Trong trò chơi mang tên Dị giới, tại một ngôi làng Tân thủ nhộn nhịp nọ, có một thiếu nữ trông mới vừa bước sang tuổi 10 đang dạo bước giữa con đường làng.
Chiếc giỏ tre đung đưa bên tay phải cô gái, những thứ bên trong được che phủ bằng một tấm vải màu xám với họa tiết ba bông hoa dại thường thấy.
Khung cảnh hết sức bình thường bằng một cách nào đó lại khiến nhiều người đứng lại nhìn.
Ấy chăng bởi vì dù phục trang đơn giản, mái tóc vàng kim ẩn dưới chiếc mũ trùm màu đỏ, cô vẫn toát lên vẻ đẹp ma mị. Cùng với gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn và làn da trắng mịn như gốm sứ, tuyệt nhiên cô sẽ trở thành tâm điểm chú ý.
Và cuối cùng đó là lời nói gây sửng sốt cô bé phát ra.
“Anh trai gì đó ơi, làm tý bom hạt nhân không? Một tý thôi, không nổ không lấy tiền! Tất cả các quả bom của em đều là hàng nhập từ lò sản xuất ra không đó, đã chất lượng cao còn giá rẻ. Mua đi anh, không hề đào lửa.”
Những ngôn từ ác quỷ lại xuất phát từ khuôn miệng trên gương mặt thiên thần. Những người chơi bị thu hút bởi ngoại hình của cô vì thấy thế nên cũng nhanh chóng ôm ví bỏ chạy.
Đối diện điều này, cô bé không cảm thấy nhụt chí. Cô đã chứng kiến cảnh tượng như này diễn ra biết bao nhiêu lần rồi. Ôi, đúng là thế gian lạnh lẽo, lòng người cũng không còn như xưa.
Haiz. Bom của mình là hàng thật giá thật cơ mà, sao không ai mua hết vậy?
“Này em gái, nhiêu một trái?”
Một giọng nói vang lên bỗng cắt ngang lời thở than của cô, như ánh dương ấm áp chiếu xuống mặt hồ.
Ngẩng đầu nhìn, cô thấy một anh trai trông dịu dàng đang nở một nụ cười khó hiểu.
Vừa định mở miệng trả lời thì một tia sáng vàng lóe lên trong đôi mắt cô. Khóe mắt cô bắt gặp con số hiển thị ở góc dưới bên trái của người đàn ông.
Số dư: 5,132 xu đồng
Và còn trang bị của anh ta? Từ gói quà trắng của tân thủ.
Đây là kỹ năng thiên bẩm của cô “Chân nhãn”, nó giúp cô nhìn được một số thứ vốn không thể thấy.
“Chậc, nghèo như chó.”
Cô thầm rủa trong lòng. Chỉ có hơn 50 xu bạc thôi sao? Được có một nửa xu vàng. Cô dự định sẽ xua đuổi gã ăn mày này.
Thấy cô bé không nói gì, người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi lấy một viên kẹo từ trong túi ra và đưa cho cô bé.
“Này cô bé, chắc em đã vất vả cả ngày nay rồi. Sao không đến chỗ anh nghỉ ngơi nè? Chỗ anh có cá vàng… và một con mèo biết nhào lộn nữa đó.”
Nghe vậy, khuôn mặt cô bé ngay lập tức tối sầm. Tôi dám cá ông anh muốn tôi nhào lộn thì có!
Vung tay gạt đi bàn tay tởm lợn đang chìa ra trước mặt, cô bé quay đầu bỏ đi. Cô bé vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng.
Tâm trạng chán nản, người đàn ông quay trở về phía đám bạn của anh ta.
“Sao đi đâu cũng bị gái nó ghét thế này? Tao tốt tính lắm mà! Sao mà đến cả NPC trong game cũng…”
Bíp
“Trước khi nói câu đó thì mày thử nhìn lại trong gương đi. Có là avatar trong game của mày cũng không cứu được đâu, đẹp trai dữ rồi đó!”
Bíp
“Ê… tụi mày có nghe thấy tiếng gì không? Hình như viên kẹo mày cầm phát ra tiếng hả?”
Bíp bíp
BÙM!
Trong khi đó, thiếu nữ khi nãy đã đi được một khoảng liền ngoảnh mặt nhìn lại.
“Hứm! Định dụ kẹo ta hả? Gã đó nghĩ bà đây là ai cơ chứ, con nít chắc?”
Dẫu vì lý do nào đó, cô bé này lại đang nhóp nhép khuôn miệng như đang nhai cái gì đó.
Tại nơi bộc phát vụ nổ, những túi tiền nhỏ rơi rải rác để rồi xuất hiện trên bàn tay của cô. Thế nhưng lượng tiền thê thảm ở bên trong thật khiến đến cả con chó cũng phải lắc đầu ngao ngán.
“Chậc, đến cả đồ rơi khi chết cũng kẹt xỉ.”
Việc NPC giết người chơi không phải chuyện gì lạ. Đối với các NPC, người chơi chỉ là cái đám mạo hiểm giả ngoại lai, địa vị thấp lại còn độ thiện cảm âm.
Đây là một phần trong cơ chế bảo vệ NPC của trò chơi. Nếu một người chơi chỉ cần có dù chỉ một chút thái độ thù địch và chết vì điều đó? Đáng tiếc, hệ thống sẽ không cho họ khiếu nại đâu.
Dù gì thì người chơi còn có thể hồi sinh nhưng NPC thì không, chết là hết.
Thế nhưng cô gái đang đứng tại đây là một trường hợp đặc biệt, cô vừa là người chơi vừa là NPC.
ID: Phong (Tên thật: Hứa Hiểu Phong)
Chức nghiệp: NPC – Thiếu nữ (Chức nghiệp đặc biệt)
Danh tính: Hoàng kim Công chúa
Số đo ba vòng: [Cảnh báo án tử]
Thuộc tính: [Nhấn vào để mở ra]
Thiên phú:
Thiên phú cá nhân: Tinh thông thuộc tính không gian; Chân nhãn
Thiên phú chung của NPC: Tự động tăng điểm kinh nghiệm
Hứa Hiểu Phong nhìn vào bảng trạng thái của mình và thở dài lần nữa.
Đây là lần đầu tiên cô chơi trò chơi thực tế ảo toàn diện (VR Full-dive game), thế mà cô lại bóc trúng chức nghiệp đặc biệt.
Đáng lẽ điều đó nên là niềm vui nhân đôi tạo nên niềm hạnh phúc như trong mơ. Cớ sao mọi chuyện giờ ra nông nổi này hả trời?
Mọi chuyện bắt đầu từ ba tiếng trước…
Hai tiếng trước khi máy chủ chính thức mở cửa, nhà phát hành trò chơi đã mở giao diện đăng ký nhân vật, cho phép người chơi điều chỉnh nhân vật trong trò chơi trước, đặc biệt là điều chỉnh gương mặt.
Hứa Hiểu Phong thấy thế cũng hào hứng nhào vào đăng ký.
Dựa theo hướng dẫn trước khi phát hành, bối cảnh của Dị giới có năm loại chức nghiệp cơ bản: Chiến binh, Pháp sư, Tư tế, Xạ thủ và Sát thủ. Ngoài ra còn có lựa chọn “Ngẫu nhiên” với xác suất cực thấp sẽ mở khóa chức nghiệp ẩn.
Là một người chơi lão luyện kinh qua các trò như Dò mìn, Nhện Xếp bài cùng những trò chơi thuộc dạng siêu hardcore, Hứa Hiểu Phong dĩ nhiên sẽ chọn ngẫu nhiên.
Ui cha! Hoàng kim Thần thoại! Hứa Hiểu Phong có cảm giác như thể đã hiến tế niềm hạnh phúc nửa thân dưới của thằng bạn thân nhất để đổi lấy tuyệt phẩm trong lần thử đầu tiên!
…Nhưng rồi thứ Phong nhận được là Thiếu nữ?
Ựa. Thôi thì ít ra nó cũng là chức nghiệp cấp bậc hoàng kim. Nữ thì kệ nữ đi! Chỉ cần chỉnh sửa khuôn mặt sao cho trông nó trung tính, giấu thông tin trong game của mình và mặc giáp toàn thân là được. Mình vẫn sẽ là hảo hán!
Ding! Phát hiện chức nghiệp đặc biệt. Ngoại hình khóa mặc định!
Khốn khiếp! Cái hệ thống chó chết này, đừng có đùa với bố?!
Thông thường thì khâu tạo nhân vật chỉ cho phép chỉnh sửa nhẹ về đặc điểm khuôn mặt và vóc dáng cơ thể, nói đơn giản là filter làm đẹp nhẹ.
Nhưng còn cái này thì sao? Mặc định một bé loli tóc vàng còn chưa chạm tới ngưỡng 140cm. Giỡn mặt hả bây?!
Cái tài khoản này vứt mẹ đi, lập lại cái mới nào.
Nhưng trước cả khi Hứa Hiểu Phong kịp phản ứng, thế giới xung quanh bỗng chốc quay cuồng và anh… à không… cô bị cưỡng ép đăng nhập trò chơi.
…Nguyên một tiếng trước giờ phát hành chính thức.
Dành ra mười phút ngơ ngác nhìn vào gương trong sự nghi ngờ về nhân sinh, Hứa Hiểu Phong đã định thần lại.
Dù sao cũng chỉ là trò chơi. Hồi trước mình còn chơi nhân vật nữ nữa cơ mà. Thậm chí mình còn dụ ngon dỗ ngọt người lạ để kiếm đồ. Lâu lâu trò chơi nó chân thực thêm chút xíu thôi ấy mà. Hơn nữa, chức nghiệp này có cấp bậc hoàng kim mà. Ai có thể khước từ cơ chứ!
Trong quá trình đăng nhập, cô biết được rằng chức nghiệp này sở hữu đặc trưng kép, vừa là người chơi vừa là NPC. Nó sẽ tạo điều kiện cho cô hòa vào đám đông NPC và trục lợi từ cả hai bên. Hết sức bá dơ!
