“Đừng trở thành người ngoài cuộc. Hãy đứng lên sân khấu, dù là trong vai một chú hề.”
(Tác giả vô danh)
____
Ting ting….
Tiếng chuông "tinh tong" ngân vang khắp hành lang trường vào buổi sáng ngày đầu tiên của học kỳ mới. Đây là tiếng chuông báo hiệu bắt đầu tiết thứ ba.
Lễ khai giảng đã kết thúc vào hai tiết đầu tiên, và các lớp đã được công bố. Nhân tiện, từ hôm nay tôi sẽ là giáo viên chủ nhiệm của một lớp văn hóa ở khối 11 tại trường trung học Tsukishima này.
Đây là năm thứ ba tôi làm giáo viên trung học và cũng là lần đầu tiên tôi nhận nhiệm vụ chủ nhiệm.
Trong lòng tôi vẫn có một chút lo lắng mình có thể làm tốt không. Nhưng tôi vẫn mở cửa và bước vào lớp học đang rộn ràng tiếng nói cười.
Tôi bắt đầu buổi chào hỏi.
“Ừm, có lẽ một số em ở đây đã từng học với thầy, nhưng cũng có vài em là lần đầu tiên gặp thầy. Vậy nên trước tiên thầy sẽ tự giới thiệu. Như đã được giới thiệu trong hội trường lúc nãy, từ hôm nay thầy sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp 2-B này.”
Nói trước đám đông chưa bao giờ là thế mạnh của tôi. Hồi thực tập, rồi ngay cả khi mới bắt đầu làm việc ở ngôi trường này, tôi đều lắp bắp và mắc lỗi, cảm giác cứng ngắc mỗi khi đứng trên bục giảng.
Tôi hướng dẫn các em học sinh ổn định chỗ ngồi, không phải để chuẩn bị “trận chiến sinh tử” hay để sẵn sàng “làm lễ chào rồi khóa cửa lại” đâu.
Dù đã gặp một vài em từ hồi lớp 10 và cũng đã chào hỏi qua trong hội trường, tôi vẫn thấy hồi hộp khi đứng trước lớp. Không gian yên ắng quá. Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, đứng thẳng trước bục giảng và bắt đầu.
Đến năm thứ ba làm giáo viên, tôi cũng dần quen với cảm giác này.
Tôi quay lưng về phía học sinh viết tên mình lên bảng. Viết xong tôi quay lại.
“Kizaki Shugo. Từ hôm nay mong được các em giúp đỡ.”
Bốp bốp bốp...
Có vẻ màn mở đầu đã suôn sẻ. Tiếng vỗ tay vang lên khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, một nam sinh đã giơ tay.
“Thầy có bạn gái chưa ạ?”
Khi câu hỏi vừa dứt, hàng loạt câu hỏi khác ập đến.
“Sở thích của thầy là gì?”
“Thầy chơi game nào không?”
“Thầy thích manga hay anime không?”
Những câu hỏi cứ tới tấp bay tới như một cơn bão. Dù sao thì trường học cũng không khác gì một chiến trường, và đối thủ của tôi là các học sinh trung học.
Có những nam sinh cao lớn hơn cả tôi - một người đàn ông Nhật Bản bình thường với chiều cao 1m70. Rồi cũng có những nữ sinh trông không còn là những cô gái nhỏ, mà thực sự đã thành thiếu nữ rồi. Thậm chí một vài em dường như đã trưởng thành hơn tôi về mặt tinh thần.
Dần dần tôi nhận ra rằng một người đàn ông ở độ tuổi giữa hai mươi, về nhiều mặt chẳng khác gì mấy so với học sinh mình. Điều đó khiến việc đối phó với học sinh trở thành một thử thách không hề đơn giản.
Dù vậy tôi vẫn biết cách ứng phó.
“Thầy không phải là thần tượng, nên hỏi liên tiếp những câu chuyện cá nhân như vậy cũng khó cho thầy đấy. Sau này các em sẽ có cơ hội hiểu thêm về thầy, nhưng trước hết, thầy muốn biết đôi chút về các em nữa. Giờ đến lượt các em tự giới thiệu nào.”
