Đó là vào trưa ngày thứ năm kể từ khi chúng tôi bắt đầu học sau giờ lên lớp. Tôi đã đến địa chỉ mà Rikka đưa cho tôi hôm qua. Bạn có thể gọi đó là ngôi nhà của cô ấy, nhưng thực tế đó chỉ là một căn hộ nhỏ.
Bên ngoài căn hộ thứ nhất ở tầng 1, bạn có thể đọc một vài chữ cái hơi khó đọc của chữ Takanashi. Có vẻ như là nơi này đây. Tôi bắt đầu tìm một cổng liên lạc, nhưng không thể tìm thấy. Điều đó khá hiếm trong thời này. Chà, chắc tôi sẽ phải gõ cửa thôi.
Trước khi tôi kịp chạm vào cửa, nó mở ra như thể có cảm biến hồng ngoại ở hành lang và tôi thấy Rikka. “Xin mời vào.”
“À, tớ đây.”
Tôi tò mò không biết có phải đó là tài năng đặc biệt của cô ấy hay thực sự cô ấy có cài đặt laze hồng ngoại.
Rikka không mặc đồng phục hôm nay. Hiển nhiên rồi, đây là một ngày chủ nhật bình thường. Như các bạn có thể đoán, trang phục của cô ấy có chủ đề là đen. Tôi không thể không nhận ra sự tương phản giữa cái áo sơ mi không tay màu đen với đôi vai nhợt nhạt của cô ấy. Tiếp theo đó là cái váy xếp đen và tất cao màu đen nổi bật lên lãnh địa của cô ấy. Nhìn vào Rikka, bạn sẽ có cảm giác cô ấy rất yếu đuối, nhưng tất cả trang phục của cô ấy có chủ đề đen. Cảnh báo Goth.
À phải rồi, tôi đang mặc đồng phục. Tôi không có can đảm để đi đến nhà ai đó và mặc quần áo bình thường. Dù sao thì tôi vẫn là một học sinh. Tôi có thể làm được chuyện này.
Căn hộ của cô ấy chỉ có một phòng với khu vực sinh hoạt, ăn uống và bếp. Đủ rộng để cho một người sống. Có một chiếc rương với ngăn kéo trong khu vực sinh hoạt. Tôi nghĩ rằng có rất nhiều quần áo con gái tối màu ở trong đó. Ngoài ra thì không có gì đáng nói. Đó chỉ là một căn phòng bình thường. Bàn, games, manga, máy tính… Cứ như là có một thằng con trai sống ở đây vậy, nhưng đó là do tính chuunibyou của chủ nhân và sự lập dị của cô ấy. Tôi từng muốn phòng tôi cũng tối tăm và chứa đầy xích vàng hình rồng, nhưng có vẻ như Rikka không phải là loại người như thế.
“Tớ sống một mình.”
Khi cậu nói như thế, cảm giác thật cô đơn.
“Chà, tớ cũng nghĩ vậy… khoan đã, bố mẹ cậu đâu?”
“Bọn họ ly dị rồi.”
Rất khó để hỏi thêm về bố mẹ cô ấy khi nghe điều đó. Khoan đã, sẽ thật lạ nếu kết thúc như thế. Tha thứ cho tớ, tớ phải nghe thêm.
“Có lý do gì không?”
“Tớ nghĩ là có. Vấn đề là do tớ.”
Sau khi nghe điều đó, tôi không hài lòng với bố mẹ cô ấy. Có vẻ như họ đẩy cô ấy vào trong căn hộ này và tách nhau ra.
“Điều đó hơi tàn nhẫn phải không…?” Khi tôi hỏi thế, tôi cảm thấy có cơn gió bay qua trả lời tôi. Đó không phải là câu trả lời tôi tìm kiếm. Tôi không thể không lo lắng cho cô ấy, nhưng có nên không nếu tôi tham gia vào chuyện này?
Rikka dường như đọc được suy nghĩ của tôi.
“Tớ rất thích sống một mình. Phong cách sống này không phiền phức lắm.”
Nhưng cậu lại nghe như tự cô lập khi nói thế. Hôm nay năng lực siêu nhiên của cô ấy có vẻ hoạt động mạnh.
“Nhưng còn các bữa ăn và những thứ như thế? Họ có thể không muốn nói chuyện với cậu, nhưng chắc chắn họ sẽ gửi cậu tiền.”
“Tớ có nhận được tiền tiêu vặt. Số tiền đó đủ cho tớ ăn uống.”
Tiền tiêu vặt à? Thực sự họ khó sống với nhau vậy ư? Có lẽ tôi không hiểu bố mẹ cô ấy và sự quan tâm của họ, nhưng tôi không thể hiểu tại sao ai đó có thể sống xa con cái họ và chỉ đưa tiền cho chúng.
Khi thấy sự quan tâm của tôi, Rikka thêm vào,
“Tớ ổn mà. Người lập giao ước với tớ là Yuuta ở đây rồi. Như vậy là có hai người.”
Nghe thấy điều đó làm tôi vô cùng hạnh phúc. Chúng tôi còn chưa biết nhau đủ một tuần (mặc dù chúng tôi đã có giao ước bằng cách nào đó) nhưng cô ấy đã muốn tôi ở bên?
“Bây giờ thì, đến giờ ăn trưa rồi.”
“Ồ, cậu chưa ăn à? Xin lỗi, tớ ăn trước khi đến đây rồi.”
Cuộc hẹn của chúng tôi là vào trưa và tôi không muốn làm phiền cô ấy chuyện ăn uống, nên tôi đã ăn nhanh vài cốc mì ramen trước khi đến.
“Ồ…thức ăn tự làm đấy…”
“Sao?! Cậu làm cho tớ à?!”
“Có lẽ, đúng.”
“Có lẽ… chà, được rồi, vì cậu đã mất công làm cho tớ, tớ sẽ ăn.”
Thật lạ khi cô ấy làm thế. Có phải cô ấy là người thích làm cho khách vui vẻ?
Trong khi nói, “Chờ nhé, tớ sẽ chuẩn bị nhanh thôi. Ngồi ở kia kìa.”, cô ấy mặc một chiếc tạp dề trắng và vào trong bếp chuẩn bị thức ăn.
Tấm thảm của cô ấy hơi lôn xộn, nhưng ngoải ra thì đó là một căn phòng sạch sẽ. Tôi thấy hơi lạ khi ngồi lên nó, vậy nên tôi đến cái ghế cạnh bàn của Rikka. Có rất nhiều dụng cụ học tập trên bàn cô ấy ngoài cái máy tính. Giá sách chứa đầy manga. Cái bàn hơi giống với loại chuyên dùng để viết lách. Tôi hơi ngưỡng ngộ cái bàn khi nhìn thấy nó. Tôi hơi tò mò không biết cô ấy đọc loại sách gì, nên tôi xem thử và thấy một vài tựa đề khá đặc biệt.
Hướng dẫn chống lại Người ngoài hành tinh Tấn công, Các nói chuyện với Người ngoài hành tinh,… Đó không phải là những cuốn sách thông thường bạn có thể tìm thấy!
Cô ấy có vẻ như thường đọc sách về Ngũ hành, Quỷ và các manga về những câu chuyện thần bí đó. Tôi nghĩ rằng đó là những cuốn sách bạn sẽ đọc khi bạn bị mắc chuunibyou. Con người cũ của tôi đang đinh quay trở lại, nên tôi quyết định đọc một quyển. Hãy bắt đầu với quyển thú vị nhất.
Ngay khi tôi kéo quyển Cách nói chuyện với Người ngoài hành tinh ra khỏi giá sách và bắt đầu đọc thì Rikka thò đầu ra khỏi bếp và nói “Ồ, Yuuta, cậu không được chạm vào máy tính nhé.” Tôi ngước lên nhìn cô ấy. Mắt chúng tôi chạm mắt nhau và cô ấy nháy mắt. Cô ấy ngay lập tức đến bên cạnh tôi.
Tôi chưa chạm vào cái máy tính, thứ vượt trên tất cả các thứ khác ở trên bàn. Rikka bị phân tác khi cô ấy đến.
“Yu, Yuuta, cuốn sách gì đó?”
“Xem nào, đó là Cách nói chuyện với Người ngoài hành tinh…”
Rikka thở phào nhẹ nhõm. “Yuuta, cậu có thể tiếp tục đọc quyển sách đó. Làm chủ nó và nói chuyện với người ngoài hành tinh. Cậu không được chạm vào máy tính vào bất kỳ lúc nào. Hơn nữa, cậu không được chạm vào bất kỳ quyển sách nào khác!”
“Được, hiểu rồi.”
Với ánh nhìn đe dọa của cô ấy chiếu thẳng vào tôi, tôi chỉ có thể gật đầu theo phản xạ.
Cô ấy có lẽ đang đảm bảo rằng không ai thấy điều gì đó có thể làm cô ấy xấu hổ… Tôi muốn xem xung quanh, nhưng tôi nên ngồi đọc thôi. Điều làm cô ấy lo lắng nhất là ai đó nhìn thấy thứ gì đó trên máy tính mà làm cô ấy muốn chết đi. Nhưng này, cô ấy có thể đang không nghĩ tí gì về chuyện đó cả.
Điều đó trả lời cho việc cảnh báo về máy tính, nhưng còn các quyển sách khác? Có lẽ chúng cũng làm phiền cô ấy. Chà, không có ích gì khi nghĩ về chuyện đó cả.
Sau khi trả lời cái gật đầu của tôi, Rikka quay lại vào trong bếp. Nhìn cô ấy, tôi không thể không nghĩ rằng sự kết hợp giữa cái tạp dề trên bộ quần áo goth khiến cô ấy trông như người hầu. Với chỉ có cô ấy ở bên cạnh, bạn có thể cảm thấy mức độ căng thẳng rất cao. Sau khi vào trong bếp, cô ấy lại thò mặt ra và hỏi tôi,
“Yuuta. Tớ đi lấy đồ uống đây. Cậu thích uống gì?”
“Cà phê.”
Tôi trả lời ngay lập tức. Tôi cho rằng bạn có thể nói đó là phản xạ có điều kiện. Không phải là tôi thực sự thích nó, mà thực ra là nó quá đắng và tôi không quan tâm lắm. Thực sự thì tôi thích một cốc Café Latte hơn. Nhưng khi tôi nghĩ tôi sẽ ngầu, tôi gọi nó suốt. Uống cà phê làm cho tôi ngầu hơn. Đó là nền tảng của hình tượng ngầu đó, nhưng đó chắc chắn là triệu chứng của chuunibyou. Tôi đang cô gắng dừng thói quen đó lại nhanh nhất trong lúc này.
Khoan đã, một cô gái sống một mình chắc không có thứ đó! Tôi đang mong chờ gì vậy?
“Hiểu rồi. Bây giờ bên ngoài đang nóng nên tớ sẽ chuẩn bị cà phê đá.”
À, phải rồi. Mặc dù cô ấy là một nữ sinh trung học nhưng cô ấy cũng là một bệnh nhân chuunibyou. Sẽ không bất thường khi cô ấy có cà phê…
Nhưng có điều gì đó vẫn làm tôi lo lắng. Rikka rót cà phê đá từ tủ lạnh ra một cái cốc, nhưng có điều gì đó không ổn…
“Yuuta, cậu có muốn sirô không?”
“Không, tớ thích cà phê đen hơn!”
Một câu trả lời ngay lập tức nữa… Khỉ thật, đừng làm tên ngốc nữa! Cơ thể tôi đã quá phản xạ có điều kiện với câu trả lời như thế. Tôi có muốn sữa không? À, bạn đã nói bạn muốn cà phê đen… Lỗi đó cứ tiếp tục và tiếp tục.
“Đây rồi. Một cho Yuuata và một cho tớ.”
Như thể cô ấy nhấn mạnh lỗi lầm đó, cô ấy mang ra một cốc đen và một cốc nâu nhạt. Tất nhiên cái màu đen là của tôi. Cô ấy đặt nó và sữa lên cái bàn. Cô ấy vẫn là một cô gái, không được uống cà phê đen đâu!
“Cốc của tớ đã bị phong ấn. Yuuta, câu không thể uống cốc của tớ.”
Tôi không chắc tôi có thể chịu được khi uống cà phê đen. Có ổn không nếu tớ chỉ nhấp vài ngụm? Sự lựa chọn khác duy nhất tôi có, cà phê đá, đã tan vỡ ngay trước mắt tôi. Dường như manga đã có ảnh hưởng lớn đến việc phổ biến từ “cà phê đá” thay cho “cà phê lạnh”. Có lẽ đó là việc của một thám tử giỏi.
Nhưng bạn biết đấy… Tất cả việc uống cà phê làm tôi ngầu không giúp tôi khôi phục lại. Đây không phải là…
Năm phút trôi qua khi tôi đọc sách và uống cà phê. Đến khi tôi uống xong, bữa trưa tự làm của Rikka cũng xong.
“Của cậu đây, tự làm đấy.”
“Bữa trưa tự làm” mà cô ấy đặt lên bàn cũng cùng kiểu cốc mì ramen tôi đã ăn trước đó, nhưng có thêm hành và trứng được thêm vào. Cô ấy nghĩ tôi là đồ ngốc sao…?
“Tớ không biết trả lời thế nào cho hợp lý, nhưng... đến lúc ăn thôi…”
“Trứng là phần từ làm.”
“Cậu nghĩ tớ là con ruồi à?”, “Nó kia kìa.” Khoan đã, có một con trong phòng à? Tôi không nhìn thấy.
“Có một con trên trần nhà.”
“Cậu nghiêm túc ư?!”
“Đùa đấy.”
Tôi không chắc đó là một trò đùa Rikka-san à. Có vẻ như Rikka ở nhà có tính cách vui vẻ hơn ở trường. Chà, không nói rằng cô ấy không vui vẻ ở trường.
“Đó không thực sự là một trò đùa.”
“Được rồi! Xin lỗi!”
Trong suốt cuộc trò chuyện ngớ ngẩn này, tôi háo hức ăn bữa trưa mì ramen cốc không thực sự tự làm của Rikka. Nó có hương vị của cốc mì ramen thông thường, nhưng có cảm giác ngon hơn bình thường.
“Đây là phong cách nấu nướng thông thường của cậu à?”
“Không hẳn như thế. Hôm nay đặc biệt hơn. Nó là đồ tự làm.”
Cô ấy nói rất cụ thể về việc nó là đồ tự làm. Giọng cô ấy nhấn mạnh vào phần đó.
“Vậy phong cách thông thường là gì?”
“Bữa ăn đóng hộp từ cửa hàng tiện lợi.”
“Điều đó cứ như cậu là người độc thân vậy…!”
Tôi lo lắng, rất lo lắng. Bạn sẽ không thể ăn uống khỏe mạnh nên bạn không thể tự nấu ăn cho mình. Như tinh thần của ông bố rèn luyện tôi nói lúc trước, một tinh thần bà mẹ muốn can thiệp đang chảy trong người tôi. Điều này hứa hẹn đấy.
“…Cậu định ăn như thế mãi mãi à? Đó không phải là sự lựa chọn khỏe mạnh nhất…”
“Hả? Cậu có thể nấu ăn không Yuuta?”
“Chà, tớ không muốn khoe khoang, nhưng tớ chắc cũng giỏi như những đứa con trai trung học khác vậy. Cả bố mẹ của tớ đều đi làm, nên tớ phải chăm sóc cho em gái và con chó.”
“Ồ, tớ đáng lẽ phải nhận ra Chủ nhân Hắc Hỏa có khả năng nấu nướng. Khả năng nấu nướng đó chắc được rèn luyện từ những ngọn lửa.”
“Xin lỗi, nhưng tớ không có khả năng đó. Cậu ở một mình có ổn không? Cậu có thể tự nấu ăn không?”
“Hừm, xin lỗi vì đã làm cậu thất vọng, nhưng không có đủ nguyên liệu hôm nay. Có lẽ để lúc khác.”
“Tớ hiểu rồi.”
Rikka cười rất nhiều hôm nay. Tôi không chắc tai sao nói chuyện về thói quen ăn uống của ai đó có thể làm ai đó hạnh phúc như thế. Hôm nay cứ như là cô ấy mời tôi đến ăn trưa hơn là học hành. Sau thời gian nghỉ để ăn cốc mì ramen không thực sự làm tại nhà của Rikka, tôi tập trung vào lý do tôi đến đây.
“Rồi, vì chúng ta đã no bụng rồi nên hãy học thôi!”
“Còn thứ khác phải làm hôm nay.”
“Hả?”
“Hôm nay là tử nhật của tớ.”
“Cái gì?! Cậu đã thực sự chết ư?!”
“Tớ nhầm. Hôm nay là sinh nhật tớ.”
“Đừng nhầm lẫn giữa ngày cậu được sinh ra với ngày cậu chết chứ! Điều đó cứ như là hôm nay là ngày được được tái sinh vậy!”
“Người lập giao ước với tớ cần có mặt ở đây hôm nay.”
“Gì cơ?”
“Đến lúc tiệc tùng rồi.”
Có gì đó khác đang bay lơ lửng trong phòng. Gì thế này? Cậu đã chuẩn bị một bữa tiệc ư?
“Thế á?”
Bây giờ tôi nhìn cô ấy, quần áo cô ấy đã khác trước. Thay vì trang phục màu đen, cô ấy giờ đây mặc màu đỏ. Trông nó hơi có phong cách ông già Noel, nhưng lại giống Gothic hơn những gì ông già Noel sẽ mặc. Hơn nữa có một chiếc váy ngắn. Một ông già Noel mới đã được sinh ra, hay bà già Noel. Thời kỳ của bà già Noel bóng tối bắt đầu hôm nay.
“Oa. Cậu thật sự trông giống ông già Noel!”
“Đây không phải là trang phục tiệc tùng à?”
“Điều đó thật khó trả lời, cậu không nghĩ thế sao?”
Tôi thực sự muốn chúc mừng ngày sinh nhật với cô ấy, nhưng không hiểu sao có vẻ như tôi đang quá hồi hộp. Mặc một bộ đồ giống ông già Noel rất khác so với những gì tôi mong đợi.
Nhưng sao cũng được, bạn phải tổ chức tiệc vào ngày sinh nhật. Hôm nay cũng đáng lẽ là một ngày nghỉ. Hãy tiệc tùng thôi.
Bữa tiệc sinh nhật hai người vào buổi chiều của chúng tôi đã bắt đầu.
“Chúc mừng sinh nhật!” Chúng tôi chúc mừng bằng cách bắn pháo giấy mà cô ấy đã chuẩn bị lên không trung và hét lên câu đó. Với chỉ có hai người hét thì nó cảm giác có gì đó yếu hơn bình thường.
Hừm, người bạn thân duy nhất tôi có thể gọi là Isshiki, nhưng Isshiki đang đi làm hôm nay và tôi không thể liên lạc được với cậu ấy. Rikka cũng không có ai để gọi…Thôi đành, có lẽ chúng tôi sẽ tự tiệc tùng với nhau vậy.
Rikka trông có vẻ hài lòng. Tôi không biết cô gái dũng cảm đó hạnh phúc vì là trung tâm của bữa tiệc hay không, nhưng bà già Noel bóng tối đó có vẻ rất hạnh phúc kể cả khi đi dọn đống bừa bãi từ cái pháo giấy. Cô ấy đã mang một chút của mùa đông vào mùa hè.
“Đúng rồi. Chúng ta còn có bánh nữa. Lần này nó thực sự là tự làm.”
“Ồ! Cậu phải có bánh trong ngày sinh nhật! Suy nghĩ đúng lắm!”
Bạn không thể bên cái bánh sinh nhật trong ngày sinh nhật, đặc biệt khi đó là sinh nhật của bạn. Và Rikka đã tự làm một cái cho sinh nhật của cô ấy. Cô ấy lúc nào cũng cô đơn. Ở đây… ở trường… luôn luôn cô đơn…
Tôi hơi… khác… về mặt đó. Có lẽ là do may mắn, nhưng hồi đó tôi có một người luôn hiểu tôi. Hồi đó, người đó lắng nghe mọi câu chuyện bịa đặt tôi kể. Bây giờ đến lượt tôi trở thành người giải cứu như Shichimiya đã làm với tôi. Nếu tôi không có cô ấy, tôi cũng đã luôn luôn cô đơn.
Đó là lý do khi tôi nhìn thấy sự hạnh phúc của Rikka, tôi cảm thấy như tôi phải nói “Tớ sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp cậu học hành tử tế.” Tôi là người đồng cảm với cô ấy. Chúng tôi cùng làm điều này với nhau. Còn một câu nữa tôi muốn thêm vào về mặt tinh thần: “Đó là điều mà tớ cảm thấy về việc này.”
Tôi nghe Rikka quay lại từ tủ lạnh đang mang chiếc bánh sinh nhật “tự làm” của cô ấy ra. Trước lúc đó, tôi đã hoàn toàn quên mất một điều. Rikka không biết nấu ăn. Ừm… cô ấy đã cho gì vào trong cái bánh này khi tôi không thể thấy cô ấy nấu như thế nào? Tôi đã quên hết về khả năng đó.
“Ừm… đây là… cậu gọi nó là gì? Ồ, nó là vật chất tối à?”
“Hả? Cái bánh?”
“Không có thuật ngữ đặc biệt cho nó à?! Chà, nếu tớ phải vặn lại như bình thường thì tại sao nó lại đen như thế!?”
Đây không phải màu đen của socola, đó là đen kịt. Thứ đầu tiên tôi nghĩ đến có thể so sánh với nó là vật chất tối. Thức ăn duy nhất tôi nghĩ có thể so sánh với nó là đậu nành đen. Đồ trang trí cũng vô lý. Bạn hầu như không thể nói thứ đen tối này đáng lẽ ra phải là một cái bánh ai đó làm trên thế giới này. Có vết hình lá màu vàng ánh kim ở xung quanh cứ như thể chúng làm nổi bật tính chuunibyou của cô ấy. Có vẻ như cô ấy muốn là nổi bật màu của Tà Vương Chân Nhãn. Cái đó khá khéo léo! Chấp nhận, trong khi nó khá khéo léo, đó không phải là điều tốt nhất nên làm để làm ai đó ấn tượng.
“Màu đen là do hạt vừng đen. Tớ dùng một chút vị vừng để bắt chước phong cách nấu nướng Nhật Bản cổ điển.”
“Tại sao cậu lại làm một điều ngốc nghếch như thế!? Quay trở về tương lai và dùng kem trắng thay vào!”
“Nếu nó không đen thì nó sẽ không có hương vị tốt nhất.”
… Thật tình, cô ấy chỉ muốn có hương vị cực kỳ mới. Tôi không thể làm gì thêm được nữa. Tôi sẽ phải cố gắng với điều này thôi.
Chà, nó có thể không tệ như tôi nghĩ. Tuy nó có bề ngoài xấu nhưng phần bên trong có thể làm tôi ngạc nhiên. Có lẽ nếu tôi nghĩ về nó như thế, cái chết của tôi sẽ không đến.
“Vậy ư? Tốt nhất à? Chà, từ những gì tớ thấy, nó thực sự ngon đấy. Ăn thôi!”
“Trước đó, Yuuta phải thổi nến đã.”
Và tất nhiên cô thấy thắp những ngọn nến trên cái bánh sinh nhật này (nó đúng là bánh sinh nhật không?) bằng diêm.
“Khoan đã! Thật vô nghĩ khi thắp nên trên bánh sinh nhật nếu người có sinh nhận không thôi chúng. Nhất là khi họ là người làm cái bánh đó.”
“Được thôi.”
Rikka đưa cái bánh lại gần mặt cô ấy.
Căn phòng được thắp sáng bởi ánh nắng mặt trời từ bên ngoài, nhưng chúng tôi vẫn có thể thấy ánh sáng rực rỡ của những cây nến. Nó như là thắp sáng cả mùa đông. Thật đẹp. Chà, đây có lẽ không đúng mùa nhưng chúng rất hợp với bộ đồ ông già Noel của Rikka.
Khi Rikka thổi nến, ngọn lửa nhỏ hòa vào trong gió.
“Tớ đã một trăm mười sáu tuổi vào hôm nay.”
“Tớ không nghĩ thế đâu thưa ngài!”
“Ta là một thực thể của Âm giới! Hãy chúc ta đi, chúc ta đi!”
“Cậu đang đóng vai gì thế? Khoan đã… Cậu nói “Chúc ta đi!” là có ý gì? Tớ đang chúc mừng cậu đây!”
“Vậy hãy tặng tớ một món quà.”
Định ép buộc tớ tặng quà một cách thông minh hả? Tôi đã bị cuốn vào cơn bão rồi.
“Tớ không nghĩ vậy đâu cô bạn.”
“Hãy gọi tớ là Rikka.”
“Ừ, tớ biết điều đó. Nhưng tớ không có món quà nào được chuẩn bị cho dịp này…”
“Cái gì cũng được.”
“Cái gì cũng được à… Được rồi, nó hơi vô nghĩa, nhưng cậu nghĩ sao nếu tớ tặng cậu mọi thứ cậu muốn? Nhưng chỉ những thứ tớ có được vào hôm nay.”
“Giới hạn xác định: chỉ trong hôm nay.”
Và trong một lúc không có lời nói nào thốt ra. Tôi bắt đầu nghĩ về chuyện này. Chà, đó không phải là những gì tôi đã nghĩ trước đó, nếu tôi tặng cô ấy một món quà không tốt, cô ấy sẽ không hạnh phúc trong ngày đặc biệt này.
…Mười phút nhanh chóng trôi qua kể từ khi cô ấy xác nhận.
“Hãy nói điều cậu đang nghĩ đi!”
Tôi không thể chịu nổi sự im lặng, nên tôi đã trả lời bằng cách nào đó.
“Tớ đã thu hẹp lại chỉ còn hai thứ. Nhưng chúng sẽ khó có thể lấy được.”
“Ồ, cậu chọn như thế nào?”
“Tớ nên chọn cái dễ hơn không?”
“Không… chà, miễn sao chúng đơn giản.” Tôi đang cảm thấy rất hào phóng hôm nay. Thông thường tôi sẽ không tặng cái gì cả, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt. Tôi nghĩ sẽ ổn thôi.
“Vậy thì…”
Cô ấy lấy ra một chiếc bút phủ phép thuật mà cô ấy đã giấu trước đó.
“Tớ có thể vẽ cái gì đó lên mặt cậu được không?”
“Ok.”
Tôi có thể đã đồng ý, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải thích điều cô ấy đang làm… Sau khi tràn ngập suy nghĩ trong đầu, tôi nhắm mắt lại.
