"Happosai!... Hửm?" (Happosai: Món xào thập cẩm kiểu Trung Quốc)
...Lạ thật? Tôi ngồi dậy nhìn quanh.
Cảm giác như mình vừa nói... dù không phải là tệ, nhưng có vẻ là một câu nói mơ khá khoa trương rồi tỉnh dậy... chắc là ảo giác thôi nhỉ.
"...Không hiểu sao đầu óc hơi lâng lâng."
Có cảm giác như thể mình vẫn còn đang trong mơ, nếu có giấc mơ chân thật đến vậy thì còn gì bằng, tôi cười khổ một cái.
Nhìn quanh, là căn nhà quen thuộc của mình.
Nhìn xung quanh... rồi, nhìn thấy thứ trên bàn mà giật mình.
"...Chết rồi!"
Tôi lập tức đứng dậy lấy thứ đó, là một tựa game eroge.
Nếu bị ai trong nhà nhìn thấy, chắc chắn sẽ thành nỗi nhục cả đời.
"«Tôi bị cướp mất tất cả»... thật sự là một siêu phẩm huyền thoại."
Tựa game eroge này trong lòng tôi thật sự ở đẳng cấp huyền thoại.
Đương nhiên không chỉ mình tôi nghĩ vậy, tất cả những người từng chơi qua game này đều sẽ hết lời ca ngợi... không, nói "tất cả" có lẽ hơi quá rồi.
Nhưng, game này quả thật đã gây ra chủ đề bàn tán sôi nổi, những người chơi bị cuốn hút bởi cốt truyện của nó liên tục xuất hiện.
『Towa-kun.』
"Ự!"
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói, tôi bèn quay người lại nhìn──Tuy nhiên, ở đó không một bóng người, chỉ có căn phòng của riêng tôi.
Cũng không phải độ tuổi sẽ nghe thấy ảo thanh... mình chắc là ổn chứ nhỉ?
Mang theo chút bất an, tôi đưa mắt nhìn về phía vỏ hộp game──thật không ngờ cô gái này lại bị 'nẫng tay trên'... hiện ra trong mắt tôi, là nữ chính của game khiến tôi nảy sinh suy nghĩ đó──Otonashi Ayana.
"Ayana..."
...Mà nói mới nhớ, giọng nói lúc nãy nghe rất giống Ayana nhỉ?
Nếu phải nói, thì giọng nói đó quả thật khiến nội tâm người ta cảm thấy bình yên... thậm chí khiến người ta muốn nghe mãi một giọng nói đan xen giữa tình yêu thương và sự quyến rũ mâu thuẫn này... không, Ayana vốn là nhân vật tôi yêu thích nhất, nếu là giọng của cô ấy, tôi nghĩ vậy cũng không lạ.
"...Mà lạ thật nhỉ... cái cảm giác này là sao đây?"
Tôi tiếp tục nhìn vỏ hộp game một lúc... sau đó tôi nhìn thấy một tựa game khác.
"...Cái này là..."
Tựa game này cũng giống như tựa game tôi đang cầm trên tay, đều đặt trên bàn, nhưng đây là bản ngoại truyện của «Tôi bị cướp mất tất cả».
Sự thật đằng sau không được kể trong bản chính──cốt truyện miêu tả câu chuyện báo thù của Ayana.
"........."
Tôi cứ thế không nói một lời mà khởi động máy tính, mở file game ngoại truyện.
Như thể đang kìm nén sự sôi sục trong lòng, nhưng lại như bị một cảm giác nôn nóng thôi thúc, tôi quyết định chơi lại bản ngoại truyện này.
"Biết nói sao đây, nôn nóng chơi eroge, rốt cuộc là đang làm cái quái gì vậy thật tình."
Tôi cười khổ như vậy thì màn hình tiêu đề lập tức xuất hiện.
Màn hình phản chiếu hình ảnh Ayana đang dầm mưa dưới bầu trời u ám... cô ấy đội chiếc mũ trùm đầu màu đen không hợp với phong cách thường ngày, dáng vẻ và bầu không khí đều rất khác thường.
Điều đó lại vô cùng hợp với Ayana.
Chính trang phục và bầu không khí khác thường đó lại ăn khớp một cách tuyệt diệu, khiến người chơi tràn đầy kỳ vọng vào bí mật mà bản ngoại truyện này sắp hé lộ.
"........."
Tiếp đó, tôi tiếp tục chơi bản ngoại truyện.
Lần thứ hai... lạ nhỉ? Là lần thứ hai sao? Cảm giác như mình đã chơi đi chơi lại nhiều lần rồi, nhưng ký ức lại mơ hồ một cách kỳ lạ.
Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục chơi.
Tôi say mê như thể muốn khắc ghi từng khung hình vào não bộ, cảnh sex giữa Towa và Ayana đương nhiên không cần nói, cảnh Ayana thổ lộ lòng căm hận đối với Shuu và gia đình cậu ta, tất cả... tất cả đều xem xét kỹ lưỡng.
"........."
Nói thật, mê mẩn màn hình game đến mức này cũng khá là kỳ quặc.
Nhưng cùng với việc tiến gần đến kết thúc, tôi dần dần nhớ ra──nhớ lại những chuyện xảy ra với bản thân mình, nơi mình đã ở cho đến tận bây giờ.
"A a... phải rồi. Mình đã... là Towa rồi."
Khi tôi lẩm bẩm như vậy, lớp sương mù vốn như bao phủ trên đầu tôi tức thì tan biến.
Cho đến tận lúc nãy tôi vẫn đang học hành bình thường ở trường, nhưng đột nhiên cảm thấy cơ thể không khỏe, được Ayana đưa đến phòng y tế... sau đó cứ thế ngủ thiếp đi.
"...Nếu vậy thì, đây chính là mơ rồi... đúng không?... Haha!"
Có lẽ vì nhận ra đây là một giấc mơ quá đỗi chân thật, hay là vì nhớ lại những chuyện đã lãng quên từ lâu, tôi không kìm được mà cười khan.
Khi tôi tỉnh dậy khỏi giấc mơ này, chắc hẳn sẽ có thể quay về bên cạnh cô ấy đúng không?
Hay là, sẽ vì nhớ lại tất cả mọi chuyện như thế này, mà bị thế giới phán định là sự tồn tại không cần thiết, rồi bị xóa bỏ như một vật hy sinh để sửa chữa cốt truyện... vừa nghĩ đến chuyện kinh khủng đó cơ thể tôi không kìm được mà run lên.
"Biết đâu... việc nhìn thấy Ayana khoác áo choàng trùm đầu màu đen ở ngoài đường hay ở nhà, hoặc nghe thấy giọng nói của cô ấy với ánh mắt vô hồn, tất cả đều là đang ám chỉ mình. Có lẽ là vẫn luôn nhắc nhở mình, rằng mình có ký ức cần phải nhớ lại."
Khi tôi vừa nghĩ vậy, tất cả mọi chuyện đều liền mạch với nhau.
