"Chà, xem ra chị cũng không thể làm được gì rồi. Chị sẽ chờ cảm xúc của Daiki-kun dần thay đổi xem sao. Bỏ qua chuyện đó thì em có muốn thấy Kei trong bộ đồ hầu gái không, Daiki-kun?
Tôi hướng ánh nhìn sang Shimizu-san.
Có lẽ ấn tượng với hình tượng của Shimizu-san kể từ lúc chúng tôi là học sinh năm nhất, với mái tóc vàng hoe và bộ đồng phục xuề xòa, vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.
Tôi thấy một sự khác biệt đáng kể khi mà nhìn Shimizu-san nhuộm tóc đen và mặc bộ đồ maid trông rất thanh lịch như vậy.
"C-cái gì vậy? Đừng có nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc đó!..."
Mặc dù Shimizu-san trừng mắt nhìn tôi nhưng cái aura hăm dọa đó cũng yếu đi cùng với bộ đồ maid. Cô ấy không muốn tôi ngắm, cơ mà Ai-san lại xin ý kiến của tôi, vậy nên tôi chăm chú ngắm nhìn cô ấy.
"Ai-san có hình tượng của một cô hầu gái năng động trong khi Shimizu-san lại là vẻ ngầu, bình tĩnh và xinh đẹp. Cả hai đều trông rất đẹp"
"Ugh…"
"Được đấy, Daiki-kun, khen cả hai cô gái một lúc mà lại mượt mà đến vậy. Chị ước gì bạn thuở nhỏ của chị cũng có thể làm được như vậy. Mà Kei là hầu gái ngầu, điềm tĩnh và xinh đẹp đó. Chị vui cho em lắm"
"C-chị im đi!!!"
Shimizu-san quay đi khỏi tầm mắt của tôi khiến tôi không thể nào nhìn thấy phản ứng của cô ấy được.
"Đúng là một cô gái không thành thật với bản thân mà. Dù sao thì chúng ta đã có lời nhận xét của Daiki-kun rồi, hãy đi chụp Purikura nào!"
"Chúng ta phải chụp nó với bộ trang phục này sao?"
Shimizu-san khẽ kêu lên yếu ớt. Có lẽ cô ấy thực sự không thích điều này cho lắm.
"Kể cả khi em cho chị thấy sự dễ thương và cố gắng làm lay động trái tim tôi thì nó cũng vô ích thôi. Chị sẽ hoá quỷ nếu chụp chung với Kei mất!"
Nói xong thì cô hầu gái đầy sức sống ấy kéo tay tôi và Shimizu-san, hướng đến chiếc bốt chụp ảnh.
"Giấc mơ chị em cosplay trong bộ maid với nhau đã thành hiện thực rồi! Vậy nên chị thực sự hạnh phúc lắm đó. Có lẽ cuộc đời của chị đến đây là đủ rồi nhỉ?"
"Em xấu hổ muốn độn thổ lắm rồi…"
Sau khi chụp chung với nhau và trở về với bộ đồ bình thường thì họ đang có những cảm xúc hoàn toàn trái ngược nhau.
"Sao trông em giống như muốn Kiyomizu vậy? Chúng ta đã có rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ với nhau mà"
"Có mỗi chị thấy vui thôi. Chị bắt chúng tôi phải tạo dáng đủ các kiểu, xấu hổ muốn chết đi được"
"Ahaha…"
Tôi không biết làm gì hơn ngoài nụ cười trừ cho qua chuyện.
Lần này tôi đã được thấy một vài khía cạnh nào đó trong cảm xúc của Shimizu-san. Kể cả khi phải tạo kiểu dáng nháy mắt và hai tay tạo hình trái tim đầy xấu hổ đó.
"Daiki-kun cũng vậy ư… Jeez, đành vậy. Thôi thì chúng ta làm lại đi"
"Chúng ta sẽ…chụp thêm một tấm nữa sao?"
Shimizu-san ngại ngùng hỏi Ai-san.
