Hãy để tôi dẫn cậu đi. Thị trấn này, nơi biến ước mơ của con người thành hiện thực...
● Truyền thuyết
Ở một nơi mà người ta không biết, có một thị trấn. Một thị trấn mà giờ đây thậm chí không còn ai nhớ tên.
Không biết từ bao giờ, trong thị trấn đã lưu truyền một truyền thuyết.
Người có trái tim yêu thương, có thể nhìn thấy những viên ngọc ánh sáng. Những viên ngọc ánh sáng, có thể tạo ra điều kỳ diệu.
Thời đó, tất cả mọi người đều là một gia đình.
Thời đó, con người và thị trấn là một thể thống nhất.
Thời đó, tất cả mọi người đều rất hạnh phúc.
Thời gian trôi đi, bao lần ngày đêm luân chuyển, bao lần mùa màng lặp lại, truyền thuyết xa xưa đã sớm không còn ai nhắc đến.
Những viên ngọc ánh sáng kỳ diệu trong truyền thuyết, cũng như cầu vồng sau mưa, đã mất đi dấu vết dưới ánh nắng của phong vị thành thị.
Vạn vật, đều đang phát triển về phía trước. Thị trấn, không ngừng tiến hóa thành thành phố.
Có lẽ một ngày nào đó, những người xung quanh sẽ không còn quen biết nhau nữa.
Có lẽ một ngày nào đó, nơi sinh sống sẽ không còn là dáng vẻ quen thuộc của chính mình nữa.
Cho dù vậy, con người, vẫn phải tiếp tục sống.
Chỉ là, phía sau ánh đèn rực rỡ, ở cuối con đường phù hoa lộng lẫy.
Vẫn sẽ có người, hướng về bầu trời sao dần trở nên mờ đục mà buồn bã, cúi đầu thở dài trước những mảng xanh vô tình biến mất.
Hãy để chúng ta cầu nguyện, hướng về "Chúa" của chúng ta...
● Điều kỳ diệu (Miracles)
Có lẽ không có nhiều người biết câu chuyện này.
Rất lâu về trước, có hai người trẻ đã cố gắng hết sức vì ước mơ của mình.
Mỗi lần về nhà, họ đều nhìn thấy, bóng dáng cô con gái nhỏ cô đơn đứng một mình trước cửa nhà chờ đợi cha mẹ trở về.
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Cuối cùng vào một mùa đông nọ, cô con gái đổ bệnh và không thể gượng dậy được nữa.
Đôi vợ chồng trẻ đến lúc này cuối cùng cũng hiểu ra, mình đã bỏ lỡ thứ thực sự quan trọng nhất.
Người cha gần như phát điên ôm con gái đến một mảnh đất xanh.
Cầu nguyện. Cầu xin Thần cứu con gái mình, ngoài ra không mong cầu gì khác.
Có lẽ ngay cả bản thân người cha cũng không thể mô tả được, ngày đó, đêm đó, đường nét xanh tươi của nơi đó.
Tóm lại, điều kỳ diệu đã xảy ra. Con gái đã mở mắt trở lại.
Từ đó về sau, đôi vợ chồng đã hạ quyết tâm.
"Được ở bên đứa trẻ này" chính là ước nguyện lớn nhất của họ.
Để bù đắp thời gian đã nợ con, để đền đáp ân huệ mà thị trấn đã ban tặng.
Chúng tôi đã bắt đầu leo lên. Con dốc rất rất dài đó...
● Gặp gỡ
Nhiều năm sau, vào một mùa xuân, trước cổng một trường cấp ba trong thị trấn.
Dưới con dốc dài, cô gái nhút nhát và hướng nội đã dừng bước không tiến lên.
Một chàng trai từ phía sau đã đẩy cô một cái, cô gái cuối cùng cũng cất bước.
Cứ thế, họ đã quen biết nhau.
Cô gái yếu ớt từng được điều kỳ diệu của thị trấn cứu sống, Furukawa Nagisa.
Chàng trai với tâm hồn dịu dàng, trong ký ức không tìm thấy tình cảm gia đình, Okazaki Tomoya.
Nếu cuộc gặp gỡ này là định mệnh, có lẽ ngoài bản thân họ ra, không ai có thể tùy tiện khẳng định liệu đây có phải là một cuộc gặp gỡ tốt đẹp hay không.
Ngay cả họ của hiện tại, cũng không thể trả lời câu hỏi này.
Con dốc dài đó vô tình đã tấu lên khúc dạo đầu của câu chuyện.
Phía trước con dốc rốt cuộc có gì đang chờ đợi, họ đều không hề hay biết.
Ít nhất, nhiều năm sau khi người ta nhắc đến cuộc gặp gỡ này, khóe môi đều sẽ nở một nụ cười mãn nguyện.
"Nếu được... tôi muốn tái lập câu lạc bộ kịch."
● Học viện
Tái lập câu lạc bộ kịch.
Đây là ước mơ lớn nhất của Nagisa, người đã phải lưu ban một năm vì bệnh.
Để đạt được mục tiêu này, cô ấy và Tomoya cùng các bạn đã cùng nhau cố gắng.
Mặc dù nhiều lần gặp thất bại, nhưng dưới sự động viên của cha mẹ, Akio và Sanae cùng với bạn bè, Nagisa cuối cùng đã hoàn thành xuất sắc một buổi biểu diễn.
Ước mơ đã thành hiện thực, nhưng Nagisa lại ngã bệnh. Đó là căn bệnh quái ác đã đeo bám cô từ nhỏ.
Tomoya, người đã sớm quyết định hai người sẽ nương tựa vào nhau, cùng nhau tiến bước, mỗi ngày đều đến thăm Nagisa luôn mỉm cười đón chào.
Hai người mong chờ một ngày có thể cùng nhau đi trên con dốc đó một lần nữa.
Cuối cùng, Nagisa đã bình phục, nhưng lại không thể không lưu ban thêm một năm nữa.
Tomoya mang theo nỗi tiếc nuối một mình tham gia lễ tốt nghiệp.
Khi trở về, điều cậu nhìn thấy vẫn là nụ cười của Nagisa.
"Lần tới, sẽ đến lượt tôi tốt nghiệp."
Hãy để chúng ta nương tựa vào nhau, cùng nhau sống tiếp nhé...
● Sống chung
Năm mới, Nagisa lấy hết dũng khí để bắt đầu lại cuộc sống học đường.
Để bản thân trở nên mạnh mẽ, để hoàn thành ước nguyện của mình.
Tomoya từ chối ý tốt của vợ chồng nhà Furukawa, tìm một công việc mới và cùng Nagisa bắt đầu cuộc sống mới bên ngoài.
Cũng để bản thân trở nên mạnh mẽ, đồng thời hơn nữa là để mang lại hạnh phúc thật sự cho Nagisa.
Mặc dù Nagisa vẫn còn hướng nội, nhưng cuộc sống học đường cũng dần khiến cô trở nên cởi mở hơn.
Mặc dù Tomoya vẫn còn có chút trẻ con, nhưng cậu cũng đang dần dần cảm nhận được ý nghĩa thật sự của cuộc sống.
Cuộc sống chung dưới một mái nhà, giống hệt như một gia đình.
Khi một lần nữa đối mặt với tốt nghiệp, Nagisa lại một lần nữa ngã bệnh.
Tomoya đã tập hợp những bạn học cũ và giáo viên của cô, tổ chức cho cô một buổi lễ tốt nghiệp đặc biệt.
Dưới những cánh hoa anh đào rơi, hai người cuối cùng lại một lần nữa sánh bước bên nhau trên con dốc đáng mơ ước đó.
Cuộc sống an nhàn chưa kéo dài được bao lâu, Tomoya đã nhận được tin cha cậu bị bắt vào tù.
Tomoya vì thế đã mất cơ hội có việc làm chính thức, đồng thời càng phải chịu đựng những lời đồn đại từ người dân trong thị trấn.
Nagisa lúc này đã nắm lấy tay Tomoya đang chịu đả kích lớn, hai người quyết định kết hôn, trở thành một "gia đình" thật sự.
Hãy dùng sự kiên cường của một người mẹ... để sinh ra đứa bé này.
● Ra đời
Cuộc sống hôn nhân dần đi vào quỹ đạo, việc Nagisa mang thai cũng mang lại niềm vui bất ngờ ngắn ngủi cho Tomoya và gia đình Furukawa.
Nhưng khi bệnh cũ của Nagisa tái phát, tất cả mọi người dường như từ đỉnh cao hạnh phúc rơi xuống vực sâu đau khổ.
Tomoya biết, cơ thể của Nagisa không thể chịu đựng được gánh nặng gấp đôi.
Vậy thì, rốt cuộc phải lựa chọn thế nào đây?
"Tôi sẽ sinh đứa bé này." Nagisa kiên định vô cùng trả lời như vậy.
Có lẽ đây là kết quả mà Tomoya đã dự liệu, nhưng cậu vẫn kinh ngạc.
Cô gái vẫn luôn ở bên mình này, vậy mà không biết từ lúc nào đã trở nên kiên cường đến thế.
Cùng với sự bất an về thị trấn trong ký ức dần biến mất, nỗi sợ hãi rằng Nagisa có lẽ sẽ rời xa mình luôn dày vò tâm trí Tomoya.
Một ngày nọ, Akio đưa Tomoya đến bên ngoài một công trường, và kể lại quá khứ mà ông đã quyết tâm không nhắc đến với người khác.
Đó chính là nơi Nagisa đã được cứu sống nhờ phép màu mười mấy năm về trước, mảnh đất xanh đã biến mất đó.
Vào một đêm mùa xuân của năm mới, Nagisa cuối cùng cũng chuyển dạ.
Tomoya từ đầu đến cuối không buông bàn tay tái nhợt của Nagisa, cho đến khi tiếng khóc của em bé vang lên trong căn phòng nhỏ.
Nagisa mỉm cười, cô ấy đã chiến thắng. Rất nhanh sau đó lại nhắm mắt lại.
Tomoya phát điên, trong tích tắc, cậu dường như thấy bóng dáng Nagisa lướt qua mình, bước về phía con dốc dài...
...Kết thúc.
"Con muốn ở cùng với bố..."
● Cha và con gái
Thoáng chốc, đã năm năm trôi qua. Tomoya, mất đi trụ cột sinh tồn, sống qua ngày nhờ quán tính của cơ thể.
Con gái Ushio gửi ở nhà Furukawa, ngày một lớn lên, nhưng Tomoya lại luôn không thể đối diện trực diện với sinh linh bé bỏng này.
Bởi vì ở đó, có sinh mệnh vốn thuộc về người quan trọng của mình...
Đồng thời Tomoya cũng cho rằng, sự lạnh nhạt của mình đã khiến Ushio cảm thấy chán ghét.
Cho đến tuần lễ vàng năm đó, vợ chồng nhà Furukawa đã khéo léo sắp xếp cho hai cha con đi du lịch.
Trong chuyến du lịch không quá dài này, Tomoya cuối cùng cũng hiểu được tấm lòng thật sự của cha mình.
Trở về cánh đồng lúa từng cùng cha đi qua vô số lần, con gái cậu đang cố gắng tìm kiếm món quà đầu tiên mà cậu tặng cho bé...
Phải rồi, Ushio vẫn luôn cô đơn. Bé vẫn luôn mong chờ ngày được khóc trong vòng tay bố đến.
Trên chuyến tàu điện trở về, Tomoya cuối cùng cũng kể cho Ushio nghe câu chuyện về Nagisa, mẹ của đứa bé.
Một câu chuyện rất rất dài, về hai người không nên chia lìa, gặp gỡ, cho đến khi chia ly.
Bao nhiêu năm đã trôi qua, Tomoya cuối cùng cũng đối mặt với sự thật này, lần đầu tiên khóc trước mặt con gái mình.
Giờ phút này, cậu cũng đã thành công lấy lại được thứ quan trọng nhất đối với mình, sự tự tin của một người cha, và trách nhiệm.
"Bố ơi, con yêu bố nhất..."
● Chuyện tuyết
Cuối cùng thì cũng kết thúc rồi nhỉ, những ngày tháng đau khổ. Tomoya nghĩ như vậy.
Sau khi cuộc sống cùng Ushio bắt đầu, Tomoya đã cẩn trọng xây dựng nên hạnh phúc đã mong chờ bấy lâu từ từng chút một trong cuộc sống.
Tuy nhiên, căn bệnh đã cướp đi sinh mạng của Nagisa lại một lần nữa xảy ra trên người Ushio.
Tomoya, người đã từ bỏ tất cả vì Ushio, cùng với Ushio, bắt đầu chuyến đi cuối cùng của họ.
Trong đêm tuyết rơi, hai bóng dáng một cao một thấp tiến về phía cánh đồng lúa trong ký ức, nơi không thể nào đến được.
Đó là cô con gái bé nhỏ đang đuổi theo bóng dáng người cha mở lòng khóc...
Đó là người cha trẻ đang tìm kiếm bóng dáng con gái vô tư chạy nhảy...
"Bố ơi... bây giờ đã lên tàu rồi sao?"
"Ừm... đã lên tàu rồi đấy..."
"Bố ơi... con yêu bố nhất..."
Dường như thời gian dừng lại tại khoảnh khắc này, dường như thế giới kết thúc tại khoảnh khắc này.
Vô số bông tuyết rơi xuống, vô số ánh sáng bay lên, tất cả tan biến theo gió, tất cả bị bóng đêm bao trùm.
Chỉ còn lại một thế giới trắng xóa vô cùng cô đơn, không một bóng người, xa xăm không bờ bến...
Nagisa (渚) ý chỉ bờ biển, là nơi thủy triều lên xuống.
● Nagisa và Ushio
Nagisa, người chỉ mong cầu cảnh mọi người cùng nhau nỗ lực vì một mục tiêu.
Nagisa, người bất kể suy nghĩ điều gì cũng luôn nghĩ đến người khác trước tiên.
Nagisa, người tin sâu sắc rằng tất cả mọi người trên thế giới đều có thể yêu thương nhau như gia đình dango.
Nagisa, người luôn ở bên hỗ trợ cậu, luôn xuất hiện bên cậu vào những thời điểm quan trọng nhất.
Nagisa, người dần trở nên kiên cường, kiên cường đến mức không màng bản thân, sinh ra con gái.
Cô gái mà Tomoya yêu, chính là một cô gái như vậy.
Trải qua bao khó khăn đau khổ, bao tháng ngày lãng phí buồn bã, khi hạnh phúc đến, cô gái lại rời xa cậu.
Năm năm, trong năm năm Tomoya mất mát, Ushio chỉ lặng lẽ nhìn từ xa, mong chờ, một ngày nào đó có thể chạy vào vòng tay bố.
Có lẽ Tomoya sẽ không nhìn thấy bóng dáng Ushio một mình khóc trong nhà vệ sinh
Bởi vì khi cậu biết được điều đó, Ushio đã không còn cô đơn nữa.
Ushio là một đứa trẻ kiên cường, Tomoya biết. Nhưng Tomoya biết, Ushio hơn nữa là một đứa trẻ yếu ớt.
Đôi mắt trong veo đó, cơ thể gầy gò đó, từ khi sinh ra đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi buồn.
Cho đến giây phút cuối cùng, Ushio với bóng dáng bố hiện lên trong mắt, nụ cười của bé vẫn tỏa ra ánh sáng hạnh phúc.
Đó, là một câu chuyện vô cùng vô cùng buồn...
● Câu chuyện
Nơi đó, là một thế giới vô cùng vô cùng buồn bã, vô cùng vô cùng cô đơn.
Bầu trời rộng lớn như muốn nuốt chửng vạn vật, mặt đất hoang tàn như vừa bị lửa dữ càn quét.
Trên không, còn lơ lửng rất nhiều ánh sáng huyền bí.
...Nơi đó, không phải thế giới của con người.
Sinh vật duy nhất có trái tim trong thế giới này, cô gái vẫn luôn cô đơn đã tìm thấy một viên ánh sáng đặc biệt.
Cô gái đã làm ra một con búp bê từ ánh sáng để làm cơ thể.
Con búp bê mất đi ký ức trước đây, cảm nhận được nỗi buồn kéo dài của cô gái, liền luôn luôn ở bên cô gái.
Cứ thế, có con búp bê bầu bạn, cô gái cuối cùng cũng không còn cô đơn nữa.
Dần dần, thế giới hoang tàn trở nên lạnh lẽo hơn, những đám mây trắng từ xa từ từ tiến đến gần.
Thế giới này, cũng đã đón chào mùa đông. Đồng thời, cô gái cũng dần trở nên không thể cử động được nữa.
Không có cô gái, con búp bê cũng cảm thấy cô đơn, thiếu vắng cô gái, con búp bê càng cảm thấy buồn bã.
Một cảm xúc dâng trào từ sâu thẳm trái tim, nó nhất định phải đưa cô gái rời khỏi nơi đây, đến một thế giới ấm áp không có cô đơn.
Cô gái biết không thể thoát khỏi sự kết thúc của thế giới này, nhưng để không làm con búp bê thất vọng, vẫn cùng nó đi về phía xa xăm không có điểm cuối.
Hãy đến thế giới bên kia, tìm kiếm ánh sáng nhé...
● Kết thúc
Trắng xóa, trắng xóa vô tận. Mọi thứ đều sẽ bị tuyết lớn vùi lấp.
Thế giới này sẽ tiếp tục quá trình kết thúc của nó.
Cô gái tỉnh dậy lần cuối cùng cuối cùng cũng nhớ lại tất cả mọi thứ, quyết định ở lại thế giới này.
...Bởi vì, cô ấy không thể tự mình rời đi, ít nhất là bây giờ.
Cô gái nói với con búp bê những gì nó nên làm.
Đó chính là quay trở lại thế giới tươi đẹp trong sâu thẳm ký ức của nó, quay trở lại ngày tháng quan trọng đó.
Nơi đó mới là điểm đến thực sự của chuyến đi tránh đông này của con búp bê.
Mặc dù con búp bê không muốn đến mức nào, cũng không thể lay chuyển quyết định của cô gái.
Gió nổi lên rồi. Trong gió, con búp bê dường như hồi tưởng lại một khung cảnh mùa xuân.
Đồng thời, cô gái cất tiếng hát một bài ca dường như rất đỗi thân thương.
Hai người cười, hát, thế giới không người này đã không còn buồn bã nữa.
Một cơn gió mạnh thổi qua, cơ thể con búp bê tan vỡ. Điều cuối cùng nó nhìn thấy, là bóng dáng cô gái đang gọi mình.
"...Bố ơi, tạm biệt..."
Cho dù là chuyện vui hay chuyện hạnh phúc, đi tìm lại không phải là được sao?
● Hành trình
Sau khi một chuyến đi đầy tuyệt vọng kết thúc, một chuyến đi khác liền bắt đầu.
Đó là một hành trình rất rất dài.
Có lẽ tất cả đều không có ý nghĩa cũng không chừng, có lẽ không thể thay đổi được gì cũng không chừng.
Nhưng để cứu hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, cậu vẫn đứng ở đó.
Ngày đó, con dốc dưới những cánh anh đào rơi...
"Được rồi, đi thôi."
Vô số lần gặp gỡ, vô số nỗi nhớ, bắt đầu từ đây.
Trái tim của vô số người trong thị trấn, vì thế dần dần gắn kết lại với nhau...
Sakagami Tomoyo
"Tôi... chỉ cần ở bên Tomoya là đủ hạnh phúc rồi."
● Những suy nghĩ khác biệt
Tomoyo, người từng tạo nên truyền thuyết về nữ cường nhân mạnh nhất thị trấn, xuất sắc cả về học vấn lẫn đạo đức, lấy mục tiêu trở thành hội trưởng hội học sinh.
Tomoya, học sinh cá biệt nổi tiếng của trường, lười biếng, bừa bãi.
Sự kết hợp của hai người này có lẽ sẽ khiến hầu hết mọi người bất ngờ, nhưng thực chất, họ lại có nỗi cô đơn tương đồng.
Đối với Tomoyo, Tomoya đã mang đến sự ấm áp đã lâu không có; đối với Tomoya, Tomoyo đã trở thành chỗ dựa duy nhất của cậu.
Khi mọi người biết được điều này, sự kết hợp của họ lại trở nên hiển nhiên đến vậy.
Tuy nhiên, hai người lại đang tiến về hai hướng khác nhau.
Tomoyo của giờ phút này, có lý do để không thể không cố gắng, có mục tiêu không thể từ bỏ.
Tomoyo biết điều này, nhưng lại đã bị tình cảm của mình che mờ đôi mắt.
Để không làm bánh răng mất phương hướng, để tình yêu của mình không trở thành gánh nặng cho Tomoyo, Tomoya đã chọn chia tay.
Xuân đi hạ đến, hạ đi thu đến, thu đi đông đến, hai người vẫn luôn sống theo hướng đi riêng của mình.
