Dù chỉ có thể nói rằng do sự bồng bột của tuổi trẻ, nhưng từ năm hai trung học đến hiện tại, tôi có một người bạn trai.
Tôi thậm chí còn bất ngờ về cái sự liều lĩnh, chẳng biết lấy dũng khí ngần ấy từ đâu ra của bản thân khi còn học năm hai trung học nữa, nhưng rồi mối quan hệ như thế đến giờ vẫn cứ vô sự—đúng hơn lại còn tăng thêm hỏa lực nữa—mà tiếp tục, nên là thôi thì đành dành lời khen cho nó vậy.
Người bạn trai ấy—tức Irido Mizuto, sau đó vì chuyện này chuyện nọ mà trở thành anh em kế của nhau, sống chung với nhau dưới một mái nhà, lại còn học chung lớp trên cao trung với nhau nữa. Nếu là như thế, tôi nghĩ có lẽ hai đứa sẽ ve vãn tán tỉnh nhau suốt hai tư trên hai tư cho xem, nhưng mà ngạc nhiên thay lại chẳng phải như thế.
Dính lấy nhau khi vẫn còn sự ham muốn ấy chỉ khi còn là học sinh trung học thì được.
Khi mà trở thành học sinh cao trung rồi thì cần phải hẹn hò với nhau trong phạm vi giữ gìn tiết độ.
Chính vì lý do đó mà ở trường chúng tôi cũng che giấu đi mối quan hệ, chỉ tiếp xúc nhau với tư cách là bạn cùng lớp mà thôi. Ừ thì,「bạn cùng lớp」mà Mizuto-kun định nghĩa, lại trở thành「gần như là người dưng không nói chuyện cùng」mất rồi, nhưng phần đó được anh ấy quan tâm sau giờ học cũng là đủ với tôi rồi. Đúng hơn là trong tình trạng ở lớp thì giả vờ làm người dưng, chỉ sau giờ học thì lại tán tỉnh nhau đó không phải là không khiến tôi trở nên rạo rực—
Quay lại vấn đề.
Nói chung là chúng tôi ở trường đang trải qua khoảng thời gian cá nhân với nhau. Thỉnh thoảng có dè chừng ánh mắt của mọi người xung quanh mà lén cùng nhau dùng bữa trưa, nhưng trong lớp học thì hoàn toàn thuộc những nhóm khác nhau. Có lẽ chuyện chúng tôi trò chuyện cùng nhau còn chưa được bạn cùng lớp chứng kiến nữa không chừng.
Ấy vậy—vì là người yêu mà.
Có những lúc bất chợt ánh mắt đuổi đến chỗ của đối phương chứ.
Và dạo gần đây, tôi có một chút chuyện đang tò mò lắm. Ví dụ như là, cảnh như thế này đây.
“A~……Irido-kun?”
Là lúc mà một bạn nữ trực nhật với thân hình nhỏ nhắn đang cố hết sức bôi tấm bảng đen.
“Không với được bên trên đúng không.”
Mizuto-kun nói như thế rồi thì nhanh chóng bôi đi những chữ ở phía trên, nhẹ nhàng vẫy tay rồi bước ra khỏi lớp trước sự thẫn thờ của bạn nữ trực nhật đó.
Mà cũng có cảnh như thế này nữa.
“Sao thế?”
Trong tiết thể dục, có một bạn nữ đang đứng nép ở góc sân trường.
Mizuto-kun đi ngang rồi bắt chuyện, nói vài ba câu「nên gọi sensei thì tốt hơn đấy?」「……nếu cậu thấy ổn thì không sao」, rồi không hiểu vì sao cứ thế mà nán lại tại đó.
Tôi đã nghĩ trong đầu ‘không biết anh ấy đang làm gì nữa?’ nhưng ngay sau đó nhận ra ngay.
Rằng, những tia nắng mặt trời chiếu rọi xuống bạn nữ đứng nép mình ấy đang bị cơ thể của Mizuto-kun chắn đi.
Bạn nữ kia cứ chốc chốc lại ngước lên, loáng thoáng nhìn vào gương mặt Mizuto-kun đang giả vờ không biết là mình đang tạo ra bóng râm.
Mồ~……mình biết mà.
Dù là trong trường hợp nào đi nữa, dù là đứa con gái nào đi nữa thì cái cách mà họ nhìn Mizuto-kun trở nên như là của một người thiếu nữ mà.
Dù gì thì cả một đứa như tôi, cả Ayai Yume, ngày xưa cũng giống như thế mà. Lúc gặp khó khăn khi quên nguyên liệu món cà ri trong chuyến học dã ngoại, Mizuto-kun đã bất thình lình đi đến và cho tôi phần nguyên liệu của anh ấy. Tôi không mê đắm ảnh đến mức trở nên yêu luôn tại đó, nhưng cho đến bây giờ đấy đã là sự kiện mà tôi thật sự hạnh phúc đến nỗi nhớ rất rõ ràng.
Mizuto-kun đã nói thế này.
Thông qua mối quan hệ hẹn hò với anh ấy mà tính hòa đồng của tôi đã được nâng cao.
Nhưng mà, không phải chỉ mỗi tôi là thay đổi đâu. Cả phía Mizuto-kun rõ ràng cũng khéo lên lắm mà. Khéo trong cái cách đối xử với con gái thông qua mối quan hệ hẹn hò với tôi ấy!
Kết cục thành ra thế này.
“……Nè~. Irido-kun ấy, nhìn kỹ thì gương mặt dễ thương quá ha?”
Dù là ai nói, dù là ở đâu đi nữa cũng có tiếng xôn xao.
“Ể, ể~? Sở thích của cậu tệ thế?” “P-, phải rồi đấy. Cậu ta u ám thế kia mà……” “C-, cậu ta cũng có nói chuyện với ai đâu~” “C-chỉ toàn đọc sách thôi trông chán ghê~”
Cái này không phải nói xấu.
Mà là để gây áp lực.
Đây chính là những gì mà đám con gái đang nghĩ.
