”Kujou-san, Kujou-san.”
Đó là lúc tan học.
Trong khu vực ra vào vắng vẻ của trường, một cô gái vội vàng ném giày đi trong vào tủ giày rồi chạy theo ai đó.
“Cùng về nhé?”
“Không.”
“Mà này~. Đừng có nói thế chứ~.”
Cô gái gọi với theo trong lúc nhảy xuống các bậc thềm trước cổng trường, nhưng người kia không dừng lại.
“Ngoài tớ ra thì chỉ còn cậu là không tham gia câu lạc bộ thôi đấy, Kujou-san.”
“Thì sao?”
Kujou Orie quay lại với vẻ mặt vô cảm.
“Tớ đã quyết định không tham gia câu lạc bộ ngay từ khi vào trường này rồi. Cậu nên tham gia một CLB nào đó đi chứ?”
“Eeh…?”
Đôi vai cô gái sụp xuống, khiến Kujou-san nhíu mày.
Kujou-san quay gót và bắt đầu bước về phía cổng trường. Cô gái kia lại đuổi theo, trông cứ như một chú chó con.
“Tuần trước cậu còn đi chơi với tớ cơ mà.”
“Tớ ghét việc lũ con trai cứ bu quanh khi tớ đi với cậu dù chẳng liên quan gì cả.”
“Thôi nào, có gì đâu mà ghét.”
“Tớ đã nói là không rồi.”
“Không thể nào~. Cậu ác quá. Chúng mình cùng đến từ trường cấp 2 Otowa mà, chẳng phải là đồng đội, bạn bè sao?”
“Bạn bè?”
Kujou-san cuối cùng cũng dừng lại dưới cái cây to đứng sừng sững cạnh cổng trường.
Âm thanh hỗn độn từ ban nhạc của trường vang lên theo gió.
“Ngay từ đầu, chúng ta đâu có nói chuyện với nhau nhiều.”
”…Không à?”
Cách cô gái nghiêng đầu bối rối khiến trán Kujou-san càng giật giật.
“Ba năm học ở Otowa, cậu ở lớp 1-3, 2-3 và 3-2. Cậu nhớ tớ học lớp nào không?”
“Ừm, năm cuối chúng ta cùng lớp đúng không? Trước đó thì… Xin lỗi, tớ quên rồi.”
“Chúng ta cùng lớp. Suốt cả ba năm.”
“Thật á?”
“Thật đấy… Khoan, cậu không đùa à? Không thể tin nổi.”
Kujou-san chán nản đặt tay lên trán.
“Hinooka-san. Cậu chẳng biết gì về tớ cả, nhưng tớ lại hiểu rõ cậu là người như thế nào.”
“Ý cậu là cậu ghét tớ?”
“Không phải là ghét, nhưng mà—”
Kujou-san chống tay vào hông và thở dài.
”—Tớ cũng không thích cậu lắm. Chúng ta không hợp nhau.”
“Cậu đúng là người thẳng thắn ghê, Kujou-san. Heeh~.”
Cô gái đáp lại bằng vẻ ngưỡng mộ.
Có lẽ vì phản ứng bất ngờ đó mà Kujou-san thoáng ngập ngừng, nhưng rồi lại tiếp tục nói với ánh mắt nghiêm nghị.
“Cậu nói chuyện suốt, nhưng chẳng bao giờ nói điều gì thật lòng cả. Với tớ, kiểu đó là—”
“Giống như dành cả ngày nghỉ để lượn quanh hội sách giảm giá?”
“Cái gì thế?”
“Lãng phí đời người.”
“Có thể.”
Kujou Orie quay đi, để lại cô gái đứng một mình trước cổng trường.
Những chàng trai cao lớn của CLB Bóng bầu dục trở về từ buổi chạy bộ, hò hét ầm ĩ. Họ đều liếc nhìn cô gái khi đi ngang qua. Cô cười đáp lại họ.
Và khi chỉ còn lại một mình, nụ cười ấy lập tức biến mất.
“Ra là vậy.”
Cô khoác chiếc túi trông có vẻ đắt tiền lên vai.
“Được thôi.”
Cô bước ra khỏi cổng trường, đi về hướng hoàn toàn ngược lại với lối về thường ngày.
Đúng là cũng có một nhà ga ở hướng đó. Nhưng con đường đó nhỏ, uốn quanh vách núi, không có cửa hàng tiện lợi nào nên học sinh ít khi đi lối này. Chiều hôm nay cũng vậy, có vài chiếc xe đi qua nhưng vỉa hè hoàn toàn vắng bóng người.
Khu rừng xanh bên đường đã rậm rạp đến mức cần được tỉa bớt.
Chưa đi được trăm mét lên con dốc thoai thoải, Homura bắt đầu càu nhàu.
“Chán thật.”
Đúng vậy.
“Aah, bực mình ghê.”
Hinooka Homura cảm thấy chán chường và uể oải.
Việc tham gia một CLB chỉ để thêm mệt mỏi là điều vô lý.
Mặt khác, cô cũng chẳng thể chịu được việc bị người khác thấy mình cô đơn đi về một mình. Ở trường Seiran, tỉ lệ học sinh tham gia câu lạc bộ gần như 100%, dù nhà trường không bắt buộc. Các CLB thể thao lẫn học thuật đều rất năng động. Đúng là ngôi trường dự bị đại học hàng đầu của tỉnh.
”‘Hay là đi ăn tart trái cây ở quán Honmachi?’… gửi rồi.”
Cô gõ tin nhắn trên điện thoại.
Chiếc túi đung đưa trên tay khiến tay cô mỏi nhừ.
Có ai để kéo đi cùng không nhỉ? — cô vừa nghĩ vừa nhìn quanh một cách vô nghĩa.
Đúng lúc đó, một chiếc xe đạp với khung mảnh và người điều khiển chạy ngang qua.
Đồng phục nam sinh của trường mình.
Chiếc xe quay đầu lại rồi phanh ngay trước mặt Homura. Cú phanh khá gấp khiến cô hơi giật mình.
“Hinooka?”
Homura gật đầu. Một cách vô thức, cô chỉnh lại tư thế mang túi cho ra dáng tiểu thư.
“Tớ là Touya! Lớp C. À, trong khối nhất ấy!”
Chỉ nhìn thoáng qua là cô biết ngay. Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với cậu ấy.
Mắt cô bất giác dừng lại ở tay lái của chiếc xe đạp.
Cánh tay cậu lộ ra dưới tay áo đồng phục mùa hè ngắn tay, cơ bắp săn chắc như những sợi dây thừng cuộn lại. Hoàn toàn không hợp với gương mặt còn nét trẻ con kia. Cặp kính kia trông cũng chẳng ăn nhập gì.
Nhảy xuống khỏi yên xe như một vận động viên nhảy sào, cậu con trai lại hỏi xác nhận tên cô.
“Cậu là Hinooka Homure, lớp 1-A đúng không?”
“Là Homura, không phải Homure. Hinooka Homura.”
