Jouka-chan.
Không hiểu sao cô ấy lại là một sự tồn tại thường xuyên mang đến những thay đổi lớn cho hành động của tôi.
Không phải là nhân vật trong nguyên tác, cũng không phải là một học sinh bình thường có vẻ như đang gánh vác một điều gì đó quan trọng.
Nếu phải nói, thì chắc chỉ là việc cô ấy đang bị Ủy ban Kỷ luật của Học viện Kisou và Rokuhara-san truy lùng vì những hành động stream quá lố của mình.
Mà, chuyện đó thì cũng chỉ là một học sinh Học viện Kisou bình thường ở đâu cũng có.
“Cái tên Solciera, bây giờ không thích hợp lắm.”
“A, là Nataki Kei à. Chà, xin lỗi nhé. Thấy cậu nên tôi lỡ miệng gọi luôn.”
“Thật là… bị một kẻ phiền phức biết được danh tính rồi.”
Tôi cố tình thở dài một hơi.
“Tại sao cô lại ở đây?”
“Gần đây tần suất các vụ bắt cóc đang tăng lên. Tôi định xem có tìm được manh mối nào không. Mà, việc tìm bằng chứng thì cứ giao cho các bé Ma-chan, còn tôi thì đang hòa mình vào đám đông để mua sắm đây.”
Bắt cóc?
A, trong nguyên tác cũng có sự kiện như vậy nhỉ.
Hình như là Professor đang tìm người tương thích với Demon's Gear nhái mà gã mới tạo ra.
Rốt cuộc cũng chỉ là hàng giả nhái theo Demon's Gear nên sẽ không thành công, và sẽ bị Touraku-kun tìm thấy rồi đập cho một trận.
Chuyện đó, lát nữa sẽ được giải quyết thôi, nên cứ mặc kệ đi.
Vậy thì cô về đi được không?
“Bị Chấp hành quan phát hiện thì phiền phức lắm đấy? Nói trước là tôi không giúp đâu.”
“Không sao đâu. Toàn bộ các tầng của tòa nhà này và khu vực xung quanh đều đang được các bé Ma-chan canh gác. Nếu có chuyện gì, chúng sẽ cho nổ tung.”
Ể, tức là tòa nhà này đầy bom à?
Không phải là nguy hiểm lắm sao?
…Mà, nếu là Solciera thì chắc không sao. Wa ha ha.
“Vậy à. Thế thì tốt.”
Jouka-chan là một người quen tốt, sẵn sàng hùa theo vai diễn mỹ nữ bí ẩn của tôi.
Không phải là nhân vật nguyên tác, cũng không phải là học sinh của Học viện Tổng hợp Phectom.
Một mỹ nữ bình thường ở đâu cũng có.
Một sự tồn tại vô cùng tiện lợi.
『Nhân tiện, sao không nhờ cô ấy chọn trang phục cho? Ý kiến của một người thứ ba về Solciera chắc chắn sẽ rất hữu ích.』
Ra là vậy.
Được rồi, thử hỏi xem sao.
“Này, cô chọn quần áo giúp tôi được không?”
“...Ể?”
“Thỉnh thoảng, mặc đồ do người khác chọn cũng hay.”
Jouka-chan làm vẻ mặt ngạc nhiên.
Đúng rồi, đúng rồi.
Một mỹ nữ bí ẩn đột nhiên thể hiện một khía cạnh nữ tính, chắc chắn sẽ khiến người ta rung động.
“T-tôi sao?”
“Phải. Không được à?”
“Được thôi. Mà, một người như tôi có được không ạ? Hay đúng hơn là… chuyện riêng tư?”
Xem ra từ lời nói của tôi, Jouka-chan nghĩ rằng tôi chỉ đơn thuần đến mua quần áo.
Hừm.
Sự nữ tính là cần thiết, nhưng một mỹ nữ bí ẩn thì không thể nào chỉ đơn thuần đi mua quần áo được.
Tôi không muốn thể hiện sự nữ tính đến mức đó.
『Ta, người đã đề nghị, nói ra điều này cũng hơi kỳ, nhưng phiền phức quá… Thực tế thì cậu chỉ đến mua quần áo thôi, đúng không?』
Đúng vậy, nhưng chẳng phải là muốn gán cho việc mua quần áo một ý nghĩa hay sao?
『Cậu muốn được chọn quần áo giúp, đúng không?』
Ừm.
Nhưng tôi muốn hành động chọn quần áo cũng phải có ý nghĩa.
Vì màn đi mua sắm đơn thuần tôi muốn làm cùng mọi người ở Học viện Tổng hợp Phectom.
Khoảng tập năm của mùa thứ hai.
『Cậu còn biến cả cuộc đời mình thành một nội dung để tiêu thụ nữa nhỉ. Hơn nữa, trong đầu cậu còn có cả mùa thứ hai nữa à.』
Cây gậy chiêm tinh nói với vẻ thán phục.
Ha ha ha.
Có đến mùa thứ năm, và cả OVA nữa đấy.
Không phải chuyện đó, mà là một cái cớ để một mỹ nữ bí ẩn đi mua quần áo.
Hừm… đúng rồi!
“Sắp tới, sẽ có một sân khấu lớn. Ở đây, tại Học viện Kisou.”
“Sân khấu?”
“Phải. Một sân khấu kỳ lạ được tạo ra bởi sự sắp đặt của các vì sao. Có vẻ thú vị nên tôi cũng quyết định sẽ lên sân khấu. Đã là một sân khấu lớn, thì phải ăn mặc cho tương xứng.”
Tôi cố gắng nói một cách đầy ẩn ý.
Cử chỉ và ánh mắt cũng ra vẻ có ý nghĩa hướng về phía tòa nhà bên ngoài cửa sổ.
Cái tòa nhà có đỉnh nhọn kia, tại sao lại nhọn nhỉ. Thiết kế vậy à?
“...Sắp tới, sẽ có chuyện gì đó xảy ra.”
Jouka-chan nói vậy, và đã hoàn toàn bị lừa bởi lời nói của tôi.
Nhưng sau này, nếu bị phát hiện là nói dối thì ngượng lắm.
Hay là nói tên một nhân vật chính trong sự kiện sắp xảy ra nhỉ.
“――Professor, nói mới nhớ, nếu là cô thì có lẽ sẽ biết.”
“Hự!?”
A, có vẻ được rồi.
Một khi đã tin, thì là của mình rồi.
Phần còn lại chỉ cần diễn vai mỹ nữ bí ẩn thật ngầu là được.
“...Đó là thật sao?”
“Phải.”
“Nói cho tôi biết ngày giờ cụ thể. Ngoài Solciera ra còn ai nữa? Mà ngay từ đầu định giết gã đó như thế nào!?”
“Ể.”
Thôi rồi.
Hình như mình vừa ấn nhầm cái công tắc nào đó rồi.
Không ngờ lại hăng máu đến mức này.
Tôi cứ tưởng phản ứng sẽ chỉ là “Ra vậy… quả không hổ danh mỹ nữ bí ẩn” thôi chứ.
Hăng máu một cách đáng sợ.
Cô, lẽ nào có quan hệ gì với Professor?
“Vậy à… cuối cùng cũng có thể giết được rồi.”
Hình như mình vừa nghe thấy từ "giết", là giết thật à?
Ể, giết = sân khấu?
Tôi sẽ đi mua trang phục để giết người à?
Thế chẳng phải là một mỹ nữ điên khùng sao.
Mà giết tên khốn Professor đó thì tôi cũng không phản đối.
Nhưng gã đó có linh hồn đặc biệt nên không chết được đâu.
『Giết được.』
Ể.
『Quy trình hơi phiền phức, nhưng không có sự tồn tại nào mà ta không thể giết được.』
Lâu lắm rồi mới thấy mày đáng sợ đấy.
Tuyệt đối không dính líu đến Professor đâu, nên cất cái năng lực đó đi nhé.
“Vậy tức là, kế hoạch của cậu cuối cùng cũng bắt đầu.”
“………………Phải.”
Lỡ nói rồi.
Mà, gần đây Professor sẽ bị Touraku-kun xử lý thôi.
Tôi sẽ mua trang phục rồi về nhanh.
Ở đây nữa có khi lại nói thêm những điều không cần thiết.
“――Tôi phải làm gì.”
Jouka-chan nắm lấy tay tôi và hỏi.
Mạnh vãi…
Mắt cũng long sòng sọc lên rồi kìa.
