Gậy phép của mình, hóa ra là cái xẻng xào đồ ăn?
Sao lại trừu tượng đến vậy!
Bạch An Nhiên chỉ đang chơi một câu meme trên mạng, nghe nói đây là câu nói của một bà nội trợ không làm được gì.
Ai ngờ xẻng xào thật sự đã đáp lại lời gọi của mình.
Lực lượng không ngừng tuôn trào từ cái xẻng, Bạch An Nhiên lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác ma lực tràn đầy trong cơ thể.
Thôi được rồi!
Mặc dù hơi trừu tượng, nhưng dù sao cũng đã tìm được cây gậy phép của riêng mình rồi.
Trong đầu vẫn liên tục vang lên âm thanh lấp lánh, cảnh báo Bạch An Nhiên về sự tồn tại của sóng năng lượng ảnh quỷ dữ dội ở một hướng nào đó.
Hóa ra đây chính là cảm ứng phù thủy! Đây chính là săn mồi!
"An An, mẹ đến giúp con ngay đây."
Bạch An Nhiên quay đầu tắt bếp trong bếp.
Quay trở lại ban công, Bạch An Nhiên lại giơ cao cái xẻng xào đồ ăn.
"Biến thân!"
Cùng với câu khẩu hiệu biến thân giống kiểu "Kamen Rider" cô hét lên: -"Henshin"
Ánh sáng viền váy hiện lên trên người cô, viền sáng dần hiện hình thành thể xác, biến thành một bộ váy thánh đường trắng lộng lẫy, che phủ bộ quần áo thường ngày thoải mái trước đó.
"Hóa ra chỉ cần gọi đại một khẩu hiệu cũng được à!"
Bạch An Nhiên chỉ hét đại.
Trở thành Kamen Rider là ước mơ tuổi thơ của cô, dù lớn lên không còn thích Kamen Rider nữa, nhưng vì phù thủy cũng có cảnh biến trang phục, lại lúc này trong nhà chỉ có một mình cô, nên khó tránh khỏi muốn thử một lần cho biết.
"Được rồi, bước nhảy của niềm tin."
Bạch An Nhiên tựa vào lan can ban công.
Cô hít thở sâu.
"You jump! I jump!"
Lẩm bẩm câu vô nghĩa để động viên bản thân.
Nuốt nước bọt, adrenaline không ngừng tăng cao.
Vì An An!
Vì... tạo lập một tương lai có An An, mình phải vượt qua nỗi sợ này.
Trước hết, hai tay nắm chặt cái xẻng.
Cất cánh!
Chưa kịp chuẩn bị cho việc nhảy từ trên cao, cái xẻng trong tay bật nảy kéo cô lên không trung, lao thẳng về hướng năng lượng ảnh quỷ trong đầu vang vọng.
Gió cuốn mạnh vào mặt Bạch An Nhiên, tiếng gió xào xạc quơ tóc vang bên tai, còn có tiếng la hét réo rắt rung chuyển lồng ngực.
"Ah!!!"
Bạch An Nhiên không thấy mình dễ thương, cô nghĩ rằng dù là con trai, ngồi tàu lượn siêu tốc cũng sẽ hét to khi không thể kìm nén được cảm xúc.
Đó chỉ là phản xạ sinh lý bình thường thôi.
Nói cho cùng, bay vậy có bị camera ghi hình không nhỉ, rồi bị nhầm là vật thể bay không xác định à?
Ầm!
Không hiểu sao, cơ thể bỗng mất hết ma lực, Bạch An Nhiên vật ngã xuống.
Chuyện gì thế này?
Đúng rồi, phải tưởng tượng lại!
Bạch An Nhiên nhớ ra, vừa rồi cô đã nghĩ đến chuyện thực tế, nên mất đi tưởng tượng, niềm tin không đủ vững vàng, nên ma lực mới biến mất.
"Dù sao thì vị thần vĩ đại sẽ vá lỗi cho thế giới này mà!"
Quả nhiên.
Khi Bạch An Nhiên lấy lý do thực tế để bảo vệ bản thân, ma lực lại trở về với cô.
Tuy nhiên giờ ma lực trở lại thì đã quá muộn.
Cô đã bị rơi rồi!
Bùm!
Lần đầu tiên cất cánh trong đời, chưa đầy một phút đã bị rơi, mới vừa bay ra khỏi khu dân cư.
Bạch An Nhiên cảm nhận cơ thể như bị vỡ vụn, may mà cô vẫn sống, còn tỉnh táo, mở mắt ra thấy khói nghi ngút xung quanh.
Vài giây trước khi rơi, Bạch An Nhiên đã dùng ma lực làm đệm, nếu không thì cô không biết mình trở thành cái gì rồi.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân nặng nề kêu cót két vang lên, đi được vài bước rồi dừng lại không xa chỗ cô.
Khói bụi tan dần.
Cô nhìn thấy một đôi chân trắng nõn nà đẹp đẽ, bắp chân thon thẳng đều đặn, quan sát cận cảnh, Bạch An Nhiên càng ngỡ ngàng, đôi chân ấy đẹp đến nghẹt thở.
Dù bước vào trong khói bụi, đôi chân ấy vẫn phát sáng trọn vẹn, không vướng bụi bẩn.
"Phù thủy tái sinh."
"Là cô ta!"
Bạch An Nhiên chống hai tay xuống đất đứng nhanh dậy.
"Hừ!"
