Cô Vợ Hung Dữ Cũng Trùng Sinh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2139

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Kurono chiến ký, dường như một người đến từ dị giới như tôi lại chỉ vô đối trên giường mà thôi

(Đang ra)

Kurono chiến ký, dường như một người đến từ dị giới như tôi lại chỉ vô đối trên giường mà thôi

Saito Ayumu

Sử dụng những tư duy và hiểu biết có được từ thế giới hiện đại, Kurono sẽ bắt đầu hành trình xây dựng nên đế chế của riêng mình, mở đầu bằng việc sử dụng 1.000 Á nhân đẩy lùi 10.

16 905

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

5 4

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

31 205

Tập 01 - Chương 29 Lên giọng một chút

Trong sảnh lớn, ba người không ai nói gì, vẫn đứng đó nhìn nhau.

Cuối cùng Mộ Uyên lên tiếng:

“Hai người có ý kiến gì không?”

Hai người kia nhìn về Mộ Uyên, bọn họ cũng không hiểu được tộc trưởng nói vậy là có ý gì.

Chắc hẳn là về hành vi của Lục Thủy.

Rõ ràng Lục Thủy đến đây để từ hôn, ấy thế mà cuối cùng lại không chỉ không từ hôn mà còn giúp Mộ Tuyết. Hành động kì quái này không ai hiểu nổi.

Chuyện này hoàn toàn không nằm trong dự tính của cả nhà họ Mộ.

Nếu không thì vừa nãy làm sao lại có thể lâm vào thế bị động được.

Một lúc sau, Mộ Khương mới lên tiếng:

“Chịu thôi, chuyện này có trời mới hiểu được. Nhưng mà có một vấn đề ta có thể khẳng định, đó là mục đích vốn có của Lục Thủy là tới từ hôn.”

Mộ Uyên tìm một cái ghế, sau đó ngồi xuống, nói:

“Ừ, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, ngay cả nhà họ Lục cũng nghĩ vậy.

Thế nhưng kết quả thì… ha ha ha.

Trước kia mới chỉ nghe nói thiếu gia nhà họ Lục làm việc không dùng não, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt.”

“Ngang ngược, ảo tưởng, não phẳng ngu dốt. Rồi sẽ có ngày thằng óc đó phải trả giá đắt.” Mộ Trạch nói.

Giọng nói của ông ta mang theo một chút tức giận và còn cả sát khí nữa.

Mộ Uyên cười cười:

“Ngu? Nhưng mà ta lại thấy nó rất thông minh. Ta có cảm giác rằng nó đã biết chúng ta chắc chắn sẽ không ra tay, biết chắc chắn ta sẽ phải trả lời chất vấn của nó vậy.

Có lẽ bởi vì nó là thiếu gia nhà họ Lục.”

Mộ Khương cũng không quan tâm lắm đến chuyện này, mở miệng nói:

“Bây giờ phải làm sao? Đúng ra hôm nay nhà họ Lục đến để từ hôn nhưng mà mọi thứ lại hoàn toàn đảo ngược. Hơn nữa còn có hàm ý rằng nếu nhà họ Mộ không nuôi được Mộ Tuyết thì nhà họ Lục có thể nuôi.”

Mộ Trạch nhìn Mộ Uyên, lặng yên chờ đợi câu trả lời.

Mộ Uyên khẽ ngả người ra phía sau, tựa lưng vào ghế, cười đáp:

“Đương nhiên là chúng ta cứ lấy lời nói của thiếu gia nhà họ Lục làm chuẩn, nhanh chóng lan truyền tin này đi, cả quá trình mà Lục Thủy chất vấn chúng ta cũng đưa vào nốt, không cần phải sửa sang gì hết.

Thiếu gia nhà họ Lục đã thích nổi tiếng thì chúng ta cũng nên chiều nó.

Mặc kệ kết quả ra sao, nhưng mà lúc đó nhà họ Lục có muốn từ hôn cũng sẽ không đơn giản như hôm nay.

