Buổi hẹn tại Công viên Đài phun nước rất vui.
Ở tại thế giới này, có vẻ nam và nữ ít khi nào hẹn hò chỉ hai người với nhau. Hay đúng hơn… gần như không bao giờ.
Chính vì thế, ngay cả trong trường hợp một nam giới đi chơi cùng với nhiều nữ giới, mọi người vẫn sẽ coi đây là buổi hẹn hò.
“Vậy cuối cùng đã biết buổi hẹn hò đầu tiên là thế nào rồi nhỉ.”
Tôi như đang chậm rãi leo lên từng nấc thang, trên hành trình tìm đến đỉnh cao niềm ái mộ.
Suốt một ngày sau đó, đầu óc tôi như thể lơ lửng chín tầng mây, nhưng dù có hành xử hơi lạ đi chăng nữa, tôi vẫn không thấy ai bàn tán gì mình cả.
Hiểu một cách bóng gió, thì mọi người chắc hẳn đều muốn tôn trọng tôi.
Thời gian cứ thế trôi, và hôm nay là ngày tôi đến ga Chuuou, như đã hứa với lại Toono-san từ trước.
Trong chuyến đi lần này, không chỉ Toono-san, mà đồng hành cùng tôi còn cả các thành viên chung nhóm hiện tại nữa.
Đối với tôi, đây như buổi hẹn hò lần thứ hai trong đời.
Mục đích buổi hôm nay là dạo bộ thăm thú, địa điểm là khu phố giải trí nằm gần ga.
Thực lòng mà nói thì tôi cũng khá chờ mong, vì đó không phải nơi nam giới thường qua lại.
“Xin lỗi mình trễ ạ!”
Đợi được một lúc rồi, thì cả nhóm chúng tôi mới thấy Toono-san đang hớt hải chạy tới.
Không phải ai trong nhóm cứ đi thẳng một mạch là đến ga Chuuou, nên ga gần nhà tôi sau cùng mới được chọn làm địa điểm tập kết.
Mặc dù như thế thì chỉ lợi cho mình tôi, nhưng chiếu theo góc nhìn của toàn thể thế giới, đây dường như là chuyện hiển nhiên không phải bàn.
Không phải tôi không mong mọi người đổi cách nghĩ, nhưng áp đặt ý kiến cá nhân nên mọi người… theo tôi nghĩ thì cũng không phải là ý hay. Đành trước tiên quan sát rồi suy nghĩ sau vậy.
“Không sao, Toono-san. Trang phục cậu bữa nay nhìn hơi lạ thì phải.”
Tôi không có ý định châm chọc gì hết đâu.
Chỉ là tôi… không sao tưởng tượng nổi, nếu chỉ căn cứ theo bộ đồng phục trên lớp. Nói đúng hơn thì tôi đã mường tượng sẵn rồi, chỉ là không dám nghĩ sẽ đến mức này thôi.
“Ơ trông lạ lắm hả? Này quanh khu mình sống cũng bình thường mà ta…”
Nhưng trông cậu khác gì dân chơi nhạc rock đâu… ít nhất là chiếu theo quan điểm thế giới cũ. Cô bạn mặc váy da màu đen kiểu dáng ôm, áo khoác da cộc tay cũng chung màu đen nốt.
Những sợi xích đính lên khắp quanh bộ quần áo, cùng phụ kiện các kiểu cứ đung đưa qua lại.
Hễ chuyển động chút thôi, là chúng lại thi nhau leng keng đến ầm ĩ. Dù cô bạn đi học thì vẫn đeo trang sức trên đồng phục thường xuyên. nhưng số lượng hôm nay phải nói là gấp bội.
“Bộ đồ này không nhẽ… là cậu mặc từ nhà rồi đến tận đây ư?”
Không biết dọc đường đi, có ai vì cô bạn mà khựng lại không nữa.
“Đúng rồi đấy. Đã đến ga Chuuou, thì trang phục cũng phải khí thế lên chứ bộ.”
“À vậy hả… Tức như này là chuyện bình thường có đúng không?”
Ánh mắt tôi tìm đến Kikuie-san, ngầm ra hiệu cô bạn xác nhận cho ra lẽ, nhưng đáp lại phía tôi chỉ là cái lắc đầu.
“Đúng là có những người ăn mặc kiểu như thế, nhưng thường chỉ có tại một vài cửa hàng thôi.”
“... Hiểu rồi.”
Quả thực cho dù có xét trong ga Chuuou, trang phục Toono-san vẫn không hề giống với chuẩn mực một chút nào.
“Đồ này là mình mua bên trong đặc khu đó.”
Vậy tức là… có cửa hàng nào đó, bên trong đặc khu này, bán những bộ trang phục như của cô bạn ư?
Khiếu thẩm mĩ đôi khi lạ lùng thật đấy nhỉ. Tôi thì cũng chẳng biết bọn họ thế nào đâu.
“Nhân tiện thì, mọi người đã dự tính là đi những đâu chưa?”
Hashigami-san cất tiếng hỏi. Một câu hỏi đáng ra phải dự tính từ trước.
Vì có chút hứng thú, ban đầu tôi tính nhờ mọi người hộ tống tới ga Chuuou tham quan, nhưng vừa mới nhờ thôi, cả nhóm đã đồng thuận mà không hề ý kiến, nên thành thử vẫn chưa bàn luận chi tiết gì.
“Bản thân mình cũng có vài chỗ mình muốn đi, nhưng trước tiên phải xem không khí thế nào đã. Mọi người có địa điểm nào muốn gợi ý không? Đi bộ quanh nhà ga chắc không khó khăn lắm, nên hay là tuần tự từng chỗ một xem sao.”
“Hiểu ý của cậu rồi. Bản thân mình thì khá sành sỏi phía cổng Tây. Tham quan kiểu chung chung thì không thành vấn đề, nhưng nếu cậu nói thế, thì để mình giới thiệu vài chỗ cụ thể cho.”
Tôi lục lọi trong đầu kí ức về cổng Tây.
Nếu nhớ không nhầm thì, có một tiệm sách lớn, có một rạp chiếu phim, tiệm bán băng đĩa game với anime nữa, nói chung đủ thể loại giải trí cùng tập trung.
“Mình cũng đang định khuyên ghé qua cổng Tây nữa. Hashigami-san, lúc đó có chuyện thì mong cậu giúp đỡ cho. Kikuie-san, còn cậu thì thế nào?”
“Mình ít khi đến đây nên cũng không rõ lắm, ngoại trừ mấy chỗ mình tìm hiểu trên mạng ra. Nhà mình cách khá xa, với có đến thì mình cũng chỉ ghé qua mỗi trung tâm thương mại thôi. Quanh cổng phía Nam ấy.”
“Quanh cổng phía Nam à…”
Đúng là để có thể theo học tại đặc khu, Kikuie-san phải mất tới hai tiếng đi từ nhà tới trường.
Nếu thế thì quả thực xuyên suốt thời cấp hai, hiếm khi nào cô bạn có dịp mà vui chơi thăm thú nơi đây được.
Dù có rảnh thời gian mà ghé thăm chăng nữa, khó có chuyện cô bạn có thể ở lại lâu.
Chính trong hoàn cảnh ấy, con người ta lớn lên mới không hề biết đến gì khác ngoài học hành.
Xét trong diện chung nhóm với tôi hồi cấp hai, Yuuko-san đích thị là trường hợp điển hình.
“Yuu thì đề xuất cho mọi người cổng Bắc nhé!”
“Vậy là Aono-san lựa chọn cổng Bắc nhỉ. Mà khoan…”
Cổng phía Bắc nghe đâu… là tụ điểm ăn chơi dành cho người lớn mà.
Nơi đây nhiều cửa hàng mang biển hiệu lấp lánh ánh sáng đèn huỳnh quang, một đặc trưng đến giờ tôi vẫn không quên được.
“Cổng Bắc thì chắc phải nhắc ngay đến gì đấy khêu gợi có đúng không? Không lẽ trong nhà cậu có gì đó mờ ám… album ảnh khiêu dâm bất hợp pháp chẳng hạn.”
Toono-san dò hỏi, thế nhưng Aono-san chỉ lắc đầu phản đối.
“Học sinh cấp hai thì chắc khó mà mua bán ảnh khiêu dâm được đâu. Mình là mình biết chứ, nhưng trước tình cờ thay… Chết dở!”
Phải đến tận nước đấy, Toono-san, không biết bằng cách nào, mới sực nhớ là có tôi đang ở cạnh bên.
Vậy nữ giới với nhau… hóa ra có bàn đến những chủ đề nhạy cảm thầm kín như vừa rồi.
Cơ mà, album ảnh khiêu dâm bất hợp pháp là sao? Không lẽ do đối tượng được chụp là nam à?
“Khụ khụ khụ.”
Giả vờ húng hắng ho nhằm gây sự chú ý, Toono-san khép lại chủ đề kẻo lộ thêm.
-----
Chúng tôi bước lên tàu.
Không có gì ngạc nhiên, bên trong chật kín người. Bám chặt lấy tay vịn chạy dọc theo toa xe, chúng tôi đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“À thì… Souya-kun, cho phép mình được hỏi câu này có được chứ?”
“Sao thế, Hashigami-san?”
“Tại sao Souya-kun… lại chọn những bạn sống bên ngoài đặc khu vậy?”
Kikuie-san lên tiếng, và ba cô bạn kia đều im lặng gật gù.
Ra là như vậy ư, trong lòng tôi chợt nghĩ.
Mọi người ngay từ đầu hẳn đã tò mò rồi, chỉ là không dám hỏi bên trong lớp mà thôi.
“Biết nói làm sao nhỉ… Đợi mình nghĩ chút đã rồi mình trả lời cho.”
Kikuie-san gật đầu.
Trước mặt tôi khi ấy là một người phụ nữ trông như dân văn phòng. Mắt hai bên chạm nhau, và người phụ nữ liền luống cuống nhìn chỗ khác.
Ở tại thế giới cũ, con gái chẳng bao giờ thèm để mắt đến tôi. Tôi cứ mãi bơ vơ, không lấy một bóng hồng, trong lòng là tiếng thét muốn dứt ruột dứt gan.
Giấc mơ tôi nào phải thứ gì đó viển vông, như hẹn hò mỹ nhân xinh đẹp nhất lớp mình. Chỉ cần một cô gái xuất hiện trong đời tôi, cùng với tôi tán gẫu chuyện trên trời dưới biển, đợi đến giờ tan học thì cùng về nhà chung, tiện đường thì ghé qua tiệm ăn nhanh nào đấy… tôi đã không thể nào mãn nguyện được hơn rồi.
Đôi khi, vì những chuyện trường lớp bất khả kháng, cũng có vài cô bạn đến bắt chuyện với tôi, nhưng hễ tôi mở miệng bông đùa cho gần gũi, ai nấy đều nhìn tôi bằng ánh mắt như kiểu, “Ý cậu tức là sao? Tại sao lại nói chuyện như vậy với mình chứ?”
Không biết do cái cổ hay cái mặt của tôi, mà trước khi chuyển sinh, chưa có bạn nữ nào sẵn lòng sánh bước với một đứa như tôi cả.
Đứng lẻ loi một mình, tôi chỉ biết ngắm nhìn đám bạn cùng trang lứa tận hưởng thời thanh xuân.
Xét trên phương diện ấy, những con người có thể đồng cảm nhất với tôi… chính là những con người mà tôi chọn vào nhóm, những cô bạn sinh sống phía bên ngoài đặc khu.
Dù tôi có trả lời thành thật vậy đi nữa, cũng chưa chắc mọi người đã hiểu được lòng tôi. Chính vì thế, tôi suy nghĩ hồi lâu, rồi trả lời thế này.
“Mình nghĩ nếu nhóm mình chỉ toàn những bạn nữ sinh sống trong đặc khu, khoảng cách giữa các bạn bên trong và bên ngoài sẽ nới rộng thêm mất. Chúng mình đã học chung một lớp với nhau rồi, thì mấy chuyện trong ngoài mà cứ hoạnh họe mãi sẽ mất hay đúng không?”
“Bởi vậy nên cậu mới…?”
“Mình dự điện trước tiên sẽ gây dựng quan hệ với các bạn chung nhóm sống bên ngoài đặc khu, rồi từ đó đi lên làm quen những bạn khác sống bên ngoài đặc khu, cũng như các bạn sống bên trong đặc khu nữa… nói cách khác là toàn thể lớp mình. Vậy nên, các cậu là lựa chọn khởi đầu hoàn hảo nhất.”
Tôi vừa mới dứt lời, Kikuie-san đã chắp tay che miệng coi bộ rất cảm kích. Trong khi đó, Hashigami-san lại nhỏ giọng thì thầm “Thật đáng ngưỡng mộ sao…”
Nhưng tôi đã làm gì đáng để ngưỡng mộ đâu? Đang tự nhủ lòng mình, tôi bất chợt nhận thấy… người phụ nữ trước mặt đã chắp tay kính cẩn từ lúc nào không hay.
Tôi nào phải là thần, mà chúc cho người ta thượng lộ bình an chứ.
-----
Không mất nhiều thời gian, chuyến tàu đã dừng lại bên cạnh ga Chuuou.
Hơn một nửa hành khách bước chân khỏi đoàn tàu.
“Chúng mình lên đường thôi. Mọi người, vào vị trí.”
Kikuie-san bất chợt dõng dạc mà hô to, và lập tức quanh tôi là bốn bức tường người.
Mục đích của bọn họ là nhằm bảo vệ tôi.
Muốn ví dụ trực quan, thì có thể nghĩ đến hình ảnh cục xí ngầu. Tôi như là mặt trên, nền đất là mặt dưới, trong khi bốn cô bạn là bốn mặt xung quanh.
“Có cần nhất thiết phải nghiêm ngặt thế này không?”
“Tỉ lệ dù có là một trên một vạn thôi, nhưng nếu có chuyện gì bất trắc mà xảy tới, thì bọn mình cũng chẳng được đến trường nữa đâu.”
Kikuie-san nói mà tôi rùng cả mình. Chẳng lẽ để nam giới đối diện hiểm nguy thôi, nữ giới cũng có thể bị buộc cho thôi học?
Không biết bản tuyên thệ mỗi nữ sinh phải viết trước thời điểm tựu trường… có nội dung chi tiết là thế nào nữa đây.
Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng vừa đặt chân đến khu phố giải trí sầm uất nhất đặc khu Tokyo này rồi.