“À, xin lỗi. Homura hả? Tên hay đấy.”
Cậu nhìn cô chăm chú rồi gật gù như thể đã hiểu ra điều gì đó.
“Gì vậy?”
“Tớ nghe nói cậu dễ nhận ra lắm vì là cô gái xinh nhất trường. Quả đúng thật. Khi nhìn cậu đi bộ lúc nãy, trông như cảnh trong phim ấy.”
“Tớ chỉ đi bộ bình thường thôi mà. Cậu đang tưởng tượng cảnh phim nào vậy?”
“Cảnh một cô gái sau khi bị đá.”
”……”
Cậu ta nói mà không hề che giấu sự ngượng ngùng. Không biết là can đảm hay ngốc tự nhiên nữa.
Chuyện bị bắt chuyện kiểu này không hiếm với cô, thậm chí còn thường được khen ngợi với lời sáo rỗng hơn.
Sẽ thuận tiện hơn nếu cô có thể khiến cậu cho cô đi nhờ xe về nhà.
”…Vậy, Touya-kun. Cậu có việc gì với tớ không?”
“Thật ra, tớ đến để mời cậu vào CLB của tớ. CLB Thám Hiểm.”
“CLB Thám Hiểm? Trường mình có CLB đó à?”
“Có chứ. Hiện tại chỉ có hai thành viên thôi.”
“Chỉ hai người? Tính cả cậu?”
Touya gật đầu.
Vậy là lý do một cậu học sinh năm nhất như cậu ta phải tự đi mời thành viên là vì điều đó.
“Cậu là thành viên CLB về thẳng nhà đúng không, Hinooka?”
“Ừ thì đúng vậy, nhưng lớp tớ còn một bạn nữ khác cũng không tham gia CLB nào, cậu thử rủ bạn ấy xem?”
“Không, nhất định phải là cậu.”
“Phải là?”
Chưa nói đến việc thiếu cưỡng ép, lời cậu ta nói còn khó hiểu nữa là khác.
Cậu ta còn đuổi theo tận đây, nên cô hiểu là cậu đang rất tuyệt vọng.
“Tớ không định tham gia CLB nào đâu… nhưng tớ có thể nghe lý do được không?”
“CLB bọn tớ chỉ có hai—”
“Tớ nghe rồi. Không phải cái đó, ý tớ là, tại sao lại là tớ?”
Cậu con trai gãi đầu, vẻ mặt rối rắm.
Homura là người đang cảm thấy bối rối ở đây mới đúng. Nhưng mặc kệ điều đó, Touya tiến đến gần và đặt tay lên vai cô.
“Vì cậu là Pháp Sư, điều đó rõ ràng mà?”
Phép thuật?
…Tên này đang nói cái quái gì vậy?
“Nói lại lần nữa xem.”
“Bọn tớ cần một Pháp Sư cho CLB Thám Hiểm.”
Một Pháp Sư?
Homura cố cưỡng lại ham muốn ôm đầu. Cuộc nói chuyện này cứ như bước ra từ manga vậy. Nếu mời cô gia nhập Lực lượng Phòng vệ Quốc gia thì có khi còn thực tế hơn.
“Cậu đang nói đến trò chơi nào đó đúng không?”
“Nghe thì giống trong game thật đấy. Nhưng chuyện này là thật.”
“Cậu biết là những gì cậu nói nghe rất kỳ lạ đúng không?”
“Biết chứ.”
Cuối cùng thì Touya cũng không giữ được vẻ mặt nghiêm túc nữa mà phá lên cười.
“Nhưng mà, Câu lạc bộ Thám hiểm vui lắm! Tớ nghĩ cậu cũng sẽ thích nó, Hinooka.”
Cậu ta vỗ mạnh vào vai cô khi nói.
Dựa vào đâu mà cậu ta chắc chắn như vậy chứ?
Ấn tượng của Homura về những trường cấp ba chuyên luyện thi đại học toàn là nơi tập hợp của mấy kẻ lập dị càng được củng cố thêm.
Touya lấy ra một vật từ ba lô của mình.
“Đây là tờ giới thiệu của câu lạc bộ bọn tớ. Có vẻ cậu sẽ không quyết định ngay bây giờ, nên hãy đọc nó sau nhé.”
Cứ như thể có gì đáng để quyết định lắm ấy… Homura nén lại câu nói đó trong lòng và nhận lấy cuốn tài liệu dày cộp bất thường. Cô cho rằng với chỉ hai thành viên, ít nhất họ cũng có thời gian để làm ra thứ hoành tráng như vậy—
“Hãy đọc nó và suy nghĩ nhé. Ngày mai tớ sẽ quay lại hỏi cậu.”
“N-Ngày mai? Này, chờ đã!”
Touya đã quay lại xe đạp và nhảy lên yên, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn cô.
Homura lưỡng lự chỉ tay vào chiếc xe đạp.
“Cho tớ đi nhờ một đoạn.”
“Tớ đang quay lại trường. Cậu có thể đi cùng nếu không ngại.”
Nhìn kỹ lại, chiếc xe đạp không có baga, nếu cô đi nhờ thì phải đứng suốt đoạn đường.
“Mà cậu định về qua ga Oujidou à? Lạ thật. Đường này khá khó đi đấy. Tớ vừa đi tìm cậu bên hướng ga Higakubo đấy.”
“Hôm nay tớ chỉ nổi hứng muốn đi đường này thôi.”
“Ừ, cũng được. Vậy hẹn gặp lại ngày mai.”
“Ừ, tạm biệt.”
Homura lặng lẽ nhìn theo bóng Touya đạp xe rời đi một cách điêu luyện.
Sau đó, cô đi nhầm đường và phải mất tận 50 phút mới đến được ga.
Ngay khi tàu về tới ga, Homura nhận được tin nhắn trả lời mà cô đã chờ đợi từ trước.
Cô mở điện thoại khi đang bước tới sân ga.
Nếu giờ cô muốn quay lại ga Honmachi để đến quán cà phê, thì phải leo lên cầu thang để sang sân ga đối diện, nhưng cũng không mất nhiều thời gian lắm.
Tuy nhiên, gương mặt đang tràn đầy hy vọng của Homura bỗng chùng xuống khi đọc nội dung tin nhắn:
‘Xin lỗi. Dạo này tớ không thể đi chơi được. Để lần sau nhé. Thật sự xin lỗi.’
“…Lần sau à…”
Cô không thể trông cậy được cả vào người bạn từ cấp hai, người giờ đang học trường khác.
Không, có lẽ… mình đã bị bỏ rơi thật rồi.
Khi cô rời khỏi cổng soát vé của ga địa phương, một người phụ nữ quen thuộc vẫn đang phát tờ rơi như thường lệ. Bà ta mặc một chiếc áo len mỏng màu xanh nhạt, đầy xơ vải. Homura đi ngang qua mà không thèm để ý.
Về đến nhà, cô thay đồ rồi nằm bẹp xuống giường, như muốn tan chảy vào đó.
Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa.
“Homura?”
Dù cửa mở, cô vẫn không nhúc nhích khỏi tư thế nằm úp.
“Có cuộc điện thoại từ bạn trai cũ của chị hồi nãy.”
Homura lẩm bẩm điều gì đó vào gối, nhưng chắc chẳng ai hiểu được.
Cô gái bước vào phòng, với vẻ mặt như thể đang nhìn một sinh vật gelatin, tiếp tục nói:
“Anh ta nói xin lỗi và muốn chia tay? Dù em bảo anh ta gọi nhầm người, anh ta vẫn không chịu nghe.”
Tsuyu, em gái thứ hai của gia đình Hinooka, thường bị nhầm là chị gái vì giọng nói giống nhau.
“Chị cho anh ta số nhà làm gì vậy? Làm ơn đừng như thế nữa. Em là người luôn phải nghe điện thoại đấy. Này, chị có nghe không vậy?”
“Hrrm.”
Người chị tan chảy lười nhác nhướng một phần mặt lên nhìn em gái.
Tsuyu vẫn dựa vào cánh cửa, gọng kính xệ xuống mũi, vẻ mặt đầy khó chịu.
“Chị đã chia tay rồi.”
“Hmph.”
Cô em gái khoanh tay và hừ lạnh.
“Em thấy hai người đâu có yêu nhau thật. Chẳng phải chị chỉ lợi dụng anh ta để học bài thôi à?”
“Hrrm…”
Quả thật, đúng như lời em gái nói.
Sau khi kết quả thi tuyển sinh vào cấp ba được công bố, chính anh ta là người đầu tiên nói đến chuyện chia tay.
“Ước gì chúng ta học cùng trường.” Câu nói đó chẳng phải điều cô thực sự tin tưởng, nhưng nó đã làm cô vui vì cảm thấy như hai người cùng có chung mục tiêu.
Thế nhưng, như một trò đùa trớ trêu, Homura – người được kèm học – lại đậu vào trường mục tiêu, còn anh – người dạy kèm – thì trượt.
Có vẻ anh là kiểu người học tốt trong các bài thi thử nhưng lại kém trong kỳ thi thật.
“Chị lại lợi dụng người khác nữa rồi đúng không?”
“Không phải vậy—”
“Thật đáng buồn. Mấy anh chàng từng hẹn hò với chị ai cũng gặp xui xẻo.”
“……”
Homura không thể phản bác gì.
Nghĩ lại thì, mối quan hệ đó chỉ là một thứ ràng buộc tạm thời nhờ việc cùng nhau học thi.
Cô ghét cái cảm giác bị xin lỗi như thể mình là nạn nhân, còn người kia là kẻ có lỗi, nên đã vài lần phớt lờ tin nhắn của anh.
Bạn trai cũ biết rõ năng lực học tập của cô, và hiểu rất rõ môi trường học hiện tại không phù hợp với cô.
“Chị lại để mọi chuyện mập mờ nữa sao? Chị nên thừa nhận lỗi của mình một cách rõ ràng đi. Anh ta đang cảm thấy có lỗi đấy.”
“Im đi… đồ khách quen ở khu đằng sau của tiệm Tsutaya.”
“Cái gì vậy trời?”
“Một cô gái chưa từng trải nhưng tỏ vẻ biết nhiều.”
Cô em chỉ nhún vai.
“Sắp tới giờ ăn rồi, đừng ngủ nhé, xuống nhà đi.”
“Ugh…”
Cô em gái rời khỏi phòng để xuống nhà. Cái túi của Homura rơi xuống sàn.
Nhắc mới nhớ, cô đã nhét tờ pamphlet (tờ giới thiệu) mà mình nhận được vào trong đó.
Cô cố với tay lấy nó khi vẫn nằm úp mặt, nhưng không với tới được.
Sau một lúc, cô đạp chân loạn xạ lên giường, nhưng ngay lập tức nhớ lại cảm giác đau nhức vì đã đi bộ quá lâu để về nhà hôm qua, thế là cô dừng lại.
“Tiếp theo, Hinooka.”
Ngày hôm sau tại trường.
Tiết học hiện tại là Văn học cổ điển, hay đúng hơn là Văn học hiện đại.
Không khí lớp học khá yên tĩnh, nhưng Homura có thể cảm nhận được ánh mắt của các học sinh khác đang đổ dồn về phía mình.
Mồ hôi túa ra trên tay khi cô đứng dậy, cầm sách giáo khoa trong tay.
Cô tua lại “máy ghi âm” trong đầu mình và lặp lại câu hỏi của giáo viên.
Nó liên quan đến một bài thơ khá đơn giản.
“Chieko nói rằng ở Tokyo không có bầu trời.”
“Đúng rồi, đoạn đó đấy.”
Cô giáo nữ vỗ vào cuốn sách cuộn lại mà bà đang cầm.
“Chieko bị bệnh tâm thần. Dĩ nhiên là Tokyo có bầu trời. Vậy thì, Chieko đang muốn nói gì ở đây?”
“…Cô ấy muốn nhìn thấy bầu trời trên đỉnh núi Atatara.”
“Tác giả của bài thơ đang nói rằng đó mới là bầu trời thật sự đối với Chieko. Khó mà chắc chắn được là Chieko có đang nói một cách tỉnh táo hay không. Vậy thì, em thử nghĩ xem cảm xúc của Chieko là gì?”
Cô giáo nhẹ nhàng ngồi xuống bàn giáo viên và bắt chéo chân. Tư thế của cô khá là thiếu lịch sự.
Cô mặc một chiếc quần jean bó màu xanh chàm.
“Chieko chỉ đơn giản là một người ích kỷ sao? Em nghĩ sao?”
Tác giả đã trả lời rồi, vậy là đủ chứ? Sao cô giáo lại cứ hỏi xoáy mãi?
“…Chieko có nhiều ký ức sâu sắc về núi Atatara, nên em nghĩ cô ấy muốn thấy lại bầu trời trên ngọn núi đó.”
“Hmm. Nói cách khác?”
Nói cách khác? Là sao nữa?
“Cô ấy muốn leo núi Atatara…”
Một tràng cười nhỏ vang lên trong lớp khiến tai Homura đỏ bừng.
“Có thể đúng. Có thể không. Chúng ta không biết chắc được. Còn có một bài thơ khác cũng nhắc tới núi Atatara. Ta cùng đọc tiếp bài đó nhé—”
Cô giáo ra hiệu cho Homura ngồi xuống.
Cảm thấy như muốn tan biến khỏi thế gian, Homura lặng lẽ ngồi xuống ghế.
Giờ ăn trưa.
Homura hỏi dò các bạn cùng lớp xung quanh bàn mình.
“Câu lạc bộ Thám hiểm à? Cậu tham gia CLB Thám hiểm à, Hinooka-san?”
“À, không. Tớ được mời vì chưa vào câu lạc bộ nào. Mấy cậu biết gì về nó không?”
