Cô Bạn Ngồi Phía Trước Bàn Lại Là Anti-fan Số Một Của Tôi

Truyện tương tự

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

(Đang ra)

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

람쥐썬더z

Năm học thứ 5 cứ thế lại bắt đầu, nhưng cuộc sống của Ariel người chỉ muốn tốt nghiệp lại từng chút một thay đổi.

18 306

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

7 41

Cơ thể nhân vật chính đã bị chiếm hữu bởi ác nữ

(Đang ra)

Cơ thể nhân vật chính đã bị chiếm hữu bởi ác nữ

우리게임은망했어

Tớ là nhân vật chính.Trả lại cơ thể cho tớ...!Tớ là nhân vật chính mà...!

43 234

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

168 929

Dear Self-styled F rank bro' says, he's gonna rule a game-oriented school.

(Đang ra)

Dear Self-styled F rank bro' says, he's gonna rule a game-oriented school.

Mikawa Ghost

Học viện Shishou là nơi mà mọi thứ được quyết định bởi kết quả trò chơi. Trong kỳ thi tuyển sinh, Guren đã hoàn thành nó với thứ hạng thấp nhất : F Rank, đúng như kế hoạch của anh.

3 20

Web Novel - Chương 09: Rốt cuộc vẫn là đứa con gái xấu xa!

Trước bàn trà, Lâm San Phác từ từ rót canh thịt bò vào bát mì.

Nói là canh, nhưng thực ra có ít nhất bảy tám miếng thịt bò còn dính liền gân, hoặc là bò nạm gân gì đó. Ngửi thôi cũng thấy kích thích vị giác một cách khó hiểu, trời mới biết cô ấy đã cho gia vị gì vào.

Chưa hết, sau khi rót canh xong, Lâm San Phác tiếp tục dùng đũa của mình gỡ từng chút những sợi mì hơi dính vào nhau, rồi nhẹ nhàng khuấy đều, để mì ngấm đều gia vị trong canh, vừa khuấy vừa nói: "Đôi đũa này cứ để ở chỗ cậu, đừng dùng loại dùng một lần nữa."

Lý Ngôn đã sớm xoa tay liếm môi: "Cái này yên tâm, trong vòng ba ngày tớ nhất định làm mất."

"Haiz... Vậy tớ vẫn mang cho cậu mỗi lần vậy..."

"Mỗi lần?"

"Thỉnh thoảng... thỉnh thoảng được chưa..." Lâm San Phác liền đẩy bát mì đến trước mặt Lý Ngôn, sau đó tự nhiên nhìn về phía màn hình máy tính trên bàn học cách đó không xa, "Viết được mấy chương rồi?"

"Chắc hai ba chương rồi." Lý Ngôn không thể chờ đợi, bưng bát thổi lấy thổi để.

"Tớ x diện em được không?" Lâm San Phác lại thèm thứ khác, nhìn chằm chằm màn hình từ xa nuốt nước bọt.

"Sẽ drop đấy, không sợ buồn thì cứ xem."

Lâm San Phác tức giận nói: "Không phải đã nói là sẽ hoàn thành một tác phẩm hoàn chỉnh sao?"

Lý Ngôn gắp sợi mì lên vẩy vẩy cười nói: "Thái độ là vậy, nhưng thực lực chưa chắc đã cho phép."

Lâm San Phác lắc đầu đứng dậy, tuy rất muốn đánh lão sư Dã Khuyển, nhưng nhìn thấy màn hình chi chít chữ ở đằng xa, vẫn đầy mong đợi xắn tay áo sơ mi lên: "Coi như giúp cậu sửa lỗi chính tả đi, lần này đọc tiểu thuyết tuyệt đối không nhập tâm, tuyệt đối không đồng cảm."

Sau đó, chỉ còn lại tiếng húp mì sì sụp và tiếng húp canh.

Phải công nhận, mì bò là thứ thích hợp nhất để làm ấm bụng lúc đêm khuya.

Cay nhẹ thơm nồng, mỗi miếng thịt đều có chút gân nhỏ, còn bao một chút mỡ, kỹ thuật cắt thịt quả thực quá tinh tế, đến nỗi miếng nào miếng nấy ăn vào đều sướng điên người.

Bình thường đói bụng lâu thế này, kiểu gì cũng phải ăn uống xả láng rất nhiều. 

Nhưng ăn xong một bát mì thế này, lại thấy hoàn toàn thỏa mãn một cách khó hiểu.

...

Húp xong ngụm canh cuối cùng, Lý Ngôn dựa vào sofa với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nữa.

Cậu ngoảnh đầu nhìn Lâm San Phác, cô vẫn đang tập trung cao độ nhìn màn hình, thỉnh thoảng lại lăn con chuột để lật trang.

Vì quá thoải mái dễ chịu, Lý Ngôn nảy sinh một vài ảo giác không nên có.

Tuy là đứa con gái xấu xa...

Nhưng dường như lại là một người vợ tốt.

Ngừng!

Lý Ngôn vội nhắm mắt nhấn xoa bóp huyệt nhân trung.

Cho dù thiếu nữ có thích thần tượng, cũng chỉ là tạm thời.

Tương lai cô ấy ít nhất sẽ vào một trường danh tiếng cấp C9, còn cực hạn của mình là cố lết vào trường 211.

Tiếp đó, cô ấy sẽ ra nước ngoài, học thạc sĩ ngành cực khủng, nhận được offer từ một ngân hàng đầu tư nào đó, bắt đầu một cuộc đời huy hoàng với mức lương khởi điểm 30 vạn tệ một năm, không có giới hạn nào.

Còn mình, kết cục tốt nhất là trở thành một tên lập trình viên, hy vọng vào được công ty lớn rất mong manh, lựa chọn phù hợp nhất là vào một công ty con của con của con của một doanh nghiệp nhà nước nào đó, làm vài dự án outsource nhàng nhàng.

Đến lúc đó, chắc sẽ chẳng còn ai nhớ đến "Dã Khuyển" cái tên thái giám chết bầm này nữa nhỉ.

Suy nghĩ đến đây, ở hiện thực Lý Ngôn ợ một tiếng.

"Ợ... Cảm ơn bát mì bò của cậu."

Bành!

Lâm San Phác lại đập chuột một cái.

"Tuyệt đối điện ảnh!!" Cô kinh ngạc quay đầu lại, "Không chỉ thú vị, mà còn rất kịch tính! Tớ bất giác nhập vai vào nữ chính luôn... Sợ quá đi, lúc nào cũng có thể bị ám sát mà không biết..."

Chuyện này rất bình thường, nữ chính căn bản là khuôn mẫu của cậu mà...

"Chỉ có một điểm, nam chính hộ vệ này đúng là tên tsundere." Lâm San Phác nghiến răng nói, "Làm gì cũng nghĩ nhiều thế, cứ lưỡng dự mãi, rõ ràng thích nữ chính, tỏ tình trực tiếp, dùng thân phận người yêu để bảo vệ không được à?"

"Tớ còn chưa viết đến tuyến tình cảm." Lý Ngôn nghiêng đầu, không muốn Lâm San Phác nhìn thấy vẻ mặt của mình, "Suy nghĩ của nam chính là, bảo vệ nữ chính không bị tổn thương, nhận được tiền thưởng rồi mới tỏ tình."

"Bệnh thần kinh, nữ chính nhìn kiểu gì cũng không phải người quan tâm tiền bạc."

"Nhưng nam chính thì có." Lý Ngôn quay lưng lại, chỉ tay về phía màn hình từ xa, "Thiết lập nhân vật của cậu ta là kiểu do dự, suy nghĩ xa xôi, chỉ khi chắc chắn mình xứng đáng với đối phương, có tự tin bảo vệ hạnh phúc cả đời cho đối phương, mới dám mở lời."

"À..." Lâm San Phác ngẩn ra, dường như cũng cảm nhận được một chút lãng mạn vừa kín đáo sệt sệt lại vừa thực tế đó, nhất thời nghẹn lời, sau đó vội quay lại nghịch chuột một cách vô định, "Suy nghĩ của nam chính... Nếu ngay từ đầu nói rõ, tớ đã không hiểu lầm thế này."

Lý Ngôn cúi đầu đáp: "Mở đầu phải giới thiệu những yếu tố thú vị nhất, không kịp làm tuyến tình cảm."

"Ừm ừm ừm..." Lâm San Phác vội gõ nhẹ vào đầu mình, "Xin lỗi xin lỗi, thân là độc giả không nên can thiệp vào sáng tác của tác giả... Tớ không góp ý nữa..."

"Không sao." Lý Ngôn thở phào một hơi, lúc này mới thực sự nhìn về phía Lâm San Phác, "Vậy là cũng khá hay?"

"Siêu hay! Không thể chờ đợi được nữa, tớ phải hối chương." Lâm San Phác cố sức đứng dậy, đột nhiên lại che miệng, "A, quên sửa lỗi chính tả rồi..."

"Không cần đâu, cậu thích là được rồi." Lý Ngôn cười thở dài, "Cứ đưa cậu đọc cho vui thôi, dù sao cũng sẽ drop, lần này không đăng nữa."

Mặt Lâm San Phác lập tức như tan chảy, cảm giác sắp khóc đến nơi: "Bộ này có thể viết tiếp được mà..."

"Không thể viết truyện dài được, cho dù tớ có bùng nổ linh cảm... Nhiều nhất cũng chỉ 20 vạn chữ."

"Vậy chẳng phải vừa hay sao." Lâm San Phác đột nhiên nhướng mày, nhảy chân sáo kiểu Mai Hoa Thung chạy tới, "Vừa vặn trang văn học mạng Qidian đang có cuộc thi truyện ngắn, còn một tuần nữa là hết hạn."

"Truyện ngắn?" Lý Ngôn nghiêng đầu nói, "Thời đại này chẳng ai đọc truyện ngắn cả."

"Dù sao cậu cũng đâu định cho nhiều người đọc đúng không?" Lâm San Phác nhảy đến trước mặt Lý Ngôn gật đầu lia lịa, "Chỉ cần hoàn chỉnh là được rồi, mười vạn chữ cũng được, ít nhất cũng lưu lại một kỷ niệm cho bản thân chứ, lão sư Dã Khuyển."

"..."

"Tớ ngày nào cũng nấu đồ ăn ngon cho cậu, giúp cậu sửa lỗi."

"Không liên quan đến chuyện đó." Lý Ngôn lại nghiêng đầu, "Cậu càng như vậy, tớ càng tự trách... Sao có thể làm lãng phí thời gian của cậu như thế."

"Không đâu, cậu tưởng cậu là người được lợi, nhưng thực ra là tớ mới đúng." Lâm San Phác vừa dọn bát vừa cười nói, "Tớ có thể nhìn lão sư Dã Khuyển sáng tác ở cự ly gần, còn được đọc trước câu chuyện mới nhất trước tất cả mọi người, tớ mới là người lời nhất có biết không."

Lý Ngôn không dám nhìn thẳng, hoảng hốt gãi mặt: "Điểm này tớ vẫn luôn không hiểu, có biết bao nhiêu tác phẩm nổi tiếng của đại thần cập nhật ổn định, cậu thật sự thích Dã Khuyển đến vậy sao?"

"Thật mà!" Lâm San Phác mắt sáng lên, "Danh tác cũng rất tốt, đại thần cũng rất được, nhưng trước sau gì tớ vẫn thích nhất là tác phẩm của Dã Khuyển, drop rồi cũng thích."

Nhìn đôi mắt long lanh của cô, Lý Ngôn không thể nào chống cự nổi nữa, lại một lần nữa phản bội lại đạo thái giám.

"Vậy thì đăng đi."

"Tốt!" Lâm San Phác vớ lấy bát quay người nhảy về phía cửa, "Cậu đợi chút, tớ về lấy "Con đường trở thành Đại thần của Dã Khuyển"."

"Hả???"

"Là kế hoạch sáng tác đó mà." Lâm San Phác cười xấu xa, "Cậu ấy à, cần một chút áp lực."

"Không cần áp lực! Không cần kế hoạch!"

"Ồ?" Lâm San Phác quay đầu nhíu mày nói, "Hạ Phán hỏi tớ mấy lần rồi đấy, cậu ấy rất tò mò thứ mà cậu im hơi lặng tiếng cắm đầu viết đó nha~"

Mẹ, rốt cuộc vẫn là đứa con gái xấu xa!