[BẢN DỊCH THUỘC VỀ NEMESIS TEAM]
CHỈ ĐĂNG TẠI LN.HAKO.RE VÀ DOCLN.NET. VUI LÒNG KHÔNG BÊ ĐI CHỖ KHÁC. XIN CẢM ƠN.
-----
Chương 23: Tiệc chào mừng?
Trans: Yanbaka
-----
Tôi đang ở hội trường bên trong lâu đài của hầu tước Dickson.
Sau vụ đó, chúng tôi đến lãnh địa này một cách bình an vô sự.
Họ ra đón chào chúng tôi. Thật là một cuộc tái ngộ đầy cảm động của Kevin với Hầu tước Dickson, phu nhân cùng các giai nhân của mình.
Sau đó nữa thì, tôi được nhận những lời cảm kích, được chiêu đãi một bữa ăn cùng với các binh sĩ, và nhận hậu tạ từ chính Hầu tước rồi giải tán. Nhưng không hiểu sao chỉ có mình tôi là phải đi tiếp chuyện với ngài quý tộc này.
"Thiếu úy Riggsby, cho tôi chút thời gian được chứ?"
Một người đàn ông đã quá 50, Hầu tước trông khá tốt bụng và thân thiện, không hề đem đến cho đối phương cảm giác khó chịu.
"Một lần nữa tôi xin được cảm ơn ngài. Cảm ơn vì ngài đã cứu được 3 người họ, toàn thân lành lặn."
Hầu tước Dickson vừa nói, ông cúi nhẹ đầu cùng mái tóc ngắn màu vàng kim, toát ra một ấn tượng mạnh mẽ từ đôi đồng tử màu lục ẩn đầy ý chí kiên định.
"Không có gì, thiếu gia bình an là chuyện trên hết mà. Vì chúng tôi đang làm nhiệm vụ, nên là xin nhận phần thưởng của ngài đến đó thôi."
Tôi đáp lời.
Mà cũng bởi không hiểu kiểu gì, cứ mỗi cậu lính được thưởng 1 đồng vàng, còn tôi thì được nhận đến 10 đồng. Nếu đổi ra tiền Nhật thì ngài ấy đã chi khoảng 50,000,000 yên.
"Không không, nhiêu đó cũng không thể nào đổi lấy mạng con trai tôi được."
Ông là hầu tước mà, có tự cao hơn nữa thì cũng có sao đâu chứ. Đằng này tôi chỉ là một quân nhân, hơn nữa còn là con trai thứ của cái nhà Riggsby chết tiệt đó, ông không cần cúi đầu thì cũng không có vấn đề gì cả mà. Người này, quả thật là một người chính trực.
Tôi thầm nghĩ.
"Con trai được yên ổn, tránh được nỗi nhục bị đòi tiền chuộc từ bọn cướp, tôi thấy có đáp trả nhiêu đây vẫn chưa đủ. Riggsby-dono, có thứ gì ngài muốn có không? Nếu là trong khả năng của hầu tước gia đây thì nhất định sẽ có đấy?"
Vẫn còn định cho tôi thứ gì sao? Thôi thôi, tôi đang làm nhiệm vụ!
Rồi, ông ta đưa cái gì đó lên, tôi trả lại bằng cái lắc đầu, cuối cùng thì ông ta cũng có vẻ đã bình tĩnh trở lại.
"Thế thì, nếu sau này Riggsby-dono có gặp khó khăn gì đó, tôi nhất định sẽ giúp đỡ."
Thật là điềm đạm.