Ngay lập tức, cả lớp nhao nhao phản đối, tiếng “ồ” và “buuu” vang lên khắp phòng. Phớt lờ tất cả, tôi thúc giục học sinh bắt đầu phần tự giới thiệu.
Lớp có khoảng hơn ba mươi học sinh. Có người tự giới thiệu dài dòng, cũng có người chỉ nói ngắn gọn.
Khi tất cả kết thúc và tôi đang phổ biến lịch trình hôm nay thì tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết ba vang lên. Sau đó chúng tôi sẽ phát sách giáo khoa, sắp xếp lại chỗ ngồi và kế hoạch trong ngày sẽ hoàn thành.
Vì lớp chưa có lớp trưởng, tôi chỉ định học sinh ngồi ở hàng ghế ngoài cùng bên phải làm người đại diện. Đó là Aizawa - học sinh có số thứ tự đầu tiên trong danh sách.
Năm ngoái em ấy đã học môn Ngữ văn hiện đại của tôi và hiện là thành viên câu lạc bộ điền kinh. Với tính cách nhanh nhẹn của em ấy, tôi tin em ấy sẽ làm tốt.
“Vâng ạ!”
Aizawa đứng bật dậy, đáp lại đầy năng lượng, đúng chất của một thành viên câu lạc bộ thể thao.
“À, suýt nữa thì quên mất. Còn một việc nữa thầy muốn thông báo… Ừm… Từ Aizawa trở đi — Ase-san và chín em tiếp theo theo thứ tự số danh sách, các em hãy đến phòng họp giáo viên cạnh phòng hành chính vào khoảng lúc chuông báo tiết bốn sắp reo nhé. Sẽ nhờ các em chuyển sách giáo khoa.”
Kết thúc buổi học đầu tiên, cả lớp đồng thanh nói “Cảm ơn thầy ạ!”.
Như dự đoán, không ít học sinh tỏ vẻ bất mãn, càu nhàu “Sao lại là bọn em”.
“Thầy hiểu cảm giác muốn phàn nàn của các em, nhưng trong suốt năm học này sẽ có rất nhiều việc cần làm. Tất cả mọi người sẽ được giao việc lớp thôi. Trước mắt, thầy nhờ mười em nhé.”
***
“Kizaki-sensei, mời thầy dùng trà.”
Khi tôi rời khỏi lớp học và trở về phòng giáo viên, vừa ngồi xuống ghế, thì Kirasaka-sensei, một giáo viên đàn chị với mái tóc bồng bềnh óng ả mang trà đến cho tôi.
“Cảm ơn cô, phiền cô quá.”
“Không sao đâu. Lễ nhập học là ngày mai nên hôm nay tôi cũng khá rảnh mà.”
“À, ra vậy…”
Kirasaka-sensei phụ trách lớp các em khối 10 nhập học ngày mai, nên hôm nay cô ấy không có tiết dạy nào.
“Lần đầu làm chủ nhiệm thế nào?”
“Thực sự là khá căng thẳng. Cũng giống như hồi thực tập, hay khi tôi lần đầu đến trường và lần đầu đứng lớp vậy.”
“Đúng rồi, lần đầu làm chủ nhiệm thì ai cũng thế cả.”
Kirasaka-sensei mỉm cười, nhẹ nhàng nói. Đúng lúc đó, Kato-sensei quay lại phòng, vươn vai và vặn cổ như để giãn ra.
“Ôi, mỏi quá. Chào hai người.”
“Chào thầy Kato. Để em rót trà cho thầy,” Kirasaka-sensei nói, rồi tiếp tục câu chuyện trong lúc chuẩn bị trà. “Vừa nãy, Kizaki-sensei kể về lần đầu làm chủ nhiệm. Còn thầy thì sao, Kato-sensei? Học sinh lớp mới thế nào?”
“À... ha ha, đúng là căng thẳng thật. Có lẽ vì tôi vừa nhắc đến chuyện thi cử nên không khí lập tức trở nên nghiêm túc hẳn.”
Kato-sensei cười lớn.
“Dù sao tôi cũng là giáo viên thể dục, nên chắc mấy em cũng nghĩ là tôi không rành về thi cử hay định hướng lắm. Mà thật ra, đúng là tôi không rành thật...”
Kirasaka-sensei đặt tách trà xuống trước mặt thầy ấy.
“Phải, làm chủ nhiệm lớp 12 có nhiều thứ phải lo hơn các lớp khác, vất vả hơn. Nhưng bù lại thầy cũng có thể cùng các em chia sẻ niềm vui và tiễn các em lên một chặng đường mới. Cảm giác ấy thật đặc biệt. Nếu có gì khó khăn cứ hỏi tôi, một tiền bối đã có kinh nghiệm chủ nhiệm lớp 12 nhé.”
“Vâng! Nhất định rồi!”
Kato-sensei trả lời cùng gương mặt đỏ bừng.
Nói thêm một chút, Kirasaka-sensei vừa mới tiễn đợt học sinh cuối cấp đầu tiên của cô ấy vào năm ngoái, tức là năm ngoái cô cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp 12.
Ba chúng tôi tiếp tục trao đổi về sự khác biệt giữa lớp văn và lớp tự nhiên, rồi nhanh chóng, tiếng chuông báo hiệu tiết bốn, tiết cuối trong ngày vang lên.
“Ồ, đã đến giờ rồi à.”
Kato-sensei vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế.
“Các em học sinh cũng đã đến rồi nhỉ.”
Tôi nhìn về phía cửa phòng giáo viên và thấy một vài học sinh đã lác đác xuất hiện.
“Phát sách giáo khoa phải không? Để tôi giúp một tay.”
“Thật chứ! Cảm ơn cô rất nhiều!”
Sau khi tôi và Kato-sensei hẹn ngày mai sẽ hỗ trợ Kirasaka-sensei trong việc phát sách cho lớp của cô ấy, cả ba chúng tôi cùng rời phòng giáo viên qua cửa sau, đi đến phòng họp, nơi phát sách giáo khoa.
Hành lang phía trước phòng họp đã đông nghịt các học sinh. Một vài giáo viên đã bắt đầu phát sách.
Chúng tôi nhanh chóng chuẩn bị, và những học sinh đầu tiên đến chỗ chúng tôi là của lớp Kato-sensei. Khi chúng tôi đang trao sách cho các em thì lớp của tôi cũng đến. Hai nam sinh cùng thuộc câu lạc bộ bóng chày tiến lại gần gọi lớn.
“Kizaki-sensei, nhanh nhanh phát sách đi!”
“Này, đừng gọi thầy bằng tên suồng sã thế chứ!”
“Đây, cẩn thận đừng làm rơi nhé.”
Kirasaka-sensei đưa sách giáo khoa cho cậu học sinh còn lại của câu lạc bộ bóng chày, bước sát qua bên cạnh tôi. Mái tóc cô ấy nhẹ nhàng đung đưa, thoáng qua trước mũi tôi, mang theo một hương thơm ngọt ngào, khiến tim tôi chợt đập mạnh.
“Cảm… cảm ơn cô ạ!”
Các nữ sinh xì xào.
“Kirasaka-sensei xinh thật ha.”
“Nghe bảo là tiếng Anh của cô ấy lưu loát lắm, không hổ giáo viên tiếng Anh.”
“Ước gì cô ấy là giáo viên chủ nhiệm của mình nhỉ.”
“Tớ cũng thế~!”
Nghe đến đây, tôi cũng chẳng thể phản đối. Thực lòng tôi cũng cảm thấy nếu là Kirasaka-sensei làm chủ nhiệm thì sẽ tốt hơn nhiều.
Mấy nam sinh vừa nhận sách giáo khoa từ cô ấy cũng bẽn lẽn, vui ra mặt. Tôi đoán học sinh lớp mình cũng sẽ thích nhận sách từ Kirasaka-sensei hơn là từ tôi. Thế nhưng là giáo viên chủ nhiệm, tôi không thể cứ đứng nhìn.
“Này, mấy đứa! Đừng tám chuyện nữa, cầm sách đi mau lên nào. Còn nữa… Kato-sensei!”
“Hả…!”
“Thầy đang ngẩn ngơ gì thế?”
“À… ừ… xin lỗi nhé!”
Rõ ràng là Kato-sensei đang bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của Kirasaka-sensei.
“Đây, của thầy.”
Kirasaka-sensei đưa sách cho thầy ấy.
“Cảm ơn cô rất nhiều, Kirasaka-sensei!”