——Đến bây giờ mới nhận ra á. Chỉ mỗi mình mình biết được sự tốt bụng là Irido-kun là được rồi!
Tôi, bạn gái của ảnh, là người biết rõ nhất đây. Mizuto-kun có sức quyến rũ như thế kia mà.
Một sức quyến rũ mà không thể hí hửng mà nói ra ngoài mặt……chỉ lặng lẽ, riêng mỗi bản thân mình muốn trân trọng cảm xúc ấy thôi.
Một người con trai có khiếu làm cho đối phương yêu đơn phương mạnh mẽ nhất.
Đấy chính là bạn trai của tôi đó.
—Đấy chính là bạn trai của tôi đó!
……Ấy, đã thất lễ rồi. Lại tự cao tự đại ấy mà.
Nhưng mà, tôi không thể nào vô tư vô lo và cười tủm ta tủm tỉm mãi được. Anh ấy trở nên đào hoa làm tôi cực kỳ dễ chịu lắm, nhưng mà không phải là không trở nên bất an.
Tôi không nghĩ Mizuto-kun sẽ ngoại tình, nhưng không thể nói bên phía con gái sẽ không tự ý suy nghĩ đăm chiêu, rồi làm mấy cái cử chỉ kỳ quặc đến với anh ấy. Con trai như là ảnh chạm vào phát là bộc phát ngay. Chỉ cần một trong ai đó cho thấy hành động của mình thì những người khác cũng sẽ ra tay ngay. Hơn nữa, độ bám dính lấy có thể nói là khác hơn hẳn so với fan của mấy đứa con trai năng nổ trong mấy câu lạc bộ vận động……
Thực tế thì tôi chưa từng thấy qua nên lấy mình làm mẫu để tưởng tượng đến thôi.
Nói chung là, không khó để nghĩ đến cảnh một trận đại chiến sẽ xảy ra. Cứ đà đó, phạm phải sai lầm nào đó để cho sự tồn tại của tôi bị lộ ra thì—Hí ểểểể~, đúng là địa ngục mà~~……!
Mà, thế này chỉ là tôi tự ý ảo tưởng mình bị hại thôi, hiện thực lẽ nào lại tồi tệ đến thế kia chứ. Nhưng mà vẫn có cái sự thật là bạn trai tôi đang sử dụng cái kỹ năng liếc mắt đưa tình với người khác.
“……Yume?”
Khi đang hẹn hò sau giờ học, tôi đi bên cạnh Mizuto-kun mà ôm chặt cánh tay của ảnh.
“Sao thế? Này thì khó đi lắm.”
“Có gì đâu? Bình thường mà. Vì em là bạn gái anh mà.”
Mizuto-kun là của tôi.
Bây giờ mấy người có trở nên yêu anh ấy đi nữa cũng đã trễ rồi. Từ trước lúc mấy người nhận ra được sức quyến rũ của Mizuto-kun thì ảnh đã là của riêng tôi rồi!
Khi mà tôi đang vênh váo với tình địch không có thực trước mắt, Mizuto-kun vừa trông khó xử mà lảng ánh nhìn đi, vừa nói bằng giọng yếu ớt.
“……Chạm trúng rồi kìa.”
“Chạm chỉ một chút thôi. Vì nó nhô ra đến ngần này mà.”
Ngực của tôi đang chạm vào cánh tay của Mizuto-kun. Không phải là không xấu hổ, nhưng mà tôi không nghĩ là không thích. Đúng hơn những lúc tâm trạng vui vẻ giống bây giờ, Mizuto-kun có sờ đi nữa cũng đ—không không, không phải là tôi muốn anh ấy sờ hay gì đâu!
Mizuto-kun nói mà như thở dài ra một hơi,
“Em thật sự khác hẳn rồi đó……”
“Là do Mizuto-kun chứ ai?”
“Tại sao?”
“Đây, hormone nữ tính của em tiết ra chỗ này rồi chỗ kia này.”
Thực tế thì, thời kỳ phát triển bắt đầu sau khi tôi bắt đầu hẹn hò với lại Mizuto-kun, nên tôi nghĩ nó thật sự có liên quan đến. Mà đâu phải là được ảnh mò mẫm gì đâu, nhưng không sai khi mà tôi đã đang hóa thành nữ giới theo từng ngày……Đã ngượng lắm chứ~. Ngượng vì phải báo với mẹ rằng,『áo ngực của con lại chật đi rồi』……
“Do Mizuto-kun nuôi dưỡng cả đấy, nên là anh phải quan tâm chăm sóc, đừng có mà bỏ chạy đấy.”
“Chăm sóc á. Vậy tức là ở nơi vắng vẻ anh có sờ cũng được hả?”
Nơi vắng vẻ→Em bé→Vú——
Tôi vội vàng xóa đi những liên tưởng hiện lên trong đầu.
“Ee~to……Ừ thì, anh cứ cho nước đi……”
“……Em ghê thật đấy chứ.”
“Kh-khoan đã~, đừng có tưởng tượng mà~~!”
Sau khi nói ra rồi thì tôi mới nghĩ đến! Tôi đã nghĩ ‘chẳng phải mình dâm ngoài sức tưởng tượng sao?’ ấy!
Cười nhẹ rồi thì Mizuto nói.
“Em chẳng cần phải nói đâu, anh định quan tâm cho đến cùng mà.”
“‘Cho đến cùng’ ấy, tức là đến đâu?”
“Tùy em tưởng tượng.”
……Ểể~~~!? Đừng có thả thính như thế chứ!
“Nói về quan tâm thì……”
Khi mà tôi đang bối rối trước câu nói mang ý nghĩa sâu xa đó thì Mizuto-kun bất chợt đổi chủ đề.
“Gần đây, anh có quen được một đứa.”
“Ể? Chẳng lẽ nào……là bạn bè? Của anh á?”
“Thái độ kém duyên quá nha.”
Khác với loại người『không thể kết bạn』mà tôi đã từng, ảnh là loại không kết『bạn bè』mà. Và từ một Mizuto-kun như thế mà lại nói『có quen một đứa』thế này thì……
“Người thế nào? Người thế nào thế?”
“Một đứa otaku nhàm chán. Cũng cùng học năm nhất, anh quen ở trong phòng đọc sách của trường. Là một đứa chỉ toàn đọc Light Novel thôi……”
“À~, Mizuto-kun cũng đọc mà ha.”
“Light Novel thì cũng có nhiều thể loại còn gì? Thế nên, dù một đứa ăn tạp như anh có nói chuyện đi nữa thì đối phương cũng theo được……”
“Ể~? Ra là có người cùng tuổi hiểu được Mizuto-kun luôn.”
“Ừm. Nếu mà chịu chú ý vạt váy giùm cho anh thì đúng thật là một đứa thú vị đấy chứ.”
“Ể?”
Váy?
“……Ch-, chờ đã? Chẳng lẽ nào……Con gái?”
Ảnh im lặng với tôi……rồi đi gặp gái sao?
Lại còn quen nhau ở phòng đọc sách của trường? Bạn bè đọc sách? Thế thì, cứ như là chuyện ngày xưa của……!
“—Biết là sẽ thành ra thế này nên anh mới quyết định nói ra đó.”
Mizuto-kun nở nụ cười dịu dàng rồi nói.
“Là vì em là người hay ghen—đúng hơn, em rất hay ghen tuông mà. Nên là anh mới nghĩ cho em gặp Higashira sớm.”
“Higashira……?”
“Phải. Là Higashira. Higashira Isana.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên mà từ chính miệng của Mizuto-kun nói ra tên của một đứa con gái khác.
“Yume—Em đi gặp bạn của anh nhé. Gặp xong rồi thì em sẽ hiểu cổ không phải là đối tượng để cho em ghen ngay.”
Ngày tiếp theo, tức là vào ngày hẹn gặp mặt, tôi đến phòng tự học vào giờ nghỉ trưa.
Tuy là còn đến một tháng nữa mới đến kỳ thi giữa kỳ, nhưng mà Rakurou là trường dự bị xuất sắc của thủ phủ nên có chuẩn bị từ trước cho đến cỡ nào đi nữa vẫn là không đủ. Tôi không phải là người đang bế tắc đến tận như thế đâu, nhưng mà vài ngày tôi lại dành thời gian để soạn bài・ôn bài một lần. Vì muốn dành thời gian bên Mizuto-kun sau giờ học nên nếu có thể thì tôi muốn làm luôn vào giờ nghỉ trưa.
Hôm nay dường như lại trùng cái『vài ngày một lần』đó. Trên những chiếc bàn được ngăn cách ra trong phòng tự học chật kín học sinh kia có rất nhiều cuốn vở được mở ra.
Vừa tìm bàn trống, tôi vừa nghĩ ngợi đến chuyện gặp mặt sau giờ học hôm nay.
Mizuto-kun……ảnh có đang hiểu gì đâu.
Ảnh sao mà hiểu được bản thân mình đào hoa đến mức nào kia chứ!
Dù nói là bạn bè đi nữa, ảnh sao mà hiểu được đối phương đang nghĩ gì đâu. Hơn nữa lại còn là một đứa con gái dành hầu hết thời gian cho phòng đọc sách kể từ lúc nhập học nữa—Nói thẳng ra luôn này. 100% là đổ rồi! Vả lại tôi từng như thế nên là chẳng sai đi đâu được!
Môi trường đã khác cho đến khi hết trung học. Bình thường thì những đứa con trai năng động tham gia vào câu lạc bộ bóng đá sẽ đào hoa, còn người có sở thích đọc sách như Mizuto-kun thì chẳng nổi tiếng gì cả đâu. Vì có định kiến đó nên kà Mizuto-kun cũng chẳng nhận thức được.
Nơi đây là trường cao trung Rakurou. Là trường mà quy tụ những nam nữ chăm học hành từ các trường trung học ở đây ở đó lại.
Từ ánh mắt của những đứa con gái như thế thì anh ấy tuyệt hơn gấp trăm triệu lần so với một tên trong câu lạc bộ bóng đá với vẻ cợt nhả! Tri thức, tươi mới, lại còn dịu dàng như Mizuto-kun nữa thì rõ là anh ấy đào hoa lắm lắm rồi!
Vậy mà, lén lút gặp mặt liên tục ở phòng đọc sách nữa thì……!
Sao mà không hiểu lầm được~~!!
Tuy Mizuto-kun đã nói『không phải đứa như thế đâu』, nhưng mà có những phần chỉ con gái mới nhìn thấu con gái. Nếu không nhìn thấu……Nếu mà mình không nhìn thấu thì……!
Khi đang suy nghĩ như thế thì tôi tìm thấy được chỗ trống.
Tôi không nói gì mà kéo ghế ra và ngồi xuống.
Bất chợt, gương mặt của đứa con gái đang ngồi ở ghế kế bên lọt vào tầm mắt, và tôi đã『ưwa~』lên trong đầu.
Không có sự lòe loẹt gì cả, nhưng lại là một nhỏ cực kỳ dễ thương……Tuy để mái tóc ngắn nam tính, nhưng mà thân người lại nhỏ nhắn, làm người ta nghĩ đến những con vật nhỏ nhắn. Trong lớp tôi có nhỏ Minami-san lưng thấp đó, chẳng phải thân hình nhỏ này giống với lại Minami-san hay sao.
Nhưng mà——Nếu nói về thứ khác với lại Minami-san.
Thì chính là bộ ngực đang được đặt trên mặt bàn kia.
Toàn cơ thể dễ thương, vậy mà chỉ mỗi bộ ngực lại cực kỳ phụ huynh đến như thế. Tôi cũng thuộc bên to rồi, nhưng mà nhỏ còn to hơn tôi hẳn hai size……Cái này nói sao ấy nhỉ. T-……Tra-……phải rồi Transistor Glamor!
Gương mặt xinh xắn này và thân hình đó tương phản với nhau.
Những nhỏ như thế này có lẽ được con trai nghía đến lắm nhỉ~……Tôi thấy trông vất vả cho nhỏ hơn là ghen tị.
……Cơ mà hình như tôi đã thấy nhỏ ở đâu rồi……?
Mà thôi. Đừng có nhìn chằm chằm vào gương mặt của người khác. Học thôi học thôi.
Lúc mà tôi mở sách giáo khoa và tập vở mang theo thì nghe được tiếng ‘bộp’.
Ửm? – Khi tôi nhìn xuống chân thì thấy có một cục gôm đang lăn.
Nó lăn đến từ chỗ nhỏ thiếu nữ xinh đẹp, ngực to lưng thấp lúc nãy.
Khi tôi nhặt cục gôm lên rồi thì chọt chọt nhẹ vào vai của nhỏ.
Rồi tôi chìa cục gôm đến cho nhỏ, hiện đã hướng ánh nhìn cáu gắt đến.
“(Cái này, của ấy phải không?)”
Do phòng tự học cấm nói chuyện riêng nên là tôi thì thầm.
Nhỏ nhìn cục gôm rồi thì ‘A’ lên một tiếng.
“(……Phải rồi……Cảm ơn, nhiều lắm)”
Kiểu nói chuyện trông như không quen nói chuyện với người khác đây mà. Ngạc nhiên thật. Trông nhỏ kiểu nổi tiếng vậy mà.
Rồi thì—Lần đầu tiên tôi nhìn chính diện gương mặt của nhỏ.
Vào khoảnh khắc đó thì ký ức tôi trỗi dậy.
Nhỏ chính là người đã đường đường chính chính đọc bài phát biểu ở lễ nhập học——
“(Cậu chẳng phải là……Asuhain-san?)”
Là Asuhain, Ran-san.
Đại diện tân học sinh—người đạt được thành tích hạng nhất trong kỳ thi đầu vào.
“(……Thì phải, có gì không?)”
Nói thế rồi, Asuhain-san chau mày lại trông như ngờ vực.
Đây chính là lần đầu tiên tôi và Asuhain-san tiếp xúc với nhau.
Sau giờ học, một dáng hình thân quen dẫn theo một dáng hình không thân quen bước đến nơi mà tôi đang đứng chờ ngoài cổng trường,
Một người là Irido Mizuto——Bạn trai và cũng là anh kế của tôi.
Người còn lại thì cong lưng, lúng ta lúng túng. Quả thật là một đứa con gái sợ người lạ.
“Đã để em phải chờ.”
“Ư ừn……Còn nhỏ đó là?”
Cổ đang dòm đến tôi từ phía sau lưng của Mizuto.
Đứa con gái cong lưng đó giật mình, như muốn chạy trốn khỏi ánh nhìn của tôi mà lấy lưng của Mizuto ra làm tường. Khi tôi thử dòm ở phía đối diện thì lại lần nữa cổ chạy vòng sang hướng ngược lại. Dáng lưng thì trông cao hơn tôi đấy, nhưng mà chuyển động thì trông như loài động vật nhỏ nhắn vậy.
“Phải. Con nhỏ này là Higashira Isana.”
Bị Mizuto-kun vỗ nhẹ vào lưng, cô nàng lưng cong—Higasahira-san loáng thoáng nhìn lên, rồi khẽ cúi đầu chào.
Cử chỉ thật là hoài niệm làm sao. Tôi của hai năm về trước cũng cảm giác như thế này đây—
—Và rồi trong lúc đang nhìn dáng hình đó với cảm xúc trìu mến ấm áp thì tôi cuối cùng cũng nhận ra.
………………To quá.
Một phần của cơ thể—Phía dưới vai, vừa phía trên vùng bụng—đang nhô ra một cách kinh khủng. Do cổ cong lưng nên là mình đã chẳng nhận ra sao. Hay vốn dĩ do cổ là loại người có sự hiện diện mờ nhạt sao. Nhưng mà thử đối diện như thế này rồi thì tôi chỉ có thể nghĩ mình cho đến khi nãy có hai mắt mà như mù vậy.
Bộ ngực như thế này làm thế nào mà mình lại bỏ sót được chứ.
Nếu đơn thuần nói về độ to của nó thì, to còn trên cả Asuhain-san……? So sánh về cơ thể thì có thể thấy kích cỡ giống như nhau vậy. Hôm nay rốt cuộc là sao chứ. Sao mà trong một ngày mà tôi lại gặp hai người nhỏ nhắn với bộ ngực tách biệt với học sinh cao trung như thế này chứ.
“Higashira.”
Bằng sắc âm bình thản hơn mọi khi một chút, Mizuto-kun hướng ánh nhìn đến Higashira-san ở sau lưng ảnh.
“Đây mà người bạn gái mà tôi đã kể. Ayai Yume.”
Hả~. Không được không được. Không được nhìn chằm chằm như dính vào ngực của người lần đầu mới gặp được.
“Tớ là Ayai Yume. Rất vui được gặp cậu, Higashira-san.”
Dù nói có lẽ cổ sẽ là tình địch đi chăng nữa, đâu phải là tôi không đủ tính hòa đồng đến nỗi đột nhiên cãi nhau đâu kia chứ. Với lại, người bạn mà Mizuto-kun quen trong lúc mà tôi không biết đến—nếu bỏ đi cái đoạn này ra thì cổ là loại người mà tôi có thể đồng cảm đến mức thấu hiểu.
Higashira-san sau vài giây nhìn chằm chằm vào mặt tôi rồi thì sau đó ánh nhìn của cổ hết hướng lên lại chạy xuống dưới, chuyển động mà cứ như là đang quét cơ thể của tôi vậy. Thái độ khá là khiếm nhã, nhưng mà một người nhìn chằm chằm vào ngực của người ta như tôi đâu thể nói ra lời phàn nàn được.
“Thế nào, cảm nhận sao?”
Khi Mizuto-kun hỏi, Higashira-san lần đầu tiên thốt lên tiếng「mừ~」.
