[BẢN DỊCH THUỘC VỀ NEMESIS TEAM]
CHỈ ĐĂNG TẠI LN.HAKO.RE VÀ DOCLN.NET. VUI LÒNG KHÔNG BÊ ĐI CHỖ KHÁC. XIN CẢM ƠN.
-----
Chương 04: Phần thưởng
Trans: Galahad
Edit: NgaÚ
Proofread: Yanbaka
-----
Cậu ta nằm xuống và nghĩ về nó.
Quả nhiên thì, trước đây mình là người Nhật. Mình chưa từng nghe đến "gót chân Achilles" ở thế giới này bao giờ.
Patt, tên thật của cậu ta là Patrick Riggsby.
Con trai thứ ba của gia đình Nam tước ở biên giới phía tây vương quốc Mental. 15 tuổi, độ tuổi được xem như là người lớn ở thế giới này, không là con cả để thừa kế, không là con thứ để làm một công cụ liên hôn với gia tộc khác. Con thứ là đủ, việc có con ba hoặc nhiều hơn là không cần thiết. Nếu là con gái thì để đi làm dâu cũng được.
Thế là, đứa con thứ ba, Patrick, nhập ngũ khi đến tuổi trưởng thành.
Đây là nguyên tắc của các quý tộc khi có đứa con thứ ba.
Con cả và con thứ của nam tước Riggsby đều là con hợp pháp của vợ ông ta. Tôi là con ngoài giá thú. Mà, công bằng mà nói thì tôi bị đá ra khỏi nhà cũng đúng. Mẹ tôi qua đời vì bạo bệnh từ hai năm trước. Nhưng cả ngôi nhà đều là một lũ cặn bã. Cha tôi chỉ quan tâm đến việc thu thuế từ cư dân trong lãnh thổ, người con cả hách dịch lại còn bất tài, người con thứ chỉ là một tên vạm vỡ, tứ chi phát triển, còn người vợ đoan chính là một con lợn chỉ quan tâm đến đồ trang sức.
Cũng tốt, phải nói là cực tốt khi chẳng có thằng Chí phèo nào chửi rủa mình khi gia nhập quân đội cả.
Tôi là người duy nhất có mái tóc đen và đôi mắt cùng màu. Họ gọi tôi là một đứa trẻ của quỷ vì tôi gầy; hoặc tôi là thứ ngoại đạo không có bất kỳ dòng máu Riggsby nào chảy trong người; hoặc đứa con bị nguyền rủa, sao cũng được. Muốn nói gì nói, muốn rủa gì rủa, muốn đánh gì đánh cũng được, kệ. Nếu mẹ tôi mà sống trong căn nhà đó thì bà ấy cũng sẽ bị căng thẳng đến ngã bệnh mất thôi.
Ờ thì, ký ức về Nhật Bản cũng toàn thứ tôi chả muốn nhớ nữa, vì vậy hãy cố gắng hết sức làm binh sĩ và sống một cuộc sống nhàn nhã nào.
〜〜〜〜〜〜〜〜〜〜〜〜
“Patrick Riggsby đã tỉnh dậy!”
Wayne báo cáo với đội trưởng.
“Ừm, cảm ơn vì đã báo cáo! Cậu có thể lui.”
“Vâng!”
“Nhưng cái cậu tân binh ấy, tên là Patrick Riggsby à? Gia đình cậu ta cũng có chút tiếng tăm đấy.”
Đội phó nói với đội trưởng.
“Con trai thứ ba của gia tộc Riggsby à? Ta cũng không mong chờ gì nhiều, nhưng cậu ta đã làm rất tốt đấy. Cứ nghĩ là gia đình ấy chỉ toàn những tay to con hèn nhát không chứ.”
“Chắc chắn rồi, chẳng phải đứa con cả và con thứ đã nộp đơn xin xuất ngũ khi chưa đầy ba tháng đó sao?”
“Đứa đầu tiên là một tháng. Đứa hai là hai tháng, hình như là vậy.”
“Một tháng á? Tên đó thậm chí còn chẳng hoàn thành khóa huấn luyện nữa.”
“Đúng vậy, tên đấy, trong một buổi huấn luyện dã chiến, đã chui vào lều ngủ hay sao mà cúp cua luôn buổi tập.”
“Chuyện đó quả thật không còn gì để bàn.”
“Tên thứ hai thì đã hoàn thành khóa huấn luyện, nhưng lại là một đứa nhát gan chẳng ra gì khi đã bỏ chạy ngay khi cuộc chiến thật sự bắt đầu.”
“Mấy tên đó mà bằng được một góc của tên con thứ ba này thì tốt quá rồi.”
“Không phủ nhận!”
“Ngài sẽ làm gì với phần thưởng của Patrick Riggsby?”
“Giờ cậu ta đang là trung sĩ đúng không?”
“Vâng, thưa ngài. Nếu ngài thuộc gia đình quý tộc, cơ bản thì ngài sẽ là trung sĩ ngay khi cuộc huấn luyện kết thúc.”
“5 đồng vàng và thăng cấp lên thượng sĩ.”
“Đã rõ! Tôi sẽ làm như vậy.”
“Tiếp theo, 3 đồng vàng cho Wayne và 10 đồng bạc cho những người khác.”
“Vâng, thưa ngài!”