Khoảng ba mươi phút sau cuộc cự cãi ngắn cùng với Frost-san―.
"Tôi có thể nói chuyện với cậu một chút được không?"
Khi tôi đang nằm xem video trong phòng thì đột nhiên có tiếng gõ cửa và một giọng nói cộc cằn vang lên.
Ở đây chỉ có duy nhất một người có giọng nói như vậy, nhưng tôi không thể tưởng tượng rằng Frost-san lại tự mình tiếp cận tôi…
"Có chuyện gì thế?"
"Tôi vào được không?"
"........"
Tôi nhìn xung quanh phòng, những giá sách được xếp đầy các tạp chí bóng chày, sách giáo khoa về bóng chày và huấn luyện, cũng như các video cũ về giải bóng chày chuyên nghiệp Koshien.
Hơn hết, trên tường còn có rất nhiều áp phích của một cầu thủ nước ngoài mà tôi đã ngưỡng mộ từ lâu, thực tình thì tôi không muốn người khác nhìn thấy chúng.
"Không cần, tôi ra bây giờ đây, đợi một lát."
Tôi nói vậy rồi đi ra ngoài hành lang một cách hết sức thận trọng như thể không để ai có thể nhìn thấy bên trong phòng.
"Có vẻ như cậu không muốn bất cứ ai nhìn thấy phòng của mình nhỉ?"
Tất nhiên là Frost-san, người có đôi mắt tinh tường, sẽ nhìn ra ngay nếu tôi làm một hành động đáng ngờ như vậy.
"Là một thằng con trai ở tuổi này nên tất nhiên là tôi có những thứ không thể để con gái các cậu nhìn thấy rồi."
"Cái!?"
Không biết cô ấy hiểu câu nói của tôi như thế nào, nhưng đột nhiên khuôn mặt trắng trẻo ấy lập tức chuyển sang một màu đỏ rực, đúng là một phản ứng đáng ngạc nhiên.
『Đồ quái vật…!』 Frost-san trừng mắt nhìn tôi với vẻ bực bội.
Tôi hiểu rồi, có lẽ cô ấy khá dè dặt với những thứ như thế này nhỉ? Hình như câu cuối lúc nãy cô ấy nói bằng tiếng Anh, nhưng tôi vẫn có thể hiểu được nghĩa của nó.
"Lỗi tôi. Vậy, có chuyện gì?"
".........."
Tôi vội vàng xin lỗi, nhưng Frost-san cứ nhìn chằm chằm vào tôi mà không nói gì cả.
Vì cô ấy đến đây là để nói chuyện với tôi, nên tôi giữ im lặng và đợi cô ấy lên tiếng.
Sau đó cô ấy hít một hơi thật sâu rồi nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Tôi vừa mới tắm xong, nên là có thể cho tôi vào phòng được không? Đứng ở đây nói chuyện một hồi sẽ bị cảm mất."
Cô ấy đang mặc một bộ đồ ngủ màu anh đào, mái tóc vẫn còn hơi ẩm, có lẽ cô ấy đã đến thẳng đây sau khi ra khỏi phòng tắm.
Thật ra thì tôi không quan tâm đến việc đó lắm, nhưng cô ấy đang cố gắng để vào phòng của tôi, chắc là do hành động đáng ngờ vừa rồi chăng…?
"Tại sao lại phải cho cậu vào? Hay là cậu có hứng thú với phòng của tôi?"
『K-không phải thế đâu…! Tôi chỉ…!』
Cô ấy tỏ ra bối rối rồi lại bắt đầu nói tiếng Anh, chắc vì đã quen nói tiếng Anh khi sống một mình với Jessica-san, hoặc là đang bối rối đến mức không thể nói được bằng tiếng Nhật.
Lý do nó chưa trở thành tin đồn ở trường đơn giản là vì chưa có ai từng thấy cô ấy bối rối trước đây cả.
Mặc dù không biết chính xác cô ấy đang muốn nói gì, nhưng tôi biết là cô ấy đang phủ nhận nó.
"Cậu đang cố gắng vào phòng tôi, vì vậy chắc chắn cậu có hứng thú, đúng không?"
『~~~~Không có…! Tôi không có hứng thú gì hết, đừng có hiểu lầm…!』
Có vẻ như cô ấy thực sự rất dở trong cuộc trò chuyện kiểu này, vì vậy cô ấy nói một cách rất nhanh.
Tuy nhiên vốn tiếng Anh của tôi không được tốt, nên nếu như cô ấy nói nhanh kiểu này, tôi sẽ hoàn toàn không hiểu được cái gì cả.
