Cô Nàng Gyaru Nhà Bên Nỗ Lực Hết Mình Chỉ Để Khiến Tôi Yêu Cô Ấy

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

44 4807

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

172 4393

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

(Đang ra)

Nữ phản diện tôi phục vụ suốt 13 năm đã thất sủng

sujeongyojeong (수정요정)

Tôi đã phục vụ cho nữ phản diện này suốt mười ba năm, và giờ đây cô ấy đã sụp đổ.

5 30

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

252 6481

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

21 176

Web Novel - Chương 13: Mình Yêu Cậuuu♡

“Của cậu đây, Saeki.”

“Cảm ơn.”

Lúc đó vừa trước 9 giờ tối.

Sau khi thắng trò chơi “Aishiteru”, tôi cùng Amagi-san đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó để cô ấy mua kem cho tôi.

Tôi chọn một cây Papico, vừa bước ra khỏi cửa hàng liền mở ra ăn. Tôi để nó tan một chút trong tay rồi từ tốn cắn từng chút một trên đường về nhà.

“Tan nhanh quá rồi đấy! Tay cậu như cái lò nướng vậy!”

“Thế này là bình thường thôi. Bí quyết ở đây là phải cầm cho chắc.”

“Ểh? Hmm… Mình lúc nào cũng ăn siêu chậm luôn đó.”

Siết. Hút.

Cô ấy thử vài cách nhưng mãi không làm ra được, cuối cùng nhăn mặt đầy khó chịu.

Rồi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

 Amagi-san cười tinh nghịch rồi liền giật lấy cây Papico trên tay tôi trong chớp mắt.

“Ah—này!”

“Hehe! Đổi nhé, được hong?”

Không chút do dự, cô ấy đưa cây của tôi lên miệng rồi đưa ngược cây của mình cho tôi.

Đúng là nó có nhiều hơn… nhưng mà…

Tôi do dự một thoáng rồi nghĩ nếu vứt đi thì bất lịch sự quá nên rụt rè đưa lên miệng của mình. Nó lạnh ngắt và rất ngon… thế nhưng nhiệt độ cơ thể tôi lại dần nóng lên.

“Mmm~! Papico vị cà phê sôcôla là ngon nhất đúng không?”

“Ừ-Ừm…”

Vẫn còn bối rối vì nụ hôn gián tiếp, tôi chẳng nói thêm gì khác.

Rồi Amagi-san chợt phát hiện ra một con mèo hoang và cô ấy liền đuổi theo nó, vừa hét lên “Nyaa~n!”

Dĩ nhiên là con mèo vội chạy đi chỗ khác rồi.

Cô nhìn theo bóng lưng nó với vẻ mặt buồn bã, sau đó lững thững quay lại chỗ tôi.

Nhìn gương mặt thất vọng đó khiến tôi quên đi sự xấu hổ mà mỉm cười.

“Cậu thích mèo hả?”

“Ừ! Nhà mình có nuôi một con! Mình rất muốn gặp lại nó…”

“Sắp tới có kỳ nghỉ ba ngày liền mà. Sao cậu không về nhà đi?”

“Hmm… mọi thứ ở nhà cũng có hơi khó xử…”

Đúng lúc đó—

Điện thoại cô ấy reo lên.

Amagi-san rút từ túi ra và liếc nhìn màn hình.

“…Là mẹ mình.”

Giọng cô ấy trở nên cay đắng và lạnh lùng, thứ âm điệu tôi chưa từng nghe thấy trước đây.

Cô khẽ cắn môi, đôi mắt nheo lại và nhíu chặt mày.

Đó là gương mặt của một người đang mang một gánh nặng rất trưởng thành và u ám.

“Cậu không nghe máy à…?”

Khi tôi hỏi, cô nhìn tôi như vừa chợt tỉnh giấc.

Rồi bất chợt nặn ra một nụ cười trộn lẫn nhiều cảm xúc trái ngược nhau và vui vẻ nói, “Không sao đâu!” trước khi cúp máy và nhét vội điện thoại trở lại túi của mình.

“Thế nào rồi cũng bị mẹ giảng một trận cho thôi! Mẹ mình cực kì khắt khe đến cả việc ăn mặc thời trang cũng không cho! Lúc nào cũng lải nhải kiểu, ‘Đừng trang điểm,’ hay ‘Váy con ngắn quá!’ Nhưng thực ra chính mẹ là người dạy mình cách trang điểm và ăn mặc dễ thương cơ mà!”

“Mẹ cậu dạy, rồi giờ lại bắt ngừng…?”

“Đúng chứ còn gì! Chẳng hợp lý tí nào!”

