Đó là khoảnh khắc mà chuyện phải đến rồi sẽ đến.
"Đều là tại mày, làm Ayana rời xa tao...! Tại mày hết... Tại mày hết!"
Trong đầu tôi vẫn còn lưu giữ ký ức của Towa.
Bao gồm cả đoạn ký ức đó, khi tôi thấy trong mơ quá khứ mà Towa đã trải qua, ở bất cứ đâu tôi cũng chưa từng thấy bộ dạng đó của gã kia... vẻ mặt tràn đầy hận thù của Shuu.
Mà lúc này đây, cậu ta đang trừng mắt nhìn tôi như thể nhìn kẻ thù giết cha.
(Cảm giác cuối cùng cũng đến lúc rồi nhỉ... Nhưng, thời điểm này đến rất đúng lúc.)
Tôi chỉ nhìn thẳng vào ánh mắt cậu ta, nhìn lại cậu ta.
Mình sẽ không trốn cũng không tránh──nên Shuu, chúng ta nói chuyện đi.
▽▼
"Gần đây, Otonashi-san cười trông hạnh phúc ghê."
"Sao thế? Cậu để ý cô ấy rồi à?"
"Đâu có! Mà cậu thu cái sát khí đó lại đi!"
Sát khí gì chứ, tôi là chiến binh dày dạn kinh nghiệm chắc?
Aisaka đột nhiên nói những lời khó hiểu, tôi rời mắt khỏi cậu ta, tập trung xả bỏ những thứ không trong sạch trong cơ thể──đừng bắt tôi nói ra chứ, là đi vệ sinh.
"...Phù."
Một lát sau, tôi cảm thấy sảng khoái rời khỏi nhà vệ sinh.
Aisaka đi bên cạnh tôi, nhưng cậu ta chỉ đi theo tôi đến nhà vệ sinh thôi... mà nói đi cũng phải lại, tôi rất tò mò tại sao cậu ta lại có suy nghĩ đó về Ayana.
"Vậy thì, tại sao cậu lại có suy nghĩ đó về Ayana?"
Trước khi vào lớp, tôi dừng bước, dựa lưng vào tường hỏi cậu ta.
"Đâu có, tớ không có nhìn cậu ấy suốt đâu. Dù Otonashi-san ở bên cạnh Yukishiro vẫn luôn tươi cười như thường lệ, nhưng từ tuần này trở đi, cứ cảm thấy cậu ấy càng cười tươi hơn, trông hạnh phúc hơn trước."
"Ồ~~"
"...Đây không phải chuyện cần phải nói đặc biệt ra nhỉ, xin lỗi, lỡ miệng nói ra mất."
"Không không không, cậu không cần phải xin lỗi đâu. Nhưng mà vậy à... Trông là như vậy sao?"
"Tớ thì thấy vậy...?"
Tôi cũng sẽ không lập tức đi xác nhận với Ayana, nên không biết có đoán đúng không, nhưng tôi cũng có thể nhận ra lý do cô ấy thay đổi.
Bởi vì việc tâm trạng Ayana gần đây tốt hơn trước, trước khi người khác nhận ra, tôi đã chú ý đến rồi.
"Ừm, đúng là vậy đó. Vì dù là đối với tớ hay Ayana, vấn đề luôn muốn giải quyết đã xử lý xong rồi."
Đúng vậy──chính là vấn đề gia đình đã được giải quyết.
Dù sau đó đã qua mấy ngày, nhưng đến tối, tôi cũng từng thấy mẹ và dì Seina nói chuyện điện thoại, từ đó có thể biết chuyện đó không phải là mơ, cũng không phải ảo giác.
"Dù không thể nói chi tiết cho cậu biết, nhưng nụ cười của Ayana chính là bằng chứng cho tất cả đó."
Tôi nhếch miệng cười, nói với cậu ta như vậy.
"Vậy à... Vậy tớ không hỏi nữa! Vì nếu Yukishiro và Otonashi-san đều có thể mỉm cười, thì với tư cách là bạn bè tớ cũng thấy hạnh phúc rồi!"
Gã này... tính cách thật sự rất ngầu.
Tôi cũng nghe nói cậu ta rất được kỳ vọng, sẽ là đội trưởng tiếp theo của câu lạc bộ bóng chày, hơn nữa Mari cũng từng vui vẻ nhắc đến Aisaka... Gã này thật sự là một người tốt.
"Aisaka, cậu đúng là một gã tốt thật."
"Sao tự dưng lại nói vậy?"
"Chà, đừng để tâm. Mà câu này phải là tớ nói mới đúng chứ? Cậu gần đây đột nhiên rất thích nói mấy câu thoại cũ rích nhỉ."
"Ể? Vậy sao...?"
Vâng, việc hoàn toàn không tự giác này càng khiến người ta đau đầu hơn.
Nhìn Aisaka gãi mái đầu dài vài milimet, cảm giác rất cứng của mình, tôi cười khổ, vốn định thuận thế hỏi cậu ta về chuyện của Mari, nhưng lại thôi.
(Dù sao thì mình cũng đã hứa với Ayana rồi.)
Chỉ riêng chuyện này, không phải là chủ đề thích hợp để tôi chủ động nhắc đến.
Tôi nghĩ trong lòng Mari vẫn còn có Shuu, không phải là tình trạng có thể lập tức thay đổi... Nếu có tiến triển gì, Aisaka quá dễ đoán không thể nào không có bất kỳ thay đổi nào, nên chỉ riêng chuyện này, tôi sẽ kiên nhẫn đứng xem bên cạnh vậy.
"Này, cậu đang cười gian cái gì đấy?"
"Tớ đang nghĩ về chuyện của cậu đó."
"...Ể?"
"Đừng có làm bộ dạng phòng bị lùi lại thế chứ, đồ ngốc."
"Đùa thôi mà, đùa thôi."
Nếu cậu ta vì thế mà có phản ứng kỳ lạ, tôi mới giật mình đấy.
Tiếp đó tôi và Aisaka cùng vào lớp, Ayana như thể đương nhiên mà đến bên cạnh.
"Mừng cậu về, Towa."
"Tớ về rồi, Ayana."
"Ồ ồ, đúng là đối thoại như vợ chồng!"
"Là vợ chồng mà."
Chà~~ Vì lời nói của Aisaka, công tắc kỳ lạ của Ayana lại bật lên rồi.
Nghe câu trả lời đầy tự tin của Ayana, Aisaka nhìn tôi, nhưng tôi không có phản ứng gì đặc biệt, quyết định im lặng quan sát.
"Không chỉ với Aisaka-kun, bọn em cũng giấu bạn bè, thật ra em và Towa đã kết hôn rồi."
"...Ể? Otonashi-san? Cậu đang nói gì──"
"Xin lỗi, vì học sinh cấp ba kết hôn về nhiều mặt vẫn sẽ gây tranh cãi, nên mới... ờm, a a, xin lỗi! Em vì vui quá, lỡ miệng nói ra mất."
"Ể...? Ể...?"
Hửm? Bầu không khí này là sao?
