Trans: Scorpius.
_____
Giờ nghỉ trưa tôi mong chờ cuối cùng cũng đến. Nói thật là tôi không ưa mấy giờ học trên lớp. Nhưng đừng hiểu lầm tôi nhé, điều đó không có nghĩa là tôi ghét học đâu…Mà, đúng là ghét thật.
Nhưng đó chỉ là do tôi không thích lớp học mà tốc độ giảng dạy dựa trên tiêu chí của người khác thôi.
“So-kun! Hôm nay lại lên sân thượng dùng bữa đi!”
“À, r-rồi.”
Trước khi lên sân thượng cùng Hatsune, tôi không quên ngoái lại chỗ ngồi của cô bạn kia, cô ấy vẫn thui thủi ăn trưa một mình,...Liệu có cách nào giúp được cho cô ấy không nhỉ?
“Chuyện gì thế? So-kun.”
“À, k-không, không có gì đâu.”
Mặc dù tôi rất muốn cùng ăn với cổ, nhưng mở lời thì lại sợ bị chọc tiết, nên cuối cùng đành ngoan ngoãn đi theo Hatsune lên sân thượng.
Từ phía sau, tôi cảm nhận được ánh mắt cô ấy…
“May quá, hôm nay nắng đẹp luôn nè! So-kun!”
“Ph-phải ha.”
Cai cảm giác như thể bản thân đang phản bội Hatsune này khiến tôi hơi khó xử, nhưng tôi không quan tâm vì rốt cuộc mình đâu có làm gì.
…Có lẽ tôi cũng đang dần bị nhiễm độc mất rồi.
“...So-kun, anh đang giấu em chuyện gì đúng không?”
“Eh!? E-em nói gì thế? Anh có giấu diếm cái gì đâu!!”
“Có thật không?”
“Ah, yeah! Thật mà!”
Nếu quả thực đây là cái mà người ta gọi là trực giác phụ nữ, thì xin ông trời hãy ban cho con một năng lực lỗi như thế đi mà.
“...Anh mà dám nói dối thì, anh cũng hiểu mà ha?”
“...Đ-đương nh-nhiên rồi, a-anh h-hiểu mà?”
“...”
“...”
Bầu không khí tĩnh lặng này thật làm người ta đau khổ, tôi muốn cô ấy nói gì đó.
“...Em hiểu rồi! So-kun! Em tin anh lần này!”
“C-cảm ơn em.”
Quả là có chút có lỗi với cổ, nhưng dù sao hai đứa cũng chỉ nói chuyện một lúc thôi và đó không phải vấn đề gì nghiêm trọng.
“Nè, So-kun, aah❤”
“Hả!?.”
Sân thượng không phải quá đông, nhưng vẫn còn người ở đây, và chừng đó là đủ để tôi thấy mắc cỡ nhè nhẹ.
“Ừ-ừm, b-bọn mình đang ở nơi đông người đấy…”
“Em kệ, ahh”
“...Ah”
Tôi nhai miếng xúc xích bạch tuộc mà Hatsune đút cho.
“Ngon không?”
“Chà! Ngon tuyệt!”
Nó ngon đến mức cảm giác ngượng nghịu nãy giờ như chưa hề tồn tại. Bằng cách nào lại có thể làm ra món ăn tuyệt hảo đến mức này: thức ăn vừa chín tới, phảng phất đâu đó hương vị của muối hòa quyện với tỏi được nêm vào.
“Ehehe///”
“...Cảm ơn vì mọi thứ, Hatsune.”
Tôi xoa đầu Hatsune đầy cảm kích..
“S-So-kun///”
Sao mà Hatsune xấu hổ lại mà đáng iu vậy trời. Giá như con người ta không có cảm xúc ghen tuông thì tốt quá.
Sau khi ăn xong bữa trưa tự làm của Hatsune, chúng tôi trở về lớp học.
Giờ tan trường…
“Em xin lỗi nha, So-kun. Do là đầu năm học nên hội học sinh có hơi nhiều việc.”
“Cứ yên tâm đi, anh sẽ chờ em.”
“Cảm ơn anh!”
Hatsune một lần nữa rời đi. Có lẽ mấy ngày này hội học sinh tất bật lắm đây. Nhất là với hội phó như Hatsune chắc hẳn còn phải vô cùng bận bịu. Ngay sau đó, có người đã gọi tôi lại.
“Này, cậu có thích light novel không?”
“Hở? Yeah, có chứ.”
Được cô ấy bắt chuyện như này đã nằm ngoài dự tính của tôi…Nhìn kỹ lại thì, khuôn mặt cô ấy quả là đáng yêu, mà không, phải gọi là điềm đạm thì đúng hơn. Giả sử như thế giới này là một cuốn light novel, chắc hẳn cô ấy sẽ là một nhân vật vô cùng tuyệt vời.
“Cậu đã nghe về ‘Thánh nữ có thể nhìn thấu mọi lời nói dối’ chưa?”
“Ừm, có chứ!”
Nhưng tôi không thể nói rằng cách đây hai hôm, vị Thánh nữ kiêm nhân vật chính ấy đã bị Hatsune khoét ngực và ném đi rồi được.
“Vậy thì–”
Cứ thế, ở trong căn phòng học vắng tanh, hai đứa chúng tôi không ngừng thao thao bất tuyệt về light novel cho tới tận sáu giờ tối, cũng là giờ mà các câu lạc bộ thể thao bắt đầu dừng hoạt động. Quả thực cô ấy là một người tương đối dễ nói chuyện, khi có thể thích nghi với phong thái và bắt kịp nhịp điệu của tôi.
“Cũng muộn rồi, bọn mình nên về thôi ha.”
“...Được rồi, mà để tớ giới thiệu tên cái nhé.”
“A, c-cậu không phiền sao?”
“Chắc vậy.”
Chưa bao giờ tôi dám mơ về việc cô gái này sẽ tự giới thiệu tên cho mình.
“Mình là Kuronomiya Tsukiai.”
“Ah, còn tớ là—”
“Saioji Soumei phải không? Một cái tên lạ nên khá dễ nhớ.”
“Uu…”
Bạn bè cũng hay nói vậy với tôi, đến cả con game hôm qua cũng không phải ngoại lệ. Làm ơn đấy, đừng nói như thế nữa mà…
“Được rồi, hẹn mai gặp lại.”
“...Được thôi, nếu tớ thích.”
Nói rồi Tsukiai ra về trước. Giờ thì tôi cũng nên ra cổng trường chờ nhỏ Hatsune thôi. Nghĩ vậy, tôi bước chân ra khỏi lớp. Cũng chính vào lúc ấy, bên tai tôi đột nhiên cất lên một giọng nói quen thuộc.
“So-kun, anh và cô ta vừa nói gì với nhau thế?”
“Hở…?”
Đối mặt với biểu cảm đáng sợ nhất của Hatsune trong suốt quãng thời gian qua, tôi chỉ biết đứng yên bất động.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại