Cô Nàng Gyaru Nhà Bên Nỗ Lực Hết Mình Chỉ Để Khiến Tôi Yêu Cô Ấy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

(Đang ra)

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

Hibari Yu

Một mối quan hệ bí mật, nơi hai kẻ vụng về chập chững dò dẫm khám phá tuổi thanh xuân.

3 8

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

(Đang ra)

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

サドガワイツキ

Chẳng liên quan gì đến bố mày cả!!!! Giờ còn cách nào cứu vãn tính thế không á? Đương nhiên là không rồi hahaha. Thế nên, cứ mau mau mà đi chết đi nhé!!!

4 11

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

26 462

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

235 1136

Web Novel - Chương 03: Rất Vui Được Làm Quen Với Cậu

“Eh, Saeki?”

“Cậu ta làm gì ở đây…?”

“Khoan đã, họ đang hẹn hò sao!?”

Cả lớp ồn ào náo loạn.

Hoàn toàn không bận tâm đến những ánh mắt đầy tò mò xung quanh, Amagi-san lao về phía tôi như một con chó golden lông vàng khi nhìn thấy chủ của nó.

“Này này, cùng nhau về nhà đi!!”

“Ch-Chờ đã…!”

“Sau đó, mình có thể đến nhà cậu được hông? Hay là cậu muốn sang nhà của mình?”

“Kh-không, chuyện đó thì…!”

Chẳng phải tôi đã từ chối cô ấy rồi sao!?

Tôi rõ ràng đã nói mình không có hứng thú với cái kiểu “để mình thử làm cậu phải lòng mình” này rồi kia mà!

“Tớ, uh, còn việc của hội học sinh, nên chắc không được…”

“Được rồi! Vậy mình sẽ chờ cậu ở cổng trường!”

Trước khi tôi kịp nói thêm gì, Amagi-san đã buông một mạch câu đó ra rồi đi mất, như thể mọi chuyện đã an bài.

Mấy thằng con trai trong lớp vẫn đang ném ánh nhìn như dao về phía tôi, nhưng… chắc tôi đành bỏ qua thôi. Giờ chẳng làm gì được nữa.

“...Được rồi. Về nhà thôi.”

Tôi thấy có lỗi với cô ấy, nhưng quyết định lẻn ra bằng cổng sau.

Chắc cô ấy sẽ đợi tầm 30 phút, rồi nếu không thấy tôi thì sẽ bỏ cuộc và về nhà thôi.

Hy vọng cô ấy cũng vỡ mộng luôn và bỏ hẳn cái chuyện “thích tôi” kia đi. Như vậy thì tốt quá.

Đã một tiếng trôi qua từ lúc tôi lẻn ra khỏi trường và về nhà thành công.

Tôi ngồi nghe ngóng, chờ tiếng bước chân trong hành lang, tiếng chìa khóa xoay trong ổ, tiếng cửa kéo mở ra.

Chẳng có gì sảy ra cả.

Những âm thanh tôi nghĩ sẽ vang lên khi Amagi-san quay về… hoàn toàn chẳng đến.

“À.”

Tôi kêu lên khi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời đã bắt đầu mưa. Thậm chí dự báo còn chẳng hề nói có sẽ mưa.

Cơn mưa phùn nhẹ nhanh chóng trở thành mưa lớn như trút nước, ánh nắng biến mất sau những đám mây khi thế giới dần tối sầm lại.

Bình thường tôi chẳng mấy bận tâm đến tiếng mưa, nhưng lúc này nó cứ rít vào tai tôi.

Tôi chẳng tập trung vào sách giáo khoa được chút nào.

Mỗi tiếng gõ của hạt mưa lên mái nhà như thể đang cuốn trôi hết mọi thứ tôi vừa học khỏi đầu óc.

Gương mặt Amagi-san thoáng qua trong tâm trí.

—Có thể cô ấy mang theo một chiếc ô gập và đã về nhà an toàn rồi.

—Hoặc có thể cô ấy bỏ cuộc, rồi đi chơi đâu đó.

—Hoặc là tình cờ gặp bạn bè rồi vừa cười đùa trong khi nói xấu tôi.

Nhưng mà…

“…Cô ấy có khi vẫn đang đợi…”

Tôi lẩm bẩm, đặt bút xuống và gãi đầu một cách bực dọc.

Tại sao tôi lại phải khổ sở vì chuyện này chứ!?

Tôi chỉ giúp đỡ một lần, rồi cô ấy bỗng nhiên đổ tôi, giờ lại tuyên bố sẽ làm tôi phải lòng cô ấy!?

Tôi đã nói là không! Vậy mà cô ấy vẫn cứ bám riết, còn muốn cùng nhau về nhà nữa!?

“Ughhh!! Thế này thì tập trung kiểu gì được!?”

Không biết mình sai ở đâu, nhưng cảm giác tội lỗi gặm nhấm cuối cùng cũng đẩy tôi ra khỏi cửa.

Nhiệt độ hơn 30 độ, lại còn ẩm thấp khó chịu.

Tôi cắm đầu bước nhanh hơn tốc độ cây dù có thể che, và mưa tạt thẳng vào mặt mình.

Nó ấm ấm.

Ống quần tôi ướt sũng vì dẫm phải mấy vũng nước, và nó len lỏi vào tận trong giày.

Mỗi bước chân kêu lép nhép nghe thật ngớ ngẩn.

Sau giờ học, đáng lẽ nên đi thẳng về nhà, vậy mà giờ tôi lại quay ngược trở lại… mình ngốc đến mức nào vậy?

Nếu đã đi xa thế này, lẽ ra ngay từ đầu tôi nên nói thẳng ra.

Tôi nên nói rõ ràng.

Vừa chạy, tôi vừa cầu mong hết sức rằng Amagi-san sẽ không còn ở đó.

Tôi hy vọng cô ấy đã chán tôi, ghét tôi, bỏ đi đâu đó để cười đùa với người khác.

“Hah… hah… hah…”

Tôi lao qua cổng trường rồi dừng lại, thở dốc.

Và cô ấy vẫn ở đó, tỏa sáng như một vì sao, ngay cả trong cơn mưa.

Tôi nghẹn thở, một cơn nhức âm ỉ dội trong đầu.

“S-sao cậu lại…!?”

Cô ấy vẫn ở đó.

Ngồi co ro, tựa lưng vào tường, mắt vô hồn nhìn những đám mây đen phía trên trời.

Khi tôi lặng lẽ bước tới, cô ấy nửa chừng nhận ra, sau đó đứng dậy và nghiêng đầu.

“Có chuyện gì với công việc hội học sinh của cậu vậy? Mà… khoan, đó là đồ mặc ở nhà sao? Cái áo đó là thế nào vậy? Trông buồn cười quá!”

Cô ấy khúc khích cười trước chiếc áo phông lạ đời của tôi.

Tôi lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay rồi điều chỉnh lại nhịp thở.

Sau đó tôi nhìn cô ấy, nghiến chặt răng.

“…Tại sao cậu lại cười như thế? Cậu biết bộ đồ này có nghĩa gì không thế!? Tớ đã bỏ mặc cậu và tự về trước đấy!”

“Nhưng cậu đã quay lại. Vì trời bắt đầu mưa, và cậu lo cho mình, đúng chứ?”

“A-ai mà chẳng làm vậy!”

“Mình không nghĩ ai cũng sẽ chạy giữa mưa chỉ vì lo cho người khác vậy đâu.”

Cô ấy bước lại gần.

Rồi vòng tay ôm lấy lưng tôi, ướt đẫm mồ hôi, và dụi mũi vào gần xương quai xanh tôi.

“C-chờ đã…!”

Áp lực mềm mại, ấm áp trước ngực tôi gần như khiến tôi nghẹt thở.

Tôi cố thoát ra, nhưng vòng tay cô ấy chẳng buông. Tôi càng lùi lại, thì cả hai càng áp sát nhau hơn.

Mồ hôi, mưa, và nhịp tim——

Tất cả thấm vào cô ấy.

“Mmm, thì ra đây là mùi của Saeki♡”

“D-dừng lại đi! Người tớ toàn mồ hôi, nó hôi lắm!”

“Mình thích mùi của một người đã chạy hết quãng đường dài đến đây vì mình. Thật sự mà.”

Cô ấy ngẩng lên nhìn tôi bằng một nụ cười dịu dàng.

“…Mình thật sự, thật sự thích cậu♡”

Đôi mắt to chớp một lần, chỉ chứa hình bóng tôi, rồi cô ấy khe khẽ ngân nga đầy thỏa mãn.

Đầu tôi bắt đầu quay cuồng.

Tôi thậm chí còn không nhận ra mình đã nín thở cho đến khi hít vào lại. Theo làn không khí ùa vào là hương trái cây tươi mát từ Amagi-san giống như lê, nó thắp lửa khắp cơ thể tôi.

“Mình vẫn muốn hẹn hò với cậu, Saeki!”

Cô ấy bất ngờ buông tay ra, nở một nụ cười trêu chọc.

Một nhịp sau, lý trí tôi quay trở lại, tôi càu nhàu và gãi đầu.

“Mình không định bám theo một người không thích mình. Mình có đòn bẩy.”

