Trans: hafo
Edit: Tamm
--------------------------------------------------
Chúng tôi cố chạy thục mạng để đánh lạc hướng con quái vật khỏi hoàng tử. Tôi không nhớ mình đã bắt đầu chạy từ đâu trong khu rừng này nên về cơ bản thì tôi đang bị lạc. Nếu chúng tôi thoát được khỏi con rắn thì không biết có thể trở về làng được không.
May mắn thay— hay là xui xẻo nhỉ?— Chúng tôi vượt qua những cây cao tiến tới một bãi đất trống. Tôi sẽ đối mặt với nó ở đây. Mày có thể làm được, Mary! Tôi dừng lại và quay mặt về phía con quái vật đang chạy từ trong rừng.
“Tutte, tránh ra đi.” Tôi nói với cô hầu gái của mình.
“Tiểu thư Mary…” Tutte nhìn tôi đầy lo lắng, nhưng lý trí của tôi không còn thời gian mà cười hay nói gì đó để trấn an cô ấy nữa. Tôi nhìn cô ấy và gật đầu, thấy vậy, cô ấy cũng chịu đi ra và nấp ở chỗ mấy cái cây sau lưng tôi.
Tiến lên nào! Mình làm được mà! Mình có thể chiến đấu! Dũng cảm lên và hãy đối mặt với cái thử thách này nào!
Hai mắt tôi hướng thẳng về phía cánh rừng, tôi nghe thấy tiếng trườn xào xạc khi nó đi qua đám lá cây khô càng ngày càng rõ. Con rắn đột ngột lao ra từ cánh rừng tối. Như thể nó đang muốn vồ lấy tôi vậy, nuốt nước bọt, trong một chốc tôi lại sợ rằng mình sẽ chết đứng một lần nữa vì bất ngờ.
Con rắn lao tới, miệng nó há rộng để nuốt lấy tôi. Không thể di chuyển. Tâm trí tôi đang mất kiểm soát vì tình huống này, bất giác tôi vào tư thế phòng vệ đã được học trong mấy buổi luyện tập.
“Tiểu thư Maaaary!”
Nghe thấy tiếng hét phía sau lưng, tôi mới ngớ người.
Phải rồi, Tutte đi theo vì cô ấy tin tưởng tôi. Tôi không thể… thua được!
Liệu tôi có bao giờ dám lấy hết can đảm để đối mắt với một việc gì không? Không, nếu 10 lần thì hết 9, có lẽ tôi sẽ bật khóc và bỏ chạy.
Nhưng mà nếu là vì ai đó… Dù cho có thật tầm thường, những lời lẽ đó chính là thứ cho tôi sức mạnh.
Con rắn bắt đầu ngoạm lấy tôi. Nhưng tôi không bỏ chạy!
“Vì tôi bất khả chiến bại!” Tôi vừa vung tay vừa hét lên chẳng vì lý do gì cả, cố dừng con rắn lại và rồi một âm thanh đầy nặng nề đã phát ra.
Thật ra, tôi đã chỉ mở he hé mắt, khi tay tôi cảm nhận được gì đó, tôi nắm chặt nó lại. Sau đó chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tôi mở mắt, chỉ để thấy miệng con quái vật ngay trước mặt mình. Tôi nhăn mặt vì cái hơi thở hôi hám của nó.
Ch-Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Mình đã làm gì?
Nhìn xung quanh, tôi nhận ra hai tay mình đang giữ chặt lấy nanh của con quái vật, giữ đầu nó xuống đất. Nó không thể di chuyển, con rắn đang vùng vẫy, đuôi nó đập qua đập lại cố thoát khỏi tay tôi.
Tôi đã ngăn nó lại được… nhưng mà giờ sao đây?! Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi không thể thả nó ra được. Vậy làm sao để tấn công nó khi hai tay đang như thế này chứ?!
