đầu tiên tui làm sôcôla tặng ảnh là vào năm nhất trung học. Sau đó một tháng, ảnh đã mang cái lon chứa bánh quy trong cao cấp đến. Có vẻ như bị ba mẹ bắt đem đến. Và rồi hai đứa đã cùng ngồi chơi game và ăn bánh quy.

Phải chi tui chuẩn bị sôcôla mỗi năm thì đã tốt rồi, nhưng Valentine trắng là ngày tự do nên mỗi năm trông ảnh khổ sở lắm. Thật ra mỗi năm có tặng bánh quy hay là kẹo cũng được, nhưng mà có vẻ như lòng kiêu hãnh sẽ không tha thứ cho ảnh chuyện tặng cùng một món quà giống năm ngoái.

Lần cuối tui nhận được là vào năm hai trung học.

Đó là bánh quy hình chữ cái alphabet, khi mà thay đổi thứ tự thì sẽ tạo ra thông điệp.

Nhìn ảnh bây giờ chẳng thể tưởng tượng được cái mốt như thế, chứ chắn hẳn đó là kết quả của giai đoạn đa cảm gọi là năm hai trung học. Sự tự nhận thức này, thỉnh thoảng, thực sự có thể hoạt động theo hướng tích cực mặc dù có thể hơi cứng nhắc về cá nhân và cái tôi.

Sau khoảng hai tiếng suy nghĩ thì mấy cái bánh quy đã xếp thành đoạn này.

—『HUNT OKAY』

Hunt・Okay? Săn cũng được? Nhưng cái gì? Chẳng lẽ nào—

Nhắc lại lần nữa, đây là chuyện lúc còn học năm hai trung học.

Là chuyện lúc hồi còn đa cảm, vô tri, tầm nhìn hạn hẹp, đau khổ nhất của tui.

—Chẳng lẽ nào……Mình sẽ bị săn ư!?

Kya~ kya~ kya~!— sau khoảng thời gian ảo tưởng ghê gớm như thế, phải chi xếp『THANK YOU』thì mới là câu trả lời đúng.

Vậy mà dù suy nghĩ hai tiếng đi nữa, tui đã chẳng thể đưa ra câu trả lời đơn giản nhất đó—Chắc chắn là, chí ít tui muốn cái nội dung trang hoàng nhất chăng. Thứ cảm xúc ngoài bạn thuở nhỏ với lại Kou-kun ấy.

Từ đó đến giờ đã hai năm.

Với sự ảo tưởng mà bây giờ không thể biến thành sự thật—cơ mà có thể nói từ kết quả đã quá mức hiện thực—, bọn tui đã chào đón ngày 14 tháng 3 với tư cách là bạn thuở nhỏ của nhau.

Tui im lặng mở cánh cửa mà chẳng hề nói『con về rồi đây』lấy một tiếng.

Tui quay về, sau khi tiễn đưa những senpai trong câu lạc bộ mà tui giúp đỡ tốt nghiệp. Cũng được mời tham gia tiệc liên hoan, tiệc tiễn đưa này nọ, nhưng mà tui cho đến cùng chỉ là người giúp đỡ mà thôi—hòa vào chung với các thành viên chính của câu lạc bộ thì cảm giác kỳ lắm nên tui đã bảo có việc mà ra về một mình.

Tất nhiên đấy là cái cớ.

—Hôm nay, hora, là ngày 14 tháng 3 đó……

Tui chỉ cười trừ『hehehe』đầy ẩn ý trước mấy senpai cứ đến hỏi tui『hẹn với trai hả!?』này nọ, sau đó ra về một cách vô sự.

Ừ thì, cũng không phải là tui nói dối gì.

Chỉ là tui không có nói là mình không có hẹn gì hết thôi.

“Hàà~……”

Tui bật máy điều hòa, cởi áo khoác lông ra vứt bừa rồi nằm lăn trên ghế sô-pha.

Trông như, đổi lại việc có nhiều bạn, tui có khuynh hướng trở nên cô độc ở những điểm quan trọng hay sao ấy.

Hay là mình con nhỏ kyoro-juu*?

(*Note: Chỉ những người có cuộc sống xã hội phong phú, nhiều hoạt động và bạn bè, thường xuyên tham gia và các hoạt đông, sự kiện này nọ)

Mặc dù tui cùng thừaa nhận rằng gốc gác của minh gần với tính trầm hơn.

“Yêu Yume-chan~……”

Nhắn LINE cho cậu ấy nhỉ~. Nhưng mà có lẽ vẫn còn công việc của lễ tốt nghiệp không chừng~. Mình cũng không thể bắt Maki-chan hay Nasuka-chan để tâm đến mình.

……Dù sao đi nữa cũng phải thay đồ cái đã.

Dù cho không xuất hiện tại buổi lễ nhưng đến trường rồi thì phải mặc đồng phục. Tui bật cơ thể mình ngồi dậy ghế sô-pha, sau đó cởi áo khoác trường và sơ mi ra. Kế đến thì tui đứng lên, kéo dây kéo của chiếc váy xuống rồi để nó rơi xuống tại đó.

Cũng vừa đúng lúc máy điều hòa làm cho căn phòng trở nên ấm áp, nên chỉ mặc mỗi đồ lót thôi cũng chẳng thấy lạnh gì lắm. Trước khi về phòng lấy đồ thì mang đồ đã cởi vứt vào trong máy giặt cái đã nhỉ.

Tui định đá chiếc váy đã rơi xuống vướng phải phần móng chân lên trên.

“——Tốt. Em về rồi đấy à?”

“A.”

Khi mà Kawanami thò mặt vào từ hướng cổng vào, tui đã mất kiểm soát.

Chiếc váy mà tui định đá lên trên đầu ấy lọt thỏm vào cổ của Kawanami mà giống như cái vòng cổ vậy.

“A.”

Kawanami vừa trở thành giống như một con thằn lằn Chlamydosaurus, vừa bộ dạng đang đá chân lên chỉ còn mỗi đồ lót của tui.

“Xin lỗi. Anh nhầm thời điểm nhể.”

“Đó là câu mấy tên khốn may mắn nói đấy hả?”

Vui mừng lên một chút đi chứ. Nhìn thấy con gái bán khỏa thân luôn đấy.

Ờ thì tui cũng có ý muốn chỉ mặc mỗi đồ lót để làm cho Kawanami đỏ tía hết mặt mũi, nhưng quả nhiên lạnh lắm nên đã thay đồ ở phòng mình.

Mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình quá cỡ vào thì trông tui như mặc đầm vậy. Chỉ mỗi thế này thì lạnh chân lắm nên tui đã thử tạo vùng tuyệt đối bằng tất chân.

Đây là kiểu phối đồ ở nhà vô phòng bị, sẵn sàng cho chuyện nhìn thấy quần lót.

Ảnh cứ mộng tưởng đến hình bóng mặc pantsu lúc ban nãy của tui trong cái không gian bóng tối nửa thấy nửa không thấy là được.

“Anh vào được rồi~”

Khi tui gọi ra ngoài, Kawanami dòm vào trong khe cánh cửa với biểu hiện cảnh giác.

“……Sao chỉ mỗi hôm nay là lại vào phòng? Lúc nào cũng ở phòng khách còn gì.”

“Hôm nay có lẽ papa với mama em sẽ về không chừng. Quả nhiên sẽ khó xử lắm đúng không? Ko~kun♥”

Kawanami với vẻ mặt cay đắng bước vào phòng với nhịp chân nặng nề, sau đó lòn tay ra sau để đóng cửa.

Tuy là thân với ba mẹ tui như là một gia đình, nhưng ảnh làm gì có gan đến nỗi trao quà Valentine trắng cho tui trước mặt họ chứ. Thậm chí bọn tui còn giấu họ chuyện đã hẹn hò mà.

Kawanami sau khi đến gần cái giường chỗ tui đang ngồi thì bảo「đây này」rồi đưa ra một cái hộp hình chữ nhật.

“Quà Valentine trắng đấy.”

“Ồ~. Bên trong là?”

Tui vừa nhận vừa hỏi,

“Bánh Macaron.”

Và Kawanami hờ hững trả lời như thế.

“Hể~. Được ghê. Em thích Macaron lắm.”

“Nhìn tấm card đi.”

Card?

Nhìn kỹ thì mới thấy có tấm card nhỏ được kẹp vào bên trong ruy băng màu vàng buộc hình chữ thập trên cái hộp. Cái này là……Tui lấy nó ra và thử lật ngược lại.

—『Vé trong hôm nay làm gì cũng được』

Trên cái card đã được viết như thế.

“Cái này là quà Valentine trắng năm nay.”

Kawanami chẳng hiểu tại sao khoanh tay tỏ vẻ ta đây và tuyên bố như thế.

“Vì em đã lo lắng nhiều cho cái thể chất này. Riêng hôm nay thôi thì anh sẽ nhẫn nhịn. Nào. Muốn nấu muốn nướng gì thì tùy!”

Nhìn lên đứa bạn thuở nhỏ đang hừng hừng khí thế như vị tướng lĩnh xưng tên, tui cười trừ.

“……Có ai ngờ, em được đàn ông con trai làm cái trò『Quà của anh là em♡』với mình đâu chứ……”

“Đừng có dịch cái ‘Hán Khí*’ chịu đựng tra tấn thành từ ‘Nhuyễn Nhược**’ giùm coi.”

(*Note: Nguyên văn là 漢気 – Hán Khí: Ý chỉ khí thế mạnh mẽ của đàn ông con trai)

(**Note: Nguyên văn là 軟弱 – Nhuyễn Nhược: Ý nói yếu đuối, ẻo lả)

Tên con trai này đang nghĩ tui sẽ làm gì chứ.

Tui nhìn chằm chằm xuống tấm card, suy nghĩ một lúc—sau đó thì đứng lên khỏi giường.

“Vậy thì……em chiều ý anh.”

“Tới đi nào.”

Kawanami thả hai tay đang khoanh ra, dang cơ thể như là để hiến dâng cho tui vậy.

Tui xem xét cơ thể tên con trai cao hơn tui khoảng ba mươi centimet này từ khoảng cách gần. Trên cơ thể ấy được khoác lên một chiếc áo sơ mi mùa đông đã sờn và chiếc áo len cũ kỹ, còn phần dưới thì là chiếc quần jean mắt khá lâu đã phai màu. Nếu mặc bộ này thì sẽ khó mà nhận biết đấy, chứ tui biết ảnh tập cơ bắp mỗi ngày, cho thấy cơ bắp dù không tham gia câu lạc bộ nào cả.

Hết nấu, rồi lại nướng……

“Sao thế?”

“……………………”

Tui đã chẳng thể đáp lại câu hỏi của Kawanami.

Làm gì cũng được kia……Tức là đến đâu mới được chứ?

Riêng hôm nay anh sẽ chịu đựng—Tra tấn—Từ những từ khóa này, ý là có thể làm cho xuất ra dị ứng cũng được……nhỉ……

Chết rồi.

Tim đập thình thịch như muốn chết quá.

Làm trò của anh để đáp trả những lo lắng cho đến bây giờ à. Khi được nói là có thể làm thì tui trở nên hồi hộp, ngập ngừng, đầu óc trở nên trắng toát.

Đ-……được chứ?

Em……sẽ làm chuyện ecchi với anh đàng hoàng đó?

Không không, tất nhiên đây chỉ là trò chơi thôi. Tui nghĩ là sẽ có giới hạn. Nhưng mà. Nếu như ảnh đã nói muốn làm gì cũng được. Ờ thì, hora. Chắc làm đến mấy chuyện R15……nhỉ?

Tui cố để không làm tay mình run, rồi đặt hộp bánh Macaron xuống.

Chẳng biết đâu là ranh giới cả.

Cửa hàng như này, đi đến đâu là được đây? Phải ghi rõ là đàng hoàng là không hiểu rõ chứ! Người đàn ông mặc áo đen đáng sợ mà đến thì sẽ trễ đấy!?

Vừa cảm nhận được đầu minh đang lỗi, tui vừa vươn tay ra phía trước như bị hối thúc bởi sự im lặng.

Ngón tay tui chạm vào cơ ngực thông qua chiếc áo.

“Nưô~. Đừng có sờ bằng cách kỳ cục coi.”

Chạm nhẹ nhàng tựa như lông vũ quá hay sao mà Kawanami vặn vẹo cơ thể trông như nhột. Chết rồi. Mình lưỡng lự quá rồi.

Lần này tui dùng lòng bàn tay để sờ. Vùng ngực rắn chắn ghê, hoàn toàn khác với con gái. Thật ra thì tầm này lúc nào tui cũng sờ, chẳng phải gì là hiếm, nhưng mà đối diện với sự thật đang sờ mà mang tà tâm một cách rõ ràng thế này, tui cảm thấy được sự dâm dục hơn bất kỳ chuyện gì khác.

Là kiểm tra cơ thể.

Như này thì……Chỉ cần nghĩ đến chuyện đang kiểm tra cơ thể là được. Là một hình thức trong phương pháp điều trị bốc trần, tui đang tìm cho ảnh xem có điểm nào không tốt hay không.

Tui sờ từ ngực, đến sườn rồi bắp tay. Hora. Hoàn toàn không ecchi nhé. Hoàn toàn hợp với toàn độ tuổi nhé. Chơi trò giả làm bác sĩ để làm những hành động bậy bạ chỉ là những người lớn có ánh mắt xấu xa mà thôi.

Tui là bác sĩ……Là một nhân viên y tế không có gì xấu hổ cả……

Vậy, chỉ chạm trên quần áo thôi là đủ rồi đúng chứ?

Rồi tui lật cái áo sơ mi lên.

Chẳng phải cơ bắp có ngấn đâu.

Vùng bụng khá ư là săn chắc, có rốn này, còn có cả đỉnh quần lọt lộ ra từ chiếc quần jean nữa.

Có dây nịt này.

“——Hà~”

Nhận ra mình đang cố cầm cái dây nịt một cách thật tự nhiên, tui đã ngừng ngay lại.

Ng~……nguy hiểm quá~~! Suýt nữa thì cởi cái quần jean ra rồi~~! Suýt nữa là thành chuyện R18 rồi~~!

Không được.

Không được hơn nữa.

Được đưa cho cái quyền chủ đạo như thế này, cái bản thân xấu xa của tui sẽ lại hồi phục mất. Sẽ ra đời một chuyện tình dục đáng xấu hổ, khiến tui không thể nói chuyện được với Yume-chan hay Asou-senpai được nữa mất.

Mình không thể nắm quyền chủ đạo được.

Phải rồi, ngay từ đầu phương châm đã là như thế mà.

Nếu như ảnh nói muốn làm gì cũng được thì—

“Hửm?”

Nhìn thấy tui hạ áo xuống và giữ lấy khoảng cách, Kawanami trông như bất ngờ.

“Thế này là xong rồi à? Chẳng phải chỉ là khám cơ thể thôi sao.”

“……Ừm.”

Tui lại một lần nữa đặt mông xuống giường.

~.

Rồi cứ thế ngã người mình xuống.

“Thế nên lần này đến lượt anh đó.”

Nhìn xuống tui đang nằm, Kawanami mở to đôi mắt.

Tuy là tui sẽ làm quá nếu nắm quyền chủ đạo trong tay, nhưng khi mà tên này nắm thì dường như sẽ chẳng có chuyện hiếm thấy xảy ra cả—Giả sử như sinh lý của tên này có kiệt quệ luôn ấy.

……Mà~.

Đến đó……rồi tính.

“Sao thế.”

Vừa nhìn lên Kawanami đang đông cứng, tui vừa cười khúc khích giục giã.

“Hán Khí của anh đi đâu hết rồi? Hửm?”

Gò má của Kawanami run run.

Cứ như thể là cá đã mắc câu rồi vậy.

“……Kiểm tra cơ thể đấy nhé?”

“Ừm. Từng ngóc ngách luôn nhé?”

Thật ra thì tui cũng sẽ khó xử lắm nếu được ảnh làm cho tận ngóc ngách, nhưng mà đã mở miệng nói ra lời thách thức.

Nhờ như thế mà Kawanami khụy gối xuống chiếc giường mà tui đang nằm. Tiếng lò xo kẽo kẹt kêu lên. Trọng lượng của người con trai làm cho tấm futon biến dạng, rồi ảnh đang trong tư thế bao trùm lấy cơ thể tui.

Đôi môi của Kawanami đang khô.

Là do không khí nhỉ. Hay là……

“……Anh làm đấy?”

“Anh không cần phải nói ra từng chút một đâu.”

Nói ra lời dư thừa rồi thì đôi tay của Kawanami vừa ngập ngừng, vừa vươn đến chỗ vùng bụng tui.

Ảnh sờ vùng bụng tui bên trên chiếc áo sơ mi rộng thùng thình. Do lớp vải dày nên chẳng cảm thấy gì cả.

“Anh đang run hả?”

Tui cười khúc khích chế giễu.

“Thật ra là anh muốn sờ nhiều chỗ hơn mà đúng chứ~~? Anh bác sĩ~?”

“Con gái con nứa ranh ma quá đó, con nhỏ này?”

Ai biết. Cái thuộc tính đấy là sao.

“Nhân tiện thì, để em nói cho anh biết cái hay này.”

“Gì đấy.”

“Em, bây giờ, no bra đó.”

“…………………”

Kawanami im lặng khoảng năm giây.

“……Vốn dĩ em có cần nó đâu nhể.”

Có miễn cưỡng đi chăng nữa thì cái khoảng anh im lặng cũng chẳng có ý nghĩa đâu biết không?

“Hay anh thử đi, xem thật ra có cần hay là không? Nó khác với anh tưởng đ—”

“Không làm.”

“Đừng có từ chối coi.”

Thật sự có đấy nhé! To hơn là anh tưởng đấy!

“Đủ rồi, nhanh chóng kiểm tra đê~~!”

“A~, oi!”

Tui nắm lấy tay của Kawanami rồi miễn cưỡng áp nó vào ngực trái của mình.

Bàn tay ghồ ghề ra dáng con trai đó của Kawanami bao trùm lấy thứ căng phồng của tui thông qua chiếc áo.

“Hora……Thế nào?”

Ngón tay của Kawanami bồn chồn chuyển động, như là để dò tìm thứ để nắm vào.

“Đâu……qua áo thì sao anh biết được.”

Bản thân làm rồi thì tui mới nhận ra là mình thất sách.

Đáng lẽ phải làm bên ngực phải, chứ không phải ngực trái.

Bởi vì, ngực trái đang—

—Thình thịch thình thịch thình thịch

“Thật sự……không biết sao?”

—Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch

“Nói đến mới để ý……Có chút, mềm không chừng?”

—Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch

Lượng máu dư đang chảy cướp đi luồng tư duy bình thường từ não.

Đôi môi của Kawanami đang khô.

Trông có chút hơi đau……Dùng son môi để làm ướt nó là được rồi vậy mà……

“Không, nhưng anh không phân biệt được với độ mềm của vải……”

Đôi môi của Kawanami đang khô.

Không biết hôm nay ảnh ăn gì nhỉ……Bữa trưa của tui thì……có lẽ là không sao……

“Vốn dĩ, mấy đứa nhóc thường hay câu nệ về độ to của ngực mà ha……”

Đôi môi của Ko~kun đang khô.

Tui làm ướt đôi môi của mình.

“Cơ mà, tay anh bắt đầu mỏi r—”

“—Hinya~!”

Bị cái tay đang áp vào ngực ấy bóp bằng chút lực, tui ré lên sau sự kích thích đó.

“A~, xin lỗi~—”

Ko~kun dao động, sau đó nhích vị trí cái tay đang chống dưới giường.

Nhưng mà giường của tui nhỏ lắm.

Chẳng có mấy chỗ để nhích ra đâu.

—Và cái tay của Ko~kun trượt xuống.

“Nguy hiểm—”

Ko~kun bị mất cân bằng.

Ảnh sắp ngã đè lên người tui.

Rồi ảnh vội vàng chống lại tay lên giường.

Gương mặt của Ko~kun đang rất gần, hơi hở ấy chạm vào đôi môi tui.

Và đã dừng lại ở đó.

“——~ nè~”

Xin lỗi.

Em không, nhịn được rồi.

Tui vòng tay qua cổ của Ko~kun, rồi hút lấy đôi môi khô ráp ấy.

“————~!?”

Tui kiềm Ko~kun đang quằn quại ngạc nhiên, tiếp tục áp lấy đôi môi kia.

“——~hàà~, ……ưn~……”

Khi mà khó thở rồi, chỉ trông một thoáng tui tách ra, rồi lại một lần nữa.

Đôi môi chồng lên nhau hết lần này đến lần khác, không biết bao nhiều lần, như thể thổi vào hết cảm xúc tuôn trào.

Cảm giác lâu rồi này, quả nhiên khô ráp gây đau.

Nhưng mà tui không có ý dừng lại. Tui đang say sưa hôn, giống như bị ai đó chiếm đoạt vậy.

“——……Hà, ……phù~……”

Sau bao lần, sau bao nhiêu phút.

Tui tách ra khỏi mặt của Ko~kun sau khi đã lấy lại được lý trí.

Ko~kun—đang làm vẻ mặt ngạc nhiên.

Kiểu đôi mắt mở to, đôi môi thì hé một nửa và trong tình trạng á khẩu.

“——……~Hà……~hà……”

Chỉ mỗi hơi thở dốc là giống tui.

Vừa nghe nhịp thở không biết bao lần đó, tui vừa chầm chậm áp mu bàn tay lên môi.

“……Em xin lỗi……”

Tui vừa lấy cái tay đó che mặt, vừa lảng ánh mắt đi như để che giấu đi cảm xúc.

“Bây giờ……đừng nhìn, vào mặt em……”

Lời mà tui vắt ra được, lại chẳng phải lời xin lỗi gì mãnh liệt.

“Vì anh mà nhìn gương mặt này……có lẽ, sẽ ói, không chừng đó……”

Gương mặt của tui bây giờ.

Có lẽ, là gương mặt—nữ tính nhất trong cả một năm.

“…………Ờ…………”

Kawanami khẽ thốt thành tiếng rồi từ từ nhấc người lên.

Gương mặt góc nghiêng đã tránh ra xa đó, sắc mặt đã chuyển xấu đi rồi.

“Xin lỗi, anh……tạm về đây……”

“……Ừm. Như thế sẽ tốt hơn……”

Rồi Kawanami rời khỏi phòng, để lại tui cứ thế nằm cuộn tròn trên giường.

Ở một mình trong phòng, tui trong một lúc nhìn lên trần nhà, chờ đợi cơn nóng của cơ thể mình dịu đi.

…………Làm mất rồi~…………

Thì bởi vì, ảnh nói ra lời đó mà……Thế thì làm đến là phải thôi……

Tui muốn nói rằng đúng là một kỳ tích khi chỉ hôn rồi kết thúc. Vì ảnh hoản toàn không phản kháng nên đã cứ thế mà đã phang cho đến cuối cùng—

“……À ré……?”

Tui nhớ lại rồi nghiêng cổ.

“……Chẳng phải sắc mặt chuyển xấu hơi trễ à?”

Cho đến bây giờ, chắc chắn là ảnh sẽ ngất đi vì dị ứng—Vậy mà ảnh lại có thể ra về bằng chính đôi chân mình một cách bình thường.

“…………………”

Đang lành rồi.

Đang lành so với trước rồi.

‎ ‎Kurenai Suzuri◆Thứ có được trong tay

Thời trung học, tôi đã từng dẫn đầu để chỉ huy lớp tại lễ hội văn hóa.

Tất nhiên là về mặt năng lực rồi. Ai trong lớp cũng ủng hộ tôi, và tôi cũng vì thế mà đảm nhận vai trò đó.

Tôi lúc đó vẫn chưa hề biết.

Rằng, bản thân mình chẳng phải là con người hoàn hảo.

—Nè~, Kurenai-san! Tớ nghĩ chỗ này cậu nên làm thế này sẽ tốt hơn……

—Được đó. Nhưng mà sẽ mất cân bằng toàn thể, nhân sự cũng sẽ tăng lên đó

—……Vậy à

—Kurenai-san, bọn con trai lại đánh nhau kìa……!

—Đừng lãng phí thời gian. Cứ mặc bọn họ. Đổi lại cậu sang làm đằng kia đi

—Ể~……T-, tớ biết rồi……

Nhờ đó mà chủ đề lớp tôi đưa ra đã hoàn thành trọn vẹn.

Cũng đã được đánh giá nữa.

Nhưng mà, bây giờ thì tôi đã hiểu.

Cô ấy đã muốn làm việc muốn làm, hơn là mấy chuyện giữ cân bằng toàn thể.

Cô ấy đã muốn mọi người hòa thuận, hơn là công việc đạt được hiệu quả.

Nếu như ở đấy là công ty thì công việc của tôi có lẽ là hoàn hảo không chê vào đâu được. Nhưng mà, ở đấy chỉ là trường học, và chỉ là lễ hội văn hóa mà thôi.

—Kurenai-san cứ nghĩ bản thân mình là đúng nhất nhỉ

Tôi từng nghe lời bóng gió sau lưng.

—Tớ có cảm giác những lời bọn mình nói không có giá trị để cậu ấy nghe ấy

—Phải phải. Thế toàn bộ để con nhỏ đó làm là được còn gì?

—Trông như thành ra cái lễ hội văn hóa thiếu thiếu gì mất rồi……

Đó có lẽ không chỉ là một phần cảm tưởng.

Bằng chứng là mọi người xung quanh từng người, từng người một bắt đầu xa lánh tôi.

Tôi—chắc chắn đã làm điều đúng đắn.

Nhưng mà, ai ai……cũng đều không muốn sự đúng đắn.

Tôi đang nghĩ rằng bản thân mình là đúng nhất.

Tôi đang nghĩ rằng mình là người có tài năng nhất.

Sự tự phụ đó không lay chuyển. Và vẫn chưa gặp được người có thể lay chuyển nó.

Ấy vậy mà—tôi biết rằng thế vẫn chưa phải là hoàn hảo.

Tôi đang thiếu đi khả năng thừa nhận người khác.

Thiếu đi cái khả năng tôn trọng điều gì đó của người khác, đến mức phủ nhận bản thân mình—

—Vào lúc đó, tôi đã tìm thấy.

Tìm thấy một đứa con trai mà sự tồn tại không có, làm việc vặt của người khác trong lúc người đó chẳng biết đến.

—Haba-kun

Mảnh ghép cuối cùng để lấp đầy khiếm khuyết của bản thân.

—Có việc mà chỉ có cậu mới có thể làm được đó

Cái vai trò mà tôi đã kiêu ngạo áp đặt cho cậu ấy ấy, nhưng mà, bây giờ nó đã chẳng phải duy nhất nữa.

—Jo~

Không vì cậu ấy làm được chuyện bản thân tôi không thể.

—Tớ thích cậu. Xin hãy hẹn hò với tớ nhé.

Bởi vì tớ thấy sự tỏ sáng trong sự tồn tại của cậu.

Cậu chịu đi theo một người như tớ. Cậu thừa nhận người khác, vậy mà lại chỉ chối từ chính bản thân mình. Sự ngưỡng mộ đến mức gây ngứa ngáy, sự khúc xạ đến mức phiền phức ấy, tất cả mọi thứ đều bắt đầu tỏ sáng.

Cậu không đúng được như tớ.

Cậu không có tài năng như tớ.

Thế nhưng mà cậu lại đang tỏ sáng hơn tớ.

Àà, chói quá. Bởi vì không ai là nhận ra cả. Nó không tồn tại về mặt khách quan đâu. Bị thứ ánh áng như thế làm chói mắt, tớ chắc chắn là mình đang nhìn thấy ảo giác rồi.

Nhưng mà nhé, nó được gọi là tình yêu đó?

Nó chẳng được in ở trong sách giáo khoa đâu. Có tìm đến mấy cũng chẳng ra được kết quả.

Người đúng đắn hơn bất kỳ ai là tớ—tin tưởng hơn bất kỳ chuyện gì.

Đây là câu trả lời.

Là câu trả lời cho việc duy nhất mà cậu có thể làm được.

Ghế xếp và thảm xanh đã được dọn dẹp, phòng thể chất đã trở về trạng thái ban đầu.

Tôi đang ngồi nhìn vào không gian không người từ mép sân khấu.

Lòng có chút cảm giác hoàn thành. Vẫn còn lễ nhập học nữa vậy mà—Còn nửa năm nhiệm kỳ nữa vậy mà—Khi mà bước ngoặc đánh dấu chuyển giao một năm, tôi cảm thấy mình đã hoàn thành điều gì đó với tư cách là hội trưởng.

……Nhiều senpai đang khóc nhỉ.

Ngày lễ tốt nghiệp không thể hiện lên cá tính của những con người hậu phương—Nhưng chỉ riêng chuyện đó thôi, tôi cảm thấy nó chí ít là tốt hơn so với thời mình còn học trung học.

Năm sau, khi mà tôi đứng tại vị trí của các anh chị ấy, liệu có khóc giống như thế hay không?

Sống dưới mái trường cao trung này ba năm—liệu có lưu luyến gì đến mức nước mắt tuôn rơi không?

“……Hy vọng mong manh ghê ha.”

Tôi tự lẩm bẩm chế giễu mình.

Tích cách bản thân là thứ mà bản thân rõ nhất. Tôi là kẻ khá vô tâm. Khác với lại Aisa nói không khóc nhưng lại khóc……

Đúng lúc đó thì cửa ra vào sân khấu được mở ra.

Tiếng bước chân của một người băng qua phòng thể chất chỉ có mỗi mình tôi.

“Kurenai-san……Irido-san và Asuhain-san đã ra về rồi.”

Jo~ vẫn kiềm chế giọng nói như mọi khi, nhưng mà lại vang vọng khá to ở trong phòng thể chất không người.

“Thế à.”

Tôi vẫn cứ ngồi ở mép sân khấu, vừa đáp.

Jo~ đến cách tôi khoảng ba mét thì dừng lại, rồi nhìn lên mặt tôi.

“Hoạt động trong năm nay đến đây là kết thúc nhỉ.”

“Phải ha. Kế đến là lễ nhập học tháng 4 nhỉ.”

“…………………”

Jo~ đang im lặng như chờ đợi gì đó.

Không……Không phải.

Tôi ít nhiều đã học được kỹ thuật quan sát người, tuy là không thuần thục được cỡ như Jo~—Nếu như là cậu ấy, người lúc nào cũng ở cạnh tôi, thì cũng sẽ có thể đoán được từ sự tinh tế nhỏ nhặt của nét mặt.

Cậu ấy……có lẽ là đang chần chừ.

Chần chừ trong chuyện tiến lên—Chần chừ trong chuyện bước tới.

Tôi biết chỉ mỗi như thôi lại là tiến triển to lớn. Có nên bộc lộ dũng khí hay không—Thậm chí cậu ấy còn không đứng lên trước sự lựa chọn đó. Cậu ấy đã quyết định cách sống mà không cần phải thách thức, không cần phải đối mặt. Vì dù cho không phải hoàn thành đại sự mang tên là quyết định, nhân sinh của cậu ấy vẫn đang đủ đầy.

Hơn nữa.

Chuyện mong muốn—có lẽ sẽ đạt được.

Chỉ là cậu ấy đang do dự……Đối với tôi thì đó là thành tựu hơn bất cứ chuyện gì khác.

Từ khuôn miệng đang thả lỏng của tôi thở ra hơi trong phòng thể chất lạnh lẽo, ……và tôi mở lời tự sự yên lặng.

“Giống với lúc ban đầu nhỉ.”

“Ể?”

Tôi phóng xuống từ mép sân khấu.

Âm thanh đáp đất vang vọng một cách tuyệt vời, mang lại cảm giác thỏa mãn như là đọc chiếm cả phòng thể chất này.

“Thì ở trước nơi đổ rác chẳng lấy một bóng người ấy. Lúc mà tớ bắt chuyện với cậu—chẳng có Aisa, Yume-kun, Ran-kun, hội trưởng hay senpai tổng vụ, chẳng ai cả ngoại trừ 2 đứa mình.”

Tôi vừa vuốt ve như đồ lại mép sân khấu mới ngồi, vừa tiếp tục nói.

“Tớ có cảm giác mình đã tìm được một chân. Không phải là cánh tay đâu. Là một chân để đi hết sức là quan trọng. Tớ đã nghĩ, chỉ cần có cậu, tớ sẽ có thể đi được đến bất kỳ nơi đâu.”

Tôi hướng nụ cười giễu mình một cách tự nhiên đến Jo~.

“Ban đầu—đã như thế đó.”

Cái đánh giá rằng cậu quá to lớn.

Còn đối với tớ, cũng có phần nhỏ nữa.

“Cậu đã dạy tớ cách để biết người. Cậu đã sửa cái tính kiêu ngạo của tớ lại cho đúng, dạy cho tớ biết được cách có được những người đồng đội thích hợp. Nhưng mà, hơn hết thì—Cậu đã khiến tớ cảm thấy thất vọng vì sự tự đánh giá thấp của mình, khiến tớ như bị trêu đùa trước sự quan tâm sâu sắc, rồi còn khiến tớ tức giận về sự kiên định của bản thân cậu nữa.”

Đối diện trước mặt Jo~—và tôi nói.

“Toàn bộ—đều đã từ lần đầu cả đó?”

Có lẽ cậu sẽ nói là tình cờ.

Có lẽ cậu sẽ nói ‘nếu như tớ gặp ai đó phù hợp hơn trước cậu thì đã—’ để bẻ gãy luận điểm của tớ.

Nhưng mà.

Hiện thực là tớ đã gặp cậu.

Dù cho đó là tình cờ đi chăng nữa thì cũng là sự thật duy nhất.

Giả dụ như, sự thật này không phải là tốt nhất đi chăng nữa.

Tớ có thể ưỡn ngực mà nói rằng, cái hiện thực được gặp cậu ấy là tuyệt vời, trên cả cái tốt nhất.

“Thế nào đây?”

Một bước.

“Là cơ hội cuối cùng để thể hiện bản thần đó.”

Hai bước.

“Cuối cùng cậu cũng đã chịu tin tớ rồi sao?”

Ba bước.

Tôi tiến đến gần Jo~.

Đây có lẽ là cách tiếp cận tốt nhất mà tôi có thể làm.

Ba bước còn lại, nếu như đối phương không tiến lên……thì sẽ vô nghĩa.

“…………Tớ.”

Sau khi hít thở một hơi thật sau thì Jo~ khẽ mở miệng.

“Tớ chưa từng nghĩ là mình được giá trị. Chẳng có lý do gì lớn cả……vì từ nhỏ……tớ đã nghĩ đó là chuyện bình thường rồi.”

Jo~ vừa ngập ngừng, vừa kể lại như lấy lại phần bị trễ từ trước cho đến nay.

“Nhưng mà……có lẽ ai nấy cũng giống như thế thôi. Làm gì có ai biết được giá trị của bản thân ngay từ đầu kia chứ……Trong lúc còn là trẻ con thì được nuông chiều sinh ảo tưởng, và kế đến là tìm ra được sự thật……Kurenai-san này—chuyện đó chắc hẳn cũng giống với cậu đúng chứ.”

Dáng điệu miệng của Jo~ như thể thở dài.

“Ban đầu tớ đã nghĩ khác……Rằng thứ mà mình và những người đó có ngay từ đầu khác nhau……Nhưng mà, phải rồi—thứ khác chính là thứ mà mình có được trong tay. Asou-san, hay là Irido-san……Hoshibe-senpai, và Kurenai-san—sau khi nhìn thấy mọi người dần thay đổi, tớ đã buộc phải chấp nhập chuyện đó……”

Và rồi, Jo~ nói.

“Tớ—cứ là phông nền là được.”

Mạnh mẽ. Không chút do dự.

“Câu trả lời đó sẽ không đổi. Tớ tự hào bản thân mình như thế. Tớ biết rõ sự tuyệt vời khi là cảnh nền của ai khác hơn bất kỳ người nào khác—Chỉ là, tớ đã nhận ra được một thứ. Đấy không phải là thứ mà mình được ban tặng, mà là thứ mà bản thân mình có được trong tay.”

Haba Jouji.

Là một đứa con trai mà có sự tồn tại mỏng hơn bất kỳ ai trong hội học sinh trường cao trung Rakurou—không, phải nói là bất kỳ ai dưới mái trường này.

Và cậu ấy, hiện tại

Đang ở phòng thể chất không người—Áp đảo, kiên định và rõ ràng!

Cậu ấy đang khẳng định sự tồn tại ấy.

“Kurenai-san……Tớ và cậu không hợp nhau.”

Bị nói ra cái chuyện lạnh cả gan, vậy mà tôi không thể hiện ra phản ứng ngược lại.

Nhịp tim đang loạn nhịp không ngừng.

“Nhưng mà……Thứ mà tớ có được trong tay—và chuyện mà tớ đang nghĩ là hoàn toàn khác nhau.”

Tôi chẳng thể rời mắt nhất cử nhất động, từng chuyển động đôi môi của Jo~.

“Cậu, có toàn bộ mọi thứ mà tớ không có……Tỏ sáng giống như là vai chính của sân khấu vậy—nhưng mà.”

Một bước.

“Cậu đã tìm ra được đứa hắc tử, chỉ ở cánh gà sân khấu là tớ.”

Hai bước.

“Nếu như hỏi tự bao giờ, thì chuyện đó—đã rõ ràng rồi.”

Ba bước.

“Ngay từ đầu, tớ đã thích cậu rồi.”

Cậu ấy đứng trước mặt tôi.

Nắm lấy tay tôi.

Rồi dặt cái túi nhỏ đựng sôcôla vào lòng bàn tay đó.

“……Xin lỗi vì đã lừa cậu suốt.”

Kiểu cúi xuống, thêm vài đó là lẩm bẩm trong miệng ấy rất quen thuộc ở Jo~.

Tôi cười khúc khích, dòm vào gương mặt đang cúi xuống ấy.

“Sôcôla cậu tự làm à?”

“Etto, ……tớ chỉ có thể nghĩ đến cách……đáp lại cậu bằng thứ giống vậy thôi……”

Tôi càng cười khúc khích hơn trước giọng nói dần trở nên mờ nhạt đi mà cứ như sự tồn tại cho đến lúc nãy là giả dối vậy.

“Vậy xem như……là cùng một vật ha? Tớ nghĩ như thế đó.”

Tôi đã nói ‘Xin hãy hẹn hò với tớ’ và đưa cho cậu ấy sôcôla.

Và rồi Jo~ cũng đã đáp lại tôi thứ giống như vậy.

Jo~ lẩm bẩm trong miệng mà đôi tai đã trở nên hơi đỏ.

“Ừ thì……cậu thấy như thế, cũng được……”

“Vậy thì, chẳng phải có chuyện cậu nên làm sao?”

Tôi đặt tay cầm sôcôla lên phần eo của Jo~, rồi dựa cơ lại gần.

“Ể, ……A……”

“Cho đến giờ cậu bị tớ dồn ép đủ kiểu mà. Nóng vội cỡ này cũng được mà đúng chứ?”

Nhìn nhau ở khoảng cách hơi thở chạm lấy nhau, Jo~ sau khi đưa ánh mắt lảng đi đủ nơi rồi thì cậu ấy nhắm mắt lại vài giây.

“V-……Vậy……”

Nhìn thấy Jo~ mở mắt như thể đã quyết tâm, tôi theo tự nhiên mà nhắm mắt mình lại.

Rồi thì—

—Tôi nhận được cái ôm toàn thân thật chặt.

“……………………”

“…………~…………”

Cảm nhận được cánh tay được vòng ra sau lưng ôm chặt lấy thân mình, tôi nở nụ cười không thành tiếng.

……Đã định bắt cậu ấy hôn vậy mà.