Trên con dốc tuyết bay lất phất, nơi chia tay đó.
Cô gái đã thực hiện được ước mơ một lần nữa xuất hiện trước mặt chàng trai đã dừng bước tiến.
Hãy cầu nguyện một lần nữa, để hai người tiếp tục ở bên nhau...
Cái gọi là gia đình, dù không phải là một gia đình thực sự cũng được.
● Sự tồn tại của gia đình
Đối với nhiều người, đều có lý do để không thể lãng phí thời gian.
Lý do này không phải là tình yêu cũng không phải là thứ gì đó thật vĩ đại, mà chính là "gia đình".
Khi Tomoyo thổ lộ tất cả mọi chuyện với Tomoya, cô ấy đã nói như vậy.
Khi em trai dùng chính cơ thể mình để bảo vệ sự tồn tại của gia đình,
Cô ấy cuối cùng cũng nghĩ đến việc nhất định phải làm gì đó cho em trai, cho gia đình này.
Đó chính là bảo vệ hai hàng cây anh đào bên cạnh con dốc đó, để có thể một lần nữa cùng em trai sánh bước qua khung cảnh đầy kỷ niệm đó.
Tuy nhiên, điều này không chỉ vì gia đình của riêng cô ấy.
Cô ấy, từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm gia đình vì cha mẹ bất hòa, đã cảm nhận được sự ấm áp từ nơi khác.
Mặc dù không phải là một gia đình thực sự, nhưng sự quan tâm lẫn nhau giữa người với người cũng đã tạo nên sự tồn tại của gia đình.
Vì thế cô ấy vẫn luôn cố gắng, vì mọi người, vì "gia đình" của chính mình.
Quả thật, đúng như Tomoya đã cảm nhận, Tomoyo chính là một người cao thượng như vậy.
Dường như đã chứng minh rằng "gia đình" có thể trở thành sức mạnh nâng đỡ con người,
Cuối cùng cô ấy đã trải qua thử thách, thực hiện được ước nguyện giản dị mà cao cả đó.
Trên con dốc đầy cây anh đào, bên cạnh cô ấy, điều Tomoya nhìn thấy, là nụ cười hạnh phúc và xinh đẹp của cô.
Chị em Fujibayashi
"Tôi thích cậu... cho nên đừng dịu dàng với tôi nữa..."
● Tính cách đối lập, trái tim đồng điệu
Có lẽ người ngoài đã không còn rõ Kyou đã quen biết Sunohara và Tomoya như thế nào,
Nhưng không nghi ngờ gì nữa, Kyou là người bạn duy nhất của họ.
Tính cách nóng nảy, thẳng thắn, cô ấy luôn giúp đỡ người khác theo cách của riêng mình, bất kể là bạn bè, người thân, hay thậm chí là những người không liên quan đến mình.
Nụ cười rạng rỡ của cô ấy luôn có thể xua tan nỗi buồn trong lòng mọi người.
Là em gái sinh đôi, tính cách của Ryou có thể nói là hoàn toàn đối lập với chị.
Ryou, người thích những thứ nữ tính hơn như bói toán, nhút nhát, e thẹn, không giỏi bày tỏ nội tâm của mình.
Cô ấy thường âm thầm cố gắng ở những nơi người khác không nhìn thấy, và cũng sẽ tự trách sâu sắc về những sai lầm thỉnh thoảng mắc phải.
Không biết từ bao giờ, Kyou bắt đầu bị Tomoya thu hút.
Ryou, người luôn để ý đến tâm tư của chị gái, cũng vì thế mà trong lòng đã lưu lại bóng dáng của Tomoya.
Nỗi nhớ không thể nói thành lời, và tình yêu giấu kín trong tim,
Mặc dù hình ảnh hai chị em giống nhau nhưng lại khác biệt, Tomoya ít nhất cũng tin sâu sắc rằng, đó là cùng một cảm xúc của họ.
"Tomoya, tôi thích cậu!"
● Hạnh phúc nhẹ nhàng
Biết có một người đang âm thầm cố gắng vì mình, cảm giác đó thế nào?
Biết có một người luôn giấu kín nỗi nhớ về mình trong tim, cảm giác đó lại thế nào?
Đúng vậy, tất cả đều là......hạnh phúc.
Dù Okazaki Tomoya chọn Kyou hay Ryou, cậu ấy đều hạnh phúc.
Kyou bướng bỉnh và độc đoán để thể hiện tấm lòng chân thật.
Ryou đỏ bừng mặt vì ngượng ngùng.
Họ, đều khiến cuộc sống của Tomoya tràn ngập hạnh phúc nhẹ nhàng, và hơi thở của tình yêu.
Hạnh phúc, không phải thứ gì đó quá xa vời; tình yêu, cũng không phải thứ gì đó quá thâm sâu.
Một mối tình bình dị, một thứ tình thân mộc mạc, cùng tình bạn cao quý trong sáng như nước suối...
Không nhất thiết phải kinh thiên động địa, không nhất thiết phải thề non hẹn biển,
Hạnh phúc mà con người tìm kiếm ngay bên mình, tình yêu mà con người khao khát nằm ngay trong tim mình.
Ichinose Kotomi
"Dù không thể gặp mặt... tôi cũng có thể nhìn thấy cậu sao?"
● Tình thân du khắp thế giới
Vì sợ hãi phải trải nghiệm lại nỗi đau mất đi người quan trọng,
Kotomi đã phong bế nội tâm, nhốt mình vào thế giới sách, vào nỗi nhớ cha mẹ.
Để đọc hiểu sách của cha mẹ, cô ấy đã nỗ lực học tập.
Để theo dấu cha mẹ, cô ấy đã cắt toàn bộ tên cha mẹ khỏi tất cả các cuốn sách.
Tình cảm của Kotomi dành cho Tomoya, là thuần khiết.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ấy đã nhận ra cậu thiếu niên biến mất khỏi mắt mình hơn mười năm trước.
Cô ấy âm thầm vui mừng, mong đợi, và dưới sự giúp đỡ của Tomoya cùng những người bạn,
Từng chút một tích góp dũng khí, từng bước tiến ra thế giới bên ngoài.
Không thể phủ nhận, cuộc gặp lại của Kotomi và Tomoya ít nhiều mang chút vương tục, nhưng đồng thời, tất cả lại thật lẽ đương nhiên.
Lấy đó làm cơ duyên, cuối cùng cô ấy đã chấp nhận thực tại và thế giới này.
Món quà sinh nhật đến muộn mười mấy năm sau khi du khắp thế giới, trở về trong vòng tay cô ấy,
Tình thân từ cha mẹ sau khi truyền khắp thế giới, cuối cùng đã đi vào trái tim cô gái nhỏ.
Thế giới thật tươi đẹp.......
● Tình yêu thế giới
"Nếu tìm thấy chiếc hộp này, xin hãy giao lại cho con gái tôi"
Có thể tưởng tượng được không, chỉ nhờ một câu nói này, một chiếc hộp lại có thể du khắp thế giới, và được chuyển đến tay con gái?
Một người tìm thấy chiếc hộp, giao cho người khác, cứ thế lặp đi lặp lại, và truyền khắp thế giới.
Giữa chừng bất kỳ khâu nào cũng không được sai sót, quá trình này thực sự vô cùng khó khăn.
Mọi người trên thế giới hiểu tình cảm của cha mẹ dành cho con gái, vì thế, phép màu này đã tiếp diễn.
Cha mẹ yêu sâu sắc con gái, cha mẹ tin tưởng thế giới.
Thế giới vừa truyền tải tình yêu của cha mẹ, vừa truyền tải sự quan tâm của mọi người đối với tình thân này.
Tình cảm này, cuối cùng đã hội tụ thành một thứ tình yêu thế giới vĩ đại, tình yêu nhân loại.
"Thế giới thật tươi đẹp."
Bài luận cuộc đời quan trọng nhất của hai nhà vật lý học vĩ đại,
Là thổ lộ tình yêu của họ dành cho con gái, cùng vẻ đẹp của thế giới.
Cuối cùng, tính đúng đắn của bài luận này cũng đã được chứng minh một cách mạnh mẽ nhờ hành động tốt đẹp của mọi người trên toàn thế giới.
Ibuki Fuko
"Chúc mừng chị, chị gái, chúc chị mãi mãi hạnh phúc."
● Khắc tạc tâm nguyện
Chị gái Kouko không nghi ngờ gì nữa là người quan trọng nhất trong trái tim Fuko.
Hạnh phúc của Kouko cũng là ước nguyện lớn nhất của cô ấy.
Fuko biết tấm lòng của chị gái, vì để chị gái có được hạnh phúc xứng đáng, cô ấy sẵn sàng hy sinh tất cả, ngay cả hạnh phúc của bản thân.
Vì thế, nhờ sức mạnh của những viên ngọc ánh sáng, cô ấy dù trong cơn hôn mê vẫn trở về ngôi trường này, nơi quan trọng của chị gái.
Cô bé lập dị này, bướng bỉnh, tự cao, đôi khi thậm chí còn vô lý gây sự,
Luôn ở nơi không có người khắc sao biển gỗ, khắc tạc tâm nguyện.
Dù tay đầy vết thương, dù bị người khác chế giễu,
Cô ấy cũng chỉ tập trung sự chú ý vào đôi tay, giấu nỗi khổ vào trong lòng, vì, chính là nụ cười hạnh phúc của chị gái.
Cho đến khi Tomoya phát hiện ra cô ấy, đến gần cô ấy, đưa nhiều bạn bè đến bên cô ấy.
Dưới sự nỗ lực hết mình của Fuko, tâm nguyện của cô ấy đã được truyền đến trái tim mọi người.
Chị gái Kouko cuối cùng cũng quyết định nắm bắt hạnh phúc của mình.
Khi mọi người đang ăn mừng đám cưới của Kouko, Tomoya lại cúi đầu ủ rũ vì Fuko biến mất.
Còn chị gái Kouko, điều cô ấy nhìn thấy là bóng dáng cô bé ngốc nghếch, gửi đi lời chúc phúc.
Khoảnh khắc này, Tomoya đã hiểu ra, trái tim của hai chị em này, từ ban đầu đã không hề tách rời...
Ước nguyện của Fuko đã thành hiện thực. Đồng thời, điều khiến mọi người mừng rỡ hơn nữa là
Nhiều ngày sau đó, Fuko lại xuất hiện trước mặt Tomoya, và dũng cảm trao sao biển, gửi đi lời thỉnh cầu,
Đã không còn là cô bé cô đơn khiến chị gái lo lắng như trước nữa.