“Mizuto-kun……cậu có sở thích được ghê ha.”
“……Cái đấy phải lời khen không đấy?”
“Là lời khen ngợi hết mực đó.”
Rồi sau đó, Higashira-san bất đắc dĩ làm cái ánh nhìn xa xăm.
“Tớ cũng đã muốn có một cuộc đời với cô bạn gái đeo kính có da có thịt lắm……”
“Đừng có nói có da có thịt này nọ coi.”
“Ái da~”
Bị Mizuto-kun khẽ chặt nhẹ, Higashira-san cười「ư êhêhê」một cách kỳ lạ.
……Ừ~n, đúng là người kỳ lạ mà.
Thời điểm cổ trở thành bạn của Mizuto-kun là tôi có thể dự đoán được rồi. Bây giờ mới thấy tận mắt.
“Xin lỗi nhé, là một con nhỏ như thế đấy.”
Mizuto-kun nói với tôi.
“Đấy, nên anh mới khẳng định với em là anh không có sở thích cặp với lại một đứa mà đột nhiên bình phẩm cơ thể của người khác vào lần đầu tiên gặp mặt đâu.”
Ư gư~! (← Con nhỏ đột nhiên bình phẩm về ngực của người lần đầu tiên gặp)
“Cậu quá đáng lắm, Mizuto-kun. Cậu gieo một chút hy vọng đi thì sẽ nhận được lợi ích hơn đó?”
“Bất lợi lớn hơn thì có.”
“Biết đâu cậu sẽ nhận được gì từ tớ thì sao.”
“Xem cái đứa đang bắt người khác mang vớ giùm như thằng nô lệ nói gì kìa.”
Cung cách nói chuyện của Mizuto-kun đúng thật là với một người bạn đồng trang lứa. Cả phía Higashira-san tôi cũng không nhìn thấy bầu không khí của thiếu nữ như là người hâm mộ Mizuto-kun ngầm đang tăng lên dạo gần đây.
Như lời Mizuto-kun nói, hai người họ thật sự là bạn bè.
Nhưng mà……Nhưng mà——
“Thiệt tình, đồ tốt quá cũng là chuyện đáng suy nghĩ đó. Cậu biết không? Con gái ấy nhé, khi thấy bạn trai của bản thân đào hoa thì sẽ hạnh phúc bằng lý do nào đấy đấy?”
“Dù có trở nên đào hoa dù không có ý muốn như thế thì hóa ra chỉ là một đứa đáng thương thôi còn gì.”
“Lúc thoát ra khỏi ảo tưởng rồi thì cậu sẽ lại nhận ra rằng, quả nhiên bản thân chỉ có mỗi người bạn gái thôi.”
“Tôi chả cần cái sự kiện nhận ra đấy đâu! Mà tên con trai như thế thì chia tay đi cho rồi!”
—Khoảng cách, chẳng phải gần quá sao?
Th-, thân thiết hơn là cả với mình sao?
“——có chuyện như thế luôn đó.”
Hiếm khi mà tôi mới đến ăn tại căn-tin của trường, vừa dùng đũa để gắp mì udon, vừa kể lại chuyện đã xảy ra với Asuhain-san đang ngồi đối diện.
Ấn tượng của Asuhain-san ở buổi lễ nhập học vẫn còn in lại trong tôi. Một ấn tượng sâu sắc rằng, nhỏ thật là tuyệt khi mà có thể đường đường thế kia dù cho thân thể nhỏ nhắn, nhưng do nhìn xa trong nhiều phút nên là tôi đã chẳng thể nhớ chính xác đến tận gương mặt. Từ đó cho đến hôm qua, do thỉnh thoảng ngồi cạnh bên nhau ở trong phòng tự học, cất công có cơ hội rồi nên là tôi đã trao đổi số liên lạc với nhỏ.
Asuhain-san hình như là không thích mối quan hệ với người khác cho lắm, phần lớn là tôi bị nhỏ dè chừng—nhưng mà với một người đã tỏ tình với Mizuto-kun, rồi vượt qua cãi vả để làm lành với lại anh ấy như tôi thì mức độ như thế chẳng phải chuyện gì đáng sợ cả.
Và rồi hôm nay, lại lần nữa tình cờ gặp Asuhain-san trong căn-tin nên là tôi xin phép ngồi chung, rồi nhân tiện kể chuyện đã xảy ra vào giờ tan học ngày hôm qua.
Bạn bè cùng lớp biết về Mizuto-kun nên là tôi không thể nói ra chuyện như thế này. Mặt khác thì Asuhain-san học khác lớp, lại chẳng hứng thú đến mấy cái lời đồn nữa nên là tôi có thể an tâm mà kể ra với nhỏ.
Vừa dùng suất cơm cá nướng đủ 3 chuẩn, Asuhain-san vừa lắng nghe,
“Từ đầu thì cậu đã có bạn trai rồi nhỉ, Ayai-san.”
Và nói như thế với giọng rất bình thản.
“Ừm, thì thế. Bọn tớ hẹn hò với nhau từ hồi trung học rồi……Còn Asuhain-san thì sao?”
“Tớ ghét con trai lắm.”
Vừa lóc xương cá nướng ra một cách sạch sẽ, nhỏ vừa nói,
“Vì bọn nó chỉ nghĩ chúng ta là sinh vật được cấu tạo từ gương mặt vào bộ ngực mà thôi. Tớ không cảm nhận giá trị gì khi nói chuyện với bọn nó đâu.”
Wa~o……Nhỏ ghét con trai cực kỳ luôn.
Cỡ như Asuhain-san dễ thương và có thân hình tuyệt vời nữa, có lẽ là sẽ có khuynh hướng bị người khác trêu ghẹo tán tỉnh ha. Rõ là một thế giới mà tôi không hề biết đến.
