Thánh thú quốc Euphemia là một đất nước được lập nên bởi những bộ tộc thú nhân, những người có một số bộ phận trên cơ thể có đặc điểm giống như ở động vật, họ đã cùng nhau đoàn kết lại và hỗ trợ lẫn nhau.
Bởi vậy nên từ những ngày đầu lập quốc, đất nước này đã không có “vua” mà thay vào đó, mỗi bộ tộc sẽ chọn ra một người đại diện và họ sẽ tập hợp lại với nhau để quyết định các chính sách của đất nước, hay gọi là chế độ nghị viện.
Và có một người gọi là “chủ tịch” có nhiệm vụ điều hướng những buổi họp, vị trí này sẽ do các đại diện bộ tộc luân phiên đảm nhiệm, và cũng không có quyền lực gì đặc biệt, vai trò chính vẫn chỉ là điều phối cuộc họp mà thôi.
Họ được gọi là “Hội đồng Thú nhân”. Cơ quan có thẩm quyền cao nhất của Euphemia.
Euphemia có hệ thống chính trị khá tân tiến và khá hiếm thấy trên thế giới này nhưng đương nhiên nó cũng có nhược điểm riêng.
Bởi vì một khi có những luồng ý kiến trái chiều thì sẽ rất khó để cuộc họp đó có tiến triển.
“Gì mà phái đoàn ngoại giao của một quốc gia đã coi công dân của chúng ta như nô lệ chứ? Đừng có đùa!! Sao chúng ta có thể tỏ ra thân thiện với một quốc gia như thế chứ?! Điều đầu tiên và cũng như quan trọng nhất là chúng sẽ phải đền bù tổn thất vì đã làm tổn thương công dân của chúng ta!”
Anh ta đập tay xuống bàn một phát thật lớn, tiếng động trầm đục vang vọng khắp căn phòng.
Người hét lên với giọng thô lỗ đó là đại diện của Tộc Xích Hổ Sekko, Raigal.
Đó là một chàng trai trẻ nóng tính, cậu nhanh chóng đưa ra những ý kiến rất cực đoan khiến những người khác ở trong phòng chỉ biết thở một hơi dài.
“Đừng có ngu ngốc như vậy. Đúng là nên tức giận vì một đồng bào của chúng ta bị đối xử như nô lệ nhưng ít nhất Ortoria cũng đã không giấu diếm điều gì, họ đã thành thật và bây giờ đang cố gắng gửi những người bị bắt đi trở về rồi. Tên quý tộc phạm phải tội ác đó đã bị thanh trừng cùng toàn bộ gia tộc, việc gây chiến với một vương quốc ít nhất đã hoàn thành tốt nghĩa vụ của mình chắc chắn là một điều tồi tệ. Ít nhất là việc đó sẽ làm giảm phẩm giá của đất nước chúng ta.”
Yamili, một người khác bình tĩnh lên tiếng khiển trách Raigal, đó là một bà lão đại diện cho bộ tộc Bạch Viên.
Bà là trưởng lão lớn tuổi nhất trong Hội đồng thú nhân và cũng đã có nhiều kinh nghiệm trong chính trị, điều này khiến ý kiến của bà rất có trọng lượng với mọi người ở trong Hội đồng.
Tuy nhiên quan điểm của Raiga cũng không hoàn toàn dựa vào cảm xúc của cá nhân.
“Bà già nói ít thôi! Nếu chúng ta thỏa hiệp thì những người dân bên dưới sẽ nghĩ gì chứ?! Nếu không thể hiện lòng tự trọng của một thú nhân lúc này thì là lúc nào chứ?!”
Như đã nói, Euphemia là một đất nước được sinh ra nhờ vào việc hợp tác và hỗ trợ lẫn nhau của các bộ tộc thú nhân.
Họ luôn đặt đồng bào của mình lên trên tất cả và luôn đoàn kết, tin tưởng lẫn nhau, và cũng rất tự hào về điều đó.
Nếu Hội đồng Thú nhân lãnh đạo Euphemia lại thực hiện hành động coi trong mối quan hệ ngoại giao hơn người dân của mình thì sẽ gia tăng sự nghi ngờ của người dân với Hội đồng, và sớm hay muộn thì đất nước này sẽ sụp đổ. Đó chính là điều Raiga đang lo lắng đến.
Nhưng chắc chắn là Jamili cũng hiểu rất rõ điều đó.
“Nhưng cũng chính vì vậy nên chúng ta không nên gây chiến với vương quốc khác. Ngay từ đầu thì chính một trong những người dân chúng ta đã làm tộc Thanh Lang trở thành nô lệ rồi.”
“Chậc….. chết tiệt!”
Raiga chửi thề đáp lại lời Jamili.
Đúng vậy, nếu không thể tha thứ cho những người đã coi người tộc Thanh Lang như nô lệ thì những người đã biến họ trở thành nô lệ thì phải đối xử như thế nào?
Tộc Kim Hồ, sự thật chúng đã bí mật liên kết với các thương nhân chợ đen và kiếm lời bằng cách lừa tộc Thanh Lang, những người có sức mạnh thể chất vượt trội hơn hẳn trong số các thú nhân, biến họ thành nô lệ.
Trước khi bọn họ nhận ra thì toàn bộ tộc Kim Hồ đó đã đào tẩu sang Đế chế khiến việc này đã trở thành một sự kiện bê bối và rất nghiêm trọng, kết thúc bằng sự mất mát của những người dân vô tội.
Raiga thì lo lắng về việc đất nước này sẽ sụp đổ nếu không thể lấy lại niềm tin từ người dân do sai lầm đó, nhưng chính Jamili đã nhắc lại rằng cũng chính vì sai lầm đó nên họ không thể nào đổ hết lỗi lầm cho Ortoria được.
Một “cậu bé” ngồi ở vị trí chủ tịch trưng vẻ mặt bối rối nhìn phòng họp bắt đầu trở nên ồn ào bởi những luồng ý kiến trái chiều nhau.
(Không được rồi, phải làm gì bây giờ….. Vấn đề này sẽ không bao giờ có thể giải quyết được mất)
Ông trông trẻ hơn Raigal, trông chả khác nào một đứa trẻ nhưng thực tế thì “cậu” là người lớn tuổi thứ hai trong Hội đồng chỉ đứng sau Jamili, tên của ông là Seius.
Ông là đại diện của tộc Thúy Miêu, miễn cưỡng trở thành chủ tịch do chế độ nghị viện luôn phiên của Euphemia.
(Tại sao mình phải chịu đựng tất cả những điều này chỉ vì đứa cháu không muốn trở thành người đại diện chứ, thật sự khó chịu quá.)
Haizz…. Seius thầm thở dài trong lòng.
Thú nhân bình thường không thể sử dụng ma pháp. Phần sức mạnh đó được thể hiện qua sức mạnh thể chất vượt trội của họ.
Và một trong số đó, có những bộ tộc có những năng lực đặc biệt giống như ma thuật, đó chính là bộ tộc Thúy Miêu.
Chính nhờ khả năng này mà ông có thể giữ vẻ ngoài trẻ trung của mình mặc dù đã cao tuổi. Và khi tộc Thúy Miêu sẽ chọn ra người mạnh nhất để làm đại diện.
Vậy nên kết quả là, dù trái với mong muốn của ông nhưng Seiua đã tiếp tục tham gia Hội đồng Thú nhân với tư cách người đại diện trong hơn sáu mươi năm.
“Mình muốn nghỉ hưu quá” đã trở thành câu cửa miệng của ông trong suốt 20 năm qua.
(Mà mục đích của cuộc họp này là gì vậy?...... Những gì cần làm đã được quyết định rồi mà.)
Ông cảm thấy tệ cho Yamili và Raigal vì hai người lại phải cãi nhau như này, theo quan điểm của Seius, kết quả của những cuộc họp như này đã được quyết định từ lâu nên chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Xét đến đặc điểm cũng như tình hình của Euphemia hiện tại, chỉ có một câu trả lời mà thôi.
(Mọi thứ sẽ đều phụ thuộc vào cách những sứ giả của Ortoria đối xử với đứa trẻ của tộc Thanh Lang và mong muốn của đứa trẻ đó.)
Nếu Vương quốc Ortoria đã hoàn thành đủ nghĩa vụ tối thiểu với Euphemia, thì có lẽ đứa trẻ tộc Thanh Lang sẽ không căm ghét Ortoria đến mức gây chiến.
Tất cả sẽ là lời nói của một đứa trẻ đã bị lạm dụng, nếu tất cả đều là những lời thật lòng của cô bé thì công chúng sẽ có thể chấp nhận.
Nhưng mặt khác, nếu đứa trẻ bị bỏ rơi mà không có đủ những sự chăm sóc về mặt tinh thần để có thể đủ sức giải thích tình hình với mọi người thì…… Dù Hội đồng có đưa ra quyết định thế nào thì công chúng cũng sẽ nổi giận với Ortoria.
Dù sao thì…… còn có nghi ngờ rằng những tên thương gia có liên hệ với bộ tộc Kim Hồ thật sự hoạt động dưới quyền Ortoria.
(Dù mình không nghĩ vậy….. nhưng con người là loài động vật có xu hướng tin vào những gì sẽ có lợi cho bản thân.)
Nhưng nghi ngờ vẫn chỉ là nghi ngờ thôi, khả năng chuyện đó là sự thật vẫn quá thấp.
Nhưng nếu cách Ortoria phản ứng lại quá tệ thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
Hơn nữa thì việc các quý tộc Ortoria có sở hữu các nô lệ từ các thương gia chợ đen bán ra là một sự thật không thể chối cãi. Việc dựa vào đó để phát động chiến tranh từ góc độ quốc tế thì cũng sẽ không vô lý như cách Jamili đã nói.
Và nếu tình huống như vậy xảy ra,...... Seius cũng sẽ không ngồi yên.
(Nếu con dân của mình bị đối xử như vậy thì ngảy cả mình cũng sẽ không thể giữ bình tĩnh được.)
Dù kẻ phản bội ở trong tộc Kim Hồ nhưng tất cả mọi người vẫn quá đề cao…… lòng kiêu hãnh của Thú nhân ở Euphemia. Vậy nên dù kết quả mọi thứ đều đã quá rõ ràng nhưng mọi người vẫn rất nghiêm túc thảo luận về nó.
Vì đồng bào duy nhất còn sống sót sắp trở về.
Chúng ta nên làm gì?
“Raigal, ta cũng đã quyết định rồi. Nếu cần thiết thì dù đối thủ có là ai…… thì tôi cũng sẽ giơ nhanh lên để bảo vệ đồng bào của mình.”
“Hừm….. Đó cũng chính là điều tôi muốn nói đó, bà già.”
Sau đó mọi việc bắt đầu trở nên ổn thỏa hơn.
Những quyết định liên quan tới cơ sở vật chất cũng như nhân sự để chữa trị cho đứa trẻ đồng bào đã được đưa ra một thời gian vì thế sau khi họ hoàn thành việc bàn bạc về cách đón tiếp đoàn ngoại giao của Ortoria thì cuộc họp sẽ có thể kết thúc.
Không định bỏ lỡ cơ hội này, Seius đứng dậy rồi làm một cử chỉ khoa trương.
“Cứ quyết định vậy đi. Ta sẽ quyết định cách đối phó với Vương quốc Ortỏia dựa trên tình trạng của con dân chúng ta mà họ đã bảo hộ được. Nếu đứa trẻ đó quay về đây nhưng vẫn có mong muốn trả thù Ortoria thì chúng ta sẽ không ngần ngại phát động chiến tranh.”
Dù nói vậy nhưng trong thâm tâm Seius mong rằng chuyện đó sẽ không xảy ra.
“Mọi người cũng hãy chuẩn bị trước đi, ‘Nguyện hiến dâng linh hồn cho đồng bào’.”
“[Sức mạnh của chúng ta là để bảo vệ mọi người’!!]”
Những thú nhân đặt tay lên ngực và trao nhau những lời thề độc nhất của Euphemia.
Tuy nhiên, dù có là những thành viên có tính khí nóng nảy hay Seius, người đã cố gắng để nội bộ không đấu đá lẫn nhau một cách gọn gàng, thì cũng không thể nào biết được.
Vào lúc đó, Seo, cô gái thuộc tộc Thanh Lang được Ortoria bảo hộ, đã được một cô gái cứu rỗi.
Cô đã không còn nuôi dưỡng bất kỳ mối hận thù nào với Ortoria nữa, mà đã hoàn toàn say mê cô gái kia, nguyện hiến dâng cả thể xác lẫn tâm hồn cho cô gái.