Cô Gái Mà Tôi Đã Cứu Trên Chuyến Tàu Khi Ấy, Hóa Ra Lại Là Bạn Thuở Nhỏ Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 17

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7426

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 167

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 171

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 174

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2142

Tập 1 - Chương 4: Xấu hổ muốn chết đi được!

Tiết học kết thúc, giờ tan trường đã đến.

Tôi và Fushimi thật sự sẽ đi về cùng nhau sao? Tôi cứ bán tín bán nghi cho đến tận bây giờ, nhưng quả nhiên có vẻ là sẽ đi về chung rồi.

「Ryou-kun, mình đi thôi」

「Ừ, ừm......」

Khi tôi nói chuyện với Fushimi, tôi cảm thấy mình chỉ có thế nói “ừ, ừm”.

Fushimi cầm lấy cặp và đứng lên, quay lưng như muốn nói là ra khỏi lớp thôi. Một bầu không khí giống như những nốt nhạc bay ra từ cơ thể cô ấy mỗi khi cô di chuyển.

「Hina-chan, hôm nay cậu có ghé qua đâu——?」

「Xin lỗi nhé. Hôm nay, mình sẽ đi về với Takamori-kun」

「Ể? Aa, vậy à.......?」

Một cô gái thân với Fushimi, ngây người ra vả mở tròn mắt. Sau đó, liếc nhìn tôi đang đi đằng sau Fushimi, và nghiêng đầu suy nghĩ.

Mà...... cũng đúng thôi.

Chúng tôi đã học chung lớp kể từ hồi năm nhất rồi, nhưng cũng không phải là tôi và Fushimi có tỏ ra thân thiết hay gì bao giờ.

Đúng. Hoàn toàn không.

Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao bỗng nhiên cô ấy lại hành xử như『bạn thuở nhỏ』nữa.

Nói cách khác, mặc dù là 『bạn thuở nhỏ』 kể từ hồi tiểu học, nhưng việc đột nhiên tạo ra khoảng cách và coi như không có chuyện đó, thì tôi không thể hiểu nổi.

Sau đó, Fushimi từ chối lời mời của rất nhiều người trước khi bước ra khỏi lớp. Tất cả mọi người đều ngây người ra.

Tôi có thể hiểu được cảm xúc đấy. Tôi cũng đứng đực mặt ra. Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin nổi.

Tôi đã đồng ý vì không có lý do từ chối, nhưng đã có chuyện gì và tại sao lại thành ra như vậy......?

「Có ổn không đó? Cậu không đi hát karaoke, hay nói chuyện phiếm ở nhà hàng gia đình với mọi người sao?」

Mái tóc của cô ấy đung đưa và phản ứng lại một tiếng「Ể?」.

Cô ất lấy tay đưa một lọn tóc đang lòa xòa ra phía sau tai và,「Ể?」, phản ứng lại.

「Ý mình là, tại sao cậu lại muốn đi về với mình」

Có lẽ, việc đi hát karaoke, đi buôn ở nhà hàng gia đình chắc chắn sẽ vui vẻ hơn là đi về với tôi.

Fushimi bĩu môi.

「Mình không nói với cái người không nhớ lời hứa đâu」

「Câu nói đó, là sao」

Tôi nói giống như đang có chút hờn dỗi, Fushimi bật cười thành tiếng「Ahaha」.

Nó khá là vui, giống như ngày xưa vậy, chết tiệt thật.......

Ra khỏi sảnh vào, và sóng bước nhau. Chẳng cần phải nói đến, chúng tôi đã thu hút sự chú ý của học sinh mới, cũng như những học sinh đang tan trường.

Tôi cảm thấy xấu hổ.......

「Sau giờ học, bọn mình không có la cà trên đường về nhà đâu, cậu biết chứ?」

「Ể?」

「Mình, không có phải là người hay đi chơi đêm đâu」

“Đâu”...... Cách nói giống như một đứa trẻ ấy.

「Mình không muốn cậu nghĩ mình là một người thường xuyên la cà chút nào」

「Xin lỗi. Từ những gì mình thấy trong lớp, có có vẻ khá thân với nhóm hay đi chơi, nên mình đã nghĩ là cậu cũng vậy」

「Chuyện đi chơi cho dù cậu có mời thì mình cũng không chắc nữa. Mình phải về nhà vào khoảng 6 giờ tối」

Đúng là một học sinh ưu tú, giống với ấn tượng ở trên lớp.

Một công chúa của trường đến hoa cũng phải nghiêng mình, về nhà sớm như vậy để làm gì.

Mất khoảng 5 phút để tới được nhà ga gần nhất, và lên tàu điện vừa mới đến.

「A, hiểu rồi」

Tôi đã hiểu được, tại sao cô ấy lại mời tôi. Tôi lên tiếng mà không suy nghĩ gì.

「Ể, sao thế」

「Fushimi, thử nhìn trong tàu xem」

Trong đầu hiện lên một dấu hỏi chấm, và Fushimi nhìn xung quanh trong tàu như lời tôi nói.

Hành khách quá nửa là học sinh trường tôi, còn những hành khách khác thì thưa thớt.

「Trong tàu làm sao thế?」

「Không phải con tàu chật kín người, cũng không có kẻ kỳ lạ nào cả. Toàn là học sinh trường mình」

「Ừm?」

「Cậu không cần phải lo lắng về việc gặp phải biến thái trên đường về đâu, được chứ?」

「Ể? Mình không có lo lắng chuyện đó đâu?」

「......」

「Mình không lo lắng đâu?」

「Đừng nói đến tận hai lần」

「Tại vì, cậu không trả lời....... A, không lẽ, cậu nghĩ mình đang dựa dẫm vào Ryou-kun ư?」

「———Ơ, ơ, mình không nghĩ vậy」

「Nói dối—」

Tôi nở một nụ cười như đang đùa cợt, Fushimi gắt gỏng đánh vào ngực tôi. 

Cô ấy gắt gỏng mà trông lại rất vui vẻ.

「Nếu, đây là một chuyến tàu chật kín người giống như ban sáng, cậu sẽ lại bảo vệ mình phải không?」

Fushimi cứ liên tục như vậy.

「Nói lại...... trước đó chỉ là mình vô tình trông thấy thôi——nhưng lúc về thì không có đâu」

「Hm—! Đó là nếu! Thực tế như thế nào cứ kệ nó đi」

Chuyện đó quan trọng lắm đấy.

Vì cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi, nên tôi đành phải thở dài đầu hàng.

「Đúng, đúng vậy. Mình biết là thật xấu hổ khi nói mình sẽ bảo vệ cậu, nhưng mình sẽ cố gắng để cậu không phải gặp những tổn thương kỳ lạ」

Có vẻ như câu trả lời này đã đạt yêu cầu rồi ha, Fushimi cười ngại ngùng “ehehe”.

「Mình thường hiếm khi đi tàu về nhà lắm á」

「Vậy ra những thứ tào lao mà cậu vừa nói đều chỉ là lãng phí thời gian hả」

Cái quái gì vậy chứ.

Đúng thật, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa từng bắt gặp Fushimi trên đường về. Tôi những tưởng là do khung giờ đi về khác nhau, nhưng có vẻ không phải là như vậy ha.

「Vậy thì, tại sao hôm nay cậu lại đi bằng tàu điện?」

「.......Vì.......」

Cô ấy buột miệng nói gì đó rồi quay mặt đi. Cô ấy nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ tàu như đang xấu hổ vậy.

Nhưng, tôi hoàn toàn không nghe thấy gì hết.

「Ể, gì thế? Nói lại lần nữa đi」

Trong con tàu đang rung lắc, Fushimi chỉ hướng nửa khuôn mặt về phía tôi.

Đó chỉ là một giọng nói nhỏ và trầm, nhưng lần này chắc chắn tôi đã nghe thấy.

「Vì Ryou-kun đi về bằng tàu điện mà......」

Má cô ấy đỏ bừng cả lên.

Gương mặt đỏ đó có vẻ không giống như là bởi được ánh chiều tà chiếu vào.

「Là tớ.......muốn đi về với cậu đó.......」

Fushimi vừa e thẹn vừa nhìn xuống dưới chân.

Tôi vẫn chưa thể tin được cái tình huống này hay cả lời nói đó. Đây là trò chơi khăm hay gì à, tôi vẫn cảm thấy rằng việc đang có ai đó phát sóng trực tiếp khung cảnh này lên là đáng tin hơn.

「.......Ể, gì vậy? Nghĩa là sao cơ?」

「Mình, đã nói bao nhiêu lần rồi? Mình không đùa với cậu đâu. Xấu hổ muốn chết đi được á!」

Một từ vựng mới đã được tạo ra. Có vẻ như tôi cũng ngượng muốn chết đi được đây này.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Á bớ bà con ơi chúng nó chim chuột với nhau kìaaaa

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại