Tôi xuống tàu cùng Seko khi đến nơi hẹn, và ngay sau khi qua cổng soát vé đã thấy một cô gái xinh đẹp đứng đó rồi. Là Misa.
Trang phục của cô ấy lúc nào cũng đẹp. Cô cũng mặc quần short như tôi, nhờ đó làm nổi bật lên đôi chân thon thả. Cô còn mặc một chiếc áo khoác trông rất sành điệu nữa.
Cô ấy trông vừa giống người mẫu, vừa đem lại cảm giác của một tiểu thư nhà giàu. Có lần tôi hỏi Seko,
“Misa có phải tiểu thư không thế?”
“Ừ thì, đúng là có cảm giác đó nhỉ? Nhưng nói thật thì tớ cũng chẳng biết cơ. Nếu cậu ấy là con nhà giàu thật thì tại sao lại học cùng trường sơ trung với tớ cơ chứ.”
Cậu ấy nói vậy đấy. Tôi có chút vui vì câu trả lời ấy.
Không phải vì Misa không phải tiểu thư, mà là do Seko cũng không biết gì nhiều về cô ấy.
Khi Misa thấy chúng tôi, vẻ mặt vô cảm lập tức nở nụ cười.
Dù là con gái nhưng tôi cũng bị nụ cười ấy mê hoặc, và cả mọi người xung quanh nữa.
“Xin lỗi nhé Yosaki. Cậu đợi lâu chưa?”
“Không đâu, tớ cũng mới đến thôi.”
“Whoa! Trông cậu ngầu thật đấy! Trang phục hôm nay cực hợp với cậu luôn đó Yosaki! Hẹn hò với tớ đi!”
“Cảm ơn nhé. Mà Haru hôm nay cũng xinh lắm á. Chắc tớ cũng phải mua mũ mới được.”
“Hehe, cảm ơn nhé. Tớ thấy cái gì cũng hợp với cậu hết á Misa.”
“Oh, vẫn có cái hợp cái không chứ.”
Chắc chắn là mỗi người đều có một phong cách ăn mặc riêng, nhưng với Misa, cảm giác cô ấy mặc gì cũng hợp ấy.
Bọn tôi rời nhà ga rồi vừa nói chuyện vừa lượn vòng xung quanh thành phố.
Chỉ như vậy thôi cũng vui rồi, có lẽ là vì có cả ba bọn tôi.
Trên đường đi, Misa thấy một quán karaoke liền bảo ‘Tớ muốn vào đó’ thế là cả bọn đi luôn.
Cô ấy trông thật dễ thương khi sáng mắt lên như thế. Chắc đây là lần đầu cô đến một nơi như này.
Misa có thể mới đi karaoke lần đầu, nhưng cô ấy hát rất hay.
Tôi bị cuốn hút đến mức không gây ra chút tiếng động nào khi nghe cô hát.
Sau khi cô hát xong, Seko vỗ tay rất lớn rồi khen ‘quá tuyệt vời!’
Dù tôi cũng bị giọng hát ấy lay động, nhưng chẳng hiểu sao lại có chút hối hận, nên tôi chọn bài hát của mình. So với Misa thì của tôi chẳng là gì hết.
Thường thì tôi cũng khá thích hát, nhưng giờ chẳng còn tí động lực nào nữa rồi.
Nhưng một giọng hát khác vang lên.
Tôi quay lại thì thấy Seko đang cầm một chiếc micro khác, bắt đầu hát cùng với tôi.
Cậu ấy quay sang, mắt bọn tôi chạm nhau, cậu ấy như muốn hỏi ‘hát cùng nhau nhé?’
Tôi chỉ cười đáp lại.
Bài hát này không hợp để song ca, nhưng hát cùng Seko rất vui.
Khi bài hát kết thúc, cậu ấy xin lỗi vì đột nhiên hát chen vào như thế, nhưng tôi bảo ‘Không sao đâu!’
Khi tôi liếc nhìn Misa, dường như cổ thấy khá ấn tượng nên nói ‘ra vậy, thì ra còn cách này để vui nữa.’
Sau đó bọn tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ.
Thi thoảng song ca với Misa, hay Seko hát bè thêm vào.
Nhân tiện thì, Seko hát không hay bằng tôi.
Cậu ấy có lẽ cũng biết điều đó, nói rằng ‘tớ không biết nhiều bài lắm’ và để bọn tôi hát nhiều nhất có thể.
Việc cậu ấy chỉ việc xen vào hát bè cứ bất công sao ấy.
Sau buổi karaoke, bọn tôi quyết định đi ăn trưa. Theo đề xuất của Misa, bọn tôi đến một chuỗi cửa hàng hamburger nổi tiếng.
Có vẻ đây cũng là lần đầu tiên cô ấy đến đây nữa, và khi cô gặp khó khăn với việc chọn món để Seko phải hỗ trợ bên cạnh trông thật dễ thương.
Sau đó, bọn tôi đi shopping, nhưng không lâu sau đó Misa nhận được một tin nhắn.
Đọc xong, cô cau mày nói.
“Xin lỗi nhé. Bố mẹ tớ mới nhắn là họ xong việc rồi, nên giờ sẽ qua đón tớ về.”
“Ah… Chán nhỉ, nhưng chịu thôi. Dù sao hôm nay bọn mình cũng không có kế hoạch gì cụ thể. Lúc khác lại đi chơi nhé!”
“Đúng đấy! Dù không muốn đồng ý với cậu ấy, nhưng đúng là bọn mình còn có thể đi chơi hôm khác mà!”
“Cậu nói gì cơ?”
“Sao?”
“Fufu. Phải rồi nhỉ. Cảm ơn hai cậu nhé. Tớ phải đi đây vì họ gần đến rồi.”
“Oh, hẹn gặp lại ở trường nhé.”
“Bye Misa!”
Một khoảng lặng giữa bọn tôi khi nhìn tấm lưng có vẻ cô đơn của cô ấy rời đi.
“Chắc giờ bọn mình cũng về thôi nhỉ?”
“…Ừ, chắc vậy.”
Seko là người phá vỡ sự im lặng này. Tôi cũng chỉ biết đồng tình thôi.
Tôi tự hỏi, rằng cậu ấy không muốn đi chơi với chỉ mình tôi sao? Nên mới đề nghị quay về?
Suy nghĩ ấy lại khiến tôi đau đớn.
“Nếu chỉ có hai người thì Yosaki sẽ cảm giác như bị ra rìa đấy. Dù sao bọn mình cũng đi chơi nhóm ba người mà.”
Seko đọc suy nghĩ của tôi đấy à?
Đó chính xác là những lời tôi muốn nghe.
Chẳng hiểu sao, tôi cảm thấy rằng cứ ở riêng với Seko thì không ổn. Nên tôi nói.
“A-Ah! Tớ đang tính qua xem thử cửa hàng nhỏ bên kia.”
Tôi chỉ vào một cửa hàng ngầu nhiên trong tầm mắt. Lạ thay, đó lại chính là cửa hàng mà Giáng sinh trước, sau khi rời khỏi trường luyện thi tôi đã ghé qua mà không mua gì.
Còn Seko, sau khi nhìn điện thoại thì nói,
“Được rồi, tớ sẽ đi với cậu.”
“H-Hả!? Tại sao?”
“Hình như chuyến này bị hoãn rồi, nên chắc tớ sẽ đi giết thời gian một chút.”
“V-Vậy à.”
Rốt cuộc, tôi lại chẳng thể giữ khoảng cách với Seko, và bọn tôi đến cửa hàng đó cùng nhau.
Mặt tôi nóng lên khi tự hỏi rằng, trong mắt người ngoài bọn tôi trông thế nào.
“…Ah.”
Một chiếc kẹp tóc lọt vào mắt tôi. Giống cái năm ngoái tôi đã để mắt đến.
Chiếc kẹp có đính một bông hoa hướng dương nhỏ bằng thủy tinh. Vì lúc đó đang là mùa đông nên tôi đã bị ấn tượng bởi bông hoa này.
Tuy nhiên, tôi đã không mua vì nghĩ rẳng nó hoàn toàn không hợp với tôi.
Khi tôi đang đứng nhìn, Seko lại bên cạnh nhìn theo hướng của tôi hỏi.
“Này, đẹp đấy chứ. Cậu không định mua nó à?”
“Sao tự dưng để ý thế? Cậu thích hoa hướng dương à Seko? Bất ngờ đấy.”
Khi tôi hỏi trêu, Seko chỉ gãi má bối rối đáp lại.
“Không phải tớ thích hoa hướng dương, chỉ là tớ nghĩ là sẽ hợp với Hinata. Thế thôi.”
Tim tôi lỡ mất một nhịp!
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi nhận ra mình đã vô thức cầm chiếc kẹp tóc đó lên.
“Mà, tớ cũng thích hoa hướng dương nữa, nên tớ sẽ mua nó.”
Phải, tôi thích hoa hướng dương.
Hôm nay, không, ngay lúc này – tôi đã đem lòng yêu loải hoa hướng dương rồi.