Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Truyện tương tự

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

(Đang ra)

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

Kim Kokkiri

Rốt cuộc, không chỉ anh trai phản diện mà cả những kẻ mạnh nhất thế giới này đều bắt đầu ám ảnh cô!

3 13

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

156 438

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

48 274

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

38 393

Volume 3: Tôi muốn xua tan nỗi sợ đang ràng buộc mình [Chương 61 - 90] - Chương 83: Xin miễn cho việc bị lôi vào rắc rối

Có vẻ tư thế ngủ của Saki tạm thời đã được cải thiện.

“Ít nhất trong một khoảng thời gian tới, phải cho em cảm giác yên tâm bằng cách ngủ như vậy thôi.”

“Nếu anh làm thế thì… với em cũng thấy vững lòng hơn đấy.”

Quả thật, mối liên kết giữa tôi và Saki dường như là liều thuốc tốt đối với cô ấy.

Mà bản thân tôi cũng chẳng khá hơn là bao, nên không thể nói gì được.

Tôi cũng từng trải qua chuyện tương tự khi còn nhỏ mà.

“Không ngờ Saki lại chọn cách giống hệt mình ngày trước.”

“Anh vừa nói gì à?”

“À, không, không có gì.”

Chúng tôi ra khỏi nhà sớm hơn thường lệ một chút.

Do chuyển nhà nên tuyến đường đến trường đã thay đổi, cần phải nắm rõ sự khác biệt về khoảng cách so với chỗ ở cũ.

Saki dậy khá sớm, còn tắm buổi sáng rồi chuẩn bị luôn cả bữa sáng cho tôi.

Có vẻ cô ấy đã chu đáo vì biết tôi bị vạ lây do tư thế ngủ của cô.

Vốn dĩ sáng nay tôi còn có buổi tập luyện sớm, nhưng đã quyết định tạm dừng trong kỳ nghỉ hè.

(Vì thủ phạm là cái tên điên đó. Nên việc cảnh giác với đám sâu bọ bò ra từ sáng sớm là điều tất nhiên thôi.)

Vì vậy mà việc chọn lộ trình luyện tập cũng bị gác lại.

Trong thời gian này, tôi đành tập trung vào luyện tập trong phòng.

Vì cuối tuần chúng tôi vẫn có những buổi hẹn hò đạp xe nên chắc cũng không sợ thiếu vận động, nhưng chỉ như thế thì cũng hơi có lỗi với Saki nên tôi đã hứa sẽ đi mua sắm với cô ấy trong thời gian tới.

Chợt tôi nghĩ ra một điều và hỏi thử:

“À này, em có nhận được liên lạc gì từ ba không?”

“Từ ba á? Không có đâu?”

Câu trả lời đi kèm cái nghiêng đầu ngơ ngác.

Cử chỉ dễ thương đến mức quá đáng.

Tôi liếc nhìn Saki, rồi chuyển ánh mắt về phía đèn tín hiệu trước mặt.

“Ra vậy, không có à.”

“Có chuyện gì sao?”

“Không, chỉ là… anh tưởng sẽ có kẻ nào đột nhập chứ.”

“À, em còn quên mất luôn là tên đó còn tồn tại nữa.”

“Này… muốn nói thế, nhưng mà bản thân anh cũng vậy nên đành chịu thôi.”

Làm quen với cuộc sống ở nhà mới, ai mà ngờ chuyện đó lại khiến mình quên khuấy mất hắn ta.

Dù sao thì, đó vốn là người đáng để quên đi mà.

Ngay sau đó, Saki lấy điện thoại ra,

“Để em hỏi ba thử.”

“Đừng vừa đi vừa dùng điện thoại đấy.”

“Đèn đỏ mà, không sao đâu.”

Cô ấy gọi trực tiếp cho ba mình.

Tôi tưởng em sẽ nhắn tin, nhưng chắc không muốn thấy cái tên đó trên màn hình.

Ở khoản này thì cô ấy cẩn trọng thật.

“Chào buổi sáng, ba. Gọi giờ này có phiền không ạ? Ừm, chỉ là con hơi tò mò thôi…”

Giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia nghe có vẻ bận rộn.

Có lẽ ông ấy đang chuẩn bị đi công tác từ sáng sớm chăng.

“À, ba sắp ra ngoài à? Ể…?”

Saki vừa ngạc nhiên, rồi má phải hơi co giật.

“Cảnh giác với mấy bé cún thì cũng đúng thôi, nhưng mà cái đó thì…”

“Bé cún” - tức là mấy con chó giữ nhà mà nhà Saki nuôi.

Tôi còn nhớ hồi nhỏ nhìn thấy chúng to đến mức chỉ muốn khóc.

Cũng đã hơn mười năm rồi, chắc giờ đã thay bằng đàn khác rồi nhỉ.

“Vậy… vậy tức là bây giờ ba đến tòa án à? Vâng, ba cẩn thận nhé.”

Tòa án? Chỉ với từ này cũng đủ để tôi đoán ra điều gì đó.

“Chẳng lẽ là… hắn ta đã bị bắt vào đó rồi à?”

“Không hẳn là như vậy đâu.”

“Không hẳn?”

Thái độ gì mà mập mờ thế kia. 

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Ở nhà bố mẹ em có một nơi chuyên để gom rác.”

“Ờm, đó là nơi để rác à? Đựng thức ăn thừa phải không?”

“Đúng rồi. Ở đó ấy… có mùi rác sống.”

“À, anh hiểu rồi.”

Thì ra hắn ta đã trốn ở đó.

Đúng là một nơi hợp với cái kiểu của hắn.

Tôi suýt bật cười ngay khi hiểu ra, nhưng nhớ Saki là nạn nhân nên cố nhịn.

“Hắn đã làm tổ ở chỗ gom rác à.”

“Em cũng không muốn nó ở đó chút nào.”

Người phát hiện ra là quản gia cùng nhân viên xe thu gom rác.

Có người ẩn nấp trong bãi gom rác thì rõ ràng là chuyện nghiêm trọng.

Hơn nữa còn là một kẻ khả nghi mang theo máy thu sóng điện tử.

Nếu lôi cảnh sát vào thì lại rắc rối nên nhà cô ấy đã xử lý nội bộ và báo cho tòa về việc vi phạm điều kiện bảo lãnh.

Vụ xử liên quan đến tội xâm hại phụ nữ nhưng Saki lại bị hại theo một khía cạnh khác.

Vì hành vi đó rơi vào mục vi phạm, nên trước khi tôi kịp liên hệ thì “bà dì nghiện rượu” đã động tay động chân.

Nghe nói việc giải quyết con sâu bọ đó được giao cho phu nhân thông qua quản gia, rồi bị dẫn đi luôn.

“Hắn ta có xu hướng tự hủy hoại bản thân à?”

“Không biết nữa. Hắn hành động theo luật riêng của mình, chắc đến cả mong muốn đó cũng không phải không có đâu.”

“À, đúng là vô cùng phi lý từ gốc rễ luôn.”

Đúng là loại người sống trong ảo tưởng “thế giới xoay quanh mình” mà.

Chỉ phiền là hắn còn có đồng minh đứng sau nữa.

“Chắc luật sư của hắn sẽ phản tố đấy.”

“Nếu truy vấn lý do ở bãi gom rác thì hắn định trả lời thế nào nhỉ?”

“Hắn mang thiết bị thu sóng mà. Chắc hắn sẽ nói là đang bắt chước thám tử hay gì đó.”

“Bảo là vì có máy nghe lén à? Liệu có thuyết phục không?”

“Hoặc lại bịa là mình đang điều tra theo ủy thác gì đó. Nhưng vô lý thôi.”

Căn bản là, trong nhà bố mẹ Saki không hề có máy nghe lén.

“Ý anh là sao?”

“Nhà bố mẹ Saki được trang bị chống nghe lén giống như tòa nhà chung cư ấy.”

“Hả?”

Nhà cô có trang bị chống nghe lén như trong các căn hộ cao cấp.

Ông nội tôi đã sử dụng cái đó ở chung cư dựa trên hiệu quả từ nhà cô ấy.

“Nghe nói đang áp dụng thử nghiệm hệ thống của công ty an ninh đấy.”

 “Ồ, cái đó em không biết thật.”

Nhà của những chủ doanh nghiệp thường có vô vàn gián điệp công nghiệp ghé thăm.

Vì vậy, chuyện này chỉ được tiết lộ với mẹ tôi và những người thực sự cần biết.

Lần đầu tôi nghe giải thích cũng mới biết về điều đó, nên cảm thấy trọng trách ấy rất nặng nề.

“Nhà mà về cơ bản không có thiết bị nghe lén thì lý do đó không áp dụng được.”

“Nghĩa là sẽ bị phản bác. Không biết luật sư bên đó có chấp nhận thế không?”

“Chắc kiểu như bọn họ cũng rình rập, lấy được bằng không chính đáng thôi.”

“À– hiểu rồi.”

Đúng là loại người gì cũng dám làm nên mới đáng sợ.

