“Yumie….”
Neil vừa nghiến răng vừa lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt Yumie đang bất tỉnh.
Chiếc váy dễ thương giờ rách nát, lấm lem bùn đất, mồ hôi và máu của chính cô.
Làn da cô nhợt nhạt do đã sử dụng quá nhiều ma lực, giờ đây cô bé vô cùng mệt mỏi, hơi thở yếu ớt.
Cô mới chỉ là một đứa trẻ mười tuổi nhưng đã cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi vì những cô gái khác, ở lại một mình chiến đấu đến khi kiệt sức.
Trong khi tự hào về sự cố gắng của em gái mình, Neil lại thấy vô cùng hối hận và chỉ muốn chết quách đi cho rồi.
Mình đã đến đây vì không muốn Yumie gặp chuyện, vậy mà cuối cùng kết quả lại thành ra thế này.
“Guoo!!”
“Ồn ào quá! Im đi!”
Neil truyền ma lực vào giọng nói, đe dọa con quái vật đang gầm gừ.
Chỉ thế thôi mà con quái vật đột ngột dừng lại.
Cứ như thể nó đang run rẩy sợ hãi trước một con quái vật vô danh nào đó vậy.
“Yumie, anh xin lỗi… nhưng em hãy đợi thêm chút nữa nhé.”
Cậu nhẹ nhàng đặt Yumie dựa vào gốc cây gần đó.
Nếu được thì Neil không muốn rời xa cô dù chỉ một giây.
Tuy nhiên, Neil vẫn còn thiếu kinh nghiệm thực chiến, nếu cậu chiến đấu hết mình sẽ có thể làm liên lụy đến Yumie.
“Anh sẽ kết thúc chuyện này nhanh thôi.”
Neil nhẹ nhàng xoa đầu Yumie vẫn đang say ngủ, rồi rút kiếm ra đối mặt với con quái vật.
Ánh mắt cậu tràn ngập sự phẫn nộ chưa từng có.
“.... Ta không thông minh như Shiguto. Ta cũng không biết ai đang âm mưu chuyện gì… hay tại sao chuyện này lại xảy ra.”
Ma lực tuôn trào ra từ cơ thể Neil.
Lượng ma lực gấp mười lần Yumie bùng lên dữ dội như một cơn bão bởi cơn giận dữ của cậu.
“Nhưng ta có thể hiểu một điều. Có lẽ ngươi đang bị lợi dụng. Đáng lẽ ra giờ ngươi phải đang chiến đấu với đồng loại ở sâu trong rừng chứ không phải ở đây…. Ta có thể hiểu tại sao ngươi lại nổi điên.”
Một vòng tròn ma pháp hiện ra xung quanh Neil.
Nó không hề tinh xảo. Nếu một người lớn nhìn vào nó sẽ nhận ra ngay sự thô sơ của ma pháp và nghĩ rằng cậu còn phải luyện tập nhiều hơn nữa.
Nhưng Neil đã bù đắp cho sự thiếu hụt kỹ năng của mình bằng lượng ma lực khổng lồ.
“Nhưng chuyện đó thì sao chứ? Cho dù vì bất cứ lý do gì, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai dám làm tổn thương Yumie!! Ta sẽ trả lại cho ngươi gấp ngàn lần nỗi đau mà ngươi đã gây ra cho em ấy!! Chuẩn bị tinh thần đi!!”
Một thanh kiếm ánh sáng khổng lồ dần dần hiện ra, kích thước của nó tỉ lệ thuận với lượng ma lực được truyền vào.
Neil vung thanh kiếm xuống với một lực mạnh mẽ như thể có thể chém đôi cả bầu trời.
“Thanh kiếm phán xét (Sandalphon)!!”
Đúng hôm đó, một vụ nổ lớn đã xảy ra trong khu rừng gần dinh thự gia tộc Bermund, khiến 20% diện tích khu rừng biến mất hoàn toàn.
Có tin đồn rằng đó là do một người anh trai nào đó nổi giận và cố gắng tiêu diệt một con quái vật cấp thấp đã làm em gái yêu quý của mình bị thương…. Nhưng đương nhiên Neil lúc đó không thể nào biết được câu chuyện này.
“Chúng ta đến nơi rồi.”
Trong lúc Neil đang làm quá mọi chuyện và thể hiện rất phô trương thì Shiguto và Alwe đang đứng trước một ngôi nhà hoang.
“Tôi không biết là có một nơi như thế này ở ngoại ô đấy. Nơi này dùng để làm gì vậy?”
“Ông có thể gọi đây là căn cứ bí mật của ta. Ta không để thứ gì đặc biệt ở đây cả, nhưng cũng chẳng ai quan tâm xem có gì ở đây đâu.”
“Ha, hóa ra là vậy sao?”
Alwe vẫn còn nghi ngờ về mục đích của căn nhà này.
Dù có tài năng đến đâu thì việc để một đứa trẻ mười hai tuổi đi vào lãnh địa của lũ quái vật chẳng phải vẫn quá sức sao?
Shiguto có thể đọc được suy nghĩ của Alwe một cách chính xác.
“Không cần lo lắng đâu, Neil sẽ ổn thôi. Dù cậu ta vẫn còn non nớt và chưa thể thắng được ta khi đấu tập…. Đấy là do cậu ta chưa thể kiểm soát sức mạnh của mình thôi. Nếu đó là một trận chiến sinh tử thì cậu ấy còn mạnh hơn ta rất nhiều.”
Tất nhiên là những đòn tấn công chết người sẽ không được sử dụng khi đang đấu tập.
Mặt khác, Neil vì vẫn chưa thể kiểm soát được lượng ma lực của mình nên cậu chỉ có thể sử dụng những ma pháp cơ bản và chúng rất yếu.
Và nếu cậu không do dự mà dùng toàn bộ sức mạnh của mình với một con quái vật? Ma pháp của Neil hiện tại đã vượt xa cả một hiệp sĩ chính thức rồi.
Đó cũng chính là lí do tại sao Yumie bị coi là một “kẻ thất bại” của gia tộc Granbell.
“Dù ta cũng hơi lo lắng Neil sẽ cố gắng quá sức mình… nhưng ta sẽ tin tưởng vào khả năng tự chủ của cậu bạn thân nhất của mình.”
Thực tế thì trong khi Shiguto vừa cười vừa nói, cậu không biết rằng Neil đã mất cả tự chủ lẫn lí trí và xóa sổ một phần cánh rừng.
Sau đó chàng hoàng tử tội nghiệp này quay sang Alwe rồi bắt đầu nói về chuyện chính, vẫn không biết rằng sau đó cậu sẽ phải đi dọn dẹp hậu quả sau hành động quá đà của thằng bạn mình.
“Giờ thì ta sẽ không dài dòng nữa… Alwe Neihardt. Ta gọi ông đến đây vì có vài điều muốn hỏi.”
“Hỏi tôi?”
“À. Trước hết thì ngài nghĩ ai chính là kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này? Sẽ không ai biết cuộc trò chuyện này đâu nên xin cứ thoải mái nói ra những gì ông biết.”
Alwe bối rối vì không biết hoàng tử đang có ý định gì.
Tuy nhiên vì được hỏi nên phải trả lời, ông mở miệng nói.
“Vì một cuộc giao dịch đã diễn ra trong lãnh thổ của Bermund nên tôi nghĩ rất có thể gia tộc Bermund đã nhúng tay vào chuyện này.”
“Ừm, hiểu rồi. Điều này cũng lạ thật….. Nơi đó chẳng có gì ngoài cái xác của cô hầu gái mà, sao ông lại nghĩ chắc chắn cuộc giao dịch đã diễn ra ở đó?”
Alwe thoáng rùng mình, cơ thể cứng lại.
Mặc kệ điều đó, Shiguto tiếp tục nói.
“Ngoài ra còn rất nhiều thứ kì lạ khác. Gia chủ của Bermund nổi tiếng là một người luôn cưng chiều con gái của mình, thế tại sao ông ta lại lựa chọn khu rừng con gái mình đang đi dã ngoại trên tuyến đường vận chuyển quái vật? Thông thường thì phải chọn đường vòng đúng chứ? Chúng ta cũng có thể giả sử Công tước không biết chuyện này… nhưng làm sao ông có thể biết Monica-sama đi đâu trong khi đến cả cha cô ấy và những tiểu thư khác được mời đều không biết?”
Neil luôn rất nhanh nhảu khi nói đến những thứ liên quan đến Yumie, ngay cả cậu cũng không hề ngần ngại khi cố gắng tìm hiểu về lịch trình và kế hoạch của cô.
Bản thân Yumie cũng chả giấu diếm gì nên cũng kể cho cậu nghe hết mọi thứ.
Và theo Neil thì Yumie cũng không hề biết đây sẽ là một chuyến “dã ngoại” cho đến trước khi mọi người tụ tập lại.
Nếu có ai đó biết được chuyện này thì chỉ có thể là…
“Từ chỗ này trở đi chỉ là giả định của ta thôi nhé. Hiện tại gia tộc Bermund đang muốn cắt giảm chi phí đối phó với lũ quái vật và thêm ngân sách đầu tư vào dự án trường học quý tộc mà họ đang lên kế hoạch. Nếu bỗng nhiên có một ‘tai nạn’ xảy ra với cô con gái yêu dấu của mình thì chả phải bên đó sẽ hoàn toàn thay đổi thái độ của mình sao?”
Shiguto mỉm cười rồi bước đến gần Alwe.
“Ngay cả khi chuyện đó không xảy ra thì nếu rộ lên tin đồn về việc có tai nạn đã xảy ra khi mà gia tộc Bermund cố gắng sử dụng quái vật để thí nghiệm thì nó cũng sẽ ảnh hưởng đến tiếng nói của họ. Ngay cả khi họ có thể chứng minh mình trong sạch thì sự việc này vẫn có thể để lại một ‘ấn tượng’ với những người khác, từ đó sẽ làm số người đi theo họ ít đi. Dù sao đi nữa thì lúc đó tình thế sẽ nghiêng lại về phía hoàng gia, ta nghĩ sự việc lần này có thể giải thích theo hướng như vậy.”
“Hahaha, quả là một giả thuyết thú vị đó ạ.”
Alwe cũng mỉm cười đáp lại Shiguto.
Nhìn ông ta như vậy, Shiguto nheo mắt lại và nói.
“Một đồng minh kém cỏi còn nguy hiểm hơn nhiều so với một kẻ địch khôn ngoan, hãy nhớ kĩ điều đó.”
“Hahaha… Nếu thật sự có một tên như vậy thì tôi sẽ cho máu tên đó thành vết rỉ trên thành kiếm của tôi. Ngài không cần phải lo đâu.”
Một bầu không khí căng thẳng bao trùm hai người họ.
Sau một lúc im lặng, Shiguto quyết định lên tiếng trước.
“Nói hay lắm. Vậy thì bây giờ hãy đi đến chỗ Neil.”
“Tôi hiểu rồi ạ.”
Khi hai người rời khỏi ngôi nhà hoang, Shiguto nghĩ trong đầu.
Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu ngươi nổi giận rồi tấn công ta đấy.
(Hiện tại ta không có bất kì bằng chứng nào. Nhưng… đừng nghĩ là ngươi có thể dễ dàng thoát khỏi chuyện này như thế.)
Lẩm bẩm trong lòng, Shiguto cùng Alwe vẫn cưỡi ngựa với nhau như không hề có chuyện gì xảy ra.
Và vì thế, sự xuất hiện đột ngột của con quái vật đã tạm thời kết thúc mà chưa có lời giải thích thỏa đáng nào được đưa ra cả.