Tôi tiếp tục cùng Kato-sensei và Kirasaka-sensei phát sách giáo khoa cho các học sinh. Sau khi đưa xong cho học sinh thứ tám, tôi nhận ra vẫn còn thiếu hai em nữa, nên tôi nhờ hai nữ sinh còn lại giúp mang tài liệu về lớp.
Khi tôi và hai em nữ sinh quay trở lại lớp, một trong hai em gọi tôi với nụ cười tinh nghịch.
“Sensei, cho em hỏi chút được không?”
Đó là Uzaki Reina, học sinh lớp tôi, với mái tóc dài nhuộm vàng óng ả, dáng vẻ nữ sinh trung học với phong cách cá tính.
“Sao thế…?”
Uzaki là kiểu học sinh chẳng ngại trêu chọc giáo viên, điều khiến tôi có phần e dè. Đúng như tôi lo ngại, cô bé ghé sát vào tai tôi thì thầm.
“Hồi nãy, Kato-sensei cứ dính lấy Kirasaka-sensei ấy nhỉ? Thầy nghĩ sao, có phải Kato-sensei thích Kirasaka-sensei không?”
"Ế-"
Câu hỏi của Uzaki đánh trúng phóc.
Hơn nữa, dù ghé sát tai tôi để thì thầm, nhưng âm lượng lại to đủ để ai cũng nghe thấy. May là Kato-sensei không có ở gần đây.
"Sakuchi, cậu cũng nghĩ vậy mà? Nhỉ?"
Uzaki quay sang tìm sự đồng tình từ Ayase.
"Sakuchi" là cách Uzaki gọi Ayase Sakuraki, người cũng đang cầm tài liệu cùng tôi. Khác với Uzaki, Ayase là một cô gái đậm chất văn chương với mái tóc đen cột hai bên, đeo kính, trông rất ra dáng thục nữ.
"Ơ? Ừm... có lẽ là vậy..."
"Đó! Sakuchi cũng nghĩ thế!"
Một cô gái mang phong cách gyaru như Uzaki lại thân thiết với một "thiếu nữ văn học" như Ayase khiến tôi ngạc nhiên. Tiếp tục câu chuyện, Uzaki lại quay sang tôi.
"Thế Kizaki-sensei nghĩ sao? Thầy có biết gì không?"
"Biết gì là sao chứ…"
"Thì là chuyện thầy Kato nghĩ thế nào về Kirasaka-sensei ấy! À, hay là thầy cũng có chút hứng thú với Kirasaka-sensei? Cô ấy xinh đẹp lắm mà!"
"Thầy có biết không, còn có cả mấy cậu nam sinh cũng đang mê cô ấy lắm đó."
"Này, chuyện đó thì..."
"Ahaha, thầy đỏ mặt rồi kìa! Chẳng lẽ thầy vụng về trong mấy chuyện đó hả? Hay là... thầy còn là trai tân? Kato-sensei cũng có vẻ giống thế nữa!"
"Không không, mấy từ như 'trai tân' gì đó, con gái các em không nên dùng bừa bãi đâu. Coi Ayase cũng thấy ngại rồi kia kìa."
"Nhưng mà so với Kato-sensei thì thầy dễ kiếm bạn gái hơn nhiều đấy chứ! Nhìn kỹ thầy cũng dễ thương mà. Sao thầy không thử dùng ứng dụng ghép đôi đi? Có khi có bạn gái ngay đấy!"
"Ể...?"
Tôi liếc sang Ayase và thấy cô ấy mỉm cười ngượng ngùng.
"Này em..."
"Ha ha, thầy ngại ngùng gì thế? Dễ thương ghê!"
Tôi chỉ biết cười khổ trong lòng. Không ngờ lại có lúc nghe từ "ứng dụng ghép đôi" từ chính miệng học sinh mình.
(Ngay cả chuyện của Kato-sensei cũng bị nhìn thấu hết. Mình nữa...)
Quả là đáng sợ khi nghĩ đến mức độ quan sát và sự táo bạo của một số nữ sinh bây giờ.
***
Học kỳ mới đã bắt đầu được hơn một tuần.
Kể từ khi ảnh và thẻ ID của tôi được kiểm duyệt trên TWINS cũng đã trôi qua một tuần.
