Phải chăng tôi đang mơ?
Kể từ năm lên tám, tôi đã phải gánh trên lưng mình trách nhiệm của vị Hoàng hậu tương lai, tuổi thơ của tôi chẳng có gì ngoài những bài học và lễ nghi và phép tắc. Vậy nên, tôi đã luôn nghĩ rằng mình chưa và sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được tình yêu là gì. Dẫu cho tôi có ghét cái cuộc sống này đến thế nào đi chăng nữa, dẫu cho bị mọi người quay lưng đi chăng nữa, thì điều mà tôi không thể phủ nhận được là cuộc sống mà tôi đang có hiện nay, đều nhờ xương máu của người dân, và vì thế tôi phải có nghĩa vụ cống hiến thân mình cho họ.
Ngay cả trong những giấc mơ mà tôi cho rằng là hoang đường nhất, tôi cũng chẳng thể tưởng tượng được cảnh mình chìm đắm trong tình yêu.
Nhưng ngay tại lúc này đây, tôi đang được đứng kề bên người đàn ông mà tôi đang say đắm.
Thật sự, đây thật sự là một giấc mộng tuyệt đẹp…
______
-
Nhìn thấy cảnh Allen được đón tiếp nồng hậu và được xem như là một thành viên chính thức của làng elf, giống loài được cho là cực kì thận trọng và cảnh giác trước loài người, tôi không khỏi không tin vào mắt mình.
Cậu ấy đã làm gì để nhận được sự tin tưởng tuyệt đối này vậy?
Hơn nữa, ngay cả công chúa của nơi này đã không ngại nguy hiểm mà đến với thế giới loài người để mời Allen đến lễ hội hè hằng thập kỷ của người elf.
Hẳn là những người dân nơi đây ai cũng muốn Allen định cư ở ngôi làng này luôn.
Và có vẻ như công chúa cũng…
Dù vậy thì, xin lỗi vì chị đây mới là bạn nhảy của Allen trong nghi lễ quan trọng này……
Hơn nữa, sau khi lễ hội kết thúc, tôi đã được chúc phúc bởi tinh linh, và ngay cả là lời chúc phúc của tinh linh ánh sáng, Rho-sama.
Và bất ngờ hơn nữa là, tinh linh ánh sáng, Rho-sama đó, lại là hậu kiếp của vị hiền nhân bác ái Loringus-sama.
Với những ai chưa từng biết tới Loringus-sama thì, ngài ấy là một vị hiền nhân vĩ đại, người đã dùng hết tài sản của mình để dựng nên rất nhiều những cô nhi viện cho những trẻ cơ nhỡ. Danh tiếng của ngài ấy vang khắp thế giới với tài năng về phép thuật của mình, với việc thông hiểu và thành thạo hàng trăm loại ma pháp, và đặc biệt nhất là khả năng sử dụng phép mà không cần niệm chú. Đến cả ngày nay, vẫn còn rất nhiều người ngưỡng mộ và khóc thương cho cái chết của ông.
Tôi cũng là một trong số rất nhiều người đó, những người động lòng trước câu chuyện vĩ đại của ngài ấy, và tôi luôn xem ngài ấy là hình mẫu của mình trong tương lai.
Tôi đã từng gặp mặt ngài ấy lúc còn nhỏ, lúc ấy thì Loringus-sama đang là giảng viên phép thuật của mẹ tôi. Dẫu rằng chúng tôi gặp mặt được đúng một lần đó, nhưng khoảnh khắc lúc đó vẫn luôn hằn rõ trong kí ức của tôi.
Loringus-sama nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, một ánh mắt mang cảm xúc rất mãnh liệt mà tôi chẳng thể nào quên được.
Chắc hẳn là, Rho-sama chính là tinh linh kế thừa những nguyện vọng tốt đẹp và mạnh mẽ của Loringus-sama, người đã không may hy sinh thân mình trong rừng lạc lối khi đang trên con đường hành thiện của mình.
Và chính ngài Rho-sama ấy đã chúc phúc cho tình yêu của chúng tôi.
Có lẽ, từ giờ tôi sẽ không còn tự trách mình nữa.
Từ góc nhìn của tôi, cộng đồng tại làng elf giống như là một xã hội lí tưởng vậy. Những elf trong làng tương trợ lẫn nhau và cố hết sức mình để cùng nhau xây dựng cộng đồng. Chẳng có cái khái niệm nào mang tên quý tộc hay địa vị cả. Ở đây, ai ai cũng chỉ là một elf hoàn toàn bình đẳng mà thôi.
Tôi muốn cùng Allen xây dựng một tương lai như vậy.
Đương nhiên là chuyện này sẽ chẳng thể xảy ra trong thời điểm hiện tại được.
Cách duy nhất mà chúng tôi có thể làm vậy chắc chỉ có thể là bằng cách đưa nhau đi trốn tại làng elf mà thôi.
Ở góc nhìn khác thì, không thể phủ nhận được giá trị của tôi với tư cách là một quân cờ chính trị đã bị suy giảm nghiêm trọng kể từ sau vụ hủy bỏ hôn ước với Thái tử. Và bởi vì vậy, dẫu cho tôi không phải là người có lỗi đi chăng nữa, thì cơ hội trở thành Hoàng hậu của tôi cũng đã trở về ngang với con số 0.
Chính vì vậy, phụ thân hẳn sẽ có ý định gả tôi vào một gia tộc khác có tước vị thấp hơn nhưng vẫn có sức mạnh chính trị lớn.
Vậy nên, giả dụ như chúng tôi có cùng nhau đi trốn, tôi không biết rằng phụ thân sẽ có suy nghĩ thế nào, nhưng Allen hẳn sẽ không đồng tình với lựa chọn đấy.
Hơn nữa, Allen cũng đã hứa với tôi rồi. Anh ấy hứa rằng anh sẽ cố gắng để đứng bên tôi, dẫu có mất bao lâu đi chăng nữa.
Vậy thì với tư cách là, ừm, v-vợ của anh ấy, tôi nên chờ đợi anh ấy đúng chứ?
Nhưng rồi cơn mơ nào cũng sẽ phải kết thúc, và đón chờ sau đó là thực tại tàn nhẫn khi ta thức dậy. Trở lại kinh đô, tôi đã bị kéo từ giấc mơ tuyệt đẹp trở về thực tại buồn chán.
Vỡ mộng. Nhưng nhờ đó mà tôi cũng đã phần nào hiểu được cảm giác của Thái tử khi ngài ấy phải lòng con ả kia.
Sau khi được Allen hộ tống đến dinh thự, tôi đã bị phụ thân khiển trách nặng nề. Người không nói gì nhiều đến chiếc trâm cài được tặng bởi Nữ hoàng làng elf, nhưng người lại tập trung chỉ trích đến chiếc nhẫn đang nằm trên ngón áp út tay trái của tôi.
Dẫu vậy, tôi vẫn một mực nhất quyết không tháo chiếc nhẫn đó ra khỏi tay mình. Một phần lí do là bởi Allen bảo rằng tôi nên đeo nó mọi lúc, nhưng phần còn lại chính là quyết tâm của tôi trước tình cảm của mình.
Tôi hiểu rõ rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu tôi kín đáo hơn một chút.
Nhưng chiếc nhẫn này chính là thứ mà người đàn ông mà tôi yêu đã mang vào cho tôi trong lúc cầu hôn. Tôi không thể tháo bỏ được thứ đồ vật thiêng liêng này.
Ngày hôm sau, như dự đoán, Allen bị phụ thân gọi đến dinh thự. Tôi không rõ ý định của người là gì, nhưng mẫu thân đã kéo tôi vào phòng kín cạnh bên để theo dõi cuộc trò chuyện này.
Tưởng như sẽ là một buổi kết tội một chiều, nhưng mọi chuyện diễn ra lại khác xa với những gì tôi tưởng tượng.
Vào lúc bắt đầu, Allen bị phụ thân mắng xối xả không thương tiếc, nhưng gió lại nhanh chóng đổi chiều.
Tôi đã cực kì bất ngờ khi nghe thấy chiếc nhẫn mà tôi đang mang là một vật phẩm cấp Huyền thoại rơi ra tại hầm ngục Phong sơn, và là vật phẩm và cả hoàng tộc lẫn quý tộc luôn thèm khát sở hữu.
Nói ngắn gọn thì, đây là một vật phẩm cực kì đặc biệt. Nó tuyệt vời đến nỗi nếu ai đem vật phẩm này đi dâng cho nhà vua, họ sẽ được phong lên tước hiệp sĩ ngay lập tức.
Allen đã tính xa đến nước nào nữa vậy?
Và chỉ một lúc sau, tình yêu của tôi đã ép phụ thân phải nghe theo những gì mà anh ấy nói.
Những giọt lệ tràn xuống đôi gò má của tôi, và mẫu thân nhẹ nhàng ôm lấy tôi vào lòng.
“Mẹ ơi, con đã…”
Chưa kịp dứt lời, mẹ siết chặt vòng tay, bao lấy tôi với một cảm xúc thật ấm áp.