Nếu nhà họ Lục không từ hôn, chúng ta lại càng kiếm tươm.

Chắc chắn sính lễ cưới Mộ Tuyết sẽ càng to hơn nữa.”

“Thế còn chuyện liên quan đến Mộ Tuyết?” Mộ Khương thăm dò.

“Làm cho Mộ Tuyết hài lòng là được, mà chắc là nhất định phải khiến nó hài lòng.” Mộ Uyên cau mày đáp.

----------------------------------

Lục Thủy cùng Chân Vũ Chân Linh rời khỏi nhà họ Mộ. Lục Thủy không làm gì khác, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy. Chân Vũ, Chân Linh cũng không biết phải làm sao, đành cố gắng đuổi theo thiếu gia.

Nếu không phải nhìn thấy Lục Thủy hành động rất lạ thì cả hai đã hỏi chuyện rồi.

Không phải vừa quẩy tung nhà người ta lên hay sao?

Nhưng mà nghĩ đến lúc còn ở trên đảo Phù Không, lúc quan trọng nhất Lục Thủy cũng không bỏ họ mà đi, giờ đây hai người cũng không biết phải làm sao cả.

Hơn nữa câu nói kia đã để lại ấn tượng mạnh trong lòng hai người: “Bản tọa còn đứng đây, ai cho phép chúng bay ngẩng đầu lên.”

Câu nói này đúng là khiến người ta phải sợ hãi.

Vậy nên cả hai không dám nói gì, chỉ có thể âm thầm lo nghĩ cho Lục Thủy mà thôi.

Sau khi đi khá xa nhà họ Mộ, Lục Thủy dừng chân tại một cánh rừng.

Chân Vũ, Chân Linh ngơ ngác, tại sao tự dưng thiếu gia lại dừng lại?

Hai người chưa kịp hỏi, Lục Thủy đã lên tiếng:

“Chân Vũ, ta mệt quá, nhanh tìm cái ghế ra đây để ta nghỉ một lát.”

Chạy liên tục đến tận đây, Lục Thủy cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.

Mộ Tuyết thật là biết cách dọa dẫm người khác.

Chân Vũ không hiểu gì, nhưng vẫn nhanh tay tìm trong nhẫn không gian, cái gì thì không biết nhưng riêng cái ghế thì chắc chắn có.

Sau đó Lục Thủy ngã sóng soài vào ghế, anh ta mệt đến rã rời chân tay rồi.

Chân Vũ, Chân Linh cuối cùng cũng hiều. Thì ra thiếu gia bị tộc trưởng nhà họ Mộ dọa sợ.

Cấp độ của ông ta quá cao, lấy cấp độ của thiếu gia mà có thể chống được đến tận bây giờ đã là rất giỏi rồi.

Chân Vũ hỏi:

“Thiếu gia, bây giờ tôi gọi điện báo cáo với tộc trưởng nhé?”

Lục Thủy nghĩ nghĩ, đúng là việc này rất lớn, nên báo trước để ba còn bớt giận.

Sau đó anh ta có thể từ từ về nhà.

Nhưng mà không biết lúc về nhà sẽ bị xử lý như thế nào.

Chết thì chắc chắn là không chết được, cho nên anh ta cũng đang cố gắng suy nghĩ xem nên nói lại như thế nào.

Dù sao cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều so với quả bom Mộ Tuyết.

Cuối cùng Lục Thủy cũng gật gật đầu.

Thấy thiếu gia đã đồng ý, Chân Vũ và Chân Linh liếc nhau một cái, sau đó Chân Vũ lấy điện thoại ra gọi cho tộc trưởng nhà họ Lục.

-----------------------

Hôm nay được ngày rảnh rỗi, vợ cũng không bận gì nên Lục Cổ cùng vợ ra ngoài đi dạo.

“Theo anh con trai có từ hôn thành công không?” Đông Phương Lê Âm lo lắng hỏi.

