Vào ngày diễn ra bữa tiệc ra mắt do gia tộc Granbell tổ chức.
Rất nhiều quý tộc được mời đến dinh thự, mong chờ đến lúc khai tiệc.
“Hình như đây là bữa tiệc để gia tộc Granbell cho ra mắt cô con gái phải không? Nhưng đây là lần đầu tiên tôi biết họ có một đứa con gái đấy. Ngài nghĩ sao về chuyện này?”
“Đây cũng là lần đầu tôi nghe đến chuyện đó. Lãnh chúa Granbell xấu tính thật đấy. Cứ việc gửi một bức thư khi cô bé ấy chào đời thôi, tôi cũng sẽ gửi lời chúc phúc rồi mà..”
Dù đó chỉ là một cuộc trò chuyện phiếm để giết thời gian, tuy nhiên lại chứa đầy những chất độc và gai nhọn mà chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận được.
— Tại sao gia tộc Granbell đến bây giờ mới tổ chức tiệc ra mắt cho đứa trẻ họ đã ẩn danh thời gian qua? Họ đang nghĩ gì vậy?
— Đằng sau việc họ không công khai danh tính cô bé hẳn cũng có nội tình. Chắc không phải chuyện gì lớn lao lắm đâu nhờ.
Những lời nói bóng gió được bọc trong nhiều lớp vỏ cùng với những câu nói mang tính xã giao.
Một cô gái trẻ thở một hơi dài khi lắng nghe cuộc trò chuyện giữa các quý tộc, nhìn thì có vẻ lịch sự tao nhã nhưng bên trong lại mục nát đến tận cùng.
“Trời ạ, không thể tin là mình phải tham dự một bữa tiệc ngu ngốc như này…. chán quá.”
Một cô gái ở độ tuổi mười hai với mái tóc màu đỏ thẫm. Tên cô là Monica Bermund, con gái công tước Bermund.
Mái tóc đỏ rực như ngọn lửa, cùng với đôi mắt kiêu hãnh. Trên hết chính là vòng 1 phát triển không phù hợp lắm với độ tuổi của cô. Tất cả đều khiến cô trông thật trưởng thành trong bộ váy màu đỏ tươi.
Dù còn nhỏ nhưng cô đã nổi danh với tư cách là một ma pháp sư thiên tài, người có thể sử dụng những ma pháp mạnh mẽ như một người trưởng thành. Cô còn được coi là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí hôn thê của đệ nhất hoàng tử.
Mang trong mình dòng máu danh giá, cùng với dáng người quyến rũ hơn người hứa hẹn một tương lai tươi sáng. Hơn nữa mọi khả năng của cô đều được mọi người công nhận, nhưng không vì thế mà cô ngủ quên trên danh vọng, luôn tự nỗ lực mà không dựa vào tài năng vốn có.
Có thể nói cô là một hình mẫu lí tưởng của một tiểu thư quý tộc.
Đối với Monica, một bữa tiệc ra mắt như này thật sự còn không xứng để mắt tới.
Với những quý tộc bình thường khác thì không biết, nhưng với gia tộc công tước Bermund, họ dễ dàng có được thông tin Yumie là một đứa con ngoài giá thú của Bá tước Granbell… Nói cách khác thì đối với cô, sự tồn tại của Yumie không đáng để cô lưu tâm.
“Muốn về sớm quá….”
Haa~, cô gái thở dài trong khi che miệng bằng một chiếc quạt nhỏ cho trẻ con.
Dù tính cách có phần kiêu ngạo, nhưng với cách ăn mặc chững chạc và cách cư xử có học thức cùng với tỉ lệ thân hình cân đối giúp cô có vẻ ngoài khá đoan trang.
“Tại sao cha lại gửi mình đến bữa tiệc này chứ…”
Tuy vậy, cô gái này vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Vì lòng tự trọng cao nên cô càng lúc càng cảm thấy bất mãn, đến mức những lời phàn nàn bắt đầu buột ra khỏi miệng.
Và sự bất mãn đó bắt đầu chuyển từ người cha sang gia tộc Granbell, phía tổ chức bữa tiệc này.
“Hơn nữa, dù đã mời cả quý tộc thượng tầng đến thế mà bữa tiệc lại chả có chút hào nhoáng gì cả. Lại còn chưa có nổi một đĩa thức ăn nào được phục vụ nữa chứ. Thật sự không ra hệ thống gì.”
Có thể nói, những bữa tiệc quý tộc như thế này cũng là một cách để phô trương thanh thế của gia tộc.
Tạo nên bầu không khí xa hoa bằng cách dựa vào ánh sáng từ đèn chùm sẽ khiến cho các món ăn và đồ nội thất toả sáng rực rỡ chính là ý tưởng cơ bản nhất.
Tuy nhiên, lại không hề có chút thức ăn nào được mang ra, đèn chùm cũng không được thắp khiến mọi thứ trông rất mờ ảo.
Vì mới là đầu chiều nên không phải quá lo lắng về ánh sáng. Cho đến khi các vị khách mời đã đến đầy đủ và chủ bữa tiệc đứng ra chào hỏi thì không dùng thức ăn dù đã được phục vụ là phép lịch sự. Có thể nói mọi thứ vẫn đang ổn thỏa.
Có lẽ họ đang muốn đợi đến những phút cuối mới mang ra để giữ đồ ăn trong tình trạng tốt nhất có thể.
Tuy nhiên trong mắt của Monica, toàn bộ đều là sơ suất của gia tộc Granbell.
“Ôi trời, ta bắt đầu thấy khó chịu rồi đó… Hửm?”
Đúng lúc đó, hội trường bỗng nhiên có chút hỗn loạn.
Có lẽ vị khách mời cuối cùng cũng đã đến. Liệu có cả người có thể đến sau Monica, con gái của một công tước à? Tự hỏi đó là ai, cô tò mò quay lại nhìn và thấy một gương mặt bất ngờ xuất hiện.
“Hoàng tử Shiguto…!?”
Shiguto Dia Ortoria, đệ nhất Hoàng tử của Vương quốc Ortoria.
Là một anh chàng ở độ tuổi 15 đã đốn hạ biết bao con tim thiếu nữ bằng vẻ ngoài điển trai cùng với kĩ năng kiếm thuật tao nhã của mình. Và tất nhiên Monica cũng không phải ngoại lệ.
“Mình chưa bao giờ nghĩ rằng Hoàng tử điện hạ sẽ xuất hiện ở đây… Hóa ra đây là lí do cha gửi mình đi à. Ước gì ông ấy nói trước cho mình biết.”
Tất cả những lời phàn nàn đều biến mất, tâm trạng của Monica cũng tốt lên trông thấy.
Dù được nuôi dưỡng trong môi trường quý tộc đi nữa, nhưng cô vẫn là một thiếu nữ mới dậy thì đang phải lòng chàng “Hoàng tử lí tưởng” Shiguto của cô.
Kết hợp với tư cách là một ứng viên cho vị trí hôn thê, cô không thể không cảm thấy rằng đây chính là duyên phận đã tác hợp hai người.
“Nhưng tại sao Hoàng tử lại xuất hiện ở một bữa tiệc như này nhỉ… À, hình như con trai của Granbell là bạn của hoàng tử thì phải.”
Gia tộc Granbell là một gia tộc ma pháp danh giá, được mệnh danh như thanh kiếm của Vương quốc.
Nghe nói rằng người thừa kế của gia tộc, Neil Granbell rất thân thiết với Hoàng tử kể từ khi còn nhỏ, họ luôn cạnh tranh nhau cả về kĩ năng ma pháp lẫn kiếm thuật.
Có vẻ như lần này ngài ấy tham gia bữa tiệc cũng vì lí do đó.
“Nhưng kì lạ thật, mình nghe nói là gia tộc Granbell đối xử với cô con gái rất tệ…”
Liệu ai sẽ mời một người bạn thân đến bữa tiệc ra mắt của một người mà bạn rất ghét hay không? Mà cũng có thể đây chỉ là hình thức xã giao thôi, nhưng có gì đó rất kì lạ.
Khi cô đang chìm trong suy nghĩ thì cuối cùng người chủ trì bữa tiệc đã xuất hiện.
Đó chính là Carlotte Granbell, gia chủ của gia tộc Bá tước Granbell.
“Cảm ơn mọi người đã đến bữa tiệc ra mắt cô con gái nhỏ của ta ngày hôm nay. Xin lỗi vì đã chậm trễ, ta xin giới thiệu với mọi người. Đây là con gái của ta… Yumie Granbell.”
Một cánh cửa từ tầng trên sảnh tổ chức tiệc mở ra, có lẽ là để cho mọi người đều có thể nhìn rõ, một cô gái bước ra.
Mọi người trong bữa tiệc đều nín thở khi cô gái đó xuất hiện, với người anh trai Neil dẫn đường.
Mái tóc bồng bềnh màu bạc.
Một làn da trắng như sứ.
Một chiếc váy màu trắng tinh được khoác lên cơ thể trẻ trung của cô, chân váy xòe ra như đôi cánh.
Vẻ ngoài cô gái tỏa sáng, cứ như được bao bọc trong một thứ ánh sáng thần thánh, tựa như thiên thần giáng trần vậy. Tất cả mọi người ở đây đều đã bị vẻ ngoài quyến rũ đó thu hút.
“Xin giới thiệu với mọi người, tôi tên là Yumie Granbell. Vì nhiều lí do, nên tôi không có cơ hội được gặp mặt mọi người ở ngoài xã hội. Thế nên, tôi xin phép được làm quen với mọi người nơi đây.”
Cô gái bước xuống cầu thang và cúi chào với cử chỉ rất duyên dáng.
Khó có thể tin rằng cô gái này chỉ mới mười tuổi, chỉ nhìn vào cử chỉ kia của cô bé, ai mà ngờ được cô chỉ là một thường dân vào hai năm trước chứ.
“Tuy đây không phải là lời xin lỗi vì không thể chào hỏi mọi người trước đó… Tôi xin phép được mở màn bữa tiệc này bằng ma pháp của chính bản thân, một thứ xứng đáng với danh phẩm nhà Granbell này.”
Ma pháp mở màn ư? Mọi người nghiêng đầu khó hiểu.
Khi nói đến ma pháp, ai cũng sẽ nghĩ đến ma pháp tấn công. Nhưng ai mà dám phát động nó bên trong tòa nhà chứ.
Mọi người nín thở quan sát, tự hỏi xem cô gái này sẽ làm gì.
Yumie bọc trong cánh tay mình bằng ma lực, nó tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt và cô giơ nó lên rồi búng tay.
“Thưa các quý ông quý bà, xin hãy tận hưởng hết mình bữa tiệc của gia tộc Granbell ngày hôm nay.”
Thứ xảy ra ngay sau đó đều khiến mọi người choáng váng.
“Cái….!?”
Những chiếc đèn chùm vốn chưa được thắp lên bỗng tỏa sáng rực rỡ.
Trên những chiếc bàn trắng tinh vốn không có gì bỗng lần lượt xuất hiện những món ăn trông rất xa hoa dưới ánh đèn.
Các quý tộc đến đây đều bối rối và bị cảnh tượng ánh sáng chiến lên những bức tường, nơi tổ chức tiệc được cho là quá mờ mịt và không phù hợp bỗng rực rỡ sắc màu.
Đây là gì vậy…? Ma pháp dịch chuyển? Không không, thứ đó chỉ có thể tồn tại trong truyện cổ tích mà thôi!! Có lẽ cô gái đó đã dùng ma pháp ảo ảnh để đánh lừa tất cả mọi người?! Nhưng mà… tình trạng chỗ thức ăn này thì, không thể nào…!!
Monia cảm thấy bối rối khi nhìn những món ăn nóng hổi như vừa mới được nấu ở trước mặt mình.
Cô gái đó đã sử dụng ma pháp gì vậy?
Tôi có thể nghĩ ra vô số phương thức để làm, nhưng dù là gì đi nữa thì tôi cũng phỉa thừa nhận thực lực của Yumie, con gái nhà Granbell.
Nếu thực sự là dịch chuyển tức thời thì cô gái này là một người có thể sử dụng ma pháp huyền thoại, nếu là ảo giác thì người này không chỉ có khả năng ức chế nhận thức của người khác mà còn có thể sử dụng ma pháp giữ nhiệt và lửa cùng một lúc trong một phạm vi rộng lớn?..... Liệu mình có thể làm như vậy không…!!
Nếu chỉ nói về ma lực thì trên lí thuyết, điều này hoàn toàn có thể làm được. Nhưng để có thể kích hoạt cùng lúc toàn bộ ma pháp, không chỉ cần lượng lớn ma lực, nó còn đòi hỏi người triển khai phải có tài năng xuất chúng.
Khi Monica vẫn còn choáng váng trước màn trình diễn bất ngờ này, một thứ còn đáng kinh ngạc hơn xảy ra.
Sau màn phát biểu mở màn bữa tiệc, hoàng tử Shiguto bước đến và quỳ một chân trước Yumie.
“Lần đầu gặp mặt tiểu thư. Ta là Shiguto Dia Ortoria, Hoàng tử của Vương quốc này.”
“Hân hạnh. Cảm ơn ngài đã dành thời gian ít ỏi của mình đến bữa tiệc khiêm tốn này của thần ngày hôm nay, thưa Hoàng tử điện hạ.”
“À không có vấn đề gì. Nhờ em mà hôm nay ta đã được chiêm ngưỡng những thứ hay ho.”
Nói đoạn, Shiguto cầm lấy tay Yumie và hôn lên tay cô.
Mọi người ở bữa tiệc đều im lặng trước sự kiện này, bởi đây không chỉ là một màn chào hỏi thông thường.
“Lần tới, liệu ta có thể mời em đến dự tiệc trong cung điện hoàng gia không?”
“Vâng, thần rất vinh hạnh ạ.”
Yumie mỉm cười đồng ý, Shiguto cũng vui vẻ cười khi nghe câu trả lời.
Từ góc nhìn bên ngoài, đây là một khung cảnh đẹp như tranh vẽ đến mức Monica phải nghiến răng nhăn nhó vì ghen tị.
“Yumie Granbell… ngươi được lắm….!!”