Chronicle Legion

Truyện tương tự

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

29 25

Sau Khi Tẩn Nhừ Tử Thiên Sứ Dẫn Đường, Tôi Đã Trở Thành Chiêu Hồn Sư

(Đang ra)

Sau Khi Tẩn Nhừ Tử Thiên Sứ Dẫn Đường, Tôi Đã Trở Thành Chiêu Hồn Sư

Elise

Một tân binh cấp Thiên Tai hoàn toàn không tự nhận thức được sức mạnh của mình, người luôn xông pha nơi tiền tuyến, đã ra đời như thế!!

5 2

Vốn Chỉ Muốn Làm Một Phù Thủy Sống An Nhàn Tự Tại, Lại Bị Thánh Trượng Mạnh Nhất Lịch Sử Chọn Trúng. Tại Sao Chứ!?

(Đang ra)

Vốn Chỉ Muốn Làm Một Phù Thủy Sống An Nhàn Tự Tại, Lại Bị Thánh Trượng Mạnh Nhất Lịch Sử Chọn Trúng. Tại Sao Chứ!?

Myojin Katou

Đây là câu chuyện fantasy về một cô gái tùy hứng dùng sức mạnh vô song để kết bạn!

4 5

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

51 313

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

217 772

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

40 341

Truyện Ngắn - Campione! Crossover - Chuyến Du Hành Kỳ Diệu của Quý Bà Aisha

thumb.php?f=ChronicleLegion_ShioriErica.jpg&width=300

Chào buổi tối mọi người. Tôi tên là Aisha. Sở thích của tôi là nấu ăn và du lịch. Tôi mười bảy tuổi☆ và làm nghề lữ khách. Một cô gái hết sức bình thường mà bạn có thể gặp ở bất cứ đâu.

Tuy nhiên, tôi có một bí mật nho nhỏ, chỉ vậy thôi.

Nghe thì hơi khó tin đấy, nhưng—tôi thật sự sở hữu năng lực du hành thời gian bí ẩn. Khá là khoa học viễn tưởng nhỉ♪?

Dù đi khắp nơi không ngừng nghỉ, đây là lần đầu tiên tôi tới chỗ này và hình như tôi bị lạc rồi. Tiếc là không có linh vật nào kiểu "Này này Mo●●dan, chúng ta đang ở đâu thế?" để chỉ đường cho tôi.

Hả? Bạn chưa từng nghe đến Mogu●●n à?

Thiệt tình. Tôi nghe nói rõ ràng nó là linh vật tầm quốc gia ở Nhật mà.

Tra thử đi chứ! Ừ ừ, cái tên gọi Guguru ấy, đúng rồi.

À, ra rồi. Đúng vậy. Mogudan là một nhân vật trong chương trình anime giáo dục phát sóng lâu dài từ thập niên 1980. Trong “Nguồn gốc của vạn vật”, một cuộc hành trình xuyên không gian và thời gian để dạy người xem đủ thứ kiến thức, cô ta là người dẫn đường và là chị gái của nữ chính, có hình dạng giống một con heo. Một nhân vật từ mấy chục năm trước, chẳng ăn nhập gì với thế kỷ 21.

Gì vậy? Sao bạn nhìn tôi kiểu đó?

Tôi nói rồi mà. Tôi chỉ là một cô gái mười bảy tuổi.

Chẳng qua tôi biết mấy thứ này vì đã du hành thời gian đến Nhật hồi đó thôi. Tôi hoàn toàn không định che giấu gì cả. Này, có người đằng kia kìa!

À, đi nói chuyện thôi. Xin lỗi nhé~~~~

“Ta thật không thể tin được lại có cô nhóc nào không biết đến ta. Hohohoho, kẻ như ngươi lạc đến từ nơi nào vậy hả?”

Ồ, đây chính là kiểu người ta gọi là ikemen ở Nhật hiện đại nhỉ!

Phải nói là đẹp trai hết mức luôn ấy.

Tóc bạc, phong thái tao nhã… từ góc nhìn của người Nhật hiện đại, cậu ta y như một nhân vật đẹp trai được vẽ bởi họa sĩ siêu nổi tiếng BUNBUN.

“Ngươi đang nói cái gì thế vậy?”

Fufufu, xin thứ lỗi.

Ờm, tôi có thể hỏi tên của ngài được không?

“Hoo. Dù tình hình hơi kỳ lạ, được thôi. Ta tên Edward. Nhiều người gọi ta là Hắc Vương Tử.”

Y-Ý ngài là Hoàng tử Edward đó sao!?

“Ồ, chẳng có gì đáng khen trong danh tiếng hay địa vị của ta cả vì chúng đều nhờ ảnh hưởng của phụ vương, Quốc vương Anh quốc—Hohohoho.”