Dù tôi hồi tưởng như vậy, tay vẫn không ngừng chơi game, cho đến khi cốt truyện hoàn toàn kết thúc, đón nhận cái kết... màn hình đặc biệt chỉ xuất hiện với điều kiện đã chơi xong lần thứ hai hiện ra.
Bóng dáng Towa và Ayana bước về phía ánh sáng──Tuy nhiên giữa chừng bóng dáng Ayana biến mất, chỉ còn lại Towa ở đó. Ánh sáng tắt lịm, chuyển thành bóng tối... đoạn văn đó hiện lên.
「Kẻ đã cướp đi cô ấy khỏi vòng tay tôi... có lẽ chính là bản thân tôi.」
Ở một ý nghĩa nào đó thì đúng là vậy, tôi gật đầu đồng ý.
Nói một cách nghiêm túc thì đây không phải lỗi của Towa, nói cho cùng là do ảnh hưởng từ những kẻ đã dày vò Towa, dẫn đến việc Ayana tích tụ những cảm xúc tiêu cực.
Towa cho đến phút cuối cùng vẫn không hề nhận ra, rằng cô ấy vì hoàn thành cuộc báo thù mà dần dần tan vỡ... Vì vậy, đây là giả thiết về tiếng lòng nảy sinh trong lòng Towa sau khi biết được sự thật.
"Ayana cô ấy... thật sự vô cùng yêu Towa. Yêu đến mức không kìm lòng được, không gì sánh bằng, chính vì yêu cậu ấy từ tận đáy lòng, nên mới không thể tha thứ cho những kẻ đã khiến Towa phải chịu khổ."
Tôi ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, thở ra một hơi.
Khi nhắm mắt tập trung suy nghĩ, cô gái đang cười với tôi... nụ cười của Ayana lóe lên trong đầu tôi.
"Ayana em... đây chẳng phải là đang gánh vác thứ gì đó siêu nặng nề sao."
Dù tôi vốn biết Ayana trong lòng dường như có vài nỗi phiền muộn... Nhưng, chỉ cần nghĩ đến việc nếu tôi không nhớ ra những chuyện này, thì sẽ đáng sợ đến mức nào.
Đương nhiên không thể đảm bảo mọi chuyện sẽ hoàn toàn diễn ra như trong game, nhưng chỉ cần đối chiếu với những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, cũng có rất nhiều phần đáng để suy ngẫm.
"...Ra là vậy. 'Em với Iori-senpai và mọi người trông có vẻ vui vẻ'... lúc mình nói vậy, dáng vẻ của cô ấy hơi kỳ lạ, cũng là vì lý do này nhỉ."
Iori-senpai và Mari-chan đều không phải đối tượng báo thù mà Ayana nhắm đến, nhiều nhất cũng chỉ là vật hy sinh được chuẩn bị để đẩy Shuu vào tuyệt vọng sâu hơn, đối với Ayana mà nói, đáng lẽ không nên có suy nghĩ nào khác nữa.
Nhưng tình hình lại không phải vậy──Ayana giống như một cô gái bình thường, cảm thấy vui vẻ khi nói chuyện, nô đùa cùng hai người họ.
Khi tôi chỉ ra điểm này, Ayana nhận ra tình cảm trong lòng mình, mà cô ấy cho rằng không nên như vậy, nên mới có phản ứng đó, tôi nghĩ mọi chuyện chắc là như vậy nhỉ.
"...Ayana... Otonashi Ayana... ư."
Nếu tôi chỉ là một người chơi bình thường, lại không thực sự trải qua chuyển sinh, cũng sẽ không suy nghĩ sâu sắc về cô ấy như thế này.
Điều này cũng là đương nhiên nhỉ... bởi vì cô ấy đang ở ngay trước mặt tôi, thật sự cùng tôi chạm vào nhau.
『Towa-kun.』『Towa-kun!』『Towa-kun...』『Towa-kun~♪』
Trong đầu tôi hiện lên đủ loại biểu cảm của cô ấy.
...A a, mình thật sự siêu muốn gặp cô ấy... và quan trọng hơn, mình phải cùng cô ấy... nói chuyện tử tế mới được.
Thực tế, nếu không phải nhờ vào sức mạnh của giấc mơ như thế này, mà là tự mình nhớ ra rồi nói chuyện với Ayana, chắc hẳn sẽ ngầu hơn nhỉ, nhưng đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
"Xem lại cảnh đó lần nữa đi."
Vì đã quay lại màn hình tiêu đề, tôi lại điều khiển chuột, từ thư viện vào phần xem lại cảnh, nhấp vào cảnh ngay trước kết thúc.
Phát một đoạn video không thường xuất hiện trong eroge, hay nói đúng hơn là trong thể loại game này, Ayana khoác áo choàng trùm đầu màu đen đến một công viên──công viên này là nơi Ayana và Towa gặp nhau trong quá khứ, thời gian của Ayana bắt đầu từ đây.
『Khi mọi chuyện kết thúc rồi, cảm giác hơi mất hứng nhỉ... Mọi~~ người đều biến mất cả rồi.』
Cũng chẳng bận tâm làm bẩn áo khoác, Ayana dựa lưng vào thân cây ẩm ướt.
Cuộc báo thù của cô ấy đã kết thúc, Shuu, Kotone và Hatsune... cả Iori và Mari về mặt câu chuyện nhiệm vụ đã hoàn thành, nên lời Ayana nói không hề giả dối.
『...Như vậy là tất cả đã kết thúc... hehe, đáng đời các ngươi.』
Cô ấy nói năng không kiêng dè như vậy.
Không biết là vì bị mưa làm ướt, hay là không phải vậy. Tôi đang nghĩ, nội tâm cô ấy sau khi báo thù xong đã trở nên tan nát, những giọt nước mưa chảy trên mặt, có lẽ thật ra là những giọt nước mắt rơi trong vô thức nhỉ.
『Quay về bên cạnh Towa-kun thôi. Thế này thì sẽ không còn ai làm tổn thương Towa-kun nữa... thế này cuối cùng cũng có được những ngày Towa-kun không bị ai làm tổn thương rồi. Rồi thì, chỉ có mình sẽ tiếp tục ở bên cạnh ủng hộ cậu ấy... đó chắc chắn sẽ là những ngày hạnh phúc.』
Hạnh phúc mà mỗi người cho là đúng có muôn hình vạn trạng, Ayana vì đã đạt được mục đích, tin chắc rằng hạnh phúc nhất định sẽ đến... cô ấy tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra mặt, cũng sẽ không thể hiện qua thái độ. Cô ấy đã quyết tâm, sẽ ở bên cạnh Towa dốc hết lòng cho đến phút cuối cùng.
"Mình thường xuyên nghĩ, nếu mình là Towa... không, dù là một mánh khóe không công bằng, nhưng nếu biết được chuyện này, mình có thể làm gì cho cô ấy đây."
Nếu nhìn thấy kết cục này... chính vì vậy mà trở nên siêu thích Ayana, phải làm thế nào mới có thể dẫn đến một tương lai mà cô ấy có thể thật lòng nở nụ cười đây? Tôi cũng nhớ lại bản thân đã từng luôn suy nghĩ về chuyện này.
