Trong lớp tôi, có một cô gái tên Tsuyuzaki Mizuki. thành tích học tập xuất sắc, giỏi thể thao và sở hữu một vẻ đẹp duyên dáng. Cô được cả giáo viên lẫn bạn bè tin tưởng, và luôn có một đám động vây quanh cô ấy.
Khi có bất kì ai cần giúp đỡ, cô ấy luôn đáp lại bằng một nụ cười toả nắng. Tính cách tốt bụng đi kèm với nụ cười ngọt ngào như thiên thần, thật khó để tìm thấy bất cứ thứ gì không tốt khi nói về cô.
Có lẽ vì những điểm ấy mà cô rất nổi tiếng. Có tin đồn rằng cô đã nhận được rất nhiều lời tỏ tình, nhưng chưa có ai thành công cả.
Cũng có những tin đồn rằng có thể cô ấy đã có bạn trai, nhưng theo tôi thấy thì không có bằng chứng nào cho vụ ấy.
Vào giờ nghỉ, Tsuyuzaki luôn bị bao quanh bởi những người bạn của cổ. Trong khi mọi thằng con trai đều muốn tìm cách tiếp cận, họ sợ bị từ chối, vì thế mà họ chọn cách ngắm nhìn cô ấy từ xa.
“Tsuyazaki-san trông vẫn dễ thương như mọi khi nhỉ.”
“Yeah, ước gì được nói chuyện với cổ một lần.”
“Tao được bắt tay với cô ấy hôm nọ đấy.”
“Mơ đi, cô ấy chẳng bắt tay với ai cả, đặc biệt là mày; cổ đang chào mọi người thôi.”
Những cuộc trò chuyện như thế cứ lọt vào tai. Đối với tôi, Kougami Ao, chẳng có một chút cảm xúc cụ thể nào cho Tsuyuzaki, chứ đừng nói tới việc tôi đặc biệt có hứng thú với cô ấy.
Chắc chắn rồi, tôi cũng nghĩ cô ấy khá đáng yêu, và tính cách của cô ấy có vẻ dễ chịu. Nhưng tôi dường như không phát sinh một cảm xúc mãnh liệt nào dành cho cô cả.
Cô ấy đang dựng lên một hình mẫu lý tưởng của một học sinh, nhưng nụ cười của cô ấy đôi lúc có phần gượng gạo, cứ như là đang cố che giấu điều gì đó.
“Ao này, mày không có hứng thú với Tsuyuzaki-san à?”
Vào giờ nghỉ trưa, khi tôi chuẩn bị thưởng thức hộp bento như thường lệ, Maeyama Kouta - bạn tôi lại hỏi.
“Không có gì. Thế còn mày thì sao?”
Tôi hỏi lại, nhưng Kouta chỉ cười khúc khích.
“Ơ kìa, mày thực sự hỏi tao câu đấy à? Nếu tao bày tỏ điều ấy ở đây thì Kana sẽ giận tao mất.”
Kana là bạn gái của Kouta. Họ học chung một lớp nhưng lại dành ít thời gian bên cạnh nhau trong lớp vì họ đều có rất nhiều bạn.
Ừ thì, nếu Kouta dành thời gian với Kana thì tôi sẽ phải lủi thủi một mình, vì thế nên tôi rất quý cậu ấy.
“Kouta, mày học chung trường cấp 2 với Tsuyuzaki đúng không? Lúc ấy cổ có nổi tiếng như giờ không?”
Tôi vừa mở hộp bento nhà làm vừa hỏi Kouta, người học chung cấp 2 với Tsuyuzaki.
“Có chứ, cũng khá nổi tiếng đấy. Dường như cổ nhận được rất nhiều lời tỏ tình rồi nhưng đều từ chối, cổ cũng nói là không có hứng thú với vụ yêu đương.”
“Thế, cô ấy không có bạn trai à?”
“Chắc thế. Nhưng đấy là chuyện của hai năm trước, bây giờ chắc cổ cởi mở hơn với vụ hẹn hò yêu đương rồi.”
Vừa nói, Kouta vừa nhìn tôi vì một vài lý do gì đó. Tôi tự hỏi rằng liệu cậu ta có đang lên kế hoạch tỏ tình với Tsuyuzaki hay không.