“Làm ơn đừng cho nó quá rõ ràng.”
“Kể cả nếu tớ nói dối thì nó cũng sẽ ổn thôi.”
Rikka mở nắp cái bút đánh dấu phép thuật của cô ấy và viết gì đó lên mu bàn tay trái của tôi. Tôi rụt rè mở mắt ra.
“Ừm, cái gì đây?!”
“Sự thực hiện một giao ước mới.”
Trên tay tôi là một chữ cái hiragana màu đen: “yu”.
“Điều này cứ như là tớ chuẩn bị đi đến một suối nước nóng!”
“Nó có ý nghĩa khác. Đây là một mảnh của một thần chú rất mạnh.”
“… lần này cậu đang nói đến kiểu tác dụng gì thế?”
“Nó… xấu hổ lắm.”
Chà, tôi cũng đã xấu hổ đủ rồi! Có lẽ câu thần chú thần kỳ đó đã có tác động lên người dùng.
“Cậu có muốn đoán không?”
“Nah, cứ nói cho tớ đi.”
Đó là cách nó thường diễn ra. Một khi cô ấy bắt đầu nói, tôi sẽ hiểu ý chính của vấn đề. Nếu không tôi sẽ không bao giờ có thể đoán những thứ như thế này thực sự là gì.
“Đây là một mảnh ma thuật vĩnh viễn. Nếu cậu nhìn vào đây,”
Tôi nhìn và trên mu bàn tay trái của Rikka cũng có chữ như vậy.
“Có cái này sẽ khiến giao ước của chúng ta trở nên mạnh hơn. Sẽ rất khó để phá vỡ nó.”
“Nói cách khác, tớ không thể trốn?”
“Dính chặt như keo.”
“Oa… thuật ngữ đó lạc hậu rồi, nhất là khi phát ra từ một cô gái như cậu.”
Cái đó đã có từ bao lâu vậy?
Nhưng dù sao đi nữa, có vẻ nhưng chúng tôi sẽ ở bên nhau khi Rikka học bài. Tôi hiểu rồi. Tôi cũng có cảm giác như thế. Tôi sẽ theo cái giao ước này đến tận cuối cùng. Tôi sẽ giải thoát cậu khỏi xiềng xích của những tiết học thêm.
“Đúng rồi, có mảnh nào nữa không?”
“Chà, nó xấu hổ lắm.”
Bây giờ chúng tôi lại bắt đầu vào thói quen.
“Cậu có muốn đoán không?”
“A…”
Cô ấy thực sự muốn tôi đoán sao? Một cô gái kỳ lạ.
“Nói thật thì, tớ phải làm bài kiểm tra lại môn khoa học. Tớ cần cậu giúp.”
“Gì cơ?!”
Tôi không thể kìm được giọng lo lắng sau khi nghe điều đó. Hãy nói với tôi rằng cô ấy không phải học thêm tiết cho môn đó chứ.
“Vậy cho tớ biết điểm của cậu đi?”
Tôi rụt rè hỏi cô ấy. Hãy nói với tôi đó không phải là sự tưởng tượng đấy…
“Tớ được 31 điểm. Khá thất vọng.”
“Đó thật sự đáng thất vọng đấy.”
Hiển nhiên là bất cứ môn gì dưới 40 điểm đều ra điểm trượt. Khi cậu nghĩ về điều đó như thế, nó cũng không quá đáng thất vọng. Cô ấy có học môn nào không? Chắc chắn rằng cô ấy muốn nâng điểm chác lên… phải không? Khoan đã… Một nỗi sợ mới bỗng nhiên đến với tôi.
“… Nhân tiên, các điểm khác của cậu thế nào?”
Một lần nữa, tôi chỉ có thể rụt rè hỏi. Cô ấy đã tạch môn khoa học và toán, nhưng còn gì nữa?
“Tiếng Nhật là 100 điểm.”
“Cậu đi từ điều kinh ngạc này đến điều kinh ngạc khác!”
“Khoa học Xã hội là 99 điểm. Tớ rất thất vọng.”
“Ừ ừ, điều đó đáng thật vọng thật…”
Làm ơn hãy sử dụng tài năng đó cho môn toán đi. Tại sao cô ấy không thể làm tốt với môn toán và khoa học? Tôi không thể đoán khi chỉ nhìn cô ấy.
“Tiếng Nhật chỉ có mỗi kanji (Hán tự), vậy nên tớ có thể học nó thoải mái. Tớ thích lịch sử thế giới, nên khoa học xã hội rất dễ. Biết về các thần thoại là một trong các thế mạnh của tớ. Tớ nghĩ Phật Tổ và lịch sử Nhật Bản rất hay. Tứ thực sự thích Thần Quan Thế Âm Bồ Tát nghìn tay.”
Khi cô ấy giải thích tại sao cô ấy lại học tốt những môn đó, tôi có thể cảm thấy ngực cô ấy ưỡn ra với sự tự hào. Tất nhiên không phải nghĩa đen. Nhưng, bạn biết đấy, không phải có những kiến thức về thần thoại, danh nhân và những thứ đó cần thiết cho bất kỳ bệnh nhân chuunibyou nào sao? À, tôi hiểu rồi. Đó là lý do vì sao cô ấy hứng thú với các môn đó đến thế! Vậy thì,
“Vậy hãy nói rằng tất cả những công thức toán này rất hay!”
Không, tôi đã không hét như thế. Nhưng chúng rất quan trọng cho môn toán.
“Điều đó được phép.”
“Được rồi…”
Và bây giờ kế hoạch cho quà sinh nhật của cô ấy kết thúc với việc tôi có công việc là chăm lo cho sự học môn khoa học của cô ấy. Bỏ qua chuyện đó một lúc, điểm tiếng Anh của cô ây là 78. Ở mức cao một chút, nhưng tôi không thể nhận xét chuyện đó với khả năng của tôi.
Sao khi đã bàn luận, chúng tôi cùng nhau bắt đầu ăn bánh tự làm của Rikka. Trước khi cắn một miếng, Rikka nhận xét, “Tuyệt nhất…”
Lại cái đó nữa. Tôi tự hỏi liệu cô ấy nói như thế chỉ bởi vì cô ấy đã làm cái bánh đó… Tôi có nên nếm thử trước khi trả lời không? Chà, tôi không muốn làm Rikka không vui hôm nay. Điều này đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Tôi không biết phải làm gì. Cứ ăn cả miếng bánh và xem điều gì xảy ra.
“Nó thực sự tuyệt vời…”
Đó là sự thật. Tôi không thể nói dối. Nó rất ngon và không làm tôi muốn nguyền cô ấy thay mặt đồ ngọt. Là một chàng trai ngọt ngào, tôi không bỏ cuộc.
“Đây là sức mạnh tuyệt vời của Tà Vương Chân Nhãn. Kể cả cái bánh được sức mạnh của nó giúp tạo ra cũng rất tuyệt vời.”
Nó chỉ vĩ đại bởi vì cậu bịa ra sức mạnh đó. Tớ công nhận rằng cái bánh rất ngon, nhưng cậu lạc quan đến mức nào?
“Bây giờ thì hãy…”
“Yuuta, hãy chơi một trò chơi đi.”
Và cô ấy chỉ về hướng cái tivi. Ở đó tôi có thể nhìn thấy… một cái MOX.
“Làm sao cậu có được cái đó?! Wow! Tớ nhớ cái này, chà, không phải như thế. Tớ cũng có một cái, nhưng tớ không bao giờ nghĩ… wow…!”
Giả thiết của tôi cho rằng tôi là người duy nhất có một cái hệ thống chơi game không nổi tiếng đó đã sụp đổ. Khỉ thật! Cô ấy còn có mẫu 300? Cái MOX của chúng tôi đã hỏng rồi. Nhưng đó thực sự là một máy chơi game MOX to đang ở cái kệ dưới cái tivi.
Wow. Cô ấy còn có PyuuO nữa. Cô ấy là người như thế nào vậy? Không những có game phương tây mà cô ấy còn có những game cổ nữa. Tôi nghi ngờ rằng điều đó cũng áp dụng đối với bài hát thời Showa và nhạc phương tây.
Có vẻ như buổi học hôm nay chuẩn bị được kéo dài và nó không dùng để học hành. Thường thì Rikka là người nhìn tôi và tôi chịu thua, nhưng hôm nay thì khác. Chà, đây là sinh nhật cô ấy, vậy nên cô ấy phải vui chơi rồi. Hơn nữa, cái của tôi đã hỏng nên tôi không thể chơi như thế này nữa.
Hãy bắt đầu với một trò chơi hai người. Khoan đã, cô ấy có chủ yếu là trò chơi một người, vậy tôi đoán chúng tôi sẽ phải chơi trò bắn súng. Tôi nghĩ tôi biết về nó khi tôi bật nó lên, nhưng màn hình chọn nhân vật thật sự sốc.
Tại sao nhân vật chính lại là một con bạch tuộc? Có vẻ như tổ tiên của nó rất giàu có và có ảnh hưởng lớn trong khu vực. Khoan đã, bây giờ tôi biết một còn mực không thể là nhân vật chính được! Điều này có vẻ ích kỷ, nhưng tôi không nghĩ có cách nào để một còn mực có thể bán trò chơi!
Tôi chọn chim cánh cụt vì tôi có vẻ như có liên kết với chúng một cách nào đó. Mặc dù tôi chưa bao giờ lấy được Quả Táo Vàng trong game kia nhưng tôi hi vọng tôi có thể chơi tốt với nó ở đây. Rikka chọn con bạch tuộc. Bây giờ thì trò chơi bắt đầu và tôi nghe đoạn nhạc nền mà tôi rất nhớ.
Hidebu! Hidebu! Và màn hình đã tràn đầy các con vật. Đã rất lâu rồi các bạn ạ. Vì đây là lần chơi đầu tiên sau thời gian dài nên con chim cánh cụt của tôi chết nhanh chóng. Không có Quả Táo Vàng cho tôi hôm nay. Tôi chuyển điều khiển cho Rikka và xem cách chơi thần thánh của cô ấy. Cô ấy đánh bại trò chơi đấm lá kéo bí ẩn, tìm được cổng dịch chuyển “làm sao bạn lại có bao giờ nhìn vào đấy?!” và còn không chết một lần nào trước đoạn kết thúc. Tôi cảm giác có một chút tự hào đã trôi xuống cống.
“Cậu hay xem đoạn kết.”
“Hừm, quả là con bạch tuộc rất tốt trong này, nhưng không phải cậu chơi rất tốt trò này sao?”
“Tớ thích nó. Đó là tất cả những gì tớ có thể nói.”
À, có vẻ như sự tự hào của tôi dần quay trở lại.
“Cậu có trò chơi kiểu đánh nhau không?”
“Tớ không có, nhưng tớ đoán Great Uprising cũng được đấy.”
Đó không phải là game đánh nhau, đó là game chiến tranh! Hơn nữa, “Great Uprising? Có phải nó được gọi là Sumabura chứ?”
“Hừ, Yuuta, cái đó khác. Đây là Great Uprising. Đó là tên duy nhất tớ từng biết của nó.”
Không, đó không phải là tên chính thức của nó, nhưng điều đó không quan trọng. Lần này tôi sẽ không chịu thua. Great Uprising hả? Sao không gọi tắt là GreUp? Có lẽ cậu đang nghĩ đến một game chiến tranh lớn khác. Ngoài ra, Sumabura có cảm giác như thế là “À, à. Game đó!”
“Không, nó là Sumabura.”
“Great Uprising!”
“Sumabura!”
“Great Uprising!”
AGH! Đó là cuộc đấu tay đôi về tiêu đề game mà không bên nào chịu nhượng bộ. Không ai trong chúng tôi để ý đến màn hình tivi. Bạn biết đấy, đây có lẽ là lần cãi nhau đầu tiên của chúng tôi kể từ khi chúng tôi quen nhau và nó chỉ vì một vài thứ nhỏ nhặt. Không không không, tôi sẽ không chịu thua cô gái này. Bạn có thể nghĩ tôi ngốc, nhưng đây là chuyện cá nhân. Tôi sẽ không chịu thua cô ấy.
“Được rồi, vậy tại sao chúng ta không giải quyết chuyện này bằng game đó?”
“Ồ, tớ muốn thấy điều đó đấy! Cho tớ thấy sức mạnh thật sự của cậu Yuuta!”
“Tốt đối với tớ đấy. Ván đầu tiên không dùng vật phẩm. Như thế cậu sẽ không bỏ lại đạn dược của cậu.”
Tôi lập tức bắt đầu vào chọn bàn đấu. Lần này tôi sẽ chọn Pink Demon. Rikka chọn Yellow Mouse. Đó không phải là nhân vật đẹp nhất, nhưng sẽ vô ích nếu cậu không thể sử dụng tốc độ ánh sáng của nó.
“Bàn này thì sao?”
“Tớ không nghĩ được bàn nào hay hơn để chơi!”
Đây là một cách kỳ là để gắn bó. Tuy nhiên, nó vẫn là một cuộc chiến. Chế độ chuẩn bị của tôi đã được khởi động. Tôi sẽ không thua cô ấy.
Điều này có thể có hại cho môi trường, nhưng tôi định phá hết cây cối đi. Đó sẽ là một chiến thắng dễ dàng! Nhưng hãy đợi và xem đã. Tôi không biết kỹ năng của cô ấy ở trò chơi này, vậy nên tốt nhất là không nên vội vàng. Điều đó cũng có thể không thành công. Nếu kỹ năng của cô ấy từ trò chơi thứ nhất chuyển sang đây thì cô ấy có thể thực sự giỏi. Chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ.
Vì không ai di chuyển nên trò chơi không thể tiếp tục. Vậy nên,
“Không phải cậu là khỏe nhất sao? Sao cậu không di chuyển?”
Cô ấy đang khích tôi. Tôi sẽ làm mọi thứ để chiến thắng.
“Hừm.”
Như thể tôi đã uống vài cốc rượu, tôi bắt đầu đi về phía cô ấy với tốc độ tối đa. Khi tôi kiểm tra bầu trời, tôi thấy nó chứa đầy điện tích. Đó là chiến thuật mà kể cả người chơi ‘gà’ cũng dùng. Đó chỉ là sự phòng vệ cơ bản cho các đòn tấn công tầm xa. Rikka, đọc được chiêu của tôi, đã đặt mình cách xa tôi. Vẫn còn một lúc nữa trước khi tôi có thể biết được khả năng thực sự của cô ấy. Cuộc chiến này đã căng thẳng ngay từ lúc này.
Nếu tôi chơi như bình thường, không có cách nào tôi có thể thắng, nhưng nếu tôi dùng mồi nhử, có thể tôi sẽ có cơ hội để thành công. Hay xem tôi đã luyện tập những gì trong suốt những năm qua!
Tôi bắt đầu tiến tới như thể tôi chỉ là một người chơi thông thường. Sau đó, Rikka bắt đầu nghi ngờ khả năng của tôi, tôi sẽ di chuyển trước khi quá muộn. Lúc đó sẽ quyết định tôi sẽ thắng hay thua cuộc chơi này.
Điện ở trên, bẫy ở dưới, và rồi cả mảnh thiên thạch đối thủ của tôi đang ném nữa. Thật hoàn hảo để lật ngược tình thế. Dùng hết đạn của cậu đi.
“Hehehe, tớ còn chưa cho cậu thấy sức mạnh thực sự của tớ đâu. Tà Vương Chân Nhãn phóng thích! HỦY BỎ GIỚI HẠN! Hahaha!”
Trong thời gian bất khả chiến bại của cô ấy, Rikka bỏ băng mắt ra và bắt đầu quan sát màn hình bằng cả hai mắt. Xiềng xích đã được tháo ra rồi nhỉ. Tôi đoán tôi cũng chưa cho thấy hết sức mạnh của tôi đâu.
Cuộc chiến tiếp tục giằng co và chúng tôi thay phiên nhau tấn công rồi lại phòng thủ. Bằng cách nào đó tôi đã có thể đạt được chiến thắng. Đó là một trên chiến nguy hiểm.
“Tớ… tớ đã thắng rồi, phải không?! Đây là lần đầu tiên tớ bị dồn vào thế chân tường.”
“Cái này… Tớ đang nương tay với cậu thôi! Tớ là người giỏi nhất… Một ván nữa Yuuta!”
Sau khi thua, cô ấy vẫn muốn phục thù lại cho trận thua đó. Lần trước cậu đã biết đôi tay này đối xử với cậu như thế nào rồi đó.
“Đó có phải là biện hộ tốt nhất không? Tớ đã nghe điều đó từ những người bình thường.”
“Uuuu, tớ chịu thua. Đây là lần đầu tiên tớ thất bại. Chơi tốt lắm. Tớ sẽ luyện tập để trở thành giỏi nhất. Bắt tay.”
“Hehe, được đó. Hãy thách thức tớ lần nữa vào bất kỳ lúc nào!”
Và chúng tôi bắt tay nhau. Cứ như thể một tình bạn rực lửa được hình thành trong những bộ phim tuổi teen ý.
Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên tôi chơi với bất kỳ ai khác ngoài em gái tôi, vậy nên không bất ngờ khi tôi bị ép. Em gái tôi chỉ là lính quèn nếu so với Rikka. Điều này chắc cũng giống với Rikka.
Trong khi WiO có thể kết nối đến internet, phiên bản trên đó không thể chơi nhiều người. Đó lại là một lợi ích nữa của bản trò chơi gốc.
“Vậy, chúng ta sẽ có trận chiến lần nữa trong Sumabura.”
“Lần tới tớ sẽ bắt cậu gọi nó là Great Uprising! Hơn nữa, tớ muốn có làm ván nữa với cậu!”
