Lúc này, có lẽ cần phải chỉ ra rằng trong đám con trai của học viện, có tồn tại một niềm tin khá phổ biến về cái đẹp…
Những kẻ thơ ngây, khờ khạo, và có lẽ là hơi ngu ngốc ấy, chúng tin rằng “cách trang điểm đẹp nhất là không trang điểm gì cả”, và “vẻ đẹp quý giá nhất là vẻ đẹp tự nhiên.” Dựa trên lý thuyết mà nói thì đúng, quan điểm này khá hợp lý. Được thừa hưởng sắc đẹp và sức quyến rũ tự nhiên như thế là lý tưởng nhất. Dù sao đi nữa, có ai mà không muốn thức dậy mỗi ngày trong thân xác một siêu sao? Chẳng cần son phấn, ngọc ngà, chỉ thuần túy một vẻ đẹp phi phàm toát ra từ từng lỗ chân lông trên cơ thể.
Đối với người ở phía bên kia, chính là những cô gái phải gánh vác cái kỳ vọng vô lý này, họ lại có suy nghĩ thực tế hơn đáng kể. Dành hàng giờ liền để làm tóc, trang điểm, và bước đi trong trạng thái gần như ngạt thở do bộ áo nịt, chỉ để rồi mấy thằng ngốc kia bảo họ rằng xinh đẹp mà không cần những thứ ấy thì tốt hơn… là đủ để khiến cho cô gái hiền lành nhất cũng phải rủa một hai câu. Không may cho họ, ấy là đám bạn trai cùng lớp có niềm tin vững chắc đến mức gần như là một tôn giáo vậy. Tư tưởng ấy đặc biệt phổ biến trong tầng lớp quý tộc. Bởi không giống như dân thường quan tâm đến bánh mì hơn là nhan sắc, đám con trai quý tộc vốn luôn được vây quanh bởi bọn con gái ăn mặc cầu kỳ thấm đẫm phấn son.
Abel Remno tình cờ thay cũng là một trong số những kẻ bị ảnh hưởng bởi cái tôn giáo kia.
Chuyện đó… thật sự xảy ra ư?
Trong khi chờ Mia, lòng cậu có chút nghi ngờ. Những sự kiện ngày hôm ấy cảm giác siêu thực đến nỗi cậu không dám chắc đó có phải mơ hay không. Bạn nhảy của cậu là Công chúa của Đế quốc Tearmoon hùng mạnh. Ngay cả bây giờ, cậu vẫn chưa thể tin nổi. Và khi Mia cuối cùng cũng xuất hiện ở phía bên kia căn phòng, khoác trên mình chiếc váy trắng cùng làn da lộng lẫy, toát lên vẻ đẹp nổi bật giữa đám đông, cậu suýt nữa đã phải tự véo mình một cái.
Ôi chúa ơi… cô ấy đẹp quá…
Abel lặng ngắm, sững sờ trước một Mia lung linh dưới ánh đèn mờ của căn phòng khiêu vũ. Trong mắt cậu, cô đẹp chẳng thua kém nữ thần mặt trăng. Đây là một ví dụ điển hình của hiệu ứng tranh sơn dầu - rất đẹp khi nhìn từ xa.
Mia đi đến đâu, người ta ngoái đầu nhìn theo đến đó, và khi cô dừng bước trước mặt cậu, mọi sự chú ý đổ dồn đến chỗ hai người. Abel thấy môi mình khô cứng. Sự ngờ vực len lỏi vào tâm trí cậu.
Mình sẽ được khiêu vũ với… cô ấy ư? Đây nhất định là một giấc mơ, phải không? Hay là một sự hiểu lầm điên rồ nào đó.
Tất cả mọi thứ trong cái tình huống này đều quá sức hoang đường, đến nỗi cậu không thể không thắc mắc rằng liệu có phải bộ não đang đánh lừa cậu suốt thời gian qua. Và bởi vì cậu luôn bận tâm chuyện mình không xứng đáng, khi câu đầu tiên Mia nói với cậu là: “Ta vô cùng xin lỗi, Hoàng tử Abel,” cậu đã chắc mẩm rằng cô đang muốn hủy bỏ vụ này.
Phải rồi, mình biết mà. Đành vậy thôi. Dù sao thì hoàng tử Sion mới là người xứng đôi với cô ấy.
Nhận thức được điều đó, cậu tuy thất vọng tràn trề nhưng đồng thời cũng có chút nhẹ nhõm, khiến cho câu trả lời có phần thanh thản, “Ồ, xin đừng bận tâm. Người thực sự rất xinh đẹp mà.”
Mặc dù không nói ra hàm ý muốn gửi gắm trong câu cuối, cậu nghĩ rằng ý mình đã rõ: cô ấy không cần phải tốn thời gian bận tâm về một kẻ như cậu làm gì, cứ tự nhiên mà đến với Hoàng tử Sion đi.
Đáp lại, Mia đặt hai tay lên bờ ngực nhỏ nhắn và thở một hơi nhẹ nhõm.
“Anh thật là tốt bụng, Hoàng tử Abel. Xin cảm ơn rất nhiều.” Và rồi, vì lý do gì đó, cô tóm lấy bàn tay phải của Abel. “Nào, giờ thì ta cùng nhảy chứ?”
“... Sao cơ?”
Trước khi kịp nhận ra, cô ấy đã dẫn cậu đến giữa sàn nhảy mất rồi.
----------------------------------------------
Mia đang rất là cao hứng.
Ngoại hình cô chẳng được như mong đợi chút nào, ấy vậy mà Abel vẫn tốt bụng nở một nụ cười dịu dàng và khen cô đẹp. Mặc dù biết chỉ là lời tâng bốc, cô vẫn trân trọng ý tốt ấy.
Hoàng tử Abel đúng là một quý ông. Anh ấy chẳng phàn nàn lấy một câu về chiếc váy.
Tuy nhiên, cô không thể cứ dựa dẫm vào ý tốt của cậu cả buổi tối được. Cô cần phải kiếm vài điểm cộng cho công bằng…
Là công chúa của Đế quốc, Mia được nhận sự giáo dục tinh hoa từ khi còn nhỏ, nhưng điểm số của cô thì chưa bao giờ đáng nói. Giờ đây, sau khi được tái sinh, cô thực sự đã có để tâm đến chuyện học hành. Tuy vậy, kết quả vẫn chỉ hơn trung bình một chút. Trung bình là từ duy nhất để diễn tả cái sự học của cô.
Nói là vậy, nhưng vẫn có một thứ mà cô đặc biệt xuất sắc - đó là khiêu vũ. Mia là một vũ công hạng nhất có thể trình diễn một cách hoàn hảo. Thêm nữa, cô không chỉ khiến bản thân mình đẹp trên sàn nhảy, cô còn biết biến hóa theo đối tác. Cô giỏi đến mức có thể đọc được ý đồ của bạn nhảy và ăn khớp với kỹ năng của anh ta, cho phép bạn nhảy của mình trải nghiệm cảm giác thỏa mãn khi từng bước nhảy của họ hòa hợp hoàn hảo với nhau. Chắc chắn một điều, đó là riêng chuyện khiêu vũ, Mia không phải tay vừa đâu.
Ấy vậy mà ở dòng thời gian trước, cô chưa một lần được thể hiện tài năng phi thường của mình. Sau khi từ chối tất cả những ai đến ngỏ lời mời cô dự buổi tiệc chào mừng tân sinh và ngồi một mình cả đêm, cô đã tạo cho mọi người ấn tượng rằng cô ghét khiêu vũ. Kết quả là người ta không bao giờ mời cô đi nhảy nữa, và sau đó cô đã phải chịu biết bao buổi tối như vậy một thân một mình.
Chính là nó! Thời cơ để mình thể hiện tài khiêu vũ tuyệt đỉnh là đây!
Tay trong tay với Abel, cô dịu dàng nắm chặt lấy bàn tay cậu và mỉm cười.
“Hoàng tử Abel, ta cùng nhảy nào.”
“Khoan, đợi…”
Dù có chút lưỡng lự, ngay khi cô bắt đầu, cậu lập tức hòa mình vào điệu nhảy được ngay.
Hm. Không tệ tí nào. Anh ta dường như cũng biết mình đang làm gì.
Mia gật gù hài lòng trong khi liếc nhìn Abel một cái. Khuôn mặt cậu hiện rõ sự tập trung cao độ. Bước nhảy của cậu có hơi cứng, nhưng không hề có cảm giác lóng ngóng của một kẻ hạng xoàng. Mà đúng hơn, nguyên nhân có vẻ như là vì cậu quá chú tâm đến sàn nhảy để không dẫm vào chân Mia.
Không dẫm phải chân của người nữ đúng thật là phép lịch sự cơ bản nhất. Như thế dù sao vẫn tốt hơn là chỉ chăm chăm vào nhảy mà không quan tâm đến đối phương. Tất nhiên, có mình làm bạn nhảy thì lo lắng chuyện đó là thừa thãi…
Abel không hề biết, rằng dù cậu có cố tình thì cũng không thể dẫm vào chân Mia được. Cô quá điệu nghệ để một điều như vậy có thể xảy ra.
Ôi chao, anh ta có tiềm năng đấy chứ? Thú vị thật! Mia nghĩ vậy trong khi nâng độ khó bằng một loạt các bước nhảy nối tiếp mà chỉ nằm ngoài vùng an toàn của Abel một chút. Cậu ta vẫn có thể theo kịp, nhưng sẽ cần cố gắng hơn nữa. Độ khó này là chuẩn xác; đây là điệu nhảy mà sau cùng sẽ thúc đẩy cậu ấy trở thành một vũ công lành nghề hơn.