Trời ạ! Tự lẩm bẩm trong khi làm vẻ mặt người tốt.

Chắc chắn tên này đang mong nghe câu kiểu “Không đâu, Điện hạ khiêm tốn quá rồi đấy.”

“Này, đừng có nói mấy suy nghĩ đó ra miệng chứ.”

X-Xin lỗi, tôi hơi bị cuốn quá mà không nhận ra. Hoo—

Anh ta có nhiều danh hiệu lẫy lừng lắm. Dù trông như một cậu thiếu niên mười sáu tuổi, anh ta đã làm tướng phụ giúp phụ vương, góp công lớn giành thắng lợi và tham gia đàm phán với kẻ thù không đội trời chung của Anh là Pháp.

“Không đâu, thật sự chỉ là một chút may mắn thôi. Phải.”

Mười năm sau, với tư cách tổng chỉ huy, anh ta sẽ đụng độ quân đội của Quốc vương Pháp.

Chỉ với sáu nghìn quân, anh đánh bại đội quân ba mươi nghìn người, một chiến công giúp nước Anh củng cố vị thế và ảnh hưởng trên lục địa châu Âu.

Vâng, có người còn nói vinh quang của nước Anh sau này sẽ không tồn tại nếu không có anh ta. Nghe thì có vẻ phóng đại, nhưng khó mà phủ nhận được công lao ấy.

À, mà nhân tiện…

Điện hạ là một hoàng tử nước Anh ở châu Âu thời trung cổ, thế kỷ mười bốn.

Trong lúc ngập trong vinh quang và tán dương, anh ta lại phát động một chiến dịch hoàn toàn vô nghĩa ở tận Tây Ban Nha vì có người nhờ giúp khôi phục ngôi vua Castile. Dù Hắc Vương Tử thắng một trận lớn, cuộc viễn chinh ấy tiêu tốn quá nhiều tiền bạc và anh ta cũng mắc bệnh khi ở đó.

Chính gánh nặng tài chính từ chuyến đi ấy đã dẫn đến việc anh ta chết vì bệnh tật, chỉ vậy thôi.

Một người hơi dễ bị cuốn theo tự hào, và chính cái niềm kiêu hãnh đó là mồi lửa dẫn đến kết cục bi thảm.

“Hửm? Ngươi thì thầm gì vậy?”

Không, không có gì hết, fufufufu.

Dù sao thì, thật vinh hạnh được diện kiến Điện hạ Hắc Vương Tử Edward.

“Hohohoho, ngươi đúng là một cô gái thật thà.”

Ối trời, có chuyện gì vậy?

“Ngươi thật sự là con gái hả?”

A-Anh Edward đang ám chỉ gì vậy hả!?

Tôi tin những gì anh thấy trước mắt chính là một thiếu nữ non tơ trong độ tuổi hoa niên. Làm ơn đừng nhìn tôi như vậy.

“Xin lỗi nhé. Ta không kiềm chế được vì thật sự ngươi không giống một cô bé tuổi teen chút nào.”

Ehhhh!?

“Thật ra thì, hay nói đúng hơn, ta bị thu hút bởi phụ nữ lớn tuổi.”

N-Nói mới nhớ, theo ghi chép lịch sử, anh ta kết hôn muộn dù là hoàng tử. Cuối cùng anh cưới người chị họ một đời—Joan, người được mệnh danh là Hoa khôi xứ Kent. Người đẹp nhất toàn cõi Anh nếu tin theo một sử gia nào đó.

“Phụ nữ dần trở nên khôn ngoan và xinh đẹp theo năm tháng. Có phải thế không?”

T-Indeed, người ta vẫn nói vậy mà.

“Đó là tín điều của ta. Hơn nữa, bằng trực giác của một kẻ mê phụ nữ lớn tuổi, chỉ cần liếc qua là ta đoán được ngươi cùng tuổi với chị gái ta, chứ không phải một cô nhóc như vẻ ngoài.”

Hả????

Mười bảy! Tôi là một thiếu nữ mười bảy tuổi đang độ xuân thì đấy nhé!

“Không, đừng coi thường con mắt tinh tường của ta. Hmm, mười bảy, mười tám, mười chín, còn cao hơn nữa, hmmm, ta biết ngay mà.”

Đừng có đọc to bí mật tuổi tác của một thiếu nữ như thể đang đo chỉ số sức mạnh chứ!

“Ta thấy rồi. Tuổi thật của ngươi chắc cỡ—”

“KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔ!!!!!!!!!!!!”

“Trời ạ, sao trần nhà tự nhiên sập xuống vậy!?”

Chuyến du hành thời gian lần này xin kết thúc ở đây! Cảm ơn mọi người đã theo dõi!

thumb.php?f=ChronicleLegion_Crossover_SS.jpg&width=300