“Tớ có nghe, dù cho có thể hiện nó ra trước mặt hay là giấu kín đi chăng nữa thì ham muốn của nam giới khó có mà kiềm chế lại về mặt ý thức lắm. Ở Trung Quốc thời xưa đã từng có quan lại bị thiến tức là thái giám này, rồi bức họa đạo giáo ở châu Âu có thể thấy đây đó ác ma được miêu tả là những nữ giới gợi cảm. Từng đó là thấy bản năng ham muốn của nam giới bắt nguồn từ bản năng về mặt sinh vật rồi.”
“E—to……Thế tức là?”
“Nghe qua chuyện của cậu thì người bạn của bạn trai cậu là một người trông như có bộ ngực cực kỳ phong phú.”
Vừa húp xì xụp súp misô, Asuhain-san vừa nói.
“Dù cho cậu ta không có ý đó đi chăng nữa, không thể nghĩ là cậu ấy không cảm thấy sự thèm muốn trong một thoáng được.”
“……Đúng thật là thế……”
Đằng nào thì cũng là bộ ngực đó mà……Tôi nghĩ chẳng cần phải là con trai đi nữa cũng muốn sờ.
“Làm gì có thứ được gọi là tình bạn giữa nam và nữ, không phải sao.”
Những lời nói như được phun ra ấy làm tôi chỉ biết nở nụ cười mơ hồ.
Phần cuối tôi nghĩ quá khích thật, nhưng mà Asuhain-san rốt cuộc chẳng nói gì sai cả.
Trận cãi nhau một năm về trước thật ra chỉ là những lời mà tôi đổ oan mà thôi. Nhưng mà lần này anh ấy thật sự thân với cổ—Đây là lần đầu tiên mà tôi thấy Mizuto-kun nói chuyện trông thân thiết như thế với ai đó ngoài tôi đó.
……Ra anh ấy đã có tâm trạng như thế này nhỉ.
Lúc mà tôi có được bạn bè ấy……Mizuto-kun cũng đã có những cảm xúc thế này nhỉ.
Con nhỏ kia, mày đang trêu ghẹo người đàn ông của tao đúng không.
—Tôi tuyệt đối không muốn làm cái trò gọi đến nhà vệ sinh rồi dồn ép như thế đâu. Cái bầu không khí căng thẳng của「Con gái!」đó tôi ghét nhất mà.
Nhưng mà tôi cảm nhận cần phải tạo cơ hội hơn để nói chuyện với Higashira-san. Nói thế chứ có khả năng lớn sẽ làm cho cổ sợ, nghĩ rằng「hí ểể, ra gọi mình ra để ăn tươi nuốt sống」nếu tiếp xúc riêng cho xem.
Và trong khi tôi đang nghĩ ‘nên làm thế nào đây ta’ thì cũng đến ngày nọ.
Bước vào giờ nghỉ giải lao giữa hai tiết thể dục liên tiếp, sau khi bổ sung nước thì bồn nước lạnh rồi và quay trở về thì tôi trong thấy một tấm lưng quen thuộc đang ngồi thu mình ở bóng râm góc sân trường.
“Higashira-san?”
Khi tôi bắt chuyện thì Higashira-san nhìn lên tôi với vẻ lơ đễnh. Nhìn chằm chằm vào tôi năm giây rồi thì cổ thốt「A」lên một tiếng. Có vẻ như không thường thấy nên cổ không nhớ ra. Cái điểm hoàn toàn không nhớ mặt người khác giống hệt với lại Mizuto-kun ghê……
“Higashira-san cũng trong tiết thể dục à?”
“À, vâng……thì thế……”
Cổ đang mặc đồ thể dục nên tôi nhìn thoáng qua là hiểu ngay, nhưng mấu chốt là tôi muốn trò chuyện kia.
Chẳng phải đây là cơ hội sao. Chẳng phải gây áp lực khi gọi ra nói chuyện, có thể nói chuyện giữa hai đứa con gái với nhau nữa—Cũng học khác lớp với nhau nên tôi không biết cơ hội kế bao giờ mới đến.
“Tớ ngồi cạnh, được chứ?”
Higashira-san sau khi ngạc nhiên một chút rồi thì đáp「a, xin mời」và nhích qua một chút cho tôi. Tôi đến khoảng không gian đó rồi đặt mông mình xuống mặt đất mát rượi được bóng râm che lấy.
Rồi tầm mắt của tôi cũng giống vối Higashira-san, hướng về mấy nhỏ con gái năng động đang chạy vòng quanh mặc dù cho bây giờ đang là giờ nghỉ. Dù nói là tôi đã tiếp thu được ít nhiều tính hòa đồng, nhưng mà đâu phải đã cải thiện gì mấy cái thần kinh vận động vốn đã kém từ khi sinh ra đâu—Đây đã là quan cảnh quen thuộc với tôi, một đứa kém môn thể dục từ lúc nhận thức được mọi thứ xung quanh rồi.
Có lẽ đối với Higashira-san cũng như vậy chăng.
“Higashira-san, cậu cũng thuộc loại không thích thể dục à?”
“Ể~, a~, hàà~……thì đó……”
Câu trả lời như thể loài động vật đang cảnh giác khiến tôi nở nụ cười.
Không dồn ép cổ, nói thế chứ cũng không thả cổ đi, cứ từ từ mà tiến thôi.
“Mà cũng phải ha. Ngực to như thế trông thật là vất vả ha.”
“Phải……đó. Tuy thần kinh vận động thì tớ đã kém từ nhỏ rồi……”
“Vậy à. Vậy là giống với tớ rồi. Chẳng làm tốt nên không thể ghép cặp hai người, vất vả lắm luôn.”
“A……”
Higashira-san hơi hả miệng một tí, loáng thoáng dòm đến tôi. Đã đến lúc nói ra rồi nhỉ. Nói ra rằng mình thuộc loại giống với cổ.
“Nè~, Higashira-san.”
Tôi vừa thận trọng đo lường khoảng cách về cảm giác, vừa dần dần tiến đến vấn đề chính.