“Đ-đòn bẩy?”

“Khó lắm đó, cậu biết không! Mình đã dùng cả ngày, giờ học, giờ nghỉ, tất cả để làm cái này!”

“Làm gì thế…?”

Cô ấy lục túi rồi lấy ra một cuốn vở mới tinh.

Tôi cầm lấy và lật xem bên trong.

Nó đầy những phần giải thích Toán học.

Không chỉ vậy, nó còn bao gồm cả kiến thức chúng tôi chưa được học trên lớp.

Chỉ cần lướt qua nhanh là tôi đã thấy nó rõ ràng đến mức nào.

Tôi đã mua không ít loại sách tham khảo kiểu này, nhưng cái này dễ hiểu hơn hẳn.

“Cậu bận học quá nên chẳng để ý đến mình đúng không? Vậy thì mình sẽ giúp cậu đạt điểm cao trong bài kiểm tra. Mình nghĩ mình dạy khá ổn đấy chứ! Mình còn được trả tiền để dạy kèm nữa mà!”

Cô ấy có vài chỗ hiểu nhầm về hoàn cảnh của tôi, nhưng thật lòng mà nói, lời đề nghị đó quá hấp dẫn.

Nếu cô ấy viết hết đống này chỉ trong vài tiếng… thì kỹ năng này không bình thường chút nào. Nếu cô ấy là gia sư của tôi, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Trước mắt, Mình sẽ lấy lại cuốn vở này.”

“Eh?”

“Saeki, mình sẽ làm gia sư cho cậu! Đổi lại, mình được phép làm bất cứ gì để khiến cậu phải thích mình! Nghe công bằng chứ?”

Cô ấy hít mũi đầy tự mãn rồi ôm chặt cuốn vở vào ngực.

….Bất cứ gì.

Cụm từ ngọt ngào, đầy cám dỗ đó suýt nữa làm trái tim tôi chệch nhịp.

Nhưng tôi cắn môi, cố giữ vững.

“T-tớ muốn nhận sự hỗ trợ trong việc học, nhưng mà…”

“Vậy nghĩa là chúng ta có thỏa thuận rồi đúng không?”

“Không được! Bố mẹ tớ đặt ra luật nghiêm ngặt cho việc sống một mình là chăm chỉ học, đi làm thêm, và không được yêu đương! Nếu tớ phá vỡ luật đó, sẽ bị bắt về nhà ngay!”

“Việc mình làm gia sư cho cậu thì gọi là ‘yêu đương’ sao?”

“…Hả?”

“Mình chỉ muốn làm một người bạn thích cậu thôi. Thế thôi. Học cùng với một người bạn, chuyện đó xấu lắm à?”

Tôi định nói rõ ràng là có, nhưng rồi dừng lại.

Thật sự là vậy sao?

Bố mẹ tôi cấm yêu đương, nhưng chưa từng cấm tôi có bạn là con gái.

Miễn là không vượt quá mức thân mật, chắc cũng không vấn đề gì.

…Nhưng liệu tôi có chịu nổi không? Liệu tôi có thể chống lại sự cám dỗ từ Amagi-san không?

Cho dù tôi có giữ được lý trí, cơ thể tôi chắc gì đã trụ nổi.

Vừa đi làm thêm liên tục, vừa hi sinh giấc ngủ để học, mới sáu tháng của cao trung mà tôi đã gần kiệt sức. Có khi tôi chẳng trụ nổi đến lúc tốt nghiệp.

Nhưng nếu có sự giúp đỡ của Amagi-san, việc học sẽ dễ hơn nhiều. Không nghi ngờ gì cả.

N-nhưng mà…

“Làm ơn!!”

Cô ấy bất ngờ cất cao giọng rồi cúi gập người.

“Mình chỉ muốn đạt điểm tốt thôi…!”

Sau đó cô ấy ngẩng lên, đôi mắt to tròn van nài, đôi môi chu ra một cách dễ thương.

“Cậu muốn dùng mình thế nào cũng được!”

Những lời đó quá dễ bị hiểu lầm.

Áo sơ mi trước ngực cô ấy lỏng lẻo.

Mồ hôi lấp lánh chảy xuống cổ, trượt trên làn da rồi biến mất vào trong khe ngực.

…K-không. Không không không.

Cô ấy đáng yêu quá. Đáng yêu đến mức khiến tôi quay cuồng.

Dù biết là không nên… miệng tôi tự mở ra.

Cho dù tôi có tự nhủ phải dừng lại, nó cũng chẳng nghe lời.

“À, ừm… vậy… xin nhờ cậu giúp đỡ.”

Trước khi nhận ra, tôi đã cúi đầu.