Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thế giới của Rei ―Re:I― Chuyến lưu diễn ở thế giới khác

(Đang ra)

Thế giới của Rei ―Re:I― Chuyến lưu diễn ở thế giới khác

Keiichi Sigsawa

Những công việc mà người quản lý Inaba mang về không phải là công việc ở một 'thế giới' bình thường mà là...

22 50

Neon Genesis Evangelion: ANIMA

(Hoàn thành)

Neon Genesis Evangelion: ANIMA

Ikuto Yamashita, Takeru Kageyama, Yasuo Kashihara

Anima được đặt trong một tương lai khác, ba năm sau khi các sự kiện của Neon Genesis Evangelion khi Shinji đã ngăn chặn thành công kế hoạch của Seele đáng lẽ phải diễn ra trong The End of Evangelion.

268 0

Fatal Frame: Zero

(Hoàn thành)

Fatal Frame: Zero

Mafuyu Hinasaki

Tiểu thuyết chính thức từ tựa game kinh dị nổi tiếng Fatal Frame

4 0

D no Shokutaku

(Hoàn thành)

D no Shokutaku

Tomoko Seo

Tiểu thuyết là phần tiền truyện của những sự kiện diễn ra trong trò chơi 'D no Shokutaku' , được viết trong CD1 trong 3 CD của game

5 1

Câu chuyện về việc trở thành một thiếu nữ vô cùng tươi sáng

(Đang ra)

Câu chuyện về việc trở thành một thiếu nữ vô cùng tươi sáng

千佳のふりかけ

Vào một ngày nọ, Hoshimiya Yuu bỗng trở thành con gái vì mắc phải một căn bệnh kỳ lạ!Khuôn mặt thì đáng yêu nhưng hoàn toàn xa lạ, cơ thể thì xinh đẹp nhưng lại chẳng thân thuộc, quần áo thì hợp nhưng

2 0

Quyển 6: Cuộc sống tao nhã của gậy chiêm tinh - Chương 184: Hikari và Cô bé Loli Đồng Loại

Kei được dắt tay đi dọc hành lang ngập nắng.

Những nơi cô thường thấy hàng ngày, giờ đây đối với cô lại là một sân chơi đáng để khám phá.

"Cái kia là gì thế~?"

"À, đó là sân tập đấy."

Clam nhìn theo ánh mắt của Kei và trả lời với một giọng dịu dàng.

Thò đầu ra khỏi cửa sổ, Kei nhìn sân tập và khuôn mặt cô bé bừng sáng.

"Giống công viên ghê~! Có nhiều thứ quá chừng!"

"Ừm, hình như Mizuhi đã tự tay làm đấy. Nghe nói cậu ấy đã mang về mấy thứ vật liệu phế thải rồi tự làm."

"Mizuhi?"

"...Ừm, đúng vậy."

Nhìn Kei nghiêng đầu, không hiểu sao Clam lại cảm thấy muốn khóc đến lạ.

(Đó là một trong những người mà cậu đã cố gắng bảo vệ đấy. Nơi này, từng là một nơi rất quan trọng đối với cậu.)

Nói những lời đó, Kei bây giờ cũng chẳng thể nào hiểu được.

Vì vậy, Clam chỉ mỉm cười một cách mơ hồ.

Cô biết rằng Kei sẽ trở lại bình thường.

Nhưng, việc Kei dù chỉ trong một khoảnh khắc quên đi mọi người vẫn khiến cô đau lòng.

Bởi vì điều đó, dường như là sự xúc phạm lớn nhất đối với cô ấy.

"Tớ cũng muốn gặp Mizuhi!"

"Ừm, bây giờ cậu ấy đang bận việc. Cho nên, để lần sau nhé."

"...Mừ, tớ hiểu rồi."

Kei buồn bã gật đầu.

Xoa đầu cô bé, Rinka mỉm cười.

"Thay vào đó, bọn chị sẽ chơi với em thật nhiều nhé~!"

Nói rồi, Rinka bế Kei lên, nhấc bổng cô bé lên thật cao và xoay vòng vòng.

Kei ngay lập tức trở lại vẻ mặt vui mừng và bật cười.

"Kyahaha! Chị Rinka, nhanh nữa đi, nhanh nữa đi~!"

"Được rồi, chị sẽ cố gắng xoay hết sức đây~!"

Rinka liếc nhìn Clam.

Gương mặt cô ấy đang nở một nụ cười phức tạp.

(Tính cách cậu cũng nhạy cảm ghê nhỉ. Có khi còn nặng hơn cả Kei nữa ấy chứ?)

Trong mắt Rinka, tinh thần của Clam dường như đã bị bào mòn.

"Đành chịu thôi", Rinka thầm thở dài và đề nghị với hai người.

"Vậy thì, chúng ta thử đến sân tập xem sao nhé!"

"Được không ạ!?"

"Ừm... Này, cậu cũng đi đấy."

"A, à ừm. Đi thôi."

"Vâng!"

Kei lại nắm tay Clam.

Gương mặt cô bé vẫn ngây thơ không đổi.

Sân tập dưới bầu trời trong xanh trông như một khu vui chơi vận động.

Ít nhất, trong mắt Kei là như vậy.

"Oa~!"

Đến sân tập, Kei buông tay hai người ra và chạy đi một mạch.

"Cẩn thận đấy~"

Rinka nhún vai ra vẻ "hết cách" rồi đi theo.

Vẻ mặt cô trông cũng không có vẻ gì là không vui.

Ngược lại, Clam chỉ có thể đứng nhìn cảnh tượng đó.

*(Nếu đó là Kei thực sự... Nếu thực sự cậu ấy sợ hãi việc chiến đấu, thì mình...) *

Càng biết về Kei, cô lại càng hiểu ra.

Rằng bản thân mình bất lực đến nhường nào.

(Bây giờ, phải làm cho cậu ấy vui vẻ dù chỉ một chút. Rồi sau đó, sau đó—lại trả cậu ấy về chiến trường sao?)

Cô hiểu rằng không còn cách nào khác.

Nhưng, Clam vẫn không thể ngừng suy nghĩ.

(Mình chỉ muốn, con bé đó được mỉm cười mãi mãi.)

Đó là một mong ước thuần khiết.

Một mong ước ngây thơ, khó có thể thành hiện thực ở thế giới này.

(Làm thế nào, để cứu được con bé đó đây...)

Kể từ khi xem cuốn sổ tay, Clam chỉ toàn nghĩ về điều đó.

Một cô gái bình thường sợ hãi chiến trận và kinh sợ cái chết, đó mới chính là Nataki Kei.

Nhưng, thế giới này không cho phép sự tồn tại đó.

Nó ép buộc cô phải gánh vác vai trò của Solciera, chứ không phải Kei.

(Tại sao, chỉ có con bé đó... Tại sao...!)

Một cơn tức giận không biết trút vào ai cứ thế trào dâng.

Nó càng trở nên dữ dội hơn khi cô nhìn thấy Kei đang cười một cách ngây thơ.

"—Ể, Clam sao lại ở đây vậy?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Clam thoát ra khỏi dòng suy nghĩ căm hận.

Quay đầu lại, cô thấy bóng dáng của người bạn thời thơ ấu.

"Hikari?"

"Sao mặt chị trông đáng sợ thế? A, mà thường ngày cũng vậy nhỉ, hahaha... Đau!?"

Nhìn thấy gương mặt cười ngốc nghếch đó, Clam liền tung một cú chặt karate.

Bị chặt vào trán, Hikari ôm đầu một cách cường điệu và bĩu môi.

"Tự dưng làm gì thế!? Professor đã nói bạo lực là phương tiện của những người không có đầu óc đấy!?"

"Đừng có trích dẫn lời của một người lớn không đáng làm gương nhất."

Clam ngán ngẩm đáp lại.

