---------------------------------
"......Là mơ sao?"
Cuối cùng tôi cũng tỉnh dậy.
Khi nhận ra rằng ánh dương rọi qua cửa sổ và bản thân đang nằm trên giường, tôi mới biết rằng những gì xảy ra trước đó chỉ là một giấc mơ.
Tôi đưa tay lên trán.
"Thiệt tình, mình vừa mơ gì vậy chứ..."
Bình thường tôi không bao giờ mơ những thứ như vậy đâu...
Có lẽ vì Lily đến nhà nên tôi có những cảm xúc kỳ lạ về cô ấy.
Chắc tôi cần thêm thời gian để thích nghi.
Vươn vai nhẹ nhàng rồi bật dậy khỏi giường.
Sau đó thì đánh răng rửa mặt và đi đến phòng ăn, một thời gian biểu đã được lập trình sẵn,
"Gần xong rồi, có thể lật lại được rồi. Cẩn thận nhé."
"Vâng, vâng. Đây là, đây là..."
"Ổn mà, không sao đâu. Vẫn có thể cuộn lại được. Miễn nhìn đẹp mắt là được ấy mà."
"Vâng, thật vậy sao?"
"Dù có tệ thế nào thì cho vào bụng cũng vậy thôi."
"Đúng vậy nhỉ!"
Mẹ và Lily đang nấu ăn cạnh nhau trong bếp.
Có vẻ như Lily đang học cách nấu ăn.
Ở nhà thì chúng tôi phân chia nhau việc nội trợ.
Lily cũng sẽ dần dần làm việc nhà khi quen với cuộc sống ở đây.
Hôm nay có thể coi là một ngày luyện tập.
"Ah... Bị cháy rồi kìa. Để con..."
"Không sao. Sẽ không ai phàn nàn đâu."
"Nhưng mà, nhưng mà..."
"Chào buổi sáng."
Tôi cất giọng chào, Lily đột nhiên bị rùng mình, trong lúc đó mẹ tôi lại mở to mắt.
"Ôi trời... Con đã thay đồ rồi à?"
"Vâng, vâng... Bữa sáng đã xong chưa ạ?"
"À, vừa xong. Phải không?"
"À ừm, vâng ạ, vâng ạ..."
Lily lộ ra vẻ mặt ra bẽn lẽn hiếm thấy, đưa cho tôi thứ gì đó trông giống như Tamagoyaki.
Thứ này trông giống như sự kết hợp giữa trứng rán và trứng cuộn hơn.
Hình dạng thì không được đẹp mắt lắm, nhưng...quan trọng nhất vẫn là hương vị.
Có lẽ vì làm cùng mẹ nên sẽ không đến nỗi nào đâu nhỉ.
"Cảm ơn nhé."
Tôi nhận lấy món trứng cuộn và đi đến chỗ ngồi của mình.
Ngoài món Tamagoyaki mới nấu xong ra, mọi thứ đã được bày sẵn.
" " " itadakimasu" " " "
Cả ba chúng tôi bắt đầu ăn sáng.
Thường thì tôi hay ăn canh miso trước, nhưng từ nãy đến giờ Lily cứ nhìn tôi chằm chằm.
Thấy ánh mắt đó của Lily, tôi bối rối nhớ lại giấc mơ sáng nay...
Thôi thì linh tính mách bảo, bắt đầu từ Tamagoyaki vậy.
Tôi dùng đũa gắp một miếng trứng cuộn rồi cho vào miệng.
Vị mặn ngọt vừa phải, cùng với hương thơm của nước dùng lan tỏa trong khoang miệng.
"...Thế nào?"
"Rất ngon. Lần đầu làm mà đã được như vậy, không tệ nhỉ?"
Hương vị gần giống như của mẹ làm.
... Dù sao cũng là do cùng mẹ đong đếm nguyên liệu mà làm, đương nhiên là như vậy rồi.
"Vâng, vậy sao. Hehe, tất nhiên là phải ngon rồi."
Cảm thấy an tâm sau lời nhận xét của tôi, Lily nở nụ cười tự mãn thường ngày. Cuối cùng, cô ấy cũng bắt đầu ăn bữa ăn của mình. Lily khéo léo gỡ thịt cá nướng ra khỏi xương. Giống như bữa tối hôm qua, cô ấy sử dụng đũa rất thành thạo. Liệu cô ấy có luyện tập điều này giống như học tiếng Nhật không nhỉ?
"Nhưng mà, Lily-chan nè. Món ăn đầu tiên mà con nấu đã ngon như vậy rồi. Cách sử dụng thìa đong cũng rất chính xác."
"Trước đây con đã từng làm bánh ngọt đó!"
Nhắc mới nhớ, có một lần Lily làm bánh ngọt khi chúng tôi còn ở Anh. Vào một ngày cuối tuần đi chơi, cô ấy cũng tự làm bánh sandwich. Có lẽ Lily có thể làm bánh ngọt và đồ ăn vặt đơn giản.
"Hả, vậy à! Vậy, lần sau con có thể làm cho mẹ không?"
"Được ạ, mẹ cứ để đó cho con."
"Mẹ?"
Từ đêm qua, Lily đã gọi mẹ tôi là "Mẹ." Cô ấy nghiêm túc tiếp thu câu nói đùa của mẹ tôi rằng "Vì là mẹ nuôi của con nên con cứ gọi mẹ đi." Ngược lại, Lily bảo mẹ tôi, "Hãy gọi con là Lily thay vì Amelia." Mất sáu tháng tôi mới có thể gọi Lily bằng tên riêng của cô ấy... Điều này làm cảm xúc tôi có hơi hỗn độn.
"Cảm ơn vì bữa ăn!."
Sau bữa ăn, chúng tôi cùng nhau rửa bát. Bữa sáng được thì phân công theo lượt, nhưng nguyên tắc là luôn rửa bát cùng nhau. Mẹ tôi và tôi thường chia nhau việc rửa và lau bát.
"Con cũng sẽ giúp!"
"Ồ, thật sao? Lily-chan sẽ có nhiều thứ khó khăn từ bây giờ, nên đến khi quen với Nhật Bản thì con không cần phải làm việc này đâu..."
Còn rất nhiều thứ Lily cần học, nên việc nhà có thể hoãn lại sau.
Trước lo lắng của mẹ tôi, Lily lắc đầu liên tọi.
"Đây là 'bài tập làm dâu' của con mà."
Mắt mẹ tôi tròn xòe lại trước lời nói của Lily. Sau đó, bà gật đầu như đã hiểu ý và mỉm cười hạnh phúc.
"À ra vậy, mẹ hiểu rồi! Vậy thì, Lily-chan, chúng ta cùng rửa bát nhé!"
Có vẻ như mẹ tôi đã nắm được ý nghĩa trong lời nói của Lily.
Chả lẽ mẹ mình có năng lực thần giao cách cảm hay sao vậy trời?
"Lily-chan, đeo tạp dề này và đứng đằng kia đi."
"Vâng."
Lily nhanh chóng đeo tạp dề, xắn tay áo lên và cầm lấy miếng bọt biển... Nhưng cô ấy nghiêng đầu. Lily không bắt đầu rửa bát ngay.
"Mẹ ơi, con có một câu hỏi."
"Là gì thế?"
"Rửa bát như thế nào ạ?"
Lily đã từng nấu ăn, nhưng chưa bao giờ rửa bát á...? À đúng rồi, có lẽ cô ấy đã nhờ người hầu làm việc dọn dẹp bừa bộn này.
"À, ừm... Để xem nào. Đầu tiên, xả qua chúng với nước nè..."
Ban đầu mẹ có hơi bối rối khi chỉ cho Lily cách rửa bát. Lily thì cố gắng rửa thật cẩn thận, nhưng động tác của cô ấy hơi ngượng nghịu.
Chắc là cô sẽ sớm quen thôi.
Cô ấy vốn dĩ khéo léo, nên sẽ chẳng mấy chốc mà làm được ngay ấy mà.
"Sota."
Lily nói với tôi sau khi tôi lau xong chiếc bát cuối cùng.
"Ừ?"
"Tớ sẽ cố gắng hết sức trong 'bài tập làm dâu' của mình. Hãy kỳ vọng thật nhiều ở tớ nhé!"
"Ờ, ừm...? Tớ hiểu rồi."
Phải chăng mình không cần dạy tiếng Nhật cho cô ấy nữa...?
*
Dọn dẹp xong bữa sáng và tiễn mẹ đi làm, chúng tôi rời khỏi nhà.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ xuân.
Không cần phải nói, Lily sẽ học cùng trường với tôi rồi.
"...Sota," Lily đột bắt chuyện, ngước nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn như viên bi.
"Sao ấy?"
"B-bộ đồ này thế nào? Trông tớ có ổn không?"
Và một lần nữa, tôi chợt nhớ lại giấc mơ sáng nay. Tuy nhiên, không giống như trong mơ, Lily đang mặc đồng phục thủy thủ. Vì trường học ở Anh là áo khoác sẫm và cà vạt, nên trông cũng khá mới mẻ đấy chứ.
"Cậu nhìn đẹp lắm."
Khi một cô nàng xinh đẹp với vẻ ngoài quá khác biệt so với một nữ sinh Nhật Bản (không phải người Nhật) như Lily mặc vào, thì ngay cả bộ đồng phục quen thuộc không thôi cũng sẽ tạo một phong cách rất lạ thường.
"T-thật sao? Thật mừng vì nó không kỳ quặc."
"Không kỳ quặc đâu. Cậu trông rất dễ thương đó."
"D-dễ... thương...!?"
Lời nói của tôi khiến Lily mở to đôi mắt xanh biếc của mình.
Làn da trắng nõn của cô ấy chợt trở nên ửng hồng.
"Tớ đâu có yêu cầu cậu nói nhiều như vậy đâu!"
Lily hét lên và quay mặt đi giận dỗi.
Chắc là tôi đã khiến cô ấy tức giận hả.