Hệ thống ngay lập tức giao cho cô nhiệm vụ đặc biệt.
Đặt mục tiêu nho nhỏ
Chi tiết nhiệm vụ:
Đơn vị: Xu vàng ---- (0/100,000,000)
Hứa Hiểu Phong nhìn chằm chằm vào nhiệm vụ một lúc lâu rồi mới hiểu. Tôi cắt máu xin thề là Vương ** Lâm chắc chắn có cổ phần trong công ty game này.
Nhìn vào tỷ giá quy đổi trong game, cô thấy một xu vàng bằng 100 RDB! Mày giết tao luôn đi?!
Nhưng về phần thưởng nhiệm vụ, mặc dù chỉ toàn dấu ‘???’, nó lại được bao bọc trong ánh cầu vồng. Nó còn vượt xa cả vật phẩm bậc vàng được nhắc đến trong thông tin công bố từ trước.
Kệ mẹ nó, chiến đê!
Cô sẽ tận dụng mọi lợi thế để kiếm tiền. Danh dự? Nhân phẩm? Bố ai quan tâm? Chỉ là game thôi, làm như bọn họ có thể dò tìm ra mình qua internet chắc!
Và cái gì làm ra tiền nhiều nhất? Câu trả lời đó là buôn vũ khí!
Chơi tới bến đê.
Thế là thiếu nữ nọ đã bắt đầu bán bom hạt nhân.
Trong lúc lục soát kho đồ, Hứa Hiểu Phong đã phát hiện ra mình có bom trong kho. Cụ thể là chúng nằm trong vật phẩm độc nhất của cô, chiếc giỏ tre nhỏ nhắn. Đừng hỏi sao nhét hết mớ đó vào trong được, miễn lấy ra nhét vào được thì thôi!
Thực chất, chúng là ma pháp không gian nhưng được cô dọng đến mức độ tới hạn giống như vụ nổ hạt nhân.
Hứa Hiểu Phong tiếp tục bước đi trên con đường làng, vừa rao hàng vừa thi thoảng thận trọng liếc nhìn xem số dư của người chơi. Hầu hết chỉ toàn là xu đồng, hiếm hoi một vài người ánh lên màu xu vàng nhưng tựu trung lại là chả có ai có hứng mua.
Một số người tiếp cận thì đều nhanh chóng cụt hứng sau khi thấy cô rao giá bán từ hàng chục cho tới hàng trăm xu vàng. Một số người thì rõ ràng tiếp cận với ý đồ không tốt.
Nhưng Hứa Hiểu Phong nào lo lắng, mục tiêu nhỏ thì phải làm từ tốn.
“Em gái, em bán gì thế?”
Ái cha! Lợn vàng tới chơi! Cặp Chân nhãn của Hứa Hiếu Phong khi nhìn từ xa đã dán chặt vào dãy số 0 hiện hữu trong phần số dư của người chơi này.
Ngay lập tức, cô nở một nụ cười ngọt ngào.
“Em bán bom hạt nhân anh trai à! Anh có muốn mua một trái về dùng thử không?”
ID của gã này là Khói lửa Bốn phương, tên thật là Lưu Hạo Thiên, một gã blogger kiêm whale có tiếng trong giới gaming. Tên này là người chơi hàng đầu trong nhiều game đình đám trước đây. Kỹ năng cứng cựa, quan hệ rộng cũng như là khả năng chi tiêu là không phải bàn.
Gã đàn ông này đã chuẩn bị vô cùng chu đáo cho tựa game Dị giới, một con game chấn động địa cầu do năm cường quốc tham gia phát triển. Mặc dù hệ thống bang hội chưa mở nhưng anh ta đã sở hữu vài hội đang hoạt động.
Khi nghe có người trong hội báo lại với anh rằng có một NPC kỳ lạ ở làng Tân thủ số 66, bản năng đã mách bảo anh rằng đây ắt có lẽ là nhiệm vụ đặc biệt. Và thế là anh tức tốc chạy đến đây.
“Bom hạt nhân?”
Đọc bản báo cáo đã đành, nghe trực tiếp điều đó từ miệng một cô bé loli còn làm đôi mi anh giật hơn thế.
“Ờm… em đang nói về loại bom nào nhỉ?”
“Bom hạt nhân chỉ là thuật ngữ chung thôi! Em có đủ mọi loại vật phẩm liên quan tới bom ở đây, bom tròn, bom dài, bom hình người, loại sử dụng một lần, loại tái sử dụng, loại tiêu thụ, loại trang bị, thậm chí có cả loại kỹ năng! Anh trai muốn mua loại nào?”
“…Mấy thứ này đều là bom thiệt hết hả?”
“Vâng! Để em cho anh coi hai cái nhỏ trước.”
Hứa Hiểu Phong mò tay vào giỏ và lấy ra hai vật hình tròn.
Ngay lúc anh vừa thấy cái vật phẩm hình bầu dục, có chỗ đệm tay, có chốt, Khói lửa Bốn phương tá hỏa giật lùi về sau.
“VÃI CẢ LỰU ĐẠN?!”
Đào lửa => Lừa đảo Bóc ngay sít rịt :>