Cô ấy muốn tiếp tục ư? Thật phi lý!
Cuối cùng, tôi tiếp tục chơi Sumabura trong trận chiến nóng bỏng hôm nay. Tôi tưởng tượng rằng, cũng giống tôi nếu máy của tôi còn hoạt động, Rikka sẽ chơi đi chơi lại. Cô ấy có nụ cười đẹp nhất khi đang chơi hôm nay. Đó là nụ cười cô ấy có khi bịa ra các thứ; nụ cười đáng yêu nhất nở trên khuôn mặt cô ấy.
Ví dụ, nghĩ về giao ước thứ hai mà cô ấy tự giải trí với mình hôm nay. Mặc dù chúng tôi đáng lẽ phải học bài. Thật tuyệt khi được thấy cuộc sống thường ngày của cô ấy và chơi game như thế này. Tôi thực sự không lường trước được chuyện đó.
Tôi không biết gì về Rikka cả. Cô ấy bị chuunibyou, ghét học, thích trò chơi điện tử, và hôm nay là sinh nhật cô ấy. Trong khi tôi cảm thấy tôi muốn biết về cô ấy hơn nữa, tôi vẫn chưa biết được nhiều. Ví dụ như tôi không biết tại sao cô ấy chọn tôi để lập giao ước. Hoặc cơ bản hơn, tại sao cô ấy giao ước với chuunibyou? Cho đến giờ, cô ấy hành xử như tôi trước kia, nên tôi đã nghĩ căn bệnh của cô ấy giống như của tôi. Nhưng khi chuyện như hôm nay xảy ra, tôi không biết phải làm gì. Xin lỗi vì đã đi lạc vấn đề. Đó là thói quen xấu của tôi.
Học là việc quan trọng, nhưng những lúc như thế này cũng quan trọng. Cô ấy đã cho tôi danh hiệu người lập giao ước, và dù tôi không chấp nhận nó, và không muốn biết thêm về nó, có sẽ nó cũng không quá tệ. Tôi sẽ mong chờ đến những khi như thế này và những câu chuyện bịa. Có lẽ đó là lý do mà cô ấy trả lời như thế.
Vậy nên hôm nay, mặc dù cũng ngắn thôi, tôi đã biết thêm một chút về Rikka. Quả là một ngày cực kỳ quan trọng.
◆◆◆
“Được rôi. Mọi thứ có vẻ ổn ở đây, nên chắc tớ sẽ về nhà thôi…”
Sau khi chúng tôi chơi xong, tôi xem đồng hồ của mình và đã 18h. Tôi đưa cái điều khiển cho Rikka và nhìn cô ấy với vẻ mặt thất vọng.
“Về luôn à…?”
“Xin lỗi. Tớ phải nấu bữa tối hôm nay. Nếu tớ không đi mua đồ, chúng tớ sẽ không có có gì để ăn cả.”
“…Tớ hiểu rồi. Tớ cũng nghĩ cậu phải đi mua sắm. Vậy tớ sẽ hộ tống cậu.”
“Không không, tớ ổn mà. Tớ có thể tự đi đến đó. Với lại, chỗ đó khá xa đây, tớ không muốn cậu phải đi xa như thế vì tớ.”
“Ồ… Phải rồi! Tớ cũng phải đi mua sắm. Tớ cần mua bữa nhẹ cho ngày mai, thế nên tớ sẽ đi với cậu.”
“Đúng rồi, thầy hiệu trưởng đã nói hãy mang bữa ăn nhẹ. Nếu cậu không mang bữa ăn nhẹ trong chuyến đi thì cậu sẽ không thể ăn được.”
Sau thông báo bất ngờ ngày hôm qua, thầy hiệu trường của chúng tôi đã dùng loa ngoài để thông báo lần nữa vào buổi trưa. “Tôi quên nhắc một thứ sáng nay! Hãy mang theo bữa ăn nhẹ vào khoảng 300¥! Mọi thứ rẻ hơn sẽ bị tịch thu! Đây là một điều kiện của chuyến đi! Hiệu trường của các em xin hết!” Đó là hiệu trưởng của chúng ta. Mọi lúc đều là thời gian rảnh khi ông ấy ở bên.
“Có một cửa hàng khá tốt gần đây. Chúng ta hãy đến đó.”
“Ồ, một cửa hàng được giới thiệu à? Hay đến đó thôi!”
“Xác nhận. Hãy chờ ở ngoài. Kích hoạt hoán chuyển trang phục.”
“Sao cậu có thể nói nhanh những từ khó như thế?!”
Có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi điều gì đó. Có rất nhiều sự ảnh hưởng mà một bệnh nhân chuunibyou có thể lấy lời thoại từ đó. Nếu họ nghĩ nó hay thì họ sẽ sử dụng nó. Nhưng không thể nói tôi không biết chúng từ đâu đến. Tôi cũng đã từng có những chuyện tương đương khi tôi mắc căn bệnh bắt chước này. Tuy nhiên tôi không muốn nói với ai về chuyện đó.
“À ừ, cậu định thay quần áo đúng không?”
“Kích hoạt hoán chuyển trang phục!”
…Lại câu đó nữa rồi. Tôi nghĩ tôi đã quen với bộ quần áo trước đó của cô ấy, nhưng tôi đã quên về chuyện đó do bộ đồ Ông già Noel của Rikka.Có lẽ cô ấy sẽ để dành việc ra ngoài với bộ trang phục đó. Sắp đến hè rồi nên điều đó là bình thường.
Vậy nên tôi chờ ở bên ngoài khoảng năm phút.
“Xin lỗi vì đã để cậu đợi.”
Sau khi Rikka thay đồ, cô ấy mặc một bộ đồ khác với lúc trước, nhưng vẫn có phong cách cô gái bóng tối. Tôi không biết tí gì về thời trang gothic, nên tôi không thể nói bộ này có đẹp hay không, nhưng những đường ren thật sự rất đáng yêu. Chắc giặt sẽ khổ lắm.
“Trang phục của cậu thật tuyệt.” Khi tôi nói thế, Rikka nở nụ cười thường lệ.
“Yuuta, tớ tự làm nó đấy.”
“Cậu tự làm nó à?! Thật chứ!?”
“Thật đấy. Trong ngày cuối cùng tớ đã làm cái cổ áo ở trên này.”
“Cậu đang cố trở thành một cô gái phép thuật à?!”
Mắt Quỷ có lẽ sẽ làm sụp đổ thể loại cô gái phép thuật.
Nhưng đó là một thứ nữa tôi không biết về cô ấy. Tôi sẽ không bao giờ đoán được cô ấy có tài năng này với sự vụng về của cô ấy. Cô ấy có thể may quần áo sánh ngang với những gì bạn mua được ở cửa hàng, nhưng cô ấy không thể nấu ăn… Được rồi! Tôi sẽ dạy cô ấy một buổi học nấu ăn một ngày nào đó.
Trong khi Rikka đang cho tôi biết cô ấy may quần áo cô ấy như thế nào, chúng tôi đã đi được mười phút. Chúng tôi đã đến cửa hàng mà Rikka giới thiệu. Bên ngoài trông giống như một cửa hàng thời trang thông thường, nhưng tên thì lại là…
“Cửa hàng thời trang Giai Điệu Vô Định Tồn Tại Không Ngừng”
Chỉ cái tên cũng có thể cho bạn biết tại sao Rikka thích nơi này. Tôi cũng bị quyến rũ bởi hình thức của nó… Nhưng cuộc tranh cãi về việc tôi nên đáp trả hay không xảy ra trong đầu tôi.
Sau khi đi vào, tôi cảm thấy sao đó như bị phải bội bởi vẻ ngoài. Đây chắc chắn là một nơi sẽ làm chúng tôi thoải mái. Có rất nhiều sản phẩm dành cho con trai, nhưng chỉ là một phần. Nói ngắn gọn, đó là những sản phẩm dành cho bất cứ ai bị mắc bệnh chuunibyou. Còn có những phụ kiện như găng tay giấu đầu ngón tay của bạn trong bạc, kính, và các vật dụng khác cho tâm hồn của bạn. Từng cái một đều thúc đẩy mua hàng.
“Yuuta, Yuuta! Đến đây, đến đây!” Khi tôi đang xem qua bên trong cửa hàng, Rikka đã tìm được điều gì đó kích thích sự hân hoan thích thú của cô ấy và gọi tôi.
“Hả? Cậu tìm được gì à?”
“Xem này! Đây là quyển Người ngoài hành tinh Tấn công Hướng dẫn Bí mật!”
Cái Rikka đang cho tôi xem là một xuất bản mới hơn của quyển sách tôi đã đọc ở căn hộ của cô ấy. Vậy nó là một cuốn sách nhiều phần à…
“À, cuốn sách đó có vẻ thú vị, nhưng cậu đã tìm thấy đồ ăn nhẹ chưa? Không phải đó là lý do chúng ta đến đây sao?”
“Đồ ăn nhẹ ở đằng kia.”