"Này, làm ơn hãy nói tiếng Nhật thay vì tiếng Anh đi."
Sau đó Frost-san cũng nhận ra rằng mình đang vô thức nói bằng tiếng Anh nên cố tình ho một tiếng, rồi nhìn tôi với ánh mắt sắc bén, tuy nhiên khuôn mặt thì vẫn đang đỏ bừng.
"Ờ, thôi được rồi, tôi sẽ nói ở đây luôn vậy."
Không biết bằng cách nào mà cô ấy đã đi đến kết luận này, có lẽ vì chuyện vào phòng của tôi không khả thi lắm.
Đó đúng là một quyết định sáng suốt, vì tôi đã định chọc điên cô ấy một cách không do dự sau khi thấy điểm yếu này.
…Chà, tôi đã từng nghe đồn rằng cô ấy là một cô gái rất lạnh lùng và không hề có lòng thương xót, nhưng tôi không có ấn tượng nào về việc cô ấy khó hòa đồng như họ đồn cả.
Cô ấy có thể hách dịch và khoa trương, nhưng đôi khi cũng bộc lộ một chút ngây thơ đấy chứ, nếu cô ấy có thể bộc lộ nó ra thì có lẽ đã không để lại ấn tượng xấu trong mắt nhiều người rồi.
"Vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Vì cô ấy không còn ý định muốn vào phòng tôi nữa, nên tôi quyết định hỏi xem cô ấy muốn gì để nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
"Xin lỗi vì lúc nãy đã gọi cậu là thằng du côn."
"...Hở?"
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để nghe một yêu cầu khó khăn hay thậm chí là vô lý, nhưng thật ngạc nhiên, Frost-san lại nói ra lời xin lỗi.
"Như đã nói, tôi thành thật xin lỗi vì những gì đã nói lúc nãy…"
Frost-san lặp lại trong khi quay mặt đi chỗ khác với vẻ không hài lòng.
Mình không biết là cô ấy có thể nói ra câu xin lỗi đấy…
Mặc dù cảm thấy tiếc khi nói điều này, nhưng thật sự nó khá bất ngờ.
"Điều gì đã khiến cậu trở nên như thế này…?"
"Đừng nhìn tôi như kiểu sinh vật lạ, chỉ là tôi cảm thấy mình đã sai thôi."
Không biết có phải là do Jessica-san đã nổi giận với cô ấy hay không, nhưng đúng là kỳ lạ khi cô ấy lại hạ mình xin lỗi như vậy.
"Chà, nếu cậu nhận ra đó chỉ là hiểu lầm rồi thì không sao đâu."
Thành thật mà nói, tôi cảm thấy hơi sợ vì cô ấy trông như một con người hoàn toàn khác vậy.
Chắc ngày mai mặt trời sẽ mọc đằng tây mất...
"Nhưng mà không tốt khi đi chơi khuya như vậy đâu."
Rõ ràng là cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc và đây mới chính là vấn đề thực sự, có vẻ như lý do chính của cô ấy đến đây là để phàn nàn.
―Tuy nhiên, tôi không còn thấy sự lạnh lùng như lúc mới gặp nữa.
"Chúng ta mới trở thành một gia đình, nên tôi không biết liệu có nên nói những điều ép buộc cậu phải làm hay không, nhưng ra ngoài chơi vào đêm khuya nguy hiểm lắm, nên là đừng đi nữa."
Frost-san nhìn đi chỗ khác trong khi khoanh tay lại với vẻ mặt không hài lòng.
Chà, đúng là khác xa so với tôi tưởng tượng, lẽ ra cô ấy phải ra lệnh cho tôi làm theo lời của mình mà không được ý kiến, nhưng ngạc nhiên là cô ấy lại yêu cầu một cách nhẹ nhàng.
Cô ấy thậm chí còn đợi tôi ra khỏi phòng nữa, có lẽ cũng không tệ đến thế…
―Không, tôi vẫn nghĩ cô ấy có tính cách tàn nhẫn.
"Tôi hiểu rồi, xin lỗi, dù sao thì tôi cũng không phải là hạng du côn đâu, nên đừng lo lắng."
"Ừ, tôi cũng không nghĩ rằng cậu đến mức đấy, nếu đúng thì cậu giống một người phù phiếm hơn."
"............"
Cái gì đây, tự nhiên lại muốn gây sự à, thế lời xin lỗi vừa rồi có ý nghĩa gì?
Đúng là tôi từng đôi lần bị người ta gọi là phù phiếm, nhưng tôi chưa bao giờ đi săn lùng các cô gái cả, và cũng chưa có bất kì kinh nghiệm gì trong tình yêu luôn.
