Cô bạn thời thơ ấu của tôi đã ngoại tình với người bạn thân nhất của tôi, vì vậy tôi quyết định sẽ ngoại tình với bạn gái của hắn ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

22 907

Hoshi Ga Hatetemo Kimi Wa Nare

(Đang ra)

Hoshi Ga Hatetemo Kimi Wa Nare

Nagayama Kuryuu

Một câu chuyện về tuổi trẻ và lời từ biệt, vượt lên trên cả quá khứ và tương lai. Một bản tình ca sẽ còn vang vọng đến tận cùng thời gian.

2 4

Người Vớt Xác

(Đang ra)

Người Vớt Xác

Thuần Khiết Tích Tiểu Long

Đây, là một cái tiểu thuyết linh dị truyền thống.

4 4

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

193 926

Tuyến đường của Sakura (Sakura's route) [Hoàn thành] - Chương 25: (Góc nhìn của Sakura)

Lúc đó tôi đã không thể giết được cô ta … Giờ thì tôi cần phải giết cô ta ngay lập tức.

Tôi mở cửa phòng bệnh của Urara-senpai —

“Tại sao Shota-kun lại ở đây?”

Shota đang ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh, nhìn Urara-senpai vẫn đang hôn mê bằng đôi mắt trống rỗng.

Anh ta đã hoàn toàn suy sụp rồi.

Kể cả Shota-kun có ở trước mặt tôi lúc này thì tôi cũng không quan tâm nữa. Tôi nắm chặt con dao trong tay —

“Nè, Shota-kun?”

Nghe thấy giọng tôi, Shota-kun quay lại —

Ngay lập tức, tôi đâm con dao vào ngực anh ta.

Không để cho Shota-kun kịp hét lên, tôi nhanh chóng đâm anh ta liên tiếp.

Đáng lẽ, việc đâm một người phải khiến cho tôi có một cảm xúc nào đó. Dù sao thì Shota-kun cũng là bạn trai của tôi mà…

Nhưng…tôi lại chẳng cảm thấy gì cả.

Bộ quần áo bệnh nhân trắng tinh giờ đây đã bị nhuộm đỏ bởi máu của Shota-kun.

Tôi liếm máu trên môi rồi tiến lại gần Urara-senpai —

“Vĩnh biệt!”, nói rồi tôi đâm con dao vào cổ họng chị ta. Tôi không muốn chị ta tỉnh dậy và la hét vào giữa đêm, nên tôi lại đâm vào cổ chị ta một nhát nữa.

Đúng lúc đó, tiếng chuông báo động vang lên — Có lẽ là do tôi …

Nhưng tôi vẫn không dừng lại.

“Ughh —”

Cứ mỗi nhát đâm Urara-senpai, máu lại văng tung tóe khắp nơi … Nhưng tôi vẫn không dừng lại.

“Fufuff, Hahaha!!”, tôi không thể ngừng cười.

Càng đâm chị ta, phía dưới của tôi lại càng ướt hơn.

Mọi người sẽ đến đây sớm thôi.

Nhưng tôi vẫn không dừng lại.

“Chết đi, chết đi, chết đi!!”

Tôi chưa bao giờ nhận ra rằng giết chóc lại có thể đem lại khoái cảm mạnh mẽ đến thế … cảm giác tuyệt vời đến nỗi thậm chí làm tình cũng không thể sánh bằng.

Tôi vẫn tiếp tục đâm Urara-senpai.

Tôi không cảm thấy tội lỗi hay bất cứ thứ gì tương tự cả, ngược lại, tôi còn cảm thấy thỏa mãn trong lòng.

Giết người, tại sao lại có thể thú vị đến vậy…?

Tôi muốn giết nhiều hơn nữa… Tôi cảm thấy thích như vậy.

Tôi biết chuyện này là sai trái, chắc là tôi đã phát điên rồi, nhưng mà …

“Mình không thể dừng lại lúc này được …không thể …một khi đã nếm được cảm giác tuyệt vời như thế!”

Đột nhiên, cửa phòng bệnh mở ra, một bác sĩ và hai điều dưỡng bước vào.

Tôi muốn giết họ…

Vị bác sĩ và các điều dưỡng kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, một người ngã quỵ xuống vì hoảng sợ.

Tôi muốn thêm nữa … Tôi lại gần một điều dưỡng.

“Không, làm ơn …”, cô ta khóc lóc.

“Quá muộn rồi!”, tôi lấy dao đâm cô ta.

Rồi, ngay sau khi tôi rút con dao ra khỏi bụng cô ta, tôi tiếp tục giết vị bác sĩ và điều dưỡng kia.

Tôi phải trốn thôi — Chuông báo động vẫn đang kêu, có lẽ họ đã phát hiện ra rồi. 

Tôi vội vã cắt phăng cái l*n của Urara-senpai bằng con dao mổ mà vị bác sĩ đang cầm, rồi ôm nó trong tay và nhanh chóng chạy đi …

Ahh, cảm giác tước đi mạng sống của ai đó thật tuyệt.

Phía dưới đũng quần tôi đã ướt sũng rồi.

Tôi không còn thỏa mãn chỉ với làm tình nữa…

Trong lúc đang chạy trốn, tôi đụng phải một ai đó, cô ta sợ hãi khi trông thấy tôi.

Tôi không thể không mỉm cười trước biểu cảm ấy —

“Cảm ơn vì đã sinh để được chết dưới tay tôi nhé ~”, nói rồi tôi liền cắt cổ cô ta.

Thật tuyệt vời … thật sự rất tuyệt vời.

Mọi người đều đã chết …Urara-senpai và Shota-kun cũng vậy …

“Kohei-kun, bây giờ thì anh sẽ chỉ nhìn em thôi đúng không? Em đã là số một của anh rồi, đúng không!?”

Trời đang đổ mưa khi tôi chạy ra ngoài. Rồi, vô số xe cảnh sát xuất hiện trước mặt tôi —

Tôi chạy trốn lên một ngọn núi ở gần đó.

Chắc có lẽ ai đó đã gọi cảnh sát. Ở một nơi thế này, họ rồi sẽ tìm thấy tôi ngay thôi, tuy nhiên …

“Nè, Kohei-kun, anh sẽ tìm thấy em trước, phải không?”