Chung Một Mái Nhà, Tôi Là Người Duy Nhất Biết Bí Mật Về Cô Bạn Chủ Tịch Hội Học Sinh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 01 - Chương 1.5: Huấn Luyện Đặc Biệt - Ngày Thứ Ba “Ngôi Nhà Bỏ Hoang” - Ngôi Nhà Ma Và Lời Hứa Của Ngày Hôm Đó.

Từ khi Chika bắt đầu ở chung nhà với tôi, đây là cuối tuần đầu tiên mà chúng tôi đón cùng nhau.

Đáng ra tôi nên ở trong phòng, dùng công nghệ tha hóa mắt mình và chơi game điện tử… nhưng không. Thay vào đó, tôi đang đứng ở ngoài trời, dưới cái nắng cháy bỏng khiến mắt tôi phải nheo lại, tôi đang đứng khoanh tay, nghe cuộc sống bận bịu và nhộn nhịp xung quanh.

Những người đi qua toàn là các nhóm con gái bằng tuổi với tôi và các gia đình đang đi chơi. Ở đây hiếm khi có một thằng đực rựa đứng một mình vì hầu mọi người đang tụ tập theo nhóm.

Và chuyện đó là bình thường ở đây, vì tôi đang ở…

“Chào mừng các bạn tới Vùng Đất Nhiệm Màu Của Ashihara!”

“A, xin lỗi nhé Takkun! Nó tốn nhiều thời gian hơn tớ nghĩ!”, Chika xuất hiện và vẫy tay trong khi đồng thanh với thông báo của công viên giải trí.

Hôm nay cô ấy đang mặc một chiếc váy màu xanh dương, khác với đồng phục đi hoặc hoặc thường phục, trong khi cô ấy đang vẫy tay với tôi thì tôi gật đầu đáp lại.

“Không sao. Tớ thích ngắm người khác làm việc nên tớ có thể đứng đây cả ngày.”

“Niềm vui của cậu nghe tự kỷ quá, dù vậy thì cảm ơn nhé, nhờ cậu mà tớ mua được cái này nè!”, vừa nói, cô ấy vừa kéo ra một cái băng đô tai mèo từ túi shopping. Nó là một bản sao của Nekomatan, linh vật của cái công viên giải trí này.

Xung quanh cũng có nhiều cô gái đeo như vậy. Xem ra con gái hay thích mấy thứ này… có lẽ nó cũng như việc con trai sẽ không nhịn được mà mua một thanh kiếm gỗ trong chuyến đi chơi của trường vậy.

“Tớ đeo có đẹp không?”, Chika hỏi sau khi vui vẻ đeo chiếc băng đô lên.

“Đẹp”, tôi đáp lại như mọi khi.

Chika đôi khi thích kín đáo, đôi khi cô ấy lại thích vô tư, cô ấy khiến tôi nghĩ đến một con mèo. Một con mèo đen tương phản với mái tóc màu bạc kim của cô ấy… nhưng tôi lại không đủ can đảm để nói thẳng nó ra.

“Quao, cô gái đó đáng yêu quá…”, một người đàn ông tay trong tay với bạn gái mình, không nhịn được mà khen thưởng, điều đó khiến anh ta bị bạn gái mình trừng mắt một cái. Tôi cũng phải đồng ý với anh ta. Chika rất đáng yêu. Cô ấy cực kỳ cực kỳ đáng yêu luôn. Giá như tôi có thể chụp lại khoảnh khắc này thì tốt biết bao.

Không biết suy nghĩ của tôi, Chika bĩu môi trước câu trả lời cụt ngủn rồi nhanh chóng vui vẻ trở lại, “Được rồi, mua sắm xong thì chúng ta hãy tiếp tục buổi huấn luyện đặc biệt của ngày hôm nay đi!”

Đúng vậy, chúng tôi đi đến đây vì buổi huấn luyện đặc biệt dưới cái danh nghĩa đi chơi công viên giải trí.

Lý do ư? Đơn giản thôi, bố mẹ tôi đã quay về sau chuyến trừ tà và tặng chúng tôi hai tấm vé mà họ nhận được như lời cảm ơn. Do họ đã quá lớn tuổi để đi chơi công viên giải trí nên họ tặng nó cho chúng tôi.

Tôi không có hứng thú với công viên giải trí và tính tặng nó cho Kasumino nhưng Chika lại đề nghị, “Hay là tụi mình thực hiện một chuyến huấn luyện đặc biệt ở ngôi nhà ma của công viên giải trí đi.”

Nếu cô ấy đã muốn vậy thì tôi không nỡ lòng từ chối được. Thế là chúng tôi quyết định dành cuối tuần ở đây.

Đính chính lại, đây không phải hẹn hò hay thứ gì đó vui vẻ như vậy đâu…

Quay lại chủ đề chính nào.

Sau khi xem xong các tiệm quà lưu niệm, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi huấn luyện đặc biệt. Chika sẽ dẫn đầu vào hôm này nên tôi để cô ấy chọn địa điểm.

“... Chúng ta sẽ đi cái này à?”

Chúng tôi đang ở một trò chơi rơi tự do cực cao, một địa điểm kinh điển để khiến người ta phải hét lên. Nó cao khoảng 40 hoặc 50 mét. Chỉ nhìn thôi mà tôi đã thấy đau cổ rồi. Nó sẽ chậm rãi đưa người chơi lên cao rồi thả xuống, khiến cho người chơi phải hét khàn cổ họng.

Và Chika đang chỉ thẳng vào cái trò đó, “Đây là một trong những địa điểm nổi tiếng của công viên nhờ độ cao và tốc độ đó. Tớ luôn muốn chơi cái này… à không, tớ nghĩ nó sẽ có ích cho buổi huấn luyện đó.”

“Tớ hiểu rồi. Việc huấn luyện của cậu là để vượt qua nỗi sợ nên nó là lựa chọn hợp lý, nhưng…”, nhớ đến nỗi sợ của mình thì tôi chần chừ.

“Tớ nghĩ nó khá nguy hiểm và chúng ta nên bỏ qua nó.”

Thành thật mà nó, tôi cực kỳ sợ mấy chuyến thả tự do này. Tôi không sợ ma nhưng cú sốc vật lý từ cú rơi, đặc biệt là mấy cái liên quan đến độ cao là quá sức với tôi. Tôi đã thề với lòng rằng mình sẽ không bao giờ chơi cái thứ chết tiệt này sau một lần bị ám ảnh từ chuyến đi chơi của trường.

“Nó có thể xảy ra tai nạn đó.”

Chika thì vẫn tự tin khẳng định, “Đâu có đâu, nó đã hoạt động trơn tru suốt mấy năm trời rồi mà.”

“Phòng hơn tránh”, tôi cãi lại.

“Không sao đâu, họ luôn kiểm tra ‘Cú Rơi Tử Thần’ hàng ngày mà”, cô ấy nói.

“Cái tên đó còn đáng quan ngại hơn nữa!”

Mặc kệ lời phản đối của tôi, Chika nhìn tôi chăm chăm và bảo, “... nếu Takkun thật sự không muốn chơi thì chúng ta có thể bỏ qua nó.”

Đối mặt với cô ấy thì tôi không phản đối được. Cô ấy đang háo hức được huấn luyện và tôi thì làm thế nào mà từ chối được chứ?

Và thế là tôi đành phải hồi hộp bám chặt vào ghế, vâng, ghế trên ‘Cú Rơi Tử Thần’.

Sau khi chúng tôi xếp hàng được một lúc, chúng tôi đã ngồi lên ghế. Họ còn kiểm tra chiều cao và hỏi về tiền án bệnh trong quá trình nữa, nhân viên ở đây rất quan tâm đến an toàn của hành khách.

Mặc kệ nỗi sợ của mình, tôi phải vượt qua nó. Chika đang cố gắng chiến thắng nỗi sợ của cô ấy nên tôi cũng phải chiến thắng cái của mình.

Sau khi thanh an toàn kéo xuống và nhân viên kiểm tra xong, đoàn tàu bắt đầu di chuyển.

“Quao, ohaha”, Chika thốt lên với đầy sự phấn khích trong đó, trái ngược với tiếng hét sợ hãi của cô ấy.

“Cậu nhìn kìa, mặt đất đang dần cách xa chúng ta đó. Tuyệt quá!”

“Ừ, tuyệt…”, tôi cố gắng giấu nỗi sợ của mình trong khi đồng ý với cô ấy.

Trong khi tôi nhìn đám đông bên dưới thu nhỏ một cách nhanh chóng, tôi cảm thấy một cảm giác nhớ nhà mạnh mẽ với đất mẹ. Dẫu vậy, đoàn tàu vẫn nâng cao mặc kệ suy nghĩ của tôi.

Nó đang leo lên một cách chậm rãi. Tôi ước gì nó có thể nhanh chóng lên đỉnh nhưng có lẽ nỗi sợ dai dẳng này là một phần trải nghiệm của chuyến đi. Đến đây thì tôi đã thấy buồn nôn rồi.

Trong khi đó, Chika y như dự đoán, cô ấy vẫn háo hức nói, “Chúng ta lên được 30 mét rồi và vẫn còn đi tiếp nữa kìa, nó đã quá!”

“Ờm… đã…”

Cuối cùng, khi đoàn tàu đạt đến chỗ cao nhất thì nó dừng lại. Từ độ cao này, tôi có thể thấy được những địa điểm ở đằng xa của công viên với đám đông di chuyển bên dưới và bầu trời xanh. Cái cảm giác toàn năng khi có thể nhìn thấy tất cả ngưng nỗi sợ của tôi được một lúc.

Tuy nhiên, nỗi sợ muốn kết thúc chuyến đi này của tôi đã chiến thắng tất cả cảm xúc khác.

Chika ngồi kế bên tôi thì đang cười rạng rỡ vì phấn khích và quan sát xung quanh.

Sau một vài giây hoặc một phút thì khoảnh khắc tôi sợ hãi đột ngột tới. Đoàn tàu lập tức rơi tự do với một tốc độ kinh hoàng.

Do bị kéo trở lại mặt đất sau khi thách thức trọng lực khi đi lên, áp suất không khí dữ dội khiến tôi bất giác hét lên.

“AAÁÁÁÁÁáááááááááááááhhhhmmmmááááááÁƠIIIII!!!???”

“Kyaaaaaaa—!!”

Tiếng hét đi trước là của tôi, tiếng hét sau là của Chika. Qua tiếng hét của cô ấy tôi có thể biết cô ấy đang rất vui.

Sau khi chúng tôi tới mặt đất và thanh an toàn được gạt lên. Chika với đôi má đỏ ửng quay lại và nói với tôi rằng, “Ê Takkun! Hồi nãy nhanh quá nhỉ, tớ bị sốc luôn ấy!... sao thế Takkun?”

Tôi thì chỉ im lặng nhìn cô ấy, cả người tôi trơ ra và khiến Chika tò mò nhìn tôi.

Chà, ít nhất thì mình vẫy giữ được ý thức, tôi thầm nghĩ. Tôi nghĩ mình nên tự hào về nó. 

Và tôi cũng quyết định sẽ tử tế hơn với Chika trong mấy buổi huấn luyện.

—---------------------------------------------

Sau khi trải nghiệm chuyến đi hồi hội nhất công viên.

Chika vẫn chưa bớt thèm mà kêu tôi đi tàu lượn siêu tốc.

Tôi chợt nhận ra rằng cô ấy thích mấy trò chơi cảm giác mạnh. Tôi cảm thấy như phạm tội tày trời nếu ngăn cản cô ấy và tôi cũng không muốn phá hỏng tâm trạng của Chika, nên tôi im lặng đi theo cô ấy.

Vào lúc chúng tôi đã chơi hết ba trò chơi (tại sao cái công việc giải trí này lại có nhiều trò chơi cảm giác mạnh như vậy hả?), tôi đã hoàn toàn kiệt sức.

“Ahaha, sợ quá. Cả ba trò chơi đều khiến tim tớ đập thình thịch luôn đó!”

Trái lại với vẻ mặt đầy sức sống Chika, tôi mệt rã người đáp, “Ừm…” 

“... Bất ngờ đấy. Tờ không ngờ cậu thích mấy trò chơi kích thích như thế này đó, Chika.”

Nghe tôi nói, Chika phân vân đáp lại, “Chà, thật ra thì đây là lần đầu tiên tới trải nghiệm chúng nên tới không biết mình có thích hay không nữa. Rốt cuộc thì tớ biết chúng rất vui và tớ muốn chơi lại một lần nữa nếu có dịp.”

Cô ấy chắc chắn sẽ đi một mình vào lần sau, hoặc ít nhất là sẽ không đi với tôi. Tôi thầm tự nhủ.

Trong khi tôi vẫn còn đang suy nghĩ, Chika chỉ về một cái ghế dài gần đó và gợi ý rằng chúng tôi nên nghỉ ngơi, nên tôi chọn ngồi cách cô ấy một khoảng, nhưng Chika lại than phiền về nó nên tôi ngồi xích lại gần hơn. Chúng tôi ngồi ở đó im lặng một hồi cho tới khi Chika đột nhiên nói.

“Khi tớ từng ở đây, tớ nhớ mình đã từng đến đây chơi.”

“Ồ?”

Không để ý sự bất ngờ của tôi trước những gì cô ấy vừa nói, Chika tiếp tục nói với một nụ cười gượng, “Cậu không nhớ à? Khi tớ năm tuổi, cha mẹ tụi mình đã dẫn chúng ta đến đây chơi đó.”

“À… đúng rồi.”

Tôi cũng nhớ khoảng thời gian đó.

Chika quan sát tôi rồi chần chừ hỏi, “Vậy cậu có… nhớ những gì diễn ra lúc tụi mình chơi ngôi nhà ma không?”

“Hmm, có chứ. Cậu sợ đến nỗi ướt quần và ngất đi, thế là tớ phải mang cậu ra với một nhân viên đang mặc đồ hóa trang hình con ma…”

“Cậu không cần phải giải thích kỹ càng như vậy đâu…”

Chika đỏ mặt và có vẻ hơi ngượng. Ối chà, có vẻ tôi hơi thiếu tế nhị.

“Xin lỗi.”

“Không, không sao đâu. Đây là chuyện do tớ đề ra mà… tớ mừng là cậu vẫn nhớ khoảng thời gian bên tớ.”

“Tớ nhớ rất rõ là một đằng khác. Chúng ta luôn vui vẻ khi có nhau.”

Nghe tôi trả lời, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt bất ngờ, rồi ngại ngùng nở một nụ cười và thì thầm, “Ehehe, tớ biết mà.”

Cô ấy chăm chú nhìn tôi và tiếp tục cuộc trò chuyện, “Vậy cậu có nhớ về… thứ đó không?”

“Thứ đó? Ý cậu là gì?”

“Um, cậu biết đấy, nó đó…”

Cô ấy chần chừ, rồi thở dài và lắc đầu, “Thôi kệ đi, vậy cũng được.”

“Cái gì vậy? Cậu làm tớ tò mò rồi.”

“Tớ nghĩ vậy là được rồi”, Chika khăn khăn và đột nhiên đứng dậy, “Nhân tiện thì chúng ta hãy quyết định điểm đi chơi… ý tới là điểm huấn luyện tiếp theo đi. Giữa ‘Tàu Cướp Biển Đung Đưa’ và ‘Kỵ Sĩ Rồng Siêu Sốc’ thì cậu thích cái nào?”

“Tại sao công viên giải trí lại có nhiều trò chơi tạo tiếng la như vậy…”

Tôi nhớ công viên hồi đó đâu có như vậy đâu. Vừa nghĩ vậy tôi vừa cân nhắc quyết định tiếp theo của mình. Nếu tôi tiếp tục chơi mấy trò chơi mạo hiểm kích thích thì tôi sẽ ngỏm củ tỏi mất. Bên cạnh đó, nó cũng không hữu ích cho chuyến huấn luyện của Chika.

Sau một hồi suy tư, tôi chỉ vào một nơi trên tờ rơi.

“Tớ nghĩ chúng ta nên đi đến đó.”

“... Ý cậu là ngôi nhà ma mà chúng ta đã từng ghé thăm à?”

Chính xác như những gì Chika nói. Địa điểm mang tên ‘Ngôi Nhà Nguyền Rủa Và Chết Chóc’ chính là một ngôi nhà ma, một nơi mà cô ấy từng thất bại ê chề. 

“Dựa vào việc huấn luyện gần đây, tớ nghĩ cậu đã đủ sức để đi nhà ma rồi. Tớ tin rằng sẽ tốt hơn nếu chúng ta đối đầu thẳng mặt với nỗi sợ này của cậu.”

Nghe vậy, Chika liền làm một vẻ mặt không vui nhưng bất ngờ thay, cô ấy đã gật đầu chấp nhận.

“Đúng vậy, tớ đã mạnh hơn rồi. Dựa vào những trải nghiệm gần đâu thì ngôi nhà ma chỉ giống trò chơi con nít đối với tớ thôi.”

“Tinh thần tốt đấy!”

Sự tự tin và động lực chính là yếu tố chủ chốt. Và dưới sự cổ vũ của tôi thì Chika đã tự tin gật đầu và tuyên bố, “Ehehe, chúng ta sẽ cho thế giới thấy một tớ hoàn toàn mới, một phiên bản mới đã được cậu đuôi rèn nào Takkun.”

“Tớ cũng ngóng được thấy nó đây.”

Tuy miệng nói vậy nhưng trong đầu tôi thì nghĩ ngược lại, nó như biển lặng trước cơn giông vậy. Cơ mà tốt nhất là tôi không nên nói lên suy nghĩ của mình.

Thành ra, chúng tôi tiến đến địa điểm tiếp theo, ‘Ngôi Nhà Nguyền Rủa Và Chết Chóc.’

Đó là một nơi khá nổi bật trong Vùng Đất Nhiệm Màu Của Ashihara, nó mặc kệ bầu không khí kỳ ảo ở xung quanh và mang theo phong cách của một ngôi nhà ma Nhật Bản cổ điển.

Lúc đầu, ngôi nhà ma là sự kết hợp giữa một bộ phim kinh dị nổi tiếng và giữ độ ăn khách nhờ nó. Rồi dần theo thời gian, nó đã hợp tác với nhiều bộ phim kinh dị và game khác và đôi khi thay đổi chủ đề, nên nó đã giữ cho mình một số khách hàng cố định.

Tạm thời lời giới thiệu về Ngôi Nhà Nguyền Rủa Và Chết Chóc sẽ ngừng tại đây.

Ngôi nhà ma vẫn nổi tiếng như thường lệ, bằng chứng rõ nhất là cái hàng chờ một tiếng và Chika đã có dấu hiệu muốn bỏ cuộc, nhưng tôi quyết định bỏ qua nó và đi xếp hàng.

Nhìn quanh, tôi thấy nơi này có nhiều cặp đôi hơn các địa điểm khác. Để ý điều này, tôi ngó sang Chika. Đáng lẽ ra tôi không nên để ý nó quá nhiều, nhưng tôi lại không ngó lơ được. Thế nên tôi đành ngắm những người đi đường để quên đi suy nghĩ này.

Sau khoảng một giờ, biển báo cuối cùng cùng đã thông báo lượt của chúng tôi. Sau đó, tôi và Chika được một nhân viên dẫn vào một căn phòng có lối vào kiểu Nhật, nơi có một bộ đàm để trên một cái giá đỡ.

Người nhân viên lập tức rời đi và hướng dẫn được chiếu trên màn hình TV. Họ khuyên chúng tôi nên cầm cái bộ đàm để phòng trường hợp bất trắc hoặc muốn rời đi giữa chừng.

Ai nên cầm nó đây? Vừa nghĩ, tôi vừa nhìn Chika.

“... Takkun, cậu nên cầm nó đi. Tớ sợ mình sẽ dùng nó sớm nhất có thể mất.”

Sau một hồi phân vân thì tôi theo lời Chika mà đeo thắt lưng di động quanh eo và đặt bộ đàm vào đó.

Sau khi hoàn tất khâu chuẩn bị, video thông báo tiếp tục. Chúng tôi sẽ nhập vai các nhân viên điều tra trong một ngôi nhà ma. Nhiệm vụ của chúng tôi là lục sát ngôi nhà và tìm ra nguồn gốc của lời nguyền. Nhân vật chính của câu chuyện này giải thích điều này qua màn hình TV rồi ông ta chiếu một đoạn tin nhắn.

“Các bạn tham gia mấy người?”

“... Hai người, hiển nhiên rồi.”

Tôi bình tĩnh chạm màn hình để lựa chọn câu trả lời, rồi nhấn ‘Không’ cho câu hỏi “Các bạn là một gia đình à?”

Thấy câu trả lời, người đàn ông trong video mỉm cười một cách thần bí và nói, “Ra là vậy, nếu chỉ có hai người thì các bạn có thể là…”

Theo sau lời nói thần bí của ông ta là một hình ảnh bị nhiều, nó chiếu sơ hình ảnh của một người phụ nữ đáng sợ.

“Á, không sao, tớ ok với chuyện này!”

Chika rõ ràng đã bị giật mình nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Thấy vậy tôi thành thật nói với cô ấy, “Tốt. Nếu nhiêu đây mà đã hù dọa được chúng ta thì chúng ta sẽ không thể khám phá bên trong rồi. Hãy cùng cố gắng, Chika.”

“Ừ!”

Sau khi cả hai đồng lòng, chúng tôi bước qua cái cửa vừa mở ra và chính thức tiến và ngôi nhà bị nguyền rủa.

Bên trong là một căn phòng truyền thống Nhật Bản, do nó không có cửa sổ nên bên trong khá tối. May là ngôi nhà được bày trí rộng rãi để dễ tham quan. Sàn gỗ của căn nhà kêu kẽo kẹt khi có người bước qua và vì chúng tôi chỉ có đèn chân, một tiếng kim loại lạ cũng có thể khiến chúng tôi giật mình. 

Chika đã mở mắt vì sốc nhưng cô ấy đã cố gắng kìm được tiếng hét. Khi tiếng ồn kết thúc, cô ấy nhẹ nhõm thở một hơi và nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi.

“Cậu làm tốt lắm, Chika. Nếu là cậu trước đây thì cậu đã la lên trước âm thanh đó rồi.”

“Hehe, khen tớ thêm nữ-”

Giọng cô ấy bị cắt ngang bởi một âm anh đột ngột như sấm và ánh đèn nhấp nháy liên tục. Chika càng im lặng hơn nữa khi cô thấy một bóng người trên cánh cửa kéo phía trước. Tuy cô ấy đã thành công kìm nén tiếng hét nhưng cả người cô ấy lại run lên.

Say khi Chika nhìn chăm chăm cánh cửa vài giây, cô ấy lúc này mà ra đề xuất, “Này Takkun, tớ có một ý tưởng.”

“Cậu vừa nghĩ ra gì vậy?”

“Chúng ta hãy nắm tay đi.”

“Tại sao?”

“Tớ không biết nữa. Ở đây rất tối nên chúng ta sẽ dễ bị lạc đúng không?”

Sự sợ hãi đã thể hiện hết trong tốc độ nói chuyện siêu nhanh của cô ấy, nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý.

“Được rồi, ở đây - Quoa!” 

Tôi nghĩ cô ấy sẽ nắm hờ tay tôi thôi nhưng tay Chika chui thật chặt vào lòng bàn tay tôi. Tay cô ấy thon và nhỏ hơn tay tôi. Đây là lần đầu tiên chúng tôi nắm tay từng lúc sống chung.

“Sao thế Takkun? Cậu cũng sợ à?”, cô ấy hỏi rồi nghiêng đầu để nhìn phản ứng của tôi. Tuy tôi không sợ nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu để cô ấy nghĩ như vậy.

“Ừ, ngôi nhà này đáng sợ thật. Nhà sản xuất chăm chuốt đến từng chi tiết luôn.”

Đây là phản ứng thật của tôi. Thấy tôi vẫn điềm tĩnh trả lời, cô ấy cũng gật đầu lia lịa đồng ý.

“Không sao đâu, từ sau khi trải qua buổi huấn luyện của cậu thì tớ không sợ gì hết.”

“Tạm thời thì cậu đừng có dùng đến từ đó nữa đi.”

Có vẻ như Chika đã có thêm tự tin sau khi cô ấy tin rằng tôi cũng sợ. Tay của cô ấy nắm chặt lấy tay tôi và chúng tôi cùng bước thẳng về phía trước.

“... Ê Takkun, cậu đi trước đi.”

“Này.”

Tôi thở dài, dục tốc bất đạt, tôi nghĩ mình không nên ép Chika quá mức nên tôi chấp nhận đi trước.

Chúng tôi thận trọng di chuyển qua hành lang tối tăm. Khác với hồi nãy, thay vì nhân viên nhảy ra hù thì họ theo hướng tiếp cận khác, họ chú trọng vào phong cách kinh dị truyền thống của Nhật với bóng tối và âm thanh lạ hơn.

Tay của Chika vẫn nắm chặt tay tôi, tay cô ấy đổ đầy mồ hôi và thỉnh thoảng siết chặt tay tôi. Thành thật mà nói, tôi đang bận lo cho Chika hơn là cảm thấy sợ.

Khi tôi đang cầu mong chuyện này kết thúc thật nhanh, chúng tôi tiến vào một căn phòng trông như phòng thờ Phật. Cánh cửa đi ra ở đầu bên kia thì cách chúng tôi vài mét.

Tôi có cảm giác như mọi thứ được sắp đặt có chủ đích. Tôi nhìn Chika và cô ấy nhìn tôi lại.

“Sao thế, Takkun? Cậu thấy sợ hả?”

“Tớ thấy cậu còn sợ hơn tớ.”

“Đâu ra? Đâu có đâu, tớ ổn mà. Cực kỳ khỏe luôn, tớ còn chưa thấy con ma nào nữa!”

Tôi quyết định không chỉ ra việc giọng cô ấy đang run mà chỉ tặng cho cô ấy một ánh nhìn đầy quan tâm, tay cô ấy càng siết chặt tay tôi và cô ấy nhanh chóng bổ sung, “Nhìn đi, tớ sẽ chứng minh rằng tớ không sợ! Tớ sẽ đi thẳng đến cánh cửa bên kia.”

“Cậu chắc không?”

“Ừm. Chỉ là dăm ba tiếng động lạ với bóng tối thôi mà!”

Cứ như để phủ định ‘death flag’ của mình, cô ấy bỏ tay tôi ra và tự tin dẫn trước.

Sau đó cánh cửa phía sau chúng tôi đóng ‘Sầm’ lại một cái.

“Ể?”

“Nó bị khóa rồi”, tôi nhận ra ngay lập tức.

Đột nhiên, âm thanh kim loại vang khắp phòng và càng lúc càng lớn hơn nữa.

“Aaaa!?”

Không nhịn được nữa, Chika hét lên. Nhưng vậy vẫn chưa hết. Hai vách tường xung quanh đột nhiên di chuyển và hình ảnh to lớn của một người phụ nữ quái gở được chiếu lên trần nhà.

Có lẽ vì sự tiến bộ của kỹ thuật mà tôi cũng thấy e ngại trước nó. Và đương nhiên, Chika thì đang sợ chết khiếp rồi.

“MAAAAaaaaaaAAA!! C-Có kHuÔn Mặt trÊn nHà KìAAAaaaa!”

Nghe cô ấy la, một giọng nói tương tự giọng của người đàn ông từ hướng dẫn vang lên từ loa.

“Rắc rối đây! Linh hồn tà ác trú ngụ trong căn nhà này đã thức tỉnh! Tôi sẽ cho hai người biết cách trừ tà nên vểnh tai lên mà nghe đi! Tôi chỉ nói một lần thôi!”

Nghe vậy, chúng tôi nín thở chờ câu nói tiếp theo của ông ta.

“Linh hồn rất yếu trước những thứ đầy sức sống… tình yêu! Hãy cho linh hồn đang ám ngôi nhà này tình yêu của các bạn bằng – một nụ hôn nồng thắm.”

“Hả!?”, tôi vô thức thốt lên rồi nhận ra hàm ý của thông báo. Chẳng phải đây là một sự sắp xếp có chủ đi vì chúng tôi không phải gia đình và đi theo cặp ư? Nếu thế thì lỡ hai thằng đực rựa bước vào thì sao?

Bỏ qua những suy nghĩ trên, tôi quay sang Chika và chờ đợi phản ứng của cô ấy.

“.... Takkun.”

Chikka tỏ vẻ đã quyết tâm, cô ấy đặt tay lên má tôi và chuẩn bị hôn lên đó.

079309ac-5e7c-44f7-93a3-48f6be51cb7d.jpg

“Khoan đã, chờ chút, bình tĩnh đi. Chúng ta đừng có đi xa như vậy chứ.”

“Quy tắc trừ tà đã yêu cầu như vậy thì làm đi. Đừng lo, hôm nay tớ có thoa son dưỡng môi nha.”

“Đó không phải là vấn đề!”

Mặc dù không có gì thay đổi trong giọng nói tôi nhưng tâm trí tôi thì đang bấn loạn.

Cô ấy mặc kệ mà nghiên sát lại, gần đến nỗi mặt chúng tôi gần chạm vào nhàu. Không biết là vì ý thức của tôi hay hơi ấm từ lòng bàn tay của cô ấy, hai má tôi nóng lên. Má của Chika cũng đỏ ửng.

“Cậu có chắc về chuyện này không, Chika?”

Phản hồi của cô ấy bị cắt ngang trước sự quấy rối của nhân viên. Họ đâu biết việc thân thiết trong một căn phòng tối và rùng rợn đã là một trải nghiệm ám ảnh theo đúng nghĩa đen đâu.

“Này, Takkun.”

“Sao?”

“Takkun đã từng hôn ai chưa?”

“Không, tớ chưa từng.”

“Tớ cũng vậy. Thứ mà tớ có gần nhất với một nụ hôn là nụ hôn lên má của mẹ khi còn nhỏ. Nên… um…”, nói rồi, lời nói của cô ấy trở nên bồn chồn, cô ấy nói chậm lại và lắp bắp.

“... Tớ muốn cậu hôn tớ, Takkun. Tớ không biết phải bắt đầu như thế nào nữa”, tôi nghe cô ấy nói đại khái như vậy.

Trong bóng tối, giữa những âm thanh kỳ lạ xung quanh, tâm trí của tôi càng thêm tê liệt.

Đúng rồi, đây là để trừ tà. Đây là chuyện không thể tránh khỏi, là bất khả kháng.

Vào lúc này, kể cả lời biện minh vụng về như thế cũng được não tôi chấp nhận. Như thể tôi đang bị một thế lực không tên điều khiển, tôi nghiên về phía Chika và tính hôn cô ấy thì –

“Aaa, đã hết giờ! Chết tiệt, linh hồn tà ác đã thức tỉnh rồi…. Gwahhhhhh!!”

Khi tôi tính hôn Chika thì giọng của người đàn ông lại vang lên và làm tôi vội vàng đẩy Chika đi.

“Có vẻ như chúng ta đã hết thời gian rồi!”

“Ừm, tụi mình hết thời gian rồi!”

Chúng tôi đều xấu hổ khi nói và đột nhiên, vô số sinh vật trông giống bàn tay xuất hiện từ hai bên tường của căn phòng!

“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁááááááaaaaaAAAAAAAAAAAAA!!!???”

Bầu không khí dễ chịu ban nãy liền bị đánh bay bởi tiếng hét như sấm của Chika. Đồng thời, các bàn tay và khuôn mặt ghê rợn như được projection mapping tạo ra cố gắng nguậy khỏi tường và tiến tới chỗ chúng tôi.

Đương nhiên, Chika đang sợ hãi vô cùng.

“MÁÁÁÁÁááááááaaaaơi! Trên tường có mặaaaaaaaaat!”

Bên cạnh tiếng gào còn lớn hơn cả tiếng kim loại của Chika, một giọng trầm không biết của ai nói, “Ta sẽ không tha thứ cho các ngươi, ta sẽ giết, ta sẽ báo thù…!”

Sau đó, căn phòng tràn ngập sương mù với ánh đèn đỏ nhấp nháy, rồi một phần trần nhà mở ra như thang máy và để lộ một bóng người đang đi xuống.

Đó là một người đang bò bằng bốn chân với mái tóc đen dài. Nhưng điều quái gở ở cô ta chính là vô số cánh tay người xương xẩu đang mọc ra lúc nhúc trên lưng cô ta.

“Ahahahahahahahh…”

“Khônggggggggggggggg—----aaaaaaAAAAAAAAAA!!”

“Ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư… 

“MÁÁÁÁÁÁááááaaaaaaơiiiiiiiiiiiiii!!!”

Bất ngờ thay, trong trận chiến la hét này thì Chika đang thua cuộc. Cô ấy cúi gập người xuống và bất động nhìn một hướng không tên.

“Này, Chika? Cậu ổn không?”

Tôi vội vàng chạy đến bên Chika và vẫy tay trước mặt cô ấy, nhưng Chika không phản hồi gì. Có vẻ như cô ấy đã ngất vì sốc rồi.

Trong khi tôi đang tự hỏi mình nên làm gì, một ai đó chạm vào vai tôi từ đằng sau.

“Um, vị khách đó có sao không….?”

Đó chính là cô nhân viên diễn vai linh hồn, trái với mấy cánh tay chen chúc trên lưng cổ, cô ấy đang hỏi chúng tôi với sự lo lắng chân thành.

—------------------------------------------------------------

“Um, ơ…”

“Tốt quá. Cậu tỉnh lại rồi.”

Tôi chào Chika khi thấy cô ấy tỉnh lại trên chiếc giường trắng. Chika thì bối rối nhìn xung quanh.

“Chúng ta đang ở đâu đây?”

“Phòng y tế của công viên giải trí. Cậu ngất xỉu trong ngôi nhà ma nên họ cho chúng ta dùng ké nơi này.”

Nhân tiện thì nữ nhân viên đóng vai linh hồn đã giúp tôi cõng Chika, tôi không biết cảm ơn cô ấy ra sao để cho đủ nữa.

Nghe tôi giải thích, Chika kéo chăn lên miệng với vẻ mặt ủ rũ, “Ugh, xấu hổ quá. Tớ cứ tưởng mình đã vượt qua được nỗi sợ, thế mà...”

“Không sao đâu, họ diễn rất giống thật… kể cả tớ cũng sợ mà.”

Tôi an ủi cô ấy nhưng Chika vẫn tỏ ra buồn bã một cách lạ thường.

Thấy vậy thì tôi suy nghĩ một hồi rồi đi đến chiếc tủ lạnh nhỏ trong phòng và lấy ra một thứ.

Nhìn thấy nó, Chika liền thốt lên, “Nó…”

Nó là một que kem từ một cửa hàng gần đây, nó có hình dáng như linh vật của công viên với hương cam, 

Tôi mỉm cười và đưa que kem cho cô ấy, “Cậu tớ nhớ cậu từng đòi ăn kèm vào lần cuối chúng ta đến đây. Tớ không biết cậu còn muốn nó hay không nhưng tớ nghĩ nó sẽ giúp cậu thư giãn.”

Đột nhiên, tôi cảm thấy xấu hổ và quay mặt đi.

Thấy vậy, Chika cầm lấy que kem và dịu dàng mỉm cười.

“Cảm ơn cậu… thì ra cậu vẫn còn nhớ nó...”

“Ừm”, tôi cố gắng trả lời ngắn gọt để che giấu sự xấu hổ của mình.

“...Nhưng…”, Chika giữ nguyên biểu cảm và tiếp tục nói, “...Cậu nhớ sai một chuyện rồi, Takkun. Tớ có đòi nó nhưng tớ không thể có nó được.”

“Thật ư? Tớ tưởng...” 

Tôi nhớ cô ấy đã từng cầm nó với một nụ cười tươi khi còn nhỏ mà.

Nhìn thấy tôi bối rối, Chika mỉm cười lần thứ hai, “Chuyện là y hệt hiện tại, tớ bị ngất vì sợ trong ngôi nhà ma và cậu đã giúp đỡ tớ… rồi cậu dùng số tiền để dành của mình và mua nó cho tớ.”

“Mọi chuyện là như thế ư?”

Lời nói của Chika gợi lại hình ảnh rõ nét của cô ấy khi còn nhỏ, tôi dường như thấy lại Chika lúc nhỏ đang nắm chặt que kem và mỉm cười. 

Thấy tôi nghiêng đầu nhìn, Chika khẽ cười khúc khích, “Ừm hửm. Cậu luôn ở bên tớ đó, Takkun.”

“Ờ ha, đúng rồi.”

Tôi tưởng mình nhớ rõ quá khứ nhưng hóa ra không phải. 

“Chika, cậu giỏi thật đấy.”

Thấy tôi nhún vai, Chika tặng tôi một cái nhìn đầy ẩn ý, “Hehe. Tớ luôn để ý cậu mà, Takkun.”

Mỗi chàng trai sẽ có một phản ứng khác nhau khi nghe một cô gái xinh đẹp nói vậy với mình. Tôi ước gì Chika sẽ để ý hơn những gì cô ấy nói với tôi, vì mặt tôi đã chuyển đỏ vì ngại rồi.

“Nhân tiện thì chuyện gì đã diễn ra sau đó vậy? Tớ không nhớ gì sau khi ngất cả.”

“Tớ nghĩ cậu tốt hơn là đừng nhớ nó.”

“Ể?”

“Làm ơn, cậu hãy quên mọi thứ đi.”

—-----------------------------------------------------------------------------

Cũng trong ngày hôm đó, tại Vùng Đất Nhiệm Màu Của Ashihara, vào buổi trưa.

Trong một nhóm các cô gái học cấp ba, có một cô gái nhìn khác khác biệt khi không hào hứng như các bạn của mình và quan sát đám đông.

Thấy vậy, một trong số các cô gái bắt chuyện với cô ấy với giọng điệu phấn khởi, “Sao vậy, Matsuri? Sao em nhìn buồn vậy?”

“Hả, có à? Tớ đang rất phấn khích và vui vẻ mà.”

Mặc dùng cô ấy đáp lại với một nụ cười nhưng khi không ai chú ý, cô ấy lại thở dài.

Không phải là cô ấy không vui, nhưng… cô đang muốn thấy một người khác. Chỉ cần nghĩ rằng mình sẽ không đi với anh ấy thôi là cô đã thấy trống trải rồi.

“Dạo gần đây, anh ấy có hơi xa cách….”

Thở dài xong, cô ấy vẫn không nhịn được mà buồn bã khi nghĩ về ‘anh ấy’, dẫu vậy, cô ấy vẫn không muốn để cho bạn mình biết chuyện này. Rồi tầm mắt của cô ấy vô thức hướng về đám đông… 

Đó là khi Matsuri thấy cô ấy. Trong đám đông, một cô gái với mái tóc bạc kim đã thu hút sự chú ý của cô ấy. Cô gái có nụ cười quen thuộc đó là bạn cùng lớp của Matsuri, Kurokawa Suvuetorana. Tuy nhiên, người thu hút sự chú ý của Matsuri còn hơn Kurokawa chính là người đang đi bên cạnh cô ấy.

“Tớ tưởng họ là anh em. Nhưng hóa ra cậu ấy là một người quen của tớ…”

Bất ngờ, Matsuri không tin nổi mà lẩm bẩm một mình, “Đó là ... Takkun ư?”

—-----------------------------------------------------------------------------

Sau khi Chika bình phục và cùng tôi cảm ơn nhân viên, chúng tôi rời khỏi phòng y tế.

Do giờ vẫn còn sớm trước khi tôi, chúng tôi quyết định tận hưởng các địa điểm vui chơi mà không huấn luyện nữa. Khi trời tối, chúng tôi đi về nhà.

