Cô nữ sinh cao trung tôi gặp trên chuyến tàu đi làm luôn gây rắc rối cho tôi nhưng vì lý do nào đó lại bắt đầu thích tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

WN - Chapter 6:- Thứ sáu ngày 5 tháng 6: Mmm, Pofu~

Trans: Macaron a.k.a JXavier

Edit: Dango

============================

Sáng hôm sau.

Tôi vẫn trên chuyến tàu ấy, và cô nữ sinh quen thuộc lại tiếp cận tôi như một lẽ đương nhiên.

“Chào buổi sáng. Onii-san.”, cô nói.

“Chào, Yuika Yuiba.”

“Anh thật tốt bụng khi chờ đợi em đấy.”

“Anh không có chờ nhóc, và anh cũng lớn tuổi hơn nhóc đấy. Đừng có mà đối xử với anh như một đứa trẻ nữa.”

Yuika đặt tay lên ngực và nâng cằm mình lên tỏ vẻ tự hào.

“Em mà, em là người chiều hư Onii-san đấy.”

“Im mồm vào, con nhóc nữ sinh này.”

“Còi bảo vệ, đã kích hoạt.”

“Này, anh đùa thôi. Mà quên đi.”

Sau vài lời chào hỏi, Yuika tiến lại gần tôi và dụi dụi vào tay tôi hai lần.

Cô nàng hẳn rất thích việc này.

“Mà dù sao thì, chuyện đó sao rồi? Anh và cái chị cấp dưới ấy đã tiến thêm được bước nào chưa?”

“Không, tất nhiên rồi. Bọn anh chỉ cùng ăn trưa và nói chuyện thôi.”

“Em hiểu rồi. Vậy ra lý do anh chờ em là vì anh mong được em an ủi à. Không sao đâu, vui lên nhé.”

“Sự tin tưởng giữa bọn anh thật sự tăng mạnh, nên anh cũng chẳng muốn nổi điên với nhóc.”

Tôi không tài nào hiểu nổi tại sao phụ nữ luôn rất hứng thú với những mối quan hệ tình cảm.

Nhưng thật sự vẫn có gì đó khiến tôi không thoải mái.

Tôi thắc mắc tại sao Ootomizu lại tỏ ra đáng ngờ như vậy vào ngày hôm qua.

Tôi nghĩ câu nói của mình đã quá hoàn hảo rồi chứ.

Tôi thắc mắc liệu mình có vô tình bỏ qua điều gì không.

Nhưng tôi thật sự không hiểu nhiều về suy nghĩ của phụ nữ.

Tôi nhìn vào có nữ sinh bên cạnh và nghĩ rằng có thể Yuika sẽ hiểu chuyện gì đã xảy ra. 

Giờ thì, mình nên làm thế nào để câu chuyện diễn ra tự nhiên nhỉ?

“Ừ thì,... có vậy thôi…?”

“Cần tư vấn à?”

“Không. Chút chuyện nhỏ thôi.”

“Anh cứ nói thử xem.”

Yuika trả lời với tông giọng quen thuộc của mình, nhưng khuôn mặt thì tỏ rõ sự kiêu ngạo.

Dù có hơi khó chịu nhưng chắc không sao .

Tôi cũng đã quen với cái kiểu thái độ này của Yuika rồi.

“Anh nên làm gì nếu một người phụ nữ đột nhiên thay đổi cách cư xử?”

“...Cái gì cơ?...anh đã làm gì thế?”

Với cái thái độ ghê tởm, tông giọng cô đột ngột hạ xuống và cô dần trở nên bồn chồn.

Cảm giác như đang bị buộc tội, tôi buộc phải tiếp tục cuộc nói chuyện.

“Bọn anh đang ăn với nhau.”

“Và?”

“Cô ấy có vẻ phiền muộn, vậy nên anh cố giúp cô ấy vui lên một chút…”

“Ờ, ừ.”

“Và rồi cô ấy bắt đầu hét lên.”

“Quao, khá lộn xộn nhỉ.”

“Phải chứ?”

Tôi kể tất cả mọi chuyện, nhưng có vẻ Yuika cũng không thể hiểu nổi hành vi của Ootozui.

Ootozui thường xuyên đột ngột im lặng. Có thể điều đó là tự nhiên đối với cô ấy.

Là một đàn anh, tôi cần phải uốn nắn lại cô ấy.

“Nhưng anh đã ăn và lắng nghe cô ấy rồi phải chứ? Chẳng phải đó là một bước tiến lớn rồi hay sao, Onii-san?”

“...hiểu rồi …cũng đúng. Vậy là anh đã trở thành một đàn anh gương mẫu nhỉ?”

“Em không nói là được đến mức đó.”

Thực ra, nghĩ lại thì, cái cảm giác khó chịu đối với Ootozui từ tuần trước đã dần phai nhạt.

Có lẽ vì chúng tôi đã dùng bữa chung với nhau chăng.

Không,... nếu có gì đó, có lẽ chủ yếu là vì việc tôi đã dần quen với cái cách nói chuyện tự phụ của Yuika.

Dù ở mức độ nào, tôi vẫn nên cảm ơn cô nàng nữ sinh đứng bên cạnh.

“Cảm ơn vì những lời tư vấn của Yuika nhé.”

“Cảm ơn?”

“Anh thật sự biết ơn vì những điều đó đấy.”

<―Po fu~>

Yuika va đầu vào vai tôi.

Dù nó không đau lắm, nhưng có vẻ cô làm vậy là vì muốn nhắc tôi phải thành thật với bản thân mình.

Và khi cô di chuyển, một mùi hương nhẹ nhàng xộc vào mũi tôi.

Đó là dầu gội hay nước hoa nhỉ?

Đó là một mùi hương mà một người đàn ông như tôi cảm thấy rất lạ lẫm.

Cùng lúc đó, cái cảm giác mong muốn được chăm sóc cho cô bỗng từ đâu đó hiện ra, và tôi cảm thấy thật sự khó hiểu.

…Mình đang nghĩ cái quái gì vậy?

Tất nhiên, tôi sẽ không bao giờ có cái cảm xúc yêu đương với một cô nữ sinh cao trung đâu.

Nhưng dù vậy, đó không phải cảm giác mà một người đàn ông sẽ có với người phụ nữ mà anh ta không yêu mến.

Vậy cái cảm giác tôi vừa trải qua là như thế nào?

“Này.”

Yuika bỗng đổi chủ đề của cuộc trò chuyện.

“Nếu em trở thành đàn em của Onii-san, liệu anh có cảm thấy tuyệt vọng như thế này không?”

Hừmmm? Nhóc đột nhiên nói cái gì vậy?

Không thể hiểu nổi, hay chẳng lẽ nhóc muốn vào công ty anh làm việc?

Tôi khá chắc mình chưa từng nói cho Yuika về công việc của mình…

Nếu là vậy, chắc nhóc đang cố đưa câu hỏi này theo hướng tình cảm mà nhóc hứng thú nhỉ.

Tôi cần phải đưa ra một câu trả lời vừa phải hoặc tình huống này sẽ dần trở nên phiền phức hơn.

“Dù có tuyệt vọng thế nào đi nữa. Nếu anh trở thành người huấn luyện của em, anh sẽ đảm bảo em sẽ nhận được đủ sự hỗ trợ cần thiết.”

Fu~. Đó là câu trả lời khuôn mẫu của tôi đấy.

Nhưng Yuika vẫn chưa kết thúc câu hỏi của mình.

“Liệu anh sẽ tốt với em chứ?”

“Ở một mức độ nào đó.”

Được rồi, đó là một câu trả lời hoàn hảo.

Không vấn đề gì hết.

“Liệu anh sẽ chăm sóc cho em chứ?”

“Ừ thì. Tất nhiên rồi.”

Sau tất cả, câu trả lời của tôi vì lý do nào đó vẫn rất hoàn hảo.

Vẫn không vấn đề gì.

“Anh có làm hư em không?”

“Tại sao cơ?”

Tại sao tôi lại làm hư cô ấy khi cô ấy vào công ty để làm việc chứ?

Như dự đoán, tôi không thể trả lời câu hỏi này của cô.

Không, không phải. Đây là một câu hỏi khá kỳ lạ.

Sau đó Yuika cố tỏ ra vui vẻ.

“Anh sẽ ổn với đàn em của anh, nhưng không phải với nhóc đâu.”

“Nhưng trước tiên, anh không bao giờ làm hư một đàn em.”

“Duh.”

“...biết gì không? Nếu em muốn bắt chước lời nói của ai đó, hãy cố mà bỏ chút cảm xúc vào trong đó đi.”

Và rồi Yuika chẳng nói gì với tôi nữa.

Cô ấy cứ trêu chọc tôi một cách vô nghĩa như vậy…

Tôi chẳng biết phải làm gì cả, tôi không phải người giỏi trong việc giao tiếp.

Aaa! Xong rồi! Mình chẳng thể giúp gì cả!

“Được rồi, được rồi. Nếu em trở thành đàn em của anh, anh sẽ nuông chiều em hết cỡ.”

“Tốt.”

Yuika đã thỏa mãn với câu trả lời của tôi.

Nhưng thái độ của cô thì vẫn vậy.

Và rồi, Yuika lại va đầu vào vai tôi.

Có vẻ như <pofu> đã trở thành thú vui mới của cô nàng.

Cái quái gì vậy?

Nếu đang cảm thấy vui thì chỉ cần thừa nhận là được mà.

============

Macaron: nói chung thì chap này dịch khá khó chịu do bị mtl dữ quá, có thể nhiều câu nó sẽ hơi lạ nhưng mtl thì chắc phải chịu thôi. Mà có khi hôm sau thấy Yuika nó đến công ty main làm việc luôn không chừng, có cái mùi lắm.

“Pofu” là tiếng va đầu nhé. “Pofu” là tiếng va đầu nhé.]