Có một sự trống rỗng mang tên kỳ nghỉ hè.
Tôi ở một mình trong ngôi đền vắng người, ngước nhìn lên bầu trên để ngắm pháo hoa tại quê nhà.
Thế giới vẫn vô sự mà tiếp tục xoay chuyển
Dù không có tôi, hay dù không có cậu.
Cứ như là—Khoảng thời gian một năm nay như là chưa từng có.
Tôi nhìn vào chiếc smartphone đang cầm trên tay.
Sóng điện thoại chắc chắn sẽ dễ dàng kết nối đến chỗ cậu mà đúng chứ.
Như năm ngoái, làm chuyện đó nó đã thật sự rất dễ dàng.
Nhưng mà, tôi đã không thể làm được.
—Tôi ước rằng, đấy là sự giả dối.
Khoảng một năm nay. Khoảng thời gian ở cùng với cậu.
Tôi đã không muốn biết cái sự kết thúc đang đến tí nào cả.
◆ Irido Yume ◆
Tiết mục của mỗi lớp được quyết định thì giai đoạn chuẩn bị cho lễ hội văn hóa bắt đầu.
Sau khi xem lớp chuẩn bị trang trí nội thất, tập luyện nấu các món trong menu thì tôi cùng với Mizuto lui về phía ủy viên hội.
Người ủy viên ngoài vai trò sẽ là cầu nối giữa ủy viên hội với các lớp, còn lo những công việc liên quan đến lễ hội văn hóa như chuẩn bị thiệp mời hay những tấm áp phích quảng cáo, thảo luận với những người dân xung quanh. Chính vì thế, tuy là bọn tôi đã dày công chuẩn bị kế hoạch nhưng lại chẳng hề dính dáng đến phần chuẩn bị của lớp.
“(—Tình hình thế nào rồi?)”
“Wa~!?”
Khi tôi đang im lặng thao tác trên máy tính xách tay thì đột nhiên có một giọng nói man mát ở vành tai khiến tôi giật mình và nhấc hông lên.
Nhìn thấy tôi như thế, chủ nhân của giọng nói—Hội phó của hội học sinh, đồng thời là hội trưởng ủy viên hội Kurenai Suzuri-senpai nở cười khúc khích như là chọc tôi vậy.
“S, senpai……Đột nhiên chị làm cái gì thế?”
“Thất lễ rồi. Chị nghĩ để tránh làm phiền những người khác thôi mà.”
Chắc chắn là nói dối. Chị ấy đang trêu đùa mình đây mà.
Được gọi là thiên tài với thành tích cao nhất so với các thế hệ trước, Kurenai-senpai tuy với tính cách rắn rỏi và ra lệnh cho cả những học sinh năm 3, nhưng chị ấy rất thân thiện. Tôi có cảm giác như……do phần thuyết trình nổi bật lắm hay sao mà chị ấy thường hay bắt chuyện với tôi ấy. Với ai chị ấy cũng tiếp cận một cách thật thân mật cả, nên có lẽ tôi tự ý thức về bản thân mình quá chăng.
Kurenai-senpai nghiêng hông xuống và nhìn vào màn hình máy tính.
“Sao rồi? Phần test tiến triển thuận lợi chứ?”
“À, dạ……Bây giờ thì vẫn tốt. Không có lỗi gì to tát ạ.”
Việc mà tôi đang làm là thực nghiệm hệ thống phòng chống rắc rối từ đề xuất tại buổi thuyết trình.
Nhiều học sinh có vẻ ngoài đặc trưng sẽ được bố trí trong trường, rồi ủy viên hội sẽ đi tìm và chụp ảnh lại, xong ngay lập tức lưu vào cơ sở dữ liệu. Sau đó, dựa trên cơ sở dữ liệu đó mà dự đoán hành vi của những học sinh này. Một thực nghiệm như là trò chơi đuổi bắt vậy, nhưng thật tốt khi mà xem cơ sở dữ liệu của chương trình có vấn đề gì không, hay phần thực nghiệm có hiệu quả không.
Tôi thì không có rành phần máy tính, nhưng do là bên đề xuất cho nên đã được chọn vào việc debug hoạt động của cơ sở dữ liệu. Mizuto đang im lặng ngồi gần bàn để làm công việc giống như tôi.
Kurenai-senpai vừa nhìn màn hình vừa gật gù,
“Ừm, có vẻ tốt ha. Thì đây là hệ thống do Jou chuẩn bị nên không có gì phải lo lắng cả.”
“Jou……?”
“Là thủ quỹ của bọn chị. Tuy sống khép kín nhưng rất là có tài năng đấy. Rất giỏi về mảng máy tính.”
Tôi nhìn về hướng mà Kurenai-senpai quay lại, ở góc hàng ghế dài được đặt trước tấm bảng trắng có một người con trai đang ngồi, im lặng mà gõ lạch cạch bàn phím.
Khi nhìn thì tôi mới nhớ ra. Là thủ quỹ Haba Jouji-senpai.
Chị ấy gọi anh ấy là「Jou」. Nói mới nhớ lúc nào họ cũng ở cạnh nhau, phải chăng là thân thiết với nhau cũng không chừng.
“Bọn chị thân thiết lắm đó?”
“Ể~?”
Bị đọc nội tâm mất rồi!
Kurenai-senpai lại cười khúc khích,
“Mặt của em rất dễ hiểu và thú vị lắm. Nhân tiện thì, tiếc là bọn chị chưa phải là mối quan hệ nam nữ đó đâu.”
“Chẳng phải chỉ tại senpai quá nhạy bén quá h—”
Hửm?
Vừa rồi……Chị ấy nói「Tiếc」. Và「Chưa」à.
Ể? Đùa à? Như thế á?
“Chịu thôi nhỉ?”
Kurenai-senpai nhắm một bên mắt lại và nở nụ cười mập mờ trên môi, nói「Vậy nhờ em tiếp tục nhé」xong thì đến đến chỗ những ủy viên khác.
Ấy……Vậy là cái nào? Kết cục thì cái nào mới đúng?
Tôi bất giác nhìn theo tấm lưng mảnh khảnh trái ngược với sự hiện diện của chị ta. Nếu như chuyện đó là thật thì đúng thật là một cặp đôi ngoài sức tưởng tượng, nhưng mà mình cảm thấy như là bị chị ấy trêu vậy……Chả hiểu nữa!
Khi tôi đang bị băn khoăn thì có được nghe tiếng gọi「Này」 bắt chuyện.
Tôi quay lại, thì thấy Mizuto không biết tự lúc nào đã đứng bên cạnh.
“G……Gì thế?”
“Ở tab thứ 2, chẳng phải lỗi chính tả nhiều hơn những tab khác à?”
“Ể~……? Ừ~m, có lẽ cậu nói phải……Chắc anh ta là người vội vàng chăng.”
“Tùy người mà có lẽ sẽ thấy giao diện khó hiểu nữa. Làm nhiều hơn nữa có lẽ sẽ dễ hiểu hơn.”
“Ừm, hiểu rồi. Để lấy dữ liệu xong tôi sẽ báo cáo.”
Mizuto gật đầu rồi quay trở về chỗ của mình.
……Vẫn tài giỏi như mọi khi đấy, nhưng bây giờ Mizuto không có giao lưu với những ủy viên khác. Cậu ấy chỉ toàn nói chuyện với tôi, mà nếu phải nói thì Kurenai-senpai rất thường bắt chuyện với cậu ấy.
Chuyện Mizuto chẳng hòa mình vào xung quanh là chuyện bình thường……Nhưng đã được thừa nhận thông qua bài thuyết trình rồi, vậy mà nếu thế thì có chút hơi lãng phí quá nhỉ.
◆ Kawanami Kogure ◆
“Nào, Ko~kun. A~n♪”
“Agư.”
Một miếng cam được cho vào miệng tui cùng với giọng nói ngọt ngào, và tui cảm nhận vị của nó.
Akatsuki thì vẫn cứ giữ cái muỗng, vừa nghiêng đầu,
“Anh thấy sao?”
“Ư ư~~~n……Này thì hơi quá ngọt rồi đấy.”
“Hổng phải anh thích thế à.”
“Thế ngoài cái anh thích ra thì đánh giá thế nào hả!”
Bọn tui đang ăn thử món ăn từ thực đơn dự định sẽ làm tại cửa hàng mô phỏng.
Nói về các món ăn Nhật ở thời Taishou thì có vẻ như gồm cà-ri, korokke, tonkotsu, nhưng tại cửa hàng mô phỏng sẽ bị hạn chế về sử dụng dầu hay là lửa. Chính vì như thế mà lớp tui dự định làm thực đơn mà trung tâm là những món ăn nhẹ đơn giản, như là fruit punch từ trái cây trong đồ hộp và nước có ga, hay sandwich kẹp trứng xào, rau diếp hay thịt được chuẩn bị từ trước đó.
Tui nhìn vào fruit punch mà Akatsuki làm,
“Mà đâu phải chỉ ăn mỗi cái này đâu? Tiệm giải khát thì chủ đạo là hồng trà hay cà phê còn gì?”
“Thì như anh nói đó. Mấy thứ đó bây giờ Kine-chan chọn lọc kỹ càng lắm. Cậu ấy đang xay hạt ở phòng học nữ công gia chánh đấy.”
“Từ hạt á……Quả nhiên là người của câu lạc bộ trà đạo, ủa mà bộ tính cho trà vào cà phê hả trời?”
Ở đâu cũng có đứa lầm lầm lì lì cầu toàn nhỉ.
Tui nhìn tổng quát lớp học. Nếu là ý tưởng về thời Taishou thì sẽ không hay nếu phần tường của lớp học bị lộ ra, nên bọn tui dự định dán tường theo phong cách tiệm cà phê. Nhưng mà, nói về phong cách tiệm cà phê thì có rất nhiều dạng, hiện tại thì nhóm thích vân gỗ và nhóm thích gạch đá đang tranh luận với nhau.
Thử nhìn về phía trước, bọn họ đang sử dụng tấm bảng đen để bàn bạc chuyện phân chia vị trí chỗ ngồi. Theo như tìm hiểu của Irido-san, tiệm cà phê đầu tiên của thời đại Taishou hình như là một tiệm salon tập hợp những người có văn hóa. Hiện tại thì vẫn đang điều chỉnh xem nên theo hướng như thế, hay chỉ là một tiệm giải khát bình thường.
Trông như cũng có làm cả mô hình lớp học nữa, như thế cũng không tệ. Mà về trường hợp của tui thì, cũng giống như chuyện tình cảm, nên nhìn từ phía bên cạnh sẽ tốt hơn lẫn lộn vào bên trong đó.
Trong khi Akatsuki đang trốn tránh chuyện thử fruit punch một cách hợp pháp thì bỗng nhiên nhỏ「A」lên một tiếng.
“Higashira-san?”
“Ửm?”
Tui quay lại, thì thấy có một con nhỏ đang lấp ló ở phía cửa ra vào của lớp.
Tưởng ai hóa ra Higashira Isana. Cô ta đang ngó ngả ngó nghiêng, trông như là đang tìm ai vậy. Mà cô ta tìm ai thì rõ như là ban ngày rồi.
Bọn tui tiến đến gần Higashira.
“Nếu tìm Irido thì cậu ta không có ở đây đâu.”
“T, tại sao cậu lại biết thế!”
“Lý do cậu đến lớp của bọn này cũng chỉ là lý do đó thôi chứ còn gì đâu.”
Higashira thẳng lưng lên, qua khỏi đầu của Akatsuki để nhìn vào lớp.
“Mizuto-kun đang ở đâu vậy……Nếu cứ thế này thì tớ sẽ bị bầu không khí của lễ hội văn hóa đè bẹp đến chết mất!”
“Đang nói cái gì với đầy vẻ tự tin thế hả. Cậu cứ giúp lớp cậu chuẩn bị là được mà.”
“Phải đấy. Mà lớp cô thế nào rồi?”
“Fưfư……Tớ như thế này mà các cậu nghĩ sẽ được giao việc cho làm sao.”
Vậy túm lại, có vẻ như con nhỏ này không có chỗ đứng trong lớp cho nên mới đến để tìm sự quan tâm của Irido.
Đến cạn cả lời,
“Irido thì làm bên ủy viên rồi. Bọn này đang bận lắm. Đừng có làm phiền cái.”
“……Thế sao~……Tiếc thật, không thể làm phiền cậu ấy được……”
Higashira trùn vai xuống thể hiện sự thất vọng. Tui thấy cũng tội nghiệp mà thôi cũng kệ, ai bảo con nhỏ này không kết được bạn bè trong lớp làm chi. Lễ hội văn hóa là dịp để tạo sự khắng khít với bạn cùng lớp nên đừng có bỏ chạy sẽ tốt hơn đấy.
“À, phải rồi. Higashira-san, cậu dùng thử fruit punch không? Bọn tớ làm thử để dành cho cửa hàng mô phỏng đó.”
“Ể. Tớ dùng được chứ……?”
“Được mà được mà! Ý kiến của tên này chẳng có ích lợi gì hết cả.”
“Đúng thật ha.”
“Ê nhỏ kia, sao chỉ mỗi mình tui là cô gân lên thế hả.”
Lúc mà Akatsuki định hướng dẫn cho Higashira vào lớp thì
“……Hửm? Isana?”
“A! Mizuto-kun!”
Irido đột nhiên xuất hiện ở hành lang, khiến cho Higashira quay lại như là một con chó nuôi tìm thấy được chủ của mình vậy.
Higashira chạy lạch bạch đến chỗ Irido.
“Chẳng phải cậu lo chuyện ở ủy viên hội sao?”
“Việc của hôm nay hoàn thành rồi. Tôi đang định ghé ngang xem tình hình của lớp xong thì đến đón cậu đây.”
“Ôô. Thật tình cờ. Cũng đúng lúc tớ không có vị trí trong lớp nên không thể chịu đựng ở lớp được nữa!”
“Thế thì xin lỗi. Tôi đến đón cậu trễ rồi.”
Tui hình như còn có thể nhìn thấy cô ta đang vẫy đuôi nữa. Thật sự khắng khít đấy. Kể từ sau vụ tỏ tình trong lớp học đó, cô ta còn chẳng thèm quan tâm đến những ánh mắt xung quanh nữa cơ.
Tui khẽ đưa tay lên để chào Irido.
“Yoo. Irido-san thế nào rồi?”
“Chịu. Chắc vẫn còn việc gì đó đang làm chứ gì.”
Câu trả lời không có sự hứng thú đó làm tui “hửm?” lên một tiếng.
Vào lúc đó thì Irido đặt tay của mình lên Higashira,
“Nếu không có việc thì cùng nhau về thôi. Thư viện giờ……chắc cũng đóng cửa rồi, nên đến nhà tôi nhỉ.”
“Được chứ~! Chờ tớ đi lấy đồ đã nhé!”
“Thế để tôi đi theo.”
Cậu ta cùng với Higashira quay lưng đi, rồi sau đó như nhớ ra gì đó mà quay về hướng của tui.
“Chào nhé, Kawanami. Và Minami-san nữa.”
“Ờ~……Vất vả rồi.”
“Vất vả rồi~, Irido-kun.”
Gật đầu xong, Irido cùng với Higashira đi khuất trên dãy hành lang đầy tiếng bước chân.
Sau khi dõi theo 2 người họ, tui với lại Akatsuki nhìn nhau.
“Sao trông như……”
“Ừn……”
Kế hoạch để hai người họ vào ủy viên hội là để cho khoảng cách giữa hai người xích lại gần hơn.
Nhưng mà, sao lại thế này?
Bây giờ tui lại đang có cảm giác như khoảng cách giữa hai người họ ngày càng xa hơn ấy.
◆ Higashira Isana ◆
Sau khi bước vào phòng của Mizuto-kun, tôi ngồi xuống chiếc giường và cởi đôi vớ ra.
Biết thái độ tùy tiện của tôi rồi nên Mizuto-kun cũng không phản ứng gì. Cậu ấy mắc cặp lên móc đồ rồi nới lỏng cà-vạt.
“Phù~……Cuối cùng cũng được thả lỏng cả người”
“Ủy viên chấp hành của hội văn hóa bận bịu đến như thế sao?”
“Việc thì không có gì nặng nhọc lắm, nhưng hội phó thì cứ dính vào một cách kỳ lạ……Đúng là một người phiền phức.”
“Ể? Hội phó? Của hội học sinh à?”
“Àà. Tuy chị ta không phải người xấu gì, nhưng mà kiểu gì tôi cũng thấy không hợp với chị ta tí nào.”
Hiếm khi mới thấy Mizuto-kun nói như thế này. Cơ bản thì tôi cảm nhận được tầm mắt của cậu ta chỉ hướng về mỗi Yume-san mà thôi.
“Vậy thì mệt cho cậu quá rồi. Tớ thì rảnh rỗi do chẳng có việc gì làm, nên rất là khỏe luôn đó?”
“Đừng có nói ra vẻ như thế. Nếu không ít nhiều vận động thì ngược lại sẽ tạo stress đấy.”
“Cậu nói phải……Thấy mọi người làm việc mà tớ cảm thấy tội lỗi……”
“Không làm gì mà mặc áo thun của lớp thì cảm giác tệ hại lắm đấy.”
“Ưwa~~~! Quả nhiên là nó tồn tại hả? Cái văn hóa mặc áo thun của lớp ấy~~~! Tớ cứ nghĩ sẽ không sao ở trường dự bị này kia mà~~~!!”
“Nói là trường dự bị nhưng rốt cuộc cũng là trường cao trung thôi. Cũng đỡ là lấy từ ngân sách của mỗi lớp chứ không phải tiền thu từ từng người.”
“Cậu cũng không thích nó mà đúng không, Mizuto-kun? Áo thun lớp ấy.”
“Đúng thế thật. Như kiểu đám đông gây áp lực ở hiện thực ấy.”
“Tớ hiểu mà! Ngay cả nhận thức về vị trí trong lớp của bọn mình rất mỏng manh thế kia mà!”
“Dù chỉ là hình thức nhưng vẫn được bầu không khí như một nhóm với nhau ấy mà……”
Rồi Mizuto-kun thở nhẹ ra một hơi. Mưmưmư……Cái này cho thấy cậu ấy thực sự làm việc vất vả đây mà.
“Mizuto-kun, Mizuto-kun. Nếu như cậu mệt thì để tớ chia sẻ năng lượng của tớ cho cậu hen?”
“Hả? Bằng cách nào?”
“Tới đây đi.”
Khi tôi gọi cậu ấy đến cạnh giường, bảo cậu ấy xoay lưng lại rồi ngồi xuống trước mặt mình.
Sau đó tôi đặt tay lên vai của Mizuto-kun và dồn lực vào ngón tay.
“Bóp bóp~”
“……Tưởng gì, hóa ra chỉ là massage thôi à.”
“Cậu thấy thế nào?”
“Ừn ừn……Được đó……”
“Cậu có quan tâm đến chuyện núi đôi sắp chạm vào ở phía sau đầu cậu không?”
“Thế ra là bây giờ cậu đang nói về chuyện đấy á.”
“Hôhôu~. Vậy là cậu chán ngực của tớ rồi.”
“Nếu như nói về chán chuyện tục tễu từ cậu thì đúng rồi đấy.”
Ôi chao. Đúng là một người thích làm cao mà. Chẳng lẽ cậu ấy không muốn một lần được sờ vào nó sao. Lúc tỏ tình cậu ấy còn nói không phải không cảm nhận được mị lực cơ đấy.
Tôi bắt chuyện với Mizuto-kun bằng chủ đề tôi vừa nghĩ ra, khi vẫn còn đang bóp lưng cho cậu ấy.
“Mizuto-kun này, cậu là người đưa ra ý tưởng tiệm giải khát cosplay ở lễ hội văn hóa nhỉ?”
Tôi nghe được từ Minami-san. Hình như là bọn họ đã thắng ở phần thuyết trình.
Mizuto-kun vớ tư thế thư giãn đáp lại,
“Tôi đâu có làm. Lớp mà tôi thuộc về làm đấy chứ.”
“Tớ thấy ảnh rồi~. Hình thư sinh rất hợp với cậu luôn đó.”
“Mệt đến cỡ như thế đấy……”
Giọng cậu ấy đúng thật là mệt mỏi. Có thể thấy cậu ấy được nuông chiều cơ.
“Mà tuyệt thật đó. Một đề xuất trông rất thú vị. Lớp tớ thì nói chung tinh thần sao sao ấy, nhìn chán lắm cơ.”
“Xem cái đứa không có tinh thần nhất nói kìa.”
“Ừ thì đúng là thế thật. Nếu như có thể cosplay dễ thương được ngần như thế, tớ cũng sẽ có hứng thú cho mà xem~……”
“Cậu á? Trước mặt mọi người á? Cosplay ấy? Tôi nghĩ cậu nên suy nghĩ về chuyện bản thân cậu làm được và không làm được sẽ tốt hơn đấy.”
“Đúng thật, trước mặt nhiều người, mà lại còn tiếp khách nữa, hoàn toàn là một game vô lý mà……Fừmừ~”
Mình cũng sẽ thử nghĩ một tí xem. Về chuyện mình làm được và làm không được ấy.
“……Mizuto-kun.”
Tôi hơi nhướn người lên một chút để nhìn gương mặt của cậu ấy từ đỉnh đầu.
Mizuto-kun ngẩn mặt lên và「Hửm」một tiếng, sau đó thì đôi mắt cả hai chạm nhau ở khoảng cách gần.
“Tớ thử tại đây được chứ? Cosplay ấy?”
“Ở đây á? ……Làm thế nào đây. Không có bộ nào ở phòng này đâu.”
“Không không. Cậu chỉ cần cho tớ mượn tủ đồ của cậu một tí thôi là đủ rồi.”
“Hảả? Tủ đồ của tôi? Tất nhiên là không rồi, biến thái.”
“Tớ sẽ không sờ vào đồ gì bậy bạ đâu mà! Cậu chỉ cần cho tớ mượn cái này là được rồi! Là cái này!”
Tôi nói thế, rồi kéo kéo cái áo sơ mi mà Mizuto-kun đang mặc.
Mizuto-kun cứ thể mà làm gương mặt ngờ vực.
“Cái này? ……Ừ thì trong tủ cũng còn có đồ dự phòng……”
“Từ trước thì tớ đã nghĩ là muốn mặc thử rồi. Đồ của Mizuto-kun ấy!”
“Tôi chỉ thấy sự ham muốn đơn thuần ở cậu thôi, tởm quá……”
“Không phải như thế đâu! Là áo của bạn trai, áo của bạn trai ấy! Phải có sự ngưỡng mộ chứ đúng không!”
Nếu như là vì dục vọng thì bây giờ mình sẽ mặc cái áo mà Mizuto-kun đang mặc rồi! Vì nó có rất nhiều mùi mà! ……Ưwa~, công nhận mình tởm thật nhỉ.
“Áo bạn trai, chẳng phải chỉ mặc vào những lúc không thể thay đồ thôi à……”
“Thì, giả định như trời đột nhiên đổ mưa và người tớ trở nên ướt nhẹp hết cả đi. Lúc đó thì cậu sẽ cho tớ mặc gì nào, Mizuto-kun?”
“Mặc gì à……, …………, ……Mượn tạm đồ của Yume rồi cho cậu mặc vậy.”
“Đúng không!? Nếu như không phải thế này thì không còn cơ hội nào khác đâu.”
Bằng cách này cách nọ cũng đã vào được phòng con trai rồi, nên cũng kỳ vọng một tí chứ! Vào những ngày thời tiết lạ thường thì không mang theo dù này! Nhưng mà, nếu nghĩ kỹ thì có phải là một cặp đâu! Chỉ mỗi mình là bị kẹt lại mà thôi!
“Chính vì thế cho nên, lúc này phải đường đường chính chính mà cosplay.”
“Chẳng có một tí xúc cảm nào luôn ha……Mà, chỉ một chút thôi thì không sao. Tôi sẽ tạm thời rời khỏi phòng, cứ thích gì thì thay đó—”
“Không, không sao đâu mà! Cậu chỉ cần quay qua chỗ kia là được rồi.”
“Hả?”
Đuổi chủ của căn phòng ra khỏi phòng thì thấy áy náy lắm. Với lại, tuy là bản thân mình nói thế, nhưng để một đứa nhiều dục vọng như mình lại một mình thì chẳng biết sẽ làm gì đâu.
“Vậy thì xin thất lễ……”
Tôi tạm thời ngừng xoa bóp vai của Mizuto-kun, bước xuống giường, sau đó mở cái tủ ở trên cùng ra. Trúng lớn rồi. Có chiếc áo sơ mi được gấp ngay ngắn bên trong.
Tôi cầm nó rồi quay trở lại giường……Sau đó thì cởi từng chiếc nút áo của mình ra.
“Vậy, tớ bắt đầu thay đồ đây……Đừng có nhìn sang đây đấy nhé? Tuyệt đối không nhìn qua đây đấy nhé?”
“Cảm ơn vì đã nhắc nhở một cách nhẹ nhàng, nhưng mà tôi không nhìn đâu.”
Mizuto-kun vừa nói bằng giọng chán chường, vừa đứng dậy lấy cuốn sách đang đọc dở từ bên trong cặp, xong rồi quay lại giường và mở nó ra. Một hành động mà trông như chẳng có tí hứng thú nào khiến tôi cảm thấy có chút tức tối. Có thật cậu ấy là học sinh cao trung không. Cứ nhào đến cái khoái cảm xem nữ sinh cao trung thay đồ là được kia mà!
Sau khi tháo cà-vạt ra, tôi tháo rời từng chiếc nút áo.
……A~. Ưwa~. H, hồi hộp hơn là mình tưởng……Thay đồ trong tình trạng mà có một đứa con trai kế bên……Trong kỳ nghỉ hè, mình còn mớ ngủ mà để lộ bộ ngực trần ra kia mà, bây giờ chỉ lộ ra áo ngực ở góc chết của Mizuto-kun thôi……Mình thật là khiếm nhã mà……Fưfư……
Sau khi cởi áo ra khỏi hai cánh tay, tôi vứt cái áo sơ mi của mình sang bên cạnh……A~~! Trên chiếc giường của Mizuto-kun! Có một chiếc áo sơ mi của nữ giới được cởi ra trên đó! Cái này dâm quá! Dâm quá rồi!
Nếu có thể thì tôi muốn thử đặt áo ngực của mình lên đó, nhưng mà quả nhiên nên dừng lại vậy……Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá. Nếu Mizuto-kun mà ở bên ngoài phòng là mình đã làm chuyện đó rồi. Suýt nữa là chứng kiến hình ảnh một con ngốc chụp ảnh trên chiếc giường chẳng có gì mà lại còn đang mân mê bộ ngực của mình.
Rồi thì, tiếp đến là váy. Tôi đặt tay lên khóa kéo được ẩn bên dưới những nếp gấp—
Và lúc đó, một sáng kiến thiên tài chợt lóe lên.
Tôi thoáng nhìn bộ dạng của Mizuto-kun. Cậu ấy thực sự chẳng quan tâm một chút gì đến bên này mà chỉ chăm chút lật từng trang sách. Thực tế hóng hớt tai lên nghe thì sẽ không thể đọc sách được, mà chuyện này cũng chẳng phải luôn. Dù cho không phải người yêu của nhau đi chăng nữa thì chí ít cậu ấy làm thỏa mãn niềm kiêu hãnh của nữ giới dù chỉ một chút là đủ rồi.
Chính vì như thế……
Tôi nghiêng hông, đưa khóa kéo của chiếc váy lại gần tai của Mizuto-kun—
Jiii————……
“……Oi. Tại sao lại cố tình tiến lại gần thế hả.”
“Hể~a? ……C, có gì đâu~……”
“…………Mà thôi vậy.”
Mình lừa được cậu ấy bằng cách nào rồi. Hình như mình hơi cố tình quá một chút.
Sau khi cởi váy, hình giờ tôi chỉ còn hoàn toàn đồ lót trên người. Ưwa~ô……Muốn làm thử vài tư thế khiêu dâm ở đằng sau lưng Mizuto-kun một chút, nhưng sự kiềm chế của bản thân đã dành chiến thắng một cách vật vã. Nếu có làm thì phải với một bộ đồ lót được thiết kế khiêu dâm hơn mới được.
Tôi thọt tay vào ống tay áo sơ mi của Mizuto-kun.
……Đúng như đã nghĩ, phần ống tay có thừa ra một chút. Êhêhê. Rộng thùng thình~♪ ……A~, câu này không thể không nói thành lời được.
“Ê, êhêhê. Rộng thùng thình nè~……♪”
“…………………”
Cậu ấy bơ mình!
Dù cho Mizuto-kun có lạnh lùng như thế nào đi chăng nữa thì thỉnh thoảng chiều mình một tí cũng có làm sao đâu chứ?
Tôi cài nút áo sơ mi lại, và lưỡng lự ở vùng ngực. Nên cài đến đâu thì được nhỉ……Nên cài cho đến nút thứ nhất thì không có gì phải bàn rồi, nhưng bị nhìn thấy áo ngực thì có chút hơi kì. Ư~n, nếu không có gương thì khó mà biết được quá.
Thế là tôi cần cái smartphone, nên đã vươn tay đến cái cặp đặt ở bên hông giường. Nó vừa tầm chỗ bên cạnh mà Mizuto-kun đang ngồi—
“Ể~? Oi!”
Đột nhiên Mizuto-kun cất giọng và nhìn về phía tôi.
Phải, cậu ấy đang nhìn về phía này.
À ré?
……Mình, chẳng phải là vào tầm mắt của Mizuto-kun rồi sao?
Vẫn đông cứng trong tư thế tay vươn đến cặp, rồi tôi cứ thế nhìn xuống ngực của bản thân.
Tôi đang định dùng camera của smartphone để kiểm tra xem đồ lót của mình đã được ẩn đi chưa……thì từ khe hở của chiếc nút áo thứ 3, màu hồng của phần đầu chiếc áo ngực đơn giản ấy đã……
“A ư~”
Tôi vội vàng kéo chiếc áo sơ mi.
……Và làm thế thì, lần này phần vạt áo bị kéo lên,
“Ưn nyaa~!?”
Tôi khép chặt đùi, bảo vệ chiếc quần lót.
K, kinh quá……Thứ trang bị này là thế nào. Thứ này, chỉ tuyệt đối được trước mặt đối phương mà mình được ôm ấp thoải mái thôi.
“Mỗi mình cậu mà ồn ào thật……Cậu tự ý làm bản thân mình ra thành như thế đấy à?”
“Thì, thì là……Hôm nay, tớ, không có mặc đồ lót dễ thương~……”
“Mặc thứ dễ thương lại làm tôi khó xử hơn đấy.”
Thì tớ muốn làm cậu khó xử mà!
Đúng thật là mình bị từ chối và đang ủng hộ cho Yume-san, nhưng lại muốn có nhiều cơ hội để làm cho Mizuto-kun trở nên khó xử lúng túng cơ!
Tôi cài cái nút còn lại vào, tìm thấy được tư thế an toàn rồi lại một lần nữa hỏi Mizuto-kun.
“Cậu thấy thế nào?”
Phần thừa ở hai tay áo tôi nhẹ nhàng xoắn lên, thể hiện sự mỏng manh.
Độ dài của vạt áo cũng giữ được rồi nên tôi buông lỏng phòng ngự ở chỗ đùi mình đi.
Mizuto-kun nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang vừa ngái ngủ vừa xem chương trình thời sự vậy.
“Thì, dễ thương đấy.”
“Ồồ~? Mình được khen rồi!”
“Tôi chỉ đang cố không nói ra vì sợ cậu quá khích lên thôi, chứ với tôi thì cậu tương đối là một cô gái dễ thương đấy.”
Nói thế xong thì Mizuto-kun quay mặt trở về cuốn sách.
……À ré~? Lời nói và hành động chẳng ăn nhập với nhau tí nào cả?
Tôi chống cả hai tay và hai chân để tiến lại gần Mizuto-kun.
“Anou……Cái「dễ thương」mà cậu nói, có lẽ nào, là chỉ về sự「dễ thương」của chó hay là mèo không?”
“Thì nó đó.”
“Tớ tổn thương đấy! Không phải như thế, mà phải thế này……Tớ muốn cậu phải hứng lên cơ!”
“Tôi được làm thế à?”
Mizuto-kun quay sang và nhìn thẳng vào mắt tôi.
Cậu ấy……nhìn chằm chằm. Không cử động dù chỉ một khắc. Đôi mắt như suy xét ấy đang nhìn vào mặt của tôi.
“Kh~……Ano, tớ……tớ, chưa có chuẩn bị……”
Tôi bất giác quay đi và lùi lại, thì Mizuto cười phì ra như thể xem tôi là con ngố.
“Yếu mà đòi ra gió.”
Ể? ……Yếu?
“Cái đó gây tổn thương nhất đấy! Tớ không muốn nghe câu đó từ một người từ chối lời tỏ tình của người khác vì cái lý do chẳng ra gì, lại còn chê mỡ đã dâng đến cửa miệng đâu!!”
“Đừng có nói chẳng ra gì. Nó rõ ràng như thế còn gì.”
Mồ~! Cứ tình trạng thế này thì mối quan hệ giữa cậu và Yume một đời cũng chẳng tiến triển đâu đấy nhé!
◆ Irido Yume ◆
Việc chuẩn bị cho lễ hội văn hóa đang tiến triển ổn định.
Khi ngày hội đến gần, bầu không khí trong trường trở nên khác dần so với mọi khi. Những nơi mà diễn ra những buổi học trong sự yên tĩnh bây giờ dần dần trở nên trang trọng, quang cảnh trở nên màu sắc và sống động đó khiến tôi cảm thấy đến cả cảm xúc của mình cũng được tô điểm.
Hôm nay, việc trang trí cổng vào hình vòm có thể nói là việc mang ý nghĩa to lớn đối với ủy viên hội. Các dãy bàn luôn được sử dụng tại phòng họp được dời đi, rất nhiều thùng cạc-tông dưới sàn được tất cả các ủy viên vẽ và sơn lên đó.
Ngồi dưới sàn làm việc thì dần dần hông sẽ trở nên đau nhức. Làm đến chỗ thích hợp thì tôi giãn căng hông mình và đi vệ sinh trong lúc nghỉ ngơi.
Tôi báo lại một tiếng với một bạn nữ lớp khác mà tôi đã trò chuyện một chút khi làm việc ở ủy viên hội, xong rồi ra khỏi phòng họp.
Trường vẫn tấp nập đến nỗi tôi không nghĩ là giờ đã tan trường. Trên hành lang thì có những bảng hiệu được sử dụng cho ngày hôm đó, còn trong những lớp học thì vang vọng rất nhiều tiếng nói hòa làm một. Trong số lớp đó cũng có lớp chẳng hiểu sao đã trở thành đại hội karaoke. Bọn họ trở nên kỳ lạ do chịu ảnh hưởng từ bầu không khí xung quanh chăng……
Vừa nhìn xuống cửa sổ, nơi có những học sinh đang luyện tập vũ đạo ở ngoài sân, tôi vừa tiến đến toilet nữ gần đó. Và rồi,
“Ya~”
“A……Chị vất vả rồi, senpai.”
Kurenai Suzuri-senpai đang đứng trước bồn rửa tay.
Trên thành được đặt một hộp trang điểm, ổ điện thì đang nối với lại máy duỗi tóc. Chị ấy đang trang điểm lại chăng.
Một Kurenai-senpai với bầu không khí như tách biệt với thế giới này đấy, nhưng trông như cũng là một nữ sinh bình thường mà thôi……Tôi ngạc nhiên về điều hiển nhiên đó, rồi vào sử dụng toilet.
