Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

20 65

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

38 313

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

62 1099

Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

(Đang ra)

Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

Tokiumi Yui

Cuốn tiểu thuyết khép lại hành trình của loạt truyện Your Lie In April cho ta kinh qua góc nhìn của năm nhân vật, Kaori, Tsubaki, Takeshi, Emi và Wataru về Kousei, mang đến cho ta nhiều mẩu chuyện mới

2 11

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

434 50222

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

21 349

Web Novel (51 - 100) - Chương 82: Đột ngột

◇Góc nhìn của Elizarina

「Elizarina-sama! Cảm ơn người rất nhiều vì đã giúp giải quyết vấn đề của gia tộc chúng tôi lần trước!」

「Chuyện nhỏ thôi, không cần để tâm đâu.」

「Elizarina-sama! Cảm ơn người đã hỗ trợ chúng tôi trong việc đàm phán với các quý tộc khác ạ!」

「Việc đó cũng dễ dàng thôi, không cần bận lòng.」

Những lời cảm ơn liên tiếp được gửi đến Elizarina.

Đối với Elizarina của trước đây, những lời cảm ơn này là một trong những nguồn động lực cho công việc của cô, và ngay cả bây giờ, điều đó vẫn không thay đổi... nhưng, hơn tất cả, lúc này trong đầu cô chỉ toàn là Lux. Nếu có thể, cô muốn chạy ngay đến chỗ cậu ấy.

Và rồi─── khoảng mười phút trôi qua, những lời cảm ơn cuối cùng cũng tạm lắng. Elizarina rời khỏi đó và quyết định đi tìm Lux.

「Em ấy đang ở đâu nhỉ〜」

Giữa đám đông, Elizarina đi khắp nơi, ánh mắt chỉ tập trung tìm kiếm một mình Lux─── nhưng bóng dáng cậu vẫn biệt tăm.

「……」

───Cái suy nghĩ có lẽ sẽ không gặp được Lux khiến Elizarina cảm thấy một sự bồn chồn, lo lắng.

Elizarina, người chưa từng biết đến cảm giác bồn chồn lo lắng là gì, giờ đây lại bị nó xâm chiếm. Điều đó chỉ càng chứng tỏ rằng đối với cô, Lux đã trở thành một sự tồn tại không thể thiếu.

Sau đó, Elizarina quyết định tìm kiếm Lux một cách khéo léo, sao cho không ai nhận thấy sự bất thường trong hành động của mình.

◇Góc nhìn của Violet

Một chiếc váy có chất liệu thượng hạng, màu sắc tuyệt đẹp, với phần cổ được khoét sâu vừa phải, thoang thoảng mùi nước hoa thanh lịch.

Đối với Violet, váy là trang phục chỉ dành cho hoàng tộc, quý tộc, hoặc những người phụ nữ xinh đẹp.

Chưa từng một lần nghĩ mình xinh đẹp, thậm chí còn hiếm khi có ý thức rõ ràng mình là phụ nữ, Violet trước đây chưa từng mặc váy. Vì vậy, khi khoác lên mình chiếc váy này hôm nay, cô vẫn cảm thấy có chút bất an.

(Một người như mình liệu có xứng đáng mặc chiếc váy này không? Một người không có sự lộng lẫy hay nét nữ tính như tiểu thư Felisiana mà mình phụng sự, liệu có được phép mặc nó không... )

Nhưng, khi nhìn thấy Violet trong bộ váy này, Lux đã───

「Trông cô đẹp lắm!」

Cậu ấy đã nói vậy... với đôi mắt thẳng thắn, không một chút dối trá.

(Roddel-sama... ngài cứ mãi chiếu rọi vào trái tim tăm tối này của tôi... Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần được ở bên ngài một chút thôi đã là hạnh phúc. Nhưng dường như, tôi đã bắt đầu khao khát được ngài cần đến mất rồi─── Cảm giác muốn được ngài cần đến này, liệu có phải là một điều sai trái không?)

Vừa trò chuyện với Lux, Violet vừa để những suy nghĩ ấy lởn vởn trong một góc tâm trí.

◇Góc nhìn của Lux

「───Trà mà Violet-san pha thật sự rất ngon.」

「Được ngài khen, tôi thật sự rất vinh hạnh, Roddel-sama.」

Khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện, Violet đã pha trà. Cả hai vừa thưởng thức trà vừa trò chuyện một lúc, nhưng quả thật, trà do Violet-san pha ngon vô cùng.

「Trà của Siana hay Florence-san cũng rất ngon... nhưng mà, tôi thích nhất vẫn là trà do Violet-san pha!」

「H-h……!」

Khi tôi nói vậy, Violet dường như giật mình đến mức làm chiếc tách trà trên tay khẽ rung lên.

Rồi cô đặt tách trà xuống bàn và hỏi lại tôi.

「X-xin lỗi, Roddel-sama... ngài có thể nói lại lần nữa được không ạ?」

「Tôi thích nhất là trà do Violet-san pha!」

Khi tôi lặp lại, Violet cầm tách trà lên, nhấp một ngụm rồi bắt đầu lẩm bẩm.

「L-là tôi... à không, là trà của tôi, ý ngài là vậy phải không ạ... Nhưng mà, một câu nói có chứa tên của tôi lại đi kèm với từ ‘thích’...」

「……Violet-san?」

Thấy Violet thì thầm với giọng rất nhỏ, tôi gọi tên cô để xem sao, và cô ấy tỏ ra luống cuống, một điều hiếm khi xảy ra.

「X-xin lỗi! Không có gì đâu ạ, xin ngài đừng bận tâm. Tôi... tôi chỉ đang tự thấy xấu hổ về bản thân thôi...」

Tôi không hiểu tại sao Violet lại phải xấu hổ về mình, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ấy, có lẽ không nên hỏi thêm về chuyện này nữa.

Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, Violet, với vẻ đã bình tĩnh lại, lên tiếng.

「……Roddel-sama, ngài đã bao giờ có tình cảm với một người khác giới chưa ạ?」

「Ơ, ơ!?」

T-tình cảm với người khác giới... có nghĩa là, thích một cô gái nào đó, đúng không nhỉ.

「T-tôi vẫn chưa từng có cảm giác đó...!」

Tôi trả lời, mặt hơi nóng lên. Violet im lặng một chút rồi mới mở lời.

「……Vậy thì, nếu───」

Nhưng vừa mở miệng, cô ấy lại ngừng nói─── ngay lúc tôi nghĩ vậy, Violet đã vòng ra sau lưng tôi. Mùi nước hoa thơm dịu của cô thoảng qua cùng lúc cô cất lời.

「Roddel-sama, xin hãy giữ bí mật chuyện tôi đã ở đây.」

「Hả...?」

Nghe vậy, tôi liền quay lại nhìn... nhưng bóng dáng của Violet-san đã không còn ở đó nữa.

C-chuyện gì đang xảy ra vậy... mà "giữ bí mật" là sao─── Khi tôi còn đang ngập trong mớ thắc mắc, cánh cửa đột nhiên bật mở.

「……Hả?」

Trong cơn bối rối không dứt, tôi bất giác nhìn về phía cánh cửa─── và từ sau cánh cửa, một người vô cùng xinh đẹp xuất hiện. Đó là Elizarina, trong chiếc váy màu đỏ, với mái tóc hồng rực được buộc thành hai bím.

...Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, và trong khoảnh khắc đó, tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng.