Đó là một ngày hè, ngày cái nắng chói chang thiêu đốt khắp mặt đất.
Đó cũng là ngày một con rồng đi lạc xóa sổ cả 1 ngôi làng.
Và giữa những gì còn lại là 2 anh em- Earl và Neil- cũng là 2 người duy nhất còn sống của cả làng. Thế nhưng, những gì phản chiếu trong mắt họ chẳng giống nhau là bao.
Người em, Neil, ngẩng đầu và nhìn chằm chằm về phía vùng trời nơi con rồng biến mất.
Người anh, Earl, cúi đầu và ghi nhớ từng chi tiết của thứ đã từng là ngôi làng vào đầu mình.
Cái nóng của mùa hè làm 2 anh em ướt sũng mồ hôi.
Đến cả tiếng kêu thường ngày của côn trùng cũng biến mất.
Và như thể hưởng ứng điều đó, cả 2 chẳng hề nói lấy 1 lời.
Còn mây trắng vẫn cứ lượn lờ trên bầu trời xanh.
10 giờ sau, những kỵ sĩ từ thị trấn gần đó mới đến đống đổ nát. Thế nhưng, dù cho đào bới thế nào họ cũng chẳng thể tìm được bất cứ dấu vết gì của thứ gọi là người quen của 2 cậu bé trong đống gạch vụn còn lại.
Và cứ thế, 2 anh em được gửi vào cô nhi viện của 1 thành phố.
**********
“Em sẽ trở thành kỵ sĩ.”
Những người lớn ở cô nhi viện gần như phát khóc vì cảm động trước quyết tâm cháy bỏng của Neil. Họ dành những lời chúc chân thành nhất cho lòng dũng cảm và ý chí bào thù sục sôi trong cậu. Tất nhiên ban đầu họ chỉ coi đó như là trò đùa của trẻ con, nhưng bạn biết đấy, ai cũng sẽ phải đổi ý khi nhìn thấy quyết tâm của Neil.
Ngược lại, Earl cả ngày chỉ loay hoay với mấy khối gỗ xếp hình trong 1 góc của cô nhi viện. Dù được hỏi: “Con có muốn trở thành 1 kỵ sĩ như em trai mình không ?”, cậu cũng chỉ đơn giản lắc đầu.
2 anh em dần trở thành 2 thái cực trái ngược nhau.
Người em thông minh, chăm chỉ và dũng cảm.
Người anh tầm thường và lúc nào cũng u ám.
Sự tương phản rõ ràng như thế tồn tại vì họ đều khác thường so với những đứa trẻ khác trong cô nhi viện. Người em luôn là tâm điểm của sự chú ý và nhận được hảo cảm của tất cả mọi người trong khi người anh luôn một mình, dành hết tâm ý vào mấy khối gỗ.
Người thì được ca tụng, kẻ lại bị chê bai. Người em càng tỏa sáng, cái bóng tầm thường của người anh lại càng hiện rõ.
Kỳ lạ thay, Earl chẳng quan tâm tới những điều đó. Cậu coi những lời chế nhạo so sánh mình với những mảnh gỗ vụn vô dụng như gió thổi qua tai. Ngẫu nhiên, cậu còn cười lại “Thật là 1 phép so sánh hay.”
Chính Neil mới là người nổi cáu. Lần nào cũng vậy, cậu sẽ đáp trả “Tôi sẽ không tha thứ cho những kẻ dám giễu cợt anh trai tôi.” Thế nhưng chính cậu cũng không thể hiểu được anh trai mình đang nghĩ gì.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, và đã nửa năm trôi qua.
1 ngày mây phủ khắp trời và tuyết rơi. Như thường lệ, Earl 1 mình độc chiếm 1 góc sân cô nhi viện. Cậu liên tục di chuyển mấy khối gỗ và bẻ cong từng cái đinh. Không 1 người bình thường nào chịu ngâm mình trong cái lạnh buốt đến nhuộm hồng cả tay.1 cô gái đi qua đã nhận ra rằng cái bất thường đó không chỉ là trò chơi của 1 đứa trẻ.
Cô gái ấy cũng ở trong viện nhưng sinh sớm hơn Earl. Có tin đồn rằng cô sắp rời khỏi cô nhi viện để đi làm. Và cũng dễ hiểu thôi đối với 1 người hoạt bát, năng động và chăm chỉ như cô.
Cô-Mir- hỏi :
“Không phải ở đây lạnh lắm à ?”
“Nếu em vào trong nhà thì sẽ có cả lũ đến phá đám.”
“Em có vẻ rất thích chơi với mấy miễng gỗ đó nhỉ ?”
“Không hẳn.”
“Nhưng em dính với chúng cả ngày cơ mà ?”
“Mỗi ngày, người nông dân vác cuốc đi cày, vác liềm đi gặt. Thợ làm bánh dậy sớm, bác sĩ chăm lo cho người ốm còn Neil thì cố gắng để trở thành 1 kỵ sĩ. Nhưng đâu phải ai cũng thích làm thế đâu?”
Lần đầu tiên Mir thấy Earl tuôn ra cả tràng ngôn ngữ như vậy. Không hợp với hình tượng 1 cậu bé chỉ lắc đầu hoặc kết thúc cuộc nói truyện với 1 hoặc 2 chữ.
“Những khối gỗ của Earl cũng giống họ đúng không ?”
“Em nghĩ vậy.”
Earl đáp lời trong khi vẫn chăm chăm vào mấy miếng gỗ. Mir nhìn theo và phát hiện 1 ngôi nhà be bé. Mir chưa kịp hết ngạc nhiên vì công trình nho nhỏ của Earl thì cậu đã quẳng thẳng nó xuống đất.
Sau 1 tiếng rầm, ngôi nhà chỉ còn là những mảnh vụn.
Mir giật mình và thốt lên: “Em làm gì vậy ?” chỉ để nhận lại cái gật đầu của Earl trong khi liếc về đống hổ lốn tan tác. Đột nhiên, Earl ngẩng mặt và nhìn thẳng về phía Mir.
Mir giật mình lần nữa. Cô chưa bao giờ để ý đôi mắt đen thăm thẳm của Earl lại đem lại áp lực lớn như vậy. Khi cô lấy lại tinh thần, Earl đã chìm vào thế giới của riêng mình.
Chắc chỉ là ảo giác thôi, Mir nghĩ vậy.
Earl đáp lời với đôi mắt rực lửa như mùa hè năm đó:
“Neil muốn chém rụng con rồng đó.”
Với giọng điệu thản nhiên, cậu tiếp:
“Còn em sẽ đánh bại loài rồng.”
Mùa xuân năm sau, Mir nhân được việc làm ở 1 biệt thự trong thành phố. Neil được nhận vào Học viện đào tạo Kỵ sĩ còn Earl trở thành 1 thợ mộc học việc.
**********
Từ ấy, 2 anh em lại càng ít chạm mặt nhau.
Tài năng của Neil bắt đầu tỏa sáng trong học viện.
Thương thuật, kiếm thuật, lý thuyết chiến đấu thực tiễn và cách điều khiển tọa kỵ có khả năng bay- tất cả những gì cần thiết để giết rồng.
Neil thông thạo chúng với 1 tốc độ không thể tưởng tượng được.
Neil không chỉ có tài năng và quyết tâm, cậu còn may mắn được Khan,1 kỵ sĩ già rất hiếm khi trực tiếp giảng dạy để mắt tới và từ đó, nhận được 1 chương trình đào tạo đặc biệt.
Nó khắc nghiệt đến mức không ít lần Neil ói ra máu.
Giết rồng với cơ thể mong manh của con người không phải điều dễ dàng.
Muốn làm được điều đó thì Neil phải trải qua thứ tra tấn đủ sức dọa sợ cả những kẻ lão làng. Và Neil chưa bao giờ cằn nhằn dù chỉ 1 lời. Dù phải sụp đổ vì mệt mỏi hay phải ngửi chiếc áo đầy mùi máu tươi, cậu cũng không từ bỏ. Mắt cậu vẫn sáng như mặt trời mùa hè năm đó.
Có công mài sắt, có ngày nên kim.
“Neil, ta sẽ không can dự. Con có đủ sức không ?”
Khan nói trong khi nhổm dậy từ phía sau ngọn đồi. Họ đang ở giữa 1 thảm cỏ xanh mơn mờn, ở tiền tuyến của nhân loại.
Cuối tầm nhìn của Khan là 1 con rồng đang uống nước. Nó to gấp đôi gấu. Đôi cánh xấu xí của nó dường như có thể xé tan bão tố phong ba. 2 sừng cong như sừng cừu và móng vuốt sắc bén sẵn sàng xẻ thịt con mồi.
Lục Long Wheelheg.
Trùng hợp thay, con rồng tàn phá ngôi làng của 2 anh em cũng là 1 con như thế.
Neil, trong bộ giáp da cùng với ngọn thương trong tay, trả lời trong khi cưỡi lên 1 con thú có cánh:
“Nếu con đường của thầy là đúng, thưa thầy.”
“Tốt.” Khan cười thỏa mãn.
1 cú thúc từ Neil và tọa kỵ của cậu vút đi như 1 cơn gió. Tiếng gầm hung bạo của 2 con thú vang lên như hồi trống bắt đầu trận đấu. Chẳng được bao lâu, mũi thương của Neil đã tìm đến vảy ngược của con rồng cắm sâu vào đó. Neil rút kiếm và nhảy lên, kết liễu con rồng.
Giữa thảm cỏ xanh mùa xuân, giữa trăm hoa đua nở.
Neil liếc nhìn cái xác trong khi vẩy mạnh thanh kiếm để rũ bỏ máu con quái vật.
Với lưỡi kiếm sáng ngời, Neil đã thành công giết được 1 con rồng chỉ trong chưa đến 1 năm.
**********
“Tên kỵ sĩ thực tập đó tuyệt thật.”
Tin Neil đã giết được rồng lan truyền khắp nơi. Không ai trong thành phố không ghê tởm loài rồng, và họ đã luôn mong chờ 1 anh hung đứng lên giết rồng. Một đồn mười, mười đồn trăm và cuối cùng cũng đồn đến tai Earl.
Không, cậu chỉ đơn giản là nghe bất kỳ gì những thiếu nữ quanh công trường nói.
“Nghe chưa, Earl ?”
1 đàn anh hơn Earl 2 tuổi, Jeep cốc đầu Earl.
Earl đang bay bổng đi đâu đó dù đang được Jeep chỉ dạy. Tiếc thay, đứa trẻ cúi đầu xin lỗi không tồn tại ở đây. Earl chỉ đơn giản xoa xoa đầu và thở dài:
“Rồi. Và em cũng nói rồi, thiết kế của anh sai bét.”
“Anh đây cũng nói rồi. Mới vào nghề thì đừng nghĩ rằng thiết kế của mày vượt trội hơn so với bậc đàn anh nghe chưa ? Biết điều và im đi, thằng ngu này.”
“Thế thì …”
“Thế thì con m* m*y …”
Cuộc cãi vã giữa 2 người sẽ tiếp tục như vậy trong hơn 10 năm nữa.
Chủ xưởng, người nên đứng ra hòa giải cũng cạn lời rồi.
Ai trong xưởng cũng biết Earl sẽ trở nên cực kỳ nghiêm túc, thẳng thắn đến mức cục cằn và cứng đầu vô lý mỗi khi thiết kế bản vẽ công trình.
Dù tốc độ “tiếp thu” kiến thức chỉ ở mức thường thường, Earl vẫn nổi bật vì cậu luôn chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhất nơi công trường. Chỉ cần Earl có mặt, tai nạn sẽ gần như không bao giờ xảy ra và từng công đoạn luôn được thực hiện hoàn mỹ không sai một ly.
Đó cũng là lý do không ai muốn đuổi Earl đi mặc cho tính khí khó gần của cậu- thứ rõ ràng thường đem khó khăn đến cho đồng nghiệp mỗi ngày.
Earl như một cái cây to đùng cắm chặt rễ xuống đất, chặt bỏ không được mà di dời cũng chẳng xong. Những lúc như thế này, chỉ có 1 người duy nhất cản được cậu và tình cờ thay, người đó vừa ló đầu qua vách ngăn công trường. Ông chủ thở phào nhẹ nhõm và càu nhàu:
“Earl, quý cô của cháu đến rồi này.”
Earl nghe vậy, quay đầu và nhìn thấy Mir vẫy tay trong khi xách theo 1 cái túi.
“Earl, em lại cãi nhau à ?”
Mir vừa nói vừa đưa hộp cơm trưa cô tự tay làm bằng căn bếp ở biệt thự cho Earl.
Earl chỉ biết “ah” và “um” trong khi 1 tay nhận hàng, 1 tay móc mấy đồng xu từ trong túi ra trả Mir. Cô mỉm cười và nhận chúng.
Cả 2 rời công xưởng và ngồi xuống dưới bóng râm bên lề đường.
Chủ xưởng đã bảo Earl tạm nghỉ. Tận dụng điều này, đồng nghiệp của cậu chắc chắn sẽ đẩy nhanh tiến độ công việc để Earl không thể phàn nàn được gì khi ván đã đóng thuyền.
Phải, cậu bị đối xử như thế đấy.
Dù biết Earl không nghe, Mir vẫn tiếp tục trò chuyện:
“Em không nên làm khó bác chủ xưởng đâu, em biết mà ?”
“Ahh~”
“Này, đừng bỏ đậu nành lại chứ, ngoan ngoãn ăn hết tất cả đi.”
“Uuu~”
“Thấy ngon thì nói ngon quá chị Mir ơi nào.”
“Heh~”
“Em đã nghe tin đồn về Neil chưa ?”
“Rồi ạ.”
Earl gật đầu và cười:
“Em tự hào rằng em mình đã giết được rồng.”
“Cả thành phố đang xôn xao vì em ấy. Vị anh hùng bảo vệ thành phố khỏi loài rồng. Đến giờ chị vẫn không tin được là em ấy từng ở chung một nhà với mình. Neil-kun dường như đã trở thành 1 ai đó quá xa với chúng ta nhỉ ?”
“Thật thế à ?”
“Ừ. Xa lắm. Nhưng một người lúc nào cũng trên mây như em chắc không buồn đâu nhỉ ?”
“Oh, nếu Neil mà ở trên mây thì đúng là xa thật.”
“Nói vậy là không được.”
Earl nhấp nháy mắt và nhìn về phía Mir. Cậu vẫn chẳng khác gì hồi còn ở cô nhi viện. Mir cười và nhìn lên bầu trời xuân xanh nhạt. Cô thì thầm hỏi Earl:
“Earl sắp giết được rồng đúng không ?”
“Yeah.”
“Ừm. Nhưng em đi gần thôi được không ?”
“Ah, uh, vâng ?”
Earl ngẩng đầu lên chỉ để thấy Mir đã trên đường đi về biệt thự.
1 tháng sau, chỗ Mir làm bắt đầu lên kế hoạch mở rộng biệt thự. Ông chủ nơi đó, người đã nghe từ Mir về Earl, cảm thấy Earl rất thú vị.
Năm thứ 3 làm thợ mộc, Earl lần đầu được tự tay quản lý 1 công trình- từ khâu thiết kế đến xây dựng. Cùng lúc, Neil tốt nghiệp và chính thức trở thành 1 kỵ sĩ.
**********
Earl ngày càng bận.
Có 2 lý do. 1 là vì công trình mở rộng căn biệt thự của cậu được đánh giá rất cao. 2 là ông chủ nghĩ rằng để Earl làm 1 mình sẽ tăng hiệu suất của toàn xưởng lên gấp nhiều lần.
Earl vẫn chưa thể lấy danh nghĩa cá nhân để tự hoàn thành 1 công trình.
Nhưng anh không phàn nàn. Anh im lặng thiết kế, thi công. Anh thường được đánh giá tốt. Anh có những khách quen và trở thành bạn nhậu với họ. Và anh vẫn cãi nhau rất nhiều với Jeep.
Earl yêu những ngày như vậy.
Lại 1 mùa đông nữa đến và cả thành phố chìm trong tuyết.
Earl quyết định đình công vì lý do an toàn. Ai có thể đảm bảo rằng không có tên nào trượt chân ngã chứ ? Earl quyết định đến quán bar tìm Jeep.
Thế nhưng, đường phố quá chật chội và anh không thể lách qua được.
Earl dừng bước ở rìa đám đông và hỏi người cha cùng đứa con trên vai anh ta:
“Hôm nay thành phố tổ chức lễ hội gì phải không ?”
“Không, là cậu ta, cậu ta đã trở về.”
Earl nghiêng đầu trong khi người cha tiếp tục:
“Cậu ta trở về từ chuyến chinh phạt loài rồng. Cả thành phố đã đến đây để chào mừng người anh hùng Neil.”
Earl “hah” 1 tiếng trong khi nhảy lên chỉ để nhìn thấy cả biển người. Earl gãi đầu với 1 tiếng “hah” nữa trong khi than phiền:
“Chắc nó ở xa lắm.”
Cả đám đông ồ lên, nhưng anh thực sự không hiểu điều gì đang diễn ra.
Đêm hôm đó.
Trong khi Earl đang nghiên cứu mô hình kiến trúc, như hồi còn ở cô nhi viện, Neil lẻn vào qua đường cửa sổ. Chiếc áo lấm màu tuyết trắng khiến Neil giống kẻ trộm hơn cả kẻ trộm.
Earl đưa khăn tắm và chăn, đồng thời đun nóng nước:
“Anh không nhớ là cửa sổ được thiết kế để làm lối vào.”
“Em xin lỗi, em đã cẩn thận lắm rồi.”
“Em về rồi.”
“Đúng, em đã về.”
Earl và Neil là 2 anh em đấy chứ. Đã lâu lắm rồi họ mới được uống trà và hoài niệm về ngôi làng xưa như vậy.
Neil chỉ tay về mô hình trên bàn:
“Anh vẫn thế, anh ạ ?”
“Em thì sao ?”
“Bây giờ em có thể giết được rồng.”
“Anh tự hào vì em.”
“Cảm ơn anh, nhưng mà…”
Neil vô thức ngậm miệng. Chăm chú nhìn vào mô hình, cậu bất chợt hỏi:
“Anh có muốn làm kỵ sĩ không ?”
“Nếu anh muốn, anh đã tập luyện cùng em rồi.”
“Ừ nhỉ.”
Earl cảm nhận được sự ngập ngừng của em mình nên anh mở lời:
“Em đến đây có việc gì không ?”
“Ah, ừm..”
“1 anh hùng có thể giết rồng lại có thể ngại gì chứ ?”
“Ừm, thật ra.. Anh, có phải anh đang hẹn hò với Mir không ?”
“Mir ?”
“Em đã thấy chị ấy giữa đoàn diễu hành. Chị ấy thật đẹp. Trước giờ vẫn vậy.”
“Hiểu rồi. Anh không.”
“Thế à. Vậy thì, tạm biệt anh.”
Như 1 tên trộm, Neil tuồn qua cửa sổ và biết mất vào màn đêm. Tận đến lúc Neil khuất bóng, Earl mới quay lại nhìn mô hình trên bàn. Đó là mục tiêu mà anh đã phải tạm hoãn lại hôm nay.
**********
Công trình nhà thờ đang tiến triển tốt đẹp.
Earl hoàn toàn tập trung vào công việc, những thợ mộc cấp dưới của anh làm không ngừng nghỉ. Bạn bè Earl đều cảm thấy anh đang vội vàng.
Quá trình thi công khó mà hoàn hảo được, nhưng thực tế mà nói thì chưa bao giờ công trình của Earl mắc phải lỗi sai nghiêm trọng nào. Tất cả luôn vững vàng như vậy. Và đó là điều người dân muốn từ 1 ngôi nhà.
Đông đi xuân đến, nhà thờ sắp được hoàn thiện.
1 ngày mưa rơi rả rich, Mir đứng trước ngôi nhà được Earl thuê. Phải đến tận hoàng hôn, Earl mới phát hiện ra cô.
Anh thực sự không hiểu.
1 phần là vì cô ướt sũng từ đầu đến chân, 1 phần nữa là do khuôn mặt kiệt quệ của Mir. Mir luôn có thể trực tiếp tìm anh ở công trường. Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp tìm đến tận nhà anh. Earl thưc sự ngạc nhiên vì Mir còn biết được cả địa chỉ nhà mình.
“Vào nhà đã.”
Earl chỉ có thể thốt lên như vậy. Mir gật đầu.
Mir cởi bỏ bộ quần áo ướt và lau khô người trước khi mặc đồ của Earl vào trong khi Earl khoanh tay ngồi xuống, quay đầu về phía tường nhà.
“Công trình vẫn ổn chứ ?”
Earl quay đầu và gần như ngay lập tức sau khi phát hiện Mir nửa lõa thể, quay lại về ấn tay phải lên đầu.
“Nhà thờ đang tiến triển rất tốt.”
“Tất cả là nhờ chị.”
“Là sao ?”
“Em có nhớ không, công trình đầu tiên em thiết kế- mở rộng biệt thự. Chính chị đã giới thiệu em. Thế nên tất cả là nhờ chị.”
“Đúng vậy, chị là người cho em cơ hội.”
“Anh nợ em.”
“Chị bị sao vậy, có gì xảy ra à ?”
Earl cau mày trong khi vẫn đối mặt với bức tường.
Mái tóc ướt lạnh tấp vào lưng Earl.
“Neil tỏ tình với em, em ấy nói sẽ cưới em sau lần viễn chinh kế tiếp.”
Vòng tay mảnh mai ôm lấy bụng Earl, thứ đã trở nên rắn chắc sau bao năm trong nghề mộc. Earl đứng dậy, khoanh tay như thể mình phải gồng sức vì bị xích.
“Anh bảo Neil là mình không hẹn hò đúng không ?”
“Ah.”
“Và anh không nói thêm 1 câu gì ?”
“Ah.”
Cơ thể mềm mại nữ tính chạm vào Earl.
Nhưng Earl ương bướng không quay đầu lại. Earl đứng đó như 1 con ngựa hoang bất tuân. Có lẽ chính anh cũng không biết mình nên làm gì. Trước giờ trong đầu anh chỉ có công trình. Suốt bao năm qua vẫn vậy. Earl thực sự không biết gì khác.
“Đến bao giờ anh mới giết được rồng ?”
Mir chạy vào cơn mưa với quần áo ướt sũng của mình. Còn Earl vẫn khoanh tay đứng như thể chân anh ta là rễ cây. Người con gái duy nhất cản được anh không trở lại nữa.
**********
Ngày nhà thờ khánh thành cũng là ngày Neil cùng đồng đội bắt đầu chinh phạt.
Người ta đồn rằng mục tiêu của cả đội là quét sạch lũ rồng và mở rộng lãnh thổ của nhân loại. Earl chẳng biết lời đồn có bao nhiêu phần sự thật . Anh chỉ biết Mir, với tư cách hôn thê của anh hùng Neil, đã tiễn cậu đi.
Anh đã gặp Neil vào hôm trước. Neil đã biết điều xảy ra trong căn nhà nọ từ Mir.
Đối mặt với em trai mình, người anh hùng chinh phạt loài rồng, Earl chỉ có thể nói:
“Anh tự hào vì em.”
Neil đáp lại với ánh mắt lạnh như băng:
“Tôi khinh bỉ những kẻ u ám , tầm thường và hèn nhát như anh.”
Sát long giả tức giận với người anh trai của mình- kẻ thậm chí còn không dám đuổi theo người thiếu nữ đang khóc để cô ấy chọn người đàn ông khác. Earl cười khổ vì anh thực sự không biết phải làm gì. Nhưng Earl không còn kiềm chế được mình khi Neil thốt lên:
“Anh nên dành nốt phần đời còn lại với mấy khối gỗ ngu ngốc đó đi.”
Lần đầu tiên trong đời, Earl đánh em trai mình. Nhưng sau cùng, anh vẫn chẳng thể thắng được Neil.
**********
Đó là một ngày hè, ngày cái nắng chói chang thiêu đốt khắp mặt đất.
Khi tiếng kêu thường ngày của côn trùng bỗng biến mất.
Một bóng đen khổng lồ phủ lên cả thành phố.
Không phải vì mây.
Cũng chẳng phải vì chim.
Không ai nói gì bởi ai ai cũng biết lý do đằng sau cái bóng này.
Loài động vật đáng ghê tởm.
Kẻ chinh phục bầu trời, kẻ mang đến cơn bão mang tên hủy diệt.
Loài người gọi chúng là rồng.
Không, phải là những con rồng.
Cả đàn rồng hạ cánh xuống thành phố. Thành phố không có anh hùng.
**********
Khi chúng xuất hiện, Mir đang ở trên đại lộ của thành phố.
Trong nỗi sợ hãi tuyệt đối, cô quỳ sụp xuống lề đường.
Cả thành phố rơi vào hỗn loạn.
Những lốc xoáy do lũ rồng tạo ra tàn phá khắp nơi.
Chúng đập tan kính, nghiền nát từng ngôi nhà. Những mảnh vụn bay tung tóe đả thương vô số người. Con người chỉ có thể chết dần chết mòn trong sự tra tấn của tai ương mang tên rồng.
Người dân cần một tấm khiên có thể chặn lại mọi cơn bão. Trong trường hợp loài rồng bị nhận diện và cầm chân, các kỵ sĩ có thể dẫn dắt người dân đến các khu trú ẩn. Nhưng lần này, các kỵ sĩ không thể làm vậy.
Chưa bao giờ số lượng rồng lạc bầy lại nhiều như lúc này.
Bởi vậy, người dân đã sợ đến mức mất sạch lý trí, dẫn đến sự hỗn loạn của cả thành phố. Có người chạy vòng quanh vì không phân rõ phương hướng. Có người bị kẹt lại trong đống đổ nát của nhà cửa. Có người đơn giản là quỳ sụp xuống như Mir.
Như tận dụng sự hỗn loạn ấy, lũ rồng tiến sâu hơn vào trung tâm thành phố. Giờ thì không ai có thể đến khu trú ẩn được nữa.
Mir đang run rẩy vì sợ hãi. Bỗng có ai đó đập vào vai cô:
“Này, Mir, Mir !”
Mir ngẩng đầu trước giọng nói quen thuộc. Là Earl. Trong 1 thoáng, Mir không biết phải nói gì. Earl chẳng hề quan tâm điều đó và hối thúc:
“Mir, ở đây rất nguy hiểm. Đi đến nhà thờ dọc theo con đường này, và đưa lũ trẻ này đi cùng với em nhanh lên.”
Chỉ khi đó Mir mới phát hiện 2 bên Earl toàn là 2 đứa trẻ. Trong hỗn loạn chúng đã lạc mất cha mẹ mình. Trong khi Mir vẫn đang mơ màng, Earl đẩy 2 đứa bé về phía Mir.
“Các em, đi theo chị này. Các em sẽ an toàn.”
“Đừng có vô trách nhiệm như vậy.”
Mir hét lên. Nỗi sợ rồng đã xâm chiếm hết lý trí cô.
Earl chỉ cười. Trong mắt anh có ý chí vững vàng tin tưởng rằng có thể vượt qua nghịch cảnh này.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm. Anh thề, các em sẽ ổn thôi.”
Từng chữ anh nói đều tràn ngập tự tin.
Earl không thể giết rồng, cũng chẳng thể dỗ dành cô gái đang khóc.
Nhưng anh có một ý chí sắt đá không bao giờ từ bỏ.
Đôi mắt sáng rực rỡ như hồi còn ở cô nhi viện.
“Tại sao-”
“Vì chính anh xây nó.”
Earl khẳng định chắc nịch mà không giải thích gì thêm.
“Anh đã xây nó, nên sẽ ổn thôi.”
Anh vỗ lưng Mir:
“Chạy đi, Mir. Anh sẽ dẫn đường cho nhiều người hơn nữa.”
Dứt lời, Earl chạy thẳng về phía thành phố nơi lũ rồng đang bay lượn. Mir và 2 đứa bé hướng về phía nhà thờ và chạy.
Khi họ tới nơi, nhà thờ đã chứa hàng tá trẻ em và người già. Tất cả đều được bảo tới đây bởi Earl và những người thợ đồng nghiệp. Trong nỗi sợ, họ nép sát vào nhau.
Mỗi con rồng lướt qua là 1 lần nhà thờ rung lắc dữ dội. Tưởng chừng như những tòa nhà xung quanh còn kiên cố hơn nhà thờ nhiều lần.
Một vài người già bắt đầu hoảng sợ và đề nghị họ nên từ bỏ nhà thờ. Mir cũng nghĩ vậy, cho đến khi
“Jeep ?”
“Cô là …”
Jeep đang bận dỗ dành 1 vài đứa trẻ. Nghe thấy giọng Mir, anh rời mắt khỏi chúng và quay lại.
“Tòa nhà này sẽ không sập chứ ? Nó có vẻ còn không vững bằng những ngôi nhà khác..”
Jeep bối rối đáp lại:
“Earl bảo được là được..”
“…”
“Nó nói tận dụng sự rung lắc của cả nhà thờ để phân tán và làm giảm tác động của gió. Thêm nữa, nó cũng thiết kế 1 số nơi khác mà chắc chắn sẽ sụp đổ trong cơn bão để giảm sức gió lên nhà thờ.”
“Thật à ?”
“Anh đâu biết. Nhưng Earl đã có dịp quan sát khi nó còn nhỏ đúng chứ ? Cả ngôi làng sụp đổ, biến thành đống đổ nát bởi gió từ loài rồng. Vì sao từng ngôi nhà bị phá hủy, chúng bị phá hủy như thế nào ? Anh đoán đó là nguồn gốc cho ý tưởng của nó. Nó luôn lảm nhảm về việc dựng nên một công trình mà loài rồng không thể phá hủy, nên cứ tin nó đi.”
Jeep cười khô khan.
Vô số lần tranh luận và cãi cọ đã gieo vào Jeep niềm tin vững chắc vào “uy tín” của Earl. Chỉ có Earl mới có thể xây nên ngôi nhà xứng đáng để anh đem mạng ra cược.
Jeep đã thành công thuyết phục Mir. Cô nhìn thẳng vào mắt của những ông bà đang lo lắng cùng lũ trẻ:
“Ổn thôi. Tòa nhà này sẽ chiến thắng lũ rồng.”
Và quả đúng như vậy. Nhà thờ đã thành công trụ vững đến lúc đội chinh phạt trở về để “xử lý” lũ rồng. 1 căn nhà đã hoàn toàn đánh bại cả loài rồng.
Nhưng đến tận lúc ấy, Earl vẫn chưa hề bước chân vào nhà thờ dù chỉ 1 khắc.
**********
Khi anh hùng Neil hạ gục con rồng cuối cùng, thành phố đã tan hoang hết cả.
Cũng dễ hiểu thôi bởi chẳng ai nào có thể ngay lập tức đồ sát nhiều rồng như vậy. Neil quét mắt quanh thành phố và nhớ về mùa hè năm ấy.
Mùa hè đó, không một ai có thể sống sót trong đống đổ nát- thứ đã từng là ngôi làng.
Neil đã tin rằng lần này cũng vậy. Trợ lý của anh lẩm bẩm trong nuối tiếc:
“Đau đớn thay thưa ngài, gần như toàn bộ nhà trong thành phố đã bị phá hủy dưới tay lũ rồng.”
Neil thấy khó chịu. Ở làng của anh, từng căn nhà đều bị cơn lốc của loài rồng thổi bay. Nhưng ở đây, tên trợ lý đã nói “gần như toàn bộ.”
Nghĩa là không phải “toàn bộ”.
Neil ngẩng đầu. Dưới bầu trời xanh thẳm như mùa hè năm đó và giữa cả thành phố tan hoang, nhà thờ vẫn đứng vững.
Neil tự mình đến đó. Mùa hè năm nay có những người được sống. Họ được ngôi nhà của ai đó bảo vệ.
Khi Neil tìm được vị hôn thê yêu dấu, anh mừng rỡ ôm lấy cô.
Chỉ đến khi cô hỏi: “Em có gặp Earl không ?” anh mới sững người và nhận ra rằng Earl không ở trong căn nhà duy nhất còn tồn tại này.
**********
“Không hổ danh…. Anh hùng … Thật tuyệt vời … Em đã xử hết lũ rồng….”
Earl cười cười với nửa khuôn mặt- nửa người bên trái. Nừa còn lại đang bị chôn vùi dưới đống đổ nát. Chỉ cần nhìn qua đống máu đó thôi cũng biết anh bị thương rất nặng.
Neil khuỵu gối xuống nắm lấy tay anh mình.
“Em xin anh, đừng nói vậy.”
Vị anh hùng chỉ biết nói thế trong khi vặn xoắn khuôn mặt mình để ngăn nước mắt trào ra.
“Nhìn… Mặt em kìa…”
Earl lại cười trong khi đưa mắt về bầu trời xanh.
“Ừm… Anh không nhìn thấy gì từ đây cả… Nó còn sống chứ ?”
“Còn, còn rất tốt. Ngôi nhà anh xây đã sống sót.”
“Mir… Em có … gặp cổ không ?”
“Có. Nhà thờ tuyệt đến mức không ai bị thương dù cả.”
“Ừ.”
Earl nhắm mắt thỏa mãn và dường như sắp ngủ, bình tĩnh nói với em mình:
“Anh tự hào vì em.”
Neil với cặp mắt úng nước, nắm chặt tay anh mình:
“Em cũng tự hào vì anh.”
Earl cười cười trong im lặng.
Còn mây trắng vẫn cứ lượn lờ trên bầu trời xanh.
Vài năm sau, thành phố được khôi phục hoàn toàn. Hàng nghìn căn nhà được xây theo thiết kế của Earl. Neil trở thành một anh hùng nổi tiếng khắp nơi với tư cách một sát long giả.Trái lại, tên Earl không một lần được nhắc đến. Nhưng những căn nhà “ăn theo” kia đã cứu sống vô số người.
**********
Một ngày mùa thu, trời quang mây tạnh.
Một người đàn ông què ngắm nhìn ngôi nhà từ chiếc ghế trong khu vườn. một cô bé dựa vào tay vịn, cùng nhìn ngắm ngôi nhà với anh.
Một ngôi nhà mới tinh, sáng bóng.
Anh ta bảo cô bé rằng:
“Ngôi nhà này sẽ bảo vệ con, con của con và thậm chí cả cháu của con.”
Cô bé nhìn thẳng vào người thợ mộc và hỏi “ Vì sao ?”
Anh nhìn lại cô bé bằng cặp mắt đen thăm thẳm nhưng vẫn rực lửa mùa hè như đôi mắt anh nhìn vợ mình ở cô nhi viện năm ấy.
“Vì ta là người xây nó.”