Lý Ngôn chỉ cảm thấy, cặp kính của người này đúng là không phải đeo cho có.
"Hay là, tạm thời từ chối cô ấy trước..." Lưu Tiệm Bưu căm hận đấm một cú xuống bàn, "Nghĩ kỹ lại, tuy thành tích học tập của cô ấy xứng với tao, nhưng thật ra không phải kiểu tao thích. Cổ cứ liếc mắt đưa tình quyến rũ ta mãi, có chút không chịu nổi rồi."
"Đi ăn cơm đi, tao không nghe nổi nữa rồi..."
"Ừm... Tao vẫn thích kiểu có da có thịt hơn một chút... Con nhỏ thật sự quá phẳng..." Lưu Tiệm Bưu càng căm tức đấm bàn, "Chết tiệt, Hạ Phán và cô ấy mà hoán đổi thân xác cho nhau thì tốt rồi."
"............" Lý Ngôn thật sự không muốn tiếp tục chủ đề này, bất đắc dĩ rút điện thoại ra, mở Trợ lý Tác giả, "Đúng rồi, tao lên kệ rồi, lượt đặt mua vừa vượt 500."
"Ồ?" Lưu Tiệm Bưu trợn mắt nói, "Gần đây chuyên tâm học hành không kịp xem "Kịch Bản Sát", cứ thế này một tháng được bao nhiêu tiền?"
"Ừm... Một hai nghìn tệ gì đó." Lý Ngôn mím môi nói, "Cơ bản có thể không cần xin tiền sinh hoạt phí nữa."
"Vậy chẳng phải có thể ngả bài với bố mẹ rồi sao?"
"Còn sớm." Lý Ngôn cất điện thoại, thở phào một hơi, "Muốn ít nhất có thể gánh được cả tiền thuê nhà rồi hẵng nói."
"Mục tiêu là?"
"5000 tệ đi." Lý Ngôn gật đầu đầy tinh thần, "Đạt được mức thu nhập này, cho dù bố mẹ không đồng ý, tao cũng có tự tin một mình chiến đấu một thời gian."
"Ừm..." Lưu Tiệm Bưu mắt hổ đảo một vòng, đột nhiên ghé sát lại, ôm lấy Lý Ngôn nhướng mày nói, "Được đấy Dã Khuyển, anh đây xem trọng chú."
"Cút ra, buồn ói chết đi được."
"Tao đang nghĩ này..." Lưu Tiệm Bưu ôm Lý Ngôn khoa tay múa chân, "5000, một mình mày vẫn có chút khó khăn, hay là tao cũng góp chút tiền, chúng ta thuê chung, cùng phòng cùng ăn, cùng nhau hộ tống Lâm San Phác đi học, chẳng phải tuyệt vời sao?"
"Cút!"
Không thể nào đâu Lưu Tiệm Bưu.
Như vậy mày chỉ chết thảm hơn thôi.
"Không thử sao biết được?" Lưu Tiệm Bưu nhướng mày ghé sát lại, "Người ta biết làm ấm giường đó nha~"
"Oẹ!!"
"Thế nào, có cảm nhận được hơi ấm của anh đây không?"
"Cứu mạng!!"
Mỗi khi đến lúc thế này.
"Ôi~~~"
Trần Du đều sẽ tò mò nhìn vào.
"Các em lại đang đùa nghịch à?"
"!!!" Lưu Tiệm Bưu lại một lần nữa nhanh như chớp rút người lại, "Em bình thường không thế này, cô Trần..."
"Hiểu hiểu." Trần Du lần này cũng không gọi vào văn phòng nữa, mà tự mình đi vào, dựa vào bục giảng hỏi Lý Ngôn,
"Thành tích thế nào?"
"Tạm ổn ạ... Em vừa được 500."
"Vậy là rất khá rồi." Trần Du gật đầu, đột nhiên lại chuyển chủ đề, "Nhưng em viết chết Chiemi rồi. Điều này làm cô rất tức giận đó nha."
"Ồ."
"Ngược lại không phải là không thể chết, chỉ là em có thể viết hay hơn." Trần Du khoa tay múa chân, "Để cô ấy và nhân vật chính nảy sinh nhiều tình cảm hơn, thể hiện ra mặt phức tạp hơn của cô ấy, sau đó sắp xếp cho cô ấy chết một cách lộng lẫy nhất trong tình huống nguy cấp nhất, chứ không phải đột ngột chết bất đắc kỳ tử như bây giờ."
Lý Ngôn suy nghĩ rồi đáp: "Em đúng là xử lý có hơi vội, nhưng đột ngột chết bất đắc kỳ tử cũng là một phong cách, có thể lập tức đánh thức độc giả khi tình tiết có xu hướng trở nên nhạt nhẽo. Tương đối mà nói, những gì cô nói cần nhiều sự chuẩn bị hơn, tuy có vẻ hoành tráng hơn, nhưng cũng thử thách sự kiên nhẫn của độc giả."
"Nói vậy thì, ý kiến của cô đúng là có hơi bình bình." Trần Du mím môi lắc đầu, "Cũng chỉ là quan điểm của một độc giả bình thường thôi, rất vui vì em có thể kiên trì với phong cách của mình."
"Cảm ơn cô ạ."
Trần Du quay sang nhìn Lưu Tiệm Bưu: "Tiệm Bưu em có hiểu chúng tôi đang nói gì không?"
Lưu Tiệm Bưu ngây thơ lắc đầu: "Chỉ nghe thấy ai đó chết, hình như đang phân vân nên chết nhanh hay chết chậm."