Sau đó thì quay trở lại bồn rửa mặt, thì senpai vẫn còn đứng ở nơi đó. Việc trang điểm không tốn nhiều thời gian đến như thế mà nhỉ……Tôi vừa đặt nghi vấn, vừa rửa tay ở bồn bên cạnh. Khi nhìn vào gương, thấy mái tóc được buộc lên để làm việc đã trở nên lỏng lẻo, nên tôi tháo đồ cột tóc ra và định cột nó lên lại.
“Em dùng chứ?”
Ở bên cạnh, đột nhiên senpai đưa cho tôi chiếc lược.
Tôi có chút bất ngờ, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh.
“Em cảm ơn chị ạ.”
Và tôi nhận lấy chiếc lược.
Khi tôi bắt đầu dùng lược để chải mái tóc của mình, thì senpai nhẹ nhàng mở miệng.
“Có vẻ như em đã quen với lại ủy viên hội rồi ha.”
“A~, dạ……Em, tuy sợ gặp người lạ nhưng cũng nhờ mọi người cởi mở bắt chuyện với em ạ.”
“Vậy thì tốt rồi……Nếu được thì chị hy vọng người còn lại cũng trở nên quen thuộc thì tốt hơn.”
“Người còn lại……”
Vậy tức là
“……Chị đang nói về Mizuto ạ?”
“Phải phải. Sao nhỉ……e~to, anh trai của em ấy nhỉ?”
“Là em trai ạ.”
Tuy là tôi không phản ứng cự tuyệt như trước, nhưng trở thành em gái của tên con trai đó thì xin lỗi nhé……Tôi không thể gọi hắn là「Onii-chan」thêm lần nữa……! Đến giới hạn rồi! Sẽ vỡ tim mất!
“Chị đã liên tục bắt chuyện với cậu em trai của em để tạo chiều sâu trong quan hệ giao hữu đấy. Nhưng mà thực sự khó nhằn ghê.”
“Ể? ……A, ano, chiều sâu trong quan hệ giao hữu là sao ạ……?”
Tôi bật giác ngừng chải tóc, thì Kurenai-senpai lộ ra nụ cười khúc khích,
“Tất nhiên, với tư cách là hội trưởng hội học sinh nhiệm kì tới rồi. Thực khó mà có được một học sinh ưu tú như là cậu ta mà.”
“Thế……thế ạ.”
L, làm mình hết cả hồn……Chỉ tại cái người này nói gì đó dễ gây hiều lầm thật chứ!
“Kiểu gì đi nữa cậu ta lại dựng lên một bức tường xung quanh mình, cảm giác như chẳng quan tâm đến người khác……Cảm giác đó, bản thân chị cũng cực kỳ đồng cảm đấy……”
“Ể?”
“Giao tiếp với xung quanh là để thực hiện công việc một cách trơn tru. Yume-kun, em nhất định phải trở thành chiếc đinh kẹp để kéo cậu ta vào trong vòng đấy.”
Nói như thế xong, senpai chìa tay đến. Tôi cũng vừa đúng lúc chải tóc xong.
“Tóc em đẹp thật. Làm chị ghen tị đấy.”
Senpai nhận lấy chiếc lược từ tôi xong thì mang theo bộ dụng cụ trang điểm ra khỏi toilet nữ.
Tôi vừa dõi theo tấm lưng ấy, vừa nhớ lại ngôn từ lúc ban nãy.
Không quan tâm đến người khác—Quả thật thì Mizuto được bao bọc bởi cái bầu không khí đấy. Một người như senpai bắt chuyện một cách tích cực với một kouhai chẳng quen biết như mình, có thể đồng cảm với chuyện đấy sao……?
……Lại thêm một chuyện dễ gây hiểu lầm chăng. Dù gì chị ta cũng là một senpai khó mà nắm bắt mà.
Kéo Mizuto vào vòng, à……
Chắc chắn là tên con trai đó sẽ thấy khó chịu, nhưng khi thấy ở cùng với lại Higashira-san, cậu ấy không phải là không thích giao du với tất cả mọi người.
Với lại—Tôi vẫn còn nhớ.
Hình bóng của cậu ấy, một mình ngước lên bầu trời đêm tại một ngôi đền chẳng lấy một bóng người.
Là cô đơn. Hay là sự đơn độc. Cách sống lý tưởng được khắc ghi vào linh hồn ấy không phải là thứ mà Mizuto mong muốn.
Nếu là thế—Nếu có thể được giải tỏ dù chỉ một chút thông qua lễ hội văn hóa này, tôi nghĩ chẳng phải đấy là điều tốt hay sao.
“……Được rồi.”
Đây chắc chắn cũng là vai trò của một người chị. Thiệt tình, đúng là phiền phức mà.
“Yume-cha~n! Bây giờ em rảnh không~?”
Khi phần tô màu cho mái vòm hoàn thành một đoạn, đúng lúc có một senpai bắt chuyện với tôi.
Là Yasuda-senpai. Một senpai nữ học năm hai, dáng người cao, lại tràn đầy sự hoạt bác tươi tắn, làm tôi nhớ đến Akatsuki-san. Chị ấy là một người khéo léo, cởi mở bắt chuyện với lại cả tôi. Nhân tiện thì sau khi nói chuyện 10 phút thì sẽ có chứng nhận là bạn bè, mà là bạn bè thì có thể gọi thẳng tên của nhau mà chẳng cần phải ngại ngùng.
“Dạ, em đang rỗi ạ……Chị có việc gì cần nhờ ạ?”
“Chị định đi dán poster ở bản thông báo, em giúp chị được chứ? Chân và hông của chị đau quá.”
“Fưfư~. Được ạ——”
Tôi vừa cười với giọng nói cố tình giả làm bà già của Yasuda-senpai, vừa nhận ra.
Đây chính là cơ hội.
Khi tôi quay lại, Mizuto cũng vừa đúng lúc được giải thoát từ công việc tô màu, và định tiến đến chỗ đồ đạc được để ở cạnh cửa sổ. Ưwa~! Tên con trai đó định về kìa!
“A~……Nếu vậy thì senpai có cần một bạn nam chứ ạ?”
“Cũng phải, mà người bên chị đã đi ra ngoài hết cả rồi~”
Tôi vội vàng tiến đến gần Mizuto và vỗ nhẹ vào vai cậu ấy.
“……Gì hả?”
Cậu ấy quay lại với gương mặt nhăn nhó khó chịu. Cho đến tận giờ thì thái độ này không làm tôi chùn bước đâu.
“Cậu xong việc rồi à?”
“Thì xong rồi nên tôi mới tính đi về đây.”
“Tôi có việc muốn nhờ cậu giúp. Cậu ở lại một chút được chứ?”
Mizuto nhìn vào đồng hồ, ra dấu như là quan tâm đến thời gian, nhưng tôi hiểu đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Cậu ta làm gì có việc gì, chỉ là muốn về sớm thôi.
Khi hiểu ra chuyện tôi không dính bẫy, Mizuto lập tức bỏ cuộc.
“……Tôi hiểu rồi. Do công việc được lên kế hoạch kết thúc trước dự tính đấy nhé.”
“Cảm ơn. Đến đây đi.”
Tôi nắm lấy bắp tay của Mizuto rồi trở về chỗ Yasuda-senpai.
“Có tay nam rồi đây ạ. Xin lỗi chị vì cậu ta hơi ốm ạ.”
“Ồ~, là cậu em trai tin đồn đây mà. Lần đầu 2 ta gặp nhau nhỉ? Chị là Yasuda~, nhờ em chiếu cố!”
Nở nụ cười tươi, Yasuda-senpai chìa tay ra.
A~ tôi chợt nhớ ra. Thế này thì tệ rồi. Làm gì có chuyện tên ghét con người này lại bắt tay với senpai mà mình mới gặp lần đầu cơ chứ. Thế này thì phải hỗ trợ cậu ấy—
“Em là Irido Mizuto, lớp 7 năm nhất. Mong chị chiếu cố ạ, Yasuda-senpai.”
Quang cảnh ngoài dự đoán đó khiến tôi ngạc nhiên.
Cậu ta không nở nụ cười như là Yasuda-senpai. Nhưng mà, tên Mizuto đó—mà lại đi đáp lại bằng giọng điệu nhẹ nhàng, gọi tên đối phương và bắt tay như thế sao!
Ngay cả người họ hàng là Madoka-san mà cậu ấy hầu như thể hiện thái độ dửng dưng chẳng quan tâm kia mà……
Cái ngoài dự đoán ấy lại tiếp tục.
Yasuda-senpai vừa bắt tay thật chặt với lại Mizuto, vừa đột nhiên tiến sát mặt lại gần cậu ấy.
Aa~, là xâm lược không phận rồi!
Khoảng không cá nhân của Mizuto có bán kính khoảng 1.5 mét. Tên con trai mà ngay cả xếp hàng chờ tính tiền ở siêu thị còn làm vẻ mặt khó chịu này thì làm sao tiếp cận được cậu ta một cách dễ dãi như thế được kia chứ!
“Chị có nghe nói đấy chứ, cơ mà nhìn kỹ thì gương mặt của em cũng dễ thương lắm. Chắc nổi tiếng lắm ha~?”
Ưwaa~~! Kiểu trêu đùa đó không ổn lắm đâu senpai! Là kiểu mà Mizuto ghét nhất đấy!
Tôi đã nghĩ để đưa Mizuto vào bên trong vòng của ủy viên hội thì trước hết phải bắt đầu từ người không nản lòng với tính cách khó gần ấy, nhưng tôi đã chẳng nghĩ khoảng cách lại thu hẹp chỉ trong khoảnh khắc thế này. Thế này thì có lẽ sẽ phản tác dụng mất. Mizuto sẽ trở nên cứng đầ—
“Không có chuyện đó đâu ạ.”
Mizuto đáp lại nhẹ nhàng và nở nụ cười dịu.
Một nụ cười dịu.
……Cậu ấy nở một nụ cười dịu~?
“Em ăn nói dở lắm, cho nên hầu như chẳng có bạn bè ạ. Bạn gái thì cũng chỉ là trong mơ mà thôi.”
“Ể~? Nhưng mà chị cũng nghe tin đồn rồi đó? Là em lúc nào cũng ở bên cạnh bạn gái, lại còn rất là thân thiết nữa mà.”
“Mọi người xung quanh chỉ tùy ý nói theo suy nghĩ của họ thôi. Đấy là một trong những số ít người bạn thân của em. Bà chị đang đứng ở đằng kia của em có thể chứng minh ạ.”
Đang cười nói thân mật nữa.
Tên Mizuto đó đang cười nói thân mật đấy.
Nó quá sốc khiến tôi chỉ có thể đáp lại qua loa khi Yasuda-senpai hỏi「Nhỏ trong lời đồn đó, có phải bạn gái em ấy không? Yume-chan, kể cho riêng chị nghe về sự thật đi!」là「Thì, có lẽ thế ạ……」mà thôi.
Chuyện này là thế nào.
Loại người tích cực loại có thể bắt chuyện dễ dàng với lại Mizuto ngoài dự đoán thế sao. Thử nghĩ lại thì Higashira-san cũng đối đáp với Mizuto theo hướng tích cực mà ha……Với lại, hình như lúc mới vừa gặp, mình cũng bắt chuyện với lại Mizuto một cách tích cực mà chẳng giống mình một tí nào kia mà……
Vì có tiền lệ hiểu lầm chuyện Madoka-san là tình đầu của cậu ấy, nên tôi hoàn toàn không tin tưởng vào khả năng phân tích của mình, nhưng mà có thể nói ấn tượng đầu tiên về Yasuda-senpai là cực tốt. Senpai là người tạo bầu không khí cho ủy viên hội cho nên sẽ giống như một lời hứa thoát khỏi vỏ bọc cô đơn nếu như chị ấy có hứng thú với con người này.
Thành công đơn giản đến mức làm tôi nhẹ nhõm, và bọn tôi cầm theo poster bước ra khỏi phòng họp. Bọn tôi sẽ đi qua chỗ này chỗ kia có bảng tin trong trường để dán poster.
Giữa lúc đó, Yasuda-senpai cũng bắt chuyện với lại Mizuto.
“Thành tích của em cũng tốt lắm nhỉ, Irido-kun? Em làm thế nào để học thế~?”
“Em học trong vòng 1 đêm ạ. Bình thường thì em có ghi chép hết vào vở rồi.”
“Chỉ một đêm mà được top 2 của cả khối à~. Đúng là trí tuệ khác thường mà.”
Ban đầu thì nói về những thông tin ở bề ngoài thôi, nhưng dần dần lại đi đến những nơi sâu hơn.
“Nè nè~! Em với lại Yume-chan đâu có chung huyết thống đâu đúng không? Ban đầu em nghĩ thế nào? Khi một cô gái dễ thương thế này trở thành người nhà!”
“Em khá là ngạc nhiên ạ. Vì chuyện đến bất ngờ quá. Sau đó thì, bọn em cố gắng cùng nhau để làm quen với cuộc sống mới, và đặc biệt không có chuyện gì nhạy cảm đâu ạ.”
“Thật chứ~? Mà hiện thực thì đúng là thế ha~”
Cậu ấy tán dóc còn giỏi hơn cả mình nữa.
Tuy bây giờ đã quen, nhưng với tôi lúc ban đầu cứ mỗi khi nói về mối quan hệ sống cùng thì lại khó trả lời vậy kia mà. Tên con trai này lại trả lời mà chẳng do dự.
Cậu ấy không phải là không có năng lực giao tiếp. Chỉ là không có hứng thứ giao lưu mà thôi.
Lúc còn đang hẹn hò, tôi được cái năng lực giao tiếp mức cao đó giúp đỡ không biết bao nhiêu lần. Nên nếu thử nghĩ lại, có lẽ chuyện cậu ấy nói chuyện ôn hòa với lại Yasuda-senpai dù là lần đầu gặp mặt cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên.
Thực tế, lần đầu gặp mặt mẹ mình, cậu ta cũng nói chuyện rất tốt mà ha……
Có trang bị năng lực rồi thì chỉ cần có cơ hội là có thể giải quyết đơn giản. Nếu như là thế này thì phải chi mình tạo thời điểm sớm hơn cho cậu ta thì tốt quá.
…………Hửm? Nhưng mà Kurenai-senpai hình như đã nói là「Kiểu gì đi nữa cũng khó」thì phải……?
“Qua phải một tí~”
“Ở chỗ này ạ?”
“Phải rồi. Ôkê~!”