Tôi không cố tình tỏ ra phù phiếm, chỉ là cẩn thận về ngoại hình và cách cư xử của mình để tránh gây thù chuốc oán nhiều nhất có thể thôi.
"Ahaha, nghe nặng nề thật đấy."
Tôi đáp lại bằng một nụ cười gượng, mặc dù có chút bối rối.
Tôi định đáp lại nhiều hơn thế, nhưng thật tình mà nói, nắm bắt được tính cách của Frost-san vô cùng khó khăn.
Nếu cô ấy không xấu tính, thì có lẽ sau khi trở thành anh em kế, chúng tôi đã thực sự hòa hợp với nhau rồi.
Nếu đúng là như vậy, có lẽ tôi nên tránh những xung đột không cần thiết hết mức có thể.
"Thế cậu có định ngừng việc đi chơi đêm không?"
Khi tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên cô ấy lại hỏi một câu khá rắc rối…
"Tôi sẽ suy nghĩ về nó."
Tôi không nghĩ mình sẽ ngừng luyện tập trong tương lai, nhưng vẫn gật đầu cho qua chuyện.
Tuy nhiên nếu bị bắt gặp ra ngoài muộn như thế một lần nữa, thì mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn.
Đó là lý do tại sao tôi lại trả lời bằng một câu chung chung như vậy―
"Vậy là cậu không muốn nghe tôi phải không?"
Đúng như dự đoán, cô ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Mọi chuyện có hơi phức tạp, nếu bây giờ tôi nói với cô ấy rằng mình ra ngoài là để tập luyện―cô ấy chắc chắn sẽ không tin.
Hơn hết, tôi không muốn người khác biết rằng tôi đang luyện tập chăm chỉ.
"Đừng nói vậy chứ, có lẽ sẽ hơi khó, nhưng tôi sẽ cải thiện dần dần."
"Rốt cuộc là cậu ra ngoài làm cái quái gì cho tới tận khuya vậy?"
"Nó đâu có liên quan gì tới Frost-san đâu, đúng không?"
"Ồ, vậy sao? Với tư cách là em gái kế, tôi cần đảm bảo rằng anh trai mình sẽ không làm điều gì kỳ lạ. Anh có nghĩ vậy không, Onii-chan?"
Chết tiệt, mất tập trung rồi. Tôi tưởng cô ấy không tán thành mối quan hệ anh em này, nhưng không ngờ cô ấy lại dám tận dụng nó.
Những ánh mắt dò xét, ác ý đang chĩa vào tôi như thể là một phần thưởng cho những ai ưa thích nó vậy, nhưng thật không may là tôi không hề có hứng thú với những thứ như thế.
"Tuy là người trong một gia đình, nhưng không có nghĩa là chúng ta phải kể cho nhau nghe mọi chuyện, đúng chứ?"
"Tất nhiên là không, nhưng một gia đình bình thường sẽ không cho phép người nhà của mình ra ngoài vào đêm khuya như vậy."
Chà, vấn đề lớn đây, điều cô ấy nói có lý, và chắc chắn cô ấy sẽ không lùi bước cho đến khi tôi lên tiếng.
Nếu nói chuyện trong phòng khách, chắc chắn cô ấy sẽ bị bố tôi và Jessica-san ngăn cản, nên cô ấy mới nói với tôi ở đây, phải làm sao để lấp liếm vụ này bây giờ…
"Chỉ vì tôi ra ngoài vào ban đêm không có nghĩa là Frost-san và những người khác gặp nguy hiểm. Điều đó vẫn chưa đủ với cậu à?"
"Thế nếu có chuyện gì xảy ra với cậu thì sao?"
"Eh?"
Câu trả lời hoàn toàn bất ngờ khiến tôi không nói nên lời.
『T-tôi chỉ lo lắng cho cậu bởi vì chúng ta là anh em thôi, chứ tôi không có ý định nào khác đâu nhé…!?』
Khi tôi sững người, khuôn mặt đáng lẽ phải trở lại trắng bệch của Frost-san lại chuyển sang màu đỏ, sau đó cô ấy vội vàng đính chính.
Tuy nhiên, tôi không hiểu những gì vừa nghe vì nó được nói bằng tiếng Anh, có lẽ vì cô ấy đang bối rối.
"T-tại sao…?"