"Ừm... cũng coi như là một bản tóm tắt cô đọng súc tích. Nhưng nếu là bài đọc hiểu thì em không thể viết như vậy được." Trần Du nheo mắt cười, "Tiện thể nhắc nhở em một chút, gần đây lên lớp lơ đãng ngày càng nghiêm trọng rồi, trong lòng có chuyện gì à?"
"A." Lưu Tiệm Bưu lập tức mặt hổ đỏ bừng, "Em... Cô... em... Là bạn ấy trước..."
"Được rồi được rồi, không có ý phê bình, ai cũng có giai đoạn này, tự mình nhanh chóng vượt qua là được rồi." Trần Du nén cười, che mặt đi ra ngoài, "Tuần sau nữa là thi giữa kỳ rồi, hy vọng hai đứa lúc đó đều điều chỉnh tốt trạng thái."
Sau khi Trần Du đi, Lưu Tiệm Bưu túm lấy cánh tay Lý Ngôn, vẫn chưa hoàn hồn.
"Ánh mắt của cô Trần... Đáng sợ quá."
Lý Ngôn lại cười lạnh đứng dậy: "Không, cô ấy không hề nhìn thấu bí mật cốt lõi nhất."
"Gì cơ?"
"Mày không nên biết thì tốt hơn."
"..."
...
Ở nhà ăn, Hạ Phán và Lâm San Phác ngồi trước bàn dài ăn mãi mà không xong.
Chủ yếu là Lâm San Phác cứ ngủ gật.
Ăn được một lúc lại cúi đầu xuống gà gật.
Lặp lại vài lần, Hạ Phán cuối cùng không nhịn được mà chọc vào eo Lâm San Phác.
"Đau!" Lâm San Phác đau quá giật mình, "Lại xâm phạm tớ!"
"Không đúng, tớ cảm thấy rất không đúng." Hạ Phán mày nhíu chặt đánh giá, "Cậu, có phải đang ngoại tình đúng không?"
"???"
"Tối qua đã làm gì, khai thật cho tớ."
"Đọc... đọc tiểu thuyết..." Lâm San Phác ôm khay cơm định chạy.
"Ngồi yên!" Hạ Phán một tay ấn cô lại, "Lại là cái tên Dã Khuyển đó?"
"Ừm..." Lâm San Phác mặt đỏ bừng, "Lần này chưa drop... Thành tích lên kệ cũng không tệ."
"Này này này, cậu không phải thật sự ảo tưởng tiếp cận tác giả chứ..." Vẻ mặt Hạ Phán càng lúc càng sâu xa, "Tớ thừa nhận tớ cũng theo cậu đọc một hai cuốn, đúng là có chút thú vị... Nhưng mấy tác giả này nhìn kiểu gì cũng là mấy ông chú già béo mỡ hai ba mươi tuổi chứ, đừng ảo tưởng nữa!"
"Khụ..."
"Còn nữa, cậu giải thích cho tớ, tại sao Lý Ngôn cũng buồn ngủ như vậy?"
"Tớ làm sao biết..."
"Hừ, hai người không phải hàng xóm sao?" Hạ Phán cảnh giác nhướng mày, "Lên lớp còn liếc mắt đưa tình, một tiết học quay đầu ba lần, không thể nào là với tên ngốc Lưu Tiệm Bưu kia chứ?"
"Lưu Tiệm Bưu... Đúng là có hơi khờ..."
"Vậy thì chỉ có thể là Lý Ngôn rồi."
Lâm San Phác bị nói đến cúi đầu, ôm lấy khay cơm, vẻ mặt như cười mà như không phải cười, lộ ra vẻ ngọt ngào hiếm thấy.
"!" Hạ Phán ê cả chân răng, đưa tay ra túm lấy Lâm San Phác, "Là biểu cảm của kẻ lạc lối!"
"A a a a... đông người thế này... Buông ra buông ra..."
"Nói thật mới buông."
"Được được tớ nói... nói..."
Lâm San Phác biết không giấu được nữa, cộng thêm đúng là cô có chút phấn khích muốn chia sẻ với người khác, lúc này mới ghé sát vào tai Hạ Phán: "Lý Ngôn chính là Dã Khuyển..."
"?!?!?!?"
Trên mặt Hạ Phán, tại chỗ phủ một lớp màu xanh.
"Tớ... Tớ bị NTR rồi à?"
"Gì chứ..." Lâm San Phác vội bịt miệng Hạ Phán, "Hôm qua là vì giúp cậu ấy hiệu đính nên mới thức khuya như vậy..."
"Hiệu đính là gì? Mô Kim hiệu úy?"
"Là kiểm tra lỗi chính tả đó, đồ ngốc."
"Hai người ghé sát vào nhau, kiểm tra từng chữ một à?"
"Không giải thích với cậu nữa..."
"Ha ha, vậy tớ nói nghiêm túc." Hạ Phán ôm lấy Lâm San Phác, cùng nhau cúi đầu nói nhỏ, "Ngoài hiệu đính ra, còn làm gì khác không?"
Lâm San Phác cũng không trả lời, cứ thế ngơ ngác cúi đầu, hai tay nắm chặt quần không buông.
Tuy có nấu cơm, nhưng ngại không dám nói...
Nhưng trong mắt Hạ Phán...
Toi rồi, toi hết cả rồi.
Đứa con gái mình xâm phạm bấy lâu nay, e là đã bị chó tha đi rồi!
校对: hiệu đính (jiàoduì), 校尉: hiệu úy (jiàoyù), "Mô Kim Hiệu Úy" hoặc "Mạc Kim Hiệu Úy" (chức quan chuyên đi tìm vàng) ý nói là bị đội nói xanh (tương tự như cắm sừng trong tiếng việt)