“Dù nói rằng mày không có hứng thú, nhưng có vẻ mày cũng có một chút gọi là —---”
“Tao nói là không hứng thú rồi? Mày không nghe à?”
Tôi đá nhẹ vào chân Kouta ở dưới bàn học, khẳng định lại rằng tôi không hề có hứng thú, nhưng Kouta chẳng thèm đếm xỉa đến.
“Biết rồi biết rồi. Nhưng mà nói về Tsuyuzaki-san thì, Kana có kể là thấy cổ đi với ai đấy tuần trước.”
“Tin chuẩn không mày?”
Trong thoáng chốc, tim tôi lỡ một nhịp, nhưng vẫn giữ thái độ thờ ơ. Kouta vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện trong khi quan sát phản ứng của tôi.
“Không có hứng thú à? Nghe hết đã nào. Và có vẻ như người đi cùng Tsuyuzaki-san là một đứa con trai đấy.”
“Chắc là anh trai cô ấy chăng?”
“Không không, Tsuyuzaki-san không có anh trai đâu. Khả năng là anh em họ hay gì rồi, nhưng Kana bảo trông cứ như bạn trai ấy…"
Tôi chẳng thể tin được lời Kana nói. Cô ấy thường hay nói mà chẳng suy nghĩ gì.
Vừa nghĩ bụng vậy, thì bỗng dưng có ai đó véo má tôi từ đằng sau.
“Cậu đang bày mưu tính kế gì à, khai mau.”
Ra là bạn gái của Kouta, Koyama Kana. Cô có mái tóc dài ngang vai và khá năng động.
“Không có gì. Mà sao lại ra đây làm gì?”
“Tớ không ăn cùng trưa cùng với những người như trước được, thế nên cho tớ tham gia với nha?”
Cô ấy hỏi, nhưng chưa gì đã kê bàn cô ấy lại gần khi mà tôi chưa trả lời.
“Cậu đã tính ăn cùng với bọn tớ kể cả khi tớ có từ chối đi nữa, đúng không?”
“Ahaha, bị phát hiện rồi nhỉ?”
Kana dễ dàng tiếp chuyện với tôi, dù tôi giao tiếp xã hội rất kém. Tôi thấy khá thoải mái khi nói chuyện với cổ.
Nếu không vì Kouta là bạn tôi thì chắc chẳng bao giờ chúng tôi có cơ hội trò chuyện như này cả.
“Kana này, hình như thằng Ao thích Tsuyuzaki-san đấy."
“Này, đừng nói bậy.”
“Ôi, Ao à, cuối cùng cậu cũng có tình cảm với Tsuyuzaki-san sao?”
“Tớ đã nói là không có hứng thú rồi mà lại.”
Dù cho tôi nói gì đi chăng nữa, không đời nào Kouta và Kana chịu tha cho tôi. Thế nên tôi chẳng xác nhận hay phủ nhận gì cả.
**************
Sau giờ học, Kouta bảo sẽ về cùng Kana, thế nên tôi sẽ về nhà một mình. Hầu hết mọi người trong lớp đã về cả rồi, nhưng khi tôi nhận ra thì chỉ còn 5 người tính cả tôi.
Khi tôi xách cặp ra về, 4 người còn lại đã biến mất và tôi là người cuối cùng rời khỏi đâu.
Có lý do cho việc tôi rời khỏi lớp học muộn như vậy, không phải là tôi chậm chạp hay gì.
Sau khi rời khỏi lớp, tôi hướng thẳng tới cầu thang và chuẩn bị xuống. Tôi nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần.
“Ơ, cậu đang làm gì đấy? Kougami-kun?’
Tôi đã trông chờ rằng cổ sẽ bắt chuyện với tôi, nhưng thay vì thế cô ấy lại hỏi tôi một câu.
“Lẽ ra tớ phải nói câu đấy mới đúng chứ, Tsuyuzaki.”
“Fufu~chắc là vậy rồi. Chúng ta đổi chỗ bây giờ được chứ? Kougami-kun, Hôm nay tớ lại lãm nũng cậu nữa nhé~?”
Tsuyuzaki nói, ngước mắt nhìn và nắm chặt lấy tay áo của tôi.