『C-có gì lạ lắm à!? Chúng ta đã là một gia đình, việc lo lắng cho nhau không phải là điều bình thường sao…!?』
Mặt Frost-san càng đỏ hơn, như thể cô ấy nghĩ tôi đang khiêu khích vậy, và cô ấy lại bắt đầu huyên thuyên bằng tiếng Anh.
"Tôi không hiểu tiếng Anh đâu, nên làm ơn nói bằng tiếng Nhật đi."
Tôi có thể hiểu rằng cô ấy đang cố gắng nói điều gì đó một cách tuyệt vọng, nhưng cũng chả làm gì được, bởi vì tôi có hiểu cái gì đâu.
Vì thế khi tôi kêu cô ấy nói bằng tiếng Nhật như lúc nãy, Frost-san trông có vẻ kinh ngạc, dường như cô ấy đã nói tiếng Anh một cách vô thức.
Rồi cô ấy lại cố tình hắng giọng và nhìn tôi với ánh mắt sắc bén, nhưng vì lý do nào đó mà tôi lại thấy nó khá…dễ thương?
Cô ấy trông giống như một cô gái vụng về hơn, chứ không phải lạnh lùng…
Khi tôi đang suy nghĩ về điều này, đột nhiên cô ấy quay mặt sang hướng khác.
Và rồi―
"Việc lo lắng cho người trong gia đình là điều đương nhiên mà…"
Cô ấy bồn chồn nói ra câu đó một cách ngượng ngùng.
Sinh vật gì thế này, tsundere à…?
"À, ừm, tôi hiểu rồi. Ra là cậu đang lo lắng cho tôi…"
Có lẽ nào cô ấy Tsuntsun vì không thể thật lòng chăng?
Không, ừ…nghiêm túc mà nói thì tôi nghĩ nó khá dễ thương…
"N-nó kì lạ vậy à!? Bây giờ chúng ta đã là một gia đình, việc lo lắng cho nhau không phải là điều bình thường sao…!?"
Có bao nhiêu người có thể lo lắng cho một người vốn chỉ là người dưng cho đến ngày hôm qua, chỉ vì họ đã trở thành gia đình?
Ít nhất, tôi vẫn đang cố gắng coi Frost-san và Jessica-san như gia đình, mặc dù vẫn cảm thấy bản thân mình là một người xa lạ.
Tuy nhiên, cô ấy―
『―Sophia, đừng cãi nhau nữa, được chứ?』
Khi Frost-san đỏ mặt và tức giận, Jessica-san nhận thấy có điều gì đó không ổn và đi lên cầu thang về phía chúng tôi.
Chà, nói to kiểu đấy thì chắc chắn dưới lầu cũng sẽ nghe thấy thôi.
Và Jessica-san cũng đang nói bằng tiếng Anh, không phải tiếng nhật, mặc dù nghe nó nhẹ nhàng, nhưng có lẽ dì ấy đang thấy khó chịu trong lòng.
…Chà, nếu con gái của mình và đứa con trai mới cãi nhau, việc cô ấy khó chịu là điều đương nhiên.
『Bọn con không có cãi nhau…』
『Thế thì không có lý do gì phải tức giận, đúng không?』
『Không phải đâu mà...』
Frost-san nhìn tôi đầy bực bội trong khi nói vậy, tôi không biết cô ấy đang nói gì, nhưng tôi có thể đoán được từ bầu không khí, có lẽ cô ấy đang đổ thừa tôi.
―Hóa ra là lỗi của tôi à……?
『Hãy nói tiếp trong phòng của con. Xin lỗi về chuyện này nhé, Kento-kun.』
『Ah, Khoan đã, mẹ…!』
Jessica-san nở một nụ cười gượng rồi đẩy lưng của Frost-san về phía phòng của cô ấy, sau đó họ đi vào và đóng cửa lại.
Tôi nghĩ dì ấy muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề để không còn rắc rối nào nữa, và mối quan hệ của chúng tôi cũng sẽ không xấu đi.
Tuy nhiên―
"Chắc là Frost-san ghét mình rồi…"
Hóa ra tự nhiên Frost-san lại trở thành người xấu, Jessica-san rất tốt bụng nên dì ấy chắc cũng không đến nỗi nổi giận với Frost-san, nhưng có lẽ sẽ…phàn nàn nhiều đây.
…Không, như trong bữa trưa, tôi có thể cảm thấy sự tức giận của Jessica-san, nếu nó là thật, sự thù địch tôi trong tâm trí Frost-san sẽ còn tăng lên nhiều hơn nữa―
"Không biết cuộc sống sau này sẽ ổn không đây?"
Tôi không thể khỏi cảm thấy khó chịu sau khi nghĩ về điều này.