Nhân tiện, cuộc đối thoại nhảm nhí này đương nhiên chỉ diễn ra giữa chúng tôi, vì rất ồn ào, nên các bạn học xung quanh không thể nào nghe thấy được.
Đương nhiên rồi, phần này chắc hẳn cũng nằm trong tính toán của Ayana... nhưng, chuyện này là sao?
(Ayana đang đùa... nhưng bộ dạng của Aisaka...)
Gã Aisaka này... bị nhồi nhét lời nói dối một cách ép buộc sao?
Bộ dạng của Ayana vô cùng tự nhiên và đầy tự tin... Dường như vì vậy, Aisaka vốn nên biết rõ đây là chuyện không thể, lại thật sự tin rồi... Đúng là đồ ngốc.
"Nhìn xem, trên ngón tay em đã đeo nhẫn rồi này."
Ayana đưa ngón tay ra cho cậu ta xem──đương nhiên, trên ngón tay đó chẳng đeo gì cả.
"Cái gì... cũng không có mà?"
"Ể... Cậu không nhìn thấy sao? Nghe nói người có nội tâm nhơ bẩn sẽ không nhìn thấy chiếc nhẫn này... Aisaka-kun, chẳng lẽ cậu?"
"T-Tớ nội tâm nhơ bẩn sao?"
Là đồ ngốc à... có một tên ngốc thật sự ở đây.
Nhưng tôi cũng hơi ngạc nhiên với cái thiết lập nhẫn không nhìn thấy được đó, không ngờ Ayana lại đùa kiểu này... không phải, đây cũng chứng tỏ tâm trạng Ayana tốt đến mức có thể đùa như vậy nhỉ.
"Yu-Yukishiro, cậu có nhìn thấy không?"
"...À~~..."
"Towa."
Xin hãy phối hợp với em. Tôi cảm nhận được ý của Ayana qua ánh mắt cô ấy, liền gật đầu.
Aisaka thấy tôi gật đầu, lẩm bẩm một tiếng "Thật luôn à?", rồi rụt rè đưa ra yêu cầu này.
"Cái đó... tớ có thể sờ thử tay Otonashi-san được không?"
"Vâng, được ạ."
Aisaka từ từ chạm vào ngón áp út của Ayana... vị trí mà Ayana vừa chỉ cho mình xem.
Do đối với cậu ta đây là ngón tay của người khác giới, nên cậu ta hết sức lưu ý, tránh thất lễ, còn Ayana cũng đã tự mình đồng ý cho cậu ta chạm vào, nên hoàn toàn không lộ vẻ khó chịu.
"...Này, Yukishiro."
"Ừm?"
"Có đó... Đúng là có cảm giác của chiếc nhẫn!"
OK~~ Gã này đúng là đồ ngốc chính hiệu.
Cuộc đối thoại đến đây cuối cùng cũng khiến Ayana từ bỏ việc tiếp tục trêu chọc Aisaka, nhưng nói đúng hơn, dường như phản ứng của Aisaka khiến Ayana không thể nhịn cười được nữa.
"Phụt... A ha ha! Xin lỗi, Aisaka-kun. Lời nói lúc nãy đều là nói dối đó."
"Thôi đi thôi đi! Đây mới là nói dối chứ? Vì đúng là có cảm giác của chiếc nhẫn mà."
"...Aisaka-kun? Cậu có phải thiếu ngủ không?"
Ayana, người bắt đầu đùa trước, ngược lại lại lo lắng.
Xem ra Aisaka thật sự tin sâu sắc, dù điểm này cũng khiến người ta thấy cậu ta quả nhiên là đồ ngốc, nhưng Ayana chỉ dựa vào bầu không khí đã khiến cậu ta tin sâu sắc đến mức đó... Cô ấy cũng có thể thành công lớn trên con đường đó nhỉ?
"Chết tiệt~~! Thật~~ sự bị lừa rồi..."
"Thật sự xin lỗi. Em không ngờ cậu lại tin đến vậy."
"Đã nói không cần xin lỗi mà, là do tớ quá ngốc thôi."
So với việc quá ngốc, tớ nghĩ cậu tốt nhất nên nghi ngờ người khác nhiều hơn một chút đi.
Nhưng mà... có lẽ vì sáng sớm đã chứng kiến màn tương tác siêu bất thường này, nên tôi hơi mệt rồi.
Sau đó, thời gian vụt qua đến giờ nghỉ trưa.
Tôi và Ayana ăn trưa xong, tôi nói với cô ấy một tiếng rồi rời khỏi lớp.
"...Hửm?"
Lúc này, Shuu dường như cũng đi theo sau tôi ra khỏi lớp.
Vậy thì... Dù mục đích ban đầu của tôi là đi vệ sinh, nhưng biết đâu Shuu cũng định đi vệ sinh, nếu vậy thì sẽ hơi khó xử nhỉ?
Tôi nghĩ vậy, tạm thời đi ngang qua nhà vệ sinh mà không vào, tuy nhiên Shuu vẫn đi theo sau tôi.
...Ể? Gì thế, có chuyện gì muốn tìm tôi à?
"........."
Nếu là vậy, đây là một cơ hội tốt──đương nhiên, Shuu có thể đơn thuần là có việc cần đi tiếp về phía trước, nhưng tôi đã nhịn không đi vệ sinh, đi đến sân thượng, nơi giờ này chắc sẽ không có ai.
Tôi và Shuu cứ thế lên đến sân thượng, nhưng Shuu không nói gì cả, chỉ cúi đầu không động đậy... thành thật mà nói, cảm giác rất kỳ quái.
Rồi qua mấy giây, mấy chục giây.
Shuu vẫn luôn cúi đầu bỗng ngẩng lên trừng mắt nhìn tôi... cậu ta từ từ thu hẹp khoảng cách với tôi.
(Dù nói sau lưng có hàng rào, nhưng mình không còn đường lui rồi.)
Xung quanh sân thượng để đề phòng rơi ngã, đều có lắp đặt hàng rào.
Xét theo lịch sử của trường, tạm thời chưa từng xảy ra tai nạn đáng tiếc nào như có người rơi từ sân thượng xuống, khiến tôi rất yên tâm.
...Ừm, tôi không nhịn được bắt đầu hơi tưởng tượng.
Dựa theo tình hình hiện tại, mối quan hệ giữa tôi và Shuu hoàn toàn tan vỡ, xét về kết quả, lập trường của tôi là kẻ đã cướp đi người bạn thanh mai trúc mã mà Shuu luôn thích.
Chính vì vậy, liệu cậu ta căm hận tôi đến tận xương tủy có đẩy tôi một cái, khiến tôi rơi tan xương nát thịt không... tôi đã thất lễ nghĩ như vậy.
(Nhưng... đó dường như cũng chỉ là lo lắng thừa.)
Tôi cũng không cần phải lo lắng chuyện đó.
Bởi vì Shuu đúng là trừng mắt đi đến gần tôi, nhưng sau khi cậu ta đến gần một khoảng cách nhất định, liền dừng bước.
"........."
"........."
Giữa chúng tôi chỉ có sự im lặng.