Có người vì ngày này đến... đã luôn cố gắng... với sức mạnh của một người...
Cô ấy đã thu thập vô số lời chúc phúc... vẫn luôn ở bên cậu...
● Don't Forget Me
Fuko xuất hiện dưới dạng thể ý niệm mang trong mình nỗi buồn khôn tả.
Một khi mọi người quên đi cô ấy, thì sự tồn tại của cô ấy sẽ bị phủ nhận, thậm chí bị xóa bỏ.
Khi Tomoya hiểu được sự thật tàn khốc này, cảm giác về sự tồn tại của Fuko đã vô cùng yếu ớt.
Đến khi ngay cả gia đình Furukawa có mối liên kết sâu sắc với thị trấn cũng dần không cảm nhận được Fuko nữa,
Tomoya trong lòng tràn ngập sự bi tráng và hoảng sợ chưa từng có.
Một cô gái vì người mình yêu mà liều mạng như vậy, chẳng lẽ không có cách nào giúp cô ấy sao?!
Cuối cùng, Tomoya, người thậm chí đã quên cả Fuko, dưới sự nhắc nhở của thầy Yukimura, lại một lần nữa nhìn thấy cô bé vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Lúc này, cậu ấy đã hiểu ra.
Điều cậu ấy và những người khác có thể làm cho Fuko, chính là yêu cô ấy, và đừng quên cảm xúc của tình yêu này.
Chính vì yêu sâu sắc một người, sự tồn tại của người đó mới có thể thường trú trong tim mình.
Chính vì mọi người không quên cảm xúc này, sự tồn tại của người mình yêu mới trở nên đẹp đẽ đến vậy.
Người dân trong thị trấn cuối cùng đã không quên sự tồn tại của Fuko.
Trong sâu thẳm ký ức của họ mãi mãi tồn tại một cô bé tay cầm sao biển gỗ, bóng dáng đang cố gắng hết mình.
Trái tim chị gái Kouko yêu Fuko, vào khoảnh khắc cuối cùng đã phá vỡ được mọi ràng buộc, nhận được lời chúc phúc chân thành từ Fuko.
Miyazawa Yukine
"Làm tổn thương người khác chính là làm tổn thương mình, vì vậy họ cần người có thể giao tiếp mà không làm tổn thương mình."
● Nơi nương tựa của những kẻ bất hảo
Yukine mất đi người anh trai bất hảo đã vực dậy dưới sự bao vây của đồng bọn anh trai.
Ánh sáng trong trái tim những kẻ bất hảo đã giúp cô ấy hiểu được lý do tại sao trước đây mình lại cam tâm tình nguyện trở thành bất hảo, càng giúp cô ấy hiểu được chân lý của lòng người.
Thế là cô ấy với cùng một tâm trạng đã nhanh chóng hòa nhập vào giữa những kẻ bất hảo,
Cùng họ chia sẻ niềm vui, cùng họ chia sẻ nỗi đau, giải tỏa phiền muộn.
Yukine tin rằng lòng người luôn tốt đẹp, dùng trái tim dịu dàng đối xử với mỗi kẻ bất hảo, lắng nghe những lời than thở của họ.
Để nhóm người không có địa vị trong xã hội này có được nơi nương tựa cho riêng mình.
Sau cuộc gặp gỡ tình cờ, Tomoya bị nhân cách của Yukine thu hút, và chứng kiến tình cảm đặc biệt giữa cô ấy và những kẻ bất hảo.
Đó, là một nhóm đặc biệt, là một đại gia đình đặc biệt được tạo thành bởi một nhóm người đặc biệt.
Sau khi hiểu thế giới xung quanh Yukine, Tomoya càng hiểu rõ hơn,
Phía sau trái tim mạnh mẽ và nhân hậu của Yukine, cũng có một trái tim thiếu nữ cần được an ủi.
Ngày đặc biệt đó, trước mộ anh trai Yukine, nơi ánh sáng trong lòng mọi người tụ họp,
Tomoya đã dùng hành động để thể hiện quyết tâm trở thành chỗ dựa cho Yukine.
"Vì người khác và vì bản thân là như nhau. Bởi vì điều này cuối cùng cũng sẽ quay trở lại với mình. Giống như xoay vòng vậy."
● Vòng lặp của tình yêu
Hình ảnh của những thiếu niên bất hảo trong lòng mọi người, thường là kỳ dị, hung ác, thậm chí là đáng sợ.
Còn Yukine thì là một cô gái dịu dàng, lương thiện, tấm lòng rộng mở.
Chính cô gái như vậy, lại trở thành bãi cát tâm hồn duy nhất của những thiếu niên bất hảo.
Yukine tin rằng, bất kể là ai, nội tâm của họ đều giống nhau.
Đều tốt đẹp như nhau, và sở hữu cùng một ánh sáng.
Mọi người sống, yêu, và đau khổ theo những cách khác nhau, nhưng tất cả những điều này không phải lúc nào cũng được người khác thấu hiểu.
Tuy nhiên, chỉ cần tin rằng nội tâm của mọi người đều tốt đẹp,
Tin rằng nội tâm của mọi người là thông suốt, thì có thể dùng tấm lòng bình thường để quan tâm đến mỗi người.
Vâng, giữa người với người, không có sự khác biệt.
Mọi ràng buộc gắn kết mọi người lại với nhau, thế giới vì thế cùng nhau xoay chuyển.
Những cảm xúc khác nhau tồn tại trong lòng mọi người, cuộc sống vì thế trở nên muôn màu muôn vẻ.
Giống như vòng lặp của tình yêu trong trái tim Yukine, dùng trái tim mình để tin tưởng, để thấu hiểu người khác,
Khi cậu làm tổn thương người khác, cuối cùng chính cậu sẽ cảm thấy buồn đau.
Khi cậu yêu người khác, hạnh phúc cũng sẽ hiện rõ trên gương mặt của cậu.
Sagara Misae
"Haizz, thật hết cách với cậu..."
● Tiếng thở dài dịu dàng
Misae, quản lý ký túc xá nam sinh, được các nam sinh xem như một sự tồn tại giống nữ thần không phải không có lý do.
Ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp và những truyền thuyết về trường học cô ấy từng để lại trong quá khứ,
Điều khiến người ta khó quên nhất, vẫn là khả năng cô ấy có thể bình thản chấp nhận trái tim của tất cả mọi người.
Dù bất kỳ ai cầu xin giúp đỡ, dù cô ấy trông có vẻ bất lực đến đâu,
Cuối cùng, cô ấy vẫn sẽ thở dài, và trao đi sự quan tâm của mình.
Cô ấy chính là một người phụ nữ như vậy. Không thể bỏ mặc bất kỳ ai, không đành lòng để hy vọng của người khác tan biến.
Tomoya trong vô thức bị cô ấy thu hút, từng chút một bước vào cuộc sống của cô ấy.
Dần dần Tomoya hiểu ra, điều cậu ấy thích, chính là vẻ mặt bất lực nhưng dịu dàng của cô ấy.
Dưới sự nỗ lực của Tomoya, Misae, người bề ngoài sống những ngày tháng vui vẻ, cuối cùng cũng tiết lộ quá khứ không ai biết của mình.
Cho đến khi hiểu được lý do thật sự Misae, người vốn tốt nghiệp từ ngôi trường này, lại quay trở về...
"Ước nguyện của tôi là... xin cậu hãy ở lại bên tôi mãi mãi."
● Tình yêu phi vật hóa
Vài năm trước, có một thiếu niên vì lời động viên đơn giản của cô gái mà lấy lại được niềm tin vào cuộc sống.
Thiếu niên gửi gắm tâm nguyện báo ơn, cùng phép màu của những viên ngọc ánh sáng cho chú mèo nhỏ mình nuôi.
Sau khi thiếu niên qua đời, chú mèo nhờ sức mạnh của những viên ngọc ánh sáng hóa thành hình người, thừa kế tâm nguyện ấy mà đến bên cô gái.
Cuối cùng sau khi ở bên cô gái, nó đã nhớ lại sứ mệnh của mình.
Mà nào ngờ những viên ngọc ánh sáng đã không còn, phép màu cũng sẽ không đến nữa.
Đối mặt với lời thỉnh cầu của "thiếu niên", cô gái lần đầu tiên nghiêm túc nói ra ước nguyện của mình: "Xin cậu hãy ở lại bên tôi mãi mãi."
"Thiếu niên" đã hứa với cô gái, nhưng sau đó không bao giờ xuất hiện trước mặt cô gái nữa,
Thay vào đó, là một chú mèo nhỏ quen thuộc luôn quấn quýt bên cô gái.
Cô gái không biết sự thật thì chỉ có thể ôm chú mèo nhỏ, chờ đợi cậu thiếu niên trong lòng trở về...
Khi tất cả mọi thứ đã qua đi, mọi người sẽ nhìn nhận tình cảm vừa xa vời lại vừa gần gũi này như thế nào?
Shima giao tâm nguyện cho chú mèo nhỏ, là sai lầm sao?
Không, cậu ấy ngây thơ tin rằng, vạn vật trên thế giới đều hiểu ngôn ngữ của tình yêu.
Vậy thì quyết định của chú mèo nhỏ hóa thành Shima, liệu có sai lầm không?
Mặc dù Misae vì thế mà chìm vào nỗi buồn kéo dài, nhưng đồng thời điều đó cũng khiến cô ấy tràn đầy hy vọng vào cuộc sống.
Tình yêu không qua vật hóa này vì thế trở nên vĩnh cửu, và cuối cùng đã vượt qua tình yêu đôi lứa.
"Shima" không muốn Misae tiếp tục chờ đợi, đã giao tương lai cho Tomoya.
Chỉ cần vững tin vào trái tim mình, ước nguyện của con người nhất định sẽ thành hiện thực.
Tin rằng ước nguyện của thiếu niên đã mất, cuối cùng có thể cùng với ước nguyện của Tomoya, mang lại hạnh phúc mới cho Misae.
Hiiragi Kappei
"...Dù mất đi đôi chân, cậu vẫn còn đôi tay để ôm tôi..."
● Bước đi một mình trong đời
Kappei đến trong cuộc sống thường ngày ở thị trấn, gặp Ryou, và hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Cả Tomoya lẫn Kyou đều có vẻ bất ngờ trước sự việc đột ngột này.
Kappei luôn đến đi không dấu vết là người ngây thơ, cẩu thả, với tư cách là người ngoài, cậu ấy đã nảy sinh lòng khao khát đối với thị trấn đặc biệt này.
Lúc đó, vẻ mặt say mê trong bầu không khí ấm áp của thị trấn đã nói cho Tomoya biết, cậu ấy khao khát một cuộc sống tốt đẹp.
Tuy nhiên, những ngày tháng yên bình đã sụp đổ hoàn toàn sau khi thân phận của Kappei bị phơi bày ra thế giới.
U xương, ung thư, cuộc đời vận động viên.
Những câu chữ hỗn loạn, tiếng khóc đau đớn của Ryou, lời xin lỗi bất lực của Kappei, Tomoya lại một lần nữa không biết làm sao.
Đối với Kappei, người vốn là vận động viên, việc mất đi đôi chân thực sự có nghĩa là mất đi ý nghĩa của sự sống.
Vì thế cậu ấy mới quyết định dùng thời gian còn lại của mình, dùng đôi chân của mình, đi hết chặng đường cuối cùng của cuộc đời.
Đôi chân từng là nguồn sức mạnh, là niềm tự hào, là niềm tin của cậu ấy... thực sự không còn cách nào sao?!
Dưới sự chỉ dẫn của Yoshino, tiền bối trong cuộc đời, Tomoya và Ryou đã hiểu ra,
Kappei đang mất đi động lực sống lúc này, thứ cậu ấy cần không phải là thuyết phục, mà là sự ủng hộ.
Dưới sự nỗ lực của họ, Kappei cũng đã tìm thấy ý nghĩa mới của cuộc đời:
Dù cuộc đời của một vận động viên đã kết thúc, nhưng con đường sống của một con người vẫn còn rất dài.
Vì thế, nước mắt biết ơn trong mắt Kappei trên giường bệnh lấp lánh, nụ cười mãn nguyện trên mặt tỏa ra ánh sáng hạnh phúc.
Con người sống, có nghĩa là cậu ấy không đơn độc một mình.
● Lý do để sống
Ngay cả khi Kappei lúc đó chọn để cuộc đời mình cùng đôi chân chết đi,
Cũng không ai có tư cách trách móc cậu ấy, nhưng lại có người có tư cách để ủng hộ cậu ấy.
Đó chính là bạn bè, người thân, và người yêu của cậu ấy.
Con người đến thế giới này tiếp xúc, giao du với đủ loại người, từ đó xây dựng nên những mối quan hệ sâu sắc khác nhau.
Từ lúc đó trở đi, cuộc đời của một người không còn chỉ thuộc về riêng mình,
Ý nghĩa của việc một người sống cũng không còn chỉ vì bản thân.
Bởi vì chắc chắn có người sẽ vui mừng vì sự tồn tại của cậu, và chắc chắn có người sẽ đau buồn vì sự ra đi của cậu.
Mọi người nương tựa lẫn nhau, cùng nhau sống, vì người khác, và cũng vì bản thân.
Hãy thử nghĩ xem,
Một người sống, dùng trái tim mình ủng hộ người quan trọng, điều đó thật tuyệt vời biết bao?
Một người sống hạnh phúc vì những người ủng hộ mình, điều đó lại đẹp đẽ đến nhường nào?
Kappei vì cảm nhận được nỗi đau trong lòng những người có chung cảm xúc với mình,
Mới quyết định tiếp tục sống, vì một bản thân hoàn toàn mới, và cũng vì những người mình yêu thương mà sống.
Anh em nhà Sunohara
"Vì bây giờ tôi... có lẽ đang trải qua thời điểm quan trọng nhất trong đời..."
● Mảnh ghép hồi ức
Dù ngày thường Tomoya có trêu chọc Sunohara thế nào, Sunohara có ngốc nghếch ra sao,
Vào những thời điểm quan trọng, Sunohara vẫn sẽ vươn tay giúp đỡ người khác.
Ngay cả Tomoya, cũng hiểu rằng Sunohara thực ra vẫn luôn giúp đỡ mình.
Đối với hai người bạn này mà nói, đó là một sự biết ơn ngầm hiểu.
Tomoya và Sunohara, hai kẻ lập dị trong trường, trong mắt người khác luôn như hình với bóng.
Cùng vì tai nạn mà bị cắt đứt con đường tiến lên, họ trong lòng có nỗi buồn tương tự mà người khác khó hiểu được.
Dưới sự hướng dẫn của thầy Yukimura, hai người có thể thấu hiểu nhau đã nhanh chóng trở thành bạn thân,
Và trở thành nơi nương tựa duy nhất của nhau trong trường.
Ba năm thời gian trong cuộc đời chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi,
Hai người đã trải qua cuộc sống trung học khác với người thường, nhưng cũng vui vẻ không kém,
Khi nhìn lại những ký ức tươi đẹp được ghép thành từ từng mảnh tranh, trên mặt họ hiện lên nụ cười sảng khoái ban đầu.
Cả hai đều cảm ơn ân sư Yukimura, mừng vì cuộc gặp gỡ ban đầu của họ.
"Bây giờ anh trai sống thế nào rồi?"
● Anh em trong ký ức
Vì lo lắng tình hình cuộc sống của Sunohara, Mei đã từ quê đến thị trấn này.
Điều này đã khiến Tomoya, người vẫn tưởng tượng em gái Sunohara là sinh vật bí ẩn gì, vô cùng bất ngờ.
Bất ngờ khi Sunohara lại có một cô em gái hiểu chuyện và ngoan ngoãn như vậy.
Điều này cũng khiến Sunohara tìm đến Sanae, diễn một màn kịch tình yêu giả vờ náo nhiệt.
Mặc dù bề ngoài Sunohara làm vậy là vì sĩ diện và muốn Mei sớm về nhà, nhưng thực chất cũng là để em gái yên tâm.
Thấy anh trai thân mật với một đại mỹ nhân, Mei đương nhiên cũng bất ngờ.
Tất nhiên, cô bé cũng nhanh chóng hiểu ra đây chỉ là ý tưởng tồi của người anh trai ngốc nghếch mà thôi.
Mặc dù biết anh trai rất ngốc, rất vô dụng, rất luộm thuộm, nhưng cô bé vẫn tin rằng anh trai sẽ đứng ra khi mình gặp nguy hiểm.
Tomoya, lo lắng Sunohara mất đi chính mình, cũng lo lắng Mei đau lòng, vì thế cũng bắt đầu diễn kịch cùng Mei.
Chưa nói đến việc màn kịch này có đạt đến mức giả thành thật hay không, ít nhất mọi người đã thấy được hiệu quả.
Sunohara nghĩ cho Mei và Tomoya, Tomoya nghĩ cho Sunohara và Mei, nỗi nhớ thoáng qua này cũng đủ khiến người ta cảm động.
Tuy nhiên điều đáng nhớ nhất, vẫn là Mei đã liều mạng chạy vạy vì Sunohara,
Và Sunohara cuối cùng đã gầm lên "Dám ức hiếp Mei", nhảy ra như một anh hùng. Bóng dáng hai người họ cuối cùng chồng lên nhau.
Lúc đó, điều Tomoya nhìn thấy là em gái trong ký ức của Sunohara, là anh trai trong ký ức của Mei;
Là tình cảm anh em mộc mạc nhất trần gian, được dệt nên từ nỗi nhớ của hai người này.
Ibuki Kouko và Yoshino Yuusuke
"Tôi không muốn đứa bé ấy cảm thấy cô đơn."
● Dũng khí và hạnh phúc
Cô giáo đáng kính của Nagisa, người bạn thân thiết của Sanae, chị gái yêu thích nhất của Fuko,
Hình ảnh của Kouko trước khi cô ấy chính thức xuất hiện đã không còn là một điều bí ẩn.
Mái tóc ngắn óng ả, nụ cười dịu dàng khiến người ta khó quên ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Và quan trọng hơn, là trái tim cô ấy thấu hiểu lòng người, giỏi ban tặng dũng khí cho người khác.
Nagisa dưới sự quan tâm và động viên của cô ấy, từng chút một tích lũy động lực để tiến lên.
Yoshino dưới sự thấu hiểu và động viên của cô ấy, đã bước ra khỏi bóng tối, tìm lại niềm tin vào cuộc sống.
Fuko trong mắt cô ấy dần trở nên yếu ớt, để có thể cùng Fuko chia sẻ hạnh phúc của mình,
Cô ấy đã kéo dài vô hạn ngày hạnh phúc đến.
May mắn thay, thế giới cuối cùng vẫn tươi đẹp, trái tim người dân thị trấn luôn gắn kết với nhau.
Nagisa dần trở nên mạnh mẽ hơn đã quay lại bên cô ấy, khuyến khích cô ấy nắm bắt hạnh phúc của mình.
Yoshino-san, người đã quyết định hoàn thành lời hứa, đã tạo nên hạnh phúc cho cô ấy bằng một lối sống hoàn toàn mới.
Ngay cả Fuko, người đã mất ý thức, cũng cầu nguyện cho hạnh phúc của cô ấy ở nơi mà cô ấy không thể thấy.
Những người từng nhận được tình yêu thương từ Kouko-sensei, đều nỗ lực theo cách riêng của mình, và cùng nhau giúp cô ấy có được ngày mai xứng đáng.
Để hôm nay cũng được tình yêu soi chiếu... tôi làm việc vì điều đó.
●Hát vì Tình yêu
Đây là một câu chuyện ít người biết đến, xảy ra mười mấy năm trước.
Chàng trai yêu âm nhạc, dưới sự khuyến khích của nữ giáo viên trẻ, đã rời thị trấn mang theo một lời hứa.
Nhờ tài năng bẩm sinh và niềm đam mê âm nhạc, anh ấy nhanh chóng trở thành thần tượng của thế hệ trẻ.
Cùng với danh tiếng gia tăng, áp lực từ xã hội cũng ngày một lớn, cuối cùng chàng trai lạc lối, đã bước sai một bước dưới sức ép nặng nề.
Chàng trai mất đi tất cả, trở về điểm khởi đầu của giấc mơ, thứ anh ấy nhìn thấy là nụ cười không đổi sau nhiều năm.
Từ đó, chàng trai bắt đầu một hành trình tìm kiếm giấc mơ mới, hành trình theo đuổi hạnh phúc cho chủ nhân của nụ cười ấy.
Chàng trai bắt đầu lại âm nhạc của mình, không vì bất kỳ ai, mà chỉ vì người phụ nữ này.
Nhiều năm sau, khi Yoshino-san xuất hiện trước Tomoya và những người khác với tư cách là một thợ điện,
chắc hẳn anh ấy đã ngửi thấy một mùi hương tương tự như chính mình khi xưa.
Vì Kouko-sensei, anh ấy đã hiểu được cái đẹp của việc yêu một người và được một người yêu, đồng thời khi anh ấy mang lại hạnh phúc cho Kouko-sensei bằng cách bình dị,
anh ấy cũng đang dẫn lối cuộc đời cho thế hệ trẻ trong thị trấn, và lan truyền ngôn ngữ của tình yêu.
Okazaki Naoyuki
"Tomoya... con đã trưởng thành rồi..."
●Cha
Trong sâu thẳm ký ức của Tomoya, ẩn chứa một khoảng trời đất.
Đó là ký ức về một cánh đồng lúa vàng rộng lớn như biển cả trong mùa ấm áp, lay động trong làn gió ấm áp.
Cha. Cậu bé thơ ấu đã hiểu được ý nghĩa hạnh phúc mà hai từ này đại diện ở nơi đó.
Chuyện đó, đã là rất lâu về trước rồi, khi ấy, cha vẫn còn rất hạnh phúc.
Ông ấy đã cố gắng truyền đạt ý nghĩa cuộc sống cho con trai mình một cách hoàn hảo.
Thế nhưng tai họa ập đến đã phá vỡ khung cảnh trong ký ức, người cha mất đi người mình yêu thương, nụ cười không còn xuất hiện nữa.
Cuối cùng, người cha dẫn con trai rời khỏi biển lúa, từ đó từ bỏ tất cả để nuôi dạy con trai trưởng thành.
Đời người rốt cuộc không thể chống lại thủy triều của thời gian, năm này qua năm khác trôi đi, người cha cứ thế âm thầm già đi.
Khi Tomoya đã trưởng thành, anh ấy một lần nữa ở cánh đồng lúa ấy mà lĩnh hội được ý nghĩa thực sự của hai từ Cha.
Thật vậy, cuộc đời của Naoyuki là tầm thường, nhưng đồng thời tuyệt đối không ai có thể phủ nhận sự vĩ đại của ông ấy.
Đó là sự vĩ đại của một người cha.
Cha, đây là một nghĩa vụ, một trách nhiệm, và quan trọng hơn cả là một tình yêu.
Naoyuki chính là như vậy, bằng cái giá là cuộc đời mình, ông ấy đã hoàn thiện tình yêu đẹp đẽ nhất của một con người, tình thân vô bờ bến.
Yukimura Toshio
"Học sinh mà mình đã dạy, không một ngoại lệ nào, đều là con của mình..."
●Người dẫn lối cuộc đời
Giáo viên, một nghề nghiệp thiêng liêng và vĩ đại.
Trong lòng mọi người, giáo viên luôn giảng bài cho học sinh trên bục giảng, và chấm bài dưới ánh đèn.
Đây đều là hình ảnh tiêu chuẩn của một giáo viên bình thường, nhưng ở đây chúng ta không bận tâm đến những điều đó.
Bởi vì là một giáo viên, ngoài việc truyền đạt kiến thức cho học sinh, điều quan trọng hơn là giúp học sinh đi đúng con đường đời của họ.
Là một giáo viên nghiêm khắc từng để lại những chiến tích ở trường khác, Yukimura-sensei khi đến một trường học yên bình lại trở thành hình ảnh một ông lão hiền lành.
Mang trong mình niềm tin giáo dục riêng, ông ấy dạy dỗ học sinh theo cách của mình, dù thế nào cũng sẽ không để học sinh của mình bỏ học giữa chừng.
Bởi vì đối với học sinh mà nói, một khi từ bỏ trường học, trạm trung chuyển của cuộc đời này, thì cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ cuộc đời của chính mình.
Yukimura-sensei trong mắt đa số học sinh, bao gồm cả Tomoya, là một người vô danh.
Thế nhưng khi tất cả mọi người đều quên Fuko, chỉ có Yukimura-sensei là nói ra tên của Fuko,
khi Tomoya và Sunohara nhờ sự dẫn dắt của Yukimura-sensei mà đến được với nhau, cùng nhau kết thúc quãng đời học sinh,
khi đột nhiên nhận ra tất cả đều là ân huệ của Yukimura-sensei, mọi người đã hiểu rằng:
Ở ngôi trường này, không ai hiểu học sinh của mình hơn Yukimura-sensei, không ai yêu lũ trẻ ấy hơn ông ấy.
Vô danh không quan trọng, điều quan trọng là ít nhất có những người như Kouko-sensei mãi mãi nhớ ơn thầy mình,
cũng có những học sinh cá biệt như Tomoya và Sunohara thành tâm nói lời "cảm ơn".
Vợ chồng Furukawa
"Tôi muốn... tiếp tục làm thầy cô của mọi người!"
●Sanae
Nếu phải nói Sanae là người phụ nữ vĩ đại nhất thị trấn, chắc hẳn sẽ không ai phản đối.
Đúng vậy, Sanae là vĩ đại. Sự vĩ đại của cô ấy thể hiện ở việc bình thường nhưng lại vượt lên trên sự bình thường.
Mỗi người trong thị trấn dường như đều là người thân của cô ấy, cô ấy sẽ dốc hết tâm trí vì bất kỳ ai.
Đối mặt với lời thỉnh cầu của Sunohara, người hoàn toàn không quen biết, cô ấy đã đồng ý ngay lập tức, và còn giúp nội tâm Sunohara được giải thoát.
Với Fuko đột nhiên xuất hiện, cô ấy không hề nghi ngờ nhiều mà thành tâm chấp nhận.
Đến khoảnh khắc cuối cùng, dù gần như không còn nhìn thấy bóng dáng Fuko, cô ấy vẫn cố gắng ghi nhớ sự tồn tại của em ấy.
Cô ấy sẽ quên cả thời gian và bản thân mình để giúp những đứa trẻ lạc đường, cô ấy sẽ lo lắng vì phiền muộn của người khác.
Vô số người đã nhận được hạnh phúc từ nụ cười dịu dàng của cô ấy, nhưng cô ấy lại hiếm khi nghĩ cho bản thân.
Hạnh phúc của riêng cô ấy. Nagisa và Akio đều là những người dường như có thể rời xa cô ấy bất cứ lúc nào, nhưng cô ấy vẫn có thể sống với nụ cười trên môi.
Nhìn bóng dáng Sanae như vậy, Tomoya thở dài sâu sắc, tự thấy mình không thể vượt qua người này.
Tomoya thích Sanae, đây không phải là sự ái mộ giữa nam nữ bình thường, mà là tình yêu và sự kính trọng của một người dành cho người khác.
Sanae, người từng mơ ước làm giáo viên khi còn trẻ, đã tiếp tục tình yêu dành cho trẻ nhỏ bằng một cách khác ngay tại nhà mình.
Thế nhưng gánh nặng gia đình, áp lực từ thực tế, khi nhà trẻ không thể tiếp tục, điều cô ấy nghĩ đến vẫn là hạnh phúc của những đứa trẻ và của người khác.
May mắn thay, dưới sự khuyến khích của Akio, Sanae cuối cùng đã bước đi, dang rộng vòng tay, và nói lên tiếng lòng mình.
Cảnh tượng những đứa trẻ ùa tới vây quanh Sanae đã khiến mỗi người mong muốn Sanae được hạnh phúc đều nở một nụ cười mãn nguyện.
Hãy để thị trấn này, và mọi người được hạnh phúc.
●Akio
Nếu nói Sanae là người phụ nữ vĩ đại nhất, thì Akio chính là người đàn ông vĩ đại nhất.
Chúng ta còn có thể nói chi tiết hơn: ông ấy là một người đàn ông vĩ đại, một người chồng vĩ đại, một người cha vĩ đại.
Trong ấn tượng ban đầu của Tomoya, Akio là người không đứng đắn, trẻ con, chỉ là một ông chú trung niên điển hình.
Nhưng khi tiếp xúc nhiều hơn, Tomoya hiểu ra rằng, Sanae chọn người này là đúng đắn.
Là một người đàn ông, bất kể lúc nào, bên cạnh ông ấy luôn tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Là một người chồng, ông ấy đã âm thầm nâng đỡ gia đình mình ở nơi người khác không thấy, nâng đỡ Sanae không có nơi nào để khóc than trong cuộc sống.
Là một người cha, gánh vác phép màu mà ngay cả Sanae cũng không hề hay biết, ông ấy mong Nagisa được hạnh phúc hơn bất kỳ ai.
Không biết từ lúc nào, hình ảnh Akio trong lòng Tomoya ngày càng trở nên cao lớn hơn, cho đến khi ngay cả Tomoya cũng bị lời nói và hành động của ông ấy ảnh hưởng.
Furukawa Akio, ông ấy thật sự có khả năng khiến người khác vui cười, khiến người khác hạnh phúc.
Tuy nhiên, cũng chính vì ánh hào quang của ông ấy quá đẹp, luôn mang đến cho những người xung quanh một cảm giác bất an rằng ông ấy có thể vì người khác mà đi mãi không trở về bất cứ lúc nào.
Để cứu chàng trai lạc lối, ông ấy đã đứng ra và bị thương nặng.
Những người thân hiểu về con người ông ấy, ngoài việc trố mắt kinh ngạc, cũng chỉ có thể cầu nguyện cho trụ cột trong lòng họ được bình an.
Tại bệnh viện, Akio muốn trốn về nhà để Sanae yên tâm, nhưng đã bị Sanae, người lo lắng cho ông ấy và vội vàng đến, tìm thấy.
Chỉ là đôi mắt tinh anh, chỉ là một lời đảm bảo đơn giản, đã khiến Sanae với đôi mắt ngấn lệ nở nụ cười.
Akio chính là một người như vậy, dù không đứng đắn, trẻ con, vẫn là một ông chú trung niên đúng nghĩa,
nhưng ông ấy lại mãi mãi là mục tiêu cuộc đời mà Tomoya không thể không theo đuổi.
"Bởi vì... chúng ta là một gia đình."
●Gia đình
Trong thị trấn này có một nơi không quá nổi tiếng, một tiệm bánh mì ấm cúng.
Ở đó luôn có một người cha trẻ thích nghịch ngợm, một người mẹ trẻ luôn nở nụ cười.
Hai con người bình thường mà không tầm thường này đã xây dựng nên một gia đình tươi đẹp và hạnh phúc.
Sau căn bệnh nặng của con gái Nagisa khi còn nhỏ, hạnh phúc của Nagisa đã trở thành hạnh phúc của họ, ước mơ của Nagisa chính là ước mơ của họ.
Nagisa ốm yếu bệnh tật, cứ thế lớn lên dần dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của hai người, và rồi gặp Tomoya.
Đối với Sanae, Tomoya là gì? Là niềm hy vọng mới, là chỗ dựa mới,
là người cùng họ có chung ước mơ, cũng là thành viên mới của gia đình.
Đối với Akio, Tomoya lại là gì? Là người bạn duy nhất có thể chia sẻ bí mật không thể nói ra,
là người hiểu ông ấy nhất với tư cách một người đàn ông, là hậu bối sắp bước trên cùng con đường.
Tomoya khi mới đến gia đình này, đã cảm nhận được sự ấm áp của gia đình mà anh ấy đã mất từ lâu.
Gia đình nhỏ kỳ lạ này đã trở thành nơi nương tựa mới của anh ấy.
Với Nagisa, hai người đương nhiên đã dùng toàn bộ tâm huyết của mình để nuôi dưỡng và yêu thương.
Còn với Tomoya thì sao? Cho đến khi Tomoya đón Ushio từ nhà Furukawa về, anh ấy cuối cùng mới hiểu rằng, mình thực sự đã nợ hai người này quá nhiều, quá nhiều.
Không chỉ mang đi ước mơ của họ là Nagisa, mà còn một lần nữa cướp đi hy vọng duy nhất còn lại của họ là Ushio.
Thế nhưng, Akio lại bày ra vẻ mặt không bận tâm, Sanae nở nụ cười,
nói "Bởi vì chúng ta là một gia đình" đủ để khiến Tomoya và tất cả mọi người đều rưng rưng nước mắt.
Akio và Sanae cứ thế nâng đỡ Tomoya, người muốn chiến đấu một mình, khiến anh ấy hiểu rằng mình không hề đơn độc.
●Dòng họ
Đối với họ mà nói, tất cả những điều này không đau khổ sao? Đương nhiên là đau khổ.
Akio vì một chút hy vọng cứu Nagisa, thế mà lại làm chuyện vô lý như phá rối ở công trường đó.
Đối với Tomoya, ông ấy chỉ để lộ vẻ mặt hối hận.
Trong những năm Nagisa ra đi, để không khiến Tomoya hoàn toàn suy sụp,
Sanae đã luôn nhẫn nhịn, không hề rơi một giọt nước mắt nào, cho đến khi Tomoya đứng dậy trở lại.
Sanae có thể mang đến nụ cười hạnh phúc cho người khác,
Akio với bóng lưng nói "Hãy để thị trấn này và mọi người được hạnh phúc",
hai con người này quả thật nên ở bên nhau, có lẽ chỉ họ mới xứng đáng với đối phương.
Tomoya, người nhận được ân huệ từ hai người họ, không có đủ tự tin để mang lại hạnh phúc cho Sanae, cũng không thể đảm bảo mình có thể khiến người khác vui cười như Akio,
anh ấy chỉ có thể ở bên cạnh họ với tư cách là một thành viên trong gia đình, gửi đi những lời chúc phúc chân thành.
Chỉ riêng điều này đối với hai người họ, là đã đủ rồi. Tất cả những gì họ làm vì người khác đều không phải để đổi lấy sự báo đáp.
Bởi vì không chỉ riêng Tomoya, niềm vui của hàng xóm và bạn bè cũng là niềm vui của họ.
Đối với hai người này, thị trấn này chính là nhà của họ, tất cả mọi người đều là người thân của họ.
Những người quen biết họ, có thể cảm nhận được sự ấm áp như một dòng họ từ họ.
Những người thân thuộc với hai người, có thể thấy được mối liên kết giữa họ và thị trấn.
Những người yêu mến hai người, có thể tiên đoán rằng nhân cách vĩ đại của họ sẽ dẫn lối tâm hồn mọi người bừng sáng.
●Tomoya
Hành trình dài, con dốc dài, Tomoya đã mất mẹ khi còn chưa hiểu chuyện.
Cha vì niềm tin đặc biệt trong lòng mà cũng từ bỏ việc mang lại sự ấm áp của tình thân cho anh ấy.
Điều này khiến lòng anh ấy luôn giữ một khoảng trống, cho đến khi anh ấy gặp Nagisa, đến với gia đình Furukawa đặc biệt này.
Dù hoàn cảnh gia đình không viên mãn, nhưng Tomoya lớn lên trong không khí ấm áp của thị trấn, lại sở hữu một tâm hồn đẹp đẽ.
Đó là trái tim nhân hậu thích giúp đỡ người khác, là trái tim rộng lớn có thể vui vẻ chấp nhận người khác,
là trái tim dịu dàng dành trọn cho những người quan trọng đối với mình.
Trong vô số lần gặp gỡ, đối mặt với những người quan trọng của mình, anh ấy đều chọn không hối tiếc.
Chính vì vậy, anh ấy mới có thể thành công khiến mọi người có được hạnh phúc.
Đó không phải là nhiệm vụ hết lần này đến lần khác, mà là hành trình của trái tim hết lần này đến lần khác,
là hành động dùng tấm lòng yêu người để khiến những người quan trọng được hạnh phúc.
Tomoya gánh vác một gánh nặng mà ngay cả anh ấy cũng không hiểu rõ, những nỗ lực anh ấy đã bỏ ra để cứu người mình yêu cuối cùng cũng được đền đáp.
Cuối con dốc, điểm dừng của hành trình, đó là nơi ánh sáng tụ hội.
Mọi người đều là một gia đình, không phân biệt tôi cậu, giống như Đại gia đình Dango vậy.
●Ánh sáng
Trên con dốc được bao quanh bởi ánh sáng, đó là bóng dáng Nagisa sắp sửa rời đi.
Sau hành trình dài lâu, Tomoya cuối cùng cũng đuổi kịp bước chân của Nagisa, cuối cùng cũng nắm bắt được bóng dáng không thể mất đi này.
Sau ánh sáng, Nagisa từ từ mở mắt.
Ngoài cửa sổ, đó là cảnh tượng khiến tất cả mọi người kinh ngạc: trên bầu trời thị trấn, vô số ánh sáng bay lên.
Ước nguyện của mọi người, tấm lòng yêu thương lẫn nhau của mọi người đã tụ họp lại.
Đây, chính là phép màu.
Lúc này Nagisa mong mọi người như Đại gia đình Dango,
tấm lòng yêu thương giúp đỡ lẫn nhau không phân biệt tôi cậu lại khiến Tomoya, người đã trải qua vô số tình yêu và hạnh phúc, tiếp xúc với vô số lòng người, chợt bừng tỉnh.
Tấm lòng một người yêu thương một người, có thể tạo ra phép màu.
Thế nhưng yêu một người thật lòng chẳng phải là điều mà ai cũng có thể làm được sao?
Vì vậy tất cả những điều này cũng không phải là phép màu, mà là sức mạnh của lòng người.
Hai người hát bài hát Dango cho sinh linh bé bỏng mới chào đời, cuối cùng đã có được hạnh phúc.
Đây là một bức tranh bình dị đến nhường nào, nhưng lại có mấy ai sau khi nhìn thấy biểu cảm hạnh phúc của họ mà không nước mắt tuôn như suối...?
Bởi vì, tấm lòng yêu người cũng tồn tại trong trái tim bạn.
Thế giới Ảo Mộng
●Con người, Thị trấn, Dòng chảy thời gian
Lịch sử phải truy ngược về thời điểm thị trấn vừa mới được xây dựng.
Khi đó những người sống trong thị trấn yêu thương nhau, thân thiết như một gia đình.
Khi đó mọi người rất yêu thị trấn, yêu từng ngọn cỏ cành cây của nó.
Cũng chính từ lúc đó, trong thị trấn bắt đầu có những lời đồn về Ngọc Quang và Thế giới Ảo Mộng.
Thế giới Ảo Mộng quả thật tồn tại.
Ngay cả đến bây giờ, rất lâu sau đó, cũng có những người nghiên cứu Thế giới Ảo Mộng như cha mẹ Mikoto,
cũng có những người tin vào sự tồn tại của Thế giới Ảo Mộng như Yukine-san.
Sự tồn tại của nó vừa xa xôi lại vừa gần gũi, cũng có thể nói Thế giới Ảo Mộng và thế giới hiện thực thực ra là cùng một thế giới,
chỉ là vì cách quan sát khác nhau, nên khía cạnh phản ánh cũng khác nhau mà thôi.
Khi đó, lòng người trong thị trấn hòa làm một, hình thành ý chí của Thế giới Ảo Mộng, cũng chính là ý chí tổng thể của thị trấn.
Ý chí của thị trấn đã đáp lại mọi người thông qua phép màu của Ngọc Quang.
Vậy ánh sáng là gì? Ngọc Quang của Thế giới Ảo Mộng, là ước nguyện của những cư dân thị trấn yêu mến thị trấn và yêu mến người khác.
Ngọc Quang của thế giới hiện thực, là ước nguyện của ý chí Thế giới Ảo Mộng mong muốn cư dân thị trấn hạnh phúc.
Cũng có thể nói đó là ước nguyện của mọi người, ánh sáng được phản chiếu trở lại thông qua Thế giới Ảo Mộng.
Ánh sáng này, chính là ánh sáng từ trái tim con người, sức mạnh có thể tạo ra phép màu.
Tuy nhiên, cùng với dòng chảy thời gian, mối quan hệ giữa người với người không còn hòa thuận, mối quan hệ của mọi người trở nên lạnh nhạt.
Ý chí tổng thể của thị trấn khó mà duy trì. Mọi người cũng dần quên đi ân huệ của thị trấn,
cư dân và ý chí của thị trấn không còn tương thông, Ngọc Quang cứ thế không xuất hiện nữa.
●Cô gái của Thế giới Ảo Mộng
Vào đêm mười mấy năm trước, Akio ôm Nagisa đang hấp hối đến bãi đất xanh đó,
ý chí của thị trấn đã nghe thấy ước nguyện mãnh liệt của gia đình Furukawa.
Thị trấn để cứu Nagisa, cũng để ý chí của Thế giới Ảo Mộng có thể tiếp tục duy trì vào thời điểm lòng người rời rạc,
đã tạo ra cô gái của Thế giới Ảo Mộng trong Thế giới Ảo Mộng, người đại diện cho ý chí của Thế giới Ảo Mộng.
Và liên kết sinh mệnh của Nagisa với cô gái, Nagisa vì thế đã mở mắt trở lại.
Đây thực ra là một sự kiện cư dân và thị trấn tương trợ lẫn nhau, đương nhiên, không ai biết điều này.
Tuy nhiên, dù là thị trấn hay Nagisa đều không vì thế mà được cứu rỗi hoàn toàn.
Những người không còn biết yêu thị trấn, để thuận tiện cho cuộc sống của mình,
không ngừng phát triển thị trấn một cách tùy tiện, không ngừng tiêu hao sinh mệnh của thị trấn, hay nói cách khác là sinh lực của Thế giới Ảo Mộng,
Nagisa cũng vì thế mà thường xuyên ngã bệnh.
Nagisa dần trở nên mạnh mẽ nhờ gặp Tomoya, đã mất đi sinh mệnh để sinh ra Ushio,
Ushio mới sinh thừa kế người mẹ trở thành ý chí của Thế giới Ảo Mộng.
Và lúc này Thế giới Ảo Mộng đã yếu hơn rất nhiều so với hơn mười năm trước, nên sinh mệnh của Ushio thậm chí còn ngắn hơn Nagisa rất nhiều.
Lần này Ushio đã qua đời đã hoàn toàn trở thành cô gái của Thế giới Ảo Mộng trong vô số ánh sáng.
Và Ushio xuất hiện trong các luân hồi sau này đều không còn là Ushio ban đầu nữa.
Trong thế giới hiện thực, chỉ còn lại Tomoya quyết tâm cứu hai người mình yêu nhất...
●Búp bê, Cô gái, Sinh mệnh của thị trấn
Tomoya, người quyết định bằng mọi giá phải cứu Nagisa và Ushio, hóa thành một Ngọc Quang đến Thế giới Ảo Mộng, đồng thời mất đi ký ức.
Cô gái cảm nhận được sự tồn tại của nó, đã tạo ra một con búp bê làm thân thể cho nó.
Con búp bê đã trải qua nhiều điều trong Thế giới Ảo Mộng, bao gồm việc hiểu được nỗi buồn của cô gái: một thế giới cô đơn, một sinh mệnh cô đơn;
nhìn thấy con thú vô tri không ngừng ăn chút cỏ xanh ít ỏi của thế giới này, đó là những vật thể nhân tạo của thế giới hiện thực;
trải nghiệm sự hoang vu của Thế giới Ảo Mộng và sự đến của mùa đông, dấu hiệu cho thấy sinh mệnh của Thế giới Ảo Mộng đang đi đến hồi kết.
Hành động muốn thoát khỏi thế giới này của hai người đã thất bại,
cô gái vào khoảnh khắc cuối cùng đã thức tỉnh ký ức mà Nagisa và Ushio khi còn là con người từng sở hữu, cũng như ký ức của Thế giới Ảo Mộng.
Hiểu được mục đích con búp bê đến thế giới này, cô ấy đã dẫn dắt con búp bê trở về thế giới hiện thực, trở về khoảnh khắc mọi thứ bắt đầu.
Từ đó, hành trình dài ngày thu thập tâm nguyện của Okazaki Tomoya bắt đầu.
Anh đã gặp gỡ vô số người, trải qua đủ loại hạnh phúc, nhận được tấm lòng yêu thương của mọi người.
Đây là một hành trình mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được, Okazaki Tomoya không chỉ tiếp xúc với những người xuất hiện trước mắt mọi người,
mà còn có rất nhiều cư dân trong thị trấn.
Mặc dù ý định ban đầu của Okazaki Tomoya chỉ là để cứu Furukawa Nagisa và Ushio, nhưng để đạt được mục đích đó, để tạo ra phép màu,
anh không chỉ làm cho mối quan hệ giữa người với người trong thị trấn trở nên thân thiết hơn, mà còn làm sâu sắc thêm tình cảm của mọi người với thị trấn.
Cuối cùng, vào khoảnh khắc ánh sáng tụ họp, tâm nguyện của mọi người và tâm nguyện của thị trấn đan xen vào nhau, bất hạnh ban đầu cuối cùng đã trở thành hạnh phúc.
Cư dân trong thị trấn đã khôi phục lại sự đồng lòng từ rất lâu về trước, ý chí của thế giới ảo ảnh có thể tồn tại mà không cần người đại diện.
Thế giới ảo ảnh đã có thể kết thúc nỗi buồn lâu dài, và đến với thế giới hiện thực ấm áp
...tức là cô gái nằm dưới gốc cây, được Fuko tìm thấy, người vẫn nhớ mùi hương của Ushio.
●Câu chuyện về con người và thị trấn
Với tư cách là người mẹ của những con người trên mảnh đất này, thị trấn có vị trí như thế nào trong trái tim của cư dân?
Khi Okazaki Tomoya vẫn còn là thiếu niên thất chí không có việc gì làm, anh ấy, giống như hầu hết mọi người trong thị trấn, không có thiện cảm với thị trấn.
Tuy nhiên, khi Katsuhira, với tư cách là người ngoài, khao khát sự ấm áp đặc biệt của thị trấn.
Khi Akio thầm buồn bã nhìn những mảng xanh dần biến mất.
Khi Miyazawa Yukine mỉm cười kể về ánh sáng trong trái tim mọi người.
Khi Okazaki Tomoya, người đã trải qua bao nỗi khổ của cuộc sống, lo lắng rằng Furukawa Nagisa sẽ rời xa anh theo sự thay đổi của thị trấn…
Khi Okazaki Tomoya thực sự yêu thương những người trong thị trấn, thị trấn đối với anh đã là một sự tồn tại không thể thay thế.
Thị trấn tồn tại vì nỗi nhớ của con người, và những người yêu thương nhau lẽ dĩ nhiên có tình cảm không thể tách rời với thị trấn.
Con người sống vì sự tồn tại của thị trấn, những người quan tâm đến thị trấn cũng sẽ xem người khác là đối tượng cần quan tâm.
Sakagami Tomoyo đã nói, gia đình dù không có huyết thống cũng được. Miyazawa Yukine đã nói, thế giới vốn là một thể.
Furukawa Nagisa cũng không ngừng vẽ nên bức tranh tươi đẹp về mọi người cùng chung sống như một gia đình.
Đúng vậy, thật ra thị trấn này, thế giới này chính là một gia đình, và mặt đất nơi con người sinh sống chính là ngôi nhà.
Thị trấn quả thật tồn tại vì cuộc sống của con người, xã hội loài người cũng không thể không phát triển đi lên,
nhưng trong khi trải qua bể dâu, con người không thể quên đi tình yêu gia đình đặc biệt này, yêu thế giới, yêu người khác.
●Tấm lòng yêu thương, sợi dây ràng buộc của thế giới
Tình yêu, rốt cuộc có hình dạng như thế nào?
Lời tỏ tình Sakagami Tomoyo đã kìm nén bấy lâu trong tuyết rơi, chiếc vali cũ kỹ trong tay Ichinose Kotomi trong lớp học,
Giấc mơ kỳ ảo của Okazaki Tomoya trong phòng Sagara Misae, Okazaki Tomoya và Sunohara ẩu đả trên sân trường vì đối phương…
Khi những cảnh tượng này hiện ra trước mắt các bạn, sâu thẳm trong lòng bạn có từng dấy lên những đợt sóng cuộn trào?
Đó chính là tình yêu, loại sức mạnh vô hạn ẩn chứa trong trái tim mỗi người.
Hoặc nó rất trừu tượng, cũng khó thoát khỏi sự mơ hồ, nhưng sự tồn tại của tình yêu tuyệt đối không phải là ngu muội và hoang đường.
Người tin vào tình yêu, trong lòng sẽ tỏa sáng ánh sáng tươi đẹp, sau khi lạc lối nhất định cũng sẽ tìm thấy phương hướng tiến về phía trước của mình.
Trong thế giới này, vô số người là vô số cá thể, ai ai cũng có hình dạng tình yêu của riêng mình.
Do đó lại tồn tại một thứ gọi là sợi dây ràng buộc, nó khiến con người kết nối với nhau, hình thành nên những cá thể lớn hơn, sức mạnh mạnh mẽ hơn.
Gia đình được hình thành từ tình thân và tình yêu, những người bạn đồng hành đến với nhau nhờ tình bạn, v.v.
Những cá thể muôn hình vạn trạng được kết nối thành một tổng thể nhờ tình yêu phổ quát của nhân loại, đó chính là sợi dây ràng buộc vĩ đại của thế giới.
Thế giới không hoàn hảo này cố nhiên có đủ loại bất hạnh: tai nạn, thiên tai, chiến tranh.
Trong lòng người quả thật cũng tồn tại đủ loại cảm xúc tiêu cực: đố kỵ, thù hận. Những điều này có thể khiến con người đau khổ, buồn bã thậm chí là tuyệt vọng.
Nhưng bởi vì có sự tồn tại của tình yêu, có đủ loại sợi dây ràng buộc bên cạnh mọi người, mới khiến mọi người cảm thấy, thế giới này vẫn chưa đến nỗi tệ như vậy.
Tóm lại, lấy tư cách một cá nhân để yêu thương người khác, ngày mai của mọi người cũng sẽ trở nên tươi đẹp hơn nhờ những hành động bình dị.
●Clannad
Clannad là gì?
Câu hỏi này giống như hỏi tình yêu là gì vậy, không ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác.
Đối với một số người, Clannad là một người thầy, nó kể vô số câu chuyện cảm động sâu sắc, giúp mọi người thấy được phương hướng của cuộc đời.
Đối với một số người, Clannad là một vị cứu tinh, nó dùng tình cảm phổ biến nhất trên đời để cứu rỗi nhiều tâm hồn đang hấp hối.
Đối với một số người, Clannad là một thế giới, nơi đó, đủ loại người dùng tình yêu của mình tạo nên những phép màu vĩ đại.
Đối với một số người, Clannad chính là cuộc sống, dùng cách bình dị để chứa đựng những điều không thể thiếu trong cuộc sống của mọi người.
Clannad rốt cuộc là gì không quan trọng, miễn sao nó có thể khiến mọi người sau khi đã thấy dung mạo của nó:
Có thể sau bữa trà, bữa cơm xoa bóp vai cho cha mẹ, người lớn tuổi; có thể dành nhiều thời gian hơn cùng người yêu, vợ để trải lòng;
Có thể cùng bạn bè, anh em sánh bước trên con đường đời; có thể gửi ánh sáng chúc phúc đến người khác, thậm chí là những người chưa từng quen biết.
Thật ra Clannad giống như một con dốc dài vậy.
Hỡi những người đã đi qua con dốc này rồi, xin hãy khắc ghi vẻ đẹp của hành trình đã trải nghiệm này.
Trên một con dốc khác mà bạn phải đi qua, hãy tìm thấy mục tiêu mà Clannad đã chỉ dẫn cho bạn!