Chào mọi người, đã lâu không gặp. Cũng đã một thời gian khá lâu kể từ khi mình tạm dừng việc dịch bộ truyện này, tuy vậy, mình không muốn để dự án này dang dở, và cùng lúc đó mình cũng cảm giác có lỗi với các độc giả đã theo dõi. Chính vì vậy, mình muốn quay lại, tiếp tục dịch nốt phần truyện còn lại. Hy vọng mọi người sẽ ủng hộ cho bản dịch phần kết này của mình.
Ngoài ra, phần kết cũng đã được dịch hoàn chỉnh với bản dịch của bên ❄ 初雪 ❄ HatsuYuki. Các bạn cũng có thể tìm đọc phần kết ở bên này nhé.
______________________________________________________________________________________
Sáng hôm sau, tôi cất cánh tại sân bay làng elf với hành khách là Miri-chan. Thoạt đầu thì em ấy cũng hơi run sợ, nhưng giờ thì bé đã thở đều trên vai tôi rồi.
Sau đó là cuộc vật lộn giữa tôi và tính hiếu kỳ của Miri-chan. Tôi đã phải đáp máy bay xuống vài lần để chiều lòng con bé, nhưng rất may là tôi đã đến được dinh thự của Công tước trước khi đêm đến.
Do tôi đã báo trước với các gia nhân rằng mình sẽ trở lại vào khoảng hôm nay hoặc ngày mai, nên cô hầu gái trưởng và hầu gái riêng của tôi đã đón ngay lúc hạ cánh.
Tuy vậy, họ nhíu mày khi thấy Miri-chan đang nằm gọn trong tay tôi.
Hơn nữa, cô hầu gái riêng của tôi thì lại đang nhìn chằm chằm về phía này, hệt như là đang buộc tội tôi vậy? Cái gì đang diễn ra vậy?
“Hầu gái trưởng-san, làm ơn hãy báo lại với ngài Công tước rằng tôi đã quay về.”
Tôi bế Miri-chan, đang nửa tỉnh nửa mơ, rồi bước vào dinh thự.
“Đã lâu rồi tôi mới lại được ghé thăm nơi đây. Đúng là nơi mà Liza-tan kết hôn này. Còn bà hầu gái trưởng kia, hồi xưa ẻm cũng dễ thương lắm.”
Giờ thì không thể phủ nhận được, tên biến thái đúng là Đại hiền triết à…
Nghe mà bẩn hết cả tai…
“Nhưng mà bà già nhìn Allen-shi đầy thù hằn thì tôi không biết nha. Allen-shi, cậu đã làm gì vậy?”
“Tôi chả biết nữa. Tôi cũng muốn biết tại sao đây.”
À mà, tôi cũng đã chỉnh tông giọng của mình về như bình thường rồi. Tên biến thái bảo rằng nói chuyện câu nệ với hắn nghe kỳ lắm, mà tôi cũng thấy vậy.
“Allen-shi, có phải là cô ấy cũng biết là cậu cũng giống như tôi không? Allen-shi, bắt cóc là tội nặng đấy? Nếu như mà cậu có lỡ làm chuyện đó rồi, thì hay là cậu tự đầu thú đi?”
“Không, tôi không có bắt cóc ai hết. Và tôi chắc chắn cũng chả giống ông!”
Vừa nói, tôi chạy về phía phòng của Anna trong lúc bế Miri-chan ngủ say.
Nhưng chắc là do tôi chạy nhanh quá, nên Miri-chan đã bật dậy giữa đường.
Sau đó, tôi đã phải khổ sở trả lời tất cả các câu hỏi về cái này cái kia trong ngôi nhà.
Nhưng mà bất ngờ chưa! Tên biến thái kia lại giải thích cho Miri-chan rất dễ hiểu.
“Sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Khi mà tôi còn là con người, tôi cũng được người ta gọi là hiền triết đấy nhé. Mấy cái này chỉ là thường thức thôi.”
“Nhưng mà ông là hiền triết thôi mà, sao ông lại biết về các bức họa được treo trong ngôi nhà này?”
“Đương nhiên là bởi vì nếu như tôi trả lời đúng, các bé loli sẽ rất vui và sẽ khen là tôi giỏi rồi!”
Thì ra là vậy ha. Mà những lời như vậy đang được thốt ra từ tinh linh ánh sáng, trong hình hài là một cô gái rất xinh đẹp.
Đúng là tốt gỗ thì hơn tốt nước sơn thật.
À mà trước mặt người khác thì hắn ta đóng vai đạt lắm, chỉ có trước mặt tôi với Miri-chan thì hắn mới lộ rõ vẻ biến thái như vậy thôi.
Chắc hồi còn sống hắn ta cũng vậy, giả dạng là một Đại hiền triết có tấm lòng bao dung, nhưng thực chất lại là một tên cuồng mấy bé mẫu giáo.
“Ê mà, tại sao ông lại thể hiện bản chất của mình trước tôi như vậy?”
“Hmm, vì sao nhỉ? Tôi cũng không biết nữa. Nhưng mà Allen-shi cũng không phiền mà, phải không?”
“Ừ thì…”
“Tức là Allen-shi cũng giống tôi thôi.”
“Ê! Cái đó là chuyện khác nha!”
“Allen, cái gì khác anh?”
“Hmm? Không có gì đâu Miri-chan.”
“Hmm.”
Không biết rằng Miri-chan sẽ phản ứng như thế nào khi em ấy biết được bản chất của tên này nữa?
Trong đầu là những lo toan cho tương lai, chúng tôi đã đến được phòng của Anna.
Cốc cốc
“Anna, anh vào đây.”
Tôi gõ cửa rồi nhẹ nhàng nói.
“Vâng, cậu hãy vào đi.”
Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng trả lời từ bên trong phòng, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đây là giọng của Elisabeth-chan.
Tôi mở cửa ra rồi cẩn thận nhìn vào. Elisabeth-san đang ngồi bên giường bệnh để chăm sóc cho Anna.
“Xin thứ lỗi.”
Tôi bước vào phòng với Miri trên tay.
“Ôi chào? Đứa trẻ này là?”
Tôi đóng cửa lại, rồi dắt Miri-chan đến trước mặt của Elisabeth-san.
“Elisabeth-sama, đây là Miryl Leura-sama, người con gái út của Hoàng hậu làng Elf. Và trên vai phải của tiểu thư chính là tinh linh ánh sáng, Rho-sama, vị tinh linh đã lập khế ước với tiểu thư.”
“Vâng! Rất vui được gặp mặt. Tôi là Elisabeth, mẹ của Anastasia và vợ của Công tước Ramslett. Miryl Leura-sama, Rho-sama, rất cảm ơn hai vị đã đến gặp con gái của tôi.”
Nói vậy, Elisabeth-san cúi người xuống chào một cách đầy tao nhã.
“Hmm, mẹ của Anna? Ơ, Anna!”
Miri-chan nhìn Elisabeth-san một lúc, rồi bắt thấy bóng dáng của Anna. Em ấy rời khỏi vòng tay của tôi và nhảy thẳng lên giường.
“Khoan đã, Miri-chan! Anna giờ đang…”
“Cô ấy đang ngủ.”
Miri-chan chạm nhẹ lên bờ má của Anna. Thấy vậy, Elisabeth-san nở một nụ cười chua chát.
“Tại sao cậu lại dẫn cô bé này đến đây một mình vậy?”
“Khi mà cháu kể với Hoàng hậu về kế hoạch của mình, bà ấy đã nhờ cháu trông Miri-chan luôn. Cháu cũng không ngờ đến việc này.”
Tôi lúng túng trả lời câu hỏi của Elisabeth-san, rất may là tên biến thái kia cũng nhanh chóng thì thầm vào tai tôi cách để chữa cháy.
“Tôi hiện đang có khế ước với Miri-tan, vậy nên tôi không thể rời xa em ấy được. Vậy nên tôi muốn có thể được đi đâu đó, thì Miri-tan cũng sẽ phải đi cùng với tôi.”
“T-Tôi hiểu rồi. Ừm, Rho-sama nói với cháu là ngài ấy không thể cách quá xa với Miryl Leura-sama vì khế ước giữa cả hai ạ.”
“Nhưng mà đây có phải là Liza-tan không? Đúng là, em ấy giờ cũng đã thành bà lão rồi.”
Elisabeth-san có vẻ là đã tin vào lời giải thích của tôi, nhưng mà tên biến thái kia vừa nói cái gì vậy?
May là Elisabeth-san không thể nghe được.
“Giờ thì, để kiểm tra cô bé thôi nào.”
Nói vậy, tên biến thái bay đến giường của Anna, để lại tôi đang không biết phải tiếp chuyện với Elisabeth-san bằng cách nào.