Lục Cổ nhìn đồng hồ, nói:

“Chắc hẳn tầm này là đi ra rồi, nếu em lo lắng thì sao không gọi điện nói chuyện với nó xem.”

“Tại sao không phải là anh gọi?” Đông Phương Lê Âm nói.

“Được rồi, để anh gọi hỏi nó xem sao.” Lục Cổ bất đắc dĩ nói.

Thấy vẻ mặt đó của Lục Cổ, Đông Phương Lê Âm cố nén cười.

Ngay khi Lục Cổ đang định gọi điện thì chuông điện thoại lại vang lên.

Đông Phương Lê Âm nhích lại gần, hỏi:

“Ai đó anh?”

“Chân Vũ.” Lục Cổ nhăn mày: “Chân Vũ là người của Tam Trưởng Lão, nếu có chuyện gì thì đáng ra phải báo cho Tam Trưởng Lão chứ nhỉ?”

Đông Phương Lê Âm cũng hơi lo bởi vì nếu là việc liên quan đến từ hôn thì Chân Vũ không hề có trách nhiệm báo cho họ mới đúng.

Vậy nên rất có thể là Lục Thủy đã gặp chuyện.

Lục Cổ nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng của Chân Vũ:

“Tộc trưởng, tôi là Chân Vũ.”

Lục Cổ không nhắc đến chuyện của Lục Thủy mà nhanh chóng hỏi:

“Các ngươi vẫn còn ở nhà họ Mộ?”

“Chúng tôi đã đi khỏi nhà họ Mộ rồi thưa ngài.” Chân Vũ đáp.

Lục Cổ vội hỏi tiếp:

“Mọi việc thế nào? Có thuận lợi không? Thiếu gia có gây chuyện với ai không? Nó có hành động xốc nổi, lên giọng gì không? Nó có ngoan ngoãn nghe lời hay lại buông lời nhục mạ nhà người ta?”

Đầu dây bên kia thoáng trầm mặc, sau đó Chân Vũ lại nói tiếp:

“Thưa có ạ. Lúc gặp mặt với bên nhà họ Mộ thì thiếu gia hơi hơi thái độ.”

Nghe thấy thế, Đông Phương Lê Âm trầm xuống.

“Nó bị thương không?”

Chân Vũ vội đáp:

“Thiếu gia vẫn khỏe, không bị thương gì hết ạ. Chỉ là lên giọng một chút nên xảy ra chút vấn đề nhỏ.”

Đông Phương Lê Âm và Lục Cổ cũng không hiểu nổi Chân Vũ đang nói gì.

Sau đó Lục Cổ hỏi chi tiết:

“Ngươi kể tóm tắt lại mọi việc xem nào.”

Chân Vũ không dám giấu diếm, tóm tắt hết tất cả mọi việc lại cho Lục Cổ, cũng không dám thêm mắm thêm muối.

Sau khi nghe Chân Vũ kể xong, hai người ngơ ngác.

Không những không từ hôn mà lại còn vì Mộ Tuyết mà chất vấn, nhục mạ nhà họ Mộ?

Đây là lên giọng một chút?

Đây là láo toét, ngông cuồng, đây là đang bôi tro trát trấu lên danh dự nhà người ta thì có.

Không ngờ con trai họ lại “Ưu tú” Như thế.

Hơn nữa nhà họ Lục làm gì có nhắn nhủ cái gì?

Lời căn dặn trước khi lên đường đâu rồi? Nước đổ lá khoai?

Cuối cùng, Lục Cổ nói:

“Bảo vệ thiếu gia về nhà, không được để nó chạy.

Ta sẽ đi nói chuyện với Tam Trưởng Lão, ngươi không cần báo cáo gì nữa.”

“Vâng thưa ngài.” Đó chính là điều mà Chân Vũ lo lắng.

May quá, bây giờ không cần phải đi báo cáo với Tam Trưởng Lão nữa. Còn lúc về rồi thì chắc chắn là vẫn bị phạt.

Đó là việc đương nhiên, không trốn được.