…À, hình như lần trước tôi có nói là đến lúc thực hiện kế hoạch sẽ gọi cả Jouka-chan thì phải.
『Chắc chắn là có nói.』
Tại sao mình lại cứ nói năng thiếu suy nghĩ thế nhỉ.
Không biết là tương lai của mình sẽ khổ sở vì chuyện đó à.
“Trả lời đi. Để giết gã đó, tôi sẽ làm bất cứ điều gì.”
Không biết từ lúc nào đã bỏ cả kính ngữ rồi. Lộ bản chất rồi đấy.
“Đừng nóng vội thế, khuôn mặt xinh đẹp sẽ hỏng mất.”
“Đừng có úp mở nữa, nói đi――”
Tôi đặt đầu ngón tay lên miệng Jouka-chan, nhẹ nhàng ra hiệu im lặng.
“Bình tĩnh lại một chút đi.”
Thưa quý tòa! Tôi bây giờ cơ thể cũng là mỹ nữ, nên tôi xin tuyên bố vô tội!
『Ok, vô tội.』
Yeahhh!
“Tôi hiểu cảm xúc của cô. Chính vì vậy, tôi sẽ chuẩn bị cho cô một sân khấu xứng đáng hơn. Bây giờ vẫn chỉ là màn dạo đầu. Chưa đến lượt cô ra sân.”
“Sân khấu dành cho tôi…?”
“Phải. Mong muốn thật sự của cô. Một sân khấu để thực hiện điều đó.”
Tôi nói vậy, rồi nở một nụ cười hết cỡ.
Không phải là một nụ cười như hoa nở.
Mà là một nụ cười ma mị như ánh trăng mê hoặc lòng người.
“Cô có tin tôi không.”
“...Chỉ có thể tin thôi. Đối đầu với Solciera, những gì tôi có thể làm cũng chẳng có bao nhiêu. Với lại, cậu sẽ nghiền nát Học viện Kisou, đúng không?”
“Phải.”
Là Touraku-kun!
“Vậy thì, tôi tin.”
Nói rồi, Jouka-chan cười. Cảm giác như mắt cô ấy đang phê thuốc, nhưng cứ coi như không thấy gì đi.
May quá, đã lấp liếm được với tư cách là một mỹ nữ bí ẩn, tốt!
『Không hiểu sao những lời nói đó lại đang tự làm khổ mình nhỉ.』
Không không, thực tế thì Học viện Kisou sẽ bị Touraku-kun nghiền nát, Professor cũng sẽ bị bắt, nên những gì mình nói đều đúng, không sao, không sao đâu.
Trong trường hợp xấu nhất, cứ bắt cóc Professor rồi ném ra trước mặt Jouka-chan là được.
『Cậu đúng là không chút do dự khi đối phương không phải là mỹ nữ nhỉ.』
Vì Professor đã xúc phạm các mỹ nữ.
Là một tên khốn nạn nhất.
Nào, lấy lại tinh thần rồi nhờ Jouka-chan chọn trang phục thôi.
“Vậy thì, một lần nữa――hửm.”
Dive Gear của tôi có thông báo.
Gì thế, sai thời điểm quá.
Ai vậy, vào lúc này.
…Wow, là tiền bối Mizuhi.
『Chỉ có linh cảm xấu thôi.』
Tôi xin phép Jouka-chan rồi đến một nơi khác để nghe điện thoại.
Từ đầu dây bên kia, một giọng nói khẩn trương vang lên.
“Kei, em đang ở đâu.”
“...Ừm.”
Ể, bị phát hiện rồi à?
Việc mình đang mua sắm ở Học viện Kisou bị phát hiện rồi à?
Nếu vậy thì ấn tượng sẽ xấu lắm đấy.
Đi mua sắm ở học viện của thế lực tà ác đang bóc lột tiền của mình, thì chẳng khác nào phản bội.
『Cũng tự biết nhỉ. Viện cớ thế nào đây.』
K-không thể nào.
Chắc chắn là liên lạc để báo tin tiền bối Miroku đã bình an vô sự thôi.
“Vậy à. Em đã ở Học viện Kisou rồi à.”
“…………VÂNG.”
Vị trí bị lộ rồi…!?
Rồi, xong đời tôi rồi.