Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

20 45

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

38 313

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

62 1098

Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

(Đang ra)

Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

Tokiumi Yui

Cuốn tiểu thuyết khép lại hành trình của loạt truyện Your Lie In April cho ta kinh qua góc nhìn của năm nhân vật, Kaori, Tsubaki, Takeshi, Emi và Wataru về Kousei, mang đến cho ta nhiều mẩu chuyện mới

2 9

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

434 50219

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

21 328

Web Novel (51 - 100) - Chương 72: Cảm xúc

「……Xử lý, nghĩa là sao?」

「Nói trắng ra thì là tước đoạt mạng sống đấy.」

「…Về vụ của ba nam sinh kia, quyết định đã được đưa ra theo luật pháp quốc gia, đó là bị đuổi học khỏi trường quý tộc và tước bỏ tước vị.」

Vì biết rằng người đang ở đây chắc chắn đã nắm rõ những điều này, Florence hiểu rằng lời giải thích của mình cũng không có nhiều tác dụng, nhưng cô vẫn nói.

Ngay lập tức, người mặc áo choàng đỏcó mũ trùm lên tiếng.

「Đúng là vậy, nhưng chỉ với quyết định đó thì có hơi không thỏa mãn nhỉ.」

「Đây là vấn đề của quốc gia, cô nên tuân theo luật pháp thay vì hành động theo cảm tính của mình.」

「Hê… Nhưng mà, có lẽ ta không làm vậy được đâu────bởi vì ba tên nam sinh đó suýt nữa đã làm tổn thương người quan trọng nhất của ta.」

Cảm giác đó, Florence hoàn toàn có thể thấu hiểu.

Thực tế, chính Florence cũng không thể tha thứ cho ba kẻ đã định gây hại cho Lux, và đó là lý do cô vạch trần vụ gian lận, đẩy chúng đến mức bị đuổi học và tước đoạt tước vị.

「Tôi hiểu cảm giác của cô… nhưng, vậy thì xin hãy thử nghĩ một chút. Nếu người mà cô trân trọng biết được việc cô định làm bây giờ, họ sẽ nghĩ thế nào? Người quan trọng của cô có thật sự mong muốn cô vì họ mà nhuốm máu đôi tay mình không?」

「Chắc là không mong muốn đâu nhỉ.」

「Nếu cô đã nghĩ như vậy thì────」

「Đây không phải là chuyện mong muốn hay không.」

Người mặc áo choàng đỏnói bằng một giọng điềm tĩnh, rồi tiếp tục.

「Dù người quan trọng nhất của ta có mong muốn hay không, ta chỉ đang làm những gì có lợi cho người đó mà thôi.」

Ngay khoảnh khắc đó, lời nói của Felisiana chợt vụt qua tâm trí Florence.

「Ta đã nói rồi, chỉ riêng về sự an toàn của Lux-kun, thì cậu ấy có nghĩ gì cũng không quan trọng… Chỉ cần ta có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Lux-kun, để cậu ấy có thể mãi mãi vui vẻ và hạnh phúc như bây giờ, ta sẵn sàng nhuốm máu đôi tay này bao nhiêu lần cũng được.

Lời của Felisiana và lời của người trước mặt chồng chéo lên nhau, khiến Florence bất giác nói với giọng mạnh hơn một chút.

「Nếu thật lòng nghĩ cho người quan trọng nhất, chẳng phải cô nên tôn trọng ý muốn của họ sao?」

「Sai rồi. Tôn trọng ý muốn của người quan trọng nhất để rồi mất đi chính người đó, thế chẳng phải là làm ngược lại ý muốn của mình hay sao?」

「Nhưng mà────」

「Này, ban nãy cô nói một điều thú vị lắm đấy… rằng vì đây là vấn đề của quốc gia, nên phải tuân theo luật pháp quốc gia.」

「…Việc đó thì có vấn đề gì sao?」

Khi Florence hỏi lại, người mặc áo choàng đỏcất lời, từng chữ mang theo một sức nặng lạ thường.

「────Những người đang bảo vệ quốc gia này cũng chính là những người đang phải nhuốm máu đôi tay mình, giống như việc ta sắp làm đây, cô biết không? Vậy mà cô vẫn phủ nhận việc nhuốm máu đôi tay vì người mình trân trọng ư?」

Lời nói ấy hàm chứa một sức nặng như thể người này đã tận mắt chứng kiến những con người như vậy.

(Người này, rốt cuộc là ai… Dù là quý tộc đi nữa, một quý tộc bình thường không thể nào thốt ra những lời có sức nặng đến thế…)

Dù nghĩ vậy, Florence vẫn đáp lời.

「Đúng là tôi không phủ nhận những chuyện như vậy tồn tại… Thực tế, chúng có lẽ đã được ngầm chấp nhận────nhưng, hành động mà cô định làm bây giờ lại xuất phát từ cảm xúc cá nhân.」

「Vậy thì có gì sai sao?」

Người mặc áo choàng đỏ nói, rồi tiếp tục bằng một giọng điệu dịu dàng đến lạ.

「Từ trước đến nay, ta chưa từng bị cảm xúc nào lay động ta từ tận đáy lòng, và ta đã nghĩ rằng sau này cũng sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó────Nhưng rồi, một sự tồn tại có thể lay động trái tim ta cuối cùng đã xuất hiện… Cảm xúc này, và cả người ấy nữa, tất cả đều là những thứ quý giá mà ta muốn bảo vệ────Ngươi, định phủ nhận điều đó sao?」

Câu nói cuối cùng mang một âm sắc vô cùng u ám.

Florence im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.

「…Tôi không có ý định phủ nhận. Chỉ là tôi nghĩ rằng những thứ đó nên được giấu kín trong lòng────」

「Ngươi nói gì cũng vô ích, việc ta sắp làm sẽ không thay đổi… Vì vậy, tránh đường được chứ?」

…Florence, ở một mức độ nào đó, có thể đồng cảm với người mặc áo choàng đỏnày.

Cô hiểu những gì người này nói, và cũng hiểu cả cảm giác muốn làm như vậy────nhưng.

Florence rút kiếm, thủ thế và nói với người đối diện.

「Tôi cho rằng, nếu thật sự trân trọng người đó, thì nên tôn trọng ý muốn của họ hơn là cảm xúc của bản thân────Và hành động của tôi lúc này cũng là vì lý do đó. Vì vậy, tôi không thể tránh đường được.」

Nghe Florence nói vậy, người mặc áo choàng đỏ trở lại giọng điệu ban đầu.

「Gay go thật đấy, ta chỉ muốn xử lý ba tên nam sinh trong tòa nhà kia thôi. Ta thực sự không muốn làm hại một cô bé ngoan như ngươi đâu, dù ngươi có cản đường đi nữa.」

「Tôi cũng đồng tình rằng không muốn tranh chấp… nhưng nếu cô muốn đi qua đây, thì trước hết phải "xử lý" tôi đã… Dĩ nhiên, tôi không có ý định đứng yên chịu trận đâu.」

Khi Florence dứt lời, người mặc áo choàng đỏ nói.

「…Tiếc thật, nhưng xem ra ta phải buộc ngươi ngoan ngoãn một chút rồi.」