“Nhưng… dù sao thì bà ấy vẫn cho cậu sống riêng và làm người mẫu, vậy thì cũng không quá nghiêm khắc…”

“Là nhờ mình đi vòng qua bà ngoại mới được đó! Mẹ chắc ghét mình lắm… Tớ chẳng muốn nói chuyện với bà nữa. Không bao giờ luôn!”

Cô hậm hực như trút hết lời nói vào tôi.

Tôi nhìn cô ấy.

Nhìn Amagi-san.

Ánh mắt dao động, nụ cười gượng gạo nơi khóe môi, cùng những ngón tay khẽ chạm vào túi nơi để điện thoại.

Và tôi chợt nghĩ—

“Um, cậu thật sự—”

Tôi sắp hỏi rằng cậu có thật sự nghĩ vậy không.

Nhưng chưa kịp thì cô đã bật ra, “Ah!”

“Ồ phải rồi! Trò ‘Aishiteru’ cậu chơi với Subaru-chan, cuối cùng ai là người thắng vậy?”

“Hả? À… hmm… để xem…”

Tôi nghiêng đầu nhớ lại.

Khung cảnh căn phòng tối tâm và lạnh lẽo hiện lên trong tâm trí.

“Tớ đoán là tớ thắng… nhưng kết thúc hơi kỳ lạ.”

“Kỳ lạ thế nào?”

“Bọn tớ qua lại nhiều lượt mà chẳng quyết định được. Rồi cô ấy bảo, ‘Tôi chán rồi, thôi tôi xin thua,’ xong rồi bỏ đi.”

“Ồ. Không ngờ Subaru-chan lại thế. Bình thường cô ấy chu đáo với fan lắm, còn hay chiều lòng fan nữa, khó mà tưởng tượng nổi ở đời thường lại thất thường thế.”

“Cô ấy nghĩ cứ thoải mái với tớ cũng được. Tớ cũng chẳng giận gì.”

“…Có khi cô ấy xấu hổ, không muốn cậu thấy thì sao?”

“Không đời nào…”

Subaru có lẽ coi tôi như em trai.

Cô ấy chẳng hề nhìn tôi như người khác giới đâu. Chỉ là do chán mà thôi.

“Này, Saeki.”

Nghe cô gọi, tôi quay lại—

Thì bất ngờ bị hai bàn tay cô ôm lấy má.

Đôi tay mát lạnh và ẩm ướt vì hơi nước trên cây Papico.

Giữa bầu trời tháng chín còn vương hơi ấm, lại thấy thật dễ chịu đến lạ. Cảm giác thật là an lòng.

Cô nở nụ cười quen thuộc, rồi khẽ hé đôi môi hồng mềm.

“Mình yêu cậu.”

Một lời thổ lộ bất ngờ.

Dù cô ấy thường xuyên nói thích tôi, nhưng đây là lần đầu tiên thốt ra những chữ này.

Sức nặng vượt xa hơn tôi tưởng tượng, đến mức trước khi kịp ngăn lại thì khóe môi tôi đã nở một nụ cười rồi.

Tôi hất tay cô ra và lùi đi mấy bước.

“C-Cá-Cái quái gì thế!? Sao lại nói cái đó vào lúc này!?”

“Uhehehe♡ Cậu đỏ mặt rồi~ Cậu ngạiiii rồi kìa♡ Saeki thua nhé! Chuỗi bất bại trong trò ‘Aishiteru’ của cậu thế là chấm dứt!”

“Tớ nào có nhớ mình từng có cái danh hiệu lạ lùng đó! Với lại trò chơi kết thúc rồi còn gì!?”

“Mình chỉ mới thua có một lần thôi nhé. Mình đâu có nói là đã kết thúc đâu ta.”

“Đấy không phải cách chơi đâu!!”

“Saekiii~”

“G-Gì nữa đây!?”

“Mình yêu cậuuu♡”

“~~~~~!! L-Làm ơn dừng lại đi…!!”

“Mặt cậu đỏ lắm♡ Đáng yêu quá~! Cực kỳ dễ thương luôn♡”

Amagi-san nhảy tung tăng quanh tôi, trêu chọc không ngừng.

Người qua đường trố mắt nhìn chằm chằm. Thậm chí có người còn lẩm bẩm “Ugh.”

Nhưng Amagi-san chẳng bận tâm.

Bất kể người ta nói gì hay nhìn thế nào, ánh mắt cô chỉ dõi theo tôi.

Quả thật rất xấu hổ.

Nhưng… cũng thấy vui.

“Mình yêu cậuuu♡”

“T-thôi đủ rồi mà…!”

“Mình thắng rồi còn gì? Vậy khi về đến nhà thì bộ đồ đó là của mình nhé?”

“Không có chuyện đó đâu!”

Và thế là chúng tôi vừa cười vừa đi bộ trên con đường đêm ấy.

Tôi đi theo ngay phía sau cô, từng bước một cách thận trọng.