Ở trường mẫu giáo luôn có một khoảng thời gian dành cho việc ngủ trưa.
Tôi còn chẳng biết có thật là trẻ con khi ngủ sẽ lớn hơn không hay chỉ là chúng quấy nhiễu quá nhiều nên người lớn mới để trẻ con ngủ, mà dù sao thì giờ ngủ trưa có tồn tại ở đó.
Tất nhiên, tôi mang hình hài của một đứa trẻ nhưng với suy nghĩ của người lớn, vậy nên tôi chẳng muốn ngủ trưa đâu…… zzz
……Ha~!
Trong khi tôi còn đang thư thái trùm chăn tận hưởng giấc ngủ, có thứ gì đó bám vào người tôi.
Tôi không rõ được đằng đó là ai, mà nếu như vậy thì tôi gặp phải vấn đề rồi đây.
Vậy nên tôi vén chăn lên và thấy một dáng hình không quen thuộc đang bám lấy người tôi.
“Ai vậy cô?”
Tới khi tôi hỏi cô giáo thì mới biết được rằng bé gái đó tên là Amane Mio và học dưới tôi một lớp.
Cô bé ở đây là do được các cô giáo tìm thấy sau khi vào nhà vệ sinh nhưng mãi chưa thấy quay lại, nhìn cô bé cứ thế ngon lành bám vào tôi mà ngủ thế này nên các cô đành phải chờ cho tới khi tôi tỉnh lại.
Mà đúng là cô bé ôm tôi chặt thật.
Cô giáo nháy mắt trong khi chắp 2 tay vào nhau như muốn ra dấu rằng [cô xin lỗi mà], tôi chỉ còn biết cách bỏ cuộc mà đợi cho tới khi cô bé thức dậy.
“......Na~?”
“Chúc một buổi sáng tốt lành. Em là ai vậy?”
“Amane Mio ạ. Búp bê-san à. Chúc ngủ ngon nhé……zzz”
Ngủ tới hai lần là đặc quyền của riêng trẻ con.
Sau đó, cô giáo chỉ biết làm động tác [cô xin lỗi] thêm lần nữa rồi bỏ rơi tôi luôn.
Thật là, tôi nào có phải là búp bê-san đâu chứ……zzz
Sau chuyện này, Amane Mio thỉnh thoảng lại bám lấy tôi khi đi ngủ trưa.
Và rồi Mio chuyển sang gọi tôi là [Búp bê onee-chan].
Cô bé nói cứ như thể tôi là món đồ chơi được cô bé mua về vậy, may mà tôi là người rộng lượng nên mới bỏ qua cho bé đấy.
Mio-chan tới từ một gia đình thương nhân, cô bé nhầm lẫn tôi với một con búp bê mà dường như là đồ nhập khẩu.
Thiếu đi con búp bê khiến cô bé không ngủ được nên đã mang cả con búp bê tới trường mẫu giáo, mà thứ khiến cô bé bị nhầm lẫn không sai đi đâu được chính là màu tóc của tôi.
Tôi là đứa trẻ duy nhất mang mái tóc vàng ở trước mà. Biết sao được.
Vậy nên không có gì lạ khi cô bé làm vậy cũng khiến những đứa trẻ khác để ý tới.
“Runa-chan! Chúng mình ngủ cùng nhau đi ! !”
Bên cạnh Asuka-chan đang tỏ ra hào hứng là một Hotaru-chan vẫn đang ôm chặt lấy chiếc gối nhưng tinh thần lên cao lắm rồi.
Để ý đi chứ.
Nếu 2 cậu ôm lấy tôi hết rồi thì còn chỗ đâu mà cho Mio nữa?
Asuka còn chẳng thèm để ý mà cứ thế tiến sát cạnh tôi.
Dường như Hotaru-chan chỉ đơn giản là không muốn tách khỏi Asuka-chan, cô bé chỉ ngủ cạnh Asuka-chan thay vì ôm tôi.
“Runa-chan có mùi giống như là ông mặt giời ấy ~”
“Asuka-chan cũng đầy mùi quýt đây này~”
“là O-R-A-N-G-E-!”
“......zzz”
Cậu vẫn cứ phải khăng khăng chuyện đó sao.
Còn Hotaru-chan chẳng mất bao lâu đã đi tới vùng đất mộng mơ rồi.
Lạnh nhạt vậy……zzz
Tôi thức dậy.
Để mà bảo nặng thì hai bên tôi đều đang bị Asuka-chan và Mio-chan ôm lấy trong khi Hotaru-chan ôm Asuka-chan, vậy nên là tôi đang bị tới 3 người đè lên đó.
Cuối cùng thì quả nhiên là tôi đã khóc và phải nhờ cô giáo tới cứu.
____________________
“......Và họ sống hạnh phúc tới mãi mãi về sau”
“Vậy đọc cuốn này tiếp đi. Búp bê onee-chan”
“Rồi rồi”
Bằng một cách tự nhiên, việc tôi chỉ là con một khiến tôi liên tưởng tới như thể là mình đang có một đứa em gái dễ thương vậy.
Mà tất nhiên là tôi cũng chơi với cả 2 người bạn là Asuka-chan và Hotaru-chan rồi.
Có một việc đã xảy ra trong lúc như vậy.
“Uwa~~~~n! Búp bê onee-chan~~~~~ ! ! !”
Trong khi đang chơi, Mio-chan vừa bám lấy tôi vừa khóc.
Chắc hẳn cô bé đã bị mấy bé trai trêu về việc không thể ngủ nếu thiếu búp bê rồi.
Đương nhiên là tôi phải tức giận rồi.
“Cáu rồi đấy! Để chị đi xử lý mấy tên nhóc đó ! !”
“Chờ tớ với! Vì Mio-chan nên tớ cũng sẽ đi theo luôn!”
(Gật gật)
Thứ mà tôi nên có là một đồng bạn.
Đưa Asuka-chan và Hotaru-chan đi xuyên qua nhóm của Mio-chan, tay tôi chống xuống hông và rồi bắt đầu hét lên.
“Là đứa nào đã khiến Mio-chan phải khóc?”
Đây mới chỉ là phần khởi đầu cho một huyền thoại của trường mẫu giáo về [Biến cố không có năm cậu bé nơi hành lang Matsuno].
Chúng tôi chuẩn bị tiến hành một cuộc xô xát lớn với mấy thằng nhóc, dường như chúng còn gọi thêm cả bạn và mấy đứa con trai lớp trên tham gia vào cuộc ẩu đả nữa.
Mừng là mấy cậu nhóc đó đã không đụng chân đụng tay trước, vậy thì để tôi tấn công đám chúng nó bằng cả lời nói lẫn hành động luôn.
Cho tới khi cô giáo kịp can thiệp, đã có 3 cậu nhóc đã phải khóc trong khi 2 đứa khác phải bỏ chạy. Về phần tôi, tôi bị mời phụ huynh và chịu sự thuyết giáo từ Tachibana-san và Keiko-san.
Còn nữa là Aki-san sau khi nghe tôi trình bày lý do đã âm thầm ra dấu tốt lắm đằng sau Tachibana-san và Keiko-san rồi còn mang bánh cho tôi sau đó nữa.
____________________
Ngày hôm sau.
Mio-chan tới trước mặt tôi và cúi đầu xuống.
“Cảm ơn. Runa onee-chan♪”
Khỏi phải nói, vì cái xúc cảm hạnh phúc này mà tôi đã phải thực sự cố gắng mới kìm được nước mắt tuôn rơi đấy.
Ở lễ tốt nghiệp, Mio-chan đã ích kỷ mè nheo rằng cô bé không muốn rời xa tôi, cuối cùng cô bé cũng đã chấp nhận cố gắng đợi tôi trong một năm và rồi vẫy tay chào tôi.
Trên đường về, Tachibana khẽ nói.
“Công ty thương mại do cha của Amane điều hành có tình hình kinh tế dường như không được khả quan cho lắm”
Tôi biết rõ ông ấy đang muốn nói gì.
Trung tâm giáo dục học viện Teito do là nơi đào tạo cho giới tinh hoa nên có chi phí khá đắt đỏ.
Cứ với cái đà này thì chắc hẳn ông ấy đang muốn nói tôi và Mio-chan sẽ bị tách khỏi nhau.
“Vậy ông nghĩ cháu có đủ khả năng giúp cha của Mio-chan không?”
“Việc đó còn phải tùy thuộc vào xem tiểu thư quan tâm Amane-sama tới mức nào”
Vì vấn đề của cha mẹ mà nhiều đứa trẻ đã phải chia tay nhau hoặc chuyển trường.
Càng đặc biệt hơn nếu như đứa trẻ đó có tư chất.
Tôi cố tình bu miệng về phía Tachibana.
“Vì ông đã tìm hiểu kỹ tới tận thời điểm đó rồi vậy nên quyết định sẽ phụ thuộc vào cảm xúc của cháu đúng không?”
Tachibana hẳn là đã điều tra rất kỹ trong đó bao gồm cả cha mẹ của cô bé rồi.
Vậy nên ngoại trừ vấn đề tài chính ra thì việc này là OK.
“Nè. Tachibana. Cháu muốn một con búp bê”
“Một món hàng ngoại nhập phải không. Sẽ khó tìm lắm đây, vậy thì chúng ta hãy tìm một kênh giao dịch làm đại lý trung gian thôi”
Chỉ cần miễn là còn sống, những liên kết bị đứt gãy cũng hoàn toàn có thể được hàn gắn lại, bằng tiền.
Chỉ là, tôi vốn đã chẳng muốn mất đi liên kết này.
Quay lại nhìn về phía xa đằng sau, ở đó Mio-chan vẫn đang vẫy tay chào tôi.
“Bởi vì, cháu là chị gái kia mà, chẳng phải đó là điều bình thường khi dành những điều tốt nhất cho em gái mình sao♪”
Tôi vẫy tay với Mio-chan, cô bé vẫn tiếp tục vẫy tay với tôi mãi tới khi cô giáo bảo quay vào.
Sau đó, tôi đã biến căn phòng mình thành một căn phòng đặt đầy búp bê nhập khẩu, không cần nói cũng biết được rằng cô bé đã vui tới nhường nào khi tới chơi nhà tôi.
“á à, tụi bây dám động tới loli của bà à” Loli Protector Runa-chan