“Lúc cô đơn một mình ấy, chẳng phải có xu hướng hiểu được lòng tốt của người khác một cách thái quá sao? Như là lúc được cho mượn gôm này, hay là lúc được dọn dẹp phụ này, thậm chí cỡ đó cũng làm cho mình suy nghĩ sâu xa nữa.”
“V-, vâng……Tớ hiểu, tớ hiểu……”
“Những người như thế, bình thường sẽ nghĩ mình trở nên quan tâm đến người có cùng sở thích, dịu dàng, ân cần đến bắt chuyện với mình ha.”
“…………, …………A~”
Sau một chút ‘lag’ thì Higashira-san há miệng như thể chịu thuyết phục. Tôi thì cười khúc khích và nói tiếp,
“Bọn tớ đã gặp nhau như thế đó. Cậu hiểu cảm xúc ấy chứ?”
Khi tôi nhìn một cái rồi thì Higashira-san sau một hồi lúng túng đưa ánh mắt lượn đi đây đó cuối cùng cũng nhìn xuống một điểm dưới mặt đất và nói,
“……Phải, rồi nhỉ.”
Với cách nói có phần e ngại.
“Tớ nghĩ, Mizuto-kun gian manh ở chỗ đó lắm……Nói sao nhỉ, có thể nói cậu ấy là một gyaru phiên bản con trai tốt bụng với otaku vậy ấy—à, không, phải nói là một tên đầu gấu tốt bụng với otaku nhỉ……”
“Fưfư~. Không sao. Chẳng hiểu sao mà tớ hiểu được mà.”
“A~!”
Higashira-san đột nhiên thốt lên lớn tiếng rồi hấp tấp phẩy tay.
“Con trai thì thật sự không có như thế đâu!? Vốn dĩ thì tớ cũng chưa từng thích con trai nữa! Tớ chỉ có hứng thú với thiếu nữ xinh đẹp thôi!”
“Ể~, thế sao. Cho đến giờ chưa từng một người nào sao?”
“P-……phải đó, nhưng mà. Bộ lạ lắm sao……?”
“Ư~n……Không……Nếu như mà tớ đã không gặp Mizuto-kun thì có lẽ đã như thế rồi đó.”
Nói sao nhỉ, còn không vào được đến nơi có cái khái niệm là tình yêu nữa.
Từ đầu sẽ từ bỏ luôn chuyện trở nên yêu ai đó, và nếu như yêu đơn phương thì thà rằng đọc tiểu thuyết trinh thám sẽ thấy thú vị hơn.
Nếu như tôi mà không gặp Mizuto-kun——có lẽ như cả một đời tôi sẽ không mang hứng thú với thứ gọi là tình yêu rồi.
“……Từ khi nào mà……cậu, trở nên yêu cậu ấy thế?”
Đây là lần đầu tiên mà tôi được Higashira-san mở lời.
“Ban đầu……đã chỉ là bạn bè nhỉ? Vậy mà, từ lúc nào mà……”
“Là từ lúc nào ấy nhỉ……Bắt đầu nói chuyện, để rồi nhận ra—có cảm giác chưa mất đến 1 tuần nữa……Quả nhiên là cậu có hứng thú à?”
Khi tôi hỏi, Higashira-san rên rỉ「Ư~n」rồi ôm lấy đầu gối của bản thân.
“Tớ, thì……dành thời gian với tư cách là bạn cùng với Mizuto-kun vui lắm……Khi nghĩ đến một lúc nào đó mối quan hệ này sẽ thay đổi thì tớ cũng có buồn, cũng có sợ hãi lắm……Đại khái thì, lúc thành ra như thế thì xác định khả năng mình thất tình sẽ là 100% mà.”
“A~……, phần tớ thì có hơi khó mà đưa ra ý kiến về chuyện này.”
“Mizuto-kun, thật sự đang rất quý trọng bạn gái của cậu ấy lắm đó.”
Lời lẩm bẩm của Higashira-san có hòa lẫn sự hờn dỗi.
“Tớ nghe nói có thể nói chuyện với nhau rồi thì giai đoạn vẫn còn quá sớm. Cái câu『Tôi có bạn gái』rồi nữa, hình như vì không thích người ta nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ mà cậu ta đã chẳng nói ra với tớ—Nhưng mà khi tớ đùa và nói ‘hãy mang đôi vớ đã cởi ra vào lại cho tớ đi’ thì lại bị cậu ấy thẳng thừng nói『Chuyện đấy thì không thể đâu』 đó.”
“……Ra là vậy.”
Vốn dĩ trong tình huống nào đi nữa, tôi cũng không hiểu làm thế nào có thể bắt người ta mang đôi lại cho mình đôi vớ đã cởi ra nữa.
“Cậu ấy tập trung để không bị dính vào flag của tớ. Cậu ấy có tránh đi cái flag mà thậm chí nó còn chẳng được dựng đó! Quá đáng, quá đáng lắm!”
“Thấy có lỗi sao sao với cậu quá……”
“Nhưng mà……”
Hướng ánh nhìn lên rồi thì Higashira-san lẩm bẩm như thể ngưỡng mộ phần nào đó.
“Nếu như mà tớ có mối tình đầu……Thì đối tượng đó là Mizuto-kun không chừng đó.”
“……………………”
“À, chỉ là chuyện có khả năng thôi? Cậu không cần phải cảnh giác thì đỡ cho tớ lắm……Ư êhêhê.”
Ngượng ngùng như để đánh trống lảng đi, rồi sau đó Higashira-san tiếp tục nói như độc thoại.
“Tình bạn, hay là tình yêu này nọ, bên trong tớ không phân ra những cảm xúc như thế đâu……Chỉ là, đối với tớ, người đầu tiên nói chuyện đối đẳng với tớ—người lắng nghe chuyện của tớ từ phía chính diện, chính là Mizuto-kun đó……Nhờ Mizuto-kun mà tớ đã nghĩ thật mừng vì bản thân mình đã cố gắng học tập để được vào mái trường này đó……”
Giọng nói chợt yếu dần, và Higashira-san vùi mặt mình xuống đầu gối.
“……Xin lỗi. Kể ra rồi, tớ dần trở nên xấu hổ đi mất……”
“……Ư ừn. Không có như thế đâu.”
Tôi hiểu rõ rồi.
Hiểu rằng cảm xúc ghen tị, không thể để cho con nhỏ này cướp lấy Mizuto-kun ấy, thật là vớ vẩn.
Tôi xích lại gần Higashira-san, rồi để cho vai hai đứa chạm vào nhau. Vừa cảm nhận được chút mồ hôi thông qua đồ thể dục, vừa dịu dàng mở lời với Higashira-san, như thể là lúc xưa Mizuto-kun đã từng làm với tôi vậy.
“Chúng mình cũng là bạn mà đúng chứ, Higashira-san.”
“……Ể……?”
“Nói thật thì, tớ đã ghen tị vì cậu trông thân thiết với lại Mizuto-kun hơn là tớ. Nhưng mà, tớ nghĩ nếu như mà tớ thân thiết với cậu không thua gì chừng ấy thì sẽ chẳng ghen tị gì nữa cả……Với lại, tớ……đã trở nên mến cậu rồi Higashira-san.”
“Ể~?”
Higashira-san nhìm chằm chằm vào mặt tôi, rồi mặt cổ dần dần trở nên đỏ lên.
“Ể~……ấy, không, ấy……”
“Nè, nè~……bị cậu làm cái phản ứng như thế thì đến cả tớ cũng sẽ trở nên xấu hổ đó.”
“……X-, xin lỗi……Ý cậu với tư cách là bạn bè nhỉ? Xin lỗi……”
Chẳng lẽ nào, cái『thích thiếu nữ xinh đẹp』mà cổ nói lúc nãy không phải chỉ riêng 2D thôi à?
“Mà~,……Nói chung là, xin lỗi nhé. Tự nhiên lại cố gây áp lực cho cậu.”
“Kh-, không sao mà. May quá. Vậy là không bị gọi vào nhà vệ sinh nữ rồi……”
“Quả nhiên là cậu đã cảnh giác về chuyện đấy……”
Từ trong lòng tôi đã nghĩ, ‘thật mừng vì mình đã thôi đi chuyện đó’.
“Em đang chờ anh đấy, Mizuto-kun?”
“Tớ đang chờ cậu đấy, Mizuto-kun?”
Chau mày lại một chút rồi thì Mizuto-kun giữ lấy vầng trán của mình.
“Mấy thím làm gì mà lại thành ra thế này……?”
“Bọn em trở thành bạn rồi. Nhỉ, Higashira-san?”
“V-, vâng! Phải đấy phải đấy, là bạn bè! ……Ư êhêhê~”
Khi mà tôi đến ôm Higashira-san như là làm với những người bạn cùng lớp thì gương mặt cổ thả lỏng đi trông như bẽn lẽn.
Thấy thế rồi thì Mizuto-kun thở dài ra nhẹ một hơi,
“……Thế à. Ừ thì……Trở nên thân thiết với nhau rồi thì còn gì bằng.”
Ngồi xuống phía đối diện bàn chúng tôi đang ngồi rồi thì ảnh chống tay lên mặt bàn.
Tôi nhận ra bên trong biểu hiện đó, dù chỉ là một chút thôi nhưng mà có hòa lẫn sự hờn dỗi.
“……ối chà?”
“……chà chà?”
Higashira-san cũng nhận ra hay sao mà cùng tôi nở nụ cười tinh nghịch.
Chúng tôi chống khuỷu tay lên bàn, nhướn người lên hơn một nửa và quan sát đến gương mặt của Mizuto-kun.
“Mizuto-kun……Chẳng lẽ nào anh đang ghen hả?”
“Cậu ghen bên nào thế? Ghen bên bạn bè? Hay là ghen bên bạn gái? Hay chẳng lẽ là cả hai……? Hya~! Nếu thế thì cậu thành người đàn ông tham lam rồi đó!”
“Ồn quá phiền quá! Phiền lắm luôn đấy!”
Mizuto-kun vừa vặn người như trốn tránh, vừa quay ngoắc đi.
Nếu là từ trước thì tôi thấy buồn rồi, nhưng mà giờ lại thấy ảnh dễ thương phải biết. Ra là như vậy, nếu mà mình trở nên thân thiết với với Higashira-san thì sẽ nhận được hiệu quả như thế này à~. Ra là vậy ha~?
“Higashira-san, tớ sẽ giới thiệu sách cho cậu. Đây, cuốn này.”
“Hô hồ~, đâu đâu……”
Vai chúng tôi dính lại với nhau đến nỗi mặt sắp chạm vào nhau, sau đó thì thầm ve ve vãn vãn với nhau. Gần nhau thì đâu còn cách nào khác chứ. Trong phòng đọc sách cấm nói chuyện riêng nên là chỉ nói thì thầm mà thôi. Nếu là bạn bè đồng giới với nhau thì đây là hành động bình thường mà. Nếu là『bạn bè』『đồng giới』nhé?
“………………………”
Nhìn thấy Mizuto-kun bốc ra một chút sự giận dỗi, tôi và Higashira-san cùng cười với nhau.
Nếu như không muốn bị cho ra rìa thì phải dịu dàng thêm một chút nữa xem nào.
Đối với người yêu, cùng như cả bạn bè nữa!
<Còn tiếp>
----------------------------------------
*Bonus: Thật ra cũng là hình cũ thôi (nhớ đợt nào đó đăng bên bản chính rồi), nhưng đấy là ảnh TakayaKi-sensei post trên twitter thôi, còn giờ thì được in công khai ra trong bộ Tsurekano If này. Mấy bản phác thảo này là thiết kế nhân vật cho Tsurekano chính truyện.
Transistor Glamor – chỉ những nữ giới có thân hình nhỏ nhắn nhưng tỏ ra nét quyến rũ Nguyên văn là 三角食べ (Sankaku tabe), ý chỉ một bữa ăn gồm có đủ cơm – canh (hoặc súp) – cá (hoặc thịt/rau củ)