"Tất nhiên là được rồi. Tuy nhiên lần này sẽ không cosplay gì nữa. Đơn giản chỉ là chụp Purikura chung với nhau mà thôi"
"...Hmm, cũng được thôi"
Shimizu-san thở phào nhẹ nhõm thấy rõ khi có thể làm mọi thứ mà không cần cosplay nữa.
"Daiki-kun cũng đồng ý chứ?"
"Tớ thấy ổn với điều đó"
Thôi thì đã đâm lao rồi thì theo lao cho tới cuối vậy. Dần quên đi mục đích ban đầu đến trung tâm mua sắm, tôi đi đến bốt chụp ảnh.
"Chụp ảnh thôi nào"
Ngay khi mà Ai-san vào bốt chụp ảnh thì cô ấy ngay lập tức cho tiền vào và chuẩn bị cho việc chụp hình.
"Anou, Ai-san nè, em cũng có tiền mà…"
"Không sao, lần này tôi bao. Thay vào đó, chúng ta nên tạo dáng gì nhỉ?"
"Gì cũng được"
Shimizu-san trông không hứng thú như Ai-san. Hay nói đúng hơn là Ai-san đang hứng thú quá mức với việc này.
"Không được đâu! Chúng ta phải kỷ niệm dịp đặc biệt này. Em không muốn tạo dáng gì đó thú vị hơn sao?"
"Nếu nó quá đáng thì em sủi đó"
"Đừng lo, hãy tin tưởng vào Onee-channn…"
"Chính vì vậy nên em mới không tin tưởng đó"
Khi mà chị em nhà đó còn đang tranh luận thì giọng nói của máy chụp ảnh trước mặt chúng tôi vang lên.
[Việc chụp ảnh sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Đếm ngược đến bức ảnh đầu tiên…]
"Oh chuẩn bị chụp bức đầu tiên rồi kìa! Sẵn sàng nào mọi người"
Nói xong thì Ai-san kéo tôi và Shimizu-san ở sau lưng cô ấy lại về phía trước một chút, trong khi cô ấy bước lên phía trước và ngồi xổm xuống.
"Ủa, sao lần này Hondou và em lại đứng kế bên nhau thế này?"
"Ban nãy, Kei và chị mặc đồ đôi nên chị muốn đứng bên em ấy. Nhưng bây giờ chị thấp hơn hai người một chút nên cách sắp xếp này có vẻ tốt hơn"
"Ra vậy"
Tôi không biết liệu có ẩn ý gì đằng sau sự sắp xếp này hay không nữa.
Ở màn hình trước mặt thì cả ba chúng tôi được chụp lại.
Nhìn kĩ thì có vẻ như khoảng cách giữa tôi và Shimizu-san đang hơi xa với nhau thì phải.
"Shimizu-san này, chúng ta lui gần hơn chút được không?"
"Sao tự nhiên lại…?"
"Vì Shimizu-san và tớ đang cách hơi xa nhau. Điều đó có ổn không?"
"Ờm, không hẳn là có vấn đề gì lắm"
"Chúng ta không có nhiều thời gian đâu! Hãy bắt đầu với dấu hoà bình** cổ điển! Đếm ngược nào, ba, hai…"
Tôi một tay ra dấu hoà bình và tiến gần hơn một bước gần hơn với Shimizu-san. Ngay sau đó thì tiếng chụp vang lên và đèn flash tắt ngóm.
"Xem nào… Chà, nó trông khá ổn đấy chứ nhỉ?"
Bức ảnh trên màn hình cho thấy bộ ba đang tạo dáng chụp hình. Nhìn kĩ hơn thì tôi có cảm giác là Shimizu-san trong ảnh đứng gần tôi hơn nửa bước so với hiện tại.
Kiyomizu: ý chỉ cú nhảy Kiyomizu-1 thác nước thiêng liêng kết nối với 1 ngôi chùa Đạo Phật của Tendai, gọi là Kiyomizuzan Kenzyuuji Kyochin Purikura: xem lại chap 7.3