“Danna-sama…”
Sasha đưa mắt nhìn Callis đang say ngủ trên đùi mình, tay đưa lên vuốt mái tóc ngài. Cô đang tận hưởng cảm giác được chạm những lọn tóc bóng mượt nhưng có phần hơi thô của ngài, cảm giác khác hẳn với tóc của cô. Mặc dù Callis vẫn thường xuyên cưng nựng Sasha như thế này, đây là lần đầu tiên Sasha được làm lại với ngài ấy như vậy.
‘S-suýt thì quên, Mint và Basil vẫn còn ở đây, mẹ và Laurier chốc nữa tới đây sẽ thấy cảnh này mất.’
Mặc dù cô cũng cảm thấy hối hận đấy khi đến giờ mới nhận ra khả năng chuyện đó sẽ xảy ra, nhưng khi nhìn xuống khuôn mặt của Callis, những cảm giác ấy lại tan biến.
‘Danna-sama, trông chàng mệt mỏi quá…’
Callis đã cố giấu đi điều đó, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ quầng thâm dưới mắt của ngài. Tới giờ cô mới thực sự để ý, dạo gần đây cứ có thời gian là Callis lại dành hết cho cô. Callis đang làm việc hết sức mình vì cô và vì gia đình của họ. Ngài vẫn cố gắng dành thời gian cho gia đình nhiều nhất có thể mà vẫn không bỏ bê công việc.
“Chàng đã phải vất vả vì thiếp… không, vì gia đình chúng ta…”
Callis lúc nào cũng cố gắng làm thật nhiều thứ cho cô và Laurier. Từ việc làm bánh, ngài luôn đảm bảo rằng hai người họ sẽ ăn thật ngon, cho tới những việc nhỏ nhặt ngài làm thường ngày chỉ để hai người họ được hạnh phúc.
‘Thậm chí chàng còn ở bên mình khi sinh Mint và Basil nữa.’
Hồi sinh Laurier ra, cô không có được cảm giác an toàn như thế này. Nhưng lần này lại có Callis ở bên và lo lắng cho cô như vậy. Không những vậy, khi Mint và Basil được sinh ra, ngài còn rơi nước mắt và cảm ơn cô vì đã sinh ra bọn trẻ.
‘Danna-sama… thiếp mới là người cần cảm ơn chàng…’
Callis đã nói với cô rằng ngài rất biết ơn vì cô đã đem những sinh linh mới tới gia đình họ, nhưng chính Sasha cũng muốn nói như vậy. Nhờ có Callis mà cô có thể sinh ra những đứa con xinh xắn như vậy. Nhờ có ngài, cô mới có thể sinh ra những đứa trẻ mà cô cực kỳ yêu thương. Cô rất hạnh phúc và biết ơn ngài. Mint và Basil là trái chín của tình yêu của họ. Lời nói của ngài nhiều khi khiến cho cô thấy xấu hổ, nhưng cũng thật hạnh phúc.
Cô chuyển ánh nhìn sang những đứa con mới chào đời đang nằm cạnh giường mình. Có lẽ bởi vì cô không thể cư xử như một người mẹ hồi Laurier mới sinh, nên bây giờ cô muốn làm điều đó cho chúng. Cô đã rất biết ơn vì Callis và những người bảo mẫu đã chấp nhận yêu cầu của cô.
“Danna-sama… thiếp yêu chàng nhiều lắm…”
Sasha thầm nói, tay vuốt lên mái tóc của Callis. Mặc dù ngài đang ngủ nhưng cô vẫn cảm thấy chút gì đó ngượng ngùng, nhưng cuối cùng cô cũng có thể nói ra những lời đó thành lời. Tất nhiên nếu chàng thức thì cô sẽ ngại nói ra lắm, mặc dù Callis là người thường xuyên nói điều đó. Thành thật mà nói, cô cũng muốn nói lời “Thiếp yêu chàng” hay “thiếp thích chàng” với ngài thật thường xuyên, nhưng mỗi khi nghĩ tới việc đó, cô lại thấy ngượng ngùng mà không nói thành lời được.
‘Khi mọi thứ ổn thỏa hơn, thiếp cũng muốn chia sẻ những cảm xúc này với Danna-sama…’
Với những suy nghĩ vui sướng đó trong đầu, Sasha lại vui vẻ ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Callis và nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngài.