Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

9 252

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

(Đang ra)

Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Jepaepgagyeokinsangnieun

Mà tôi có thấy vậy đâu.

2 5

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

1 3

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

72 207

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

239 4333

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

34 112

Chương II: Tôi và hầu gái hỗn xược - s.15 Tiệc chào mừng

"Tối nay, chúng ta cùng nhau chúc mừng những tân binh vừa gia nhập Đoàn Kỵ sĩ Học viện lần thứ 143— Cạn ly!"

"""Cạn ly!"""

Tiếng ly chạm nhau vang vọng khắp căn phòng. Hiện tại mọi người đang ở trong phòng họp của Học viện dành riêng cho Đoàn Kỵ sĩ. Dù tôi có nghe nói rằng thông thường nơi này sẽ tràn ngập văn bản giấy tờ, nhưng hôm nay tất cả đều được dọn đi, nhường chỗ cho những chiếc đĩa lớn chứa đầy các loại đồ ăn thức uống. Mặc dù chất lượng đồ ăn có phần thua kém những món tôi thường dùng, nhưng đối với các quý tộc tầm trung thì như thế vẫn đủ làm hài lòng họ. Còn về phía thường dân thì... ngay khi tiếng nâng ly vừa dứt, cô ta đã lập tức chất đầy đồ ăn vào đĩa.

"Thật là... thô tục quá đấy. Cô có hiểu thế nào là lễ nghi không hả? Đồ ăn chỉ là hình thức thôi."

"Hơ, nhưng mà để vậy thì phí lắm. Với lại đồ ăn cũng ngon nữa mà!"

Tôi liếc sang đĩa của thường dân, nào là các loại bánh mì, thịt bò nướng, salad... tất cả đều được chất đống lên một cách có quy củ. Ngay cả con slime bé xíu đang ngồi trên đầu cô ta cũng đang nhâm nhi một chiếc bánh quy.

"Hừ, từng đó cũng đủ thỏa mãn một thường dân như cô, nhưng với một người cao quý như ta—"

"Hả, đồ ăn không hợp khẩu vị cô à Claire?"

"Y- Yuu-sama..."

Yuu-sama bước đến đúng lúc tôi đang mỉa mai thường dân. Cũng giống như cô ta, ngài ấy cũng đang cầm một đĩa đầy thức ăn.

"Cũng ngon đấy ạ... dù không bằng Blume, nhưng so sánh vậy thì hơi khập khiễng quá."

"Tất nhiên rồi! Có vẻ như Đoàn trưởng Lorec và mọi người đã chuẩn bị rất kỹ."

Rodd-sama cũng chất một đống thịt đủ loại vào đĩa của mình.

"... Claire, cô không ăn à?"

Ngay cả Thane-sama cũng đang tận hưởng bữa tiệc. Đĩa của ngài ấy có rất nhiều món được làm từ rau củ.

"À... ừm, Tôi..."

"Đã để ngài phải đợi, Claire-sama. Tôi đã mang đồ ăn đến rồi đây."

Người vừa giúp tôi thoát khỏi tình huống khó xử này là Lene. Chị ấy mang cho tôi một chiếc đĩa được bày biện đẹp mắt và bí mật nháy mắt với tôi.

"À, ra là cô nhờ Lene lấy giúp đồ ăn cho à?"

"V-vâng! Đúng vậy ạ. Nếu tôi nhờ Lene chuẩn bị giúp thì sẽ có một bữa ăn cân bằng dinh dưỡng!"

"Hiểu rồi. Dù sao thì chủ tiệc cũng đã cất công chuẩn bị, người nhà Francois sẽ không bất cẩn đến mức không đụng vào đồ ăn đâu nhỉ."

"... Đúng vậy."

Cả ba hoàng tử đều chấp nhận câu trả lời của tôi mà không chút nghi ngờ. Đúng như mong đợi từ Lene, chị ấy hoàn toàn trái ngược với đứa vô dụng nào đó.

Ngay khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, đoàn trưởng Lorec bước đến chào đón bọn tôi.

"Thưa các vị Hoàng tử, Claire-sama, chúc mừng các vị đã chính thức gia nhập. Rei, Missha, cả hai người cũng vậy. Đoàn Kỵ sĩ luôn chào đón những tân binh đầy triển vọng."

Đoàn trưởng Lorec kết thúc lời chào đón của mình bằng tràng cười sảng khoái "Gahaha!". Dù phong thái của anh ta không hề trang nghiêm, nhưng cũng không hề khiến người khác cảm thấy bất kính.

"Chắc chắn rồi! Mong được chiếu cố, đoàn trưởng."

