Mùa hạ lại đến, đánh dấu cho những chuẩn bị cho bài nghiên cứu hè hằng năm của học viên. Năm nay, đề tài mà tôi muốn hướng tới là về chủ đề quay quanh những mạo hiểm giả. Bởi Allen cũng là một mạo hiểm giả mà, vậy nên biết đâu sau bài nghiên cứu này, chúng tôi sẽ có thêm những chủ đề chung để nói chuyện với nhau thì sao . Nhưng tôi không ngờ rằng khi chưa kịp đến guild để bắt đầu quá trình tìm hiểu thì, chúng tôi đã dính vào một vụ việc cực kì quan trọng.
Trên đường đến guild mạo hiểm giả, tôi bắt gặp cảnh Điện hạ và ả phụ nữ kia vây quanh lấy một người phụ nữ khác và hăm dọa cô ta. Nhưng ai có thể ngờ được, đó lại là người quen của Allen và là công chúa làng elf cơ chứ?
Rồi đột nhiên, Sheryl Laura-san nhảy đến và ôm chầm lấy Allen. Chẳng hiểu vì sao nữa, máu của tôi lúc ấy lại sôi lên sùng sục, kéo theo đó là sự thất vọng và cảm giác bị phản bội khi Allen chọn theo phe bảo vệ cô ấy.
Xét về lý thì, nếu như lúc đó cậu ấy về phe tôi và để tất cả mọi người xung quanh biết được Sheryl Laura-san là một elf thì chắc sẽ loạn lên mất, và hành động kéo tuột phần áo trùm đầu của người khác cũng là rất bất lịch sự.
Nhưng, nhưng mà! Dẫu tôi đã biết thế, nhưng cái cảm giác khó chịu này là gì vậy?
Nhưng tôi không thể tin được Allen lại có quen biết với loài elf đấy. Nếu vậy thì chẳng phải cậu ấy là người duy nhất này trên thế giới này có tiếp xúc với bọn họ sao? Nếu như thông tin này bị lộ ra thì các quốc gia trên thế giới sẽ làm gì với Allen đây?
Nghĩ đến những hậu quả tương lai có thể xảy đến, thì nước đi sáng suốt nhất của tôi phải là giả vờ không biết gì về những chuyện vừa diễn ra hôm nay cả. Làm vậy, thì Allen và những elf cũng sẽ có thể tiếp tục an tâm mà sống.
Dù cho tôi đã đi đến kết luận ấy, nhưng tại sao tôi vẫn cứ khăng khăng đòi đi vậy?
Tôi biết rất rõ rằng Allen sẽ không thể từ chối tôi được mà.
Không, tôi biết rất rõ câu trả lời mà, một câu trả lời rất đơn giản.
Tôi không thể chịu được cảm giác có một người phụ nữ khác biết về những bí mật của Allen mà tôi lại không biết.
Chỉ với suy nghĩ rằng cô ấy sẽ cùng Allen có những kỉ niệm vui vẻ cùng nhau, chẳng hiểu sao tôi chẳng còn có thể giữ được bình tĩnh nữa, và trong lòng chỉ mong muốn cùng Allen đến đó hết sức có thể.
Allen chắc hẳn sẽ rất phiền vì những hành động ích kỉ này của tôi.
Sử dụng quyền thế của mình để ép cậu ấy tuân theo ý mình, quả đúng là một con đàn bà xấu xa mà.
Tuy vậy, Allen vẫn rất vui lòng mà chiều theo sự ích kỉ đó.
Cậu ấy nặn ra một lí do hợp lí để đưa tôi theo.
Hơn nữa, cậu ấy còn bảo tôi là vị hôn thê của cậu nữa.
Tôi biết nó chỉ là cái danh hão để hợp thức hóa chuyến đi thôi, nhưng mà nghe vậy xấu hổ quá.
Tôi đó giờ vẫn luôn cố không nhớ về hôn ước của mình, bởi những kí ức đầy khó chịu mà tôi đã trải qua. Nhưng giờ, khi thay Allen vào chính vị trí đó, tại sao trống ngực của tôi lại bắt đầu đập lên liên hồi thế này?
Theo chân Allen, tôi lại phát hiện ra những bí mật đáng kinh ngạc của cậu ấy.
Allen đã tự tay dựng lên một khu vực kì lạ tại khu rừng nơi đông bắc kinh đô. Tại đó, cậu ấy lại sử dụng một skill kì lạ khác và lấy lên một cỗ máy kì lạ có hình dạng trông như một con chim.
Tôi được buộc vào cái máy ấy ngay bên cạnh Allen.
Ngực tôi liên tục chạm vào mông của Allen, và ngay trước mặt tôi là hông của cậu ấy, thật đúng là một vị trí quá xấu hổ mà.
Nhưng những cảm xúc ngay đó nhanh chóng bị thổi bay đi khi cỗ máy bắt đầu di chuyển.
Allen niệm chú, và tôi ngơ ngác nhìn thấy bản thân mình được những cơn gió nhấc bổng lên không trung.
Cỗ máy này bay lên cao, lướt trên những ngọn gió và bắt đầu chuyến ngao du trên bầu trời.
Quá tuyệt vời!
Thủ đô và kinh đô giờ chỉ còn bằng cái đầu ngón tay của tôi thôi.
“A-Allen! Tuyệt quá! Hay thật! Còn nhanh nữa! Cái này là cái gì vậy?”
Tôi giờ như một đứa trẻ đang háo hức với món đồ chơi vậy, nhưng mà chắc hẳn là ai cũng sẽ có phản ứng như vậy mà nhỉ?
Tôi chưa bao giờ nghe đến chuyện bất cứ ai có thể bay trên trời cả, đâu đến chuyện một cỗ máy nặng trịch như thế này.
Những vật nặng đều phải rơi xuống, đó là lẽ thông thường.
Nhưng tại sao, tôi lại ở đây, bay lượn trên bầu trời!
Trông lúc suy nghĩ về vấn đề này, thì kinh thành giờ đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi rồi. Có vẻ như sau 4 tiếng nữa, chúng tôi sẽ đến được làng elf.
Với vận tốc này trong 4 tiếng, tức là chúng tôi sẽ vượt qua những rặng núi phía bắc và đến sát phía biên giới hay sao?
“Ừm, đúng là Allen mà, cậu tuyệt thật đấy.”
Nói vậy, tôi dựa đầu mình vào lưng của Allen và hít một hơi thật sâu. Mùi hương của Allen tràn ngập nơi sống mũi, và chẳng hiểu sao, tôi cảm thấy thật sự yên bình.
Cùng lúc đó, một cảm giác kì lạ chợt dâng trào lên trong tôi.
Nó nói rằng, bằng mọi giá không được đưa chàng trai này cho bất kì cô gái nào khác cả.
Nhìn ra sau, tôi thấy Sheryl Laura-san tội nghiệp đang bị treo lơ lủng bởi một sợi dây, nhưng khi tưởng tượng ra hình ảnh bất kì ai khác được nằm ở vị trí này của tôi, trái tim tôi tưởng như vỡ thành trăm mảnh luôn vậy.
Thì ra là vậy. Đã từ rất lâu rồi, tôi đã...
UwU