Lạ thật, cứ khen là lại như này…
*
Trò chuyện một hồi, chúng tôi cũng đã đến trường.
Chả biết là may mắn hay không, nhưng chúng tôi học cùng lớp.
Và rồi phần tự giới thiệu thường niên cho năm học mới bắt đầu...
Lily đã nói rất to rằng "Tôi đang sống chung với Kudo Sota", và điều này đã đẫn đến vô vàn rắc rối.
"Ngon quáaa. Ngon hơn những gì tớ từng ăn ở Anh luôn."
Giờ nghỉ trưa. Lily đang ăn cà ri Katsu với vẻ mặt mãn nguyện. Cà ri Katsu Nhật Bản cũng phổ biến ở Anh. Lily có lẽ đã từng ăn nó ở Anh cùng với tôi... hay đúng hơn là, cô ấy thích nó khi chúng tôi cùng nhau đi ăn. Có vẻ như cô đã rất háo hức muốn thử món cà ri Katsu chính thống khi đến Nhật Bản.
"Sota!"
"Sao?"
"Cậu có muốn đổi thịt gà và thịt heo không?"
Lily đã chọn cà ri gà Katsu. Ở Anh thì gà Katsu phổ biến hơn thịt heo Katsu. Vì vậy, Lily đã chọn món gà mà cô ấy thường ăn.
"Cũng được."
Tôi lấy một miếng katsu (lần này là thịt heo) từ món cà ri của mình và đặt lên đĩa của Lily.
"Thế nào, Lily?"
"Ngon... nhưng mà...."
"Nhưng mà?"
"Tớ thích thịt gà hơn."
Có vẻ như cô ấy thấy gà Katsu là món ăn vừa quen thuộc mà cũng ngon hơn.
Tuy nhiên, đó chỉ là về phần Katsu trên cà ri.
Lily không biết hương vị của thịt heo Katsu ăn kèm với bắp cải và nước sốt.
Tôi sẽ phải cho cô ấy thử món đó vào một lúc nào đó, ừm.
"Cảm ơn vì bữa ăn."
Lily nói với vẻ mặt hơi không được hài lòng sau khi ăn sạch sẽ phần cà ri Katsu.
Hồi nãy trông cô ấy vui vẻ khi ăn, nên tôi đoán có lẽ không phải do món không ngon mà là do lượng thức ăn không đủ.
Lily ăn rất nhiều bất chấp ngoại hình mảnh mai kia.
Size M ở Nhật có lẽ không đủ cho cô ấy.
"Nhân tiện, Lily... tại sao sáng nay cậu lại nói như vậy?"
"Ý cậu là gì?"
"Cậu không cần phải nói rằng chúng ta đang sống chung đâu... Và cậu cũng không cần phải để họ suy đoán lung tung... Cái đó giống như cậu đang nói chúng ta là người yêu vậy."
Nhờ điều đó, bây giờ các bạn cùng lớp đều nghĩ chúng tôi là một cặp.
Lily được mọi người nhìn nhận là một cô gái xinh đẹp đến Nhật Bản để theo đuổi người yêu.
"Có vấn đề gì không ấy?"
"Không, nhưng... cậu có ổn với điều đó không, Lily? Chắc hẳn cậu đã phải khó khăn lắm khi trả lời đủ loại câu hỏi."
Tôi không thích ai cả, nên bị hiểu lầm cũng không thực sự khiến tôi tổn thương...
Nhưng có ổn không khi Lily bị mọi người coi là bạn gái của thằng như tôi?
Thân là tiểu thư quý tộc, không phải một cô gái tầm thường.
Chẳng phải nó sẽ trở thành một vụ drama to hay sao?
"Tớ ổn mà. Điều đó sẽ giúp tránh xa những con bọ hung hư hỏng.'"
"Hả, à à ra vậy."
Như vậy, về cơ bản thì đây là một cách để tránh đàn ông của nàng tiểu thư Anh Quốc kia.
Đúng là ở Anh, Lily cũng thường xuyên bị mấy người đàn ông tiếp cận.
"Tôi có bạn trai rồi."
Nếu cô ấy giả vờ có bạn trai, thì khả năng bị người lạ tỏ tình hoặc bị tiếp cận vì nghĩ mình là mục tiêu dễ dàng sẽ ít đi.
"Cậu phải cẩn thận với mèo hoang nữa."
... Mèo hoang?
Theo như tôi nhớ, thuật ngữ "mèo hoang" chỉ một người phụ nữ "cướp bạn trai của người khác".
Chẳng phải Lily nên lo lắng về "sói già" hơn là mèo hoang sao?
Tôi định phản bác lại cô ấy, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tự mãn của Lily, tôi chợt dừng lại.
Nhớ lại thời mình thích sử dụng các thành ngữ và cụm từ tiếng Anh mà mình vừa học được.
Lily hẳn đang trải qua giai đoạn đó nhỉ.
Thôi thì cứ kệ cô ấy vậy, chắc không sao đâu.
----------------------------------------------------------
trà xanh a.k.a tiểu tam mấy lão chuyên săn gái trẻ