"Đây chẳng qua chỉ là tự thỏa mãn mà thôi. Nhưng... mình tuyệt đối không muốn cô ấy đi đến tương lai như thế này."
Tôi siết chặt nắm đấm.
Trong câu chuyện, Towa không biết gì cả, Ayana cũng không để Towa phát hiện ra bất cứ điều gì... điều này cũng có nghĩa là, Ayana một mình chịu đựng sự thật này mà sống tiếp.
Không thể chia sẻ cùng ai, cũng không thể bàn bạc với ai... chính vì vậy, sự nhẫn nhịn kéo dài khiến trái tim Ayana càng thêm tan nát.
"Dù nghĩ thế nào đi nữa, điều này chẳng phải là quá đau khổ sao."
Dù sao thì nhờ báo thù có thể khiến tâm trạng thoải mái hơn, mà tôi cũng không thể trực tiếp chất vấn Ayana, nên không thể hiểu được suy nghĩ thật sự của cô ấy... Nhưng, tôi không tài nào quên được, biểu cảm đau khổ của Ayana trong công viên mưa không ngớt đó.
"Hạnh phúc (幸福 - kōfuku) và đau khổ (苦痛 - kutsū)... chữ Hán tiếng Nhật trông khá giống nhau, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt nhỉ."
Tôi nghĩ về chuyện đương nhiên đó mà cười khổ, rồi dùng sức vỗ hai má mình.
Tốn thời gian dài mới nhớ ra... không, xét về thời gian thì xem như là ngắn nhỉ? Nhưng mình tuyệt đối sẽ không quên nữa. Mình đã nhớ ra tất cả rồi!
"Mình không biết phải thay đổi thế nào. Nhưng thay vì không làm mà hối hận, làm rồi hối hận tuyệt đối tốt hơn. Hơn nữa đã có một vài chuyện thay đổi rồi mà."
Thông qua việc chơi bản ngoại truyện, bao gồm cả hồi tưởng của Ayana, đã giúp tôi biết được rất nhiều chuyện.
Trong đó điểm quan trọng là, khoảng thời gian làm việc cùng Shuu, Iori-senpai và Mari-chan, và cả chuyện gặp dì Seina... tất cả những điều này đều là những sự kiện vốn không tồn tại.
Từ đó có thể thấy, một hành động nhỏ bé cũng có thể dễ dàng thay đổi diễn biến cốt truyện, họ không phải là chương trình hành động theo lộ trình được thiết kế sẵn──đây là bằng chứng cho thấy Ayana và những người khác đang sống thật sự trong hiện thực.
"...Nói là vậy, nhưng mình phải làm sao để tỉnh dậy khỏi giấc mơ đây?"
Trong căn phòng quen thuộc của mình trước kia, tôi lẩm bẩm như vậy.
Chưa từng nghĩ tới, bản thân mình lại có ngày phải phiền não về việc làm thế nào để tỉnh dậy khỏi giấc mơ... nhưng điều này thật sự khá là phiền phức.
Tôi tắt nguồn máy tính, đứng dậy khỏi ghế, trước tiên nhìn quanh một vòng.
"Mà này... mình đã chuyển sinh như thế nào nhỉ?"
Đã chuyển sinh có nghĩa là kiếp trước mình đã chết... nghĩ kỹ lại, mình thậm chí còn không biết mình đã chết như thế nào... ngay khoảnh khắc tôi nghĩ vậy, ảo giác về những thanh cốt thép rơi xuống đầu hiện ra trước mắt. Nhưng đến nước này rồi, dù có suy nghĩ thêm về chuyện đó cũng vô dụng.
Ngay lúc tôi đang nghĩ về những chuyện này──cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi, tôi không còn ở trong phòng mình nữa, mà là đang ở giữa một không gian hoàn toàn tối tăm.
Đây... là đâu?
"Chuyện gì vậy...?"
Một màu đen kịt... thật sự không nhìn thấy gì cả.
Dù đưa tay ra cũng không chạm vào được thứ gì, có thể nghe thấy âm thanh như tiếng vọng, khiến người ta cảm thấy không mấy dễ chịu... nhưng kỳ lạ là tôi không hề cảm thấy sợ hãi.
"...Có... ai... ở đây không?"
Sau khi tôi khẽ nói như vậy, đương nhiên không nhận được bất kỳ phản hồi nào... vốn dĩ đã nghĩ vậy, không ngờ lại thật sự có người trả lời, toàn thân tôi run lên bần bật.
"Có chứ?"
"Là ai!"
Tôi đột ngột quay đầu lại, ở đó có một nam sinh.
...Tuy nhiên, tôi có ấn tượng với giọng nói vừa nghe... bởi vì giọng nói vừa rồi là... không, tên này chẳng lẽ là...?
"A... cậu là──"
"Haha, thật là kỳ lạ nhỉ... nói chuyện với người có ngoại hình giống hệt mình."
Tôi nghĩ bây giờ mình có lẽ đang kinh ngạc vượt quá sức tưởng tượng.
Dù tự mình nói ra cũng hơi kỳ lạ, nhưng cuộc gặp gỡ như thế này, vốn dĩ là tuyệt đối không thể xảy ra.
"...Towa?"
"Ừ... chắc là lần đầu tiên gặp mặt như thế này nhỉ?"
Yukishiro Towa──người bị cho là đã cướp Ayana khỏi tay Shuu, thực tế lại một lòng một dạ với cô ấy... và là sự tồn tại đã bị tôi thay thế, lúc này đang ở đó.
"........."
Nhìn cậu ta đang đứng trước mặt, tôi chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc.
Tuy nói từ khi trở thành Towa, dù là soi gương hay bất cứ lúc nào tôi vẫn luôn mang gương mặt này, nhưng cứ đối mặt như thế này, vẫn hiểu được rằng cậu ta không phải là tôi, mà là một người khác.
Sau khi tôi hiểu ra, tự nhiên nói ra những lời như thế này:
"...Xin lỗi. Tôi đã cuộc đời của cậu──"
Tôi xin lỗi cậu ta... Nhưng, trước khi tôi nói ra chữ "cướp mất", cậu ta... Towa đã đặt tay lên vai tôi, không cho tôi nói tiếp.
Tôi ngẩng đầu vốn đang cúi thấp lên, nhìn thấy Towa đang cười.
"Cậu hoàn toàn không cần phải xin lỗi tôi đâu. Bởi vì ở một ý nghĩa nào đó, việc cậu đến thế giới này đối với tôi mà nói, cũng xem như là được như ý nguyện."
"Đó là... có ý gì?"
Tôi trở thành Towa lại còn cướp đi cuộc đời cậu ta, đối với cậu ta mà nói lại xem như được như ý nguyện...?
Không hiểu Towa rốt cuộc muốn nói gì, lúc này cậu ta lộ vẻ mặt "cũng khó trách cậu không hiểu" cười khổ rồi nói tiếp:
"Có rất nhiều chuyện, là sau khi tất cả kết thúc rồi mới phát hiện ra. Điều tôi biết được từ đó là, Ayana vẫn luôn rất đau khổ. Dù cô ấy ở trước mặt tôi tỏ ra rất bình thường, nhưng cô ấy thỉnh thoảng sẽ lộ ra vẻ mặt u sầu. Hỏi cô ấy sao thế, cô ấy cũng không nói, kết quả là cô ấy cho đến phút cuối cùng vẫn không nói cho tôi biết."
"Đó là... ể, lạ nhỉ?"
Đối với lời Towa nói cảm thấy có chút khác thường, và khi tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta, cũng có một cảm giác không đúng lắm.
Người đứng trước mặt tôi chắc chắn là Towa──Tuy nhiên, trông lại có cảm giác già dặn.
Cảm giác như thể lớn hơn Towa thời cấp ba vài tuổi... vừa nghĩ đến khả năng này, tôi liền mở miệng hỏi cậu ta:
"Cậu đừng nói là... Towa của tương lai?"
Towa gật đầu.
"Đúng vậy... tôi chính là tên ngốc ngu xuẩn không hề nhận ra bóng tối trong lòng Ayana, đã làm tổn thương cô ấy đó."
Cậu ta nói vậy, siết chặt nắm đấm, trông rất hối hận.
Tuy nhiên về điểm này, nói thật bây giờ tôi cho rằng đó cũng là chuyện không thể tránh khỏi... dù tôi đã phần nào đi sâu vào nội tâm cô ấy, nhưng Towa trước mắt tôi vốn dĩ không biết gì về thế giới này, cộng thêm Ayana thật sự vô cùng giỏi che giấu suy nghĩ thật sự của mình.
"Tôi... không thể cứu vớt Ayana. Bất kể tôi có nhận ra hay không, cô ấy ở bên cạnh tôi cũng đã kết thúc mọi chuyện rồi. Vừa bào mòn trái tim mình, vừa tự an ủi rằng đó đều là vì tôi... trái tim cô ấy cứ thế tan vỡ. Bởi vì cô ấy... Ayana chính là một cô gái dịu dàng như vậy."
Lúc này Towa dừng lại một chút, thở ra một hơi rồi nói tiếp:
"Tôi có lẽ đã mong chờ trong lòng nhỉ. Mong chờ người có thể cứu vớt Ayana... người có thể bảo vệ nội tâm Ayana xuất hiện."
Towa nhìn chăm chú vào tôi nói vậy.
Ý của cậu ta là tôi chính là người đó? Trách nhiệm này khá là nặng nề đấy, tôi thở dài... cơ mà, ra là vậy à.
Tôi, người biết tương lai và hy vọng có thể làm gì đó, và Towa, người hối hận về quá khứ, khao khát có ai đó đến cứu vớt Ayana... chính vì suy nghĩ của hai chúng tôi trùng khớp với nhau, mới biến thành tình trạng hiện tại.
"Dù sẽ cảm thấy sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy, nhưng thực tế là bây giờ tôi lại biến thành cậu rồi này."
"Tôi cũng vậy mà. Dù nói thế này khá là không cam tâm, nhưng ở giai đoạn hiện tại, đã khác với lúc đó của tôi rồi, nội tâm Ayana có sơ hở──cô ấy chắc chắn có thể được cứu."
Có thể được cứu, câu nói này từ miệng Towa nói ra, nghe có vẻ đặc biệt khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Lần này đổi lại là tôi siết chặt nắm đấm.
"Tôi không nghĩ mình có thể làm gì đặc biệt cho Ayana cả. Điều tôi có thể làm được, chỉ có nghiêm túc đối mặt với cô ấy, cùng cô ấy đối thoại mà thôi."
"Như vậy là được rồi. Bởi vì lúc đó tôi ngay cả điểm này cũng không làm được..."
Rồi Towa cúi đầu xuống.
...Cảm giác này biết nói sao đây nhỉ... một anh chàng đẹp trai cứ mãi tỏ ra rụt rè, khóc lóc trước mặt mình, khiến người ta cảm thấy phiền phức.
Cảm thấy hơi bực mình, tôi khá mạnh tay đánh vào lưng cậu ta một cái.
Phát ra tiếng "Bốp" nghe rất sướng tai, Towa đau đến mức kêu lên.
"Á đau!"
"Đừng có làm bộ mặt âm u đó! Thật khó chịu, cứ phải nhìn cái mặt đó của cậu mãi."
Có lẽ sẽ bị cho là tôi chiếm đoạt cơ thể người ta rồi còn nói này nói nọ, nhưng cái này với cái kia là hai chuyện khác nhau.
"Xin hãy giúp Ayana, được rồi, tốt quá, mừng quá mừng quá... làm gì có chuyện thuận lợi như vậy chứ. Thế giới này đã không còn là game nữa, cũng không tồn tại kết cục được định sẵn. Gia đình của Shuu các kiểu, đặc biệt là dì Seina, còn rất nhiều chuyện phải giải quyết đó?"
"Cái đó... ừm, cố lên."
"Đừng có nói như thể không liên quan đến mình thế chứ!"
Tôi lại "Bốp" một tiếng đánh mạnh vào cậu ta lần nữa.
"Tôi vẫn luôn nói mình chỉ muốn giúp Ayana... nhưng giả sử cục diện thay đổi, cũng không chắc ý thức của bản thân có tiếp tục tồn tại hay không."
"Điểm đó cậu không cần lo lắng đâu. Cậu hẳn cũng đã nhận ra rồi──dưới sự hòa trộn của linh hồn, việc cậu sống với thân phận Towa đã không còn cảm giác khác thường nữa... nói cách khác, cậu sống trong thế giới này cũng đã là chính cậu rồi. Cho nên cậu không cần phải cảm thấy tội lỗi về hiện trạng, cũng không cần phải xin lỗi tôi như lúc nãy đâu."
Cậu ta vỗ vỗ vai tôi nói vậy.
Tôi nhìn chăm chú vào Towa một lúc, cảm nhận được lời nói của cậu ấy vô cùng thẳng thắn... chính vì vậy, tôi cũng mạnh mẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
"Cơ mà, kết quả là còn rất nhiều vấn đề chưa xử lý... những thứ đó đều giao cho cậu hết nhỉ?"
"........."
Nhìn Towa nhanh chóng dời mắt đi, tôi giơ nắm đấm lên nói: "Vậy à, vậy à." Khó khăn lắm mới nhịn được mà hạ tay xuống.
Towa nhìn tôi, như thể muốn nói dù có đấm cậu ta, cậu ta cũng không còn lời nào để nói, nhưng dù có đấm cậu ta cũng chẳng thay đổi được gì, nói cho cùng, nếu tôi đấm cậu ta cũng chỉ là làm sai trọng tâm vấn đề.
"...Ừm? Chẳng lẽ──"
Lúc này, tôi đưa ra một nghi vấn nảy sinh vì cuộc gặp gỡ với cậu ta như thế này.
"Tôi ấy, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy vài cảnh tượng kỳ lạ... vẫn luôn cho rằng đó là ký ức của mình để giúp tôi nhớ lại mà cho tôi thấy, nhưng... chẳng lẽ là do Towa cậu làm?"
"Không, chuyện đó không liên quan gì đến tôi đâu. Là bởi vì cậu biết tương lai mà Ayana sẽ bước đến, và tình cảm muốn cứu vớt cô ấy đó, mới khiến cậu nhìn thấy những cảnh tượng đó."
Nếu vậy thì, tôi có thể thật lòng cảm thấy tình cảm của mình cũng không phải hoàn toàn vô dụng rồi, dù ở thế giới trước kia có lẽ sẽ bị chế giễu, nhưng ở đây, tôi có thể tự tin về điều đó.
"Dù nói chỉ cần trực tiếp đối thoại với Ayana... nhưng phải làm thế nào mới tốt đây?"
Nhìn tôi đang phiền não, Towa cười... tên khốn này, là cảm thấy tiếp theo cứ để tôi tự lo liệu, nên bản thân mình thảnh thơi lắm đúng không?
"Cậu đừng có lườm tôi thế chứ. Tôi giao phó cho cậu chuyện mà bản thân mình tuyệt đối không làm được, tôi cũng rất không cam tâm mà."
Vậy thì... nói cách khác, nếu bây giờ tôi còn cảm thấy thất vọng, cũng chỉ khiến Towa cảm thấy khó xử.
Sau đó, tôi và Towa tiếp tục nói chuyện một lúc, trong bóng tối có ánh sáng chiếu vào──xem ra khoảnh khắc chia ly dường như đã đến.
"Không sao đâu. Tôi tuy cũng không định thua, nhưng cậu, người hết lòng vì Ayana như vậy, chắc chắn có thể dẫn đến tương lai tốt đẹp nhất──cố lên nhé, Yukishiro Towa."
"Towa... Được rồi! Tôi biết rồi!"
Cảnh tượng hai Towa gọi tên nhau tuy khá thú vị, nhưng tôi có một dự cảm──dù đây là mơ, nhưng tôi cảm thấy mình sẽ không gặp lại cậu ta nữa.
Nghĩ vậy, tôi cũng không cảm thấy cô đơn hay buồn bã... a a, thật là một tâm trạng kỳ diệu.
Tôi hình như đã hòa trộn với Towa nhiều hơn nữa... như thể đang ngầm nói với tôi, không cần phải phiền não về việc mình biến thành Towa nữa rồi.
"Xem ra hoàn toàn không vấn đề gì nhỉ. Nói cho cùng thì chúng ta vốn dĩ... không, cứ để tôi nói một chuyện đi, có lẽ sẽ giúp được cậu một chút đó."
"Ồ, chuyện gì?"
Cậu ta định nói cho tôi biết thông tin hữu ích gì đây... tôi tập trung lắng nghe lời Towa nói.
"Cậu hẳn đã biết, tôi trước kia thật lòng yêu thích bóng đá đúng không?"
"Biết chứ. Dù là trong ký ức của tôi, hay trong cơ thể hoặc trái tim, tất cả đều ghi nhớ sâu sắc đó?"
"Tôi hy vọng cậu có thể cho cô ấy thấy dáng vẻ cậu chơi bóng đá. Tôi hy vọng thời gian của Ayana đã dừng lại vì tai nạn đó, có thể tiếp tục chuyển động──không cần bị giam cầm trong quá khứ, hy vọng cô ấy có thể tiến về phía trước──"
Nói đến đây, Towa đột nhiên ngạc nhiên một chút rồi cười khổ, vừa gãi đầu vừa nói tiếp:
"Xin lỗi... đây có lẽ là nguyện vọng của tôi nhỉ. Nói ra rồi mới nhận ra."
"...Không, xét đến Ayana trước kia, như vậy có lẽ không tệ... không đúng, là tuyệt đối rất tốt. Không bị giam cầm trong quá khứ, phải tiến về phía trước... nhỉ? Chẳng phải nói rất hay sao?"
Không bị giam cầm trong quá khứ... tiến về phía trước... ừm. Thật sự nói rất hay.
Nhưng... duy chỉ có một chuyện tôi cảm thấy rất bất an đó? Tôi cũng giống như Towa lúc nãy, vừa bất đắc dĩ gãi đầu, vừa nói ra nỗi bất an của mình:
"Cái đó... dù đã công nhận đề nghị của cậu rồi mới nói thì hơi xin lỗi, nhưng mà, tôi đâu có biết chơi bóng đá đâu?"
"Điểm đó chắc cũng không vấn đề gì đâu. Tôi nghĩ cơ thể hẳn là nhớ."
"Ồ... tiện lợi thật đấy."
Ký ức lưu lại trong cơ thể thật lợi hại à...
Trong lúc chúng tôi đối thoại, xung quanh trở nên khá sáng sủa, cơ thể Towa cũng dần dần trở nên trong suốt... xem ra khoảnh khắc chia ly thật sự đã đến rồi.
"Vậy thì cứ thế nhé──Ayana nhờ cả vào cậu."
"Giao cho tôi đi... Còn nữa, những chuyện khác tôi cũng sẽ cố gắng hết sức thử xem sao. Nếu cứu được Ayana, Iori-senpai hay Mari-chan chắc cũng sẽ ổn thôi... Về phần Shuu, tôi cũng định làm cho ra lẽ. Kotone với dì Hatsune thì hơi đáng sợ thật!"
Dù sao đi nữa, trước tiên là Ayana──tôi sẽ dốc hết sức mình, bảo vệ trái tim cô ấy cho cậu xem.
Nghe thấy quyết tâm của tôi, Towa hài lòng mỉm cười gật đầu... rồi cuối cùng, lại vỗ vai tôi như lúc ban đầu.
"Nhìn thấy cậu rồi, tôi cũng cảm thấy mình có thể cố gắng rồi đó. Tôi cũng sẽ trong phạm vi năng lực của mình, cố gắng ủng hộ cô ấy đã tan vỡ."
"...Đó là..."
Có ý gì? Trước khi tôi kịp hỏi ra, bóng dáng Towa đã biến mất.
Nhưng cho đến phút cuối cùng, lời nói của cậu ta vẫn truyền đến tai tôi.
"Chúc cậu có được kết cục khiến cậu hài lòng... và cuối cùng, cảm ơn cậu──"
Rồi, tôi tỉnh dậy khỏi cuộc gặp gỡ với Towa.
▽▼
"...Towa-kun, trạng thái trông ổn định hơn nhiều rồi."
Towa-kun đang nằm trên giường ngủ, bây giờ đã không còn vẻ mặt đau khổ như lúc nãy nữa.
Tôi yên tâm về điều đó, nhìn đồng hồ, từ lúc bắt đầu tiết học đã trôi qua hai mươi phút, kết quả là tôi đúng như đã nói với Aisaka-kun là không về lớp nhỉ, tôi cười khổ.
"Thật sự cảm ơn cô y tế ghê. Lẽ ra chắc sẽ bị gọi về lớp rồi..."
Towa-kun vừa nằm xuống đã lập tức ngủ say.
Vốn định sau khi xác nhận trạng thái của cậu ấy là sẽ về lớp, nhưng Towa-kun cứ nắm chặt tay tôi không buông... lúc tôi không biết phải làm sao, cô y tế đã đưa ra đề nghị đáng cảm kích.
『Lẽ ra cô không nên đưa ra đề nghị thế này, nhưng em cứ cúp một tiết... không, em cứ trông chừng Yukishiro-kun xem sao? Tiết này là môn gì?』『Tiếng Anh ạ.』『Tiếng Anh thì là thầy đó nhỉ. Cô sẽ đi nói với thầy ấy.』
Đã có cuộc đối thoại như vậy, thế là tôi được phép ở lại bên cạnh Towa-kun trông chừng cậu ấy.
"........."
Cơ mà... thật may là không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Tôi nhìn gương mặt ngủ yên bình của Towa-kun với sắc mặt đã khá hơn... bình thường cậu ấy luôn rất ngầu, nhưng lúc này gương mặt ngủ ngây thơ này quả nhiên rất đáng yêu, tuyệt vời quá.
"Fufu~♪"
Vào thời gian này những người khác đều đang học bài, tôi lại cùng người mình yêu nhất tránh xa lớp học, đối với điều này tôi cảm thấy hơi phấn khích... haizz~~ mình thật là một cô gái hư hỏng mà.
Rồi tôi lại tiếp tục nhìn gương mặt Towa-kun một lúc.
Chỉ vừa ngắm nhìn gương mặt cậu ấy vừa nắm tay cậu ấy... vừa cảm thấy hạnh phúc vì điều đó, những lời nói khuấy động nội tâm lại vang lên trong đầu tôi.
『Ayana em bây giờ... có hạnh phúc không?』
Là câu hỏi Towa-kun đã hỏi tôi.
Tôi hạnh phúc... đương nhiên là hạnh phúc... có thể ở bên cạnh cậu ấy, giờ phút này có thể thực sự trải qua chuyện này, tôi rõ ràng không thể nào cảm thấy không hạnh phúc... tại sao anh lại hỏi em câu đó chứ?
Ngón tay tôi dùng sức, siết chặt lấy tay cậu ấy, rồi hoàn hồn vội vàng thả lỏng lực tay.
"Ự... em hạnh phúc mà. Em đương nhiên chỉ có thể cảm thấy hạnh phúc thôi đúng không... cho nên em muốn khiến anh trở nên hạnh phúc hơn nữa. Em sẽ khiến bất kỳ ai làm tổn thương anh đều biến mất..."
Vì điều đó... em sẽ...!
Lúc này tôi thở ra một hơi, nhìn quanh.
Cô y tế vì có việc nên đã rời khỏi chỗ ngồi, cũng không có học sinh nào khác bị ốm, bây giờ chỉ có tôi và Towa-kun hai người.
"Không được nhỉ. Toàn vì nghĩ những chuyện tiêu cực nên mới cảm thấy chán nản! Bây giờ mình phải ngắm nhìn thật kỹ gương mặt ngủ đáng yêu của Towa-kun mới được!"
Chỉ cần nhìn người mình yêu nhất, tâm trạng sẽ bình tĩnh lại... có lẽ vì vậy, dường như bị ảnh hưởng bởi Towa-kun đang ngủ, tôi cũng bắt đầu buồn ngủ.
Dù tôi che miệng cố gắng kìm nén cơn ngáp, nhưng cơn buồn ngủ lại vô cùng mãnh liệt.
"...Dù sao thì giờ này mình cũng không định về lớp nữa rồi... không sao đâu nhỉ."
Tôi vừa nghĩ thầm mình bình thường rõ ràng không như vậy, dù cố gắng kìm nén, lại càng thêm buồn ngủ rũ rượi, bắt đầu gật gù... tôi ngồi trên chiếc ghế thoải mái, ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
▽▼
"...Ể?"
Mình đáng lẽ đang ngủ bên cạnh Towa-kun, hoàn hồn lại, lại đang ở một nơi kỳ lạ.
Trong không gian tối tăm và tầm nhìn mơ hồ này... không hề hoảng loạn vì không biết mình đang ở đâu, tôi lập tức nhận ra đây là một giấc mơ.
"Mơ... không gian tối tăm... fufu, cứ như thể hiện nội tâm của mình vậy nhỉ."
Nói xong câu đó tôi giật mình.
Tại sao lại dùng một không gian u ám như vậy để hình dung nội tâm của mình chứ... nếu phải miêu tả nội tâm của mình, hẳn phải sáng sủa hơn không gian này chứ... bởi vì đó đáng lẽ phải là màu sắc hạnh phúc mà mình truyền đến cho Towa-kun.
"...Cảm giác thật khó chịu. Giấc mơ này là sao──"
Lúc này tôi, chắc chắn đang lộ ra vẻ mặt không thể để người khác... đặc biệt là không thể để Towa-kun nhìn thấy.
Tôi sắp không kìm được mà tặc lưỡi... không, tôi đã tặc lưỡi rồi.
Tiếng "Chậc" vang lên rõ ràng, không biết có phải trở thành tín hiệu nào đó không, không gian vốn tối tăm bắt đầu thay đổi──có thứ gì đó nắm lấy chân tôi.
"...Ể?"
Đó là một người phụ nữ... tôi có ấn tượng với gương mặt cô ta.
Cô ta như thể vừa bò lên từ đầm lầy... người nắm lấy chân tôi là──
"...Honjo-senpai?"
Đúng vậy, người đó là Honjo Iori.
Dáng vẻ của cô ta khác xa với vẻ ngoài chỉnh tề thường ngày, quần áo bẩn thỉu, tóc tai cũng rối bù... trên người thậm chí còn tỏa ra mùi hôi, khiến người ta nghi ngờ đây có thật sự là cô ta không?
"Chị bị sao vậy... ự... lạ nhỉ? Cảm giác... hơi trưởng thành hơn?"
Một điểm khác khiến tôi chú ý là, cô ta trông lớn tuổi hơn Honjo-senpai mà tôi biết.
Trong giấc mơ kỳ lạ và khó chịu này, cố tình cho tôi thấy cô ta lớn tuổi hơn bây giờ, rốt cuộc là... ngay lúc tôi đang nghĩ vậy──cô ta... Honjo-senpai trợn mắt nhìn tôi cất lời:
"Ngươi tuyệt đối sẽ không được hạnh phúc đâu... tuyệt đối!"
"...Hả?"
Tôi sẽ không được hạnh phúc...?
Người này rốt cuộc đang nói gì vậy... hạnh phúc của tôi là thứ yếu... chỉ cần Towa-kun có thể hạnh phúc là được rồi mà.
Vì vậy dù có ai nói tôi sẽ không được hạnh phúc, tôi cũng chẳng hề đau đớn... tôi nghĩ vậy, vì đang ở trong mơ, tôi đang định nhẫn tâm đạp lên đầu cô ta, thì đúng lúc này...
『Kẻ đã cướp đi cô ấy khỏi vòng tay tôi... có lẽ chính là bản thân tôi.』
"...Ể?"
Vừa nghĩ Honjo-senpai nắm chân mình sao lại biến mất rồi, lần này từ phía sau lưng truyền đến giọng nói của anh ấy.
Trong bóng tối này, giọng nói của anh ấy chữa lành trái tim tôi, giống như ánh sáng hy vọng chiếu rọi về phía tôi vậy... tôi lập tức quay người lại, anh ấy quả nhiên đang ở đó.
"Towa-kun!"
Khi tôi chạy đến đưa tay về phía anh ấy, không hiểu tại sao, tôi lại rụt tay về.
Không hiểu tại sao... nhưng, chỉ trong khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác kỳ lạ rằng người trước mắt này không phải là Towa-kun.
(Không, không phải... Dù anh ấy là Towa-kun, nhưng hình như không phải là người mà mình muốn gần gũi... cái cảm giác khác thường này là sao──)
Anh ấy đang quay lưng về phía tôi... không nghi ngờ gì là Towa-kun.
Nhưng tại sao mình lại so sánh anh ấy trước mắt, với anh ấy thường ngày ở bên cạnh mình nhỉ... khi tôi đang nghĩ về những chuyện không đâu vào đâu này, Towa-kun quay người lại.
"A..."
Towa-kun quay người lại đúng là Towa-kun... nhưng biểu cảm của Towa-kun trông như thể nội tâm sắp tan vỡ bất cứ lúc nào vì đau khổ.
...Tại sao, tại sao anh lại lộ ra vẻ mặt đó? Tại sao lại lộ ra vẻ mặt trông như muốn khóc đến vậy?
"Towa-kun...!"
Tôi biết... đây là một giấc mơ, cũng biết người trước mắt không phải là Towa-kun ở bên cạnh mình.
Dù vậy... vẫn không kìm được mà đưa tay ra... bởi vì điều tôi không muốn nhìn thấy nhất trên thế giới này, chính là dáng vẻ đau buồn của Towa-kun!
Em không muốn nhìn thấy anh như thế này nữa... nằm trên giường rơi lệ, mang nỗi buồn sống qua ngày, cái biểu cảm đó, em không muốn nhìn thấy nữa!
"Towa-kun...?"
Tôi cố gắng hết sức đưa tay ra nhưng lại bắt hụt, bóng dáng Towa-kun biến mất──Nhưng, chỉ có giọng nói của anh ấy vẫn truyền đến tai tôi.
『Cô ấy... Ayana hành động là vì tôi. Cô ấy đã đè nén trái tim mình... cố gắng hết sức phớt lờ bản thân đang bị tổn thương.』
"Thịch!" Trái tim tôi đập mạnh một cái.
Towa-kun biến mất, thay vào đó là một đoạn video... đó như thể đang chiếu cảnh tượng tương lai, những người phụ nữ có quan hệ thân mật với Shuu-kun, cơ thể họ bị xâm hại──những điều này tất cả đều là những chuyện tôi nghĩ mình tuyệt đối phải làm.
Dì Hatsune hay Kotone thì không nói, nhưng về phần Honjo-senpai và Mari-chan, hoàn toàn là vì muốn khiến Shuu-kun cảm thấy tuyệt vọng mà...
"Tại sao..."
Tôi dùng tay ấn vào lồng ngực đột nhiên cảm thấy đau nhói.
Khó chịu... khó chịu khó chịu khó chịu khó chịu... tôi không muốn nhìn cũng không muốn nghe... vậy mà tôi lại cứ mãi nghe thấy giọng nói của Towa-kun.
『Kẻ thật sự đã cướp đi Ayana dịu dàng chính là bản thân tôi. Giá như tôi phát hiện ra sớm hơn... giá như tôi nói chuyện với Ayana nhiều hơn thì tốt rồi... chết tiệt... chết tiệt!』
"Không... đừng mà...!"
Xin anh đấy, đừng có vừa gọi tên em vừa đau buồn như vậy... như thế chẳng phải khiến những việc em định làm lại làm tổn thương Towa-kun sao!
Nghĩ đến đây, tôi trợn mắt kinh hoàng nhận ra.
"Cứ thế này... Towa-kun không thể có được hạnh phúc... ? Là mình khiến Towa-kun trở nên như vậy sao? Là mình khiến Towa-kun cảm thấy đau buồn sao...?"
Towa-kun rất dịu dàng... chính vì vậy, mình tuyệt đối không thể nói cho cậu ấy biết những việc mình định làm.
Mình sẽ kết thúc mọi chuyện mà không để cậu ấy nhận ra... như vậy sẽ không còn ai làm tổn thương Towa-kun nữa, cũng có thể loại bỏ những kẻ khiến mình cảm thấy chán ghét.
Nhưng những thay đổi xung quanh là không thể che giấu hết được, nên lúc đó mình cứ ở bên cạnh Towa-kun là được... trao cho cậu ấy giấc mơ hạnh phúc, khiến cậu ấy quên đi những chuyện đó là được rồi, mình rõ ràng đã nghĩ như vậy... tại sao lại cho mình thấy cảnh tượng này?
"...Dù... dù vậy em cũng...!"
Hai tay ôm lấy đầu, vùng vẫy nói ra chữ "dù vậy" thì tôi đột nhiên nhận ra.
Chẳng lẽ so với hạnh phúc của Towa-kun, mình thật ra chẳng qua chỉ là muốn trút bỏ lòng căm hận đối với những kẻ đã làm tổn thương Towa-kun... tôi không kìm được mà nghĩ vậy.
Chỉ hành động vì Towa-kun thôi... thật sự là vậy sao?
Chẳng phải mình là vì muốn nỗi hận trong lòng được giải tỏa, mà lấy chuyện của Towa-kun ra làm lá chắn miễn tội thôi sao... khi nghĩ đến đây, tôi tỉnh dậy.
"...Ự."
"Ủa, dậy rồi à?"
"Cô y tế...?"
Cô y tế bắt chuyện với tôi vừa tỉnh dậy.
Có lẽ vì vừa mới tỉnh, đầu óc còn hơi mơ màng, nhưng khi tôi nhìn thấy cô y tế đang nhìn mình, và cả Towa-kun vẫn đang ngủ trên giường, tôi hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Cô nói này Otonashi-san? Sắc mặt em bây giờ không tốt lắm đâu?"
"Ơ... em hoàn toàn không sao ạ. Cái đó... chỉ là mơ thấy ác mộng thôi."
"Vậy à? Ừm~~ Otonashi-san em đã nói vậy thì, chắc là không cần lo lắng nhỉ."
Cô y tế nói xong, ngó đầu nhìn gương mặt Towa-kun.
"Sắc mặt Yukishiro-kun cũng khá hơn nhiều rồi. Có lẽ chỉ đơn thuần là thiếu ngủ thôi? Là do ngủ muộn quá, hay là trước khi ngủ đã vận động gì đó nhỉ."