“Hmm… Tớ chỉ biết những gì được viết trong sách hướng dẫn trường thôi.”
“Ừm.”
Mấy người bạn cùng lớp vừa ăn bento, vừa cố nhớ lại thông tin.
“Nếu tớ nhớ không lầm thì CLB Thám hiểm được thành lập ba năm trước.”
“Ba năm? Vậy là còn mới nhỉ.”
“Tớ chưa nghe mấy lời đồn tốt đẹp về nó.”
“Ồ?”
“Nó cũng chẳng giúp gì trong việc chuẩn bị thi đại học.”
“Cũng đúng. Hoạt động của nó là ‘thám hiểm’ mà.”
“Thầy cố vấn CLB của tớ còn càu nhàu là CLB đó có ngân sách lớn nhất trường đấy. Nhìn ra ngoài kìa.”
Một bạn học chỉ ra ngoài cửa sổ.
Homura quay lại nhìn ra sân trường.
“Những tòa nhà cạnh sân điền kinh kia là của các CLB thể thao. Còn thấy tòa nhà thô kệch phía xa kia không?”
“Cái tòa gần chân núi ấy hả? Đừng nói là…”
“Đúng rồi. Căn biệt thự to đùng đó chính là phòng CLB của CLB Thám hiểm. So với cái đó thì phòng CLB của tớ như cái kho chứa đồ.”
“Giờ thì tớ lại muốn vào xem thử rồi~”
“Thôi đi. Nơi đó chắc chắn được bảo vệ bởi Secom mà. An ninh ở đó nghiêm lắm đấy.”
Tòa nhà hai tầng với mái vòm quan sát thiên văn trên sân thượng trông chẳng khác gì một trung tâm nghiên cứu.
Homura cứ tưởng đó là một cơ sở công cộng chỉ mở cửa vào cuối tuần hay gì đó.
“Trước hết, còn một điều nữa đấy. Để vào được Câu lạc bộ Thám hiểm, cậu cần phải có tư cách nhất định. Hinooka-san, cậu có tư cách đó không?”
Homura lắc đầu. Đây là lần đầu tiên cô nghe đến chuyện “tư cách”.
“Touya-kun chẳng nói gì về chuyện đó cả…”
Một bạn cùng lớp mở to mắt, nghiêng người về phía trước đầy tò mò.
“Cậu nói Touya là Touya Takumi ấy hả? Cậu ấy học cùng trường cấp hai với tớ đấy. Heeh, không ngờ cậu ấy lại vào Câu lạc bộ Thám hiểm.”
“Sao lại không ngờ?”
“Hồi cấp hai cậu ấy ở trong câu lạc bộ kiếm đạo. Mạnh lắm luôn. Cậu ấy dùng song kiếm. Thậm chí còn tham gia giải đấu cấp trường.”
“S-Song kiếm á?”
Nó hoàn toàn khác với hình ảnh về kiếm đạo trong đầu Homura.
“Cậu ấy có vẻ hợp với cậu đấy, Hinooka-san. Mặc dù hơi thấp một chút.”
“Thế thì có sao đâu? Cậu thử tham gia Câu lạc bộ Thám hiểm xem sao?”
“Ể…?”
Giờ thì được bạn bè xung quanh cổ vũ, Homura cuối cùng cũng cảm thấy hứng thú đôi chút.
Nhưng đã bao nhiêu lần cô từng mắc sai lầm vì bị cuốn theo như thế này?
Homura nở một nụ cười gượng gạo và cắt miếng gà chiên bằng đầu đũa.
“Nhưng mà Câu lạc bộ Thám hiểm hình như không hợp với tớ đâu. Mà tớ cũng đâu có tư cách gì…”
“Ừm, cũng đúng.”
Thế là chủ đề về Câu lạc bộ Thám hiểm tạm dừng lại, và cuộc trò chuyện chuyển sang nói về một bộ phim truyền hình nước ngoài.
Đó là một bộ phim chính trị mà Homura chưa từng nghe đến. Cô không hiểu có gì thú vị ở đó cả, nhưng vẫn cố cười gượng như thể mình hiểu. Việc đó khiến cô mệt mỏi.
Thứ chất nặng nề và đặc sệt gọi là sự nhàm chán và lạc lõng như đang đè nặng lên cô.
Nếu không phải là ở lớp học – một nơi công cộng – thì có lẽ cô đã biến thành một sinh vật vô định hình, tan chảy từ từ bắt đầu từ đầu ngón chân rồi.
“Nghe đồn là sẽ có chỉ thị gì đó sắp tới…”
“Hả?”
Vai của Homura cứng đờ lại.
Một bạn cùng lớp ra hiệu bằng mắt với cô. Có một cậu con trai đang nhìn quanh lớp từ phía cửa vào.
“…Touya-kun.”
“Yo, Hinooka!”
Một giọng nói vang lên giữa lớp học lạnh lẽo.
Bị nhóm bạn đẩy ra, Homura đứng dậy với gương mặt dài thượt.
“Cậu đã nghĩ kỹ câu trả lời cho câu hỏi hôm qua chưa?”
Cậu ấy chào hỏi cô mà chẳng màng đến ánh mắt của bạn bè xung quanh.
Với gương mặt hoàn toàn điềm tĩnh, cô vội vàng đẩy cậu ra hành lang càng nhanh càng tốt.
Sau khi họ chuyển đến đứng trước một phòng học đặc biệt gần như vắng tanh, Touya lại hỏi lại câu cũ:
“Thế nào?”
Cậu nhìn cô với vẻ mong đợi, khuôn mặt vô tư đến mức không thể vô tư hơn. Homura khẽ thở dài.
“Tớ sắp hỏi một câu hơi kỳ lạ…”
“Hử?”
Bầu trời hiện ra phía sau cửa sổ hành lang xanh ngắt trong vắt – một ngày đầu hè hoàn hảo.
“Tham gia Câu lạc bộ Thám hiểm thì có lợi gì cho cuộc sống học đường của tớ không?”
“Lợi ích hả?”
“Ờm, ý tớ là, bỏ qua mấy lý do kiểu như ‘vui lắm đấy’ nhé.”
“Ừm…”
Touya ngẩng đầu, khoanh tay nhìn lên trần nhà.
“Hmm, vì hoạt động CLB khá là vất vả nên bọn tớ được ưu đãi đặc biệt. Dù cá nhân tớ thì cũng chẳng quan tâm mấy.”
“Ưu đãi kiểu gì?”
Và rồi cậu nói ra một điều khiến cô không thể tin nổi.
“Ví dụ như, tụi tớ không bị phạt nếu đi học muộn hoặc nghỉ học sau một ngày hoạt động CLB.”
“Ể?”
Hoạt động CLB được ưu tiên hơn cả việc học á?
Thế có ổn không?
“Tụi tớ cũng hầu như không phải thi lại nữa.”
“K-Không phải thi lại? Vô điều kiện luôn á?”
“Ừ. Khi bọn tớ tập trung toàn lực cho hoạt động CLB thì chẳng có thời gian để làm mấy chuyện như thi lại đâu.”