Chỉ có điều tôi vẫn còn có thể hơi nghĩ rằng, gần đây cứ đến giờ nghỉ trưa là lại xảy ra chuyện. Xét từ điểm này, tôi dường như vẫn còn khá thản nhiên.
Cả hai tiếp tục giữ im lặng cũng là lãng phí thời gian, nên đúng lúc tôi định chủ động mở lời──Shuu lên tiếng.
"Tại sao mày... tại sao lại nói dối?"
"Nói dối?"
Tôi thành thật hỏi lại, Shuu liền dùng ánh mắt càng thêm mãnh liệt, hung dữ trừng tôi.
"Mày không phải đã nói với tao, là mày sẽ ủng hộ mối quan hệ giữa tao và Ayana sao! Vậy tại sao mày lại hẹn hò với Ayana!"
"........."
Còn tưởng cậu ta định nói gì với tôi, thì ra là chuyện này à. Tôi thở dài một hơi.
Có lẽ là từ tận đáy lòng không ưa nổi phản ứng này của tôi, Shuu định tiến thêm một bước về phía tôi, nhưng tôi cũng như muốn thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi, dùng ánh mắt nghiêm túc trả lời cậu ta:
"Về điểm này, tớ đã xin lỗi cậu qua điện thoại rồi. Tớ vẫn luôn biết cậu thích Ayana, tớ cũng nhớ lúc ở phòng bệnh tớ đã không trả lời, nhưng tớ đã gật đầu. Nhưng tớ cũng thích Ayana... nên tớ đã nói ra tình cảm của mình cho cậu ấy biết, thể hiện quyết tâm muốn cùng cậu ấy bước đến tương lai."
Trong tình huống này, dù mối quan hệ không tan vỡ cũng khá là phiền não.
Ba người bạn thanh mai trúc mã có hai nam một nữ... Nếu trong ba người này có tình cảm xen lẫn, chắc chắn sẽ xuất hiện người không thể giao nhau... Người ở bên cạnh Ayana là tôi, người không ở bên cậu ấy là Shuu, chẳng qua chỉ là sự sắp đặt của số phận như vậy mà thôi... Phù, nói thành lời thì đơn giản nhỉ, thật sự.
"Vậy là sao... Tao cũng thích Ayana! Tao đã luôn, luôn ở bên cạnh cậu ấy... Nếu tao tỏ tình trước, Ayana chắc chắn cũng sẽ──"
"Chắc chắn sẽ gật đầu đồng ý?"
"Ự..."
Shuu cắn môi cúi đầu.
Tôi là người đã nhớ lại mọi thứ rồi mới hành động, nên tôi cũng biết rõ tình cảm của Ayana... tôi cũng muốn quán triệt cách làm của mình, mới chọn con đường này.
Tôi rất thích Ayana, và nghiêm túc muốn bảo vệ cô ấy mãi mãi.
Câu nói "Cùng nhau có được hạnh phúc" mà tôi nói với cô ấy──không phải do một bên ban cho, mà là chúng tôi đã chọn cách sống hỗ trợ lẫn nhau, mang lại hạnh phúc cho nhau.
"........."
Dù đã nghĩ rất nhiều, nhưng lời nói của Shuu khiến tôi hơi tức giận.
Không phải vì bộ dạng lưu luyến không rời của Shuu đối với Ayana, mà là vì cậu ta không hề nghĩ đến tình cảm của Ayana, nói ra những lời luôn lấy bản thân làm trung tâm.
Tôi cũng không nghĩ suy nghĩ của mình là đúng một trăm phần trăm.
Bởi vì dù tôi thấy mình đúng, nhưng trong mắt người khác, cũng có thể có nghi ngờ đối với suy nghĩ đó.
Tuy nhiên trên cơ sở đó, tôi quyết định nói với Shuu vài lời nghiêm khắc.
Có lẽ làm vậy, sẽ khiến mối quan hệ giữa tôi và cậu ta từ đây hoàn toàn tan vỡ, nhưng tôi đã không thể dừng lại được nữa.
"Shuu, mày tuyệt đối không thể làm Ayana hạnh phúc được."
Không chỉ là bản chất của Ayana, mà cả việc mày không nhìn nhận mọi thứ, mày không làm được đâu. Tôi nói thẳng với cậu ta.
Vì lời tôi nói, Shuu ngơ ngác không nói nên lời, nhưng cậu ta nhanh chóng định thần lại phản bác tôi.
"Sao mày biết được chuyện đó? Tao thích Ayana hơn mày! Thích cậu ấy luôn ở bên cạnh tao! Tao có thể làm cậu ấy hạnh phúc hơn mày!"
Shuu như đang ăn vạ, không ngừng hét lên rằng mình thích Ayana.
"Đều là tại mày, làm Ayana rời đi...! Tại mày hết... Tại mày hết!"
"...Haizz."
Tôi không nhịn được lại thở dài một hơi.
Tôi nói Shuu... Mày có nhận ra không? Mày đúng là thật lòng thích Ayana, nhưng những lời mày nói hoàn toàn không hề nghĩ đến Ayana... Tất cả đều là vì bản thân mày không phải sao?
"Bản thân tao, mới hơn mày, Ayana chắc chắn... chứ."
"Mày đang lẩm bẩm cái gì──"
"Mày có thôi đi không!"
Thứ gì đó trong lòng tôi không kìm được mà bùng nổ.
Dù tôi từ trước đến giờ đều có cảm xúc mãnh liệt đối với Shuu, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên cơn giận dữ dâng trào.
"Mày từ nãy đến giờ chỉ nghĩ cho bản thân thôi phải không! Mày căn bản không hề nghĩ đến cảm xúc của Ayana... Mày tưởng chỉ cần bản thân mày hạnh phúc, thì cũng đồng nghĩa với hạnh phúc của Ayana sao? Ích kỷ cũng phải có giới hạn chứ!"
Tôi hoàn toàn không cho Shuu cơ hội chen vào, nói một hơi hết sạch.
Shuu có lẽ chưa từng thấy tôi hoàn toàn bộc lộ cảm xúc như thế này, tôi cũng không hề có ấn tượng gì về điều đó... Có lẽ vì vậy, Shuu không nói nên lời.
Tôi vì nói một hơi mà thở hổn hển... Shuu lắc đầu, như muốn phản kháng yếu ớt mà khẽ thốt ra lời nói.
"Vậy... vậy mày có thể đảm bảo, mày có thể làm Ayana hạnh phúc không?"
Đối với câu nói này, tôi không chút do dự gật đầu.
"Đó là đương nhiên. Tao tuyệt đối sẽ làm Ayana hạnh phúc... Có lẽ khẳng định như vậy nghe rất ngạo mạn, nhưng tao chính là mang theo quyết tâm như vậy."
Và tôi cũng sẽ hạnh phúc ở bên cạnh cô ấy... đó là suy nghĩ của tôi.
Dù đã thành công giải quyết được vài vấn đề, nhưng tôi không thể biết được tương lai... Người biết được chuyện đó chỉ có Thần linh.
Nhưng vậy thì sao?
Tôi sẽ cùng Ayana hỗ trợ lẫn nhau, hai người nhất định sẽ có được hạnh phúc──Quyết tâm này tuyệt đối sẽ không thay đổi.
"Không phải chỉ do một bên đơn phương ban cho... Chúng tao sẽ hỗ trợ lẫn nhau, dù xảy ra chuyện gì, cũng sẽ tiến về phía trước... Tin tưởng lẫn nhau, nhất định sẽ cùng nhau hai người có được hạnh phúc. Đó chính là quyết tâm của chúng tao."
"..............."
Shuu dường như không có lời nào muốn phản bác, cúi đầu không động đậy.
...Tôi vốn đã nghĩ một ngày nào đó phải nói chuyện với Shuu, nhưng nghe cậu ta nói vậy, tôi nhất thời tức giận, liền không nhịn được nói hết những gì muốn nói ra.
Nhưng tôi hoàn toàn không hối hận... đây đều là những lời không thể không nói.
"...A, giờ nghỉ trưa sắp hết rồi nhỉ."
Tôi tự hỏi bây giờ là mấy giờ, nhìn điện thoại xác nhận xong, phát hiện còn mười phút nữa là đến giờ học.
Nhìn Shuu trước mặt, tôi nghĩ lần này đến đây thôi vậy... Tôi đi ngang qua Shuu để về lớp, thì thầm:
"Đừng vào lớp muộn đấy."
Dù đã biết từ trước, nhưng Shuu hoàn toàn không đáp lại tôi.
Dù tôi đã nói hết những gì muốn nói, nhưng nếu có thể, tôi hy vọng đây không phải là lần đối thoại cuối cùng của chúng tôi... Nghĩ vậy cũng chỉ là mong muốn đơn phương của tôi thôi nhỉ?
Từ sân thượng đi vào trong nhà, đi xuống vài bậc thang, tôi nhìn thấy một nhân vật không ngờ tới.
"...Hội trưởng?"
Iori... Hội trưởng Hội học sinh đang khoanh tay, dựa lưng vào tường đứng đó.
Tại sao chị ấy lại ở đây...? Tôi tự nhiên nảy sinh nghi vấn này, chẳng lẽ chị ấy đã nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi...?
"Chào cậu, Yukishiro-kun."
"A, vâng, chào chị ạ."
Bộ dạng... vẫn như thường lệ.
Ánh mắt chị ấy liếc nhìn về phía cầu thang tôi vừa đi xuống, rồi cất lời:
"Tôi không có ý định nghe lén. Chỉ là lúc đi vệ sinh về, tình cờ nhìn thấy hai người."
"...Nói vậy là, chị đã nghe thấy rồi nhỉ."
"Vâng... Xin lỗi."
"Không sao không sao, đây không phải chuyện cần phải xin lỗi."
Nếu đổi lại là tôi, tôi nghĩ mình cũng sẽ tò mò... hơn nữa chúng tôi cũng quen biết nhau, tôi thật sự không cảm thấy khó chịu. Tôi nói vậy, Iori liền mỉm cười nói "Vậy thì tốt rồi".
"Yukishiro-kun lợi hại thật đấy. Dù thế nào cũng nhìn về tương lai, kiên định giữ vững suy nghĩ của mình. Câu nói cậu muốn làm Otonashi-san hạnh phúc đó, rất cảm động tôi."
"Cảm động Hội trưởng sao ạ?"
"Chuyện đó cũng không có gì to tát nhỉ. Dù nói vậy không hay lắm, nhưng với tư cách là con gái, tôi có rung động một chút đó."
"...Vậy ạ."
Tôi không nhịn được tránh né ánh mắt đưa tình đột ngột của chị ấy.
Dù tôi đã quen nhìn Ayana là thiếu nữ xinh đẹp, nhưng tôi mong chị ấy đừng làm vậy ở khoảng cách gần thế này... tôi đương nhiên là tim đập nhanh rồi.
"Được người khác yêu thích như vậy là một điều rất hạnh phúc. Cậu phải trân trọng Otonashi-san thật tốt nhé."
"Không cần chị nói em cũng sẽ làm vậy."
"Hi hi♪"
Đương nhiên, chuyện này không cần bất cứ ai nói cho tôi biết, là lẽ đương nhiên.
Trong quá trình nói chuyện với tôi như thế này, Iori vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía cuối cầu thang, rõ ràng rất để ý đến Shuu... không phải, có thể cảm nhận rõ ràng chị ấy đang lo lắng cho Shuu.
"Chị... rất lo lắng cho Shuu đúng không?"
"...Phải, tôi rõ ràng thấy bộ dạng đó của cậu ấy rất thảm hại, nhưng dù thấy cậu ấy lưu luyến Otonashi-san như vậy, khoảng thời gian tôi và cậu ấy đã cùng nhau trải qua cũng sẽ không biến mất."
Iori nói ra những lời này với giọng buồn bã tột cùng.
Chúng tôi không nói gì, trải qua một khoảng im lặng hơi khó xử, Iori dường như để thay đổi bầu không khí này, khẽ cười nở nụ cười.
"Làm không khí trở nên kỳ lạ như vậy, thật xin lỗi. Giờ nghỉ trưa cũng sắp hết rồi, chúng ta về lớp thôi."
"Cũng phải ạ. A, đúng rồi."
"Sao vậy?"
Bây giờ tình hình đã khác với trong game, nên lời tôi sắp nói đây có thể nói là đã không cần lo lắng nữa... vì vậy đơn thuần chỉ là lo chuyện bao đồng.
"Hội trưởng, chị sẽ lên đại học đúng không ạ?"
"Đúng là vậy... Sao tự dưng hỏi chuyện này? Bàn luận chuyện này thì không sao, nhưng cậu vội vàng quá rồi đấy."
"Chà... cái đó, em muốn nói là, ở đại học cũng có vài câu lạc bộ khá đáng ngờ, nên muốn nói với chị, xin hãy cẩn thận một chút."
Dù không phát triển như cốt truyện game, tôi cũng từng nghe nói ngoài đời có những câu lạc bộ đáng ngờ, hoặc những câu lạc bộ tồn tại với mục đích tìm bạn tình... Ờ, sao chị ấy lại trợn tròn mắt thế?
"Ờ..."
"...Tôi còn đang tự hỏi tại sao cậu lại đột nhiên nhắc đến chủ đề đại học, thật không ngờ lại bị cậu lo lắng chuyện đó."
Cũng phải. Tôi nói vậy liền gãi đầu cười khổ.
Đối với Iori, việc tôi đột nhiên nói với chị ấy những lời này, chắc chắn sẽ khiến chị ấy bối rối, về điều này tôi cũng hiểu rất rõ... dù có ai nói với tôi "Cậu chẳng lẽ không phân biệt được game và hiện thực sao?" cũng không có gì lạ.
Nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng.
"Hừ hừ~~ Tôi rất vui vì cậu lo lắng cho tôi, nhưng thật không may, tôi cũng không phải kiểu con gái tự hạ thấp mình, tôi nghĩ mình đủ cẩn thận với những chuyện đó."
Nhìn chị ấy ưỡn ngực, bộ dạng tự tin tràn đầy, ngược lại càng khiến người ta lo lắng hơn.
Dù sao thì chị... trong cảnh mở đầu game đã nói những lời như vậy, cảnh tiếp theo đã thành ra thế kia rồi.
"Nói cho cùng, tôi sẽ không tiếp cận những câu lạc bộ đó, cũng không định chấp nhận lời mời uống rượu. Nhưng tôi rất ưu tú, tửu lượng chắc cũng khá tốt."
Không phải, tửu lượng của chị rất kém... phải nói là, dù đó là kết quả có được dựa trên sự dẫn dắt và chiến lược của Ayana, nhưng chị đã không chút nghi ngờ mà tham gia câu lạc bộ tìm bạn tình mà...
Iori đương nhiên không biết tôi đang nghĩ gì, đắc ý nói tiếp.
"Không cần cậu lo lắng, tôi cho rằng mình không phải là cô gái yếu đuối như vậy!"
Chị ấy "hừ" hai tiếng bằng mũi, trông rất đáng tin cậy... làm sao có thể chứ!
Khác với hình tượng lạnh lùng thường ngày, bộ dạng kích động và tự tin của chị ấy rất mới lạ, lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhưng nhìn thấy những lời nói và hành động không ngừng tự đào hố chôn mình này của chị ấy, tôi không thể nào nói ra câu "Vậy thì không vấn đề gì rồi nhỉ".
"...Trông cậu có vẻ rất bất mãn nhỉ."
"Không..."
Tôi không nhịn được dời mắt khỏi Iori, nhưng đây chẳng phải là thừa nhận sao?
Tôi biết rất rõ việc mình nhầm lẫn giữa game và hiện thực là sai... nhưng vì trong đầu vẫn còn lưu giữ hình ảnh chị ấy chìm đắm trong khoái cảm, dẫn đến việc tôi thấy chị ấy càng tự tin bao nhiêu thì lại càng lo lắng bấy nhiêu.
"Yukishiro-kun."
"...A?"
"Cậu đang ngẩn người ra đó."
"Xin lỗi chị!"
Không được không được, tôi hình như đã vô thức chìm đắm trong suy nghĩ rồi.
Do trong lúc chúng tôi nói chuyện, thời gian vào lớp đã cận kề, nên chúng tôi chuẩn bị ai về lớp nấy.
"Yukishiro-kun."
"Vâng?"
"Về Shuu-kun... Cậu ấy sẽ tìm ra câu trả lời theo cách của mình."
"...Vâng ạ."
"Còn nữa cảm ơn cậu đã lo lắng cho tôi. Dù tôi thấy mình không sao, nhưng trên đời luôn có những tình huống bất thường ngoài dự kiến mà. Tôi sẽ không coi lời cậu nói chỉ đơn thuần là lời khuyên, mà là chuyện thực sự có khả năng xảy ra, sẽ hết sức chú ý."
Iori nói xong liền đi mất.
"...Không ngờ chị ấy lại nói với mình những lời như vậy."
Chuyện tôi nhắc nhở và mong chị ấy cẩn thận... Chị ấy rõ ràng trông không để tâm, tại sao cuối cùng lại nói như vậy?
"Ừm~~... Nghĩ cũng không ra. Mà phải đi vệ sinh mới được! Nhanh lên!"
Tôi không muốn vì vào lớp muộn mà bị giáo viên khiển trách đâu.
...Mà nói chứ gã Shuu đó, vẫn chưa từ sân thượng xuống nhỉ? Dù mang theo một chút bất an, nhưng cuối cùng Shuu vẫn trở về ngay trước khi giờ học sắp bắt đầu, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cứ thế như thường lệ, cố gắng vượt qua các tiết học dễ buồn ngủ sau buổi trưa, đến sau giờ học.
"Yukishiro."
"Hửm? Sao vậy, Aisaka?"
Sau khi buổi sinh hoạt lớp cuối buổi kết thúc, Aisaka liền đi tới ngay sau khi giáo viên rời khỏi lớp.
Aisaka bình thường vừa tan học là lập tức đi tham gia hoạt động câu lạc bộ, hiếm khi đến tìm tôi như thế này... chắc là hiếm nhỉ?
"Thật ra hôm nay câu lạc bộ bọn tớ nghỉ. Yukishiro, nếu cậu rảnh, có muốn cùng đi đâu đó chơi không..."
"Ồ, hiếm khi lại đột nhiên nghỉ nhỉ."
Nhắc mới nhớ, hình như lúc sinh hoạt đầu giờ hôm nay có nói khu vực sân vận động có nhà thầu đến thi công gì đó... biết đâu chính là vì chuyện đó.
Sau giờ học... gần đây tôi cơ bản đều trải qua cùng Ayana.
Với Aisaka bận rộn với câu lạc bộ thì không có mấy cơ hội đi chơi cùng nhau sau giờ học, nhưng... Ừm~~ làm sao đây?
"Towa, cậu muốn đi chơi với Aisaka-kun thì không cần để ý đến em đâu."
Người nói câu đó với tôi đang phiền não chính là Ayana.
"Được không?"
"Vâng ạ, hơn nữa gần đây chúng ta lúc nào cũng ở cùng nhau... A, đương nhiên dù ở cùng nhau bao lâu, suy nghĩ muốn ở bên cạnh Towa của em cũng hoàn toàn không lay chuyển, nhưng hiếm khi Aisaka-kun rủ cậu mà."
...Cũng phải, Ayana đã nói vậy rồi, hôm nay cứ đi chơi với Aisaka vậy!
"Vậy thì tớ đi chơi với Aisaka nhé. Ayana, cậu định làm gì?"
"Em không có việc gì, định về thẳng nhà, nên cậu không cần lo cho em đâu nhé. Hay là em cứ mười phút lại gửi một tin nhắn cho cậu nhé."
"À ha ha... Không cần làm đến mức đó đâu."
"Vậy sao? Ưm..."
Một mặt tôi thấy làm vậy thì Ayana sẽ vất vả hơn, mặt khác cũng thấy đây là sự quan tâm chỉ có ở Ayana, người có tình yêu nặng trĩu.
Sau khi nói chuyện thêm một lúc với Ayana, tôi và Aisaka cùng nhau rời khỏi tòa nhà trường học.
Vừa ra ngoài, không còn tiếng ồn ào của các câu lạc bộ thể thao thường ngày vẫn nghe thấy, cảm giác hơi cô đơn... Xem ra không chỉ câu lạc bộ bóng chày, mà cả câu lạc bộ bóng đá và điền kinh hôm nay cũng nghỉ.
"Các câu lạc bộ hoạt động ngoài trời mà nghỉ, là trở nên yên tĩnh hẳn nhỉ."
"Đúng là vậy... Dù nói thế, ngày mai lại ồn ào lên thôi."
"Như vậy ngược lại khiến người ta yên tâm hơn. Vừa ra khỏi tòa nhà trường học là nghe thấy tiếng của các câu lạc bộ thể thao, sẽ có cảm giác 'Hôm nay cũng tan học rồi'."