Mà thôi vậy—đây là lần đầu tiên mà tôi được Jo~ ôm lấy.

Chúng tôi đã ôm nay ở giữa phòng thể chất không người này, đến tận vài giây, rồi vài phút.

‎ ‎Irido Yume◆Đích của tình yêu là ở đâu chứ

Tôi quay về nhà từ trường, thay đồ ở phong của mình rồi thì ra ngoài để ba mẹ không phát hiện.

Nếu để bị phát hiện mình diện bộ đồ hẹn hò đã chuẩn bị thì chắc chắn sẽ bị thăm dò, và có lẽ sẽ trễ giờ hẹn không chừng. Nghĩ đến nguy cơ đó, cũng có lựa chọn đi đến đấy trong bộ đồng phục, nhưng quả nhiên tôi muốn đến bằng đồ đàng hoàng trong buổi hẹn hò hơn.

Hôm nay, tôi sẽ hẹn hò Valentine trắng với Mizuto.

Có vẻ như là để mừng kết thúc kỳ thi cuối kỳ, lễ tốt nghiệp và cả xả hơi sau kỳ bận rộn của hội học sinh. Khi mà Mizuto đưa đề xuất sự kiện như thế này, tôi mới cảm thấy xúc động rằng ‘Aa, bọn mình thật sự đang hẹn hò nè~’.

Lúc mà chúng tôi đi ra ngoài hai người, thường thì sẽ chọn nơi gặp mặt ở xa nơi đang sống. Vì ngoài ba mẹ, nếu bị người cùng trường phát hiện cũng sẽ tệ lắm. Trong trường hợp bí bách, chúng tôi chỉ có thể nói dối rằng quan hệ anh em tốt với nhau, nhưng nếu được thì tôi không muốn cái trường hợp bí bách đấy đến.

Từ ga Karasuma Oike, tôi đến ga Sanjou. Sẽ mất vài phút nên tuy thấy lãng phí nhưng có vẻ như chi phí hôm nay sẽ do Mizuto lo cả. Không phải lo lắng gì kỳ lạ cũng là khả năng của bên được chiêu đãi mà.

……Ừ thì, ảnh có vẻ như cũng kiếm được chút ít từ việc làm gia sư cho Higashira-san mà. Cái giá cũng rẻ cho phí phản bội ấy chứ.

Trên tàu, tôi gửi tin nhắn cho Mizuto.

<Em sắp đến rồi>

Lúc xuống tàu thì nhận được tin hồi đáp.

<Anh đang giết thời gian ở Book Off>

Trông chẳng giống tâm trạng chờ hẹn gì cả. Nhưng mà lại rất chuẩn Mizuto.

Khi ra khỏi cổng soát vé của ga điện ngầm rồi thì tôi dùng trực tiếp lên thang máy từ đó để đi lên Book Off ở tầng trên. Tòa nhà ga tàu này từ tầng một đến tầng ba đều là của Book Off cả, nhưng mà tôi đã đại khái đoán được nơi Mizuto đang có mặt rồi.

Khi mà tôi đí đến góc văn chương trên tầng ba thì phát hiện tấm lưng quen thuộc.

Tôi đến gần, rồi bắt gặp bằng giọng nhỏ.

“Đã để anh chờ.”

“Ừm.”

Mizuto loáng thoáng nhìn tôi, rồi đặt cuốn sách đang cầm trên tay vào kệ.

“Có sao không anh?”

“Cái này có đăng rồi.”

“A~……”

Sách cũ thì thi thoảng cũng có.

“Nội dung thế nào?”

“Em không nên xem thì hơn.”

“Tại sao?”

“Chuyện bậy của học sinh tiểu học.”

“Aa~……”

Cái đó thì tôi cũng nhớ. Ở trong từ điển của phòng đọc sách này nọ……

“Trước hết mình rời khỏi đây đã.”

Dù là đâu đi nữa, tiệm sách không phải là nơi để đứng nói chuyện. Và chúng tôi rời tiệm sách trong im lăng.

Ra khỏi tòa nhà ga tàu, chúng tôi sang vạch kẻ đường để đến gần khu Sanjou Oohashi. Dọc theo lan can gỗ với những hạt giboshi hình quả hành cách đều nhau, con sông Kamogawa đang chảy theo hướng hướng về khu phố thị sầm uất.

“Từ thời trung học thì anh đã nghĩ đến rồi.”

Giữa đường, đột nhiên Mizuto lên tiếng.

“Anh không có tài đi chơi ở mấy khu phố.”

“……Ừm. Em phần nào hiểu được mà.”

Tôi cười gượng.

Dù đã kể năm lần bảy lượt rằng, vốn dĩ đương thời, buổi hẹn hò của chúng tôi hoàn toàn không theo khuôn gì cả, nhưng tôi cảm thấy Mizuto đặc biệt không có hứng thú với chuyện đi ra ngoài.

Đi đến khu phố sầm uất, tôi không biết nên đi chơi thế nào mới được.

Có thể nói, dù có đi chơi đi nữa cũng không biết thứ gì vui—Thế chẳng phải ở nhà đọc sách suốt sẽ vui hơn hay sao?

Trước khi trở thành bạn gái, tuy không nói ra ngoài miệng nhưng với tư cách gia đình đã ở cùng nhau gần một năm cho đến hiện tại thì tôi đã hiểu—Ảnh tuyệt đối đang nghĩ như thế trong lòng.

“Em thấy lúc đi thủy cung anh đã khá vui mà.”

“Cái đấy thì……có lẽ do bên thủy cung xuất sắc đấy chứ.”

Thôi thì cứ xem là như vậy đi. Thực tế thì, tôi nghĩ nếu mang cái mục đích chắc chắn là『đi xem cá』thì độ vui vẻ sẽ thấp.

“Chung thì, anh nhất thời hôm nay cũng là người chủ trì nên đã thử suy nghĩ rất nhiều, nhưng mà……”

“Đã thử nhưng mà?”

“Anh thôi rồi. Chả biết gì cả.”

Một tên con trai từ bỏ xây dựng kế hoạch hẹn hò.

Và đấy là bạn trai tôi đó.

“Vậy hôm nay không kế hoạch nhỉ?”

“Làm ơn nói anh có độ uyển chuyển cao đi.”

“Fưffưfư.”

Tôi nở nụ cười đắc ý thì Mizuto nhìn đến trông ngờ vực.

“Đằng nào thì em cũng muốn thử. Thử xem khác gì sau cách sống gần một năm này.”

“……Anh hỏi cái này nhé. Em muốn ra vẻ như thế nào đấy?”

“Để em chỉ cho người bạn trai yếu tay của mình biết, rằng còn có chỗ đi chơi ngoài tiệm sách hay là thư viện nhé!”

Mizuto nói「vậy nhờ em……」không chút sức lục như thể đầu hàng rồi chấp nhận sự ra vẻ của tôi.

Tôi vừa mau chóng khoác lấy cánh tay ảnh, vừa nói,

“Mizuto.”

Sau đó nở nụ cười mà bao gồm cả sự tự tin mà mình có trong vòng một năm này.

“Hôm nay thấy em vui, anh có vui không?”

Rồi Mizuto nở nụ cười mềm mại, trông như còn đầu hàng hơn cả lúc ban nãy nữa.

Vừa đi tản bộ trên khu mua sắm mái vòm, chúng tôi vừa lần lượt ghé những cửa tiệm mà mình thấy.

“Anh thấy bộ đồ này thế nào? Dễ thương hông?”

“Em nghĩ như thế thì đúng là như thế rồi.”

“Bư~bư~. Không không! Em đang hỏi sở thích của anh đó! Anh bây giờ phải hiểu『Em sẽ chiều theo sở thích của anh』và đáp lại chứ! Em sẽ tự mình mua những thứ mình thích đó nha!”

“Từ bao giờ lại trở thành bài kiểm tra quốc ngữ đấy.”

Vừa nói thế, Mizuto vừa nói「nếu vậy thì」và cầm lên tay một đồ khác rồi ướm lên vai tôi.

“Cái này có lẽ được đó.”

“Cái này? ……Anh thay đổi sở thích chút rồi à?”

Mizuto lúc trước đã từng thích kiểu thiết kế thuần khiết dành cho con gái. Nhưng mà bây giờ, bộ được ướm lên vai tôi là bộ mà thỉnh thoảng Akatsuki-san khuyến khích tôi mặc, kiểu áo cut & sew với thiết kế điềm tĩnh.

“Ừ thì em cũng đã cao lên rồi. Anh đâu thể khuyến khích em mặc giống khi xưa được.”

Tôi híp đôi mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt Mizuto.

Ánh nhìn của Mizuto chững lại,

“Gì-……Gì đấy?”

“Để em nói cho anh biết cái này……Đột nhiên thay đổi gu thời trang tức là chịu ảnh hưởng từ đứa con gái khác đó. Chí ít là em thấy vậy.”

Mizuto lảng ánh nhìn đi mà trông như khó xử.

“Quả nhiên là Higashira-san nhỉ.”

“Không……Hãy nghe anh giải thích.”

“Mời?”

“Khi thu gom tư liệu tranh ảnh cho nhỏ đó, cơ hội tìm hiểu về thời trang con gái cũng tăng lên……Vì thế, ……anh cũng nghĩ này nọ không biết cái nào hợp với em……”

“Hừ~m?”

Sau khi thích thú trước biểu hiện yếu ớt hiếm thấy của Mizuto, góc miệng tôi nhướn lên.

“Thôi tha cho anh đó. Vi anh cũng đã suy nghĩ nhiều cho em nhỉ?”

“……Ừ, vậy đó……”

Tôi cười khúc khích sau khi nghe giọng nói hòa lẫn thở dài bên trong đó.

“Nhưng mà, nghiêm cấm cho thấy hình bóng đứa con gái khác trong buổi hẹn hò nhé. Khắc cốt ghi tâm đi!”

“Em là người khởi xướng còn gì.”

“Cố gắng lên.”

“Vô lý ghê……”

Cười khúc khích để chọc ghẹo ảnh xong thì tôi mua bộ cut & sew được ảnh giới thiệu. Tuy Mizuto bảo sẽ trả tiền, nhưng nếu đáp lễ món này vào ngày Valentine trắng thì lãng phí lắm.

“Vậy tiếp theo đi tìm chiếc quần phù hợp với bộ cut & sew này nhỉ.”

“Chẳng phải gì cũng hợp sao?”

“Thì là thế, nhưng cất công rồi nên em muốn gom cả trên và dưới luôn mà?”

Tôi khẽ nghiêng đầu và nói thế.

“Bộ anh không muốn bạn gái mặc đồ mà mình đã chọn sao?”

“…………Em trở nên xảo trá hơn rồi đấy.”

“Em lại muốn anh nói em lột xác cơ.”

Chúng tôi đi dạo trong khu phố mua sắm, thưởng thức những dấu hiệu nhẹ nhàng của mong muốn chinh phục mà người bạn trai thể hiện.

Chúng tôi là một cặp đôi cùng sống chung dưới một mái nhà, nhưng cơ bản lại khắc với cặp đôi sống chung với nhau.

Vì sao à, vì chúng tôi đang giấu mối quan hệ với ba mẹ, nên thậm chí còn chẳng thể chim chuột với nhau ở trong nhà—Tuy nói thế chứ ở ngoài nơi công cộng cũng chẳng thể dính lấy nhau.

Vậy thì nơi tốt nhất để chúng tôi hẹn hò là ở đâu chứ.

Câu trả lời đó đã xuất hiện từ hai tháng rưỡi này rồi.

Đấy là phòng ghế đôi trong tiệm nét cà phê.

“Trông phức tạp sao nhỉ.”

Tôi ngồi co gối trên tấm đệm phẳng, còn Mizuto thì đóng cánh cửa căn phòng riêng lại,

“Về chuyện gì?”

“Ý tưởng gặp nhau ở trong tiệm nét cà phê cũng là vì anh đã đến cùng với Higashira-san đúng chứ. Lập tức hình bóng của Higashira-san nảy lên trong tình huống này làm em cảm thấy ngượng ghê.”

Mizuto thì làm biểu hiện nửa vời giống như kết hợp giữa cười gượng và cười giả tạo.

Sau đó ảnh người xuống cạnh tôi và nói,

“Anh chỉ có thể thể hiện thành ý nhận lời than phiền đó……Nhưng mà về mặt điều kiện lẫn tính toán thì đâu còn nơi nào khác đâu chứ?”

“Thì cũng phải ha~”

Thấy tôi cau mày, Mizuto chạm nhẹ vào vai.

“Anh đến với Isana có 1 lần thôi. Còn đến với em 3 lần rồi đó. Em thắng rồi mà.”

Tôi dựa vào vai của Mizuto như đẩy lại.

Mizuto đặt tay lên lưng tôi như để đỡ lấy.

—Chuyện đã làm với Higashira-san, ảnh cũng làm với mình.

Lời hứa như là của con nít ấy, Mizuto có lẽ đang tuân theo một cách thành thật.

Nếu thế thì……Tôi tự nhiên mà nghĩ đến một chuyện.

Thực ra trước kia, tôi đã nghe tường tận từ Higashira-san—rằng, Mizuto và Higashira-san đã cùng nhau đến nét cà phê.

Và chút sự cố xảy ra ở đó nữa.

“………………”

Tôi khẽ liếc trộm gương mặt của Mizuto.

Mizuto như hoàn toàn không nhớ chuyện khi xưa đó mà vươn tay khởi động cái PC trước con chuột.

“Xem gì đây?”

Tôi bất giác từ bỏ một chút.

Cánh tay vươn ra của Mizuto……suýt nữa là chạm vào ngực tôi.

“Ưn……Ừm. Vậy thì, xem đại gì đi……”

Thời gian trôi đi trong căn phòng nhỏ, nơi mà chỉ có tôi vẫn cứ ý thức về chuyện đó.

Mấy chuyện làm ở tiệm nét cà phê thật sự là mấy chuyện tào lao mà. Xem phim trên máy tính, đọc tiểu thuyết mang theo, và tất nhiên là có đọc manga nữa.

Lúc xưa, khoảng thời gian trung học, đó là khoảng thời gian mà chúng tôi làm chuyện tương tự ở thư viện, nhưng mà gần hơn và tự do hơn.

Không hẳn là có những cuộc nói chuyện với nhau.

Dù với tư cách là gia đình nhưng đối với chúng tôi sự im lặng chẳng phải gì đáng sợ.

Chỉ là, chỉ là khoảng thời gian mà—mình sống thật với bản thân, không chú ý đến ánh mắt của người khác.

……Chính vì thế.

Chính vì thế—Chuyện mà người yêu chỉ có thể làm trong phòng riêng ấy……sao mà có thể làm được chứ.

Không không, tất nhiên là tôi biết không nên làm mấy chuyện bậy bạ. Nhưng phòng chống âm chẳng phải gì to lớn, nếu khong nhỏ tiếng sẽ bị nghe thấy mất……Nhưng mà, ừ thì……ở căn phòng nhỏ như thế này, gần như như thế này, xảy ra một hay hai tai nạn cũng là đương nhiên thôi……

“…………………”

Vừa loáng thoáng nhìn đến mặt của Mizuto, ……tôi vừa nhẹ nhàng chồng tay mình lên.

Mizuto thoáng liếc nhìn qua mặt tôi một lần……Sau đó thì, ảnh từ từ nắm lấy bàn tay chồng lên ấy.

Chỉ thế này thì……không sao.

Mông nhích ra một tí, nhưng vai thì dính chặt nhau hơn. Và, không phải dựa vào mà là tôi đặt trọng lượng cơ thể mình lên Mizuto.

Vẫn ổn……vẫn ổn……

Đôi tay đang nắm ấy dần dần được nới ra. Và rồi, bàn tay đó vòng qua eo của Mizuto mà hơi ngần ngại. Như là muốn ảnh làm như thế này……như là kì kèo mà không trực tiếp nói bằng lời……

“…………………”

“…………………”

Chúng tôi theo ý đồ mà tương tác, chẳng qua ngôn từ mà dựa vào bầu không khí.

