“Laurier, dạo gần đây Celeu-sama có vẻ tới dự tiệc trà của con khá thường xuyên đấy nhỉ, con nghĩ sao?”
“Dạ?”
Laurier nghiêng đầu nhìn tôi bằng vẻ mặt khó hiểu. Tôi đã cố tạo một cuộc trò chuyện nho nhỏ vào giờ ăn… nhưng chắc con bé đang không hiểu ý tôi rồi, nên chắc tôi phải nói kĩ hơn mới được.
“Con có thân với Celeu-sama không?”
“Vâng! Bọn con đã nói chuyện rất nhiều!”
“Vậy sao? Hai đứa đã nói chuyện gì với nhau vậy?”
Có thể bạn sẽ nghĩ tôi hơi bao bọc thái quá, nhưng tôi chỉ đơn giản đang làm một người cha lo lắng cho con gái thôi. Lỡ như Laurier rơi vào lưới tình của Celeu-sama thông qua những buổi tiệc trà thì sao… Trong khi tôi đang cố đối phó với những cảm xúc phức tạp bên trong, Laurier nở một nụ cười tươi và trả lời.
“Bọn con nói về cha ạ!”
“Eh? Ta sao?”
“Vâng! Bởi vì cha là người đẹp trai, ngầu, và tuyệt vời nhất thế giới!”
Con bé nói về nó với một nụ cười tươi trên khuôn mặt… Ah! Không ổn rồi. Khuôn mặt tôi sắp méo tới nơi. Nhưng chờ đã, tại sao Celeu-sama lại hào hứng khi nghe những câu chuyện về tôi chứ? Tôi không khỏi lo lắng khi nghĩ tới những gì có thể đang diễn ra trong đầu cậu bé.
Mặc dù Celeu-sama mới chỉ là một đứa trẻ, và có lẽ tôi đang ảo tưởng hơi nhiều, nhưng tôi không thể nào hiểu nổi tại sao cậu bé đó lại muốn nghe về tôi. Celeu-sama và tôi không thân thiết với nhau tới mức đó. Đúng là chúng tôi đã gặp nhau vài lần, cộng thêm gần đây cậu bé đã bất ngờ vào trong căn bếp của tôi và nói chuyện về vài thứ, nhưng mà…
Nghĩ đến đó, tôi chợt nhớ tới lời của Công chúa Serena.
"Em trai ta đã bắt đầu ngưỡng mộ ngài rất nhiều kể từ khi được lời nói của ngài cứu rỗi. Chuyện đó và cả mấy cái bánh ngọt hôm trước nữa, ngài đã trở thành 'người trong mộng' của thằng bé rồi đấy."
Cô công chúa đó đã nói như vậy sau khi bước vào thư phòng của tôi. Lúc đó tôi nghĩ nó thật ngu ngốc và không để tâm cho lắm, nhưng mà…
“Không thể nào…”
“Cha, có chuyện gì vậy ạ?”
“À, không có gì. Vậy con có thân với Serena-sama không?”
“Có ạ! Ngài ấy luôn khen đồ ăn vặt cha làm rất ngon và hứa sẽ tới đây lần nữa! Với cả, lần tới Serena-sama nói rằng ngài ấy sẽ đưa theo cả hôn phu của mình nữa ạ!”
“Vậy sao. Nghe được vậy ta rất mừng.”
Trả lời xong, tôi đưa tay lên xoa đầu Laurier. Mặc dù cuộc đính ước của Serena-sama và công tử Macbeth chưa được chính thức công khai, một số người đã biết tới chuyện này rồi. Việc cả hai tới nhà tôi chỉ giống như một màn kịch dựng lên thôi: Công chúa Serena và Macbeth trong một lần tới nhà tôi chơi đã “tình cờ” gặp nhau và cảm nắng nhau.
À thì, mặc dù đúng là như vậy thật nhưng tôi cảm thiết điều này khiến cho viễn cảnh không được trong sáng cho lắm, cảm giác như Công chúa Serena đã bày ra kế hoạch theo đuổi Macbeth ngay từ đầu vậy.
Có thể như cô bé tiếp cận tôi là có lí do, không chỉ để xác nhận sự bất thường của gia định nữ phản diện trong Otome game. Ngoài ra, khi phát hiện ra kẻ bất thường ở đây là tôi chứ không phải nữ phản diện Laurier, cộng thêm nghi vấn về hành động tạo phản của Công tước Grene, cô công chúa này đã quyết định chiếm đoạt con tim của Macbeth ngay lập tức.
Chi tiết hơn thì, chúng tôi còn phải huấn luyện Macbeth để cậu bé có thể giành được tước vị Công tước Grene trong tương lai. Nhưng thành thật mà nói, có công chúa ở đây rồi thì tôi chẳng có tác dụng gì mấy. Chỉ dựa vào mối quan hệ của cậu bé với công chúa và gia đình chúng tôi cũng đủ giúp Macbeth vươn lên vị trí Thủ tướng rồi.
“Unya~”
Laurier ngáp dài một hơi. Trong khi đang suy nghĩ, tôi không nhận ra rằng mình đã xoa đầu con bé liên tục không ngừng nghỉ. Quay trở về thực tại, tôi tiếp tục tận hưởng bữa tối đầm ấm và cưng chiều cô con gái đáng yêu của mình.