Tôi và Chika vẫn ăn tối, đi tắm và đi ngủ như mọi lần.

Tuy hôm nay rất vui nhưng sự mệt mỏi và buồn ngủ còn nhiều gấp bội. Thậm chí tôi còn bắt đầu ngủ gục từ lúc mười giờ, khác với bình thường.

Tôi nghĩ mình nên đi ngủ sớm, nhắm mắt lại và để sự buồn ngủ đưa tôi vào giấc mơ, nhưng…

“... Hmm, không ngủ được.” 

Vào nửa đêm, tôi lại thức dậy.

Nằm trên giường rất đã nhưng khi tôi nhắm mắt lại, não tôi lại vô thức nhớ lại sự kiện của ngày hôm nay, đặc biệt là cái phần tôi nắm tay Chika.

Trước khi các bạn bắt đầu đánh giá tôi thì hãy nhớ. Tôi là một thằng FA, tôi không hay tiếp xúc với gái nên để ý mấy chuyện nhỏ nhặt đó là bình thường.

Tôi đã giữ được bình tĩnh trong căn nhà ma nhưng, khi tôi quay về căn phòng yên tĩnh của mình thì tôi lại cảm thấy bồn chồn.

Ngay khi tôi bắt đầu quen sống chung với Chika và không nghĩ quá mọi việc luôn… Thật là một phần khổ sở khi làm con trai mà.

Khi tôi đang cố gắng bỏ qua những suy nghĩ vô dụng này và nhắm mắt lại thì chuyện đó xảy ra.

Có người gõ cửa phòng tôi.

Lúc đầu, tôi nghĩ mình vừa nghe nhầm nhưng không, nó là thật. 

“Takkun? ...Cậu còn thức không?”

Đó là giọng của Chika, cô ấy đang nói nhỏ và không liền mạch.

“Ừ, tớ còn thức… Sao vậy?”

Tự hỏi cô ấy cần gì vào lúc muộn như thế này, tôi ra khỏi giường và mở cửa.

Chika đang đứng trước cửa phòng tôi, trên tay cô ấy có một chiếc gối và cô ấy đang mặc một bộ đồ ngủ.

“Xin lỗi vì đã đến đây đột ngột vào lúc muộn như thế này….”

“Không sao, không có gì đâu… cậu có chuyện gì à?”

Trong khi đáp lại câu hỏi của tôi, Chika chôn mặt trong gối và lẩn tránh ánh mắt của tôi.

“... Tớ sợ.” 

“....”

Thấy tôi vẫn chưa hiểu ý cô ấy, Chika dường như mất kiên nhẫn và giải thích, “Bởi vì! Tớ sợ ngôi nhà ma và không dám ngủ một mình!”

“Không dám ngủ một mình…”

Tôi như một học sinh tiểu học, tôi muốn phản đối nhưng lại không thể làm vậy trước thái độ kiên quyết của cô ấy. Tuy nhiên, tôi lại muốn hỏi một câu hỏi khác.

“Vậy tại sao cậu lại muốn tới phòng tớ?”

“Tại sao ư? Tại vì… chà, lí do đó. Tớ muốn ngủ chung với cậu vào tối nay.”

“... Hả!?”

Cái thái độ bình tĩnh của cô ấy khi nhắc đến một chuyện như vậy khiến tôi to tiếng vì bất ngờ. Tôi nhanh chóng nói nhỏ lại, tuy phòng của bố mẹ tôi ở tầng dưới và họ sẽ không nghe chúng tôi nhưng tôi không muốn phải giải thích khi họ đột nhiên xuất hiện.

Giấu đi việc mình bị bất ngờ, tôi thở dài và nhìn Chika.

“Ngủ chung? Cậu có hiểu mình đang nói gì không?”

“Ý cậu là sao?”

Chika thì nghiêng đầu cô ấy vì bối rối. Tôi quên mất là cô ấy lúc nào cũng ngây thơ như thế này.

“Này Chika, bài kiểm tra thể chất và sức khỏe của cậu như thế nào?”

“Cậu hỏi chi vậy? Tớ luôn đặt một trăm điểm, nhưng cậu tính hỏi làm gì?”

Rốt cuộc nền giáo dục ở đây hoạt động như thế nào mà họ đo ra được một trăm vậy? Trong một khoảnh khắc nghĩ quẩn, tôi thầm tra vấn cái xã hội này rồi quay về thực tại.

Chờ đã. Cô ấy chỉ nói ‘ngủ chung’, vậy là ngủ chung phòng chứ đâu nhất thiết phải chung giường đâu.

Với cái bộ não của một thằng học cấp ba, tôi đã nghĩ nhầm khi nghe hai từ ‘chung giường’, hóa ra là cô ấy sẽ ngủ trên giường, còn tôi sẽ ngủ dưới sàn. Tuy vậy, tôi thấy thế đã đủ kích thích rồi.

Do trời đã khuya, các giác quan của tôi hơi thiếu chính xác nên tôi đang cố gắng hết sức để suy xét tình huống hiện tại.

“Xin lỗi, tớ vừa nghĩ vài chuyện… vậy cậu muốn ngủ chung phòng, phải không? Vậy thì được.”

“Thiệt hả? Vậy thì tốt quá…”

Nghe vậy, mặt Chika liền tươi lên, tôi thì gật đầu và nói tiếp, “Ok, vậy cậu có thể chiếm cái giường… cơ mà tớ có nên mang thêm chăn không đây?”

“Tớ không hiểu ý của cậu cho lắm.”

“Ý cậu là sao? Nếu cậu ngủ trên giường còn tớ ngủ dưới đất thì chúng ta cần thêm chăn đúng không?”

Nghe tôi giải thích, Chika chớp mắt, tỏ vẻ bất ngờ và lắc đầu, “Không, ý tớ không phải vậy… Tớ sợ ma, nên tớ muốn có cậu kế bên mình.”

“Là nằm bên cạnh luôn?”

Khoan, vậy có nghĩa là…

… rõ ràng là cô ấy có ý như vậy rồi.

“Kể cả vậy, nó có hơi….”

Tôi tính chuyển chủ đề nhưng khi tôi thấy nỗi sợ trong mắt Chika, tôi ngừng nói. Hai vai cô ấy đang run lên vì sợ. Dù sao thì đây là lỗi của tôi khi khiến cô ấy rơi vào trạng thái hoảng loạn này.

Vậy tôi có nên nghe theo yêu cầu của cô ấy không?

Sau một hồi suy tư…. Tôi quyết định…

Sau lưng tôi khá ấm.

Nghe theo yêu cầu của Chika, chúng tôi đã ngủ chung một giường. Và thứ đầu tiên mà tôi cảm nhận được là hơi ấm của cô ấy.

Chúng tôi không dám đối mặt nhau và nếu cả hai nằm ngược chiều nhau thì hơi kỳ, nên tôi quay lưng lại với cô ấy. Và vì cái giường này chỉ dành cho một người, chia sẻ nó đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ dính chặt lấy nhau.

Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của Chika trên lưng mình, nghĩa là cô ấy đang quay mặt về phía tôi. Cô ấy nằm hơi nghiêng và khiến chân chúng tôi chạm vào nhanh, thế nên tôi chỉnh lại tư thế mình một chút.

Giờ thì toàn thân tôi đang trong chế độ cảnh giác, tôi còn lâu tôi mới ngủ được.

Các bạn có thể thành tôi hành động hơi ngốc nghếch nhưng tiếc thay, đây là cách cơ thể cơ trai tuổi dậy thì hoạt động.

Việc ngủ chung giường với một cô gái xinh đẹp và cảm nhận được hơi ấm cô ấy cực kỳ gần… không đời nào sẽ có một thằng con trai ngủ một thẳng cẳng trong tình huống này.

Tôi phải sống sót đêm nay bằng cách nào đây… lúc này, Chika đột nhiên ôm lấy tôi từ phía sau.

Không chỉ tay cô ấy mà phần mềm mại phía trước của cô ấy cũng dán vào lưng tôi, khiến cho cả vòng tuần máu của tôi chạy loạn.

“Này, Chika? Cậu đang làm gì vậy?”

“Ôm cậu… giúp tớ yên tâm hơn.”

“Cậu biết tớ không phải cái gối ôm, đúng không?”

“Nhưng… nếu tớ không làm vậy thì tớ sợ.”

À, tôi hiểu rồi. Cô ấy đang sợ nên tôi phải chấp nhận thôi, tôi cam chịu tự nhủ với lòng. Và rồi sau một hồi lâu, Chika khẽ mở miệng, “... Takkun.”

“Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi, tớ xin lỗi.”

“Tại sao cậu lại xin lỗi vậy?”

Cô ấy liền hỏi về lời xin lỗi theo phản xạ của tôi rồi bỏ qua nó.

“Cậu biết không? Tớ luôn muốn nói chuyện này nhưng không có cơ hội, tớ muốn nói rằng… cảm ơn cậu vì đã luôn ở bên cạnh tớ trong buổi huấn luyện.”

Nghe cô ấy nói vậy, tôi khịt mũi nhẹ một tiếng.

“... Tớ đã làm gì để xứng được cậu cảm ơn đâu? Thay vào đó, tớ thấy mình nên xin lỗi cậu mới đúng.”

“Chi vậy? Tại sao thế?”, Chika tò mò hỏi.

Sau một lúc do dự, tôi thú nhận, “Vì tớ đã lấy danh nghĩa huấn luyện để hù cậu. Tớ đã có thể vô tình tạo cho cậu một số thứ ám ảnh tâm lý kỳ lạ rồi… tớ thật sự xin lỗi.”

Nghe tôi chân thành tạ tội, Chika im lặng một lúc rồi nói tiếp.

“Không phải. Cậu nhớ lại đi, tớ đã nói là bất kỳ loại huấn luyện gì cũng được mà.”

“Nhưng tớ…” 

“Tớ rất muốn vượt qua nỗi sợ này. Tớ cần nó. Nên… mọi chuyện đều ổn cả, Takkun à.”

Giọng nói điều đặn của cô ấy khiến tôi không nói lên lời, tôi không phản bác nó được.

Rồi sau vài phút, tôi mạnh dạn hỏi cô ấy.

“... Tớ tò mò từ lâu rồi. Tại sao cậu lại muốn vượt qua nỗi sợ này đến vậy? Nó đâu có ảnh hưởng đến cậu ở trên trường, và tớ nghĩ cậu đã giấu nó rất tốt đấy.”

Trước câu hỏi của tôi, Chika trả lời có phần nghiêm túc hơn.

“Tớ không thể để vậy được. Tớ đã hứa với Takkun sẽ vượt qua nó nên tớ sẽ chiến thắng nỗi sợ.”

“Hứa ư?”

Nghe tôi lặp lại, Chika im lặng một hồi trước khi nói tiếp.

“Cậu không nhớ à?”

“Nhớ gì?”

“... ra là vậy.”

Tôi đã hỏi lại vì bị cô ấy làm bối rối nhưng cô ấy chỉ đáp lại vài từ và chìm vào im lặng.

“Chika?”

Cô ấy không đáp lại nữa. Chika vẫn còn thức nhưng… cô ấy chọn không trả lời.

Cái từ ‘hứa’ cứ chạy rông trong đầu tôi riết. Trong lúc suy nghĩ, tôi đã ngủ quên và khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau thì Chika đã về phòng mình. Khi tôi thay đồ và bước ra khỏi phòng thì tôi gặp lại Chika, cô ấy cũng đã thay đồng phục.

Nhớ lại chuyện hôm qua, tôi thấy hơi ngại để chào cô ấy nhưng không chào thì còn kỳ hơn nữa.

“Chào buổi sáng”, tôi nói với một chút sự lo lắng nhưng…

Cô ấy chỉ quay người và đi xuống cầu thang, mà không nói một lời nào.

Đúng là chúng tôi không thường nói chuyện ở ngoài giờ huấn luyện, nhưng tôi vẫn trao đổi mấy câu, “Chào buổi sáng”, “Tớ về rồi” hay “Mừng cậu về nhà.”

Thế nên thái độ của Chika vào sáng nay rất kỳ lạ.

“Chờ đã, Chika…”

Tôi gọi Chika và cô ấy chỉ nhìn lên cầu thang một cái, vẻ mặt của cô ấy khác mọi lần, không, có lẽ tôi phải mô tả là cô ấy đang ở trong trạng thái ‘công chúa’ mới đúng. Cô ấy chỉ nhìn tôi với một vẻ mặt điềm tĩnh và nói.

“Tớ xin lỗi, Takkun. Là tớ hiểu lầm.”

“... Hả?”

“Tớ không cần cậu giúp nữa. Cảm ơn cậu vì tất cả mọi thứ.”

Vứt lại những lời lẽ lạnh nhạt đó cho tôi xong, cô ấy vội vã đi xuống cầu thang.

Tôi thì vẫn đứng đó, vẫn còn chìm trong sự bất ngờ rồi mất một lúc lâu mới tỉnh lại được.

… Mặc dù hôm nay tôi dậy sớm hơn mọi lần, tôi lại xém đi học trễ như thường lệ.

--------------------------------------------------------

Tui k ngờ là chương này ngưng ở khúc này luôn. Đang dịch mà tự nhiên youtube cho nhạc thất tình là thấy có điềm rồi.