Một cú sốc. Không chỉ là ưu đãi, mà như kiểu có đặc quyền miễn trừ luôn rồi.
Run lên vì bất ngờ, Homura chợt nhớ đến lời cảnh báo cô vừa được nghe từ bạn cùng lớp.
“…Nhưng tớ nghe nói CLB đó không có lợi gì trong việc chuẩn bị vào đại học cả.”
“Hả? CLB nào mà lại giúp được chuyện vào đại học chứ? Trường mình chủ yếu là CLB thể thao như điền kinh, bóng bầu dục, đấu vật. Con gái thì hay chơi bóng chuyền hoặc tennis. Cậu muốn chơi đấu vật không?”
“Sao lại là đấu vật hả?”
Vừa kiềm chế sự khó chịu với cậu bạn quê mùa này, Homura hỏi một câu chợt nảy ra trong đầu.
“Cậu vào trường này bằng suất thể thao à, Touya-kun?”
“Không, tớ thi đầu vào bình thường. Mặc dù cũng từng cân nhắc lựa chọn đó.”
Homura lại thở dài.
“Cậu thông minh thật đấy…”
“Cậu nói gì vậy, cậu cũng thế còn gì?”
“Gefuh.”
Homura sặc khi bị Touya đập vào lưng.
Đúng là cô thi đậu bằng kỳ thi bình thường, nhưng…
Homura ôm đầu gối, cúi đầu ngồi bệt xuống.
“Có vẻ như… mọi chuyện không như tớ tưởng.”
“Cậu biết đấy… hồi đó giống như là một phiên bản giới hạn mùa xuân đặc biệt dành riêng cho Hinooka Homura vậy…”
“Cái quái gì thế?”
“Ý tớ là… ăn may thôi. Trùng hợp.”
“Cậu nói cậu đậu nhờ ăn may á?”
Touya khựng lại một thoáng.
“Không đời nào. Một trường công lập mà có thi trắc nghiệm, thì không thể nào đậu nhờ may mắn được.”
“……”
“Ể, thật hả?”
“Thật,” Homura lẩm bẩm, mặt nhìn xuống sàn.
“Vậy mấy bài kiểm tra hồi trước cậu làm sao?”
Kết quả thi giữa kỳ của cô mấy hôm trước cực tệ, khiến cô lạnh sống lưng trước ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm và ba mẹ.
May mà trường này không dán điểm công khai trong lớp, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian trước khi điểm kém của cô bị lộ.
Không dám nói to, cô vẽ điểm trung bình của mình lên tường, khiến Touya đứng hình thêm lần nữa – lần này là ba giây, ngắn mà dài.
“…Thôi, sao cũng được. Dù gì thì cậu cũng đã đậu vào trường này rồi mà.”
“Không ổn chút nào cả!”
Homura bật dậy định húc đầu vào cậu ta, nhưng Touya lanh lẹ né tránh.
“Nói cách khác, tớ không có thời gian tham gia CLB đâu! Chỉ học thôi đã đủ chết rồi!”
“À, vậy thì thật ra Câu lạc bộ Thám hiểm lại có lợi với cậu đấy.”
“Sao cơ?”
“Nếu cậu vào CLB Thám hiểm thì sẽ ổn thôi.”
“Vì sao?”
“Dựa theo phản ứng của cậu thì chắc là cậu chưa đọc tờ pamphlet tớ đưa hôm qua rồi, đúng chứ? Mà thôi, tớ cũng xin lỗi vì đã không giải thích cho rõ.”
Touya khoanh tay đầy tự tin.
“Không sao đâu. Nếu cậu trở thành Pháp sư, thì việc học hành sẽ dễ dàng lắm.”
“Cậu đang lừa tớ đúng không? Nghe cứ như kiểu ‘Nếu cậu thành đô vật chuyên nghiệp thì hít đất trăm cái là chuyện nhỏ’ vậy đó.”
“Ừ, đấu vật thực sự tuyệt vời mà.”
“Tha cho tớ đi.”
Touya cười một cách vô tư.
Không hiểu sao mình lại có thể nói chuyện thân thiết với cậu ta đến vậy, Homura thở dài nghĩ.
Có lẽ là vì chiều cao của cậu ấy không chênh lệch với cô bao nhiêu? Mấy người bạn trai cũ của Homura đều cao lớn—thật ra, đấy là tiêu chuẩn tối thiểu để cô chấp nhận hẹn hò với ai đó.
“Cậu làm gì ở Câu lạc bộ Thám hiểm vậy, Touya-kun?”
“Tớ á? Tớ vẫn chỉ là điều tra viên hạng năm thôi, nên chủ yếu là đi theo senpai. Tớ mới chỉ tham gia hai chuyến thám hiểm tính đến giờ. Vẫn còn nhiều thứ cần học lắm.”
“Hmm… Senpai của cậu có nghiêm khắc không?”
Một cặp đôi gồm đàn em đeo kính quê mùa đi cùng senpai, theo một nghĩa nào đó, đúng là một hình ảnh hoàn hảo.
Tuy nhiên, cô không thể tưởng tượng được mình sẽ gia nhập vào nhóm đó.
“Chị ấy hiền lắm.”
Nhưng giọng cậu bỗng trầm xuống, kèm theo biểu cảm hơi buồn.
Homura khẽ điều chỉnh lại hình tượng “quê mùa” của cậu trong đầu mình.
“Tớ chưa từng thấy chị ấy nổi giận.”
“…Cậu là đàn em duy nhất của chị ấy trong câu lạc bộ mà. Có khi chị ấy đang rất quý cậu đấy?”
“Nếu cậu vào, sẽ có hai đàn em, và các hoạt động của bọn tớ sẽ giống như câu lạc bộ thực thụ hơn đấy.”
“Tớ nên làm sao đây…”
Homura đan tay ra sau đầu rồi ngả người vào tường.
“Cậu cũng được senpai mời vào câu lạc bộ à, Touya-kun? Hay là cậu đã định vào Câu lạc bộ Thám hiểm từ khi lên cấp ba? Tớ nghe nói cậu từng học kiếm đạo mà.”
“Cậu biết rõ ghê. Tớ tự nguyện vào câu lạc bộ đấy. Lý do là…”
“Là gì?”
“……”
Touya khựng lại với miệng còn đang hé mở.
“Là gì vậy?”
“…Tớ sẽ nói nếu cậu vào câu lạc bộ.”
“Nè, thế thì không công bằng chút nào cả? Cậu đang rủ người ta vào câu lạc bộ mà hành xử vậy hả?”
Touya quay mặt đi và chỉnh lại kính. Homura vòng ra trước mặt và tiếp tục truy hỏi.
“Đừng nói là nếu tớ vào rồi thì cậu sẽ nghỉ luôn đấy nhé?”
“Đồ ngốc, ai lại làm thế.”
“Ngốc á? Cậu đang gọi người mà cậu muốn rủ vào câu lạc bộ là ngốc hả?”
“Ý tớ là, cậu đúng là đồ ngốc còn gì.”
“Guh.”
Touya gãi đầu, nói tiếp:
“Được rồi. Nếu là chuyện học, tớ sẽ dạy cậu. Tớ dạy không giỏi lắm, nhưng chịu khó chịu đựng đi.”
Homura giật mình.
Cô biết không phải mình nghe nhầm, kể cả tiếng chuông trường vừa reo xong.
Homura nhớ lại lời của em gái mình hôm qua.
“…Cậu chắc chứ?”
Touya nhắm mắt như thể đã quyết định và gật đầu.
“Tớ là người đang nhờ vả mà.”
“Không phiền cho cậu sao?”
“Không đâu. So với hoạt động câu lạc bộ thì không đáng kể.”
Vì Homura chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn, nên cuộc thương lượng tạm thời hoãn lại. Cả hai hẹn gặp lại sau giờ học rồi trở về lớp học của mình.
Nhưng rồi, Touya vừa bước đi với dáng vẻ vui vẻ đã bị ai đó túm cổ áo từ phía sau.
“Ưggh.”
Quay đầu lại với đôi mắt rớm nước, Touya thấy Homura đứng đó, đang nắm cổ áo cậu.
“…Đau như bị đâm ấy.”
“Tớ chỉ muốn hỏi một câu cuối cùng.”
Bỏ ngoài tai cảnh tượng hỗn loạn mình vừa gây ra, Homura hỏi:
“‘Pháp sư’ là gì vậy?”
“Đọc tờ tờ rơi đi.”
“Tiết sau có tiết thực hành, tớ không đọc được.”
“…Thực ra, tớ cũng không biết rõ. Senpai chỉ nói là câu lạc bộ đang thiếu một người giữ chức danh ‘Pháp sư’.”
“Thế à? Vậy còn cậu thì sao, Touya-kun? Cậu nói gì đó về việc là điều tra viên mà.”
“Điều tra viên hạng năm. Lớp của tớ là Chiến binh Hạng Nhẹ.”
Homura phá lên cười.
“Chiến binh? Ahaha, nghe cứ như trong game ấy.”
“Tớ đã nói là không phải game rồi mà.”
“Về lớp đi,” Touya nói rồi xua tay đuổi Homura đi.
Có vẻ như Homura-san đang nghĩ đến mấy Pháp sư kiểu tấn công hay hồi máu trong trò chơi điện tử. Còn lâu mới đơn giản thế.
Sau giờ học.
Cả hai cùng đi đến phòng giáo viên.
So với Homura trông khá tươi tỉnh, thì Touya lại mang vẻ mặt dài như đưa đám vì lý do nào đó.
“Đi khảo sát cá nhân… hả…”
“Ít nhất thì cho tớ thử làm thành viên thử nghiệm cái đã. Câu lạc bộ này bí ẩn quá mà.”
Bỏ qua hoàn toàn tình trạng học tập tệ hại của mình, Homura nói như thể đó là điều đương nhiên.
“Tớ cũng không chắc… Thế có ổn không nữa…”
“Cậu đúng là cứng nhắc đấy.”
“Cứng nhắc á… Thôi được, phải hỏi Mori-chan mới được.”
“Mori-chan?”
“Giáo viên cố vấn của Câu lạc bộ Thám hiểm. —Xin phép vào ạ!”
Touya lễ phép cúi chào thật sâu trước khi bước vào phòng giáo viên. Homura bắt chước và đi theo sau.
Trong căn phòng mà cô ghét nhất hiện tại, Homura cảm thấy như tất cả các giáo viên đang nhìn chằm chằm vào mình, nên cô cúi gằm đầu xuống càng nhiều càng tốt khi đi qua.
Touya dẫn cô đến chỗ một giáo viên nữ quen thuộc đang chăm chú vào đống tài liệu trên bàn với vẻ mặt cau có.
“Sensei. Là em, Touya.”
“Hmm~, chào em.”
Dù được gọi, giáo viên ấy vẫn tiếp tục dùng đầu bút gãi sau gáy và cau mày nhìn đống tài liệu.
“Vậy Mori-chan là Fujimori-sensei,” Homura lẩm bẩm.
Chính là Fujimori, người dạy môn Tiếng Nhật Hiện Đại ở lớp Homura.
Ngay cả trong phòng giáo viên, phong thái của cô ấy cũng tệ đến mức khó tin là một giáo viên, và bàn làm việc thì có vẻ là bừa bộn nhất ở đây.
“Sensei, em mang đến một thành viên mới cho câu lạc bộ.”
“Em đã nói là tớ chỉ tham gia thử thôi mà?”
Ngay khi nghe đến “thành viên mới”, gương mặt của cô giáo bừng sáng như thể mong đợi điều gì đó.
Nhưng ngay khi thấy Homura, vẻ hạnh phúc ấy biến mất trong chớp mắt, thay vào đó là vẻ mặt nhăn nhó như đau răng.
“…Ý em là Câu lạc bộ Thám hiểm sao?”
“Sensei có làm cố vấn cho câu lạc bộ nào khác đâu?”
Dĩ nhiên là không rồi.
“……….”
Sau khi lấy hai tay ôm trán trong giây lát, Fujimori đứng dậy khỏi ghế và chỉ về phía lối ra của phòng giáo viên.
Ngay lúc đó, Homura vô tình nhìn thấy một bức ảnh nhỏ nằm lọt thỏm dưới đống tài liệu.
Đó là một bức ảnh đen trắng—trong đó không phải là gia đình hay người yêu, mà là chính Fujimori hồi còn trẻ, chụp cùng nhóm bạn xung quanh cô.
Khi Homura định vén tóc lên để nhìn kỹ hơn, Touya kéo cô đi.
Fujimori dẫn cả hai đến phòng tiếp khách bên cạnh văn phòng hiệu trưởng. Rõ ràng là cô đang dùng căn phòng này mà không xin phép.
“Chúng ta không nên nói chuyện trong lớp học sao? Còn chuyện bảo mật nữa mà—”
“Ở đây được rồi. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Dù Touya vẫn nghi ngờ, Fujimori giục cả hai ngồi xuống.
Cô giáo ngả người ra ghế sofa dài trong phòng, khoanh tay quanh lưng ghế và bắt chéo chân, trực diện với Homura. Cái khí chất của cô ấy giống trùm cuối trong game hơn là một linh mục đang dạy bảo đồ đệ.
Fujimori nhìn chằm chằm Homura, người đang ngồi ngoan ngoãn như học sinh ngoan.
“…?”
Đột nhiên, Homura có cảm giác đã từng trải qua cảnh tượng này. Dĩ nhiên, đây là giáo viên đã nhìn cô rất nhiều lần trong lớp. Nhưng mà, thái độ của cô ấy thật là quanh co. Và cung cách tệ hại thì vẫn như mọi khi.
“Hinooka Homura, đến từ trường trung học cơ sở Otowa. Trong rất nhiều nơi, lại chọn nhập học vào trường cấp ba Seiran này.”
“Sensei, đó là cách chào đón thành viên mới à?”
Khi Touya nhắc với vẻ ngạc nhiên, Fujimori gật đầu như thể miễn cưỡng hiểu.
“…Hở…?”
Homura nghiêng đầu bối rối.
“Tớ nhắc vậy vì nơi đó có núi Atatara.”
“…Guh… Đừng nhắc chuyện đó mà…”
Khi Homura đỏ mặt vì xấu hổ, một ký ức chợt ùa về.
Cô từ từ gợi lại mảnh ký ức mờ nhạt ấy.
“Umm… có phải là… tụi mình từng gặp nhau trước đây không, sensei?”
“Cô nghĩ là từng đấy.”
Fujimori gật đầu chắc nịch.
“Cô là giáo viên chủ nhiệm của em ấy à? Hay chỉ là người quen?”
Phớt lờ Touya đang bối rối, Homura tiếp tục nói.
“Ờm… Chắc là hồi cấp hai… vào năm hai… trong buổi đo… thể chất…”
Fujimori nhìn Homura với ánh mắt lờ đờ.
Dù vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Touya vẫn lên tiếng giúp Homura.
“Có phải em đang nói đến bài kiểm tra năng lực không?”
“Là cái đó à? Ừ, chắc là nó đấy.”
“Bài kiểm tra đó không bắt buộc mà. Sao em không nhớ?”
“Cô phụ trách bài kiểm tra năng lực ở trường cấp hai Otowa.”
“Phải rồi! Em nhớ là đã gặp cô ở đó, sensei.”
Homura vỗ tay vui vẻ.
Tuy nhiên, Fujimori thì ngả người ra sau ghế với tư thế còn lười biếng hơn.
“Không chỉ có vậy.”
“Ể?”
“Sau bài kiểm tra, cô đã giữ em lại và thuyết giảng một trận nảy lửa. À, đúng rồi. Hồi đó cũng ở trong một phòng tiếp khách như thế này sau giờ học.”
“Xin lỗi. Em không nhớ rõ lắm.”
“Fufufufu.”
Fujimori ngước nhìn trần nhà, mặt xụ xuống càng thêm.
Touya lo lắng hỏi.
“Hồi đó em ấy đã làm gì à?”
“Touya. Em vừa làm bài kiểm tra năng lực IE mấy hôm trước, đúng không?”
“À, vâng. Vì em vào trường bằng kỳ thi tuyển sinh mà.”
“Điểm của em là bao nhiêu? À, đừng lo về bảo mật hay gì hết.”
“Thật sự ổn chứ ạ?” Touya có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng trả lời.
“Tổng điểm của em là [45-C].”
“Hinooka Homura là [80-B]. Mặc dù đó là điểm hồi học kỳ đầu năm hai cấp hai.”
“Tám… tám mươi!?”
Touya kêu lên kinh ngạc, còn người bên cạnh lại hoàn toàn hiểu lầm khi đắm chìm trong sự phấn khích.
“Em biết mà, em từng gặp sensei rồi~. Chắc do em cũng hay hồi hộp trong lớp nên không nhận ra.”
Fujimori lè lưỡi chán nản rồi gục người mệt mỏi trên ghế sofa.
Dù sao thì cũng không thể thể hiện dáng vẻ thảm hại đó trong phòng giáo viên được.
Trái lại, Touya lại bắt đầu lo lắng.
“Điểm kiểm tra năng lực IE được tính theo hàm bậc hai. Sự chênh lệch giữa 50 và 70 là gấp đôi đấy.”
“Háaa. Vậy là giữa em và Touya-kun chênh lệch đến thế à?”
“45 và 80 mà đem bình phương lên… thì sự chênh lệch giữa hai ta là hơn ba lần! Em hiểu không?”
Homura bối rối nhìn qua lại giữa bản thân và Touya.
“Ờ thì… Touya-kun là con trai mà.”
“Anh không nói đến số đo vòng một! Em đang tự đắc cái gì vậy hả!?”
Touya bật dậy khỏi ghế sofa và bước đến chỗ Fujimori.
“Trong trường hợp đó thì càng dễ giải thích hơn. Dù cô ấy quên sạch rồi, nhưng không thể phủ nhận năng lực tuyệt vời của cô ấy với tư cách là thành viên mới của Câu lạc bộ Thám hiểm trường Seiran, đúng chứ?”
“Khôngoooo—” Một đầu gối quần jeans và gót giày của Fujimori xuất hiện từ phía mép bàn tiếp khách.
“Waaaaaa—” Cái bàn dần dần nâng lên. Tác phẩm điêu khắc bằng thủy tinh cùng với khăn ren trượt khỏi mặt bàn.
“—aaaaay!”
Homura vội lùi lại khi được Touya kéo ra sau.
Chiếc bàn tiếp khách bị đá tung lên và lặng lẽ xoay vòng trong không trung trước khi đáp xuống tấm thảm sau khi xoay 540 độ.
Cái bàn tiếp đất rất gọn gàng. Nếu trên đó có tách trà thì chắc tai nạn đã xảy ra rồi.
“…Ah, em thực sự giật mình đấy.”
Mắt Homura như hóa chấm tròn khi ôm chặt tác phẩm thủy tinh trong tay.
Sau khi xác nhận Homura vẫn ổn, Touya nhanh nhẹn nhấc chiếc bàn lên.
“Sensei, cô đang hành xử như trẻ con đấy.”
Hình ảnh anh chỉnh lại khăn bàn khiến người ta thấy anh trông rất ra dáng người của gia đình.
“Nói cách khác, là do cô vẫn còn để bụng việc em ấy từng phớt lờ lời mời tham gia CLB Thám hiểm trước đây?”
“Ừ, sao? Có vấn đề gì à?”
Dáng ngồi ôm đầu gối trên sofa của Fujimori trông y hệt như một đứa trẻ được nuông chiều.
“Không phải là vấn đề, mà là…”
“Chắc hồi đó em đang đi với bạn, nên những gì cô nói không để lại ấn tượng mạnh…”
“Và em cố né cuộc trò chuyện đó,” Homura nói như một lời bào chữa.
Nhưng điều đó lại như đâm vào tổ ong vò vẽ.
“Câu lạc bộ Thám hiểm không phải là nhóm tìm người mẫu như ở Harajuku đâu. Làm gì có chuyện đi thám hiểm mà thảnh thơi như thế.”
“Nhưng nhìn bên ngoài thì đúng là có cảm giác vậy…”
“À, không, ý em là…” Touya nói lắp bắp và gãi đầu khi Fujimori lườm cậu.
“Việc tìm kiếm ứng viên tiềm năng trong học sinh là dưới sự chỉ đạo của hội trưởng, nhưng đó vốn là thông tin mật của nhà nước. Không phải chuyện học sinh có thể tự ý truyền tai nhau.”
“Mật của nhà nước!?”
Homura mở to mắt kinh ngạc.
Fujimori nghi ngờ nhìn phản ứng của Homura, rồi liếc sang Touya với ánh mắt buộc tội.
“Em đã giải thích rõ mọi chuyện cho Hinooka chưa?”
“Xin lỗi, vẫn chưa ạ.”
Touya bắt đầu giải thích từ đầu.
Bản thân Touya cũng không biết điểm số xuất sắc của Homura, chỉ được một người nào đó nói rằng cô ấy đủ tư cách tham gia CLB Thám hiểm.
Dù không thể cho thử tham gia như Homura muốn, Touya đã đề xuất đến gặp giáo viên hướng dẫn xem có chương trình nào giúp cô ấy làm quen dần với hoạt động của câu lạc bộ không.
Homura thậm chí chưa xem qua trang nào trong tờ giới thiệu câu lạc bộ, đành xấu hổ làm theo đề nghị của Touya.
Sau khi yên lặng nghe đến đây, Fujimori lên tiếng.
“Nghe này. Lý do chính khiến cô không thể chấp nhận Hinooka vào câu lạc bộ là vì cô thậtttttt sự không thể chịu được chuyện đó, nhưng—”
“Đúng là trẻ con thật.”
“—Tạm bỏ qua chuyện đó! Vẫn còn hai lý do khác.”
“Là gì vậy ạ?”
“Thứ nhất, Touya, yêu cầu gia nhập CLB của em được chấp nhận là nhờ điểm kiểm tra năng lực IE – chính xác là IE Response – vừa đủ trong mức cho phép.”
“IE Response… là gì vậy ạ?”
“Em thật sự chẳng biết gì cả.” “Em không đọc tin tức à?”
Bị hai người mắng, Homura rụt rè nói, “Làm ơn… cứ tiếp tục đi ạ.”
“Sự có hoặc không có IE Response là điều kiện tiên quyết để gia nhập CLB. Vấn đề là kỹ năng của Touya. Về sinh tồn.”
“Sinh tồn, là kiểu sống sót đúng không ạ?”
Homura tỏ vẻ tự hào với suy luận của mình. Cô cuối cùng cũng bắt đầu giống một thành viên CLB Thám hiểm rồi.
“Ví dụ, hội trưởng CLB hiện tại đã được huấn luyện theo kiểu Ranger từ năm nhất cấp hai tại đảo Iriomote.”
“H-Huấn luyện Ranger sao…”
Hình ảnh trong đầu của Homura về hội trưởng CLB lại thăng cấp. Từ người khổng lồ thành… khỉ đột núi.
“…Touya-kun thì từng học kiếm đạo.”
“Đúng vậy. Thể lực cơ bản của cậu ta không có gì để chê. Kỹ thuật kiếm cũng có thể dùng làm vũ khí cho CLB Thám hiểm. Cô đã xác nhận điều đó sau khi trực tiếp đấu với cậu ta. Tuy kiến thức còn thiếu, nhưng cậu ta có tài năng phi thường về cảm giác vật lý. CLB của chúng ta rất may mắn khi có được cậu ta.”
Touya gật đầu mà không tỏ ra khiêm tốn.
Homura tái mặt.
“C-C-C-C-Chờ đã đã đã đã đã một chút.”
Homura đứng bật dậy, hai người còn lại nhìn cô với vẻ lạ lẫm.
“Kiếm đạo thì có ích gì trong hoạt động CLB Thám hiểm chứ?”
“Đó là bí mật quốc gia.” “Đúng vậy.”
“Không không không. V-Vậy, hội trưởng CLB cũng học võ à?”
“Senpai mạnh hơn cả tôi, tất nhiên rồi.”
Fujimori cũng gật đầu đồng ý.
Homura càng lúc càng tái nhợt.
“Nói cách khác, chiêu tất sát của em là gì, Hinooka Homura?”
“Em chưa từng học môn võ nào cả.”
Có lẽ họ định gửi cô đến đảo Iriomote—!?
“CLB Thám hiểm không nhận ai mà không thể tự bảo vệ bản thân.”
“Sensei, em đến đây là để bảo vệ Hinooka. Một đoàn thám hiểm cơ bản là hai người làm việc cùng nhau mà, đúng không ạ?”
“……Haizz.”
Fujimori nhíu mày nhìn Touya – người đang đóng vai hiệp sĩ – rồi hừ lạnh.
“Tôi đã nói là chúng tôi không cần thêm hành lý cản chân mà.”
“Còn nữa, Hinooka!”
Vẫn bướng bỉnh, Touya gõ tay lên bàn như đánh đàn.
“Em từng chơi piano chưa? Hay đàn taishougoto?”
“Piano? Taishougoto?”
Homura bất ngờ vì câu hỏi đổi chủ đề quá đột ngột.
“Chơi nhạc cũng là một vai trò quan trọng, đúng không, sensei?”
Fujimori miễn cưỡng gật đầu.
“Như hội trưởng CLB Thám hiểm trường Hiyoshizaka ở quận bên, Koma-senpai—”
“Đừng nhắc đến Hiyoshi.”
Fujimori cắt lời với giọng khó chịu. Touya nhún vai rồi tiếp tục.
Homura càng lúc càng rối trí trước đủ loại kỹ năng và võ thuật được nhắc đến.
Chớp mắt vài lần, Touya hỏi:
“Sau giờ học, em thường làm gì khi về nhà?”
“Khi… em về nhà…”
Lảng tránh ánh mắt người khác, Homura thú nhận.
“Em đi ngủ…”
Một sự im lặng nặng nề phủ xuống phòng tiếp khách.
Touya cúi đầu u sầu, còn Fujimori thì quay mặt đi và duỗi chân ra.
Homura ngồi phịch lại xuống sofa.
“……”
Có tiếng cửa đóng lại sau lưng Homura.
Có vẻ như hiệu trưởng đã ghé mắt nhìn vào phòng.
Nhưng không ai nhận ra.
Để phá vỡ sự im lặng khó chịu, Homura rụt rè lên tiếng.
“—Này, có chuyện về nàng công chúa ngủ mê suốt ngàn năm mà ăn rất khỏe ấy nhỉ?”
Fujimori ngẩng đầu lên, mắt ươn ướt.
“Xin lỗi, cái gì cơ?”
“Ý em là, kỹ năng của em là tích trữ giấc ngủ và đồ ăn đó.”
“Em định tích luôn cả một đời giấc ngủ chắc?”
Đột nhiên, Touya giơ hai ngón tay ra trước mặt Fujimori.
“Làm gì vậy?”
“Sensei, cô nói có hai lý do.”
“À, đúng rồi,” Fujimori vừa gãi đầu vừa chỉnh lại tư thế ngồi – dù vẫn ngồi khoanh chân.
“Lý do thứ hai rất đơn giản.”
Fujimori nhìn vào mắt hai người.
“Hai em vẫn là vị thành niên. Muốn gia nhập câu lạc bộ thì nhất định phải có sự đồng ý của người giám hộ hợp pháp.”
Chương 01:END