Con rắn tiết bọt và vùng vẫy trong tay tôi. Thật kinh tởm và đáng sợ, nhưng tôi không thể đá nó trong tư thế này được, nên tôi đang cố giữ nó ở im một chỗ. Dù vậy thì, tôi cũng không bị nó đẩy lùi, con rắn giờ đang như cá nằm trên thớt khi bị tôi giữ lấy.
“Tiểu Thư Mary, hãy dùng ma thuật đi! Ma thuật!”
Tutte, người đang nấp sau mấy cái cây, tiến lại chỗ tôi và hét lên.
Đúng rồi! Ma thuật, tôi có thể dùng ma thuật mà nhỉ! Tôi có thể tấn công nó mà không phải sử dụng đến tay của mình, con quái vật này không thể di chuyển nên tôi sẽ đánh trúng được nó thôI!
Nhưng mình có thể sử dụng loại ma thuật nào bây giờ. Không ổn chút nào, aaaahh! Tôi chưa học loại phép thuật nào để tấn công từ lần đó cả! Tôi chỉ có thể triệu hồi mấy Mũi Tên Ma Thuật thôi, nhưng mà chỉ như thế sao có thể đánh bại được thứ này chứ!
Tôi đang trở nên hoảng loạn vì không biết cách giải quyết con rắn này. Nhưng thật bất ngờ, trước mắt tôi xuất hiện một cánh hoa trắng ngà.
Trắng…? À phải rồi, Hiệp Sĩ Bạc!
Tôi đã được nghe một chút về câu chuyện người Hiệp Sĩ Bạc trong truyền thuyết, dù ở đây con người ta có thể sử dụng rất nhiều loại phép, nhưng đa số tên của chúng chẳng liên quan gì đến mấy kiến thức trong quá khứ của tôi cả, chi tiết về từng loại cũng rất mơ hồ nữa. Nhưng có một phép— một phép mà Hiệp Sĩ Bạc thường dùng để kết thúc một trận chiến, chi tiết về nó rất giống với một kỹ năng trong một trò chơi tôi từng thử.
Mình có thể dùng nó! Ch..chắc vậy…
Tôi có thể tưởng tượng ra nó tương tự như mấy mũi tên ma thuật, tôi biết tên phép này. Khá chắc nó sẽ hoạt động thôi. Ngay tíc tắc cuối cùng, tôi đánh cược hết vào các năng lực bí ẩn đó.
“Tutte, lùi lại đí!” Tôi hét lên.
Tôi không biết phạm vi của loại phép này, nên tôi yêu cầu Tutte giữ khoảng cách với mình và lấy một hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần.
Tệ nhất thì, có lẽ ma lực của tôi sẽ mất kiểm soát, nhưng giờ không còn cách nào khác.
“Phép thuật bậc bốn!!!” Tôi la lên to nhất có thể, giọng tôi vang lên trong cánh rừng tối. “Hỡi con quái vật kia, ta sẽ giáng lưỡi gươm của công lý xuống người.”
Tôi không chắc việc niệm chú có cần thiết không, nhưng tôi đang nói mấy câu mà Hiệp Sĩ Bạc đã nói trong mấy câu chuyện cổ tích.
“Thanh Kiếm Của Công Lýyyyyyyyyyyyyyyyyyyy!”
Ngay lúc đó, một vòng tròn ma thuật lớn xuất hiện quanh tôi. Đủ to để phủ cả người con rắn, nó đang sáng lên, ánh sáng của nó tập trung lại ở giữa tạo thành mấy lưỡi kiếm.
“Kết thúc rồi.”
Thanh minh một chút, tôi không nói mấy câu niệm chú đó vì muốn đâu. Tôi chỉ làm vậy vì Hiệp Sĩ Bạc luôn nói như thế trong mấy câu chuyện tôi được nghe thôi. Theo như tôi biết, có thể nó là một phần của thần chú thật.
Nhưng mà thật kì cục mà, xấu hổ quá! Xấu hổ quá đi mất! Gaaaah!