§

Thời gian đi học đến trường bây giờ đã tăng thêm kha khá so với trước đây.

“Em bắt đầu hiểu vì sao Ruri lúc nào cũng sát giờ mới đến nơi rồi đấy.”

“Vấn đề là con đường quốc lộ giữa chừng. Tùy vào khung giờ, có thể kẹt cứng luôn.”

“Xe hơi được ưu tiên hơn người đi bộ cũng hơi bất tiện nhỉ?”

“Vì cần phải để càng nhiều xe lưu thông càng tốt mà.”

Vì có tuyến đường đó, nên bắt buộc phải xuất phát sớm hơn.

Nếu là đưa đón bằng xe riêng thì sẽ chẳng thành vấn đề gì.

“Cũng có cầu vượt cho người đi bộ, nhưng chỉ có một chỗ thôi.”

“Xa quá nên chẳng dùng được mấy.”

“Chọn nhà đúng là phải tính cả độ tiện lợi nữa.”

“Đúng là một bài học tốt nhỉ.”

“Ừ.”

Mà cái “học phí” cho bài học đó thì cũng đắt đỏ lắm rồi.

“Chỉ có điều, đối với Saki, bề ngoài thì vẫn đang là đi học từ nhà bố mẹ.”

“À, đúng rồi. Cũng phải thống nhất lời nói cho khớp ha?”

“Cứ nói là em ra ở riêng, chuyển đến sống tại căn hộ của anh.”

“Dù vậy, nếu có nói ra thì em cũng chỉ kể cho Ruri thôi.”

Bởi những người gọi vào điện thoại bàn vẫn nghĩ là cô sống ở nhà cũ.

Bình thường chắc cuộc gọi đã được chuyển hướng sang điện thoại di động rồi.

“Không biết rò rỉ thông tin từ đâu nên cũng khó đề phòng.”

“Người đáng tin duy nhất chỉ có chị dâu thôi.”

“Ý là vị ‘chị dâu tương lai’ đã xảy ra chuyện trong cái nhà trọ đầu tiên ấy à?”

“Quên sao được chứ. Đến giờ tai em vẫn còn ám ảnh đây.”

“Không thể công khai vụ đó được đâu, vì sẽ thành phản bội lòng tin một phía.”

“Đúng vậy.”

Dù có loại bỏ được đám rác rưởi kia thì mối đe dọa vẫn còn tồn tại.

“Không loại trừ khả năng bọn chúng cũng đã nắm được địa chỉ căn hộ trước đây.”

“Vì mình từng qua lại với nhóm hội trưởng, nên khả năng bị theo dõi cũng có đấy.”

Nếu không thì sao lại có đám khả nghi xuất hiện trên đường chúng tôi đi học được.

Chúng xuất hiện ngay khu gần chung cư, nơi có nhiều phụ nữ sinh sống, mà bọn đàn ông lại kéo đến để trả thù.

Thêm việc có một phụ nữ trong nhóm đó, nghĩ kỹ thì rõ ràng chúng có lý do để tụ tập.

“Có lẽ chúng định dựng nên kịch bản rằng: ‘Một nữ sinh lớp D bị sàm sỡ, thủ phạm là anh’ đấy.”

Nếu vậy thì việc đám đàn ông kia nổi điên đòi “báo thù thay” cũng chẳng có gì lạ.

Chắc chúng còn nghĩ tôi đã “cướp mất” bạn gái của tên sâu bọ kia khi đính hôn với Saki.

“Hả? Cái đó làm sao mà có thể được chứ?”

Saki lập tức phủ nhận, nhưng…

“Không thể nào có chuyện đó được. Nhưng cái loại chuyện đó, tụi nó thừa sức bịa ra đấy. Thành tích dựng chuyện của bọn đó đâu có ít.”

“Thành tích à… một kiểu thành tích chẳng có tí lòng tin nào cả.”

“Thành tích không đáng tin, nhưng thiên hạ lại dễ tin sái cổ. Đặc biệt là mấy cư dân trong cái chung cư đó.”

“Ghét đàn ông… à đúng rồi, trong đó có người như thế thật. Rời khỏi chỗ đó là quyết định đúng đắn.”

“Ừ.”

Bọn đó chỉ giỏi mỗi việc bôi nhọ người khác.

Lại còn có sẵn nền tảng của những kẻ dễ tin vào tin giả mà chẳng nghi ngờ gì.

Nếu lúc đó tôi không nhắc đến cảnh sát, có khi vụ việc đã diễn ra đúng như kịch bản chúng muốn.

Đã dám vung vũ khí trước một người tay không, thì thử đoán xem cảnh sát sẽ nhìn nhận thế nào.