Ban đầu, tôi chỉ nhìn lướt qua hồ sơ của những người phụ nữ trên đó, nhưng vì cả hai phải nhấn Thích thì mới có thể kết nối – nói cách khác là chưa có cơ hội để trò chuyện, nên không thể nói là tôi đã thực sự trải nghiệm hết cảm giác của một ứng dụng ghép đôi.
Thực ra cảm giác lúc đó cũng chẳng khác gì khi ngồi xem danh sách cầu thủ bóng đá, bóng chày hay các diễn viên lồng tiếng, idol.
Nhưng rồi, trong lúc cứ mải mê nhìn ngắm như vậy, một thông báo bất ngờ hiện lên rằng ai đó đã nhấn Thích tôi – và con số ấy tăng lên đáng kể.
Từ đó, tôi đã dám thử nhấn Thích lại với một vài người phụ nữ mà tôi cảm thấy có gì đó đặc biệt, và kết nối được thiết lập ngay lập tức.
(Ứng dụng hẹn hò thật là tuyệt! Có khi nào mình cũng làm được không?)
Tôi đã nghĩ thế đấy.
Phải chăng tôi có khả năng phù hợp với ứng dụng hẹn hò này?
Tuy nhiên, hóa ra đó chỉ là ảo giác.
Chẳng nói đến chuyện đi đến buổi hẹn, thậm chí ngay cả đoạn tin nhắn cũng không kéo dài quá ba lượt trao đổi trước khi kết thúc.
Lúc đầu, tôi nhận được khá nhiều lượt thích, nhưng dần dần, số lượt thích ấy cũng thưa thớt đi.
Không hiểu có chuyện gì sai không, tôi đã nhắn tin hỏi Hakamada trên LINE, cậu ta giải thích rằng ngay sau khi mới tạo tài khoản, có một cơ chế để tài khoản mới được chú ý nhiều hơn, nên ban đầu sẽ có nhiều lượt 'thích' hơn.
Hóa ra, đó chỉ là một kiểu 'ưu đãi dành cho người mới', khiến cả những người ít được chú ý cũng được thả thích.
Có vẻ như tôi đã tự huyễn quá rồi.
Như cậu ta đã nhiều lần nhấn mạnh, tình trường chẳng khác gì một chiến trường. Điều quan trọng nhất là không được bỏ cuộc.
Đừng bao giờ từ bỏ, và nếu làm được, bạn sẽ tìm thấy con đường của mình – giống như cậu ta vậy.
Chính Hakamada, người thầy của tôi, đã đưa ra lời khuyên đó khi thấy tôi thất vọng với chính bản thân mình.
Vì vậy, tôi quyết định tiếp tục kiên trì gửi thích và cuối cùng cũng có một vài người đáp lại. Tuy nhiên, cũng giống như lúc đầu, hầu hết chỉ dừng lại ở vài ba lượt tin nhắn qua lại rồi kết thúc.
Thú thật, đến giờ tôi vẫn chưa thực sự cảm nhận được sự thú vị của ứng dụng hẹn hò. Trên đường về nhà từ trường, tôi ghé vào Matsuya ở ga gần nhất để thử món đặc biệt theo mùa mà nhiều người yêu thích.
Khi đang ăn món Cà ri gà Gorogoro, điện thoại tôi bỗng vang lên từng hồi ting ting liên tục.
Có thể là thông báo từ nhóm LINE với giáo viên và bạn bè từ thời đi học, hoặc tin nhắn của ai đó, hoặc chỉ là thông báo từ trò chơi di động hay tin tức khẩn.
Nghĩ vậy, tôi nhìn vào điện thoại và nhận ra đó là thông báo từ TWINS, có người dùng tên Sakuran đã nhấn 'thích' vào hồ sơ của tôi.
Nhịp tim tôi bỗng đập mạnh vì đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài nhận được lượt thích.
Dù “Sakuran” nếu viết bằng kanji là 'Mất kiểm soát' nghe có vẻ hơi nguy hiểm, nhưng chắc hẳn là tên thật của cô ấy là “Sakura” thôi. Đúng vậy, chắc chắn là vậy.
(Mà, mình có nhấn thích người nào với tên như vậy không ta?)