"Haha, đó là sao vậy."
Không không không, chính là như vậy đó.
Chúng tôi cứ thế vui vẻ trò chuyện, đi về phía khu phố.
▽▼
"Đi mất rồi..."
"Haizz~~ Nếu đã thế này, lúc nãy đừng giao cậu ấy cho Aisaka là được rồi. Dù là đi chơi, Ayana cũng có thể đi cùng mà."
Ưm... Lời Setsuna nói quả thực không sai.
Hôm nay tôi vốn cũng định trải qua cùng Towa, nhưng hiếm khi Aisaka-kun đến rủ cậu ấy, nên tôi đã để cậu ấy ưu tiên Aisaka.
"Em cũng muốn cậu ấy luôn ưu tiên em chứ. Nhưng bạn bè rất quan trọng, nên em hy vọng cậu ấy trân trọng cơ hội hiếm có này."
"Là vậy sao?"
"Chính là vậy đó. Giống như Setsuna hay những người khác đối với em, cũng là cảm giác tương tự."
"Ưm... Ayana à, cậu đừng có dùng vẻ mặt khiến cả người đồng giới cũng rung động mà nói những lời đó chứ."
"Ý cậu là sao..."
"Tớ đang nói cậu có phải đến cả con gái cũng không tha không đó!"
Nên mới nói ý đó là sao chứ...
Setsuna đúng là một cô gái rất có sức hút, nhưng tôi không thể tưởng tượng được việc làm chuyện đó với người đồng giới, hơn nữa vốn dĩ không có hứng thú... Dù là tình huống nào, người tôi yêu cũng chỉ có Towa mà thôi.
...Nhân tiện, việc những người bạn khác đối với lời Setsuna nói liên tục gật đầu tán thành, tôi coi như không thấy!
"Vậy Ayana, cậu định làm gì? Dù cậu nói với Yukishiro là về nhà ngay."
"Tớ định làm vậy mà. Tớ định xử lý xong việc là về thẳng nhà."
Tuy nói là xử lý việc, nhưng cũng không phải chuyện gì to tát.
Sau đó, tôi chào hỏi đơn giản với Setsuna và các bạn rồi rời khỏi lớp──Điểm đến là phòng Hội học sinh nơi chị Honjo đang ở.
"........."
Việc tôi nói chính là cái này.
Không phải chị Honjo gọi tôi đến, tôi đến tìm chị ấy cũng không có mục đích rõ ràng nào... chỉ là hơi để ý thôi.
Có lẽ là vì nghe Towa kể chuyện xảy ra vào giờ nghỉ trưa.
"Chị Honjo... Chị có ở đây không ạ?"
Nếu chị Honjo không có ở đây thì về thôi.
Tôi nghĩ vậy rồi gõ cửa, bên trong liền vọng ra tiếng của chị Honjo.
"Mời vào."
"...Xin làm phiền ạ."
Vừa mở cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt là một đống tài liệu đặt trên bàn.
Chị Honjo đang xử lý số lượng tài liệu nhiều đến mức chỉ nhìn thôi đã thấy nản, nhìn thấy tôi đến thăm, chị ấy mở to mắt.
"Otonashi-san? Sao vậy?"
"Xin lỗi chị, đột nhiên chạy đến ạ."
"Đây không phải chuyện cần phải xin lỗi. Ể, tôi không phải có hẹn với em đấy chứ?"
Xem ra đối với chuyến viếng thăm đột ngột của tôi, chị Honjo bắt đầu nghi ngờ liệu mình có hẹn với tôi không.
Ờ... Phản ứng của chị ấy khiến tôi không nhịn được cảm thấy xin lỗi vì đã đến thăm mà không có lý do đặc biệt nào... Trước tiên phải giải thích cho chị ấy đã.
"Chúng ta không có hẹn đặc biệt gì đâu ạ, nên nếu chị bận, em sẽ về trước... Cái đó, em muốn nói chuyện với chị Honjo một chút ạ."
Sau khi tôi thành thật nói xong, chị Honjo lại mở to mắt... Lời tôi nói có gì lạ lắm sao?
"Dù Otonashi-san không phải lần đầu đến đây, nhưng phần lớn đều là lúc đến giúp tôi làm việc. Nhưng em nói chỉ là muốn đến nói chuyện với tôi thôi sao?"
"...Vâng ạ."
"...Hi hi, đúng là hiếm thấy, phải nói là chưa từng xảy ra. Nhưng được thôi, ngồi đi."
Có nhiều tài liệu như vậy, dừng tay lại có sao không?
Chị Honjo dường như nhận ra tôi đang nhìn chằm chằm vào đống tài liệu, nên cười nói không sao, cũng nói với tôi những thứ đó không cần vội vàng xử lý, vậy thì tôi yên tâm rồi, dù tôi không chắc chị ấy nói có thật không.
"Vậy, em muốn nói chuyện gì?"
"........."
Chúng tôi ngồi cách một cái bàn, chị Honjo từ phía đối diện nhìn tôi chằm chằm.
Tôi muốn nói gì... tôi nên nói gì mới phải đây?
"...Xin lỗi chị. Dù em nói có chuyện muốn nói, nhưng em chỉ là rất để ý thôi."
"Để ý?"
"Vâng ạ. Em nghe Towa kể chuyện giờ nghỉ trưa... chỉ vì vậy thôi."
"À~~"
Chị Honjo gật đầu như đã hiểu.
"Thì ra là vậy. Còn cả chuyện đó nữa đúng không? Tôi đối với Shuu-kun gần đây cũng có vài suy nghĩ, nên khiến em đối với việc gán ghép bọn tôi cảm thấy có lỗi gì đó?"
"...Có lẽ vậy ạ."
"Vậy à."
Cảm giác tội lỗi... có lẽ là vậy.
Vốn dĩ đối tượng tôi muốn trả thù chỉ có những người đã làm tổn thương Towa... nhưng để khiến Shuu đau khổ hơn, sự chuẩn bị của tôi chính là chị Honjo và Mari.
Tôi... tôi đã từng định làm những chuyện vô cùng đáng sợ.
Dù tôi của hiện tại đã không muốn làm chuyện đó nữa, nhưng tôi của lúc đó thật sự đã định làm những chuyện rất kinh khủng... nhưng tôi không thể giả vờ như chưa từng xảy ra, bởi vì cái giá cho việc tôi tiến về phía trước, là những mối quan hệ tôi chuẩn bị trước đó đương nhiên bị méo mó.
"...Hi hi, không ngờ em lại có suy nghĩ này đấy."
"Em..."
"Tôi xin tuyên bố trước, tôi không hối hận vì đã quen biết Shuu-kun đâu nhé. Nói cho cùng, tôi cũng không muốn coi khoảng thời gian đã trải qua cùng Shuu-kun như chưa từng xảy ra."
Tôi nghe những lời này, lặng lẽ nhìn chị Honjo.
Chị ấy hoàn toàn không tránh né ánh mắt tôi mà nhìn lại, nhưng từ đôi mắt chị ấy tôi cảm nhận được sự ấm áp dịu dàng đến lạ thường.
"Giống như tôi đã nói với Yukishiro-kun, tôi đối với Shuu-kun gần đây có vài suy nghĩ. Chuyện cậu ấy trải qua chẳng qua chỉ là thất tình... đó là chuyện mà bất cứ ai yêu cũng sẽ trải qua. Dù có thể hiểu được tâm trạng của cậu ấy, nhưng bộ dạng cậu ấy như đứa trẻ ăn vạ, không chịu nhìn nhận sự thật rất khó coi."
"........."
"Nhưng... dù vậy, những kỷ niệm của tôi và Shuu-kun từ trước đến nay cũng sẽ không biến mất. Ban đầu là do Otonashi-san làm cầu nối giữa chúng tôi... Qua một thời gian, Shuu-kun đã đối xử với tôi bằng con người thật của cậu ấy. Cậu ấy thật sự rất đơn thuần... quá đơn thuần đến mức đáng xấu hổ, nhưng tôi chính là thích khoảng thời gian trải qua cùng Shuu-kun như vậy."
"V-Vậy ạ."
"Phải. Dù nói vậy có lẽ hơi xin lỗi Shuu-kun, nhưng tôi có lẽ lại bị thu hút bởi những chàng trai hơi có chút không đáng tin cậy cũng nên."
Tôi cũng thật đau đầu mà. Chị Honjo nói xong liền cười.
Chàng trai hơi có chút không đáng tin cậy... Dù tôi thấy cậu ta không chỉ là một chút, nhưng chị Honjo ở bên cạnh Shuu đúng là luôn trông rất vui vẻ.
Tôi của trước đây nhìn thấy hai người ngày càng thân thiết hơn, chẳng có chút cảm xúc nào... Nhưng nghĩ lại, chị Honjo lúc đó thật sự rất vui.
"Vì vậy dù cảm thấy xấu hổ, nếu quên hết mọi chuyện từ trước đến nay mà hoàn toàn chia tay, thì cũng quá cô đơn."
"...Thì ra là vậy."
"Nhưng tôi sẽ giữ khoảng cách với cậu ấy, là vì tôi nghĩ cậu ấy cần thời gian để chữa lành vết thương. Còn nữa, tôi hy vọng cậu ấy có thể suy nghĩ lại──Tôi hy vọng cậu ấy biết, cứ mãi như vậy thì tương lai sẽ ra sao, hy vọng cậu ấy biết không thay đổi là không được. May mà lời nói của Yukishiro-kun dường như đã tác động sâu sắc đến Shuu-kun."
Towa đã nói những lời như thế nào, tôi không hoàn toàn hiểu rõ.
Nhưng tôi nghe nói cậu ấy đã tranh cãi với Shuu, cuối cùng sau khi cậu ấy nói ra những chuyện về tương lai, Shuu trông hoàn toàn không thể phản bác được.
"Yukishiro-kun yêu Otonashi-san sâu sắc đến mức có thể nói ra những lời nặng nề như vậy... Tôi với tư cách là một người phụ nữ rất ghen tị."
"...Là vậy sao ạ?"
"Ara, em đỏ mặt rồi kìa?"
"Ồn ào quá đi."
A... lỡ miệng nói "Ồn ào quá đi" rồi...
Thấy phản ứng của tôi, chị Honjo vui vẻ khẽ cười, thay đổi chủ đề──Xem ra tiếp theo chị ấy muốn nói về chuyện của Towa.
"Cậu ấy... Yukishiro-kun là một người rất khó tin nhỉ. Lời cậu ấy nói rất chạm đến lòng người."
"Bản thân em cũng hiểu rõ điều này, vì em đã được lời nói của Towa cứu giúp mấy lần rồi."
Lời nói của Towa như thể sở hữu một sức mạnh đặc biệt nào đó, rất chạm đến lòng người.
Dù là cứu rỗi tôi, hay thay đổi tôi, khiến tôi tiến về phía trước, đây đều là nhờ có Towa, nhờ những lời cậu ấy nói với tôi.
"Cậu ấy có nói với em về chuyện đã nói với tôi không?"
"Chỉ một chút thôi ạ... Nhưng cậu ấy nói chỉ là nói chuyện phiếm."
"Thì ra là vậy. Cậu ấy không nói với em về chuyện đại học sao?"
"Đại học?"
Towa cũng đã nói chuyện về đại học với chị Honjo sao?
Tạm thời không nói đến chị Honjo, tôi và Towa cũng rất coi trọng tương lai, dù vậy, cũng không thể phủ nhận chuyện này vẫn còn hơi quá sớm... khiến người ta hơi để ý.
Tôi ban đầu tưởng chỉ là chủ đề về việc sẽ học trường đại học nào, ngành gì, nhưng chị Honjo lại nói ra nội dung vượt xa dự đoán của tôi.
"Cậu ấy nói với tôi, cậu ấy nghe nói đại học có những câu lạc bộ đáng ngờ, dặn dò tôi phải cẩn thận một chút."
"Câu lạc bộ đáng ngờ?"
"Cái đó... chính là cái gọi là câu lạc bộ tìm bạn tình đó nhỉ?"
Câu lạc bộ tìm bạn tình... tức là câu lạc bộ với mục đích đó sao?
Những gã đàn ông tồi tệ... đương nhiên, trong đó chắc cũng có phụ nữ, nhưng tôi cũng biết có sự tồn tại của những câu lạc bộ đó.
(Ưm... Trùng khớp với suy nghĩ của bản thân trong quá khứ, thoáng chốc khiến mình cảm thấy hơi buồn nôn.)
Một trong những cách để làm chị Honjo sau khi lên đại học sa ngã... không hiểu sao, tôi cảm thấy mình biết đâu đã từng có suy nghĩ đó.
"Khụ khụ... Rồi sao nữa ạ?"
Tóm lại cứ nghe chị ấy nói tiếp đã.
"Cậu ấy đột nhiên nói với tôi chuyện này, đúng là khiến tôi rất ngạc nhiên. Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, tôi căn bản không thể nào tiếp cận những câu lạc bộ đáng ngờ đó, dù có người thân quen mời tôi, tôi cũng sẽ không tham gia."
"Nói vậy cũng đúng."
"Phải không? Nên lúc đó tôi đã cười... nhưng... nhưng mà, tôi không biết tại sao, không thể nào coi lời nói của Yukishiro-kun... sự lo lắng của cậu ấy hoàn toàn là chuyện cười được. Chỉ riêng điểm này, tôi không biết tại sao... nên mới thấy cậu ấy là một người khó tin."
"........."
"Cuối cùng tôi đã chấp nhận lời khuyên của cậu ấy, tự dặn mình phải cẩn thận, tuyệt đối không để xảy ra chuyện đó, rồi cảm ơn Yukishiro-kun──'Cảm ơn cậu, tôi sẽ cẩn thận' như vậy."
Đối với chị Honjo, lời nói của Towa rất đột ngột, chắc hẳn đã khiến chị ấy rất bối rối... Dù vậy, chị ấy vẫn chấp nhận, thậm chí còn cảm ơn cậu ấy, là vì chị Honjo rất tin tưởng Towa sao?
"Towa cũng đã giúp đỡ chị Honjo nhỉ."
"Tôi không có gặp nguy hiểm gì đâu nhé. Nhưng cậu ấy khiến tôi càng ý thức mạnh mẽ hơn rằng nên để ý nhiều hơn, là chuyện tốt đó. Tôi rất tin tưởng vào bản thân... nên cũng có khả năng bị ai đó giở trò, lợi dụng lúc sơ hở mà."
"Đúng là, chị Honjo rất giỏi giang, nhưng lại có mặt hơi đoảng mà."
"Đừng có nói thẳng ra như vậy chứ, Otonashi-san."
"A..."
Lỡ... lỡ miệng rồi.
Nhìn tôi lập tức che miệng lại, chị Honjo phồng má lên, nhưng chị ấy trông không có vẻ để tâm lắm, khiến tôi yên tâm.
Chị Honjo khoanh tay, nhìn ra ngoài cửa sổ nói tiếp:
"Lời nói của Yukishiro-kun rất không đầu không cuối... nhưng lại có cảm giác khó tin, khiến người ta thấy không phải là không có lý. Haizz, Otonashi-san."
"Vâng?"
"Chẳng lẽ Yukishiro-kun thật ra là người đến từ tương lai sao?"
"Chị đang nói gì vậy ạ."
"Hi hi, không thể nào có chuyện đó được nhỉ?"
Nếu Towa là người đến từ tương lai... Ừm~~ Có lẽ vì cậu ấy như thể nhìn thấu mọi thứ của tôi, đã cứu rỗi tôi, nên tôi không thể hoàn toàn phủ nhận khả năng này, điều này có lẽ hơi thú vị.
"Nếu... Chà. Nếu Towa là người đến từ tương lai chẳng hạn, dù cậu ấy có hơi khác biệt với chúng ta, em cũng không mấy bận tâm. Em yêu tất cả mọi thứ của Towa... Em sẽ chấp nhận tất cả của cậu ấy, và sẽ luôn nói rằng em muốn ở bên cậu ấy."
"Ara, đột nhiên thể hiện tình cảm à."
"Em đương nhiên phải thể hiện tình cảm rồi, dù sao thì em cũng có một người bạn trai xuất sắc như vậy ở bên cạnh mà."
Chị Honjo nói "Chà chà", người nghiêng về phía trước tỏ vẻ rất hứng thú.
Chỉ có điều... tôi gần đây quá thích Towa rồi, tình cảm yêu thích này một khi bắt đầu mất kiểm soát, tôi không thể quản được miệng mình nữa.
Haizz... Điểm này không sửa không được.
"Tình yêu của Otonashi-san nặng trĩu thật đấy. Yukishiro-kun một ngày nào đó sẽ bị đè bẹp mất thôi?"
"Chuyện đó... chắc sẽ không xảy ra đâu ạ. Towa sẽ chấp nhận tất cả."
"Đúng là niềm tin đáng nể."
"Bởi vì đó chính là chúng em mà."
Tôi hiểu tình yêu của mình rất nặng nề... Tôi cũng hiểu Towa sẵn lòng chấp nhận con người như vậy của tôi, nên tôi mới có thể nói thế.
Nhìn tôi công khai thể hiện tình cảm, chị Honjo chỉ cười... rồi tôi nói tiếp:
"Giống như chị Honjo nghĩ, em thấy Towa có điểm đặc biệt."
"Vậy sao?"
"Vâng ạ. Nếu nói em không để tâm đó là gì thì là nói dối, nhưng về chuyện này, em sẽ chỉ đợi đến khi Towa tự mình nói cho em biết."
"...Tuyệt thật đấy."
"Vâng ạ, Towa rất tuyệt vời... nhưng mà..."
"Hửm?"
"Em nghĩ dù sự thật có là gì đi nữa, khi em biết được, tình yêu của em chắc chắn sẽ còn tiến hóa hơn cả bây giờ nữa♪"
"Tôi hơi muốn xem, lại hơi..."
Vậy chẳng phải là suốt ngày chỉ nói em thích lắm, thích lắm, yêu Towa nhất sao?
...Không, ngay cả bản thân tôi cũng thấy như vậy quá giống đồ ngốc, hơi ghét... Dù tôi không thể khẳng định sẽ không thành ra như vậy, nhưng tôi vẫn nên chú ý một chút!
"Nói chuyện với Otonashi-san quả nhiên rất vui. Nhìn thấy em thẳng thắn đối mặt với người mình thích như vậy, phải nói sao nhỉ, cảm giác trong lòng đều ấm áp hẳn lên."
"Nhưng hình như toàn là em nói..."
"Chính vì vậy mới tốt chứ. Thôi được rồi, tôi cũng phải tiếp tục công việc đây."
"A, xin lỗi chị, đã làm phiền lâu như vậy."
"Không sao đâu. Em lại đến nhé. Nếu cảm thấy cô đơn, muốn nói chuyện với tôi, lúc nào cũng hoan nghênh nhé."
Chị ấy nhếch miệng cười nói với tôi như vậy, tôi thì phủ nhận nói mình không phải vì cô đơn mới đến.
Tuy nhiên đối với tôi, khoảng thời gian nói chuyện với chị Honjo rất vui vẻ, thậm chí khiến tôi thật lòng hy vọng còn có cơ hội như thế này nữa.
"Đúng rồi!"
"Chuyện gì ạ?"
Chị Honjo đột nhiên vỗ tay một cái.
"Chúng ta quen biết nhau cũng khá lâu rồi đúng không. Nên cũng đến lúc có thể gọi nhau thân mật hơn một chút rồi, em thấy thế nào?"
"Ý chị là gọi bằng tên ạ? Chị Iori?"
Nếu là chuyện này, thì để tôi hành động trước vậy.
Chị Honjo... Iori mở to mắt, nhưng lập tức vui vẻ gật đầu.
"Đúng! Ayana-san!"
Cứ thế, chúng tôi bắt đầu gọi tên nhau.
Nói chuyện xong tôi rời khỏi phòng Hội học sinh, bước đi trên con đường về nhà──Trên đường về không có Towa ở bên cạnh, cảm thấy khá mới lạ, nhưng quả nhiên vẫn rất cô đơn.
"Towa là người khó tin... sao?"
Tôi lại nhớ lại lời chị Iori nói, lẩm bẩm như vậy.
Towa thật sự là một người khó tin... Tại sao cậu ấy lại có thể cứu rỗi nhiều người đến vậy?
"...Haizz, mình hoàn toàn hết thuốc chữa rồi."
Cứ nghĩ về chuyện của Towa như thế này, tôi lại trở nên rất muốn gặp cậu ấy.
Tôi nhìn màn hình điện thoại xác nhận thời gian xong, thay đổi lộ trình, không phải đi về nhà mình, mà là nhà Towa... Thiệt tình, mình đúng là một người phụ nữ khó chiều.