Tôi nhìn về hướng cô ấy đang chỉ và thấy một góc đồ ăn nhẹ giá rẻ được dựng lên ở đó. Nơi này đúng là cửa hàng tạp hóa!
“Họ có đủ các loại đồ ở đây…!”
Tôi hiểu tại sao cô ấy lại giới thiệu cửa hàng này. Trước hết hay xem món khoai môn của SugaO-san.
“Yuuta, tớ giới thiệu cái này nữa.”
Cái Rikka đưa cho tôi là một thanh KinaO. Mặc dù hơi lạ nhưng tôi thích đeo những thứ như thế này.
Tôi có cảm giác chúng tôi đến đây vì bữa ăn nhẹ 300¥. Nhân cơ hội này, Rikka đi đọc tạp chí trong khi tôi nhìn cái găng tay có ngón tay bằng bạc đó. Với giá chỉ 500¥, nó khá rẻ. Mặc dù tôi muốn mua nó nhưng tôi không biết có cách nào tôi có thể sử dụng nó không. Đó là sự nguy hiểm của mua sắm bốc đồng. Nhưng đây quả là một cửa hàng thú vị. Tôi không hề biết có nơi như thế này ở gần đây. Sau khi chúng tôi về hôm nay, nhất định tôi sẽ quay lại vào lúc nào đó.
“Vậy thì, bây giờ chúng ta nên về nhà thôi?”
“Yuuta, tớ thấy kẻ địch ở hướng này.”
“Hả?”
Tôi quan sát và thấy một cho chó lớn đang kéo người chủ nhỏ của nó. Họ đang đến hướng này. Nhìn kỹ hơn, người chủ nhỏ đó là… em gái tôi. Con bé đang giữ con thú nhồi bông kỳ dị tôi mua tặng nó. Uh, đúng là con bé rồi.
Ngay khi em gái tôi nhận ra tôi, con bé hét lên
“Ah, PAPA!!”
Rikka quay lại và bắt gặp ánh mắt con bé. Khi con bé thấy ánh mắt của Rikka hướng về phía mình, nó rất ngạc nhiên. Mỉm cười với tôi và người hơi giống bà mẹ Rikka, con bé lao về phía chúng tôi.
Tôi biết. Rikka, à khoan, cả thế giới, sẽ suy nghĩ về sự kiện lúc nãy. Tại sao một cô bé gái lại hét với tôi “PAPA”? Điều đó cứ như là một tội lỗi! Nhân vật chính của chúng ta lại hứng thú với Lolita! Điều đó thật sự là vu khống! Hãy yên lặng và để tôi giải thích chuyện gì đã xảy ra!
Ngay khi con bé lại gần, tôi lấy tay bịt miệng con bé lại. Tất nhiên điều đó cũng giống như là tôi đang che giấu điều đó. Đấy là các nhanh nhất tôi có thể nghĩ tới để con bé không nói to điều gì. Pepapi (con cho đáng yêu của chúng tôi) sủa với tôi. Đồ chó vô ơn.
“Ugh, con sẽ không nói to đâu. Papa đang làm gì ở đây?”
“Gọi anh là Onii-chan! Em và Pepapi đang đi dạo à Yumeha? Điều đó không quan trọng. Yumeha, anh là Onii-chan. Khi chúng ta ở ngoài, em gọi anh là Onii-chan, được chứ?”
“Ahaha! Anh đã trưởng thành rồi! Nhưng chúng ta chưa chơi xong trò gia đình hôm qua!”
“Anh biết. Chúng mình sẽ chơi nốt sau khi ăn tối nay. Nhưng bây giờ hãy gọi anh là Onii-chan”.
“Aye!”
Con bé rất năng động. Chà, tất cả những đứa bé ở mẫu giáo đều như thế. Điều đó rất phổ biến ở lứa tuổi 5 tuổi. Nhưng bỏ qua điều đó, làm sao tôi có thể giải thích chuyện này với Rikka…
Sau khi quan sát tình hình, Rikka bắt đầu tiến tới Yumeha và tôi. Khi cô ấy đến gần, cô ấy dừng lại và lùi lại một chút.
Ồ, tôi phải làm như thế… Tôi bắt đầu cho Rikka và em gái tôi làm quen.
“À, đây là em gái tớ, Yumeha. Còn lý do tại sao con bé gọi tớ là Papa lúc trước thì… chà… à… chắc là con bé chỉ nổi hứng thôi.”
Tôi không thể nói gì về việc chơi trò gia đình. Tôi quá xấu hổ. Nhưng đứa bé năm tuổi ngây thơ này không cảm thấy sự xấu hổ như tôi.
“Anh ấy là Papa. Đó là từ khi bọn em chơi trò gia đình hôm qua, phải không?!”
“Khỉ thật!”
Tôi ngăn con bé lại và thì thầm vào tai con bé lần nữa.
“Gọi anh là Onii-chan và anh sẽ mua bim bim cho em. Em sẽ được bim bim nếu em ngoan ngoãn.”
Cảm giác như là tôi đang diễn lại một đoạn trong một cảnh bắt cóc, nhưng kệ thôi. Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì để giải quyết vấn đề này.
“Ồ Ồ Ồ!”
Với tiếng hét đó, Yumeha bắt đầu nhảy xung quanh như con thỏ. Con bé lao đến trước chúng tôi và lại bắt đầu nói chuyện với Rikka.
“Ừm. Đây là Onii-chan của em, người luôn chăm sóc em! Ừm… Tên em là Yumeha! I’m fine thank you please Shhh! Ừm, em chơi trò gia đình một mình! Onii- chan giúp em khi anh ở nhà! It’s neat!”
Và đó là em gái của tôi. Đôi khi thật đáng sợ. Con bé còn dùng vài câu tiếng anh tôi dạy khi tự giới thiệu! Nhưng tôi không chắc lắm về đoạn cuối…
Rikka đang nhìn chằm chằm vào em gái tôi mà không nói gì. Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì. Như một sự thỏa hiệp, cô ấy bắt đầu chơi với váy xếp của Yumeha, và vì lý do nào đó đang vuốt má con bé. Và cũng vì lý do nào đó, Yumaha lần đầu cư xử đúng mực.
“Thật là một cô bé ngoan. Chị là người sở hữu Tà Vương Chân Nhãn. Mật danh của chị là Rikka, em có thể gọi chị như thế. Hoặc em có thể gọi là Rikka Vô Đối.”
“Cái khái niệm mật danh sẽ vô nghĩa nếu cậu dùng tên thật! Sao cậu có thể tự giới thiệu với em gái tớ như thế! Hơn nữa, cái đoạn “hoặc em có thể gọi là…” không hợp lý!”
Và sự bùng nổ của bị phớt lờ bởi hai người đó. Rikka và Yumeha bắt đầu tạo ra một mối liên kết với nhau.
“Ồ, Rikka! Rikka! Đó thật là một cái tên hay!”
Chưa gì đã bỏ kính ngữ rồi? Thôi thì, miễn sao là Rikka chấp nhận.
“Nhân tiện, Yumeha, em đưa con Kerberos đó cho Yuuta được không? Chị đến từ thế giới quỷ nên chị không thực sự hợp với những sinh vật đó. Nếu được thì chị sẽ rất vui.”
Cô ấy nắm tay con bé. Tôi chắc điều này sẽ rất thú vị đối với Yumeha. Con bé sẽ đưa nó cho tôi chứ? À phải, không phải cô ấy đã gọi nó là kẻ thù khi chúng tôi mới ra khỏi cửa hàng sao. Thật đáng yêu.
“Đó không phải là một con Kerberos, đó là Pepapi! Nhưng chỉ vì Rikka thôi đấy. Của anh này, Onii-chan!”
Và con bé đưa dây của Pepapi cho tôi. Ngay khi rời khỏi sợ dây, con bé đến bên cạnh con chó và bắt đầu vuốt ve nó như bố mẹ chăm con.
“Này, Rikka. Sao chị lại che một bên mắt?”
“Nhận ra được sức mạnh này sao?! Chị đáng lẽ phải mong đợi nhiều hơn từ em gái của Yuuta!”
Lời khen hiếm hoi từ cô ấy. Nhưng rồi tôi lại bắt đầu sợ.
“Chị nghĩ là chị sẽ cho em thấy sự kích hoạt của Tà Vương Chân Nhãn.”
Với một giọng nói vui mừng, Rikka bắt đầu bỏ băng mắt ra. Con mắt vàng đó rực sáng lần thứ hai trong hôm nay.
“Ồ! Nó là vàng! Nó là vàng!”
Sau khi bị giật mình lúc đầu, Yumeha bắt đầu chỉ vào con mắt của Rikka. Này, em không được chỉ tay vào người khác như thế!
“Đây là sức mạnh được thừa kế của chị: Tà Vương Chân Nhãn.”
“Nó có thật không?”
“Thật vậy. Nó đã lập giao ước giữa Yuuta và chị.”
Này, đừng nói điều đó cho em gái tớ. Khi con bé mới 3 tuổi, nó đã bị ảnh hưởng nặng từ tớ rồi. Tôi bắt đầu lo lắng cho con bé…
“Ồ! Thật tuyệt! Onii-chan là người lập giao ước với chị! Tuyệt vời!”
Đôi mắt của Yumeha cũng rực sáng như của Rikka. Con bé có tiềm năng như một phó lãnh đạo. Con bé không nghĩ có vấn đề gì với câu chuyện của cô ấy. Câu chuyện này càng ngày càng trở nên chuunibyou. Tôi cần phải dừng nó lại.
“Được rồi Yumeha. Đến lúc em phải về nhà hoặc đi chỗ khác nếu không em sẽ không được ăn…”
“EH? Em muốn chơi với Rikka!”
Yumeha bắt đầu vung tay phản đối. Con bé đã trở nên gắn bó với Rikka. Nhanh thật. Rất nhanh đó em gái tôi. Anh ngưỡng mộ em…
“Yumeha, chị muốn tặng em một món quà. Đây là một quyển sách bí mật hướng dẫn về người ngoài hành tinh. Về nhà và nghiên cứu nó. Sau đó, em có thể đánh bại bọn chúng.”
Rikka lấy ra quyển sách cô ấy mua lúc trước và trao nó cho Yumeha.
“Sao…? Điều này có ổn không? Chị đã đọc nó chưa?”
“Được mà. Em là em gái Yuuta, nên nhận lấy này.”
Cô ấy nói điều đó với một giọng nói ngọt ngào trong khi đang nhìn tôi.
“YAY! Cảm ơn chị! A-ri-en-s! Chị đã đánh bại được tên người ngoài hành tinh nào với sức mạnh của chị chưa? Kiểu như là ‘bùm-bùm’?”
“Tà Vương Chân Nhãn là mạnh nhất.”
Khuôn mặt của Yumeha đã tỏ vẻ ngất ngây, nhưng khi Rikka nói “mạnh nhất”, con bé như đi vào trạng thái mê man. Giỏi lắm Rikka!
“Ồ! Em cũng muốn được như Rikka!”
Và em không cảm thấy gì lúc trước à em gái? Bây giờ em là người sùng bái Rikka rồi.
Chà, nói thật thì, tôi mừng là hai người họ chơi vui vẻ với nhau.
“Chị hiểu rồi. Nếu em về nhà và trải qua các kỳ luyện tập đặc biệt, có lẽ em cũng có thể thức tỉnh.”
“YAY! Em sẽ thức tỉnh!”
Đó là nhà tớ chứ cậu biết không? Nếu cậu có bao giờ đến đấy, tớ sẽ phải dọn phòng trước. Đấy là một căn phòng bình thường, nhưng tớ cần phải giấu hết lịch sự tối tăm đó… Ồ, tôi nên làm gì bây giờ?
Khi đang nghĩ về chuyện đó, Rikka đứng lên và bắt đầu chào tạm biệt Yumeha.
“Bye bye Rikka. Hẹn gặp lại anh ở nhà, Onii-chan.”
“Ừ, anh hiểu rồi. Anh sẽ cố gắng không để em đợi.”
Tôi đưa dây cho Yumeha và quay lại với Rikka.
“Xin lỗi về chuyện đó. Cậu cứ như một người chị cho thuê ý. Cảm ơn cậu. Cậu thật thân với em gái tớ.”
Hôm nay tôi cảm thấy biết ơn Rikka vì đã đứng ra đảm nhận và chơi với em gái tôi như chị em.
“Không vấn đề gì. Tớ cũng rất vui.”
Khi nói điều đó, cô ấy mỉm cười, nhưng sau đó lẩm nhẩm điều gì đó,
“… chơi trò gia đình với Yuuta?”
“Hả?! À, à, ừm, nghe này, ừm, không phải là tớ thích chơi trò gia đình đâu. Chỉ là… ồ, sức mạnh của người bố trong tớ đôi khi hơi nhiều thôi. Hoặc cái gì đó như thế?”
Có rất nhiều sự hỗn loạn trong câu đó. Tôi bắt đầu lo lắng nếu thực tôi nói như tsundere sẽ ngầu không. Sức mạnh người bố? Tôi không thể nghĩ được bất cứ điều gì trên thế giới cần nó, nhưng có vẻ như tôi sẽ quan sát nó từ nay về sau. Nếu không tôi sẽ xấu hổ tới chết… Chơi trò gia đình khi đã từng này tuổi…
“Sẽ ổn thôi. Tớ sẽ giữ bí mật cho cậu. Cậu muốn cùng chơi không? Hừm, tớ sẽ là thiên thần sa ngã.”
“Xin lỗi, nhưng tớ không nghĩ có vai nào như thế trong trò chơi gia đình! Với lị, hãy kiềm chế một chút!”
Khoan đã, không phải chơi trò gia đình là một khái niệm giống thực tế sao?
“Ồ, đáng tiếc thật. Nhưng có vẻ Yuuta rất tình cảm với em gái cậu ta.”
Khuôn mặt Rikka tỏ rõ sự thất vọng. Cô ấy không nghiêm túc chứ? Có sẽ sẽ có một vị trí cho thiên thần sa ngã.
“Chà, không cần biết con bé bao nhiêu tuổi, con bé luôn gây rắc rối khi tớ trông coi nó. Điều đó không có nghĩa là tớ không tình cảm với con bé! Rất khó để nói những điều như thế trong thời đại này. Điều đó hơi vấn đề.”
“Vậy thì là bạn tốt.”
Ồ… tôi xấu hổ đến nỗi không thể xác nhận hay phủ nhận cô ấy. Không phải là tôi có thể phủ nhận điều đó, vậy nên chắc là chúng tôi sẽ là bạn.
Chúng tôi im lặng một lúc, nhưng tôi có thể nghe Rikka nói điều gì đó với giọng khá nhỏ,
“… Tớ hơi.. ghen tị đấy…”
“Hả?”
“Đừng lo về chuyện đó. Không phải lúc này cậu nên về nhà sao?”
“Điều đó chỉ làm tớ lo hơn, nhưng đúng vậy, đến lúc tớ phải đi rồi. Tớ thực sự ấn tượng với cậu hôm nay. Lúc nào đó đến nhà tớ và chơi với Yumeha nhé.”
Cô ấy gật đầu với một nụ cười trên khuôn mặt cô đơn của cô ấy.
“Vậy thì hẹn gặp lại ngày mai nhé! Bye bye!”
Ngay khi nói xong lời từ biệt với giọng nói không thoải mái, Rikka quay người và đi về căn hộ của cô ấy.
“Ồ! Hẹn mai gặp lại!”
Mặc dù tôi chưa suy nghĩ xong xuôi, tôi phải nói lời tạm biệt khi cô ấy rời đi. Tôi có cảm giác cảm xúc của cô ấy thay đổi theo mỗi sự kiện vừa xong. Chuyện gì đang xảy ra vậy…?
“Onii-chan! Onii-chan! Nhìn này! Nhìn này!”
Khi tôi chuyển tầm nhìn từ lưng của Rikka sang em gái tôi, sự lo lắng của tôi biến mất ngay lập tức. Cũng như hơi thở của tôi. Yumeha đã tìm được một cái băng mắt phù hợp và đeo nó cũng trên bên mắt ấy. Trước khi tôi biết, mắt phải của con bé đã bị phong ấn.
“Được rồi! Vậy thì, Dạng Khác Nghiêm Túc bắt đầu! Này, này! Mắt em có vàng không? Vàng không?”
Ôi trời… tôi sẽ trả lời như thế nào đây? Tôi không thể kìm được mong muốn hét lên với Rikka vì những gì cô ấy đã làm. Tôi không muốn làm em tôi giận, nhưng tôi không có sự lựa chọn. Tôi sẽ bắt đầu với điều gì đó lạc đề rồi dần dần làm em ấy thất vọng.
“Nó… không thực sự như thế. Có vẻ như em cần luyện tập thêm. Chúng đều đen cả. Sao em không nghiên cứu cái mà Rikka đưa cho em…”
“Em còn phải làm nhiều thứ trước khi nó thức tỉnh! Đúng vậy! Em sẽ học như Rikka và tiêu diệt bọn người ngoài hành tinh!”
Trong khi phần cuối khá đáng yêu, tôi không nghĩ nó như những điều tôi đã làm khi tôi bằng tuổi con bé. Quay lại với vấn đề hiện tại…
“Yumeha, mẹ sẽ muốn biết em đang đeo cái gì… Sao em không tháo nó ra khi em về nhà.”
“Không! Nó bị phong ấn rồi! Như Rikka đã nói, nếu nó không bị phong ấn, Dạng Khác sẽ không thức tỉnh!”
… Và chuyện là như thế.
Sau khi nghe con bé bịa ra một thứ như thế mà không mắc lỗi nào, tôi không thể nói gì. Tôi thở dài và bắt đầu nghĩ ra một cái cớ khi tôi và Yumeha về nhà.
Phiên âm tiếng nhật của chữ "alien"