Tôi không nhớ ra, vậy chắc là cô ấy đã xem hồ sơ của tôi và chủ động nhấn thích trước.
Cũng lâu rồi mới có người phụ nữ nhấn thích trước.
Thực lòng tôi vừa vui mừng vừa thấy hồi hộp. Sakuran-san là người như thế nào nhỉ?
Cô ấy có xinh không?
Bốn chữ “cuộc gặp định mệnh” cứ lẩn quẩn trong đầu.
Cùng lúc có người nhấn thích hồ sơ của tôi, tôi lại xuất hiện suy nghĩ tự mỉa mai mình rằng có ai đặc biệt nào lại đi thích hồ sơ của mình được chứ, đừng nên mong đợi gì cả. Rồi cũng sớm thôi, tin nhắn sẽ lại kết thúc một cách chóng vánh.
Dù sao thì bây giờ tôi vẫn đang ăn, cứ bình tĩnh rồi sẽ kiểm tra sau. Nhưng tất nhiên, tôi không thể bình tĩnh nổi. Tôi nhanh chóng uống hết nước, nuốt nốt phần cà ri rồi rời khỏi quán.
Ngay lập tức, tôi nhấn vào mục thông báo 'thích', mở hồ sơ của Sakuran. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh đại diện bên cạnh tên của cô ấy…
Tim tôi lại đập thình thịch một lần nữa.
Mái tóc xoăn nhẹ màu nâu nhạt, vẻ mặt có chút ngây thơ. Trông cô ấy như có một mùi hương dễ chịu tỏa ra, và… đúng rồi, cô ấy có chút giống với Kirara-sensei.
“Đây là… Sakuran-san… sao?”
Đúng chuẩn kiểu người tôi thích. Thật sự có một người đẹp như thế này nhấn thích tôi sao?
(Nhưng, đợi chút…)
Nếu tên của Sakuran là Sakura...
Tôi chợt nhận ra điều gì đó.
Sakura… Đúng rồi, là Sakura! (Tài khoản ảo)
Đây chắc chắn là một cái bẫy.
Hẳn là một chiêu trò của ban quản lý đóng giả khách hàng, nhắm vào tôi - người mà chưa có may mắn nào mỉm cười cả.
Tôi nghĩ rằng mình không nên dễ dàng mắc bẫy… nhưng ngón tay cứ tự động cuộn xuống, và tôi bắt đầu đọc hồ sơ của Sakuran.
Cô ấy trẻ hơn tôi hai tuổi. Đúng là khoảng cách lý tưởng.
Cô ấy chưa từng kết hôn và viết rằng muốn bàn bạc với người yêu về chuyện kết hôn, giống hệt như tôi. Chúng tôi cùng sống trong Tokyo.
Hơn nữa, trong phần tự giới thiệu, cô ấy viết rằng mình đang học để trở thành giáo viên mầm non, có vẻ rất thích trẻ con.
Tôi lại không chọn 'giáo viên' mà chọn 'công chức' trong phần nghề nghiệp, nên điều này chắc không phải là một chiêu trò nhắm vào tôi vì cùng làm việc với trẻ em đâu.
Nếu vậy, thì quả thật là kỳ diệu.
'Giáo viên mầm non' và 'giáo viên' – thật sự không thể nào hoàn hảo hơn.
Phần tự giới thiệu của cô ấy còn viết chi tiết về nhiều điều khác.
Cô ấy ghi rằng 'Sở thích là đọc manga và xem anime', này cũng hoàn hảo nốt.
Sakuran-san cũng sử dụng tính năng cộng đồng để tìm những người có cùng sở thích, và trong số các tác phẩm cô ấy theo dõi có rất nhiều bộ truyện tranh dành cho thiếu niên mà tôi yêu thích.
Liệu đây có thật sự là cuộc gặp gỡ định mệnh không?
Nghĩ vậy, tôi mạnh dạn nhấn nút thích.
Bây giờ cả hai chúng tôi đều đã nhấn thích nhau.
Điều đó có nghĩa là chúng tôi có thể bắt đầu nhắn tin cho nhau.
(Giờ ...nên nhắn gì đây...)
Dù đã được cô ấy thích trước, nhưng theo lệ thì người nam nên chủ động nhắn trước.
Dù vậy, đây là cơ hội hiếm có nên tôi không muốn mắc sai lầm như những lần trước.
Tôi đã tìm kiếm trên mạng với từ khóa 'ứng dụng hẹn hò', 'tin nhắn đầu tiên', thậm chí còn nghĩ sẽ nhờ AI gợi ý khi về nhà.
Vừa về đến nhà thay đồ xong thì điện thoại tôi lại vang lên.
Khi kiểm tra, tôi nhận ra tim mình còn đập mạnh hơn cả lúc nhận thông báo 'thích' hay khi nhìn thấy ảnh đại diện của Sakuran-san.
Vì trên màn hình hiện lên thông báo 'Bạn đã nhận được tin nhắn từ Sakuran-san'.
Thế là bao nhiêu lo lắng về việc nên gửi tin nhắn đầu tiên như thế nào trở nên thừa thãi, nhưng điều đó chẳng hề quan trọng.
Tôi còn chưa hỏi AI, nhưng giờ thì không cần.
(Không biết cô ấy đã nhắn gì nhỉ?)
Tôi nằm dài trên giường, tim đập rộn ràng khi mở tin nhắn.
[Rất vui được làm quen, em là Sakuran! Em cũng vừa mới bắt đầu sử dụng ứng dụng này, và thấy rằng sở thích manga của chúng ta giống nhau, nên mình nghĩ rằng đây là định mệnh và muốn gửi tin nhắn này đến anh. Nếu có thể, mong được làm quen với anh.]
Kèm theo tin nhắn là một sticker hình người cúi đầu chào.
Đúng vậy, đó cũng là suy nghĩ của tôi. Việc gặp được một cô gái có ngoại hình đúng gu và sở thích giống mình thế này đâu dễ dàng gì. Đây chẳng phải là một cuộc gặp gỡ định mệnh hay sao?
Ứng dụng hẹn hò này thật đáng sợ!
Tôi quyết định sẽ trả lời ngay.
[Cảm ơn vì tin nhắn của em! Anh rất vui!
Anh cũng đã xem hồ sơ của em rồi…]
Đến đây thì tay tôi ngừng lại.
Tôi bắt đầu phân vân không biết có nên nói về công việc dạy học của mình, vì đó cũng là một điểm chung với Sakuran-san, người đang học để trở thành giáo viên mầm non.
Có thể sẽ quá sớm để chia sẻ chuyện cá nhân, nhưng tôi cũng muốn gây được sự chú ý của cô ấy. Hơn nữa, điểm chung này còn khiến tôi cảm thấy có một chút gì đó định mệnh giữa chúng tôi…
(Ừm, cứ viết thôi!)
Dù sao tôi cũng không nhắc đến tên trường, chắc sẽ không sao đâu. Quyết định rồi, tôi bắt đầu gõ tiếp.
[Trong hồ sơ anh có ghi là công chức, nhưng thật ra anh cũng đang làm công việc giảng dạy và tiếp xúc với trẻ em.
Thật mừng khi có thể kết nối với một người cũng theo đuổi công việc tương tự.]
Tôi cũng đã nghĩ rằng đây là định mệnh.
Dù có chút ngượng ngùng, nhưng tôi cũng dùng từ 'định mệnh' giống như Sakuran-san.
(Nhưng nếu chỉ viết như thế thì có vẻ hơi một chiều…)
Tôi từng bị ngắt liên lạc vì chuyện này. Vậy nên, tôi thử tìm kiếm các từ khóa như 'ứng dụng ghép đôi', 'trả lời tin nhắn', 'đàn ông', 'cách gửi tin nhắn' để xem nên viết gì thêm.
Kết quả là hàng loạt trang hướng dẫn về ứng dụng hẹn hò xuất hiện.
Qua vài trang, tôi nhận ra hầu như ở đâu cũng khuyên rằng, để giữ cuộc trò chuyện kéo dài, hãy đặt câu hỏi để người kia dễ trả lời. AI cũng đưa ra lời khuyên như vậy, và tôi thấy cũng hợp lý, nên quyết định làm theo.
[Sakuran-san thích manga dành cho thiếu niên nhỉ, em thích những bộ manga hoặc anime nào?
Anh thường trò chuyện với các học sinh của mình về bộ anime thám tử dành cho thiếu niên được phát sóng vào Chủ Nhật ấy. Rất mong nhận được hồi âm của em.]
Tạm thời, để tạo cơ hội bắt chuyện, tôi đã chọn một tác phẩm mà Sakuran nói rằng cô ấy thích và đó là một lựa chọn an toàn, cũng không phải là nói dối. Đó là tác phẩm mà tôi cũng yêu thích.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy tin nhắn có hơi dài và có phần trang trọng.
Có lẽ nó giống một bức thư hơn. Nhưng tôi tự hỏi liệu đây có giống như việc trao đổi thư từ thời xưa không. Nếu mọi việc không suôn sẻ, thì tôi sẽ chấp nhận và rút kinh nghiệm lần sau.
Tôi quyết tâm gửi tin nhắn.
Nhưng liệu điều này có khiến cô ấy thấy ấn tượng hơn không? Hay sẽ khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái?
Ngay từ khi gửi tin nhắn đầu tiên, tôi đã cảm thấy nó giống như một trò chơi hẹn hò, và cảm giác ấy vẫn chưa hề thay đổi cho đến bây giờ.
Nhưng không có lưu lại hay nạp lại, cũng không thể thử lại để chinh phục một lần nữa. Thành công hay thất bại cũng không thể biết ngay được. Cũng không phải kiểu như trên chương trình truyền hình, nơi câu trả lời đúng sẽ đến sau phần quảng cáo. Vì vậy, để quên đi cảm giác căng thẳng, tôi quyết định vừa xem anime vừa tham gia sự kiện trong game trên điện thoại.
Khi phần mở đầu và đoạn giới thiệu của bộ anime vừa kết thúc, tôi nhận được thông báo có tin nhắn.
(Đến rồi...! Là từ Sakuran!)
Nhìn tin nhắn, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Có vẻ nội dung trả lời của tôi không sai.
Những tựa đề anime và manga mà Sakuran nhắc đến trong tin nhắn trùng với sở thích của tôi. Điều đó khiến câu chuyện trở nên hào hứng, và chúng tôi tiếp tục nhắn tin qua lại tới năm lần liên tiếp. Một kỷ lục mới. Cảm giác như đang trò chuyện với một người bạn cùng sở thích — và cùng lúc đó, một sự nghi ngờ lóe lên trong đầu.
(Có phải là 'Sakura' không...)
(Không, khoan đã...)
Dù vẫn đang trong giới hạn miễn phí, nhưng nếu gửi quá một số lượng tin nhắn nhất định, phía nam sẽ phải trả thêm phí. Càng trò chuyện nhiều, nhà cung cấp dịch vụ càng có lợi.
Tuy nhiên, không thể nào họ lại đặt cho một "Sakura" cái biệt danh dễ nghi ngờ như "Sakuran" được chứ.
Nếu nghĩ theo cách ngược lại, thì khi bị phát hiện là "Sakura" (tài khoản ảo), họ cũng có thể viện lý do là đã ghi rõ là "Sakura" rồi đấy thôi.
(Ôi trời, rốt cuộc câu trả lời là gì đây!)
Tôi thử tìm kiếm trên mạng thì thấy ý kiến về việc TWINS có "Sakura" hay không vẫn còn chia thành hai luồng ý kiến: "có" và "không".
Thực hư thế nào thì cũng không rõ. Có bài viết nói rằng các ứng dụng hẹn hò lớn sẽ không liều lĩnh làm những chuyện như vậy trong thời buổi này… Mà lúc tôi nhận ra thì đã là 11 giờ đêm rồi.
Dù cảm thấy hơi cô đơn một chút, tôi cũng gửi tin nhắn chúc ngủ ngon và kết thúc cuộc trò chuyện hôm nay. Dù sao ngày mai tôi cũng có giờ học nên phải ngủ sớm thôi.
(Hy vọng Sakuran không phải là "Sakura"…)
Tôi nằm xuống, tự nhủ rằng nếu mọi việc suôn sẻ, chúng tôi có thể tiếp tục nhắn tin, và biết đâu có thể gặp mặt trực tiếp một ngày nào đó. Nghĩ đến điều đó, tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.