Một âm thanh ầm trời vang lên, như muốn xé toạc bầu trời, mấy lười kiếm ánh sáng xuyên qua con rắn và đâm xuống đất. Chỉ trong một giây. Ngay khi ánh sáng vụt tắt, con rắn từ lúc nãy còn vùng vẫy dữ dội giờ đã nằm chết trên mặt đất.
Tôi buông nanh con rắn ra, nó rít lên một tiếng, sau đó chết hẳn. Tôi chết đứng một lúc, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
“C-Cô làm được rồi… Cô chủ đã đánh bại nó. Thật tuyệt vời, tiểu thư Mary!”
Tutte, người đã chứng kiến mọi việc từ đầu tới cuối, chạy lại chỗ tôi. Tới khi đó tôi mới nhận ra đã xảy ra việc gì. Đồng thời, trực giác mách bảo tôi thứ gì đó.
Tệ rồi đây.
Tutte tiến lại gần và nắm lấy tay tôi. Chúng tôi lại bắt đầu chạy.
“C-Co-Có chuyện gì sao, tiểu thư Mary?! Chúng ta đâu cần chạy nữa!”
“Không, việc này tệ, rất tệ, tệ lắm luôn ấy!!!!!! Tôi sẽ giải thích thế nào về việc có thể đánh bại con quái vật đó đây hả?! Với cả dùng một phép thuật như thế nữa?!”
“Huh? Cô chỉ cần nói thật là mình đã đánh bại nó là được mà.”
“Không đâu! Nếu nói vậy, mọi suy nghĩ sẽ biến tôi thành anh hùng hay gì đó mất! Tôi chỉ muốn ‘sống một cuộc sống nhàn nhã’. Không muốn trải qua mấy thứ đáng sợ như này lần nữa đâu.”
Tôi kéo Tutte đi trong hoảng loạn, không để cổ nói gì cả và băng qua khu rừng.
“Vậy cô định sẽ làm gì? Cô chủ đã đánh bại nó như Hiệp Sĩ Bạc ấy… Nghĩ lại thì, cô đã dùng một phép thuật thật tuyệt vời đó, tiểu thư Mary!”
“Tôi chỉ làm theo thôi, thấy sao làm vậy. Tôi không biết tại sao nó lại hoạt động được cả. Mà, tôi nghĩ mình chỉ mới đọc chứ chưa thấy tận mắt phép này bao giờ, nên có lẽ đúng hơn là đọc sao làm vậy.”
Cả hai chúng tôi vẫn chưa bình tĩnh lại, nên nói chuyện có hơi kì lạ. Nhưng, lời của Tutte đã giúp tôi nảy ra trong một ý tưởng.
“Phải… Đúng rồi! Tôi sẽ nói một nhà thám hiểm nào đó cầm kiếm bằng bạc đã cứu chúng ta” Tôi vừa kéo Tutte theo vừa nói. “Ừ, làm vậy đi! Nếu chúng ta nói đây là sự trở lại của Hiệp Sĩ Bạc, sẽ không ai nghĩ rằng tôi đã đánh bại nó cả! Tuyệt vời, đúng là ý tưởng tốt! Giỏi lắm, tôi ơi.”
“Hảaaaaaaaa?!” Tutte thét lên khi tôi cùng cô ấy tiến sâu hơn vào rừng.
Mọi người chắc chỉ nghĩ, chúng tôi đã bị lạc. Nhưng ngay khi mặt trời lặn, chúng tôi mới nhận ra vấn đề này nghiêm trọng đến thế nào. Nên chúng tôi chỉ biết ở yên đó và chờ người đến cứu trong nước mắt, không lâu sau chúng tôi thấy có ngọn đuốc ở phía xa xa. Công tước Klaus cùng với đội hiệp sĩ đến để đón chúng tôi.
Cứ như thế, màn kịch về sự kiện ồn ào của Lễ Hội Hoa Anh Thảo đã khép lại, cũng phải cảm ơn Hiệp Sĩ Bạc vì đã đóng góp (về mặt kĩ thuật?).