Trong lúc tôi cảm thấy khó chịu như có một cái gai nhỏ đang đâm vào cạnh đầu mình thì việc dán poster vẫn diễn ra suôn sẻ.
Khi điểm thứ hai vừa kết thúc thì Yasuda-senpai khẽ bắt chuyện với tôi.
“(Yume-chan, Yume-chan)”
“(Dạ?)”
“(Em trai của em lúc nào cũng về cho sớm nên chị nghĩ là người khó gần, nhưng khi thử nói chuyện thì hoàn toàn là một đứa rất tốt đấy? Chị không biết luôn á~. Sao lúc nào mà em ấy cũng lầm lũi về sớm thế?)”
“(Cậu ấy về sớm là do……có lẽ, hình như là vì cô bạn nữ nhút nhát sợ người lạ đó của cậu ấy không có chỗ nào để nương tựa trong một lớp đang vào chế độ lễ hội văn hóa đấy ạ……)”
“(Thế em ấy ở cùng với cô bạn gái để cô bạn gái không cô đơn một mình à!? Ưwa~! Thế thì quá tốt bụng rồi! Độ hảo cảm lại tăng vọt!)”
……Mình đã nói là cô bạn nữ rồi mà, có phải bạn gái đâu.
Ư ư……Phải rồi ha, ai rồi cũng sẽ nghĩ như thế mà……
“(Nếu thế thì phải giải thoát cho em ấy sớm thôi nhỉ! Mau nhanh chóng kết thúc thôi nào!)”
“(Dạ……)”
Mizuto đang nhìn vào màn hình smartphone, không quan tâm đến tôi đang vô cùng bất lực.
“Mọi người vất vả rồi~! Hẹn mai gặp lại nhé~!”
Sau khi việc dán poster kết thúc, bọn tôi quay lại phòng họp để dọn dẹp đồ đạc, lần lượt các thành viên trong ủy viên hội và Yasuda-senpai nói lời tạm biệt.
Các thành viên trong hội lần lượt rời đi, tôi thì nhìn vào gương mặt của Mizuto.
“Cậu vất vả rồi. Cậu trò chuyện với lại Yasuda-senpai cũng khá tốt đấy nhỉ? Vì cậu lúc nào cũng nói mấy câu bất lịch sự nên làm tôi đứng ngồi không yên thôi.”
Mizuto thoáng nhìn vào gương mặt tôi,
“Tôi không có giống với ai đó cứ chun chút là lại nói những lời cay nghiệt đâu, nên khá là vui đấy chứ.”
“……Chẳng lẽ, cách nói chuyện đó cậu chỉ nói với lại tôi thôi à?”
“Cả Kawanami nữa.”
Nói ra thì mới đúng là thế……Gì chứ, mình đã kỳ vọng thế cơ mà.
“Tôi muốn ghi hình lại lúc cậu nói chuyện một cách ôn hòa cơ. Nếu Higashira-san mà xem được chắc sẽ cười lăn ra thôi nhỉ.”
“Thôi đi. Cậu ta cả đời sẽ cười sắp mặt, hay bị sự mặc cảm tự ti lôi kéo đi mất đấy. Cậu ta rõ là một đứa phiền phức mà.”
“Nhưng đâu có bằng cậu.”
“Dường như là cô không biết nhỉ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu không ngừng ngại giao tiếp với đứa không có năng lực giao tiếp ấy.”
À~, rồi rồi. Cũng đang nói về tôi đây mà.
Nhịn cười thôi mà cũng mệt thật. Cậu ta đang khẳng định rằng không chỉ mỗi tôi là đặc biệt……Nếu như không chia tay thì cuộc trò chuyện không thể xảy ra này sẽ làm cái tôi bây giờ thoải mái hơn.
“Quả nhiên nên thu hình lại thì tốt hơn. Lúc cậu trở nên cáu kỉnh thì không thể nào so với Higashira-san—”
“—Xin lỗi. Chờ tôi một tí.”
Mizuto lắc nhẹ chiếc smartphone để cho tôi thấy.
Hình như là có việc gì gấp. Và người mà Mizuto liên lạc là—
“Higashira-san à?”
“Àà. Tôi hơi trễ một chút so với giờ đã nói—”
Mizuto vừa nói, vừa thao tác điện thoại và đưa nó lên tai.
Bóng của cánh tay khiến cho tôi không thể thấy gương mặt khi nhìn nghiêng đó được nữa.
Chính vì thế mà tất nhiên, tôi không thể tiếp tục trêu đùa cậu ta như ban nãy được nữa.
Nếu như đã trễ……Ưn, thì chẳng còn cách nào khác nhỉ. Nên ưu tiên đằng đó hơn.
Sau một lúc, Higashira-san trả lời điện thoại hay sao mà Mizuto mở miệng.
“Alô.”
Tôi im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Mizuto và Higashira-san.
Nó chỉ khoảng 10 giây mà thôi.
“Àà. Ừm. Tôi đến ngay.”
Mizuto rời điện thoại ra khỏi tai và ngắt máy.
Sau đó thì cậu ấy nhìn vào tôi,
“Vậy chào nhé. Tôi đi la cà một chút rồi sẽ về.”
“A……ừm. Đừng có về trễ đấy nhé. Ngày cũng bắt đầu ngắn đi rồi đó……”
“Àà. Tôi biết rồi.”
Nói ngắn gọn như thế xong rồi Mizuto bắt đầu bước nhanh chân. Chắc chắn là đến thư viện rồi còn gì. Chỗ đó chẳng liên quan gì đến lễ hội văn hóa nên đó là chỗ đễ Higashira-san dễ dàng lui đến.
Về nhà trước rồi đợi một lúc là lại có thể ngay lập tức gặp Mizuto.
Nếu như vẫn nói chuyện chưa đủ thì đến lúc đó nói là được.
Chắc chắn là thế, vậy mà—
“Nè~!”
Tôi đã cất tiếng gọi.
Mizuto dừng bước và ngoảnh đầu lại.
“Sao thế?”
“Etto……thì……”
Tại sao mình lại gọi cậu ấy dừng lại nhỉ.
Ngay cả bản thân còn chẳng biết nữa, chỉ đang tìm những lời có thể nói,
“Áo……áo thun của lớp! Ngày mai chắc chắn sẽ được chuyển đến đấy……!”
Ánh chiều tà chiếu vào làm nửa gương mặt của Mizuto nhuộm màu đỏ, nửa còn lại thì khuất sau bóng đen.
“Thế à. Rất mong đợi ha.”
Chỉ trả lời như thế thôi, rồi Mizuto đi mất.
Tôi trong một lúc đứng nhìn về phía cầu thang, nơi mà Mizuto khuất đi.
Từ trước đến giờ luôn thế này.
Bọn tôi lúc nào cũng đáp trả nhau những lời khó chịu nhất, làm mối quan hệ dần xấu đi, vào trạng thái giống như là chiến tranh lạnh—Cách tiếp xúc đó vẫn cứ tiếp tục.
Đó là bọn tôi ở hiện tại.
Và trở nên thích cái hiện tại như thế.
Vậy mà—Tại sao chứ.
Vẫn cứ như mọi khi cơ mà.
Chắc chắn là tôi, bọn tôi đã thích như thế.
Thế mà tại sao, bây giờ—Tôi lại cảm nhận được bức tường giữa tôi và Mizuto như thế này chứ.