Chẳng bao lâu, quả nhiên Mizuto vòng tay qua em tôi mà có hơi ngại ngần. Ảnh nhẹ nhàng đặt tay lên bên sườn từ đằng sau lưng, nhẹ nhàng tạo lực như thể ôm lấy vậy.

……Không sao.

Chắc chắn, là vẫn không sao.

Tôi mà mất thăng bằng một chút thì vị trí tay của Mizuto sẽ bị trượt……có lẽ sẽ chạm vào ngực tôi không chừng.

Như thế chỉ là tại nạn thôi……Không sao……Không sao……

Tay của Mizuto dần dần trượt đi một chút.

Không lâu sau bàn tay đó đồ lên bên sườn tôi trên bộ đồ……và rồi, đến vùng căng phồng dưới ngực—

“—A.”

Mizuto bất giác cất tiếng, tôi khẽ run lên giật mình.

“S-, sao thế anh?”

“Sắp đến giờ rồi……Em tính sao?”

Mizuto nhìn chằm chằm làm tôi bối rối.

Mà……Có hỏi tính sao đi nữa.

Nếu như tôi nói ảnh thêm giờ đi, thì ảnh sẽ làm chứ?

Thêm giờ rồi, thì sẽ thế nào chứ……?

“…………Ư ừn.”

Tôi lắc đầu

“Đã đến lúc về rồi. Ba mẹ cũng sắp về rồi đó.”

“……Phải ha.”

Nói thế rồi Mizuto buông tay ra khỏi người tôi rồi bắt đầu dọn dẹp.

Tôi thầm thở dài ra một hơi.

Đằng nào hì, ở đây cũng có giới hạn mà……Ở đây ấy. Vậy thì ở đâu mới được?

Tôi nhẹ nhàng đuổi đi những thứ lướt qua trong cái đầu đã nóng.

Toàn suy nghĩ chuyện như thế, tôi từ lúc nào mà đã trở nên dâm thế này chứ.

Từ lúc nào mà, ……thì……nhưng mà.

Chuyện đó thì, không phải bây giờ……không phải ở đây.

Vậy thì lúc nào? Ở đâu chứ?

Câu trả lời cho câu hỏi đó tôi vẫn mãi chưa tìm thấy.

Ba mẹ sẽ về, chúng tôi phải về cho đến trước giờ ăn tối.

Đó là quy tắc hẹn hò của chúng tôi.

Đã sang tháng ba rồi, vậy mà ngày vẫn ngắn, trời đã hầu như tối sầm rồi. Lần tới nếu là ở trong hè, có lẽ là tôi sẽ cảm nhận được sự lưu luyến khi mà quay trở về trong lúc trời còn sáng.

Dù là ở nhà chúng tôi vẫn có thể ở bên nhau. Nhưng mà như thế không phải với tư cách là người yêu. Chúng tôi khi là gia đình không thể nắm tay lẫn hôn nhau. Cũng chẳng thể tựa vai vào nhau.

Bản thân tôi cảm thấy khó chịu ngày qua ngày về chuyện đó.

Aa, ham muốn của con người thật sự không có giới hạn mà. Hạnh phúc như thế này, vậy mà khi đã quen rồi thì lại bắt đầu muốn nhiều hơn nữa.

Đi đến đâu thì tôi mới thỏa mãn đây.

Nếu như không có đích đến đi nữa, thì sẽ không có chuyện tuyệt vọng như thế này. Dù tình cảm đang đốt cháy trong lòng ta như thế nào, khi ta đạt được hạnh phúc đó, nó trở thành điều hiển nhiên và không còn giữ lại giá trị như ta nghĩ.

Thứ như tình yêu có bên trong đến đâu chứ.

Liệu nó có đủ sâu đến đủ để mãi tìm kiếm gì đó cho đến lúc chết chứ//////

“Rốt cuộc, đã bình tĩnh lại rồi ha.”

Mizuto vừa nhìn xuống cái túi đang cầm trên tay, vừa nói.

“Valentine trắng. Em cứ chọn thứ gì đó tốt hơn là được vậy mà, rốt cuộc lại lấy set bánh quy à.”

“Có sao đâu. Có thể đường đường ăn ở nhà mà.”

Chỉ cần Mizuto ngồi bên cạnh là đủ rồi—

Cơ mà tôi không phải con người có ham muốn nông cạn đến nỗi có thể nói như thế.

Đèn neon của khu phố sầm uất đang rọi sáng nơi chúng tôi tản bộ.

Bây giờ tôi mới nhận ra là mình chưa tùng tìm kiếm.

Nhưng mà, nếu mà tìm kiếm thì chắc chắn sẽ tìm thấy được một hay hai nơi chăng. Cái nơi mà chúng tôi có thể trở thành người lớn, không để ý đến ánh mắt cùa người khác—Nơi mà chúng tôi không còn là gia đình.

Là học sinh cao trung, dây vào những nơi như thế sẽ là vấn đề đấy.

Hơn nữa lại là thành viên của hội học sinh, vấn đề cực lớn đấy.

……Có mà mình có người senpai đang làm chuyện bậy bạ ha.

Khi nhận thấy chuyện đấy chẳng có gì đặc biệt thì tôi trót nghĩ đến ‘nếu thế thì’ ngay.

Vừa nắm tay và bước đi cùng Mizuto, trong tim tôi vừa thầm thì.

—Nè~. Anh muốn……làm tình với em chứ?

Không thể nói ra thành lời vì tôi đang nghĩ mình thật hèn nhát.

Vì cứ như là tôi đẩy sự sẵn sàng cho Mizuto, cố gắng làm cho bản thân mình dễ dàng vậy.

Thời điểm bản thân hỏi……Thì câu trả lời đã được quyết định rồi vậy mà.

“……Yume.”

Ảnh gọi tôi bằng giọng trầm làm ngực tôi đập nhanh lên.

“Cảm ơn nhé. Anh vui lắm.”

Tôi vuốt ngực an tâm khi nghĩ ‘àà tưởng gì chứ’, rồi cười.

“Chỗ đi chơi dành cho học sinh cao trung, anh đã hiểu được chút rồi chứ?”

“Sao nhỉ. Nếu mà đi một mình, hay là cũng với đứa khác—như là Isana hay là Kawanami có lẽ anh sẽ có cảm tưởng hoàn toàn khác không chừng.”

Mizuto ngước nhìn lên màn đêm.

“Vì anh mang cái tính cách này nên sẽ không bao giờ đổi thay đâu. Nhưng vì em đang thay đổi vì anh nên ngay cả người như anh sẽ không bị bỏ lại phía sau. Cảm giác như thế đấy.”

“Bỏ rơi? ……Thế giới này á?”

“Thì theo cách nói ngầu lòi ấy.”

Một người con trai, khóc khi đọc cuốn sách「Vũ nữ vùng Siberia」tại phòng đọc sách mờ tối ấy—bây giờ nhờ tôi mà—

“……Vậy thì.”

Tôi dồn lực vào đôi tay đang nắm.

“Đến bắt em đàng hoàng đi. Để không bị bỏ lại phía sau.”

“Àà—Anh sẽ làm thế.”

Tôi rút lại câu đã nói.

Chỉ cần có Mizuto bên cạnh là đủ rồi.

Chí ít thì tạm thời tôi có thể nghĩ như vậy.

—Chắc chắn là như thế, nhưng mà lại có cái vụ này xảy ra sau khi quay trở về nhà.

“……Hả?”

“……Ể?”

Trước cặp mắt đang trợn trừng của chúng tôi, mẹ và chú Mineaki đang cười ở đằng đó.

Lý do là thế này.

“Hora—Sắp đến kỷ niệm ngày cưới rồi đó.”

“Ba mẹ tính dùng kỳ nghỉ xuân này để đi hưởng tuần trăng mật muộn.”

Ba mẹ nói với chúng tôi bằng ánh mắt hết sức tin tưởng.

“Nên 2 đứa—trông nhà cho ba mẹ 3 ngày nhé.”

“Nhờ 2 đứa trông nhà đấy.”

-- Hết chương 04 --