(Trong đám bỏ chạy hôm đó, chắc có kẻ biết đánh giá tình hình nên mới kịp rút lui…)

Dù sao thì nếu làm lớn chuyện, cư dân cũng sẽ hùa nhau la ầm lên mất thôi.

Khi chúng tôi đến cửa ra vào của trường, cả hai đồng loạt thở dài.

“Không biết cái vụ rắc rối bị lôi vào này bao giờ mới kết thúc nhỉ.”

“Thật đấy, mong là nó sớm kết thúc cho rồi.”

Dù có mong thế nào thì bọn tôi cũng chẳng làm được gì mấy.

Hiện giờ chỉ còn cách trông cậy vào bên tư pháp.

Đúng lúc đó, hội trưởng và phó hội trưởng xuất hiện.

“Tích cực truy lùng thủ phạm vụ sàm sỡ thì cũng tốt thôi, nhưng thế này thì phiền phức quá..”

“Đúng thế. Không biết ai là người tung ra tin đó nữa?”

“Chắc lại là kẻ nào có thù oán với Saki-san chứ gì.”

“À, vụ đó à.”

Cuộc trò chuyện của hai người họ trùng khớp hoàn toàn với vụ bịa đặt mà chúng tôi vừa nhắc tới.

“Thấy chưa?”

“Ừ.”

Tin giả về “vụ sàm sỡ” bị rò rỉ ra ngoài ở một chung cư mà người bị nghi ngờ còn chẳng sống ở đó nữa.

Chuyện náo loạn là điều hiển nhiên, chỉ tội cho bà dì nghiện rượu, phải khổ sở lo dọn dẹp hậu quả

Nghe nói kẻ khởi xướng vụ này lại là mụ “bà cô” hay soi mói nữa chứ.

“Nền tảng những kẻ tin vào chuyện bịa đặt bắt đầu hoạt động rồi à.”

“Nghe cuộc trò chuyện thì hình như chỉ có thông tin ‘ai đang sống ở đó’ thôi.”

“Thế này thì các hộ gia đình chắc sẽ rút dần đi mất.”

“Ừ. Chung cư đâu thể chỉ dựa vào khách nữ mà tồn tại được.”

“Cuối cùng lại tự siết cổ mình thôi.”

Ngay khi đang nói dở,

“Có tin nhắn từ dì này.”

“Dì ấy nói gì thế?”

Một tin nhắn khẩn được gửi đến.

“Dì ấy nói sẽ bỏ việc quản lý chung cư. Dù hơi giống như bỏ chạy, nhưng bảo là không thể xử lý nổi nữa.”

“Dù sao thì việc quản lý cũng chỉ là nghề tay trái thôi. Lo nổi mấy cư dân như vậy thì đúng là bất khả thi.”

“Trước mắt sẽ giao toàn quyền cho bác trai, rồi dọn sang sống ở cùng chung cư với ông ấy.”

“Ra vậy. Rốt cuộc thì việc dọn dẹp hậu quả vẫn đổ lên vai bố của hội trưởng.”

Có lẽ rồi cái chung cư đó sẽ bị lấy lý do xuống cấp mà giải thể luôn.

“Xem ra chuyện cưỡng chế giải tỏa đang dần thành hiện thực rồi.”

“Bị tin giả dắt mũi thì họ phải tự chuốc lấy hậu quả thôi.”

Sau khi giải thể, chắc chỗ đó sẽ thành bãi đậu xe hay xây gì khác thôi.

Dù sao khu đất đó cũng là tài sản tư của nhà Yuuki mà.

Chúng tôi tranh thủ đi về phía phòng giáo viên trước khi bị hội trưởng phát hiện.

“Chào buổi sáng. Bọn em đến để mượn chìa kh… Ủa?”

“Hử? Không có ai ở đây à?”

Lạ thay, chẳng có lấy một ai trong phòng giáo viên.

“Có cà phê còn nóng đây này?”

“Thế là bị ‘thần giấu người’ à? …Ờ thì, chắc chắn không phải rồi.”

“Căn cứ vào hướng ghế ngồi thì chắc họ đã cùng đi đâu đó.”

“Nhưng lại pha cà phê xong rồi mới đi à?”

Rốt cuộc thì, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Rác sống là rác dễ cháy, có nguồn gốc hữu cơ, chủ yếu từ nhà bếp như thức ăn thừa, vỏ trứng, bã trà, rau thừa, hoặc các vật liệu sinh hoạt dễ cháy khác như giấy vụn, vải, lá cây, tã bỉm.