Tâm trạng cô đã khá hơn một chút.

Lúc đó, Clam để ý thấy một vật lạ mà Hikari đang cầm trên tay.

"Cái gì thế... Nỏ à?"

"Vâng! Chị xem này, ngầu không! Cảm giác như 'PẰNG PẰNG!' ấy!"

Hikari giơ nỏ lên và tạo dáng liên tục.

Vật có thân màu tím và các bộ phận màu bạc đó trông không hợp với Hikari.

Đúng hơn, nó trông giống như một trang bị được tạo ra cho một cô gái nào đó.

"Cái đó là gì?"

"Chà, em cũng không biết! Em chỉ được Miyume-chan nhờ kiểm tra thôi!!! A, Clam cũng muốn cầm thử không ạ? Về màu sắc thì có lẽ hợp với Clam hơn đấy!"

"Không, tôi không cần... này, đừng có ép tôi chứ. À, mà Miyume cũng ở đây à?"

Nếu có thì cô sẽ nhờ gỡ bỏ trang bị nguyền rủa trên cổ, cô nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Miyume đâu.

Khi cô hướng ánh mắt về phía Hikari, cô bé lắc đầu nguầy nguậy.

"Miyume-chan đã đến Zillionears rồi ạ!! Nghe nói là đi nói chuyện với senpai!"

"Vậy à. Bận rộn nhỉ... không giống tôi."

"A—!! Chẳng lẽ là chế độ nhạy cảm sao ạ? Chị ổn không!? Có cần em xoa đầu như mọi khi không!?"

"...Đừng có nói to chuyện đó trước mặt người khác."

Hikari nói với một giọng to oang oang không hề để ý đến xung quanh.

Tuy có vẻ lo lắng, nhưng nội dung lại là một lời thú nhận về một "người kỳ lạ được bạn thời thơ ấu xoa đầu định kỳ", nên Clam vội vàng ngăn lại.

Nhưng, đã quá muộn.

"Xoa đầu cho tớ với~!"

"Nhỏ xíuuuuu!? Ể!? Kei sao!?"

Trẻ con là vậy, hễ nghe thấy tiếng ồn ào là sẽ tò mò chạy đến.

Không ngoại lệ, Kei cũng chạy đến chỗ Hikari và vui vẻ chìa tay ra.

"Chị ơi, chị là ai?"

"...Clam, chuyện này là sao vậy."

Hikari quay lưng lại cùng Clam và thì thầm.

Không đủ sức để giải thích cặn kẽ từ đầu, Clam quyết định giải thích một cách ngắn gọn.

"Kei sốt nặng quá, nên tôi biến cậu ấy thành loli để giải quyết."

"Em chẳng hiểu chị nói gì cả...!"

"Kei của hôm nay là một đứa trẻ không nhớ gì cả. Cậu chỉ cần biết thế là được."

"Em hiểu rồi!!!"

Hikari quay phắt lại.

Rồi cô bé dang rộng hai tay và nói.

"Chào em Kei-chan! Chị là Yatsuka Hikari! Thích chính nghĩa và ca hát! Ghét việc ác! Món ăn yêu thích là cơm trắng, cơm và cơm! Rất vui được làm quen!"

"Em cũng thích cơm~!"

"Vậy sao! À, nhân tiện chị có thể làm được thế này đấy!"

Hai cặp cánh ánh sáng bung ra từ sau lưng Hikari.

Nhìn đôi cánh tỏa sáng như cắt ra từ mặt trời, Kei sáng mắt và vỗ tay.

"Tuyệt vời~!"

"Mà còn bay được nữa! Vút!!!!"

Hikari bay lên bằng đôi cánh ánh sáng.

Nhìn cảnh đó, Clam nhìn chằm chằm vào cây nỏ được đưa cho.

(Chẳng phải cậu đến đây để kiểm tra cái này sao...?)

Clam chưa nghe cách sử dụng thì làm sao mà dùng được.

Trong lúc cô đang bối rối cầm cây nỏ trên tay, Rinka đã đuổi theo Kei và quay lại lên tiếng.

"Cái gì thế, nỏ à?"

"Ừm, nghe nói Miyume đưa cho Hikari để kiểm tra... Tôi thấy rõ ràng là chọn sai người rồi."

Hikari là người không phù hợp để kiểm tra vũ khí.

Đó là vì vũ khí của cô bé là đôi cánh ánh sáng.

Vật thể ma lực có mật độ cao đó tự nó đã là một vũ khí ưu việt cả trong tấn công lẫn phòng thủ.

Từ xưa, Hikari đã chiến đấu bằng đôi cánh.

Tại sao lại nhờ một người như vậy kiểm tra vũ khí tầm xa chứ.

"Hể, làm cũng chắc chắn ghê nhỉ... Hửm? Trông như có thể biến hình được này."

"À, tốt nhất là đừng tự ý nghịch. Đó là phát minh của tác giả Máy dò sự 'ấy' đấy."

Nghe vậy, Rinka đứng hình, trả lại cây nỏ cho Clam, rồi bế Kei lùi lại một bước.

Kei được bế trên tay, nhìn Hikari đang bay lượn trên trời mà mắt sáng lấp lánh và vẫy tay.

Cô bé hoàn toàn bị Hikari thu hút.

"Tuyệt vời~!"

"—Tiếp đất kiểu anh hùng!!!! ...Fufufu, em thấy sao Kei-chan. Đây chính là, anh hùng..."

"Ngầu quá~. Em cũng muốn bay~!"

Kei cười khúc khích, lách ra khỏi vòng tay của Rinka và chạy đến chỗ Hikari.

"Chị Hikari cũng chơi đi!"

"Được chứ! Chơi gì nào! Đuổi bắt hay trốn tìm, trò gì chị cũng chơi hết!"

"Vậy thì chơi bán hoa với em đi!"

"Em hiểu rồi!!!!"

(Sao mà lại hợp cạ với một đứa trẻ cách biệt tuổi tác như vậy nhỉ...)

Nhìn Hikari đã hoàn toàn thân thiết chỉ sau vài phút gặp gỡ, Clam vừa cảm thấy nể phục vừa cảm thấy ngán ngẩm.

Có lẽ những cảm xúc và lời nói thẳng thắn sẽ được trẻ con yêu thích.

Kei đang có vẻ mặt rạng rỡ nhất từ trước đến nay.

"Không cần suy nghĩ những chuyện phức tạp, cứ chơi như vậy mới là đúng đắn đấy. Chắc chắn là vậy."

Rinka nói từ bên cạnh.

Clam định phản bác lại, nhưng không tìm được lời nào nên đành gật đầu.

Dù có lo lắng cho Kei đến đâu, điều đó cũng không thể ngay lập tức cứu được cô ấy.

Bây giờ, việc mà Clam nên làm là chơi cùng với Kei bé nhỏ. Đáng lẽ chỉ có vậy thôi.

"...Có chuyện gì đúng không."

"Không có gì."

"Haha, nói dối dở tệ. Rõ ràng là có mà."

Clam cáu kỉnh nói: "Hả? Ở đâu chứ?" thì Rinka gõ gõ vào cổ mình.

"Cái vòng choker đó, giữa chừng đã không còn kêu nữa rồi. Nó đã ồn ào như vậy với Kei mà. Nếu không kêu nữa thì ai cũng nhận ra thôi."

"...Ồn ào."

Clam chỉ nói vậy rồi im bặt.

Thấy thái độ đó, Rinka nhún vai.

"Không cần phải là tôi cũng được, nhưng hãy tâm sự với ai đó đi nhé? Cứ ôm khư khư nỗi lo một mình mà lao đầu đi như vậy thì chẳng có kết quả tốt đẹp đâu."

"Vậy sao."

Trước câu trả lời của Clam như thể chẳng hiểu gì, Rinka không nói gì thêm.

Thay vào đó, cô bước lên một bước.

"Cho bọn tôi chơi với~. Tôi muốn làm khách hàng. A, Clam nói muốn làm nhân viên bán hàng đấy~"

"Này, tôi đâu có"

"Chị Clam cũng là người bán hoa à~!? Cùng bán hoa nào~!"

Nghe lời của Rinka, Kei vui vẻ nhảy lên.

Nhìn cảnh đó, quả thực không thể nào từ chối được.

"Đúng vậy nhỉ, chúng ta hãy vui chơi nào. Kei-chan."

"Vâng!"

Đó là một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng.

(...Đúng vậy nhỉ, bây giờ hãy tập trung vào việc chơi với con bé này.)

Tin rằng đó là lựa chọn tốt nhất mình có thể làm, Clam thay đổi suy nghĩ.

Và cô triệu hồi một lượng lớn Ếch nuốt người để tận hưởng hết mình.

Đúng lúc đó.

"...Oáp, buồn ngủ quá đi."

""Ể.""

"A, em cũng thấy buồn ngủ rồi ạ."

""Ể?""

Kei và Hikari đang nắm tay nhau đi đến địa điểm dự định xây dựng cửa hàng hoa, bỗng gần như cùng lúc dụi mắt.

"Clam... xin lỗi nhé. Đến bữa tối chị sẽ dậy..."

"Này, đừng có ngủ. Này, tự do quá rồi đấy!"

Cô cố gắng lay vai Hikari, nhưng đầu cô bé chỉ lắc lư qua lại mà không có câu trả lời.

Hơn một nửa cơ thể cô bé đã dựa vào Clam.

Bên cạnh đó, Rinka đã nhanh tay cõng Kei lên lưng.

"...Oáp."

"Buồn ngủ à? Kei-chan buồn ngủ à? Cùng chị vào giường nhé."

"Vâng..."

Kei dụi mắt và trả lời bằng một giọng lí nhí.

Nhưng, khoảnh khắc tiếp theo, cơn buồn ngủ đã đến giới hạn và cô bé dường như đã lịm đi.

"Đây là tình trạng cạn kiệt ma lực mà Nameless đã nói à. Đến đột ngột ghê nhỉ~"

"Vậy thì, đứa trẻ to xác này là theo lý lẽ nào đây...!?"

Clam đặt Hikari nằm lên trên một con Ếch nuốt người.

"Chắc là do chạy nhảy nhiều nên mệt à?"

"Bạn thời thơ ấu của tôi trẻ con quá đi..."

Hikari ngủ trên chiếc giường ếch với vẻ mặt thoải mái.

Dường như, gương mặt đó trông rất mãn nguyện.

"Vậy, tôi sẽ đưa em ấy vào giường."

"À, ừ."

Rinka nói rồi hướng về ký túc xá của Kei.

Phía sau cô, Hikari được Clam và những con Ếch nuốt người khiêng đi theo.

Dừng chân và quay đầu lại, Rinka nghiêng đầu.

"Sao lại đi theo? Để con bé đó ngủ đi chứ?"

"Tôi không thể để cậu và Kei ở một mình được. Nếu bị hôn trong lúc ngủ thì tệ nhất."

"Tôi không làm đến mức đó đâu... Không, thật sự là không làm mà."

Xem ra Clam quyết tâm đi theo cùng với người bạn thời thơ ấu đang ngủ say của mình.

"...Haizz, thôi được rồi. Vậy thì đến đi. Đến phòng của tôi và Kei."

"Hả? Đó là phòng của tôi và Kei chứ. Khoảng trống đó là dành cho tôi mà?"

Đó là một lời khiêu khích rẻ tiền, nhưng Clam đã mắc câu ngay lập tức.

Gân xanh nổi lên trên trán cô.

(Đúng vậy, phải như thế này thì mới có hứng chứ.)

Nhìn Clam nổi giận, Rinka hài lòng gật đầu trong lòng.