Con gái mẹ kế là bạn gái cũ của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Ngoại truyện - Ký ức vàng của cặp đôi người yêu cũ - Ngày 28 tháng 4

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Nhật ký vàng – Ngày 28 tháng 4

「Nhật ký của Mizuto」Ngày 28 tháng 4 (Thứ bảy)

Từ hôm nay là bắt đầu tuần lễ vàng, nên nhốt mình trong nhà suốt cả ngày để đọc sách.

Ba và dì Yuni cũng đi đến tối muộn mới về, cả con nhỏ đó cũng ra ngoài, nên tôi đã có thể tận hưởng sự yên tĩnh một cách từ chậm rãi.

Tậm trạng rất ư là tốt, hôm nay có lẽ sẽ ngủ ngon.

※※※

「Nhật ký của Yume」Ngày 28 tháng 4 (Thứ bảy)

Vì là tuần lễ vàng nên mình muốn đọc hết tất cả sách còn tồn đọng, nhưng lại đi chơi do được bạn bè rủ rê.

Quả trưa cả bọn tạm thời giải tán, mình về nhà và thấy bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn.

Trên đó còn có ghi là「Nhờ con đi giặt đồ hộ nhé」nữa. Giống như là mẹ đã về vậy.

Mình cảm kích và sau khi dùng bữa trưa đã đi giặt đồ, rồi ghi thêm vào mảnh giấy「Cảm ơn nhé. Bữa ăn ngon lắm」.

Buổi chiều thì vô tình ghé vào tiệm sách để mua thêm sách.

Sách tồn đọng lại càng tăng thêm mất rồi……

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Tuần này là tuần lễ vàng.

Hay tên khác・Tuần lễ đọc sách.

Chính vì thế mà tôi dành triệt để toàn bộ thời gian rảnh rỗi do không phải đến trường để đọc sách. Thế nên tôi cũng đã chuẩn bị rất nhiều sách. Cảm giác tràn đầy năng lượng để chuyên tâm đọc sách trong mấy ngày nghỉ liên tiếp.

Tôi nằm trên giường của mình, tập trung vào những con chữ trong cuốn sách.

Mới ngày đầu kỳ nghỉ mà dường như đã bốc trúng cuốn tủ rồi. Đọc khá là hay. Tay cứ lật hết từ trang này qua trang khác cùng sự cuốn hút, nhưng khi vừa đọc hết chương 2 thì tôi mới chợt nhớ ra.

Hình như ba có nhờ mình đi giặt quần áo.

Mừ~, tôi cau mày lại. Từ giờ trở đi mới là đoạn hay kia mà……

Có thể lượn qua nó một cách hợp pháp bằng cách nào đó không ta.

Chỉ còn cách là đùng đẩy cho người nào khác ngoài tôi thôi, nhưng hôm nay ba cũng như dì Yuni, kể cả con nhỏ đó cũng đi ra ngoài từ sáng rồi……

“……A.”

Tôi vừa nhớ ra.

Con nhỏ đấy, hình như trưa sẽ tạm về nhà mà nhể?

Thú vị thật……

Sau khi vô sự mà đọc xong cuốn sách, tôi khát nước và đi xuống phòng khách.

Và, xác nhận rằng đồ đã được giặt sạch.

“……Ngon lành đấy chớ.”

Tôi cười.

Chuyện tôi đã làm cực đơn giản.

Tôi đặt bữa trưa ra ngoài phòng khách, và viết mẫu giấy như là dì Yuni đã viết vậy. Nội dung thì tất nhiên là「Nhờ con đi giặt đồ hộ nhé」.

Và rồi con nhỏ đó quay trở về.

Con nhỏ đó thấy bữa trưa và mẫu giấu mà cứ tưởng là do dì Yuni chuẩn bị sẵn, sẽ chủ động tươi rói chủ động đi giặt đồ thay tôi ngay. Cứ làm và làm mà không để ý đến xung quanh luôn!

Hoàn hảo……Kế hoạch tác chiến hoàn hảo.

Tôi vừa đắm mình trong niềm vui, vừa thu hồi lại mảnh giấy. Cái này mà để dì Yuni thấy là bể chuyện ngay.

Sau khi bổ sung lượng nước, vừa đi quay trở về phòng để quất cuốn thứ 2, thì tôi nghe thấy tiếng「Về rồi đây」từ phía cửa chính.

Bước ra ngoài hành lang thì đúng lúc con nhỏ đó—Irido Yume đang cởi giày ra.

Tôi làm vẻ mặt như không biết gì và cười.

Yume thì cau mày lại.

“……Gì đấy?”

“Có gì đâu?”

Con nhỏ này đang nằm trên lòng bàn tay của tôi. Phải, cứ như tôi là nghệ sĩ múa rối ấy……

Kư kư kư. Tôi vừa giấu đi nụ cười sảng khoái, vừa bước lên lầu 2.

Sau đó xử lý mảnh giấy này đi là kế hoạch phạm tội trở nên hoàn hảo—

“Hửm?”

Tôi hướng mắt xuống cái mảnh giấy mà tôi đang nắm chặt, thì nhận ra là nó nhiều chữ hơn cái mà tôi đã viết.

Nó đã được viết thêm vào.

Là,

「Cảm ơn nhé. Bữa ăn ngon lắm」

“………………”

……Thiệt tình.

Nếu như đã biết tôi làm thì con nhỏ đó tuyệt đối không nói ra những điều như thế này đâu.

Tôi định vò mảnh giấy lại, nhưng quả nhiên là không thể.

Cứ thế mà nhét nó vào túi và trở về phòng của mình.