Dịch giả + chỉnh sửa : Miêu Cung San
**********
Sau khi chia tay với Elysee, Riche trở lại cung điện của mình và tiếp tục công việc còn dang dở bằng xô nước vừa xách về.
Một lúc sau đó, những kị sĩ cũng mang chiếc giường tới nơi. Đó là một chiếc giường lớn trông có vẻ khá êm ái, và cùng với tấm ga giường sạch sẽ tinh tươm đã được trải sẵn kia, thì chỉ cần nhìn thôi cũng hiểu nó sẽ đem đến những giấc ngủ thật ngon.
Sau khi chắc chắn cung điện sạch tới một mức độ đủ để hài lòng, Riche quyết định kết thúc ngày làm việc và để cơ thể được nghỉ ngơi. Cô hướng tới căn phòng trên cùng của cung điện, nơi đã đặt chiếc giường ngủ của mình, rồi tiến về phía ban công.
Đế Đô nhìn từ đây, đang dần dần chuyển sang sắc vàng nhờ tắm trong ánh tịch dương.
Bởi ban nãy trời đổ cơn mưa, nên không khí đã trở nên rất thoáng đãng, đủ để cô có thể phóng tầm mắt tới tận đường chân trời xa xăm. Làn gió xuân man mác thổi, nhẹ nhàng như mơn trớn làn da nóng hổi vẫn còn ướt đẫm mồ hôi của cô. Thật thoải mái và dễ chịu !
Cô khoanh hai cánh tay của mình đặt lên lan can, nhẹ nhàng áp má lên đó, rồi từ từ khép chặt đôi hàng mi lại với nhau.
Thật tuyệt nếu cứ như thế mà thiếp đi… nhưng cô còn phải đi tắm nữa !
Mà cho dù có nghĩ như vậy, thì cũng thật khó để có thể bỏ qua được khung cảnh từ trên cao cùng với những làn gió xuân hiếm có thế này.
Trong khi mặc kệ tâm hồn của mình được trôi nổi, chợt giọng nói quen thuộc của mẹ lướt qua tâm trí cô.
“Riche, trong cuộc đời của con, [Ước Muốn] chỉ là đồ bỏ”
Nhớ lại những lời răn dạy trong quá khứ, cô cau mày.
“Con không được phép quên!! Hãy luôn khắc cốt ghi tâm, rằng cả đời cống hiến và trung thành với Vương Tộc, mới chính là sứ mệnh của gia đình Công Tước này!”
“Dù mày có ưu tú đến đâu, thì tất cả đều vô nghĩa khi mày là phụ nữ !!! Hi sinh cho Vương Tử điện hạ, mày chỉ cần sống cho điều đó đã là quá đủ rồi !”
“Học tập ? Mày chỉ cần có đủ kiến thức để tạo ra các mối quan hệ xã hội thôi là được. Chưa hết, hãy ghi nhớ cả những bài học làm dâu, và cố hết sức làm nụ cười của mày thân thiện hơn nữa đi !”
Không thể tin được bản thân mình vẫn nhớ như in những câu chuyện đó, cô thở dài một hơi.
(Quả nhiên mình vẫn chẳng thể quên được cái quá khứ đó nhở… những lời từng được nghe đi nhắc lại vào năm 15 tuổi...)
Cô tự hỏi nỗi ám ảnh này của cô khi nào mới tới hồi kết. Bởi, ngay sau khi Riche rơi vào vòng lặp hủy hôn, những ký ức tuổi thơ đó của cô luôn rình rập cơ hội để sống lại trong tâm trí, hết lần này tới lượt khác.
Cha mẹ của Riche đã luôn nhồi nhét cô kể từ khi cô mới chỉ là một đứa trẻ.
“Đám cưới cùng một người được cả xã hội công nhận. Hạnh phúc thực sự của một người phụ nữ chỉ đơn giản là được gắn bó với người như vậy, và sinh con đẻ cái cho họ”
“…Nhưng, thưa mẹ…”
Vào thời điểm đó, sẽ chẳng có sự tha thứ nào nếu dám mở miệng cãi lại.
Bởi ngay từ đầu thì đối với họ, cô chỉ có một và chỉ một giá trị duy nhất, đó là [Đứa con gái tương lai sẽ trở thành Vương Phi và sanh ra những Vương Tử kế vị].
Mặc cho giá trị của một con người không phải là thứ có thể trao và nhận như một chức vụ, thì họ cũng chẳng muốn quan tâm tới điều đó.
“…”
Đầu ngón tay của cô bỗng giật nhẹ trong vô thức, sau đó cô khẽ mở đôi hàng mi của mình.
Và rồi, trong khi vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, cô cất lên câu hỏi.
“…Trì hoãn chính sự để mò tới đây, ngài ổn với việc này hở ?”
“Thật là tình, nàng định làm ta bất ngờ bao nhiêu lần nữa đó ?”
Nghe thấy giọng điệu vui vẻ của kẻ đó, cô mệt mỏi nâng toàn bộ cơ thể mình lên rồi ngoảnh mặt nhìn lại.
Đúng như dự cảm ban nãy, Arnold đang sờ sờ ở đó. Hắn tựa lưng vào cửa, miệng thì cười cười nói nói.
“Ta đã chủ động giấu đi khí tức của bản thân, vậy mà nàng vẫn nhận ra được ở khoảng cách này cơ đấy”
“Nghe xem ai đang nói kìa ? Chẳng phải do ngài cố tình điều chỉnh khí tức của mình để kiểm tra xem thần sẽ nhận ra ở mức độ nào hay sao ?”
“Ha! Nàng rõ tới vậy sao ?”
Vừa nói vậy, Arnold vừa bước tới gần, rồi đứng bên cạnh Riche. Tuy cô đang tỏ ra hết sức cảnh giác với gã này, nhưng Arnold chỉ trầm ngâm nhìn xuống thành phố phía dưới với vẻ mặt lạ kỳ.
“Nàng đang để ý tới thứ gì sao ?”
“Là thành phố này…
Có gì ở đằng kia vậy ?”
“Nơi đó là Thư Viện. Vì được tài trở bởi ngân sách của Đế Quốc, nên ở đó lưu trữ rất nhiều đầu sách đến từ mọi quốc gia trên đại lục.”
“Chà ! Nhìn hoành tráng vậy mà lại là thư viện thôi sao ?”
Chắc hẳn trong đó là một kho tàng kiến thức đây! Mắt cô trở nên to tròn long lanh hơn bao giờ hết khi nghĩ tới việc thử đi tới đó trong một ngày gần nhất.
Sau đó, cô tiếp tục chỉ vào một tòa nhà khác nổi bật mà cô nhìn thấy.
“Ngọn tháp đó thì sao ? Nhìn từ xa nhưng vẫn đẹp quá !”
“Là tòa nhà của Giáo Hội. Tháp chuông đó có vai trò như một chiếc đồng hồ, thứ sẽ vang lên mỗi khi báo hiệu trời hửng sáng hay đã tới xế chiều”
“Oa~ Tuyệt thật đó!... Nói như vậy thì chắc hẳn gần đó sẽ có một khu chợ nhỉ?”
“Ở đó có con phố mua sắm lớn nhất Đế Đô này. Những chiếc xe đẩy với đầy hàng hóa sẽ họp ở đó từ sáng sớm, giúp cho người dân có thể mua bán những mặt hàng tươi mới được thu hoạch ngay trong ngày”
“Thích thật ~ Vậy còn những ngọn núi tuyệt đẹp ở xa xa kia thì sao thưa điện hạ ?”
Riche không thể kìm lại vẻ phấn khích của mình mỗi khi Arnold giải thích.
Trí tưởng tượng bùng cháy đó khiến cô ngay lập tức muốn tự chân đi tham quan xem thử mọi thứ. Từ thư viện rộng lớn ẩn chứa kho tàng kiến thức, cho tới nhà thờ xinh đẹp với tháp chuông báo giờ, và đến cả khu chợ đông vui tấp nập cùng những sạp hàng đầy ắp trái cây tươi vào sáng sớm tinh mơ…
Arnold bên này thì chỉ im lặng ngắm nhìn Riche đang hào hứng như vậy với vẻ thích thú.
“C-Có gì hả ??....”
“Không hề. Chỉ là ta đang băn khoăn có điều gì thú vị ở trong truyện này chứ ?... Rơi vào tình cảnh bị ép buộc làm dâu ở một đất nước xa lạ thì làm cách nào lại vui vẻ như vậy?”
“Thì là…”
Cô tỏ ra khá lúng túng với câu hỏi đó, và không biết trả lời sao cho phù hợp.
(Nên làm sao đây? Trả lời như bình thường có lẽ sẽ ổn nhỉ ?)
Nom hắn không có vẻ là đang giấu âm mưu gì, nên có lẽ kể với hắn cũng được.
Tuy nhiên, một cuộc trò chuyện bình thường với Arnold, kẻ đã kết liễu cô ở tiền kiếp khiến thâm tâm cô nổi lên cảm giác là lạ. Và rồi cảm giác là lạ đó bỗng nhiên chuyển đổi thành sự bối rối ngay sau đó.
Kết quả là, với đôi gò má ửng hồng, cô lúng úng cất lời với giọng nói lí nhí.
“Đó… là ao ước… của thần…”
Nhìn thấy vẻ mặt đó của Riche, Arnold ngạc nhiên ngoài dự đoán.
“Ao ước sao ?”
“Vâng. Chuyện là thần đã luôn muốn đặt chân tới vùng đất này từ lâu rất lâu về trước”
Ở kiếp thứ nhất, khi Riche làm thương nhân, cô đã luôn mang trong mình một ước mơ như vậy.
Cô đã đặt chân tới tất cả những vùng đất trên thế giới này, nhưng nó đã kết thúc trước khi cô hoàn thành chuyến phiêu lưu của mình.
Quốc gia cuối cùng đó, chính là ngay tại đây, Đế Quốc Garchein.
Ước mơ chinh phục mảnh đất mang tên Garchein, không chỉ được cô cô gắng hoàn thành ở mỗi kiếp thương nhân.
Trong mỗi vòng lặp của mình, cô đều ưu tiên tìm cách sống sót, ổn định bản thân trước trước. Tuy nhiên, khi mọi thứ đã dần đi vào đúng quỹ đạo, thì đó cũng là lúc tình hình thế sự thay đổi khiến việc du nhập vào Garchein khó hơn bao giờ hết.
Vậy nên, đối với Riche thì cuộc hôn nhân này giống như cơ hội ngàn năm có một giúp cô có thể với tới Garchein.
“Niềm ao ước đó, chính là cú huých cuối cùng khiến thần đồng ý hôn sự này.”
“…”
Arnold hơi cau mày, sau đó một lần nữa hắn nhìn xuống thành phố phía dưới.
“Không có gì ở đất nước này đáng để nàng quan tâm tới vậy đâu !”
“Không đời nào có chuyện như vậy !!
Dù vừa rồi toàn là chuyện về những thứ nhỏ nhặt, nhưng thần tin rằng sẽ còn những địa điểm hấp dẫn hơn nữa ! Không những thế, người dân ở đây ai nấy cũng thật rạng rỡ, những người kị sĩ tốt bụng kia cũng đã giúp đỡ thần rất nhiều…”
Dù đối tượng có là gì đi nữa, thì cô vẫn luôn tích cực suy nghĩ tới những điều tuyệt vời.
Cùng nụ cười thật tươi, cô liệt kê từng thứ từng thứ tươi đẹp bằng mười đầu ngón tay của mình. Nhưng dù vậy, một lần nữa Arnold quay ngoắt sang nhìn thẳng vào cô.
Vẻ mặt hắn hiện giờ tử tế đến lạ thường khiến Riche không khỏi lúng túng.
“Thần, đã nói sai gì đó rồi sao ?”
“Nếu nàng không sớm tỉnh ngộ thì đó sẽ là chuyện lớn đấy”
(T-Tên khốn thô lỗ)
“Ta chưa từng gặp nữ nhân nào như nàng. Kể cả nội dung trong câu nói của nàng, những kiến thức nàng đang sở hữu, cho đến năng lực điều khiển cơ thể. Đối với một quý cô, thì toàn là đồ bỏ”
Nghe thấy lời nhận xét của Arnold, Riche phồng hai bên má mà tức tối.
[Riche, trong cuộc đời của con, [Ước Muốn] chỉ là đồ bỏ]
Câu nói của hắn khiến lời dạy của mẹ Riche như đang tua đi tua lại trong đầu, cô không nhịn nổi nữa mà bùng nổ không suy nghĩ.
“Cho dù người ngoài nhìn vào có thấy quan trọng hay không, thì tất cả vẫn đều là báu vật đối với thần. Đó là tài sản thần nhất định không muốn đánh mất, cũng là một phần tạo nên thần bây giờ. Thần thèm vào mà quan tâm nếu ai đó cho rằng nó vô nghĩa đấy !!”
Cô quay cả cơ thể đối diện với hắn rồi rướn mắt nhìn lên cái tấm thân cao kều đó mà nói.
“Tự thần sẽ quyết định điều gì mới thực sự có giá trị đối với cuộc đời của thần !”
Riche tuyệt nhiên sẽ không đầu hàng lại “lời nguyền” cha mẹ đã từng đặt lên cô.
Sinh ra làm phụ nữ chẳng liên quan. Không có gì là không thể thực hiện cả ! Và sẽ chẳng bao giờ có chuyện cô chấp nhận việc từ bỏ tri thức để sống như một con búp bê.
Đôi mắt hừng hực như ẩn chứa những đóm lửa đó đang hướng thẳng tới Arnold. Nhưng ngạc nhiên thay, hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt dịu dàng tử tế đó mà không một chút biến sắc.
“… Ta hiểu mà!”
Rồi, hắn bất ngờ giơ bàn tay to lớn của mình lên, nhẹ nhàng áp vào bờ má của Riche.
Ngón tay cái trượt nhẹ, lướt đi lướt lại trên làn da trắng trẻo của cô khiến cô chỉ biết đứng im chớp mắt liên hồi. Lúc cô nhận ra thì khuôn mặt bám đầy bụi khi nãy vừa giờ đã được làm sạch.
“Nàng cứ tự do làm những điều mình muốn ở đất nước này. Ta thề sẽ luôn là chỗ dựa tinh thần, và sẽ luôn để nàng mượn sức mạnh mỗi khi nàng cần tới”
“Hởở …..”
Riche ngẩn người bất ngờ trước khả năng chịu đựng của hắn.
Mặc dù hơi khó chịu khi phải nói ra điều này, nhưng Arnold hoàn toàn có quyền để ra mệnh lệnh cho Riche phải [Cư xử cho giống một Hoàng Tử Phi]. Suy cho cùng, đây là một cuộc hôn nhân chính trị không hơn không kém. Và, cũng bởi do sự chênh lệch sức mạnh quân sự của hai nước, mà Riche chỉ đơn giản là [Con tin].
Ấy vậy mà, Arnold lại đang muốn để mặc cho Riche tự do hành động, hơn thế nữa lại ngỏ lời làm “hậu thuẫn” của cô.
“Tại sao… Ngài lại làm thế ?”
“Không phải ta đã nói rồi sao ?
Rằng ta nghiêm túc yêu thương nàng!”
Arnold lặp lại lời nói xạo giống như mọi khi.
“Dù ta đã ngỏ lời như vậy, nhưng có vẻ nàng không mấy kỳ vọng vào lời nói của người khác nhỉ… Từ tận sâu thẳm, ta yêu thích sự bí ẩn của nàng, và chưa một lần ta cho rằng nó vô nghĩa cả !”
“…”
“Đó, là những gì mà hôm nay ta muốn gửi gắm đến nàng”
Dứt câu, hắn thu cánh tay của mình lại, rồi quay lưng bước đi.
Khi đi tới cửa ra vào, hắn bỗng dừng bước và để lại vài lời cho Riche – người vẫn đang chết lặng ngoài ban công.
“Hãy suy nghĩ về thứ nàng muốn. Ta vừa nhận ra là ta đã phá vỡ hiệp ước không chạm giữa hai bên mất rồi”
Sau khi Arnold khuất bóng, Riche ngồi thụp xuống như một người vừa bị rút hết sức lực.
(… Hoàn toàn không đọc được ! Cái tên Arnold Hein đó, rốt cục thì hắn đang mưu sự chuyện gì??? ...)
Ánh tịch dương cuối cùng cũng vụt tắt, để lại màn đêm tĩnh lặng bao trùm lên toàn bộ Đế Quốc Garchein.