Người phụ nữ tóc đen mặc váy đen đội mặt nạ bạc trước mặt, không chờ lời nào đã đánh Bạch An Nhiên túi bụi, rút cây gậy phép từ hư không, gõ liên tiếp lên người cô.
Bạch An Nhiên chỉ có thể giơ cái xẻng vội vàng phòng thủ.
"Thẩm Liên? Cô chắc chắn biết Thẩm Liên chứ? Tại sao lại tấn công tôi? Tôi rõ ràng không làm gì mà!"
"Tồn tại của cô là một sai lầm. Giết chết nữ hoàng Omega, cắt đứt ý nghĩ xấu, thay trời hành..."
Ụt...
Lúc đối phương mở miệng giải thích, một tiếng bụng kêu phá vỡ cuộc nói chuyện.
Bạch An Nhiên nhìn bụng lép kẹp của cô gái tóc đen.
"Cô đói rồi à?"
Cô gái tóc đen liếc cái xẻng xào đồ ăn trong tay Bạch An Nhiên.
"Cô đang dùng quyền năng ăn uống điên cuồng chống đối với tôi à?"
Đối phương dường như hơi sợ cái xẻng, Bạch An Nhiên giơ cao cáixẻng đâm về phía cô ta.
"Quyền năng ăn uống điên cuồng gì chứ, tôi không biết cô nói gì."
"Tôi đói quá, tôi rất muốn ăn gì đó."
"Nế-u, nếu cô không ngại, tôi vừa làm xong bữa trưa, muốn đến nhà tôi ăn không? Rồi chúng ta... ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc?"
"Không... tôi không đói!"
Cô gái tóc đen nghiến răng nghiến lợi, rồi lùi lại vài bước, rút cây gậy tím về trước ngực.
Cánh hoa violet phủ lấy thân thể cô ta.
Ngay lập tức bóng dáng ấy biến mất dưới ánh nắng, như thể chưa từng tồn tại.
Bạch An Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
"Thật là, phù thủy kỳ quái đó thật vô lý."
Giơ cao cái chảo xẻng trong tay.
Bạch An Nhiên nở nụ cười.
Dù gậy phép của mình hơi trừu tượng, nhưng... lại vô cùng hữu dụng!
Lần này tôi tự mình đẩy lùi phù thủy giống hệt Thẩm Liên đó, lần sau gặp lại cũng không sợ không đánh nổi nàng ta.
Được rồi, tiếp theo phải đi giúp An An rồi.
......
Trên đường đến hiện trường, Bạch An Nhiên đã gặp An An.
"Mẹ ơi! Sao mẹ ra ngoài vậy?"
"Tìm con..."
Cô nhìn thấy Thẩm Liên mặc váy dài phù thủy bên cạnh An An, đôi mắt xanh xinh đẹp đầy hoài nghi.
Đáp trả ánh nhìn dò xét của Bạch An Nhiên, An An giải thích.
"Chị vừa đi ngang đây, thấy con bé An An đang săn ảnh quỷ nên tiện tay giúp một tay."
Sao lại đúng lúc đi ngang qua vậy?
Vừa đúng lúc Thẩm Liên cũng ở đó?
An An gật đầu: "Đúng vậy mẹ, mà lại đúng lúc mẹ làm cơm trưa, nên con mời mẹ ấy cùng ăn."
"Ừ, được thôi."
"Mẹ ơi, sao mẹ đi ra ngoài còn cầm cái xẻng xào đồ ăn?"
"Mẹ, cái này... đây là gậy phép của mẹi!"
Bạch An Nhiên cũng không giấu giếm, cô giơ cái xẻng lên trước người.
"Các con nhìn xem."
Không khí im lặng một lúc, nhưng chẳng có gì xảy ra.
An An nghiêng đầu.
"Khịt khịt..."
Bạch An Nhiên siết chặt cái xẻng, dùng ý niệm kích hoạt "gậy phép" của mình.
Sáng đi!
Sao không sáng nhỉ?
Chẳng lẽ phải hét khẩu hiệu à?
Hét "xẻng xào nghe lệnh ta" trước mặt Thẩm Liên và An An?
Bạch An Nhiên buông tay xuống, cười ngượng ngùng chuyển chủ đề.
"Không có gì. Săn bắt xong chưa?"
"Ừ, mẹ ơi, mau lấy viên ngọc ra đi."
Thẩm Liên giơ tay lên, nắm chặt tay thành nắm đấm, một viên ngọc màu xanh thẫm hiện ra trong lòng bàn tay cô.
"Nhưng, chỉ có một viên ngọc thôi, ngọc không thể chia nhỏ, chỉ có thể hút nguyên viên." An An ngước đầu nhìn quanh, nhìn hai người lớn.
"Thẩm Liên, chị hút đi, em không cần viên ngọc này."
"Lần săn này chủ yếu là An An góp sức, chị chỉ đánh một đòn cuối cùng thôi. Em cứ hút đi."
Nhìn hai người đùn đẩy nhau, An An lóe lên ý tưởng, cô đặt hai tay lên hông, tự tin nói.
"Mẹ ơi, mẹ ....mẹ đừng cãi nhau nữa, có một cách để hai người cùng hút được đấy."
"Cách gì thế?" Bạch An Nhiên nhìn An An.
An An chỉ vào môi mình.
"Đặt ở đây, mẹ và mẹ ấy mỗi người cắn một nửa, rồi viên ngọc sẽ ngay lập tức biến thành năng lượng, chảy vào cơ thể 2 người luôn đó."