"Thời gian đầu bọn ta có thể gây rắc rối, mong anh chỉ bảo thêm."

"... Mong được giúp đỡ."

Có vẻ các hoàng tử cũng cảm giác như vậy. Không ai phàn nàn về hành động thiếu lịch sự ấy mà trái lại họ còn thể hiện sự tôn trọng của mình với Lorec.

"Cảm ơn đoàn trưởng, rất vui được làm việc cùng anh."

Tôi cũng lịch sự đáp lại. Đoàn trưởng Lorec lại cười lớn lần nữa đầy hào sảng. Có lẽ cũng vì nguồn năng lượng đó, Relaire vui vẻ nảy trên đầu thường dân. Trời ạ, không phải đáng yêu quá sao!

"Cho phép tôi giới thiệu phó đoàn. Lambert, tới đây."

"Vâng. Thưa ngài."

Đáp lại lời của Lorec, một chàng trai dáng vẻ thư sinh chen qua đám đông và tiến về phía này. Đây là người mà tôi biết rất rõ.

"Tên cậu ta là Lambert. Tôi chắc Claire-sama cũng đã biết, cậu ấy là anh trai của Lene."

"Vâng, tôi có quen."

"Cảm ơn tiểu thư đã chăm sóc em gái tôi."

Lambert cúi đầu một cách nhã nhặn. Anh ta rất lịch thiệp, cử chỉ đều gọn gàng và đúng mực. Xét về phong thái, e rằng anh ta còn ra dáng đoàn trưởng hơn cả Lorec.

"À vậy ra cậu ta là thường dân à. Chắc là rất có năng lực phải không?"

"Không, không có gì đáng kể đâu ạ..."

"Thôi nào đừng có khiêm tốn nữa Lambert. Rodd-sama nói không sai. Cậu ta không giỏi chiến đấu, nhưng rất có tài năng ở lĩnh vực khác."

"Ồ? Là gì vậy?"

Yuu-sama cũng tỏ ra hứng thú.

"Cậu ta đang nghiên cứu về ma thú. Cụ thể chuyên môn của cậu ta là thuần hóa và lập khế ước với, hay nói đúng hơn là điều khiển chúng."

"Anh nói... điều khiển ma thú à?"

Tôi nhìn lên phía trên đỉnh đầu của thường dân.

"Cảm ơn vì lần trước nhé, Lambert."

"Christophe-sama!?"

Giọng nói nhẹ nhàng đó là của một anh chàng cao ráo với mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Từng cử chỉ đều không chê vào đâu được, phong thái nhã nhặn chẳng thua kém gì hoàng tử. Tên anh ta là Christophe Achard, là anh rể của Catherine, người thừa kế hợp pháp của Hầu tước Achard, đồng thời cũng là hôn phu của Loretta.

"Ồ đoàn trưởng, mừng là ngài đã đến!"

"Thôi nào Lorec, giờ ta không còn là thành viên của đoàn nữa. Ta đến đây chỉ vì đích thân cậu mời thôi chứ ta không có lý do gì để được góp mặt ở đây cả."

Christophe-sama cười ngại ngùng nói.

"Gác chuyện đó sang một bên đi, ta có mang một món bánh ngọt mới đến đây, cậu muốn thử không? Người ta gọi nó là bánh donut."

"Hừm, hình dáng khá kỳ lạ so với loại bánh khác... Ừmm! ngon đấy chứ!"

Christophe-sama lấy ra một món tráng miệng hình tròn từ chiếc túi giấy, đưa cho đoàn trưởng Lorec cắn thử một miếng. Có vẻ đã được thông qua rồi.

"Gác lại chuyện bánh ngọt, hai người họ lúc nãy đang nói về chuyện gì thế?"

"Ta không rõ lắm."

"... Không biết."

"Dù ta biết họ đang ám chỉ về điều gì, nhưng có vẻ ba hoàng tử vẫn chưa nắm bắt được tình hình. Đoàn trưởng Lorec nhận ra điều đó, anh ta quay sang giải thích.

"Mọi người có nghe tin về vụ tấn công xảy ra gần khuôn viên Học viện vào năm ngoái không?"

"À, ta có nghe qua."

"Nếu nhớ không nhầm, hình như có một con ma thú của quân đội để sổng ra đúng không?"

"... nghe nói đó là một con Chimaera."

Quả nhiên các hoàng tử dù không trực tiếp liên quan, nhưng có vẻ họ vẫn nắm được các chi tiết trọng tâm.

"Vậy là các ngài cũng biết sao? À, mời dùng thử. Món bánh ngọt này ngon lắm đấy."

Christophe đưa túi bánh donut cho các hoàng tử.

"Được, cho ta một cái."

"Ô, cũng ngon phết đấy!"

"... ngon thật."

Phản ứng của các hoàng tử đều rất tích cực. Nhìn họ như vậy nên tôi cũng tò mò muốn thử một cái. Nhưng, ừm... nó không hợp khẩu vị của tôi lắm. Không thể nói là dở, chỉ là nhìn nó hơi thiếu tinh tế.

"Vậy thì để tiếp tục cuộc trò chuyện..."

"Đúng như mọi người nói. Chúng tôi đã lập tức điều quân đến hiện trường sau khi nghe tin báo từ người dân... Thế nhưng không những có thiệt hại về người mà chúng tôi còn không thể bắt lại con Chimaera đó. Đó là một sự thất bại trầm trọng."

Đáp lại lời giải thích điềm đạm của Christophe-sama, đoàn trưởng Lorec và Lambert không giấu nổi sự giận dữ.

"Đó không phải là thất bại! Là do bọn quý tộc thiển cận hành động vì muốn được lập công nên là—"

"Đúng vậy, bọn họ mới là người có lỗi, thế nhưng chúng lại đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu Christophe-sama..."

"Đúng là đã có thương vong. Một dân nữ có tên là Marielle Mont đã Chimaera tấn công và bị thương rất nặng. Tôi nghe nói cửa hàng bánh kẹo của cô ấy cũng đã bị đóng cửa ngay sau đó."

Gương mặt Christophe-sama lộ ra nỗi buồn sâu sắc.

"Chính Lambert là người đã bắt được con Chimaera đó. Cậu ấy dùng đạo cụ ma thuật mà mình dày công nghiên cứu để khống chế và bắt nó lại."

"Với thành tích đó, Lambert đã được kết nạp vào Đoàn Kỵ sĩ dù chỉ là thường dân... Còn Christophe-sama thì buộc phải từ chức."

"Là một đội trưởng, ta có trách nhiệm phải đứng ra gánh hậu quả khi có chuyện xảy ra. Điều đó là lẽ đương nhiên."

"Nhưng mà—!"

"Gác chủ đề này lại. Không nên bàn về vấn đề này trước mặt các hoàng tử."

"... Tôi hiểu rồi."

Trước lời nói có phần nghiêm nghị của Christophe-sama, Lambert đành phải nhượng bộ. Có vẻ như Lambert rất kính trọng anh ta. Khác hẳn cha mình, Clement, Christophe rất được lòng mọi người nhờ tính cách chính trực ấy.

"Nói chuyện vòng vo hơi nhiều rồi nhỉ... ba vị hoàng tử, Claire-sama và cả hai cô thường dân kia nữa... ta giao phó tương lai của Đoàn lại cho mọi người."

Với những lời cuối cùng ấy, Christophe-sama nhẹ cúi chào và rời khỏi phòng. Có lẽ anh ta cho rằng mình ở lại quá lâu thì sẽ không hay. Quả là một người luôn biết chừng mực.

"Phải nói sao đây nhỉ, thật đáng tiếc khi một người như anh ta lại phải rút lui sớm."

"Nhưng mà cha cậu ta thì..."

"... ta không thích Hầu tước Achard."

Có vẻ như Christophe-sama đã để lại ấn tượng tốt với các hoàng tử. Mà cũng đúng thôi, chính Hầu tước Clement là người đã cản trở anh ta Nếu Christophe-sama có cơ hội tỏa sáng thì anh ta hẳn sẽ mang đến hào quang cho nhà Achard... Từ đó lại càng làm nổi bật địa vị và cái tôi của Clement-sama.

"Claiiree-hyama~"

"Sao nữa hả thường dân? Mà trước tiên đừng có nói chuyện với ta trong khi miệng nhét đầy bánh mì như thế. Lỡ như Relaire bắt chước cô thì sao hả!?"

"Quý tộc đúng là phiền thật đó."

"Giờ cô mới nhận ra à? Bọn ta không giống với thường dân sống vô tư lự mấy người."

"Vậy nên mình mới thấy thật tốt khi được sinh ra là thường dân."

Nhìn gương mặt vô lo vô nghĩ đó của thường dân, không hiểu sao cảm giác căng thẳng lúc nãy đã tan biến đi đâu mất.

"Hừm, chuyện nhà Achard sẽ lại được lôi lên vào lúc nào đó thôi... Nhưng với tính cách của cha chúng ta, ta không nghĩ ông ấy sẽ bỏ phí một người như Christophe đâu."

"Vâng."

"..."

Vào lúc đó tôi vẫn chưa hề hay biết rằng... sự việc Chimaera và Christophe-sama sẽ lại một lần nữa cuốn lấy tôi.