"...A."
Vừa nghe đến vận động trước khi ngủ, tôi, người trong lòng hiểu rõ, nghĩ thầm "không lẽ nào" mà phát ra tiếng kêu.
May mà cô y tế đang rất nghiêm túc quan sát tình trạng của Towa-kun, không hề để ý đến tiếng kêu của tôi.
Kiểm tra lại đồng hồ, biết được chúng tôi đã ngủ khoảng năm mươi phút.
"Tiết học... vừa đúng lúc sắp kết thúc rồi nhỉ."
"Ừ. Sắp reo chuông rồi, Otonashi-san em về lớp đi."
"Em biết rồi ạ. Towa-kun nhờ cô trông giúp ạ."
"Giao cho cô."
Towa-kun, xin hãy mau khỏe lại nhé? Xin hãy cho em thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống thường ngày, để em yên tâm.
"...Vậy em xin phép đi trước ạ."
Thật ra tôi vẫn muốn ở lại bên cạnh cậu ấy, nhưng cũng đành chịu thôi.
Rời khỏi phòng y tế, tôi đi thẳng về lớp học──trong khoảng thời gian đó, đầu óc tôi tràn ngập chuyện của Towa-kun, và cả... giấc mơ đó.
"...Tại sao mình lại nhớ rõ đến vậy chứ?"
Nội dung trong mơ tôi đều nhớ hết.
Giấc mơ đó không thể gọi là một giấc mơ đẹp, thậm chí còn khiến tôi cảm thấy... giá như có thể quên hết đi thì tốt rồi.
Lúc tôi đang đi trên hành lang, chuông báo hết tiết học vang lên.
Vừa vào đến lớp, bạn bè đã上前 (tiến lên) hỏi thăm tình hình Towa-kun, tôi bèn nói cậu ấy đang ngủ rất say.
"Vậy à? Tốt quá rồi."
"Yukishiro-kun mà có chuyện gì, Ayana chắc khóc mất thôi!"
"Fufu, để mọi người lo lắng rồi."
Sau nhóm bạn bè, Aisaka-kun cũng đến tìm tôi, hỏi tôi về chuyện của Towa-kun.
"Dù lúc nãy tớ có nghe rồi, nhưng may mà Yukishiro không sao nhỉ."
"Vâng ạ. Cũng làm Aisaka-kun lo lắng rồi."
Nói mới nhớ... dù lúc đó tôi không ý thức được, nhưng bây giờ tôi nhớ ra mình có lẽ đã nói với Aisaka-kun những lời hơi nặng nề.
Có lẽ mình đã lộ ra vẻ mặt khá đáng sợ nhỉ...?
Nhưng, điều đó cũng cho thấy lúc đó tôi đã liều mạng đến mức nào.
"Ayana."
"........."
Sau khi Aisaka-kun về chỗ ngồi, cậu ta quả nhiên... Shuu-kun quả nhiên cũng đến.
"Towa không sao chứ?"
"Vâng ạ. Hoàn toàn không cần lo lắng đâu ạ."
Tôi nói xong, Shuu-kun rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Nhân tiện thì, Towa-kun được nhiều người lo lắng như vậy... nhân phẩm của cậu ấy quả nhiên tốt đến mức được yêu quý như thế, nghĩ vậy, lại thấy vui như thể chuyện của chính mình vậy.
"M-Mình nói này Ayana."
"Chuyện gì?"
Tôi vì chuyện đang nghĩ trong lòng mà khẽ mỉm cười, Shuu-kun ra vẻ xấu hổ gãi má.
Sau đó cậu ta im lặng một lúc, rồi lắc đầu nói không có gì.
"Xin lỗi nhé. A mà đúng rồi! Tối hôm qua, cảm ơn cậu đã nghe điện thoại. Tớ vui lắm đó."
"A~~ chuyện đó sao. Không có gì đâu ạ."
"Buổi tối nghe được giọng Ayana, quả nhiên có thể ngủ rất ngon. Không biết có phải vì tớ vẫn luôn nghe giọng Ayana không nhỉ?"
"Cái đó thì, có lẽ vậy ạ?"
Nói thật, tôi không kìm được mà trả lời qua loa cho xong chuyện đối với cuộc đối thoại chẳng đâu vào đâu này.
Bởi vì từ lúc nãy đến giờ, không chỉ với Shuu-kun, mà cả lúc nói chuyện với Aisaka-kun hay bạn bè, tôi vẫn luôn nghĩ về chuyện giấc mơ đó.
Shuu-kun dường như không hài lòng với phản ứng đó của tôi, thế là nói như thế này:
"Ayana cậu ấy... lo lắng cho Towa quá rồi đấy. Ayana cậu đáng lẽ không cần phải làm đến mức đó đâu nhỉ?"
"...Anh muốn nói gì?"
Giọng tôi trầm xuống đến mức ngay cả bản thân cũng giật mình.
Vai Shuu-kun run lên một cái, nói "không có gì" xong, liền như chạy trốn mà rời đi.
"........."
Bất kể Shuu-kun nghĩ gì, hay chuyện cậu ta bỏ chạy, nói thật thì thật sự chẳng hề quan trọng.
Sau đó, dù đã bắt đầu vào học, tôi cũng hoàn toàn không thể tập trung... giọng nói đó trong đầu cứ mãi, mãi vang lên.
『Cô ấy... Ayana hành động là vì tôi. Cô ấy đã đè nén trái tim mình... cố gắng hết sức phớt lờ bản thân đang bị tổn thương.』
Tôi hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác nghe thấy giọng nói của Towa-kun.
Không cần phải để tâm... giấc mơ vớ vẩn đó, rõ ràng cứ mặc kệ là được rồi... Dù vậy, giọng nói của người tôi yêu nhất vẫn cứ tiếp tục vang vọng.
(Những việc mình định làm... là không nên làm sao? Những kẻ đã nói lời quá đáng với Towa-kun, mình không nên hành hạ họ sao...? Bởi vì nếu có họ ở đó, Towa-kun sau này sẽ càng trở nên đau khổ hơn không phải sao...!)
Tôi từ lúc đó, từ ngày Towa-kun khóc trong phòng bệnh đã hạ quyết tâm rồi.
Vốn định khiến những kẻ đã làm tổn thương Towa-kun... dù có liên lụy đến người vô tội cũng phải kết thúc mọi chuyện... nhưng nếu hành động của mình lại làm tổn thương Towa-kun, vậy thì mình rốt cuộc đã chuẩn bị từ trước đến nay vì cái gì?
Vì người mình yêu mà loại bỏ mọi trở ngại... nếu điều đó trong tương lai ngược lại sẽ khiến người mình yêu đau khổ, chuyện này khiến tôi không biết mình rốt cuộc nên làm thế nào mới phải.
Giúp em với Towa-kun... tôi vô thức lẩm bẩm trong lòng, cực kỳ khao khát có thể nhận được sự an ủi của Towa-kun.